ỬI BÀ SÁU, Chúng tôi thông báo cho bà biết kẻ đánh cắp đồ đạc trong nhà bà lâu nay chính là cu Mít -con trai bà. Muốn biết tại sao con bà làm thế, bà nên bí mật theo dõi con bà vào lúc con bà đi tới trường. Con bà đang bị kẻ xấu lợi dụng. Nếu bà không ngăn chặn kịp thời, con bà sẽ gặp nguy hiểm. Hiện nay tính mạng của con bà như ngàn cân treo sợi tóc. Bà phải hành động nhanh chóng lên! Kính chào bà. Chúa đảo Robinson” Tin đọc đi đọc lại lá thư một cách đắc ý. Tin đưa cho Bảy và con Thắm đọc, hai đứa bạn há hốc miệng: - Tụi mình gửi thư này cho dì Sáu á? - Ờ. Bảy lắc đầu quầy quậy: - Tao không dám đưa đâu. Con Thắm rụt cổ: - Mình cũng không dám. Tin ngó Bảy: - Tao đâu có bảo mày đưa tận tay dì Sáu. - Chứ đưa bằng cách nào? Tin hắng giọng: - Mày là thổ dân, đúng không? - Ờ, ờ… đúng… - Bảy ngập ngừng đáp, không hiểu tại sao chúa đảo Tin lại hỏi qua chuyện này. - Mày là thổ dân, mày phải gửi thư theo kiểu thổ dân. - Gửi thư theo kiểu thổ dân? - Bảy giương mắt ếch. - Ờ, tối nay mày phải gắn lá thư này vào mũi tên, rồi giương cung bắn mũi tên ghim vào cánh cửa nhà dì Sáu. Sáng ra, khi mở cửa quét sân, dì Sáu sẽ… - Thôi đi! - Bảy giãy nảy - Nhà tao làm gì có cung tên. Mà có cung tên, tao cũng chẳng biết bắn. - Không bắn tên thì phóng dao cũng được! - Tin chớp mắt - Mày gắn lá thư vào mũi dao rồi phóng cho lưỡi dao cắm phập vào vách… Bảy làu bàu: - Dao tao cũng chẳng biết phóng. Tin co chân đá vào chân Bảy: - Thế mà cũng là thổ dân đấy! CON THẮM HIẾN KẾ: - Hay mình gửi lá thư này bằng đường bưu điện? - Không được. - Tin phản đối - Gửi như thế thì chậm lắm. Chuyện này không thể trì hoãn được. Chúa đảo phu nhân ngước mắt nhìn chúa đảo: - Hay là Tin nói với ba mẹ Tin. Ba mẹ Tin sẽ báo cho dì Sáu biết. - Không. - Tin giơ tay lên cao, ngực ưỡn ra trước, giọng chúa đảo - Đây là chuyện riêng của đảo Robinson. Dì Sáu đã làm hoen ố danh dự của tụi mình, tụi mình phải tự chứng minh sự trong sạch. - Nhưng tụi mình không biết bắn cung lẫn phóng dao! - Bảy nhăn nhó. Chúa đảo đặt tay lên vai phó chúa đảo: - Nghe này, Bảy! Trong chuyện này dứt khoát phải có cung tên hoặc dao. Nếu không thì tụi mình cũng giống như mọi kẻ khác. Tụi mình không thể lu loa một cách tầm thường như dì Sáu đã làm. - Tao biết rồi. - Phó chúa đảo gãi tai - Nhưng… - Phó chúa đảo nghe đây! - Bất thần Tin hét to - Phải chấp hành mệnh lệnh, không được cãi. Nếu cãi lời sẽ bị đuổi khỏi đảo. Phó chúa đảo Bảy rụng bộp người xuống cát, không phải vì sợ bị trục xuất khỏi đảo mà vì thằng Tin hét to quá làm nó giật bắn mình. Từ dưới cát, nó ngước lên, giọng ri ri như tiếng dế: - Miễn làm sao có dao là được phải không? HÔM ĐÓ LÀ CHỦ NHẬT. Dượng Sáu đi chơi. Dì Sáu đi chợ. Thằng cu Mít không biết đi đâu. Chắc là ba nó chở nó qua chơi nhà nội hoặc nhà ngoại! Thằng Bảy mừng rỡ nghĩ trong đầu, sè sẹ đặt từng bước chân lên mặt đấy mát lạnh của khu vườn nhà hàng xóm. Nó rón rén lẻn vào nhà bếp theo ngả sau. Nhà trước cửa đóng kín mít nhưng gian nhà bếp thì chẳng chốt khóa gì. Thông thốc chỉ có mỗi cái bàn ăn hình tròn đặt ở giữa. Cái bếp ga đặt trên bệ. Cao hơn một chút là các ngăn đựng chén bát, muỗng đũa. Tủ lạnh và chạn chứa thức ăn chắc dì Sáu để ở nhà trước! Bảy nhủ bụng và đảo mắt nhìn quanh. Bảy thở phào một cái khi ánh mắt nó bắt gặp cái bệ cắm dao. Trước khi lẻn qua nhà dì Sáu, nó đã cầm theo con dao cắt bánh của mẹ nó, bụng nơm nớp. Nó biết nếu phát hiện con dao bị mất, thế nào mẹ nó cũng mắng nó té tát. Nhưng bây giờ thì Bảy không phải dùng tới con dao trong túi quần nó nữa. Nó bước lại chỗ bệ cắm dao, rút ra một con dao nhỏ. Xong, nó lôi lá thư của chúa đảo Tin trong túi áo ra, đặt xuống bàn ăn, rồi cắm phập lưỡi dao, ghim tờ giấy xuống mặt bàn. “Cắm phập” là nói cho oai thế thôi, thật ra Bảy lựa chỗ giáp mí của hai nửa mặt bàn, từ từ ấn gọn lưỡi dao vào đó. Thổ dân Bảy dù sao vẫn sợ dì Sáu qua mách mẹ thổ dân hoặc bắt đền mẹ thổ dân về việc thổ dân làm hư mặt bàn của nhà dì. CHÚA ĐẢO, CHÚA ĐẢO PHU NHÂN VÀ phó chúa đảo chụm đầu vào nhau. Con sư tử Pig đang gặm xương cạnh đó. Cá mập vẫn bơi quanh hòn đảo từng đàn, con nào con nấy gầy như cá lòng tong. - Sao rồi, Bảy? - Chúa đảo hỏi. - Xong rồi. - Xong rồi là sao? - Tao đã đặt lá thư lên bàn ăn nhà dì Sáu. - Thế có dao không? - Có. Tao phóng lưỡi dao xuyên qua mảnh giấy theo ý của mày. Nhìn muốn nổi gai ốc luôn. Như để chứng minh cho nhận xét của phó chúa đảo, một tiếng thét lạc giọng bất thần vang lên từ bên kia đường. Người phát ra âm thanh rờn rợn đó nếu không phải đang thấy ma thì chắc chắn là đang thấy… lưỡi dao ghim tờ giấy lên bàn ăn. - Tiếng dì Sáu đó. Bảy nói và hấp tấp mọp người xuống sau mô cát. Tin và con Thắm cũng lập tức lăn người xuống cạnh Bảy. Con Thắm thì thào: - Chắc dì Sáu nhìn thấy con dao và lá thư. Tin ngóc đầu khỏi mô cát, hai tay áp chặt ống dòm vào mắt, nín thở quan sát. Trông nó căng thẳng như chuẩn bị đối phó với sự tấn công của hải tặc. - Mày thấy dì Sáu không vậy? - Bảy hồi hộp hỏi. - Có. Dì đang đứng chỗ cửa bếp, tay cầm lá thư. Bảy liếm môi: - Dì đang đọc thư à? - Không. Dì đang nhìn về phía hòn đảo Robinson. - Dì định xông qua đây à? - Giọng Bảy đã bắt đầu run run. - Tao không biết. Tin huých cùi tay vào vai Bảy, hừ giọng: - Nhưng dì Sáu xông qua thì đã sao! Mình báo động cho dì về chuyện thằng cu Mít chứ có làm gì sai trái đâu! DÌ SÁU DỪA ĐÃ KHÔNG XÔNG QUA HÒN đảo như phó chúa đảo lo ngại. Dì cũng không qua gặp ba chúa đảo, mẹ chúa đảo hay chị Hai chúa đảo. Cũng có thể dì đã định làm như vậy nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận dì đã không làm. Dì làm theo sự mách bảo của lá thư. Chúa đảo Tin là người đầu tiên nhận ra điều đó. Nó hớn hở nhìn hai bạn: - Dì Sáu không xăm xăm qua đây tức là dì đã tin lời tụi mình. Con Thắm thắc mắc: - Thế dì sẽ theo dõi thằng cu Mít à? Tin gật đầu: - Chắc vậy. Ngày mai thứ hai, thằng cu Mít đi học thế nào ba mẹ nó cũng bí mật bám theo nó. Phó chúa đảo Bảy tỏ thông minh: - Chắc có cả đội viên dân phòng đi theo. Ba đứa vui vẻ trò chuyện, con Thắm chôn nửa người trong cát, chỉ có thân trên ngọ ngoạy, Tin và Bảy ngồi lắc lư trên tàu lá dừa. Tụi nó không cần phải nấp sau mô cát nữa. Bây giờ, khi đã nguôi nỗi lo dì Sáu Dừa, tụi nó mới có thì giờ để lắng tai nghe tiếng biển. Sóng vỗ mạnh ghê ta! NHỮNG NGÀY ĐẦU THẰNG CU MÍT BỊ BỌN xấu chặn đường lôi tuột vào hẻm. Chúng trút bột heroin vào tờ giấy bạc, hơ nóng cho hơi bốc lên rồi gí đầu thằng bé vào, bắt ngửi. Cu Mít sợ lắm nhưng không dám hé môi với bất cứ ai. Bọn kia đe rồi, nếu thằng bé để lộ chuyện này ra chúng sẽ giết chết không tha. Những lần sau chúng không cần ép buộc cu Mít nữa. Sau vài lần thằng cu đâm nghiện, tự động đến tìm bọn chúng để được hít thứ bột trắng quyến rũ đó. Cu Mít tưởng cuộc đời sẽ trôi đi suôn sẻ như thế, khi nào trong người cồn cào nó chỉ cần tìm đến con hẻm trên đường đến lớp. Nhưng đến một ngày, bọn kia bắt đầu ra điều kiện với cu Mít. Cũng từ ngày đó, nhà dì Sáu Dừa bắt đầu mất trộm. Đó là những gì vợ chồng dì bùi ngùi thuật lại với ba mẹ Tin tối hôm qua. “Bọn xấu đã bị bắt rồi. Còn thằng cu nhà tôi ngày mai bắt đầu tạm thời nghỉ học để đưa đi điều trị”. Dì Sáu thút thít nói. Dì nói vợ chồng dì qua nhà gặp ba mẹ Tin để xin lỗi về sự nghi ngờ vô căn cứ hôm trước đối với bọn trẻ, sau đó là cảm ơn về lá thư cảnh báo mà dì tin là thư của thằng Tin. Dì Sáu Dừa đặt lá thư lên bàn: - Đây là chữ của cháu Tin phải không? TIN SUNG SƯỚNG KỂ LẠI CUỘC GẶP GỠ ĐÓ cho Bảy và Thắm nghe. Con Thắm ôm đầu: - Eo ôi! Ra là xì ke đấy? Kinh khủng quá! Bảy nuốt nước bọt: - Thế dì Sáu có nói gì về con dao không? - Không. - Không à! Lạ nhỉ? Bảy nheo mắt nhìn ra biển một lúc rồi quay lại nhìn Tin, hỏi sang chuyện khác: - Thế sau khi nghe chuyện này, mẹ mày có nói gì không? - Mẹ tao không nói gì hết. Mẹ tao chỉ nhìn tao cười cười. - Thế còn ba mày? - Ba tao hả? - Tin lim dim mắt - Ba tao nói: “Giỏi lắm, tụi con!” Mặt Bảy sáng trưng, như có một mặt trời vừa đậu xuống trên tóc nó: - Ba mày nói là “tụi con” à? - Ừ. - Tức là ba mày khen cả tao và con Thắm nữa đấy? - Chứ gì nữa! - Tin cười toe - Hai đứa mày là phó chúa đảo và chúa đảo phu nhân mà! Hôm đó, thằng Bảy hỏi Tin bao nhiêu là chuyện. Nhưng chuyện quan trọng nhất nó lại quên. Chỉ có con Thắm nhớ: - Tin này, thế ba của bạn có nói chừng nào sẽ khởi công xây căn nhà kho không? Đang hào hứng thuật chuyện dì Sáu Dừa, người Tin bỗng nhói một cái, cứ như thể con Thắm vừa dùng mũi kim nhọn khâu câu hỏi đau đớn đó vào tâm trí nó. Nó vo ve đáp, môi giần giật: - Ngày mai. CUỘC SỐNG LÀ THẾ: NIỀM VUI VÀ NỖI buồn cứ nối tiếp nhau, không dừng được Ba chúa đảo mới khen chúa đảo hôm trước “Giỏi lắm”, hôm sau chúa đảo đã không còn nhìn thấy hòn đảo của mình nữa. Tối đó, có ba đứa trẻ thao thức trên chỗ nằm. Cả ba bồi hồi ôn lại những ngày vui buồn trên đảo Robinson và những biến cố xảy ra quanh hòn đảo. Chúa đảo và phó chúa đảo nhớ lại trận đánh nhau kinh hồn với thằng Phàn, chỉ nhớ lại trong tâm trí thôi đã thấy sướng râm ran khắp người. Rồi tụi nó nhớ lại những ngày mưa, những ngày tụi nó túm tụm co ro dưới tán dù mỏng manh để tránh những cơn bão gió mùa quăng quật ầm ầm như những con trăn lớn trên không trung, cán dù rung bần bật trong mười ngón tay. Tụi nó nhớ lại bài tập làm văn trên lớp, nhớ đến ngày cô giáo và đám bạn ghé thăm đảo. Con Thắm chả thích thú gì chức “chúa đảo phu nhân”, nhớ lại cái hôn đầy nước bọt của thằng Tin nó càng thấy gớm, nhưng bây giờ thì nó ao ước giá mà có một phép màu nào đó giữ hòn đảo Robinson ở lại với tụi nó, nó sẽ sẵn sàng làm chúa đảo phu nhân suốt đời. Cuộn mình trong bóng tối, ba đứa trẻ của chúng ta trằn trọc nghĩ ngợi, bất lực và đau khổ, cuối cùng thiếp đi trong tiếng sóng vọng tới từ đâu đó. Trong mơ, hình như tụi nó còn nghe thấy cả tiếng sủa của con sư tử Pig. BUỔI SÁNG, LÚC ÔM CẶP RA KHỎI NHÀ, Tin đã nghe khóe mắt mình ngân ngấn nước khi nhìn thấy tốp thợ xây lăng xăng trong sân. Thằng Bảy và con Thắm đứng đợi Tin ngay trước cổng, đã thấy những gì Tin thấy, đã buồn những gì Tin buồn. Cho nên lúc Tin bước ra, cả ba lặng lẽ bước bên nhau, không ai nói với ai tiếng nào. Trong ngày trọng đại này, con Thắm xin mẹ đi bộ đến lớp cùng Tin và Bảy, không đi theo chị nó như mọi ngày. Hoa cúc dại ven đường đang kín đảo tỏa hương như thầm nhắc bọn trẻ rằng trời đã vào thu nhưng tâm trạng đang rối bời chẳng đứa nào nghe thấy. Thằng Phàn lại xuất hiện chỗ đầu hẻm quen thuộc. Nó chống hai tay vào hông, nheo mắt nhìn ba đứa nhóc từ xa đi tới. - Sắp tiêu rồi hả tụi bay? - Phàn reo lớn, tiếng nó vang vang nhưng phát ra từ một chiếc kèn trompette. Tụi thằng Tin không đáp, vẫn lầm lũi đi tới. - Tao biết ngày hôm nay hòn đảo của tụi mày sẽ bị xẻ thịt mà. - Thằng Phàn lại gào lên hoan hỉ, cứ như nó đang khoe có người sắp mổ lợn mời nó đánh chén. Phàn chỉ đứng bên đường hò hét. Nó chưa dám làm gì bọn trẻ. Dù sao Tin và Bảy vẫn còn là chúa đảo và phó chúa đảo cho đến hết ngày hôm nay. Còn hòn đảo, Tin vả Bảy vẫn còn lý do để lì lợm. Thằng Phàn biết thế. Nó đợi cho bọn nhóc đi khỏi một quãng rồi hét với theo: - Đợi đấy! Hòn đảo mà bị làm thịt rồi, tao sẽ làm thịt tụi bay! TIN, BẢY VÀ THẮM LẾCH THẾCH KÉO NHAU qua cửa lớp, ngạc nhiên thấy tụi bạn ồn ào hẳn lên khi tụi nó bước vào. Nhiều cái miệng nhao nhao: - A ha! Ba đứa nó đây rồi! - Chào chúa đảo Robinson! Bảy ngó quanh: - Chuyện gì vậy? Một đứa nói: - Sáng nay tụi mày không đọc báo à? Một đứa khác: - Sáng nay báo nói về hòn đảo Robinson. Rằng nhờ chúa đảo và các cư dân trên đó mà một bọn tội phạm đã bị bắt. Tin, Bảy, Thắm đưa mắt nhìn nhau: Chắc dì Sáu đã tiết lộ chuyện này cho nhà báo. Cô giáo xuống tới. Và việc đầu tiên cô làm sau khi ổn định trật tự lớp học là biểu dương tụi thằng Tin: - Ba em giỏi lắm! Ba khuôn mặc của chúa đảo, phó chúa đảo và chúa đảo phu nhân khi mới bước vào lớp trông như ba chiếc lá héo đến lúc này đã tươi lên như có mưa xuống. Cô giáo lướt mắt khắp lớp, tiếp tục làm mưa: - Các em thấy chưa! Cô đã bảo đó là một hòn đảo mà. Bây giờ thì hòn đảo Robinson đã nổi tiếng rồi, phải không các em? TỤI BẠN HÔM NỌ ĐÙNG ĐÙNG ĐÒI ĐI thăm hòn đảo ngay sau giờ tan học. - Tụi mình đã được giải oan rồi. Tụi mình lại lên đảo chơi. - Nhưng đi ngay bây giờ tao không dẫn con Mi Mi theo được. - Hôm khác dẫn nó theo. Bây giờ phải tới nhìn hòn đảo một cái. Tin lắc đầu, giọng nghèn nghẹt, như thể nó đột ngột chuyển qua phát âm bằng mũi: - Chẳng còn hòn đảo nào cho tụi mày nhìn đâu! Cả đống miệng há hốc: - Mày nói vậy là sao? - Là hòn đảo Robinson không còn nữa. - Tin cố để đừng mếu máo, cảm thấy điều gì đó trong lòng đang tan chảy ra theo từng tiếng nói. - Vô lý! Vô lý! - Không tin! Không tin! Một đống cẳng chân nhảy tưng tưng. Một đứa xông ra cửa: - Đi, tụi bay! Thằng Tin xạo đó! - Đúng rồi, thằng Tin xạo! Một hòn đảo nổi tiếng như thế mà! Đám bạn rồng rắn kéo đi, bất chấp chúa đảo, chúa đảo phu nhân và phó chúa đảo âu sầu đưa mắt ngó nhau.