ẾU ĐỊNH NGHĨA ĐẢO HOANG LÀ HÒN ĐẢO ngoài mình ra không còn người nào ở trên đó nữa thì đúng là thằng Tin đang ở trên đảo hoang. Lúc này Tin đang nằm trên một tàu lá dừa khô, đầu gối trên một khúc gỗ ngắn, cưa phẳng ở hai đầu, thơm phảng phất. Đảo toàn cát là cát. Cát vàng ruộm. Tàu lá dừa trải dọc triền cát thoai thoải, chắc chắn đó là lý do tại sao thằng Tin cứ rung đùi hoài, chân này tréo qua chân kia. Nó cảm thấy thích thú như đang ngả lưng trên một chiếc ghế xếp đó mà. Nó đang đọc truyện tranh, tay trái cầm cuốn truyện, tay phải cầm chai xi-rô chanh. Chai ni-lông, cắm ống hút qua ni-lông. Lướt mắt qua vài khung tranh, Tin lại nâng chai xi-rô lên, ngậm lấy ống hút, hút một cái “rột”, khoan khoái cả miệng lẫn tai. Cả đầu óc cũng khoan khoái. Nó nghĩ “May mà mình còn lận theo chai xi-rô. Nếu không mình sẽ chết khát mất!”. Nhớ ra tình cảnh của mình, Tin úp cuốn truyện lên ngực, đảo mắt nhìn quanh, tuyệt vọng nghĩ tiếp “Ở đây chỉ có ba cái: cát, cát và cát. Sông và suối và ao và hồ - tức là cái thứ tư, cái thứ năm, cái thứ sáu và cái thứ bảy hoàn toàn không có. Nói chung những gì liên quan đến nước đều không có”. Ánh mắt Tin nhấc cao lên một chút, bắt gặp những lá cọ đong đưa trong nắng và gió, đến lúc này nó mới nhận ra mặt trời đang chiếu vào mặt nó vai nó và trượt dài xuống ngực và bụng và hai chân nó làm cơ thể nó nóng lên từng phút một. Đây chắc là mặt trời xích đạo và rõ ràng mình đang lạc vào một hòn đảo ở châu Phi. Ờ, mà chưa chắc, có thể là một hòn đảo hoang ở vùng biển Caribê. Nó nhớ các quần đảo ở Trung Mỹ rất nhiều cọ, cam, mía và cá sấu, mặc dù lúc này và ở đây nó chỉ nhìn thấy cọ. Nhưng Tin chỉ thẫn thờ một chút thôi, rồi nó kéo sụp chiếc nón xuống trán, chúi mắt vào cuốn truyện trên tay, quên bẵng hoàn cảnh hiểm nghèo của mình. Nó là con nít mà, mới mười tuổi, truyện tranh là số Cầm cuốn truyện tranh là nó quên hết mọi thứ - cọp beo, sư tử, voi rừng, những con trăn lớn và mốc meo, những thổ dân ăn thịt người và có thể cả ma cà rồng châu Mỹ nữa. Nó chỉ không quên chai xi-rô chanh thôi. THẰNG TIN CỨ NẰM DÀI TRÊN TÀU LÁ DỪA khô, đọc truyện mê mải. Chai xi-rô đã cạn đến đáy từ đời nào nhưng nó vẫn không chịu liệng đi, chốc chốc lại kê ống hút vào miệng, hút lấy hút để. Bây giờ không nghe tiếng “rột, rột” nữa, chỉ có gió đi ra đi vào trong lồng ngực nó. Truyện tranh nhiều tranh ít chữ, Tin đọc nhoáng là xong. Không biết làm gì nó lại đọc lại từ đầu. Nó đọc và nghĩ “May thật!”. Là vì nó tin rằng sống một mình ngoài đảo hoang, không tính đồ ăn thức uống thì sách là một người bạn thân thiết và quan trọng nhất. Không có người bạn đó, nó không biết làm gì để giết thì giờ. Nó sẽ cô đơn biết mấy. Lạc vào đảo hoang với một cuốn sách trong ba lô, đó có thể là lý do duy nhất để tin rằng đời vẫn còn đáng sống. Có lúc Tin muốn đứng lên khỏi tàu lá dừa, khua chân một vòng quanh đảo để xem xét nhưng rồi nó lưỡng lự. Hòn đảo bé quá, chẳng cần phải đi loanh quanh làm gì. Nó nghĩ thế và lại biếng nhác duỗi mình ra, nằm lắng tai nghe tiếng biển. Hằng ngày biển hùng vĩ và dữ dội, nhưng lúc này Tin nhận ra biển lặng và không có gió. Mặt trời bắt đầu leo xuống khỏi đỉnh trời, leo chầm chậm thôi nhưng rõ ràng là thấp dần, thấp dần. Trời chập choạng, sắp sửa âm u, nhưng không khí thì ấm áp. Tin nhìn lên cao, thấy mây xám như những tấm chăn, trông có vẻ bẩn thỉu và đe dọa. “Không sao!” Tin tự nói, tự nghe và tự tán thành. “Biển ghê gớm thật, nhưng mình đang ở trên một hòn đảo, dù là đảo hoang nhưng đúng là một hòn đảo. Thế thì biển chẳng làm gì được mình”. Lòng bình yên, đôi mắt Tin đã rất muốn thiếp ngủ. Bao giờ cũng vậy, giấc ngủ luôn luôn mọc lên ngay ở chỗ sự căng thẳng dịu xuống. NHƯNG TIN KHÔNG NGỦ ĐƯỢC. Đó là vì nó không cho phép mình ngủ. Nó nhớ ra rồi. Nguy cơ không đến từ biển nhưng có thể đến từ những thứ khác. Dĩ nhiên hòn đảo này không có thổ dân ăn thịt người. Hòn đảo quá bé, nếu có thổ dân thì Tin đã thấy rồi, hoặc họ đã ăn thịt Tin trước khi Tin trông thấy họ rồi. Nhưng đến giờ Tin vẫn còn sống để nghĩ đến họ, tức là họ không có ở chỗ Tin đang nằm để sống mà nghĩ đến họ. Nhưng để ăn thịt Tin thì cần gì thổ dân. Cá mập dĩ nhiên không lên bờ được nhưng cá sấu chạy trên cát giỏi không kém gì Tin. Rồi rắn nữa. Tin xem kênh Động vật hoang dã trên tivi, thấy không ít những loài rắn độc sống trong cát, những con rắn màu đỏ và những con rắn màu đen và những con rắn nửa màu đỏ nửa màu đen. Tin nơm nớp thò tay xuống dưới mông, lo lắng: Có bao giờ chúng chui lên rồi đớp vào mông mình không nhỉ? Một lúc lâu chẳng có con rắn nào chui lên hết. Tin yên tâm rồi. Bây giờ thì nó nghĩ nó có thể ngủ. Tin nhìn lên những đám mây trên cao, lúc này đã bị gió đánh tơi đi, thu tóm tất cả vào đáy mắt lần cuối trước khi khẽ khàng nhắm lại. Chàng Robinson của chúng ta như vậy là đã ngủ rồi. - TIN ƠI, TIN! Tiếng kêu văng vẳng bên tai khiến Tin mở choàng mắt. Nó ngồi bật dậy khỏi tàu lá dừa, rú lên: - Cướp biển! - Cướp biển cái gì! Vô ăn cơm! Tin ngoảnh nhìn, thấy chị Hai đang đứng ngay chỗ ngách cửa bếp, lừ mắt trông ra. Tin lồm cồm đứng lên, quét mắt quanh hòn đảo, nhún vai một cách tuyệt vọng: - Chẳng có tàu thuyền gì cả. Em không vào bờ được. Hòn đảo mà Tin đang đứng là đống cát ba Tin mới thuê xe chở về cách đây một tuần để chuẩn bị xây căn nhà kho ở phía sau nhà. Trong khi công trình xây cất chưa bắt đầu, vào một đêm tối trời nọ, Tin nai nịt gọn gàng, một mình lẻn ra khỏi nhà đánh chiếm đống cát. Sau khi chiến đấu mệt nhoài với bọn hải tặc vô hình, cuối cùng Tin cũng đặt chân được lên đảo. Chỉ đến khi Tin đào một cái mương nhỏ quanh đống cát, hì hục đổ nước vào đó thì biển mới xuất hiện, và sáng hôm sau thì hòn đảo ra đời. Tin khuân mấy cây cọ trồng trong chậu kiểng của ba đặt lên đống cát, thế là hòn đảo có vẻ đã được dời về vùng biển Caribê lắm rồi. - Thuyền với chả bè! Tao đập cho mày một gậy bây giờ! Vô ăn cơm lẹ lên! Tin vứt chai xi-rô xuống chân và cũng từ dưới chân nó nhặt lên chiếc ba lô, khoác qua vai chỉ bằng một quai. Nó giơ cuốn truyện tranh lên khỏi đầu, vẫy vẫy. - Em còn làm trò gì nữa đó? - Chị chờ em một chút! Em đang kêu thuyền đến cứu! - Em ở đó mà kêu thuyền đi! Năm phút nữa mà em chưa ngồi vô bàn là biết tay chị! Sau khi buông thõng một câu đe dọa, chị Hai biết mất sau cánh cửa bếp. TIN LẦN RA SAU MÉP NƯỚC. NÓ KHUA chân xuống mương rồi hấp tấp rụt chân lại, xuýt xoa: - Nước biển hôm nay lạnh quá! Chắc băng ở Bắc cực đang tan! Nó cứ ngần ngừ mãi chỗ đó, lẩm bẩm: - Đã sắp hết năm phút chưa nhỉ? Trời đã chiều lắm rồi mà thuyền vẫn không đến. Tin nhìn ra xa, thắc thỏm chả thấy cánh buồm nào nhấp nhô trong sóng. Nó nhìn lên trời, trông theo những cánh chim sẻ, tặc lưỡi: - Hải âu bay rợp trời thế kia, lẽ ra phải có tàu bè quanh đây mới phải! Một vệt đen đen bay đánh vù, rớt ngay cạnh Tin. - Đại bác! Tàu hải tặc tấn công! Tin ré lên, liếc vội xuống chân, thấy một trái ổi đang lăn tròn trên cát. Nó đảo mắt qua bên kia hàng rào, thấy một cái đầu xoăn tít nhô lên bên trên đám lá keo. Nó nhận ra ngay đó là cái đầu của thằng Bảy. Bảy cười hì hì: - Đầu hàng đi! Tin vung nắm đấm: - Không đời nào! Bảy lại hái một trái ổi trong vườn ném sang: - Tao sẽ nã pháo tan tành hòn đảo của mày! Tin cúi xuống nhặt cả hai trái ổi nhét vào túi quần soóc, rồi vươn thẳng lưng lên, khoát tay: - Mày cứ bắn bằng đạn ổi nữa đi! Tao đang đói bụng đây! Bảy ngước lên cây ổi rồi nhìn qua hòn đảo, tặc lưỡi: - Tao hết đạn rồi. Cây ổi nhà tao chỉ có hai trái à. Một bên hết đạn, một bên cất đạn để tối lôi ra ăn, cuộc chiến lâm vào chỗ bế tắc. May quá, đúng lúc đó chị Hai lại thò đầu ra cửa bếp: - Tin ơi! Sao em còn ở ngoài đó? Tin ngần ngừ nhìn con mương, nhủ bụng: - Mình phải bơi qua biển thôi! Tin nhảy qua mương, băng ngang sân, vào nhà. Ở phía sau, tiếng hải tặc gọi với theo: “Mai nhớ qua rủ tao đi học nha mày!”. TRỜI XANH, NẮNG ẤM, GIÓ MÁT, TIN VÀ BẢY sung sướng đi bên nhau. Gió cù vào người buồn buồn, chả đứa nào buồn đội nón. Bảy xốc chiếc cặp sách xệ xuống trên lưng, hỏi: - Thế tối hôm qua ăn cơm xong thì mày làm gì? - Chị tao bắt tao học bài. - Thế mày không chạy ra đống cát nữa à? - Hòn đảo! Tin chỉnh, hết sức nghiêm trang. Cứ như thể thằng Bảy vừa gọi nhầm con g thành con chó. - Ờ, tao quên. Nó là hòn đảo. - Bảy toét miệng cười, nó cũng thấy không nên gọi hòn đảo là đống cát. - Tối hôm qua tao không ra đó. Không có chiếc tàu nào đi biển vào ban đêm cả. Bảy phụ họa: - Dĩ nhiên rồi. Tàu chạy ban đêm rất dễ đâm vào đá ngầm. Nó năn nỉ: Hôm nào mày dẫn tao lên hòn đảo chơi với nhé! Tin khoát tay, rộng rãi: - Lát trưa đi học về, tao sẽ dẫn mày lên đảo. Nó tặc lưỡi nói thêm: - Nhưng mày phải cẩn thận đấy. Lên đảo nguy hiểm lắm. Phải những người thật gan dạ mới lên đó được. Cứ thế, kẻ hỏi người đáp, dọc đường đi hai đứa cứ hào hứng nói suốt về hòn đảo. Cho đến khi thằng Phàn bất ngờ xuất hiện. PHÀN XÔNG RA TỪ CON HẺM BÊN ĐƯỜNG. Nó lớn hơn Tin và Bảy ba, bốn tuổi và cao hơn hai đứa nhóc một cái đầu. Tóc tai bù xù, tướng tá dềnh dàng, thằng Phàn tạo cảm giác nó là một con gấu sổng ra từ sở thú. Xưa nay Phàn vẫn tìm kiếm niềm vui trong việc bắt nạt những đứa trẻ yếu ớt và nhút nhát như Tin và Bảy - vì sở hữu những tấm lòng tử tế nên những đứa trẻ này thường yếu ớt và nhút nhát hơn mức bình thường. Nhác thấy Phàn, Tin và Bảy bất giác bước chậm lại, xích sát vào nhau, hoàn toàn không tự chủ. - Các công tử, lại đây tán gẫu chơi! - Thằng Phàn cười hềnh hệch, đưa tay ngoắc, bộ tịch rất đểu. - Tụi tao phải đến lớp. Trễ giờ rồi. - Tin dè dặt nói, cố đánh một vòng thật xa chỗ thằng Phàn đang đứng. - Mày dám cãi lời ông mày hả thằng kia? - Phàn gầm lên - Tao bảo tụi mày bước lại đây! Tin và Bảy không làm theo lời Phàn, nhưng tụi nó cũng không dám đi thẳng. Tim đập thình thịch, cả hai đứng chôn chân tại chỗ, lấm lét nhìn nhau rồi nhìn thằng Phàn rồi lại nhìn nhau, trông mặt như thể sắp òa ra khóc. - Nhìn cái gì! Thằng Phàn quắc mắt bước tới. Nó tóm vai Tin, đá bem bép vào mông thằng này, mỗi một cái đá lại kèm theo tiếng quát: - Lì này! Đá chán, Phàn quay qua Bảy, nắm vành tai thằng này xoắn một cái mạnh đến mức nạn nhân kêu oai oái: - Úi da! Sứt tai tao rồi! - Thế tao nhổ nốt tai kia cho đều nhé? Bảy chưa kịp né đầu qua một bên, thằng Phàn đã nắm được vành tai kia. Lại xoắn một cái thật lực. Bảy khóc hu hu, cố vùng khỏi tay đối phương. Nhưng Phàn lại nhanh tay chộp được Bảy. Lần này là cú cốc vào đầu: - Ai cho mày chạy? Cuộc tra tấn chỉ kết thúc khi thằng Phàn thò tay vào túi áo Tin và Bảy khoắng mỗi đứa một tờ giấy bạc năm ngàn, rồi vui vẻ tiễn hai nạn nhân của mình bằng hai cú đá vào - Đủ rồi! Xéo! BẢY VÀ TIN VỪA ĐI VỪA KHÓC. BÂY GIỜ thì tụi nó không nhớ gì đến hòn đảo. Bảy tay xoa xoa vành tai, mặt nó còn vương những vệt nước mắt, mếu máo: - Nó bẹo tai tao đau quá. Giờ vẫn còn đau. Tin đồng tình bằng cách sờ tay xuống mông: - Tao cũng thế. Mông tao vẫn còn ê. Tin thu nắm đấm: - Tức quá. Khi nào lớn bằng nó, tao sẽ đi tìm nó trả thù. Bảy thở dài: - Vô ích thôi. Khi tụi mình lớn bằng nó thì nó đã lớn hơn nó bây giờ. - Thế mãi mãi tụi mình không đánh lại nó à? - Chắc thế. - Bảy tặc lưỡi - Ước gì tao có một ông anh. Nhưng tao lại chả có anh. Tin chán chường: - Tao cũng chả có ông anh nào! Tao chỉ có chị. Bảy tung chân đá một vỏ bưởi bắn ra xa: - Chị thì không ăn thua rồi. Chị thì không thích đánh nhau, mà cũng không giỏi đánh nhau. - Ờ, chị tao chỉ giỏi đét vào mông tao thôi. - Tin nói, đầy giận dỗi. Cuộc đối thoại thiệt là buồn rầu. Gió đột nhiên xao xác, bẻ cong những nhánh lá nhỏ hai bên đường, và lòng hai đứa bé nặng trình trịch. Chỉ khi vào lớp, ngồi kế con Thắm và gặp chuyện rắc rối với nó thì Tin mới quên nỗi uất ức mang gương mặt thằng Phàn. GIỜ TẬP VẼ MÀ CON THẮM LẠI QUÊN ĐEM theo bút chì màu. - Bạn cho mình mượn cây bút chì màu đi. - Con Thắm nhìn lom lom cây bút chì trên tay Tin, gạ. Tin gắt: - Cho mày mượn tao lấy gì tô màu! Đấy là Tin nói thật. Nó chỉ có một cây bút chì màu thôi. Cây bút có hai màu - nửa này màu xanh, nửa kia màu đỏ. Đưa cây bút cho con Thắm mượn, nó sẽ ngồi ngáp vặt. Con Thắm cũng lập tức thấy ra điều đó. Nó không hỏi mượn nữa, lặng lẽ gục đầu xuống bàn. Nhìn đôi vai rung rung của con Thắm, Tin biết nhỏ bạn đang khóc. Khóc thầm thôi, nhưng vẫn là khóc. Chắc con Thắm đang nghĩ đến con dê-rô của môn tập vẽ. Bất giác Tin thấy lòng nao nao. Nhưng nó không biết làm thế nào. Tin nghĩ, nghĩ mãi, một tay cầm chặt cây bút, tay kia cào liên tục lên chân tóc. Đột ngột nó bặm môi kê cây bút vào cạnh bàn, dùng sức ấn mạnh. “Rắc” một cái, cây bút gãy làm đôi. Nghe tiếng động, con Thắm giật mình ngước mặt lên. - Ối, bạn làm gì vậy? - Nó la lên khi thấy Tin cầm mỗi tay một nửa cây bút ngắn cũn cỡn. Tin huơ huơ nửa cây bút màu đỏ trước mặt bàn, cười hì hì: - Cho mày mượn nè. Mày tô màu đỏ, tao tô màu xanh. Lát tao và mày đổi nhau. Mày tô màu xanh, tao tô màu đỏ. Đôi mắt con Thắm sáng bừng lên như ngọn đèn vừa cắm vào ổ điện: - Bạn thông minh ghê! Nó cầm lấy nửa cây bút Tin đưa, lại nói: - Bạn tốt bụng thật đấy! - Mày tô đi! Tin giục, để con Thắm khỏi khen tiếp. Con Thắm chỉ khen hai câu mà nó đã nóng ran rồi. Nó vờ cúi đầu xuống, giấu bộ mặt ửng đỏ vào giữa hai trang vở. Ai không biết sẽ tưởng con Thắm vừa cầm cây bút màu đỏ tô lên mặt nó.