Tề Tiểu Yến nói tiếp:- Cho dù hiện giờ hắn ta vẫn chưa chết, nhưng chẳng khác gì như đã chết.Lữ Tam nói:- Ngươi có muốn biết hiện giờ hắn đang ở đâu hay không?Tề Tiểu Yến nói:- Không muốn, xưa nay ta đối với người chết không hề có cảm hứng, ta chỉ muốn biết hiện giờ Độc Cô Si đang ở đâu?Lữ Tam nói:- Độc Cô Si đã ra đi.Tề Tiểu Yến hỏi:- Tại sao phải ra đi? Lẽ nào Độc Cô Si không muốn gặp ta?- Không phải là không muốn mà là không dám.- Ta có gì đâu mà đáng sợ? Tại sao Độc Cô Si lại không dám gặp ta?Lữ Tam nhìn Tề Tiểu Yến nói:- Người mà Độc Cô Si sợ không phải là ngươi, mà là chính bản thân hắn. Kỳ thật hắn cũng đã biết tại sao hắn lại sợ.Tề Tiểu Yến cũng nhìn lại Lữ Tam:- Ngươi cũng biết. Ngươi cũng biết Độc Cô Si đã không còn thật sự là một nam nhân?- Ta biết điều này.- Vậy tại sao ngươi còn muốn ta gả cho Độc Cô Si?- Bởi vì ta đã biết bệnh của hắn nhất định sẽ mau bình phục.- Vậy phải đợi đến bao giờ chứ?Lữ Tam nói:- Phải đợi đến sau khi Tiểu Phương chết dưới kiếm của hắn. Ta tin rằng lúc này hắn rất có hy vọng nắm chắc phần thắng.Tề Tiểu Yến nói:- Độc Cô Si có thể tìm được Tiểu Phương?- Hắn không cần phải đi tìm, mà chỉ cần ngồi đó chờ đợi là được rồi.- Tái ao?- Bởi vì Tiểu Phương nhất định sẽ đi tìm hắn.- Ngươi dám chắc?Lữ Tam mỉm cười nói:- Có khi nào ngươi thấy ta làm việc gì mà không chắc chắn hay chưa?- Tiểu Phương có thể tìm ra Độc Cô Si hay không?- Nếu như hắn ta không quá ngốc, thì nhấ định có thể tìm ra được.- Phải đến đâu mới có thể tìm được Độc Cô Si?- Hồ Tập!- Tại sao bản thân ngươi không đi đến Hồ Tập?- Suy nghĩ của ngươi có lẽ cũng giống như Ban Sát Ba Ná. Cho rằng ta nhất định sẽ đến Hồ Tập, để chính tay giết chết Tiểu Phương.Lữ Tam nói:- Cho nên hắn ta an bày trận chiến này. Bởi vì kết quả cuộc chiến này tất yếu song phương đều bị bại. Bên bại nhất định chỉ có con đường chết. Còn bên thắng cũng phải trả cái giá rất đắt và phải hy sinh rất nhiều nhân thủ. Đợi đến khi hắn ta ra tay, cho dù ta giết chết Tiểu Phương cũng tốt hay là Tiểu Phương giết ta cũng tốt. Kẻ còn lại kia nhất định sẽ chết dưới tay hắn ta.Lữ Tam lại nói:- Chỉ tiếc Ban Sát Ba Ná nghĩ sai cũng giống ngươi. Bởi vì ta vốn sẽ không đến Hồ Tập và không hề có ý muốn đích thân giết chết Tiểu Phương, thậm chí ta còn không hận hắn.Tề Tiểu Yến rất ngạc nhiên:- Chẳng lẽ ngươi đã quên rằng hài nhi của ngươi chết trong tay ai hay sao?Nàng hỏi một câu rất thương tâm, không ngờ Lữ Tam lại nhìn nàng mỉm cười:- Chẳng lẽ ngươi cho rằng Lữ Thiên Bảo mà Tiểu Phương giết, thật sự là hài nhi của ta sao?Tề Tiểu Yến không ngờ Lữ Tam lại nói ra một câu như vậy. Và cũng không ngờ Lữ Tam lại dắt nhưng đi xem một cỗ quan tài khác. Trong cỗ quan tài này có đến hai thi thể. Một người phụ nữ ngực căng tròn chắc khỏe. Bên cạnh người phụ nữ là một đứa trẻ, chừng được một tuổi.Chỉ cần là người có kinh nghiệm, nhìn qua là biết ngay người phụ nữ này vừa mới sanh. Còn đứa bé ngược lại không phải là hài nhi của bà ta.Lữ Tam nói:- Người phụ nữ này chính là bảo mẫu của đứa bé. Người này ăn quá ngon và quá nhiều, nên nằm ngủ giống như là người chết. Bởi vì thế bây giờ y thị thật sự đã chết.- Tại sao?- Bởi vì đứa bé này đã bị y thị ngủ say đè ngẹt chết.Lữ Tam nói:- Đứa bé này cũng không phải là hài nhi của ta. Nhưng nếu như nó còn sống, ta nhất định sẽ thương yêu nó hơn bất cứ một ai. Nó muốn gì, ta sẽ cho nó cái đó. Đợi sau khi nó mười bảy mười tám tuổi, nó cũng sẽ bị chết dưới kiếm kẻ khác. Bởi vì lúc ấy nó nhất định sẽ được ta nuông chiều trở thành hư, giống như Lữ Thiên Bảo.Tề Tiểu Yến không hỏi đứa bé kia là hài nhi của ai.Đột nhiên tay chân nàng đều lạnh toát mồ hôi.Bây giờ Tề Tiểu Yến đã biết đứa trẻ này chính là hài nhi của Tiểu Phương, nhưng nàng không biết đứa bé này là vận may hay là nỗi bất hạnh của chàng.Lữ Tam nói:- Ta biết ngươi nhất định sẽ cho rằng những việc ta làm thật đáng sợ. May mà cũng chỉ có một mình ngươi nghĩ như thế mà thôi. Bởi vì những việc ta làm ngoài ngươi ra xưa nay chưa từng có ai biết đến. Thậm chí ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đến.Tề Tiểu Yến nói:- Cho nên Ban Sát Ba Ná cho rằng ngươi rất hận Tiểu Phương và lúc nào cũng muốn đích thân giết chết Tiểu Phương.- Bởi vậy hắn mới an bày trận chiến này. Đợi đến khi ta và Tiểu Phương cùng bại, lúc ấy hắn mới ra tay.Lữ Tam nói:- Nhưng đáng tiếc ta thông minh hơn một chút so v!!!1829_44.htm!!!
Đã xem 265772 lần.
http://eTruyen.com