Tiểu Phương nói:- Đúng!Vệ Ưng Bằng nói:- Bốc đại công tử vung tay ngàn vàng, xem tiền bạc như đát cát, nếu không phải là vì thường có loại bổng lộc này, thì làm gì có vàng nhiều như thế để y vung tay rộng rãi?- Đúng, nhưng có một điểm không đúng lắm.- Điểm nào?- Ba mươi vạn lạng vàng tóm lại là bao nhiêu? Ta cũng không biết, ta trước giờ chưa thấy qua vàng nhiều như thế, ta chỉ biết xem như có người tặng cho ta ba mươi vạn lạng vàng đi nữa, thì ta chắc chắn cũng mang đi không nổi.Tiểu Phương cười cười, rồi lại nói tiếp:- Ngươi cho rằng một mình Bốc đại công tử có thể mang đi nổi ba mươi vạng lạng vàng hay sao?Vệ Ưng Bằng lạnh lùng nói:- Ngươi làm sao biết y chỉ có một mình?Bốc Ưng đột nhiên nói:- Ta vì chuyện này mà đến đấy.Con ngươi của Vệ Ưng Bằng lại bắt đầu co rút lại.Bốc Ưng nói:- Khoản tiền tiêu của ta xưa nay rất lớn, chút vàng này ta đang rất cần.Vệ Ưng Bằng liền nói:- Ba mươi vạn lạng, không phải một chút.Bốc Ưng lại cũng thừa nhận, nói:- Đích xác không phải một chút.Vệ Ưng Bằng nói:- Vì vậy số lượng vàng này vô luận lọt vào tay ai, muốn giấu nó đi cũng rất khó.Bốc Ưng thừa nhận:- Đích xác rất khó.Vệ Ưng Bằng nói:- Đã không cách gì giấu được thì chắc chắn cũng không có cách gì mang đi được.Buổi sáng ngày thứ ba khi vụ cướp xảy ra, vùng này đã bị dò thám dày đặc, xem ra muốn mang ba trăm lạng vàng đi đã là khó.Vệ Ưng Bằng nhìn trừng trừng Bốc Ưng, lạnh lùng nói:- Vì vậy ta thấy ngươi tốt hơn là hãy giao nó ra đây.Bốc Ưng đột nhiên dùng mũ che mặt lại, không để ý gì đến Vệ Ưng Bằng.Tiểu Phương lại nhịn không được hỏi:- Sao ngươi biết số vàng này ở trong tay y?Vệ Ưng Bằng nói:- Người hộ tống số vàng này là Thiết Dực.- Thiết Đảm thần thương Thiết Dực ư?Vệ Ưng Bằng gật đầu lại hỏi:- Trong giang hồ những kẻ có thể giết được Thiết Dực, hỏi thử có mấy người?- Không nhiều!- Ngươi có biết vàng bị cướp mất, Thiết Dực và Thiết Huyết tam thập lục kỵ của y đều đã chết thảm hay không?- Không biết!- Còn vị Bốc đại công tử này sao lại biết?Tiểu Phương không nói gì.Vệ Ưng Bằng một tay siết lấy cây cung, còn tay kia siết chặt cán đao bên hông lão.Đao của lão còn chưa xuất khỏi bao, nhưng trong con ngươi của lão đã lộ ra sát cơ còn đáng sợ hơn cả lưỡi đao.Tiểu Phương thật sự rất muốn lén mở chiếc mũ phủ ở trên mặt Bốc Ưng, để chàng nhìn thấy khuôn mặt này.Vệ Ưng Bằng một đao xuất thủ ngay quỷ cũng có thể chém chết, huống hồ là một kẻ mà trên mặt lại phủ một cái mũ.Huống hồ trong ống tên của lão vẫn còn có tên, những mũi tên uy mãnh hơn sấm sét, nhanh hơn điện chớp-những nộ tiễn.Chiếc mũ vẫn còn ở trên mặt, đao vẫn còn ở trong bao.Đột nhiên, phía sau gò cát vang lên một tiếng kêu thảm thiết thê long.Tiểu Phương đương nhiên nghe không hiểu ý nghĩa của sáu chữ này, nhưng chàng có thể nghe ra tiếng kêu tràn đầy sự sợ hãi, một nỗi sợ hãi có thể khiến cho hồn phách người ta nát vụn ra.Lúc chàng nghe thấy tiếng kêu thảm này, Vệ Ưng Bằng đã nhanh như tên bắn, vòng qua gò cát.Tiểu Phương vốn đã ngay đứng còn đứng không nổi, nhưng chàng trước giờ rất là hiếu kỳ, hiếu kỳ cũng là một trong những sức mạnh có thể kích động nhân tâm.Chàng cũng nhảy bật lên, cùng Bốc Ưng vòng qua gò cát.Vừa vòng qua gò cát, Tiểu Phương liền nhìn thấy một cảnh tượng mà cả cuộc đời này chàng sẽ mãi mãi không quên.Nếu cái bao tử của chàng không trống rỗng, chàng rất có thể đã nôn ói ra.Ngựa đang chạy cuồng, người đã ngã xuống.Toàn phong tam thập lục bá đao của Vệ Ưng Bằng đã ngã gục ba mươi bốn người, ngã gục trong vũng máu.Đao của bọn họ còn chưa xuất ra khỏi bao.Bọn họ đều là những đao thủ rất nổi tiếng trong giang hồ, nhưng họ đã không kịp rút đao, thì đã chết thảm.Bọn họ xem ra không giống chết ở trong tay kẻ khác, mà là chết dưới móng của một con mèo, tại vì ở trên mặt mỗi người bọn họ, đều có ba vết máu phảng phất như móng mèo cào ra.Một người Tạng trang sức kỳ dị, khuôn mặt dãi dày phong sương đang sợ hãi nhăn nhúm lại, quỳ xuống đất, hai tay đưa lên cao, hướng lên trời kêu thảm thiết:- Thạch Mễ, kha la kha la!Tô Mã năm nay năm mươi mốt tuổi, từ lúc ba mươi tư tuổi đã bắt đầu làm hướng đạo cho người Hán, ngoại trừ tộc huynh Mã Lỗ của y ra, có rất ít người có thể thông thạo hơn y vùng đại sa mạc này.Sa mạc vô tình, giống như một cơn ác mộng hoang đường, có lúc tuy cũng xuất hiện vài ảo cảnh diễm lệ và ảo giác khiến ngư tìm ngươi thì tìm ai? Chẳng lẽ ta đến đây chơi hay sao?Tiểu Phương không hề nổi giận.Chàng hơi mỉm cười, nhưng không thể nào cười được:- Là ai kêu ngươi đến đây gặp ta?Tiểu hài tử đưa ngón tay cái lên đáp:- Đương nhiên là lão đại của bọn ta! Lão đại bảo ta đến đây dẫn ngươi đi gặp người.Tiểu Phương lại hỏi:- Lão đại của ngươi là ai? Hiện giờ đang ở đâu?Tiểu hài tử không trả lời mà chỉ nói:- Ngươi đi theo ta rồi sẽ biết. Nếu như ngươi không dám theo ta, thì ngươi chính là con rùa rụt đầu.Nói xong câu này tiểu hài tử liền quay đầu bỏ chạy.Tiểu Phương chỉ còn có cách bám theo phía sau nó. Bởi vì chàng không muốn làm một con rùa rụt đầu. Hơn nữa chàng còn muốn biết lão đại của tên tiểu hài tử này là ai?Tiểu hài tử đang chạy ở phía trước, đột nhiên bất ngờ chui tọt vào trong một ngôi miếu cũ.Tiểu Phương cũng chỉ còn có cách chui theo hắn vào trong.Không ngờ bên trong miếu lại có ánh đèn. Ngoài ra còn có cả mùi rượu và thịt quay.Bên đống lửa đang quay thịt có bảy tám hài tử vây xung quanh. Trên người bọn chúng mặc đủ kiểu y phục cổ quái và những việc làm của chúng cũng không kém phần cổ quái.Trong số bọn chúng có một tên có vẻ lớn tuổi nhất và dơ nhất, đang ngồi xếp bằng trên án thần ở giữa miếu, hai mắt không ngừng đảo qua đảo lại.Tiểu hài tử dẫn Tiểu Phương đến đây, chỉ tay về phía giữa miếu nói:- Đây chính là lão đại của bọn ta.Lão đại của đám tiểu hài tử kia không ai khác hơn chính là thiếu nữ sáng nay. Mùi thịt không còn thơm nữa, bởi vì thịt đã bị ăn vào bụng.Bất luận là thịt gì khi đã vào bụng, đều cũng không còn thơm.Tiểu Phương nhìn đám trẻ con đang ăn uống và đánh bạc bên đống lửa, không khỏi chau mày hỏi:- Bọn chúng đều là huynh đệ của ngươi?- Đúng vậy! Ta chính là lão đại của chúng?- Tại sao ngươi lại có thể để cho chúng làm như vậy?- Tại sao lại không thể cơ chứ?- Những việc này là của người lớn. Bọn chúng còn quá nhỏ để làm những việc này.- Vậy thì có phải ta nên nói với bọn chúng rằng đợi sau khi bọn chúng lớn lên mới có thể làm được những việc này?Tiểu Phương không thể trả lời.Tiểu Phương không biết phải trả lời như thế nào.Nữ nhân kia bỗng nhiên buông một tiếng thở dài:- Nếu như người lớn không thích trẻ con làm những việc này, thì những người lớn tốt nhất đừng làm những việc này.Tiểu Phương gượng cười. Tuy chàng cảm thấy lời nói của thiếu nữ có một chút gì đó không hợp lí, nhưng chàng không tìm ra được lý do để phản bác lại.Bởi thế chàng đành phải đổi giọng nói:- Giao dịch mà ngươi nói đến quả thật ra là gì?Giao dịch mà nàng đưa ra, quả thật khiến cho đa số mọi người đều cảm thấy thú vị:- Ta sẽ tìm một nơi an toàn và yên tĩnh dễ chịu để cho ngươi ở. Mỗi ngày ta sẽ làm vài món thức ăn ngon cho ngươi và thỉnh thoảng sẽ giặt chăn gối hộ ngươi.Tiểu Phương chợt phì cười.Quả thật chàng rất muốn hỏi có phải thiếu nữ chuẩn bị gả cho chàng phải không?Thiếu nữ nhìn thẳng vào mặt Tiểu Phương, dường như muốn cười mà lại không cười như đoán được tâm ý của chàng:- Nếu ngươi cho rằng ta định gả cho ngươi, thì ngươi đã lầm to. Ngươi tuyệt đối không thể xem ta như một nữ nhân.Tiểu Phương cố ý hỏi:- Vậy ta phải xem ngươi là gì?- Phải xem ta là sư phụ của ngươi.- Sư phụ?Tiểu Phương không nhịn được cười:- Ngươi có thể dạy ta được gì nào?- Kiếm pháp!Thiếu nữ nghiêm túc nói:- Ta có thể mang kiếm pháp mà Độc Cô Si đã dạy cho ta, toàn bộ truyền lại cho ngươi.Tiểu Phương đã bắt đầu cảm thấy giật mình:- Có phải ngươi muốn nói, ngươi không những nấu cơm giặt giũ y phục cho ta, mà còn đem kiếm pháp bí truyền dạy lại cho ta?- Đúng thế. Ý ta muốn nói như vậy.- Ngươi không phải đang nói đùa chứ?- Đương nhiên không phải.Thái độ của Tiểu Phương bỗng trở nên nghiêm túc:- Vậy ngươi muốn ta làm gì cho ngươi?Thiếu nữ nói thẳng không một chút do dự:- Ta muốn ngươi mang kiếm pháp của ngươi truyền thụ lại cho ta. Ta rất muốn lấy đầu Độc Cô Si để báo thù cho phụ thân ta, và ngươi cũng rất muốn đánh bại Độc Cô Si.Nhưng với kiếm pháp hiện giờ, ta không thể làm được chuyện này.Tiểu Phương không thể không thừa nhận.Thiếu nữ lại tiếp:- Chỉ có cách này chúng ta mới có hi vọng. Sự giao dịch này đối với cả hai chúng ta đều có lợi cả.Về điểm này Tiểu Phương cũng thừa nhận.- Nói vậy nếu như ta không đồng ý việc này, ta chẳng khác gì một tên ngốc?- Vậy chứ ngươi có phải là một tên ngốc hay không?- Đương nhiên là không phải.Cho nên cuộc giao dịch của họ đã bàn xong.Thịt đã được quay chín. Thiếu nữ chia cho Tiểu Phương một phần lớn. Sau đó nàng dùng bàn tay dính đầy mỡ và bụi đất vỗ vai Tiểu Phương nói:- Bây giờ chúng ta đa õkhông phải là bằng hữu bình thường, mà là hảo bằng hữu.Ta bảo đảm ngươi sẽ không bao giờ phải hối hận.Tiểu Phương cũng cười cười nói:- Bây giờ chúng ta đã không phải là bằng hữu bình thường, nhưng ngay cả danh tánh của ngươi là gì ta cũng không biết.Thiếu nữ cũng mỉm cười nói:- Ta họ Tề. Khi mà ta giả làm nam nhi thì tên của ta là Tiểu Trùng.- Còn lúc ngươi là nữ nhi thì sao?- Lúc đó tên ta là Tiểu Yến.Tiểu Phương lại hỏi Tiểu Yến:- Ngươi rõ ràng là nữ nhi, tại sao phải giả làm nam nhi chứ?Tiểu Yến nhìn thẳng vào mắt chàng, hỏi:- Ngươi thật sự muốn ta nói ra sự thật?- Đương nhiên là muốn.- Được, ta sẽ nói. Nếu như Độc Cô Si biết được ta là nữ nhi, thế thì ta đã chết dưới kiếm của hắn từ lâu rồi.- Tại sao lại thế?- Bởi vì kiếm pháp mà Độc Cô Si luyện thành, không những rất tuyệt mà còn rất tà.Cứ cách vài ngày Độc Cô Si phải trút giận một lần. Nếu không thì hắn sẽ phát điên lên. Thông thường Độc Cô Si trút giận bằng cách giết người.Tiểu Yến lại nói:- Nếu như những lúc không có người để giết. Độc Cô Si phải trút giận lên trên người nữ nhân. Nếu như Độc Cô Si biết được ta là nữ, nhất định sẽ đến tìm ta. Nếu ta không đồng ý, chắc chắn sẽ chết dưới kiếm của hắn.Tiểu Yến vẫn nhìn thẳng Tiểu Phương, không có một chút gì là tỏ vẻ ngại ngùng cả.Tiểu Phương đột nhiên cảm thấy có chút bội phục nàng.Một vị cô nương mà có thể đem những chuyện này ra, kể trước mặt một nam nhân, quả là một việc đáng khâm phục.Tiểu Yến vẫn đang nhìn Tiểu Phương:- Ngươi còn có gì muốn hỏi nữa không?Quả thật chàng còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Tiểu Yến.Chẳng hạn như kiếm pháp của Độc Cô Si đã luyện thành hay chưa? Hiện giờ Độc Cô Si đang ở đâu?Thế nhưng chàng không hỏi Hoa Bất La.Cuộc sống thường hay có nhiều sự biến đổi, khiến cho con người ta không sao lường trước được.Cuộc sống của Tiểu Phương cũng thế, đang từ phong ba bão tố đột nhiên trở nên tĩnh lặng.Tề Tiểu Yến không hề gạt chàng. Nàng thật sự tìm một nơi vừa yên tĩnh vừa dễ chịu, bên cạnh một dòng suối trên một ngọn đòi nhỏ cho chàng ở.Ngoài ra Tiểu Yến còn chuẩn bị cho chàng một căn nhỏ gỗ xinh xắn.Thức ăn Tiểu Yến nấu quả nhiên cũng không tệ.Tiểu Yến còn giặt cả y phục cho chàng, hơn nữa không chỉ là một lần.Ở một nơi yên tĩnh u nhã như vậy, mỗi ngày lại có một cô nương diễm lệ hầu hạ.Điều này đối với một lãng tử như Tiểu Phương mà nói, quả thật là một sự biến đổi quá lớn.Trước nay Tiểu Phương chưa từng có nhà, nhưng hiện giờ dường như là có. Chỉ có điều chính bản thân chàng cũng biết rõ, cuộc sống này sẽ kết thúc bất cứ lúc nào.Đợi đến khi kiếm pháp của họ luyện thành sẽ kết thúc ngay.Trong kiếm pháp của Độc Cô Si có rất nhiều phương pháp vận khí và biến hóa chiêu thức, mà trước đây Tiểu Phương chưa từng nghe qua.Sự biến đổi chiêu thức tuy không nhiều, nhưng mỗi sự biến hóa đều vượt ra ngoài sự dự liệu của con người.Sự biến hóa của kiếm pháp không những dựa vào kỹ xảo vận dụng của thủ pháp mà còn phải dựa vào “lực”.Không có khí lực là không có lực.Một điểm huyền diệu nhất trong kiếm pháp của Độc Cô Si, chính là cách vận khí.Khí có thể đưa đến cổ tay và chỉ cần một kiếm là có thể xiên tim đối phương.Đây chính là kỹ xảo.Kỹ xảo này đương nhiên khổ luyện rất lâu.Trong thời gian này, Tiểu Phương gần như đã quên hắn Dương Quang và Bốc Ưng.Nhưng thật ra chàng chưa bao giờ quên họ, chẳng qua là chàng cố gắng đừng nghĩ đến họ mà thôi.Học kiếm không những phải khổ luyện, mà còn phải có thiên phú. Những người chịu khổ luyện không phải ít, những người có thiên phú ngược lại không nhiều.Nếu như nói Tiểu Phương là người sanh ra đẻ thích hợp học kiếm, thì Tề Tiểu Yến cũng hoàn toàn như chàng.Chưa đầy đến ba tháng, Tề Tiểu Yến đã học hết toàn bộ những thứ đáng học trong kiếm pháp của Tiểu Phương.Sau ba tháng, Tiểu Yến không còn đến chỗ Tiểu Phương nhiều như trước đây nữa.Nhưng lúc Tiểu Phương không đến, vẫn có người mang cơm đến cho chàng.Người mang cơm đến chính là tiểu hài tử đầu tiên dẫn chàng đến ngôi miếu cũ.Tiểu hài tử này nói với Tiểu Phương:- Ta tên là Đại Niên, bởi vì ta sanh ra nhằm ngày mùng một tết.Đại Niên nói năm nay hắn đã mười ba tuổi. Nhưng nhìn nó tối đa chỉ tám chín tuổi mà thôi.Đại Niên lại kể với Tiểu Phương:- Ngay từ nhỏ ta đã ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cho nên vĩnh viễn dường như không lớn thêm nổi. Có rất nhiều người vẫn thường mắng ở sau lưng ta. Họ nói rằng trong bụng ta toàn là nước cho nên mới không lớn được. Thế nhưng ta không hề để ý đến họ.Khẩu khí của Đại Niên không khác gì người lớn:- Chỉ cần họ không mắng trước ta là được rồi.- Họ chưa bao giờ mắng trước mặt ngươi hay sao?- Chưa bao giờ có, bởi vì họ không dám.Tiểu Phương ngạc nhiên hỏi:- Có phải nói đây có rất nhiều người sợ ngươi hay không?Bởi vì chàng chợt nhớ đến lúc ở trong khách điếm, tên tiểu nhị kia có vẻ rất khách sáo với Đại Niên, không ngờ Đại Niên lắc đầu nói:- Người mà bọ họ sợ không phải là ta, mà chính là lão đại của bọ ta. Ta dám nói ở nơi đây không có một ai dám đụng đến lão đại của bọn ta.- Tại sao?- Bởi vì ai đụng đến lão đại, thì kẻ đó thật là xui xẻo.- Xui xẻo như thế nào?- Có người nửa đêm đang ngủ râu tóc đều bị cắt trụi. Có người sau khi thức dậy phát hiện lông mày của mình bỗng nhiên không còn. Lão chủ tiệm cầm đồ ở phía dãy núi, tối hôm đó đá lão đại một cái, sang ngày hôm sau chân lão sưng to lên như chân lợn.Mặt Đại Niên đầy vẻ ngạo nghễ:- Kể từ sau lần đó, nơi này không còn có ai dám bắt nạt bọn ta. Bởi vì mọi người đều biết bọn ta đều là tiểu huynh đệ của lão đại.Tiểu Phương cười cười nói:- Xem ra lão đại của các ngươi cũng rất có bản lãnh. Các ngươi có được một lão đại như thế, chắc nhất định là rất sung sướng.Đại Niên nói:- Tất nhiên rồi! Lão đại không những cho bọn ta ăn, cho bọn ta mặc hơn nữa còn chăm sóc cho bọn ta đủ điều.- Lão đại tốt với các ngươi như thế, vậy các ngươi làm thế nào báo đáp lại?- Hiện giờ tuy bọn ta không có cách gì báo đáp lão đại. Nhưng đợi sau này lớn lên bọn ta sẽ làm một số việc cho người. Đại Niên tròn xoe hai mắt, nói với giọng rất chân thật:- Chỉ cần có thể để cho lão dại vui vẻ, bất cứ việc gì bọn ta cũng đều làm. Cho dù là phải chết!Chợt Đại Niên buông tiếng thở dài:- Chỉ đáng tiếc bọn ta còn quá nhỏ, chỉ có thể làm giúp lão đại một số việc lặt vặt như đưa thứa ăn, chạy đi chạy lại lấy tin tức mà thôi. Nếu như gần đây có người lạ mặt xuất hiện, thì người biết đầu tiên chính là lão đại của bọn ta. Nếu như nơi đây có xảy ra chuyện gì, thì người đầu tiên biết cũng chính là lão đại của bọn ta.Trong lòng Tiểu Phương chợt buông một tiếng thở dài.Đột nhiên chàng phát hiện ra Đại Niên không những có đầu óc, có thủ đoạn hơn nữa còn có dã tâm.Lại thêm mấy tháng nữa trôi qua.Cái lạnh của mùa đông đã qua đi, nhường chỗ cho sự ấm áp đến.Khí trời lúc này chính là thích hợp để ngủ.Thế nhưng Tiểu Phương không hề ngủ được. sáng dậy chàng không những cảm thấy miệng khô, mà còn cảm thấy mỏi mệt.Sau khi rửa mặt xong, Đại Niên đã mang điểm tâm đến.Vừa nhìn thấy Đại Niên, chàng liền lên tiếng hỏi:- Lão đại của bọn ngươi đâu?Gần như đã có gần hai tháng Tề Tiểu Yến chưa đến gặp chàng.Đại Niên đáp:- Ta cũng không biết lão đại đang ở đâu? Lão đại không có đến tìm bọn ta. Lâu nay bọn ta đều không thấy người ở đâu?- Ngươi không có nói dối chứ?Đại Niên trừng to hai mắt lên nói:- Ta chưa từng nói dối bao giờ. Ngươi là người lớn còn ta là trẻ nít. Trẻ nít làm thế nào có thể gạt được người lớn chứ.Tiểu Phương tuy có chút ngờ vực, nhưng chàng lại không thể nào không tin.- Cũng có lúc ngươi sẽ gặp lại lão đại của các ngươi. Nếu như ngươi có gặp, hãy kêu lão đại của bọn ngươi đến đây gấp.- Đến để làm gì?- Ta có chuyện quan trọng cần bàn với lão đại của các ngươi.- Ngươi có thể nói cho ta biết được không?Tiểu Phương cũng trừng mắt nói:- Không được! Chuyện của người lớn, trẻ con tốt nhất đừng nên hỏi.Đại Niên không hỏi thêm lời nào nữa mà ngoan ngoãn bỏ đi, giống như một đứa trẻ vừa biết nghe lời lại vừa thật thà.Nhưng Đại Niên biết rõ mình chẳng ngoan ngoãn chút nào cả, cũng như chẳng thật thà, bởi vì nó đã nói dối.Đại Niên biết nói dối là không tốt, nhưng không cảm thấy có phạm tội, bởi vì nó nói dối chính là vì lão đại của bọn chúng.Lão đại của bọn chúng đang đợi ở trong khu rừng phía trước mặt.Tề Tiểu Yến đang ngồi xếp bàng dưới một gốc cây lớn. Khi Đại Niên đến, Tiểu Yến đang đùa với một con trùng vừa mới đào được dưới đất.Tiểu Yến không hề thích trùng. Không những không hề thích mà còn rất ghét bọn chúng. Bất luận là trùng lớn hay trùng nhỏ, Tiểu Yến đều ghét cả. Thế nhưng nàng lại thường hay chơi đùa với trùng.Bởi vì nàng cho rằng đấy là một cách tốt nhất để tự luyện tập mình, có thể làm một số việc mà ngay cả bản thân không bao giờ ưa thích.Thiếu nữ cũng không hề thích Đại Niên.Nàng cho rằng thằng bé này giống như một trái xanh, vẫn còn chưa chín đã bị hái xuống, vừa nhìn không đẹp mắt, cũng vừa ăn không ngon.Nhưng Tiểu Yến tin chắc Đại Niên tuyệt đối không biết được điều này. Bởi vì mỗi lần gặp hắn, Tiểu Yến thường hay tươi cười. Tiểu Yến làm như vậy chính vì hắn là một thằng bé hữu dụng nhất trong số những tiểu huynh đệ của nàng. Đại Niên vừa nhìn thấy Tiểu Yến, giống như chuột nhìn thấy mèo. Hắn ta đứng nghiêm túc trước mặt nàng báo cáo:- Tiểu đệ đã đưa điểm tâm đến, hơn nữa còn trao trước mặt hắn ta.- Lúc mà ngươi đến, Tiểu Phương đang làm gì?- Hắn ta đang tắm bằng nước lạnh.- Chiều ngày hôm qua, tối ngày hôm kia, lúc ngươi đến có phải Tiểu Phương cũng đang dùng nước lạnh tắm hay không?