Vấn đề không phải là ngủ hay không ngủ.Vấn đề là một cuộc chiến cam go, một cuộc chiến không mặt trận, không đối phương, một cuộc giữa người vô hình vô ảnh.Kẻ kia không muốn sát hại chàng. Kẻ kia muốn phá tan cái ý chí của chàng, chàng đang chiến đấu để bảo vệ cái ý chí đó còn nguyên vẹn, nếu không thể tăng cường.Kẻ kia đang làm một cuộc giảo nghiệm, xem ý chí của chàng kiên cố đến mức độ nào, xem tín tâm của chàng cương định đến mức độ nào.Kẻ kia dùng mọi thủ đoạn, quyết đả phá cái ý chí, sự tín tâm của chàng, chứ chẳng muốn làm hại đến sanh mạng chàng.Một cuộc chiến mà sự tấn công đều vô hình, mọi vũ khí đều là ảo tưởng, muốn thắng một cuộc chiến như vậy thiết tưởng nào phải là việc dễ làm?Một cuộc chiến đấu phi thường, trong dĩ vãng, Phương Bửu Ngọc chưa từng gặp, trong tương lai chưa chắc gì chàng sẽ gặp.Một cuộc chiến đấu có ảnh hưởng lớn lao đối với chàng, cuộc chiến định đoạt cả đời chàng, một cuộc chiến định mệnh.Đôi mí mắt bỏ lên bàn cân, phỏng nó nặng bao nhiêu? Mà hiện giờ chàng có cảm giác nó nặng như hai hòn núi.Chàng dù vận dụng tất lực sinh bình, cũng cảm thấy khó khăn giữ cho nó đừng sụp xuống.Nhưng chàng không muốn nó sụp xuống, nó sụp xuống là chàng bại chiến.Càng giữ vững mặt trận, Phương Bửu Ngọc càng hao phí tâm thần, đó là triệu chứng một cuộc thất bại.Chàng cố tập trung khí lực, tinh thần chống giữ mặt trận, nhưng chàng cảm thấy mặt trận bắt đầu lung laỵ..Trong khi đó, giọng nói ấm dịu lại vang lên:- Ngủ đi! Ngủ đi! Chống cự mà làm gì? Chống cự là mệt, ngủ là khỏe, sao không nhận cái khỏe, tìm cái mệt? Sao không nhận cái thư thới, lại chọn cái đau khổ? Ngủ đi! Giấc ngủ là liều thuốc bổ không có gì tạo khoan khoái cho con người bằng một giấc ngủ ngon!Giọng nói vang lên, Phương Bửu Ngọc cảm thấy thân hình rung hơn một chút.Người đó lại tiếp:- Ngủ đi!.... Ngủ đi thôi!.... Ngươi không thể kháng chế nổi được tánh đó đâu! Cứ ngủ đi, khi tỉnh lại rồi là thấy mình như biến đổi thành một con người khác la..... ngươi sẽ cảm thấy khoái lạc vô cùng!Phương Bửu Ngọc suýt nhảy dựng lên, nếu chàng còn đủ sức chắc chàng phải nhảy lên vì quá kinh hoàng.Biến thành con người khác!Chàng là sao biến thành con người khác được. Nếu chàng lâm vào tình trạng đó thì hẳn tiểu công chúa cũng thế.Nàng đã biến thành con người khác rồi sao.Chàng thầm nghĩ:- Không, ta không ngủ! Ta không thể để cơn buồn ngủ xâm chiếm ta! Ta kháng chế đến cùng!Chàng tập trung tinh thần, ý chí tự nhủ:- Ta đừng ngủ. Tuyết đối không nên ngủ. Ta phải mạnh dạn lên, hăng hái lên, ta phải hoạt động! Hoạt động mạnh! Hoạt động gấp.Đôi mí mắt từ từ nhẹ, đôi mắt từ từ mở.Thân hình rung rung như lá non bị gió vờn, giờ đây thân hình vững lại.Tinh thần ý chí đã giúp chàng thắng một cuộc chiến cam go, chiến với sự sụp đổ của chàng, chiến với độc dược, chiến với thuật thôi miên của người nào đó.Bây giờ thì chàng thắng, chàng không còn sụp đổ nữa, độc dược không hành hạ nữa, thuật thôi miên không còn linh diệu nữa!Chàng thắng nhờ cái tâm! Tâm kiên quyết ban cho chàng một thần lực, thắng mọi ma lực.- OOo- Đời chẳng có việc gì khó, đời chẳng có việc gì không thể làm.Chẳng qua, con người không có trí tâm, không có nghị lực, không có kiên quyết.Phải tin tưởng là mình thành công, phải có nghị lực vượt mọi trở ngại để thực hiện điều tin tưởng, phải kiên quyết để giữ nghị lực đừng tan biến bất ngờ.Được như vậy, là đi đến chỗ thành công ngay, vấn đề thời gian là phụ thuộc.Bao nhiêu năm qua, ngay cả từ lúc ấu thơ, Phương Bửu Ngọc mà luyện cái tâm trường kỳ liên tục, thân xác bằng xương, bằng thịt dĩ nhiên cũng yếu nhược như thân xác của mọi người, song cái tâm của chàng thì kiên cố như kim cương.Xác thân là thọ bẩm nơi phụ mẫu, chịu sự ma chiết của thời tiết, con người chỉ có thể gìn giữ xác thân, sử dụng xác thân nhưng không thể chế tạo được xác thân. Do đó xác thân phải bị chi phối bởi nhiều ràng buộc. Nhưng con người chế tạo cho mình được cái tâm, và cái tâm đó nếu có bị chi phối thì không phải vì nó yếu hèn như da thịt xương mà chính vì con người buông xuôi nó, không ma luyện nó thành kim cương.Thể lực dù mạnh cũng có hạn.Tâm lực vô hình song vô hạn.Thể lực không là một phương tiện tới yếu giúp con người thành công vĩ đại.Chính cái tâm lực mới đưa con người đến đỉnh cao.Và Phương Bửu Ngọc nhờ tâm lực mài luyện trường kỳ, liên tục đó, mà thắng cuộc chiến cam go, một cuộc chiến định đoạt cả một đời chàng.Chàng đã thấy rõ con người đang ngồi trước mặt chàng.Quanh người đó, một vầng yêu khí tỏa rộng bao bọc y như một màn sương mờ.Chiếc áo dài rộng trên người y cũng tỏa ra một làn yêu khí qua màu hồng sáng rực.Một con người như vậy hẳn phải có những tia nhìn ma quái, đôi mắt của y màu nâu đậm, màu sâu sắc, nham hiểm, đ.Không, mạng chàng chưa dứt, trong giòng nước cuốn đó, giả sử chàng còn đứng lại nơi đáy hầm, giòng nước đó bất động, thì có thể chàng chết.Nhất định trên thế gian này, chẳng bao giờ có một kẻ nào đủ năng lực chạm đến mạng sống của chàng nổi.Cái sanh mạng của chàng, nếu có phải mất, thì chỉ có một người có thể làm mất thôi, người đó là đấng vạn năng, người đó là chủ tể muôn loài, động vật và bất động vật.Người đó là hóa công!Đừng ai hòng thiết kế, định mưu hãm hại chàng nổi!Giòng nước chảy mạnh, tuy có làm chàng đau đớn qua những va chạm và chướng ngại, song được cái lợi là chảy mau, bởi có mạnh mới có mau, và hiện tại chàng còn mong mỏi gì hơn là thoát đi mau!Xem cho biết khi thoát lọt ra ngoài rồi, bên ngoài đó là đâu, có những gì đang chờ đợi chàng.Một tiếng vút vang lên, tiếng của vật gì đang bị dồn ép trong áp lực, vọt ra ngoài áp lực đó, rồi tiếng nước im bặt.Nước im bặt, là nước không còn rút mạnh nữa, nước không còn chênh chiều nữa, nước đã bình thản và bằng phẳng trở lại, mất cái nghịch thường thì nước lại êm ái như thường, chàng biết là nước đã bằng phẳng trở lại rồi, bởi tiếng chảy không còn vang lên, mà chàng vẫn bồng bềnh phiêu lãng.Nhưng, nơi nước thoát ra đó, là sông, là biển, hay ao hồ?Nước không chảy, nước không nổi sóng, hẳn nơi chàng thoát ra là một vũng ao rồi.Chàng vươn dài tay, chân, chàng ưỡn ngực, thả mình lập lờ trên mặt nước thở mấy hơi dài cho khoan khoái.Nghe trong người thoải mái rồi, chàng đảo mắt nhìn quanh.Quanh chàng, là trúc xanh, là hoa muôn sắc, là cỏ mượt như thảm nhung, quanh chàng là các tầng trúc, nhưng lại có hoa.Chàng nhìn thấy một hòn giả sơn, quanh giả sơn, hoặc xa hoặc gần có những lương đình, có những nguyệt các, ngôi đình, ngôi các nào cũng được kiến trúc tân kỳ.Xa xa, là rừng trúc, gần bên là hoa viên.Hoa viên thanh tịnh phi thường bởi chẳng có nhiều cây cao, nên chim chóc không quy tụ, chim lắng tiếng, người lắng bóng...Phương Bửu Ngọc khẽ làm mấy động tác, vận chuyển gân cốt cho tay chân bớt tê dại, rồi bơi vào bờ.Chàng bước lên, đi thẳng tới hòn giả sơn.Lại nhìn quanh quẩn, nhìn một thoáng, chẳng thấy động tịnh gì, chàng nấp sau hòn giả sơn một lúc.Nơi khoảng giữa hoa viên và rừng trúc có những rặng ngô đồng, dưới tán ngô đồng có mấy tòa tinh xá, vách xanh cửa đỏ, trông u nhàn vô tưởng.Có một khung cảnh như thế này, để tu tâm dưỡng tính, hẳn phải là tuyệt lắm rồi!Chàng nấp tại đó, không lâu lắm, cảnh thanh tịnh bị tiếng cười đâu đây phá vỡ. Chàng lắng nghe, thì ra tiếng cười phát xuất từ bên trong cửa sổ của một tòa tinh xá, vọng đến tai chàng.Tiếng cười trong trẻo vang lên giữa khung cảnh thanh nhã như thế này, có gió lành rì rào trên đầu trúc, gió đưa hương hoa thoang thoảng trong không gian, gió động cành trúc, làm cho những con chim rỉa lông nơi lá rậm chao chao mình, líu lo hòa hát...Phương Bửu Ngọc quên hẳn mình là một tù nhân vừa vượt ngục, quên hẳn gian nguy từ sau đuổi tới, hoặc ở phía trước chực chờ, chàng nhắm mắt mơ màng, tận hưởng cái êm dịu của cảnh tuyệt trần, thoát tục.Một lúc sau, sau khi đắn đo, chàng rời hòn giả sơn, phi thân đến tòa tinh xá, nơi có tiếng cười phát ra.Chàng ngang nhiên xô cửa bước vào.Chàng biết rõ, hành tung của chàng thế nào rồi cũng lộ, sớm muộn gì cũng bị lộ, thì tại sao chàng lại phải nấp nơi hòn giả sơn mãi để cuối cùng vẫn phải bị phát giác như thường.Tại sao phải nấp tại đó trong khi chàng có thể xuất hiện kia mà.Thà xuất hiện đương đầu với chúng hơn là nấp tại chờ đợi, chung quy rồi cũng phải đương đầu với chúng.Ngang nhiên mà xuất hiện, mới có oai phong chứ!Chàng ngang nhiên xô cửa, đường hoàng bước vào.Trong tinh xá, nơi bốn vách có những gương đồng bóng loáng, trong tinh xá có bảy tám thiếu nữ đang soi mình trước những mảnh gương, hoặc vén tóc hoặc tỉa lông mày, hoặc uốn mình tìm một vài nét cong tuyệt mỹ để mà khai thác, để mà áp dụng trong cái thuật quyến rũ...Có nàng đang ướm một chiếc áo mới, có nàng đang vuốt lại một nếp nhăn nơi chiếc áo thích hợp, chưa muốn vất đi để thay chiếc mới.Tất cả đều đang làm đẹp, tất cả đều đang sửa chữa cái đẹp lệch lạc do chàng đùa cợt vừa rồi trên bàn tiệc của Đông Phương Ngọc Hoàn.Chúng là những trà sơn thiếu nữ, những cô gái hái trà có những vũ điệu mê hồn, những khúc ca say đắm...Chúng thấy chàng đột nhiên xâm nhập vào một nơi biệt lập của chúng, cùng kêu rú lên cùng chạy tứ tán.Chúng như một đàn chim sẻ thấy bóng lão ưng, hoặc một đàn gà con vừa nghe tiếng vỗ cánh của diều hâu.Chúng không chạy ra ngoài, chúng chạy vào trong bên sau chiếc màn, phút chốc tiếng chân im bặt, tiếng rú cũng im bặt, tòa tinh xá trở lại trầm tịch như cảnh hoang.Nhưng chẳng phải chúng rút lui tất cả như Phương Bửu Ngọc đã nghĩ.Một nàng còn ở lại, nàng ngồi trước mảnh gương đồng. Nàng vận một chiếc áo mỏng như khói, trắng như tuyết, tóc nàng buông xõa, màu đen huyền của tóc phản ánh với màu áo tạo thành một bức tranh tố nữ tuyệt vời.Nàng bất động.Song còn nữa! Còn một thiếu phụ nữa, một thiếu phụ ngồi cạnh chàng tay cầm chiếc lược, chải trên suối tóc đen huyền của nàng, thiếu phụ cũng đẹp tuyệt vời, dù là cái đẹp nửa chừng xuân.Nhưng, thiếu nữ là ai nếu không phải là tiểu công chúa?Trên đời này có người giống người như thôi mắt như chỉ có tròng nâu bất quá tròng trắng viền quanh vừa đủ dạng.Đôi mắt đó nhìn ai, như bắn một thứ lửa ma, tuy lửa vô hình song đốt cháy được những gì ý muốn đốt, như tim gan, như trí não của đối tượng.Nhưng tất cả đều chẳng đặc biệt bằng gương mặt y.Chiếc đầu của y xém xém những vết, mường tượng một vật thể bị đốt cháy dở chừng, rồi được người dập tắt ngọn lửa, người yếu vía thoáng trông thấy là phải bay hồn.Đầu đã bị cháy xém, thì gương mặt cũng phải đồng dạng.Mâu thuẫn làm sao, không ai ngờ, một con người như thế lại có đôi bàn tay đẹp tuyệt trần, chỉ có những giai nhân mới có được những ngón tay như y.Sự tương phản đó nói lên cái ý mỉa mai của tạo hóa, bởi trên đời này chẳng có gì là thập toàn, trong cái xấu có cái đẹp và ngược lại, người xấu xí đừng buồn chán là mình xấu xí, người xinh đẹp đừng tưởng rằng mình tuyệt đẹp, cái đẹp và cái xấu liền nhau, kẻ nào quá tự đắc, cứ nhìn vào con người gồm hai thái cực đó là răn lòng..... Y ngồi đó, y đưa tay khều khều làn da gương mặt, bàn tay đẹp hoặc vô tình, hoặc hữu ý đưa sát gương mặt xấu, y giữ bàn tay đó gần gương mặt, như để bảo rằng, mặt ta dù xấu chắc gì trên đời này có ai có bàn tay đẹp bằng bàn tay ta?Hai vật tương phản cực độ gần nhau, cái xấu càng xấu hơn, cái đẹp càng đẹp hơn. Phương Bửu Ngọc tuy ái mộ bàn tay đẹp, song rợn người vì gương mặt đó.Nếu chẳng có đôi bàn tay đó, Phương Bửu Ngọc đã tưởng là mình đang đối diện với một quái vật.Nếu y chẳng phải là quái vật thì y là một ác ma.Nhưng ác ma sao lại có giọng nói ấm dịu từ hoà như y đã mấy lượt nhủ chàng nên ngủ?Nhìn gương mặt đó, Phương Bửu Ngọc không thể nhận xét được thần sắc, bất quá chàng tìm hiểu y qua ánh mắt của y thôi.Trong ánh mắt đó, hiện giờ, ngời lên một vẻ kinh dị phi thường.Y kinh dị vì chẳng những Phương Bửu Ngọc không ngủ, trái lại thần trí của chàng tỉnh táo hơn bao giờ hết.Y từ từ thốt:- Chỉ có những con lạc đà mới có đủ kiên nhẫn đưa người qua sa mạc. Ngươi có sự kiên nhẫn hơn mấy lần sự kiên nhẫn của con lạc đà.Ngươi có cái sức dẻo dai như con chim ưng, và cơ trí như con hồ ly!Y hỏi:- Ngươi đã tỉnh rồi chứ?Phương Bửu Ngọc không đáp. Chàng phải bảo trì tâm thần, ý chí, nếu đối thoại gấp là bị phân tâm, chàng sợ lại sụp đổ như trước, nếu sụp đổ trở lại thì vĩnh viễn chìm lỉm luôn.Người xấu xí đó điềm nhiên ngồi chờ chàng đáp lời, y không hỏi gì thêm mà cũng chẳng giục chàng đáp gấp.Một lúc lâu tin tưởng là mình trấn định tâm thần rất vững, Phương Bửu Ngọc thong thả đáp lời:- Tán dương một cừu địch là điều bất thường, tại hạ phải kinh dị một chút, bởi kinh dị nên chậm đáp lời các hạ. Tại sao các hạ tán dương tại hạ? Thiết tưởng các hạ nên hận cái vị thần nào từng ủng hộ các hạ trong những mưu đồ không được quang minh lắm. Vị thần đó đã đi vắng hay lại không muốn giáng phúc cho các hạ như từ thuở nào?Không giáng phúc cho các hạ, nhưng lại giáng phúc cho tại hạ!Người áo đỏ hỏi:- Cừu địch? Ngươi nói ai cừu địch của bổn cung?Bỗng y bật cười, giọng cười của y cũng ấm dịu như giọng nói.Rồi y tiếp:- Cừu địch của bổn cung, tất cả đều đã chết rồi, nếu ngươi là cừu địch của bổn cung thì làm sao sống được đến hôm nay?Phương Bửu Ngọc điềm nhiên:- Giả như tại hạ chẳng phải là cừu địch, thì tại sao các hạ muốn hãm hại tại hạ như thế? Hỏa Ma Thần trong Ngũ Hành Ma Cung đói với bằng hữu đều nuôi dưỡng cái ác tâm như thế sao?Người áo đỏ vẫn cười:- Ạ! Ngươi đã đoán ra bổn cung là ai!Phương Bửu Ngọc gật đầu:- Phải! Tại hạ đã đoán được các hạ là ai. Tại hạ cũng đoán biết mưu của các hạ. Tại hạ thừa hiểu, các hạ đối xử với tại hạ như vậy là do dụng ý gì.Hỏa Ma Thần mỉm cười:- Ngươi thử nói cái dụng ý của ta nghe xem!Phương Bửu Ngọc thản nhiên thốt:- Thứ nhất, các hạ không muốn tại hạ trở ngăn cuộc tỷ thí tại Thái Sơn. Tại sao các hạ muốn thế? Bởi vì các muốn giang hồ mãi mãi doa động, máu mãi chảy ra, máu chảy cho đến khi nào võ lâm tàn tạ, cho đến khi nào giang hồ thưa bóng khách anh hùng, chừng đó các hạ sẽ khoát cái lốt ngư ông từ trong bóng tối bước ra, nhặt luôn cả cò lẫn ngao, các hạ sẽ tạo dựng thế hệ mới, cái thế hệ đó sẽ tạo dựng thế hệ mới, cái thế hệ đó sẽ nằm trong bàn tay thao túng của các hạ.Hỏa Ma Thần gật gù:- Được! Cứ nói tiếp đi!Phương Bửu Ngọc tiếp:- Các hạ dùng trăm phương nghìn kế đả kích tại hạ, trong bất cứ thời khắc nào, tại bất cứ địa phương nào, nếu các hạ không mưốn làm cho tại hạ chẳng còn một thế đứng nhỏ trên giang hồ, các hạ không muốn cho tại hạ hạ khai diễn một cuộc chiến quyết thắng với người áo trắng, các hạ muốn giành ngôi bá chủ kiếm thuật cho người áo trắng, để cho người áo trắng mang thanh kiếm thần đi khắp Trung Nguyên, tảo diệt quần hùng. Người áo trắng quét dọn võ lâm xong xuôi, người áo trắng lại vượt trùng dương trở về nơi xuất xứ, dĩ nhiên giang hồ sẽ tùy thuộc các hạ trong khi các hạ dưỡng cái khí thế để chờ thời cơ.Hỏa Ma Thần cười nhẹ:- Về điểm này ngươi đoán sai!Phương Bửu Ngọc điềm nhiên:- Sai bởi vì tại hạ chưa nói hết ý. Các hạ cố làm sao cho tại hạ không còn cao mặt nhìn đời. Lúc đó, tại hheight:10px;'>
Tiểu Công Chúa hỏi ; - Có khát không? Sao chẳng uống? Hay ngại có chất độc?...Tay đưa ra tiếp nhận chén trà, mắt nhìn đăm đăm tiểu công chúa, Phương Bửu Ngọc vẫn trầm lặng không thốt một tiếng nào.Tiểu Công chúa cũng trầm lặng nhìn chàng.Nàng có vẻ oán hận chàng, nàng biểu lộ niềm oán hận qua ánh mắt, song nàng chẳng nói gì.Ánh mắt đó chừng như muốn nói ; - Ta đưa ngươi vào phòng riêng của ta, ta dùng chén riêng của ta rót trà đãi ngươi, sao ngươi không biết cảm kích ta, sao ngươi có thái độ hững hờ, xa vắng? Ta làm sao? Ta phải làm sao cho ngươi vừa ý thích ngươi? Ngươi muốn ta phải làm gì?Phương Bửu Ngọc cuối cùng rồi cũng nâng trén trà, uống cạn.Tiểu Công Chúa ôm chàng ghì chàng một lúc lâu, rất lâu, rồi vòng tay nới lỏng, đôi chân từ từ nhín bước, bước lùi, lùi một bước, hai bước, ba bốn bước...Hai xác thân xa rời nhưng Tiểu công chúa còn dán mắt nhìn chàng, trong ánh mắt như có một trời tình tứ bao la...Phương Bửu Ngọc nhìn nàng song ánh mắt của chàng mơ mơ màng màng...Chàng cũng lùi dần, một bước, hai bước, ba bốn bước...Tiểu công chúa chớp mắt:- Ngươi mệt mỏi? Ngươi muốn nằm nghỉ một chút?Phương Bửu Ngọc khẽ nhếch một nụ cười, nụ cười hàm cái ý vừa thương cảm, thương cảm cho người, mà vừa thống khổ cho mình. Nụ cười ẩn ước cái vẻ mỉa mai, khinh miệt...Sau cùng chàng thốt:- Phải đó! Ta muốn nằm nghỉ một chút, ta muốn nằm nghỉ chẳng phải vì ta quá mệt, mà là... vì... vì...Chàng không tiếp nối, đôi mắt của chàng nhìn xuống chén trà, đôi mắt thay đôi môi, nói lên đoạn cuối của câu bỏ lửng.Tiểu Công chúa lắc đầu:- Ta không hiểu cái ý của ngươi như thế nào?Phương Bửu Ngọc khẽ cau mày:- Ngươi không hiểu? Thực sự không hiểu?Chàng cười, nụ cười của chàng giờ đây thê lương làm sao? Thần sắc của chàng mệt nhọc trông thấy, đôi mắt mơ màng, đôi mắt mất cả thần, chàng cố ưỡn ngực lên một chút cho bớt uất ức, rồi tiếp:- Chén trà có độc! Ngươi tưởng ta không biết sao?Tiểu công chúa trố mắt, nhưng rồi lại căm hờn cao giọng hỏi:- Trà có độc... đã biết là có độc sao ngươi còn uống?...Phương Bửu Ngọc cười khổ:- Ta biết ngươi, ngươi không... thành thật... ngươi không nói thật với ta, ta biết ngươi lừa ta song ta không oán ngươi, ta biết ngươi muốn cho ta uống chén trà đó, ta phải uống với ngươi chén trà đó, bởi biết như vậy ta uống! Ta uống cho ngươi dù ta có ra sao? Chẳng quan hệ gì.Uống trà cho người, vì người dù biết rằng trà có độc, một kẻ nào si tình cũng có thể uống được, uống rồi nói ra cho người hạ độc phải cảm động, cho người hãm hại mình phải hối hận.Câu nói đó thông thường, ai ai cũng nói được, bởi tánh chất thông thường của nó thành ra quá thô tục.Nhưng, nghĩ lại cho kỹ, dù câu nói có thô tục bao nhiêu, cũng hàm chứa một phần nào tha thiết như vàng, như ngọc, như sắt, như son...Tiểu công chúa trố mắt:- Ngươi lí nhí những gì? Ta không hiểu nổi!Phương Bửu Ngọc gật gù:- Hiểu! Ngươi hiểu mà! Chung quy rồi ngươi cũng hiểu... Ta hỏi ngươi cái người chải tóc cho ngươi vừa rồi là ai thế? Ta muốn ngươi cho ta biết điều đó!Phương Bửu Ngọc hỏi rồi không đợi nàng đáp, lại gật gù rồi lại tiếp:- Hỏi, để mà hỏi, hỏi để tỏ cho ngươi biết là ta có chủ ý, chứ ta đã biết người đó là ai rồi!Tiểu công chúa gấp giọng:- Ai? Ngươi đó là ai?Phương Bửu Ngọc thở dài:- Nàng là Châu Nhi! Nàng đã hại ta một lần trong cái lốt Âu Dương Châu!Tiểu công chúa đưa tay vuốt tóc không đáp.Phương Bửu Ngọc tiếp:- Ta nghĩ ra sự tình kỳ quái thật! Một Châu Nhi, Một Lý Anh Hồng, ta có làm gì họ đâu, thế mà họ vẫn có thể lừa gạt ta như thường!Trên thế gian này có ai đủ quyền năng sai họ lừa ta? Nếu có kẻ nào đó đủ quyền năng sai sử họ làm những việc mà họ không muốn làm, kẻ đó không ai khác hơn là... ngươi!Chàng mơ màng một chút đoạn kết luận:- Ta biết chắc những điều họ đã làm, đối với ta họ chẳng bao giờ muốn làm, bởi vì họ không thể cự tuyệt nên họ phải làm!Tiểu Công chúa định nói gì, đắn đo một giây rồi nín lặng.Nàng nín lặng, thì Phương Bửu Ngọc lại tiếp:- Ta cũng nghĩ ra sự tình kỳ quái thật! Vô luận ta đi đến đâu, người trong Ngũ Hành Ma Cung cũng theo dõi ta, vô luận ta sắp làm gì người trong Ngũ Hành Ma Cung cũng biết trước!Chàng mỉm cười chua chát:- Bây giờ ta mới biết, ta chưa ra khỏi nơi ta là có họ chực sẵn bên ngoài. Giả sử như nơi nào ta đến mà không có họ thì đúng là cái nơi do ngươi xuất hiện đưa ta đến, để dây dưa giờ khắc cho họ đến kịp. Hoặc giả nơi nào họ mai phục mà ta không đến, thì cũng chính ngươi đưa ta đến, để lọt vào vòng mai phục của họ! Chẳng hạn nơi vùng mộ địa đêm nào! Ngươi để cho họ bắt ngươi, bắt ngươi là để câu nhử ta vào tròng!Ta tưởng trong thiên hạ ngày nay có ai đủ sức chế ngự ngươi chứ? Võ công của ngươi giờ đây đã đạt đến mức độ tân kỳ, ngươi buông tha kẻ khác thì có, chứ làm gì kẻ khác gây khó dễ cho ngươi?Giọng chàng dần dần suy nhược, chàng nói một lúc chừng như kiệt sức nên thở gấp, chẳng khác nào một cao thủ tận dụng chân ngươn trong một cuộc chiến gay go, cuối cùng khí lực tiêu hao nhiều phải thở gấp để lấy sức.Thì chàng chẳng trải qua cuộc chiến cam go là gì? Hạ đối thủ không mệt bằng diễn tả bao nhiêu ý nghĩ đó diễn tả trước một tiểu công chúa.Tiểu công chúa vẫn đưa tay vuốt mái tóc, tóc đã thẳng lắm rồi mà nàng còn vuốt mãi, chừng như thẳng như vậy, mà nàng chẳng vừa lòng.Hay là nàng vuốt mái tóc cho tâm tư rộng thời gian suy tính?Tóc nàng không rối, chỉ có tơ lòng rối thôi mà tơ lòng rối thì bàn tay nàng bất lực, nàng vuốt tóc để tưởng tượng là mình vuốt tơ lòng, gỡ rối tơ lòng.Có thiếu nữ nào không thích săn sóc mái tóc, thẳng hay quăn, ngắn hay dài tùy ý mà săn sóc.Nhưng chẳng thiếu nữ nào săn sóc được tơ lòng, nếu tơ lòng rối và vĩnh viễn phải chịu rối, suốt đời mang gút rối. Cho rằng gỡ được chẳng qua là việc làm miễn cưỡng, làm để tự dối lòng để tự an ủi mình, có thế thôi.Người khôn, tơ lòn có rối không nên mó vào, càng mó vào càng làm thêm rối.Nhưng chẳng lẽ nàng ngồi vuốt tóc mãi?Làm sao cũng phải nói, ít nhất cũng một câu. Nàng nhẹ giọng hỏi:- Những lời nói đó ngươi nói ra từ tâm thành mà nói hay do cái ý xạo?Phương Bửu Ngọc mơ màng:- Ta nói thật! Lời nói của ta phát xuất từ tâm thành! Ta không nên dàn cảnh theo ý xạo.Tiểu công chúa lại hỏi:- Cái tâm thành của ngươi có thừa nhận những lời đó là thật chăng?Phương Bửu Ngọc đáp:- Ta không muốn tin là thực, song ta không thể không tin!Tiểu công chúa vụt cười lạnh, tuy giọng cười lạnh lùng, song nghe ra thê lương làm sao!Nàng hỏi tiếp:- Thông minh! Tự tin! Tại sao ngươi dám đoán định những lời ngươi vừa nói là sự thật?Phương Bửu Ngọc thở dài.Tiếng thở dài thay lời đáp chàng không đáp mà chỉ thở dài cái ý nghĩa còn đầy đủ hơn lời đáp.Tiểu công chúa run run giọng:- Sao ngươi chẳng thử nghĩ xem, những việc đó phát sanh cũng có thể là do người khác? Người khác vẫn có khả năng làm cho những việc đó phát sanh chứ?Phương Bửu Ngọc mỉm cười:- Còn ai nữa? còn ai đủ khả năng?Ánh mắt của tiểu công chúa đột nhiên trở thành sắc bén, nàng bắn tia sắc bén đó, thẳng vào mặt chàng:- Theo ngươi, chắc chẳng còn ai hoá trang thành ta có dung mạo như ta, ngôn từ cử động như ta, để làm cái việc đó sao? Sao ngươi chẳng chịu thử nghĩ như thế? Ngươi không nghĩ rồi ngươi lại oán hận ta!...Phương Bửu Ngọc điềm nhiên:- Ta... ta nào oán hận ngươi? Ta biết vô luận ngươi làm gì những điều ngươi làm đều do hoàn cảnh, chính hoàn cảnh của ngươi bức bách ngươi làm, chứ chẳn phải do cái tâm ngươi muốn làm, ta đồng tình với ngươi, nào ta dám nuôi niềm oán hận đối với ngươi!Tiểu công chúa dậm chân:- Nói mãi chung quy ngươi cũng chẳng tin ta! Ta đối vơi ngươi bằng cái tâm như thế nào? Sao ngươi đem cái tâm đó đối với ta? Ta hận ngươi!... Ta hận ngươi! Bửu Nhi...Nàng bước tới, như ngày nào trên thuyền buồm ngũ sắc, nàng dang tay, tát vào mặt chàng.Cái tát đó mặt chàng hứng trọn nhưng tâm chàng đau, và nàng mượn mặt chàng để tát vào tâm chàng.Đang ngồi, Phương Bửu Ngọc vụt đứng lên run giọng:- Ngươi...Tiểu công chúa, nghiến răng, dậm chân:- Ta hận ngươi! Vĩnh viễn ta chẳng muốn thấy mặt ngươi...Lệ thảm trào ra, nàng đưa tay che mặt, nàng gào lên quay mình chạy ra ngoài.Phương Bửu Ngọc lặng người tại chỗ nhìn theo bóng nàng, lòng hoang mang...Thật?... Giả?...Nào ai biết là chân? Nào ai biết là giả? Ngoài nàng?Cái điều làm cho Phương Bửu Ngọc khó nghĩ là nàng có thể làm như vậy được chăng?Nếu không là nàng thì là ai? Tiểu công chúa nào đến phòng chàng, dụ chàng đến mộ địa? Giả chăng? Kẻ nào giả mạo nàng để lừa chàng?Một nàng tiểu công chúa từ ngôn từ, cử động, không sai một điểm nhỏ, nàng ấy giả chăng?Chàng lẩm bẩm:- Nếu có người giả mạo nàng, thì ta nghi oan cho nàng rồi... Nhưng ta tin ta không nghi oan đâu, ta tin ta chẳng lầm! Ta tin là sự tình đích xác như vậy rồi!Rồi chàng lại nghĩ ; - Có cái gì chứng minh, là thật, là giả? Ta biết đích xác lý do suy luận, do linh giác đã chắc gì là thật? Nàng nói cũng có lý lắm chư!Giả chân, chân giả, chàng chưa tin hẳn như thế nào, tâm tư chàng hết sức hỗn loạn.Chính đáng lúc nhiều ý niệm phát sanh trong tâm tư, chàng thấy cảm thấy chân tay bất lực, đầu óc quay cuồng, màn đen từ từ buông phủ trước mặt, màn đen dày dần dần, cuối cùng màn đen phủ trùm lên toàn thân thể chàng.Chàng ngã sụm xuống tại chỗ.X Phương Bửu Ngọc thất tung đã mấy hôm rồi.Trong những biến cố trên giang hồ gần đây, sự thất tung của chàng là một biến cố được truyền bá sâu rộng hơn mọi biến cố khác.Sự kiện đó quan trọng chẳng phải do con người chàng phi thường, trái lại người ta xem sự thất tung của chàng là một điều sỉ nhục cho con nhà võ, một sỉ nhục mà gần đây không một nhân vật bại hoại nào có thể làm, hoặc giang hồ phê phán nặng như vậy.Vân Mộng Đại Hiệp Vạn Tử Lương, Tiểu Tướng Quân Kim Tổ Lâm và bảy vị đệ tử bảy môn phái lớn cũng vì sự kiện đó mà giang hồ bớt trọng vọng.Những thiếu nữ si cuồng vì chàng xem chàng như thần tượng từng giật một sợi tóc, một chéo áo của chàng để làm vật báu, nhìn vật báu mà tưởng nhớ đến người hùng của lòng họ, những kẻ đó giờ đây không tiếc lời nguyền rủa chàng.Chàng từ ngôi vị hoàng tử cợo vệ danh dự ngươi. Thì tại sao ngươi không tuân mạng lệnh của bổn cung?Phương Bửu Ngọc thản nhiên:- Dù mất hết, mất những gì tại hạ đã có trên giang hồ, song giờ đây, tại hạ có một điều, điều đó chưa hẳn mất, điều đó là quyền lợi của tại hạ, quyền lợi của giá trị tử vong. Người ta chết đi là mất tất cả quyền lợi, tại hạ chết đi là cả một vấn đề quyền lợi. Bởi sự tử vong của tại hạ mang lại một quyền lợi vô biên, tại hạ phải tự tôn, tự đại, tự trọng, tự tín, tự đánh giá mình cao quý. Cái chết của tại hạ quan trọng như vậy nên tại hạ phải bảo tồn cái chết, chẳng khi nào để cho thiên hạ cướp đi cái chết của tại hạ mà uy hiếp tại hạ, bức bách tại hạ trong bất cứ chủ trương nào.Hỏa Ma Thần mỉm cười:- Ngươi bảo vệ cái chết của ngươi, ngươi chẳng muốn ai lạm dụng cái chết của ngươi, cướp cái chết đó lung lạc trở lại ngươi? Thì ngươi đã chọn sự tự tử rồi. Ngươi biết chăng, cầm đao tự sát đành rằng có dõng khí song tự sát là hành động của kẻ thất phu cùng hạng người nông nổi, tìm cái chết là dễ, bảo vệ cái sống mới là việc khó. Việc dễ, bọn dung tài, tầm thường làm, việc khó chỉ có hạng anh hùng làm được. Là nam tử, ngươi cũng muốn thành bậc anh hùng chứ? Là nam tử ngươi muốn tự tạo cho mình một mẫu người phi phàm chứ?Phương Bửu Ngọc cười nhẹ:- Khá lắm! Cái thuật khích động con người các hạ đã luyện khá cao đấy, song các hạ dùng lầm chỗ, các hạ nhận xét lầm người. Cho nên thuật khích tướng của các hạ không công hiệu đối với tại hạ.Hỏa Ma Thần bình tĩnh nhìn chàng.Lão căm hận không thể biến ánh mắt thành một lưỡi kiếm sắt, quét ngang đối tượng, tiện đối tượng ra làm mấy đoạn.Lâu lắm lão hỏi:- Bổn cung phải làm thế nào mới lay chuyển nổi lòng dạ của ngươi?Phương Bửu Ngọc lạnh lung:- Bất cứ ai muốn cho tại hạ làm một việc gì, đều phải van cầu tại hạ, đừng đem uy lực ra cưỡng bức tại hạ.Có ngọn lửa ngời lên trong ánh mắt của Hỏa Ma Thần. Nhưng âm thinh của y vẫn ấm dịu ôn hòa như thường:- Van cầu ngươi? Bổn cung là hạng ngươi chi lại có thể hạ mình van cầu ngươi hay van cầu bất cứ người nào trên đời này?Phương Bửu Ngọc mỉm cười:- Các hạ không thể van cầu nơi người nhưng tại hạ nhìn thấy qua ánh mắt của các hạ có niềm sợ hãi lẫn niềm khẩn cấp. Tại hạ đóan là nều tại hạ chấp thuận làm cái việc đó, thì các hạ sẵn sàng van cầu tại hạ, các hạ sẵn sàng phá lệ bình sanh. Nhưng các hạ chưa chắc tại hạ chấp thuận do đó các hạ do dự đắn đo...Chàng lại cười một tiếng rồi gằn từng tiếng:- Có đúng vậy chăng Hỏa Ma Thần?Hỏa Ma Thần nín lặng.Cuộc đối thoại giữa song phương, từ lúc khởi đầu đượm cái vẻ khách sáo, xa vời, những điều chống chọi chạm nhau chan chát, song phương không dùng một thực ý nào để tiến tới chỗ dung hoà, để từ dung hoà đi dần tới hợp tác.Song phương chống trả cho nhau những mũi tên có nhung, đầu tên có bọc nhung, xem thì tên rất hiền song tên nào cũng có tẩm độc.Cái lớp nhung bọc bên ngoài không ngăn chận được mũi nhọn đâm vào tâm não của nhau.Song phương vừa bắn tên độc cho nhau, song phương cũng cùng khảo tự để tìm một lối thoát.Cuộc chiến bằng vũ khí còn giúp cho đấu thủ thấy được chiêu thức của nhau. Cuộc chiến bằng tâm trí là một cuộc chiến vô hình. Giữ quân bình một cuộc chiến như vậy kể ra cũng thiên nan, vạn nan, huống hồ nắm được cái cơ tất thắng.Nhưng nếu nhìn kỹ vào cuộc chiến, nếu ai tinh ý chắc phải nhận ra mấu chốt đưa đến thắng lợi cuối cùng, là sự kiên tâm trì chí, là sự trầm tịnh bình nhiên.Có kiên tâm trì chí, có trầm tịnh bình nhiên, mới khám phá ra được sơ hở của đối phương rồi công mạnh vào sơ hở đó.- OOo- Thành thực mà nói, Hỏa Ma Thần kém thế rõ rệt trong cuộc chiến này.Trong ánh mắt của lão hiện rõ sự mâu thuẫn của những ý niệm vừa hiện lên, sự mâu thuẫn đó có kèm theo niềm đau khổ do một sự thất bại tạo thành.Ít nhất lão cảm giác niềm thất bại đó, bởi lão có bao giờ để lộ sự thất bại ra ngoài cho Phương Bửu Ngọc trông thấy?Cái gì lão đã đưa ra tưởng là sắc bén lắm, cái đó chẳng khác mũi dùi đã cụt mất đầu nhọn và đâm vào đá vào sắt, chẳng làm xây xát mảy may đối phương.Lão ngồi đó, lâu lắm, rồi lão đứng lên không thốt một tiếng nào, lặng lẽ bước đi.Lão đi như vậy chẳng phải cam thất bại mà đi, lão đi với một dụng ý gì.Hẳn nhiên, lão đi để chuẩn bị một mặt trận khác.Phương Bửu Ngọc dù biết vậy, vẫn bình thản như thường, chàng sẵn sàng chờ cái chết đến với chàng, thì còn cái gì đáng sợ hơn cái chết, dù cái gì đó đến với chàng cũng cầm bằng thừa.Hơn nữa, chàng khoan khoái là khác.Qua cuộc đối chọi tâm trí vừa rồi, chàng đã thấy nhựơc điểm của đối tượng, chàng nắm vững nhược điểm đó, chàng thừa hiểu, công việc mà Hỏa Ma Thần muốn cho chàng làm không chỉ lien quan riêng biệt đến Hỏa Ma Thần mà còn liên quan hệ trọng đến Ngũ Hành Ma Cung.Chàng thừa hiểu, thế nào Hỏa Ma Thần cũng van cầu chàng, sự kiện đó, chắc chắn là phải có, nhưng còn tùy thuộc thời gian thôi.Mà theo chàng thì không lâu lắm đâu, Hỏa Ma Thần sẽ quay lại van cầu chàng.Chàng đã nắm trọn tình hình trong tay, chàng giữ vai trò chủ động thì chàng còn sợ gì chứ?- OOo- Trong một gian nhà bên cạnh, một lão già đang nằm trên giường.Một chiếc khăn to trùm kín thân thể lão, không ai trông thấy vóc dáng của lão như thế nào.Lão lại hướng mặt vào vách, chẳng ai trông thấy dung mạo của lão như thế nào.Chỉ có mớ tóc bạc rối bồng, bỏ loã xõa phủ lên chiếc gối.Tiểu công chúa ngồi bên cạnh giường, đầu cúi xuống. Thân hình nàng bất động, song lệ thắm cứ tuôn tràn, gương mặt của nàng biến đổi lạ thường.Gầm đầu bên cạnh giường, tiểu công chúa không nhúc nhích nhưng chắc chắn là tâm tư nàng đang bị một cơn bão quét ngang. Nàng bất động như một vầng mây nổi, vì mây xa nên trông như ngừng song ở gần thì phải thấy mây bay vùn vụt.Nàng ngồi bất động nhưng là cái bất động kềm hãm, cái bất động đang chuyển mình.Hỏa Ma Thần từ bên ngoài bước vào, đặt mình trên chiếc ghế đặt cạnh giường, thở dài mấy tiếng thốt:- Trên đời này sao có kẻ lòng cứng hơn kim cương? Cái gã Phương...Lão nhân trên giường chận lời:- Đừng nói nữa. Ngươi và hắn nói gì, ta ở cách vách đều nghe rõ, ta nghe hắn đối đáp cảm thấy hứng thú phi thường!Giọng nói khàn khàn, bởi giọng già là phải khàn khàn, chẳng nhiều thì ít, giọng nói từ từ, không gấp, không hưỡn, không cao mà cũng không thấp, song hàm chứa một lực lượng bất phàm, một lực lượng mà trên đời này chẳng có một oai khí nào khống chế nổi.Trong giọng nói đó, qua cái lực lượng hàm chứa đó, người nghe phải thấy rõ người phát thoại đã chịu quá nhiều ma chiết, và những ma chiếc đó đã đào luyện cho lão một kiên nhẫn như siêu nhiên, thiết tưởng trước con mắt của lão nhân, chẳng có gì làm cho lão quái dị, hãi hùng đến độ mất trầm tịnh.Hỏa Ma Thần cau mày:- Hứng thú? Phương Bửu Ngọc rất giống một ngốc tử khi hắn giả ngu, song lúc hắn linh hoạt lên thì lại giống một con độc xà, con độc xà ma quái, đập không chết,chém không đứt, chụp không trúng. Trời! Đối thoại với mẫu người như thế, mà cho là hứng thú?Lão nhân hừ một tiếng:- Nếu chẳng có một mẫu người như vậy, thì ai đâu sẽ thi hành công tác chúng ta chứ?Hỏa Ma Thần gật đầu:- Đúng vậy!.... Nhưng cái thủ đoạn của ta cầm như không công hiệu mặc dù ta tận dụng cơ trí! Hắn chẳng bao giờ nói thừa một tiếng hoặc thiếu một lời, hắn đối đáp vừa vặn, để cho ta bị lỗi! Giết hắn dễ như trò trẻ, làm cho hắn khuất phục khó như lên trời. Cái khổ của chúng ta là không thể giết hắn, cái khó đó làm cho ta thêm hận. Không giết hắn thì dễ thường để cho hắn sống đó rồi dập đầu van cầu hắn sao?Lão nhân vẫn quay mặt vào vách, hừ một tiếng:- Ai bảo ngươi van cầu hắn?Hỏa Ma Thần chớp mắt:- Không van cầu hắn thì chúng ta phải làm sao?Lão nhân buông gọn:- Phóng thích hắn!Hỏa Ma Thần giật mình, nhớm lên một chút rồi ngồi trở lại:- Ngươi bảo phóng thích hắn?Lão nhân lạnh lùng:- Tự nhiên. Phóng thích hắn là chúng ta thực hiện một mưu kế tuyệt diệu!Hỏa Ma Thần thở ra:- Hao phí bao nhiêu tâm lực mới đưa hắn đến tận chốn này được, rồi bây giờ phóng thích hắn! Thì cái phần tâm lực kia tiêu hao để làm gì, tiêu hao để nhận một sự đầu hàng, tiêu hao để ôm hận? Phóng thích hắn, có khác nào đưa cọp về non, đẩy rồng ra biển? Ngươi bảo ta làm một kẻ điên trước mắt hắn à?Lão nhân bĩu môi:- Muốn chiến thắng mẫu người đó chúng ta cần phải điên. Có điên mới làm cho hắn hoang mang, dù hắn thông minh đến đâu cũng không thể dự đoán hành động của kẻ điên. Đem thông minh chọi với thông minh, là điên đấy, đem cái điên chọi với thông minh mới thật sự thông minh đấy! Ngươi có thấu triệt cái đạo lý đó chăng? Trên đời, nếu cứ áp dụng một công thức thông thường thì làm sao ngươi ứng phó với mọi biến chuyển qua muôn mặt?Lão dừng lại một chút, rồi tiếp:- Cứ cái tình hình hôm nay, ngươi đã để cho hắn nắm tiên cơ rồi, hắn ở trong cái thế chủ động mất rồi. Thì chẳng có gì hòng phá hỏng cái tiên cơ đó, cho hắn không lợi dụng tư thế chủ động mà quật lại chúng ta. Phóng thích hắn là xoá bỏ bàn cờ để sắp lại một thế cờ mới mẻ khác, lợi hại hơn. Ngươi biết chưa?Hỏa Ma Thần trầm ngâm một chút:- Phóng thích hắn rồi sau đó chúng ta làm gì?...Lão nhân điềm nhiên tiếp:- Sự việc hôm nay như đường tơ gút mắc, phải từ từ nắm từng đầu mối, từ từ rút nhẹ từ sợi, những sợi tơ đó rất dài, muốn rút một đường phải có kiên nhẫn phi thường, nhưng chúng ta lại phải rút tất cả những đường tơ rối thì nóng nảy là hỏng, nóng nảy là tự mình phá hủy chương trình trước khi thực hành chí nguyện, là mình đã khởi đầu đi vào thất bại, ngươi hiểu chứ?Tiểu công chúa vụt cười lên:- Đúng là mưu lược đắc cầm, cố túng đấy. Muốn bắt, trước hết phải thả, bởi càng đuổi bắt, càng làm cho con mồi dè dặt, lơi lỏng con mồi là nó sẽ mất cảnh giác ngay.Nàng dừng lại một chút rồi tiếp:- Đến như tôi đây, hắn chưa biết thế nào là thực, thế nào là giả, có thể hắn hoang mang nghi ngờ là kẻ đã dụ dẫn hắn đêm rồi, chẳng phải thực sự là tôi mà có kẻ nào đó mạo nhận tôi lừa hắn. Các vị cho rằng hắn lợi hại, chứ riêng tôi, thì tôi thấy hắn là một ngốc tử dễ lừa nhất trên thế gian!Đến bây giờ, lão nhân mới điểm một nụ cười:- Khi một nữ nhân áp dụng phương tiện tình, thì nam nhân trở thành ngốc tử. Và vô luận làm sao, hắn cũng trở lại đây!Hỏa Ma Thần mơ màng:- Trở lại... thì hắn có thể trở lại rồi, nhưng có chắc gì hắn chịu...Lão nhân gạt ngang:- Điều tối yếu là hắn có trở lại đây thôi. Hắn trở lại đây là chúngght:10px;'>