Mau mắn, bặt thiệp, Lỗ Thiếu Hoa lại lên tiếng:- Triệu cô nương, Tiếu Bao Tự cũng có mặt tại đây, cô nương đã gặp chưa?Hậu Đắt Kỷ kêu "ủa" vừa uyển chuyển lưng ong, thướt tha dáng liễu bước sang Tiếu Bao Tự, vừa nói:- Thì ra vị này là Tiếu Bao Tự, từng nghe danh mà chưa diện kiến, nay được gặp mặt thiệt là tam sanh hữu hạnh.Lỗ Thiếu Hoa sấn tới trước mặt Hậu Đắt Kỷ, cười duyên:- Triệu cô nương lừng tiếng trong hàng tứ đại mỹ nhân, thiệt đúng là trang quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt mỹ. Thiếu Hoa tôi ngưỡng mộ từ lâu nhưng đức bạc tài sơ chẳng có duyên gặp mặt, không ngờ hôm nay dịp may dung rủi, hạnh ngộ cho thỏa chí ước ao bấy lâu.Hậu Đắt Kỷ như chẳng nghe thấy Lỗ Thiếu Hoa nói gì, nàng long lanh đôi mắt cứ nhìn chăm chăm vào gương mặt anh tuấn đang nhắm mắt dưỡng thần của Văn Nhân Tuấn, và hỏi:- Còn vị này là...Lỗ Thiếu Hoa thoáng hiện nét mặt khác thường, chậm cháp đáp:- Là đồ đệ của Đông Môn Trường Thanh, tánh danh là Văn Nhân Tuấn, hôn phu của Tiếu Bao Tự.Hậu Đắt Kỷ lại khẽ kêu lên một tiếng "ủa":- Vậy mà tiểu muội lại chẳng hề hay biết là Đông Môn Trường Thanh đại nhân lại có một đồ đê.....Nàng bỗng quay qua, tiếp lời hỏi:- Lỗ công tử vừa nói y là vị hôn phu của ai vậy?Lỗ Thiếu Hoa đáp:- Xa thì tận chân trời, mà gần thì ngay trước mắt.Hậu Đắt Kỷ lại nhìn Tiếu Bao Tự:- Ồ! Diệp cô nương thiệt là hạnh phúc quá, khiến cho người ta phải hâm mộ!Tiếu Bao Tự cười lạt lẽo:- Cám ơn!Lỗ Thiếu Hoa giương mày nói:- Triệu cô nương, trên đời thiếu chi bậc tài hoa anh tuấn so với y còn hơn nhiều, nhưng chẳng qua mỗi người có duyên phần đó thôi.Hậu Đắt Kỷ cười chúm chiếm:- Nói hữu lý! Lẽ nào tiện thiếp lại quên rằng đang có Hoành Sơn thế gia Lỗ thiếu chủ ngay trước mắt. Đúng không?Lỗ Thiếu Hoa lập tức rạng rỡ dung diện, tươi mày rạng mặt, ứng tiếng đáp ngay:- Coi! Sao cô nương lại khiêm nhượng đến thế? Tại hạ cầu mong được kết giao cùng cô nương còn chẳng xong, đâu dám tự cho mình là cao. Nay được Triệu cô nương lọt mắt xanh thật vô vàng vinh hạnh cho Lỗ Thiếu Hoa này.Kim Thiếu Thu dửng dưng nét mặt.Nam Cung Thu Lãnh vàTư Mã Thường cứ lạnh lùng "hừ hừ" từng chập.Hậu Đắt Kỷ xoay lại nhìn hỏi:- Lỗ thiếu chủ, chẳng hay vị này là ai?Lỗ Thiếu Hoa đáp:- Là Bá Đao Nam Cung Thu Lãnh, với Đại Hoàng Phong Tư Mã Thường.Hậu Đắt Kỷ kêu "ủa" một tiếng, đưa nhãn tuyến ngó kỹ Nam Cung Thu Lãnh và Tư Mã Thường một lượt, nói:- Thì ra, là hai vị!.... Tiện thiếp từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh...Nam Cung Thu Lãnh cất giọng băng giá:- Hậu Đắt Kỷ, ta với Tư Mã Thường trời sanh khác lạ người thường lâu nay không ưa nữ sắc.Hậu Đắt Kỷ buột miệng:- Ý! Thế à! Nhưng nói thế ngụ ý chi?Lỗ Thiếu Hoa giương cao đôi mày, nói:- Nam Cung Thu Lãnh, mới gặp nhau Triệu cô nương nào có lỗi gì với các hạ đâu?Nam Cung Thu Lãnh hững hờ nhìn Lỗ Thiếu Hoa chẳng nói năng gì thêm.Lỗ Thiếu Hoa chỉ mong có vậy, vì y vốn thông minh, biết lúc nào nên tiến lúc nào nên lui, hắn biết vì sao mà Nam Cung Thu Lãnh chuyên dùng Đại Hoàng PhongTư Mã Thường là vì vậy, hắn biết hắn không nên day vào hai người họ khi không cần thiết.Y bỗng nắm lấy cườm tay Hậu Đắt Kỷ kéo sang một bên khẽ bảo:- Triệu cô nương, chúng ta lại đằng này trò chuyện...Hậu Đắt Kỷ chẳng những không rút tay lại, không chút cự tuyệt, mà lại ngoan ngoãn bước theo y ngay.Nam Cung Thu Lãnh bật tiếng cười khảy.Ai nấy đều nghe rõ tiếng cười "móc họng" ấy nhưng mà Lỗ Thiếu Hoa với Hậu Đắt Kỷ làm như chẳng có chuyện gì hết, họ đưa nhau đến một gốc cây, cùng ngồi xuống và ríu rít chuyện trò, tựa hồ đã quen biết nhau lâu lắm rồi vậy.Kim Thiếu Thu thình lình đứng dậy, bước lại hỏi mát:- Anh hùng cùng giai nhân tri kỷ, đáng mừng, đáng ca tụng lắm. Lỗ Thiếu Hoa huynh sao chẳng giới thiệu qua cho tiểu đệ một tiếng?Lỗ Thiếu Hoa bẽn lẽn, nhưng miệng nhanh lưỡi lẹ, đáp ngay:- Xin lỗi! Đáng đánh đòn. Coi bộ tiểu đệ hồ đồ quá mà quên Thiếu Thu huynh.Kim Thiếu Thu cười cười, lại nói kháy:- Lỗ huynh thế mà mau quên nhau quá nhỉ!Lỗ Thiếu Hoa không khỏi đỏ mặt, còn chưa kịp ứng tiếng thì Hậu Đắt Kỷ đã ngước mắt ngó ngay Kim Thiếu Thu và cười nói:- Nếu không lầm thì công tử là Vân Mộng Thiếu gia Kim Thiếu Thu đang đứng trước mặt tiện thiếp?Kim Thiếu Thu gật đầu:- Chính thị Kim Thiếu Thu tôi đây.Hậu Đắt Kỷ kêu lên:- Ấy chết! Nếu vậy thì tiện thiếp quả là thất lễ...Bỗng nghe Nam Cung Thu Lãnh hỏi to:- Văn Nhân Tuấn đã nghĩ đủ chưa?Văn Nhân Tuấn mở bừng mắt ra, kéo Tiếu Bao Tự đứng lên đáp:- Biết thế nào cho đủ, nhưng nghỉ ngơi nãy giờ nghe cũng dể chịu lắm rồi. Ta đăng trình thôi.Nói là làm ngay, chàng nắm tay Tiếu Bao Tự cất bước đi liền.Nam Cung Thu Lãnh, Tư Mã Thường mau mắn bám sát theo.Kim Thiếu Thu chẳng chịu chậm trễ, cũng lẹ lẹ dẫn đám thuộc hạ lên đường.Lỗ Thiếu Hoa vội vàng kéo Hậu Đắt Kỷ đứng dậy, tung người đuổi theo.Hậu Đắt Kỷ lấy làm lạ, hỏi:- Lỗ thiếu chủ, chẳng hay các vị đang làm gì vậy?Lỗ Thiếu Hoa chưa kịp trả lời, thì Tư Mã Thường đã sắc lạnh lên tiếng:- Lỗ Thiếu Hoa, muốn nói gì phải có sự đồng ý chung của toàn thể.Lỗ Thiếu Hoa "hừ" lạnh lùng, cải lại:- Nói vậy không được rồi! Buổi ban đầu đâu có nêu điều cấm kỵ người mới gia nhập?Bây giờ có thêm người vào cuộc, thì ta cứ cho biết sự tình, cần gì phải có sự đồng ý của toàn thể chứ?Nam Cung Thu Lãnh can thiệp:- Tư Mã Thường, hắn có lý, quả nhiên chẳng hề có chuyện cấm kỵ người mới gia nhập, vậy thì ai muốn nhảy vô thêm cứ việc, miễn chẳng sợ máu đổ thịt rơi, hãy để hắn tự ý cho nữ nhân ấy biết, không hề gì.Tư Mã Thường nín thinh.Hậu Đắt Kỷ càng ngạc nhiên, lại hỏi:- Lỗ thiếu chủ, chuyện chi mà khó hiểu vậy?Lỗ Thiếu Hoa bèn tóm thuật đầu đuôi tự sự cho nàng nghe, chẳng quanh co giấu giếm khía cạnh nào cả.Tròn xoe mắt hạnh lắng tai nghe xong, Hậu Đắt Kỷ kêu "ái chà" nói:- Nguyên lai là thế! Kỳ trân dị bảo ai chẳng thèm, nếu hiện diện nơi đây toàn là những vị đương kim đệ nhất cao thủ võ lâm, riêng tiện thiếp tự lượng không bằng ai cả, nên chẳng đua tranh, mà xin rút lui...Lỗ Thiếu Hoa vội ngăn giữ lại:- Triệu cô nương, có chi đáng cho cô nương phải băn khoăn, xin cứ yên tâm cùng đi như thường, nếu có gì còn có Lỗ Thiếu Hoa này sát cánh với cô nương. Huống chi, nếu cô nương đồng hành với tại hạ mà không hứng thú tham dự cuộc tranh giành kho tàng Hoàng Kim Thành thì thôi, ai làm gì đến cô nương được.Hậu Đắt Kỷ chớp chớp đôi mắt nói:- Thế cũng được. Thật thế nhé!Lỗ Thiếu Hoa gật đầu:- Tự nhiên. Lỗ Thiếu Hoa này đã nói là một lời như cửu đỉnh, nhất định chẳng sai chạy mảy may.Hậu Đắt Kỷ nhoẽn miệng cười, nụ cười vô cùng duyên dáng, xinh đẹp; nàng lại tựa hẳn tấm thân mềm mại vào Lỗ Thiếu Hoa, thỏ thẻ:- Đại ca tốt lắm, tiểu muội xin đa tạ và tin tưởng.Lỗ Thiếu Hoa quàng tay qua lưng nàng, siết chặt cười tình tứ hỏi:- Chỉ nói đa tạ bằng miệng thôi hay sao?Hậu Đắt Kỷ không tránh né, chẳng e dè, long lanh ánh mắt đa tình hỏi lại:- Đại ca muốn tiểu muội "đa tạ" bằng cách nào, tiểu muội sẽ sẵn sàng "đa tạ" như thế, chịu không?Ánh mắt đong dưa của nàng khiến Lỗ Thiếu Hoa ngây ngất, đắm đuối, nên càng ghì chặt nàng hơn:- Chịu! Chịu liền! Chúng ta đã nói là chắc nhé! Lời cô nương vừa thốt, xin đừng quên nghe!Hậu Đắt Kỷ gật đầu:- Quên sao được. Tiểu muội cũng giống như đại ca, một lời như cửu đỉnh.Lỗ Thiếu Hoa lại thêm ngây ngất, đắm đuối.Bỗng nghe Kim Thiếu Thu lên tiếng:- Diễm phúc của Lỗ huynh bắt người ta thèm thuồng. Nếu tiểu đệ mà có được một vị hồng phấn tri kỷ thiên kiều bá mị, nghiêng nước nghiêng thành như thế thì dầu có nghiêng luôn Vân Mộng thế gia, tiểu đệ cũng đành lòng.Nam Cung Thu Lãnh cười khẩy:- Không ham cơ nghiệp, chỉ thích người đẹp, đúng là những tay phong lưu chưa biết màu đời.Kim Thiếu Thu cười rộ nói:- Nam Cung Thu Lãnh, ấy là do các hạ còn chưa rõ...Tư Mã Thường chợt hỏi lớn:- Văn Nhân Tuấn, có phải là quả núi trước mặt đó không?Đám đông chấn động tinh thần, đều dồn mắt ngó về phía trước, thấy ngay một ngọn núi thật hùngvĩ, cao vút mây, sơn lam mờ mịt, bề thế hiểm trở...Văn Nhân Tuấn gật đầu:- Không sai. Chính là ngọn núi ấy.Tư Mã Thường nói:- Tuy thấy thế chứ từ đây đến đó còn xa, nếu chúng ta đi chậm như thế này, e rằng đến khuya mới tới, thì còn làm gì gì được? Ta thấy chúng ta nên đi nhanh lên, càng nhanh càng tốt, ngươi nghĩ sao?Văn Nhân Tuấn đáp:- Được, đi nhanh thì nhanh!Tư Mã Thường hăm hở:- Phải đấy, nên đi thật nhanh.Văn Nhân Tuấn chẳng nói gì nữa, nắm chặt tay Tiếu Bao Tự cùng phi thân vèo một cái, thi triển khinh công, vùn vụt lướt tới.Nam Cung Thu Lãnh cũng như mọi người, đều nhứt thân phi thân bám dính theo...Khi đến chân núi, thì mặt trời đã ngã hẳn về hướng Tây.Tư Mã Thường hỏi:- Trời chưa tối, tốt lắm! Văn Nhân Tuấn lão quỉ sư phụ ngươi ở đâu?Văn Nhân Tuấn đáp:- Tự nhiên là ở trong núi.Bạch Quân Nhân lên tiếng:- Nói có lý, Hoàng Kim Thành tất phải toa. lạc tại một nơi thần bí, hiểm trở, chớ đâu thể nằm khơi khơi ngoài này.Tư Mã Thường hất hàm bảo:- Văn Nhân Tuấn vậy thì ngươi mau dẫn chúng ta vào núi đi, còn đợi gì nữa?Văn Nhân Tuấn hít vào một hơi chân khí, nói:- Chừng gặp sư phụ ta, nhứt định sẽ xảy ra một trường long tranh hổ đấu, máu đổ thịt rơi, ngay bây giờ nếu trong các ngươi có ai tự lượng không đủ sức thì rút lui đi, hãy còn kịp kẻo rồi trách ta chẳng khuyến cáo trước.Kim Thiếu Thu hỏi:- Ngươi thử xem, những người trước mắt đây liệu có ai nhát gan đến tháo lui không?Văn Nhân Tuấn hỏi lại:- Nói vậy nghĩa là toàn thể các ngươi sẽ không hối hận.Nam Cung Thu Lãnh lạnh lùng:- Ngươi nói hơi nhiều rồi đó!Văn Nhân Tuấn thở dài:- Trống chiều chuông sớm xem chừng chẳng cảnh tỉnh được các ngươi. Hay lắm! Các ngươi đã muốn khổ thân thì cứ việc. Nào, hãy theo ta!Chàng kéo Tiếu Bao Tự tiến thẳng vào núi.Nam Cung Thu Lãnh đột nhiên chìa thanh đao ra, ngăn chàng lại hỏi:- Ngươi có thật tình dẫn chúng ta đến Hoàng Kim Thành hay không?Văn Nhân Tuấn vẫn tiến tới như thường và lạnh lùng:- Ai sợ có sự hiểm ác thì đừng vào núi. Đây là chính các ngươi cưỡng bách ta, chớ ta đâu có bắt buộc các ngươi?Nam Cung Thu Lãnh hơi thoáng đổi sắc, nhưng hắn không nói gì thêm, rảo bước tiến theo Văn Nhân Tuấn ngay.Tư Mã Thường cũng vậy.Kim Thiếu Thu láy mắt ra hiệu cho Lỗ Thiếu Hoa nhưng Lỗ Thiếu Hoa mãi lo chú tâm đến Hậu Đắt Kỷ nên chảy hay biết gì hết. Tuy nhiên, thấy ai nấy đều tiến vào núi, thì y cũng dẫn Hậu Đắt Kỷ lẹ lẹ tiến vào theo.Đường vào núi phải trải qua một khoảng cốc hẹp và khá dài, chừng vài trăm bước, rồi đến một khu lòng chảo lộ thiên khá rộng, qua khỏi khu này lại đến một cửa hang nữa, mà tại khu lòng chảo lộ thiên lại có một rừng trúc.Rừng trúc không có vẻ gì là rậm rạp âm u cả, tuy nhiên phạm vi không nhỏ, thành thử che khuất thị tuyến mọi người, chẳng thể ngó thấy rõ trong cửa hang được.Văn Nhân Tuấn vẫn không lơi bước chút nào, cứ dắt Tiếu Bao Tự sấn luôn vào khu rừng trúc.Vào rừng trúc rồi, đi chừng mười bước đột nhiên Văn Nhân Tuấn chớp động thân ảnh, lạng sang phía tả.Tiếu Bao Tự ngạc nhiên toan hỏi...Chợt nghe Nam Cung Thu Lãnh quát tháo:- Văn Nhân Tuấn, ngươi muốn... Ái chà! Không xong rồi! Chúng ta trúng kế của Tiểu ưng khuyển rồi, khu rừng trúc này có cái kỳ lạ!....Hắn còn nói gì nữa, Tiếu Bao Tự không nghe thêm được vì Văn Nhân Tuấn đã kéo nàng phi thân ra khỏi rừng trúc và quanh trở lại đường cốc hẹp ban nãy rồi.Nàng nhìn ngoái vào rừng trúc rất rõ ràng. Nam Cung Thu Lãnh với đám đông đang lăn xăn, lồng lộn chạy sang tây, sấn sang đông, loanh quanh, lúng túng như nhừng con thú bị nhốt trong chuồng, chẳng biết nẻo vào vượt ra khỏi rừng trúc được.Nàng chấn động tâm thần, hỏi:- Tuấn lang, khu rừng trúc là...Văn Nhân Tuấn ung dung đáp:- Là một trận thế, bao gồm cửu cung bát quái, biến ảo kỳ diệu do người trồng theo đúng phương vị từng bụi trúc một...Tại hạ không nở giết hại hay đả thương bọn họ, nhưng không thể không giam hãm họ thời gian.Tiếu Bao Tự thỏ thẻ:- Đại ca làm thế nào mà biết ở đây có khu rừng kỳ ảo như vầy?Văn Nhân Tuấn mỉm cười:- Bây giờ cũng chẳng giấu làm gì, toà thâm cốc phía tây rừng trúc vốn là nơi tại hạ trú ngụ, tập luyện võ công từ trước, nên gia sư có ngại người ngoài tự tiện tiến vào gây phiền phức, bận rộn, bèn trồng trúc thành kỳ trận...Tiếu Bao Tự lại hỏi:- Thì ra là như thế, sao đại ca không sớm cho tiểu đệ muội biết với?Văn Nhân Tuấn tươi cười:- Sớm hay muộn thì cô nương cũng biết rồi đấy. Vì tại hạ tin rằng ngay từ lúc ở hoang miếu ra đi, cô nương đã đoán biết là tại hạ sẽ trừng trị bọn họ một trận phải không?Tiếu Bao Tự liếc chàng bằng ánh mắt thật duyên dáng cười đáp:- Sao đại ca biết thế?Văn Nhân Tuấn đáp:- Vì lúc nghe tại hạ hứa dẫn bọn họ đến Hoàng Kim Thành cô nương đã không tỏ ra ngạc nhiên gì hết. Cô nương tình thật thông minh lắm.Tiếu Bao Tự mỉm cưòi, vừa e thẹn vừa sung sướng.Văn Nhân Tuấn phóng mắt nhìn vào rừng trúc bật cười thành tiếng nói:- Như thế cho đáng cái đời, để bọn họ lúng túng chịu khổ trong đó một lúc, đặng họ thấm thía với tham vọng tranh đoạt Hoàng Kim Thành.Tiếu Bao Tự hỏi:- Bọn họ có bị giam hãm vĩnh viễn trong đó không?Văn Nhân Tuấn lắc đầu:- Không. Ai mà nở xử ác như thế. Gia sư lúc trồng trúc lập trận đã có ý lo xa, về sau có thể có người vô tình đi lạc vào đó nên đã để ở tây nam phương vị một cửa thoát ra, vì chỉ cần bọn họ định tỉnh lại mà từ từ chuyển ra đúng phương vị là sẽ hết bị giam hãm.Tiếu Bao Tự nói:- Hạng người như bọn họ, rất đáng bị giam hãm suốt đời trong đó.Văn Nhân Tuấn cười:- Nghĩ thế tội cho họ. Thật ra họ cũng không đến nỗi tệ, cũng chẳng phải là người tà ác thái quá, chẳng qua là vì họ tham lam kho tàng Hoàng Kim Thành mới bôn ba tranh đoạt thế thôi. Mà, xét cho trên đời này, mấy ai là chẳng có lòng tham, chỉ khác chỗ tham nhiều hay ít và tự đè nén giới hạn hay không mà thôi...Tiếu Bao Tự nhìn sâu vào mắt chàng, nói:- Đại ca nói đúng. Ấy là lòng khoan dung, nhân đạo. Tiểu muội phải học ở đại ca nhiều.Văn Nhân Tuấn cười:- Đừng có khen tại hạ quá! Ấy chẳng qua là tại hạ nhớ lời dạy của gia sư, thế thôi.Ngừng lại một chút, chàng bảo:- Chúng ta còn việc quan yếu phải làm, đi thôi!Chàng kéo Tiếu Bao Tự ra khỏi núi.Phiá sau rừng còn vọng theo những tiếng quát tháo giận dữ.