Thanh y thiếu nữ ngồi dựa một gốc mai hoa, đầu áp sát vào thân cây, mái tóc rũ xuống trán, mắt nhắm nghiền như đang ngủ say. Chiếc giỏ trúc đựng những cành hoa mai nằm lăn lóc bên cạnh, như canh chừng giấc ngủ bất thường của nàng...
Đông Môn Trường Thanh xuất hiện.
Lão tiến thẳng đến, khẽ vung hữu chưởng vỗ nhẹ vào lưng thiếu nữ hai phát liền.
Thanh y thiếu nữ mở bừng đôi mắt, ngoảnh đầu nhìn. Bỗng thân hình kiều diễm của nàng búng vọt lên, vươn trảo tay tả chụp ngay yết hầu Đông Môn Trường Thanh.
Tuấn Dật Bạch Y Khách dịu dàng lên tiếng:
- Tiểu Dung! Không nên vô lễ với lão nhân gia!
Năm đầu ngón tay mũi viết của thanh y thiếu nữ đã xỉa sát yết hầu Đông Môn Trường Thanh, tốc độ thần tốc, kình phong rít veo véo, xem chừng nàng chẳng còn chuyển hướng hay thu hồi kịp nữa rồi, mà Đông Môn Trường Thanh thì cứ thản nhiên đứng bất động, chẳng chịu tránh né hay đỡ gạt gì cả.
Hốt nghe “rào” một cái, năm đóa hoa mai hồng đột nhiên từ tả thủ Bạch Y Khách bắn tới chớp nhoáng, nhứt tề như năm điểm tinh quang rải ra.
Thật vừa vặn, cả năm đóa hồng mai đều xẹt trúng vào năm đầu ngón tay nhọn của thanh y thiếu nữ, khiến toàn chiêu trảo dữ dội đứng hẳn lại.
Năm đóa hoa mai tươi thắm bị xuyên dính luôn vào năm ngón tay, trở thành một lớp “giáp” lạ đời, che chở cho ngón tay.
Chiêu trảo sát nhân của thanh y thiếu nữ hóa ra vô hiệu, lại có cảm giác như vừa chụp trúng một lớp nệm bông dày, tuy không đến nổi bị thương tổn gì, nhưng toàn cánh tay tê buốt.
Đông Môn Trường Thanh buột miệng khen:
- Lạc tinh tuyệt kỹ!
Thanh y thiếu nữ vội thu tay vô, nhảy lùi lại, quay nhìn và kêu lên:
- Lý tướng công!
Tuấn Dật Bạch Y Khách ôn nhu, điềm đạm bảo:
- Lão nhân gia là vong niên thân giao lão ca ca của ta đó, từng ẩn hiện như thần long, lừng danh tróc nã...
Đông Môn Trường Thanh bỗng cười thành tiếng, xen lời:
- Tróc nã những tiểu cô nương duyên dáng, hái hoa giỏi, bản lãnh giết người cũng như chơi!
Thanh y thiếu nữ ửng hồng đôi má, cúi đầu bẽn lẽn:
- Lão bá! Xin tha lỗi cho tiểu nữ!
Đông Môn Trường Thanh cười ha hả nói:
- Muốn tha lỗi thì tiểu cô nương mau mau đem giỏ hoa vào ướp rượu và dọn sẵn ra, ta cũng chưa có việc gấp đi đâu cả, còn ở lại uống mấy chén mỹ tửu với Lý tam huynh đệ và quấy rầy thầy trò “Phiêu Hương tiểu trúc” một bữa!
Thanh y thiếu nữ cung thân thi lễ:
- Đa tạ lão bá!
Nàng cúi xuống, xách giỏ hoa lên, rồi thoắt cái đã phi thân bỏ đi, lẫn khuất vào rừng mai.
Đông Môn Trường Thanh cố ý nói với Bạch Y Khách:
- Xinh đẹp! Duyên dáng, lại thông minh, bặt thiệp! Con nhà ai mà dễ thương quá!
Bỗng nghe từ trong rừng mai vọng trở lại tiếng nói của thanh y thiếu nữ:
- Tái đa tạ lão bá!
Đông Môn Trường Thanh kín đáo quay mặt đi, che giấu một nụ cười bí hiểm, vừa hắng giọng giục Bạch Y Khách:
- Chúng ta cùng vào chứ?
*
Trong lúc Đông Môn Trường Thanh cùng song song từ trong rừng mai tiến ra, thì chủ nhân “Phiêu Hương tiểu trúc” nguyệt thẹn hoa nhường La Ỷ Hương đã đứng đợi sẵn trên chiếc cầu màu son vắt ngang trên mặt hồ nước biếc, đằng sau nàng là thanh y thiếu nữ cung kính ứng hầu.
Đông Môn Trường Thanh vượt lên mấy bước, còn cách từ đàng xa đã tươi cười, ôm quyền thi lễ và lên tiếng:
- Kẻ lãng tử gần đất xa trời này hôm nay bỗng tới quấy rầy, lại làm nhọc La cô nương phải nghinh tiếp, thật là ái ngại!
La Ỷ Hương thướt tha, thoăn thoắt bước xuống chân tiểu kiều, mặt thắm hồng, ẻo lả cung thân đáp lễ:
- Vạn hạnh! Lão nhân gia quang lâm là mang phúc đức huy hoàng đến cho “Phiêu Hương tiểu trúc”! Tiểu Dung vừa kể chuyện lại, làm cho La Ỷ Hương tiểu nữ vô vàn băn khoăn, chỉ nôn nao được kính rước lão nhân gia đăng lầu, để được dâng rượu tạ tội.
Nháy mắt, Đông Môn Trường Thanh đã tiến đến gần, đáp lời:
- La cô nương chớ nói thế khiến lão phu càng áy náy. Lão phu đã vô cớ đến đây làm rộn, cô nương chẳng trách đã là đáng mừng cho lão phu lắm rồi!
Tuấn Dật Bạch Y Khách cố làm ra vẻ tự nhiên, nhưng phảng phất đôi nét bất an, nụ cười không khỏi hơi ngượng ngịu lên tiếng:
- Hương muội! Vị này vốn là Đông Môn Trường Thanh lão nhân gia, uy chấn võ lâm giang hồ...
La Ỷ Hương thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng mục quang vẫn nồng nhiệt, reo lên:
- Ồ!... Nguyên lai là Đông Môn lão bá! Thật tiểu nữ hoàn toàn không ngờ Lý Tam Lang lại là bằng hữu vong niên kết giao với Đông Môn lão nhân gia.
Đông Môn Trường Thanh vừa cười vừa nói:
- A! Người tam huynh đệ này lại châm biếm lão phu rồi! Cái gì mà “uy chấn võ lâm giang hồ”? Ái chà! Cả thiên hạ oán ghét thì có! Chẳng ít bằng hữu võ lâm đã coi lão phu là một thứ độc xà ăn cơm công môn nên đều xa lánh; chỉ có tam huynh đệ là chẳng rẻ kinh...
La Ỷ Hương bỗng cười thành tiếng trong như khánh ngọc, thái độ càng vồn vã:
- Tiểu xà không sợ độc xà, “Phiêu Hương tiểu trúc” xin vĩnh viễn hoan nghênh lão nhân gia, kính mời lão nhân gia vào ngồi nghỉ, để tiểu nữ bảo Tiểu Dung chuẩn bị một bầu hoa tửu “Ngọc sắc băng hồn thiết tâm tuyết cốt nhứt phẩm hương”...
Nàng liền nép qua một bên nhường lối cho Tuấn Dật Bạch Y Khách đưa Đông Môn Trường Thanh tiến qua chu lan tiểu kiều và lên lầu.
Đông Môn Trường Thanh không khỏi biến sắc, thầm tự hỏi:
- Món rượu “Ngọc sắc băng hồn thiết tâm tuyết cốt nhứt phẩm hương” là... lành hay dữ?
*
Trên tiểu lâu, bên song cửa đã đặt sẳn một chiếc bàn xinh xắn bằng trúc với ba chiếc ghế, cũng toàn trúc.
Tuấn Dật Bạch Y Khách với La Ỷ Hương ngồi sát bên nhau: chàng thì tiêu sái nho nhã, nàng thì thanh lệ thiên hương, trông thật xứng lứa vừa đôi, quả là người ngọc cận kề.
Đông Môn Trường Thanh an toạ đối diện hai người.
Giữa bàn bày một mâm ngọc, trên mâm là chiếc bình bạc và ba chiếc chén lưu ly. Cạnh mâm ngọc có thêm hai đĩa pha lê đựng đầy những quả tươi.
Tiểu Dung bưng bình bạc, rót rượu vào chén lưu ly. Rượu màu hổ phách dâng lên dần đầy chén trông thật đẹp, hương thơm ngào ngạt, vô cùng hấp dẫn.
La Ỷ Hương thò tay mỹ miều, mềm mại nâng lấy chén lưu ly, nhìn sang Đông Môn Trường Thanh, môi anh đào nở nụ cười rạng rỡ cất giọng oanh:
- Tiểu nữ không sành nấu rượu nên không khỏi còn vụng về, kính mời lão nhân gia nếm thử, xin chẳng chê rằng rượu lạt.
Đông Môn Trường Thanh liền đáp:
- La cô nương khách sáo quá đi thôi! Mỹ tửu “Ngọc sắc băng hồn thiết tâm tuyết cốt nhứt phẩm hương” chẳng những tuyệt mỹ về màu sắc, lại đượm nồng hương thơm, chưa uống đã nghe tinh thần sảng khoái, lương tâm trong sáng rồi... Nhân đây, lão phu xin “mượn hoa hiến Phật”, kính nhị vị một chén rượu, chúc nhị vị thần tiên...
Tuấn Dật Bạch Y Khách đột nhiên đứng dậy, ngọc diện sáng bạch, run run giọng:
- Lão nhân gia, tại hạ xấu hổ, tự thấy nhục nhã đáng chết đi...
Đông Môn Trường Thanh giựt mình, tay bưng chén rượu nghiêng đổ mấy giọt, trố mắt lên tiếng ngay:
- Tam huynh đệ! Huynh đệ nên...
Tuấn Dật Bạch Y Khách cười bi ai thiểu não:
- Lão nhân gia đừng kêu tại hạ là tam huynh đệ nữa, tại hạ không xứng đáng...
Đông Môn Trường Thanh vội đứng lên, ôn tồn:
- Tam huynh đệ, hãy nghe lão ca ca...
Tuấn Dật Bạch Y Khách đỏ hoe đôi mắt, giọng khích động:
- Lão nhân gia, xin để tại hạ nói ra sự thật, xin để tại hạ được vạch rõ sự bỉ ổi đê tiện của mình, rồi xin lấy cái chết mà tạ tội trước mặt Hương muội cùng lão nhân gia.
Đông Môn Trường Thanh sững sờ lặng yên.
Tuấn Dật Bạch Y Khách gục đầu, rồi quay lại La Ỷ Hương nói:
- Hương muội...
La Ỷ Hương đột nhiên phơn phớt cười, ngắt lời:
- Đại ca khỏi nói thêm, tiểu muội đã hiểu rồi.
Tuấn Dật Bạch Y Khách ngơ ngác hỏi mau:
- Hương muội! Hương muội bảo sao? Hương muội đã biết rồi ư?
La Ỷ Hương khẽ gật đầu:
- Vâng, tiểu muội đã biết rồi.
Tuấn Dật Bạch Y Khách tròn mắt:
- Hương muội biết... Hương muội biết... làm sao?
La Ỷ Hương đáp:
- Biết đại ca không phải là Lý Tam Lang!
Tuấn Dật Bạch Y Khách ngập ngừng:
- Hương muội... làm thế nào... mà biết được?
La Ỷ Hương mỉm cười:
- Còn nhớ ngày hôm ấy, đại ca với tiểu muội cùng nhau xướng ca cầm kỳ thư hoạ trên tòa tiểu lâu này? Tiểu muội đã dụng tâm khảo sát, thử thách đại ca. Mặc dù đại ca đã toàn tài về mọi phương diện, nhưng chưa thể sánh kịp theo lời truyền thuyết về Lý Tam Lang!
Tuấn Dật Bạch Y Khách hỏi:
- Đã thế, sao Hương muội còn đối với tiểu huynh bằng một niềm...
La Ỷ Hương se sẽ cúi đầu, thỏ thẻ:
- Vì thiếp yêu chàng!
Bầu không khí như ngưng đọng, im phăng phắc.
Nhưng chỉ một chốc lát thôi.
La Ỷ Hương từ từ ngẩng lên nói:
- Hôm ấy, qua một ngày hai ta hội diện, thật là cả một quãng thời gian tuyệt diệu, thiếp nhân thấy phẩm cách của chàng quả đáng kính phục, mặc dù so với những lời đồn đãi về Lý Tam Lang thì chàng không bằng, nhưng phóng mắt nhìn chung, con người như chàng thật là trên cõi đời này chẳng được mấy ai. Huống chi, thiếp cũng tự hỏi, một nhân vật siêu tuyệt, toàn bích như Lý Tam Lang theo thiên hạ truyền ngôn, có thể thật chăng? Tại sao chưa một ai gặp mặt? Sao mà thần bí đến thế? Đã chắc gì là nhân vật bằng xương bằng thịt?...
Tuấn Dật Bạch Y Khách xúc động mạnh, đầu gầm xuống:
- Hương muội, tiểu huynh vô cùng cảm kích...
La Ỷ Hương ngó chàng, tha thiết:
- Đại ca chớ nghĩ vẩn vơ làm gì. Mối tình đôi ta là sự tình nguyện song phương, chẳng hề có cái gì là miễn cưỡng cả. Cứ lấy tài năng, nhân phẩm của đại ca mà xét, tiểu muội thực lòng cảm phục, tự cảm thấy đã may mắn mà được trao thân gởi phận...
Tuấn Dật Bạch Y Khách quay sang Đông Môn Trường Thanh:
- Nếu không nhờ có tôn giá thì tại hạ không có được thời khắc này, và dĩ nhiên, sẽ không mong gì có một ngày mai tươi sáng. Mọi sự mỹ mãn hiện tại đều do tôn giá cả. Tại hạ vĩnh viễn không quên ân đức của tôn giá.
Đông Môn Trường Thanh định thần, lắc đầu đáp:
- Lão phu chẳng biết nói sao cho phải bây giờ. Thật tình, mọi diễn biến ở đây đều ngoài ý liệu của lão phu. Đây chắc là phần thưởng của Trời dành cho hạng người quang minh lỗi lạc, chánh chánh thiện thiện. Nhị vị vốn là một đôi tương xứng của trời sanh đất dưỡng thì hạnh ngộ, gắn bó là tất nhiên. Từ nay, “Phiêu Hương tiểu trúc” càng lừng danh thiên hạ vì mối lương duyên kỳ diệu này, đáng là một giai thoại tình ái...
La Ỷ Hương cảm động:
- Đa tạ lão nhân gia! Lão nhân gia quả là một con người hơn mọi con người, đã bồi đắp cho ân đức này. La Ỷ Hương tiểu nữ nguyện vĩnh viễn ghi tạc dạ.
Đông Môn Trường Thanh cười xòa:
- Đừng kể cho ân đức hay ghi lòng tạc dạ gì hết, cứ biết rằng, kể từ nay trên đời có thêm một lứa đôi hạnh phúc và riêng lão phu có thêm hai vị bằng hữu tốt, để bất cứ lúc nào cũng có chỗ uống rượu mà không sợ bị tấn công bất ngờ. Bấy nhiêu há chẳng tuyệt hảo sao?
Lão liền phất tay, bưng chén lưu ly, hô:
- Bây giờ, cùng uống nào!
Cả ba cùng uống vui vẻ, cởi mở, cạn chén đầy.
Tuấn Dật Bạch Y Khách bỗng hỏi một câu bất ngờ:
- Tại hạ xin lấy tình thực mà nêu ra điều này: tôn giá có đúng thật là Đông Môn Trường Thanh chăng?
Đông Môn Trường Thanh chưng hửng, cười nhăn nhó đáp:
- Ái chà! Chuyện đến hay! Nhị vị hết chuyện phiền não rồi, bây giờ tính bắt lão phu phải chịu phiền não hay sao chứ? Lão phu biết nói thế nào cho mình được tin là Đông Môn Trường Thanh thứ thiệt đây! Mấy năm nay, thiên hạ có nhiều kẻ giả mạo quá, làm chính mình cũng đâm ra không tin mình là thật nữa!
Tuấn Dật Bạch Y Khách nói:
- Mà kẻ giả mạo đáng tội nhất, lẽ ra không cần phải giả mạo làm gì, lại đi tự xưng Lý Tam Lang Lý Thanh Cuồng.
La Ỷ Hương trân trối nhìn Bạch Y Khách:
- Ừ nhỉ! Như đại ca thì cần gì phải mượn tên Lý Tam Lang nhỉ? Lý Tam Lang chưa chắc đã có thật kia mà!
Đông Môn Trường Thanh ngó Bạch Y Khách, lại ngó La Ỷ Hương bật cười:
- Lão phu ngày nào cũng đi kiếm Lý Tam Lang, e rằng có một ngày nào đó, bỗng phát giác ra mình là Lý Tam Lang cũng nên!
La Ỷ Hương cũng cười:
- Cái đó chắc cả võ lâm đến nổ tung mất, vì ai lại dè lão nhân gia là Lý Tam Lang.
Đông Môn Trường Thanh nhướng nhướng mày, gật gật đầu:
- Ai mà nhè Lý Tam Lang lại là một lão già gần đất xa trời!
La Ỷ Hương hứng thú nói thêm luôn:
- Chừng ấy, sẽ có vô số kẻ ngã lăn ra mà kinh ngạc, và... thất tình!
Tuấn Dật Bạch Y Khách góp lời:
- Hương muội nói có lý, vì đâu có ai chịu tin Lý Tam Lang là một ông già.
Đông Môn Trường Thanh cười:
- Vậy thì tạm gác anh chàng Lý Tam Lang đó lại, để nói rằng, sẽ không ai tin Đông Môn Trường Thanh là một chàng trai trẻ. Thế bây giờ hai vị đã chịu nhìn nhận lão già này là Đông Môn Trường Thanh thứ thiệt chưa?
Tuấn Dật Bạch Y Khách vội nói:
- Ấy chết! Xin lão nhân gia tha lỗi, câu hỏi vừa rồi của tại hạ chẳng qua là vì đang vui quá mà nói đùa thôi, chớ thật tình không hề pha lẫn chút hoài nghi nào cả, vì...
La Ỷ Hương rước lời:
- Vì ai dám giả dạng Đông Môn Trường Thanh để trở thành cái đích nguy hiểm “Ai hạ sát được Đông Môn Trường Thanh sẽ được toàn võ lâm tôn làm Tổng đầu đàn”.
Cả ba cùng cười xoà, đầy khoáng đạt hồn nhiên.
Đông Môn Trường Thanh lại bưng chén lưu ly lên, đùa:
- Lão phu đã chúc mừng nhị vị rồi, mà nhị vị cũng đã “tạ ân” lão phu mấy chén rượu rồi.
Bây giờ tưởng tới lúc... tự do để lão phu một bữa say sưa “Ngọc sắc băng hồn thiết tâm tuyết cốt” cho bõ công đã lặn lội đến “Phiêu Hương tiểu trúc”, và nhứt là để ăn mừng cho cái mạng già nhỏ xíu này, đã không đến nổi tiêu ma khi vượt qua quảng đường quanh núi trước khi tiến vào rừng mai.
La Ỷ Hương nhìn Bạch Y Khách, trao đổi một nụ cười.
Tuấn Dật Bạch Y Khách nói:
- Vâng. Tại hạ với Hương muội xin kính dâng tôn giá mấy chén...
Vừa nói vừa rót đầy hai chén lưu ly để tự mình trao mời và La Ỷ Hương cũng bưng mời.
Đông Môn Trường Thanh hồn nhiên uống cạn cả hai chén đầy, rồi lại tự rót thêm một chén, uống nốt, đoạn lên tiếng:
- Nói thì nói thế, chứ nãy giờ lão phu uống cũng đã khá nhiều rồi, coi là đã quá đủ, không nên dùng thêm nữa, vì còn có chút việc bên mình phải đi.
Tuấn Dật Bạch Y Khách vội hỏi:
- Ủa! tôn giá định thượng lộ sao?
La Ỷ Hương tỏ vẻ lưu luyến:
- Lão nhân gia nán lại, thủng thẳng rồi hãy đi...
Đông Môn Trường Thanh cười nói:
- Hậu hội hữu kỳ, rồi còn tái ngộ. Bất luận lúc nào tiện dịp và thêm một bữa rượu ngon là nhất định lão phu lại tìm đến “Phiêu Hương tiểu trúc” để quấy rầy nhị vị ngay.
Lão đứng lên và ôm quyền thi lễ, chuyển gót toan phi thân xuống lầu.
Tuấn Dật Bạch Y Khách vột đưa tay ngăn lại hỏi:
- Sao tôn giá không hỏi tại hạ vốn thật là ai?
Đông Môn Trường Thanh liền dừng lại:
- Được thế thì còn chi bằng, xin lắng tai nghe đây.
Tuấn Dật Bạch Y Khách nói:
- Tại hạ họ Hoàng Phủ, tên Ngọc.
La Ỷ Hương chớp rạng mỹ mục buột miệng:
- Tức là “Phong lưu kiếm khách” Ngọc Phan An? Thảo nào, chả trách...
Tuấn Dật Bạch Y Khách Hoàng Phủ Ngọc cười:
- Hương muội! Đừng nhạo báng tiểu huynh, tội nghiệp mà!
Đông Môn Trường Thanh chăm chú nhìn Hoàng Phủ Ngọc, cất giọng nhiệt thành:
- Từ lâu ngưỡng mộ đại danh, nay mới hạnh ngộ. Nghe danh không bằng diện kiến, “Phong lưu kiếm khách” Ngọc Phan An quả nhiên đặc biệt hơn người!
Hoàng Phủ Ngọc hỏi đùa:
- Nếu so với Lý Tam Lang Lý Thanh Cuồng thì...
Đông Môn Trường Thanh nhanh miệng:
- Thì niên kỹ hình như trẻ hơn!
Lão bỗng cười ha hả một tràng rồi nói:
- Có một lời lão phu không nói ra chẳng an tâm, là... ba trăm ngày nữa, lão phu mong sẽ được trở lại làm khách của nhị vị trong một bữa tiệc mừng... sinh con trai!
Vừa dứt tiếng, thân ảnh lão đã như một cánh én liệng xẹt xuống lầu, rồi vùn vụt mất hút vào rừng mai.
Hoàng Phủ Ngọc chợt đỏ mặt.
La Ỷ Hương càng ửng hồng đôi má...