Công ty tiếp thị Trần quyết định triệu tập ban lãnh đạo tìm giải pháp khuếch trương hoạt động. Vì thị trường thành phố đã gần như bão hoà, các ý kiến đưa ra tập trung vào phương hướng phát triển về vùng nông thôn. Một người phát biểu:- Nước ta dù có đà "đô thị hoá" vẫn còn hơn 80% dân số làm nông nghiệp, sống ở nông thôn. Phải phát triển thị trường nông thôn mới hy vọng kéo các doanh nghiệp đến với công ty tiếp thị của ta.- Đúng! - Một người khác tán thành - Gần 70 triệu người là nông dân. Chỉ cần mỗi người ăn một chiếc... kẹo cao su thôi là ta có thể tiêu thụ được 70 triệu chiếc. Một tháng có thể bán tới 2,1 tỷ chiếc kẹo cao su... Doanh số thật là khổng lồ! Hơn nữa, nông dân ăn kẹo cao su sẽ thôi ăn trầu, tiết kiệm được vôi chuyển sang cho ngành xây dựng. Mặt khác, còn đỡ được hàng trăm hecta diện tích trồng trầu cau, lợi ích kinh tế không phải nhỏ!- Tôi còn tính thế này! - Người thứ ba lên tiếng - 70 triệu nông dân, chỉ cần mỗi người một ngày uống một chai nước khoáng loại 0,5 lít thôi thì một tháng cũng tiêu thụ được trên 2 tỷ chai, một năm 24 tỷ chai nước khoáng... Có lẽ ta nên khuyến khích đầu tư xây dựng thêm hàng chục nhà máy nước khoáng nữa mới đủ cung cấp cho nông dân.Bà trưởng phòng kế hoạch thì nêu ý kiến:- Còn bao nhiêu loại hàng hoá nữa mà nông dân rất cần như bột giặt, kem đánh răng... À! Mà nhất là kem dưỡng da. Ở nông thôn, bà con lao động phơi nắng suốt ngày mà có kem dưỡng da thì tốt quá.Ông phó giám đốc bây giờ mới phát ngôn:- Nhiều năm nay, nông nghiệp được mùa, trang trại phát triển, bà con nông dân thu nhập cao, tiền nhiều. Do đó, phải đưa các loại xe máy về bán cho họ. Ngoài các mặt hàng có giá trị như xe máy, tivi, các loại hàng hoá khác cũng cần được quan tâm. Ví dụ như thời trang: Bà con nông thôn bây giờ không ai còn mặc áo nâu, quần thâm đi cấy nữa. Họ có thể mặc... áo tắm. Đúng! Mặc áo tắm, váy ngắn đi làm đồng vừa thuận tiện, vừa làm sinh động phong cảnh làng quê hữu tình...Được sự nhất trí cao về định hướng, hôm sau, công ty tổ chức một chuyến khảo sát thị trường nông thôn. Đoàn xe của họ đi về một xã vùng sâu. Gặp một bác nông dân đi làm về đang ngồi nghỉ tại gốc đa đầu làng, họ dừng lại và hỏi:- Một ngày công lao động của bác trị giá bao nhiêu ạ?- À! Có lẽ chỉ được bằng một chai nước lã mà các bác đang uống đây thôi. Mà tài thật! Nửa lít nước lã đóng chai, uống nhạt thênh thếch, không bằng nước giếng nhà tôi mà lại đắt hơn cả một lít xăng! Hay là họ bán vỏ chai? Mà có lẽ thế! Thứ vỏ chai nhựa này mà đựng quốc lủi thì hết ý, rơi cũng không vỡ, nhậu xỉn vác vỏ chai đập nhau cũng không bị thương...Công việc thăm dò thị trường được tiếp tục với các thứ rượu ngoại, xe máy, tủ lạnh. Bác nông dân cầm chai rượu ngoại nhỏ xíu, hỏi giá rồi lắc đầu:- Tiền mua một chai rượu này nếu dùng mua rượu "quốc lủi" thì đủ cho cả làng uống suốt tuần. Các bác đem về thành phố mà bán cho mấy tay buôn lậu, tham nhũng lắm tiền. Còn xe máy à? Giá bằng những ba, bốn chục con trâu thì ta cứ cưỡi trâu thôi. Tuy có chậm nhưng lại an toàn, không xảy ra tai nạn giao thông. Ồ! Điện thoại di động tốt quá. Giá mà có nó gọi nhau đi làm đồng, đi uống rượu thì hay. Thế mấy cô chú định đem điện thoại di động về đây phát không đấy hẳn?Giám đốc Trần sốt ruột:- Thế ở đây, hàng ngày các bác hay mua gì nhất?- Chúng tớ thích mua những gì... không mất tiền nhất! Sao các cô chú không mang cái loại ô ô kê kê gì mà dùng nó sẽ trở thành nhà vô địch, khoẻ như lực sĩ, lại hay được phát không, về đây mà bán?!Giám đốc Trần vẫy các nhân viên lên xe, đi thẳng...