Quỳnh Lâm tựa người vào chồng, theo quán tính uể oải cô đặt chân lên từng nấc thang một. Buồn ngủ quá chưa bao giờ cô thèm được ngủ như bây giờ. Cạnh cô, gương mặt Nam Phong cũng đượm vẽ mệt mỏi. Vừa che miệng ngáp Quỳnh Lâm vừa mơ màng hỏi: - Anh có muốn em pha một tách cà phê cho anh không? Nam Phong bật cười: - Thôi đi Lâm, em có chắc là mình có còn thức khi về đến phòng không đấy? Hai mắt nhắm kín, Quỳnh Lâm thì thầm như người đang ngái ngủ: - Ừ nhỉ em cũng không chắc lắm. Bây giờ em chỉ muốn ngủ một giấc thật dài thôi. - Mệt lắm hở em? Thôi ngủ đi để anh trông con cho. - Dạ. Nam Phong thay xong drap giường, áo gối. Quay lại, Quỳnh Lâm vẩn không buồn nhút nhích, cô đứng tựa vào tường tranh thủ ngủ thêm một chút. Tội nghiệp, Nam Phong hôn nhẹ lên trán vợ. Cả tháng rồi cô vẫn chưa quen với sự thay đổi này. Chỉ một thằng nhóc bé tí mà nếp sinh hoạt trong gia đình đảo lộn cả lên. Nam Phong tìm chiếc áo mỏng tự tay thay cho Quỳnh Lâm. Một lúc sau hơi thở cô mới đều đặn trở lại. Cả trong giấc ngủ Quỳnh Lâm cũng có vẻ vội vã, uể oải vừa tội nghiệp, vừa đáng yêu. Nam Phong nằm ghé xuống, vòng tay ôm lấy vợ. Như sợ bị bố mẹ bỏ quên, vừa lúc đó có tiếng thằng bé khóc vang vang ở phòng bên cạnh. Quỳnh Lâm lồm cồm ngồi dậy. Nam Phong ngăn lại: - Để anh sang xem con thế nào. - Không anh bế con vào đây cho em. Chắc cu cậu đói rồi đấy. Chưa rời khỏi giường đã nghe bà Như Tùng nựng cháu đớt đát ngòai cửa: - Mở cửa cho bà cháu tôi nào, bú xong cháu lại sang chơi với bà cho mẹ nghỉ ngơi nhé. Quỳnh Lâm vừa giơ tay đón, thằng nhóc nó đã rúc ngay vào ngực cộ Há chiếc miệng bé tí ngoạm lấy núm vú mẹ, cu cậu nút lấy nút để. Sửa xuống nhiều quá nó xuốt không kịp nên chảy tràn hai bên mép. Nhả ra, thằng bé cáu kỉnh khóc oe oẹ Bà Như Tùng đặt tay còn lại của Quỳnh Lâm lên bầu ngực căng tròn: - Để sửa không xuống nhiều quá, con để tay thế này rồi từ từ buông ra. Xuống nhiều nó bị sặt, nhưng không xuống nó sẽ chán không thèm bú nữa. - Quay sang thằng bé bà mắng yêu - Cha mày, thật xấu chứng đói - Vừa vuốt tóc cháu bà vừa hỏi Quỳnh Lâm - Vết mổ ổn hả con? Còn đau nữa không? - Hầu như đã bình thường rồi mẹ ạ. - Lần này sang mổ lần sau con phải mổ nữa thôi. Các con cố chờ vài năm nữa cho thật an toàn nhé. Quỳnh Lâm ngước nhìn Nam Phong. Anh đang cười tủm tỉm. Trừng mắt cảnh cáo nụ cười đầy ngụ ý ấy, cô quay sang nói với mẹ: - Chúng con đặt tên cháu là Như Phong đấy mẹ. Bà Như Tùng ngẩn người. Cái tên nhắc bà nhớ lại ngày xưa. Lúc Nam Phong về với bà nó cũng nhỏ xíu thế này. Sự hiện diện của đứa trẻ như ngọn gió mát thổi vào tâm hồn bà. Như Phong bà đặt cho nó cái tên này là vì thế. Giờ làm bố, nó lại dùng cái tên ấy đặt cho con. Đoạn hồi ức nhắc về khoảng thời gian ấy như khúc phim chiếu chậm làm cho mắt bà cay xè. Để che giấu cảm xúc này bà nói to: - Như Phong, Như Vũ, mẹ sợ rồi lại sống gió bảo táp thôi. Sao không là Như Tùng, Như Bách cho vững chãi hả con? Tiếng ông Như Tùng ngoài cửa: - Lại nhắc gì đến ông nội đấy. Thằng bé bú chán nói chép chép cái miệng bé xíu. Ông đón lấy cháu, cúi nhìn gương mặt bầu bỉnh đáng yêu. Nó cũng giương đôi mắt đen nhánh nhìn ông. Mái tóc loăn xoăn và chiếc mũi cao là bản sao từ ông và Như Vũ. Các nhà khoa học lý giải đó là gen lặn, gen trội, thế hệ F1, F2 gì đó nhưng với ông nó có ý nghĩa rất lớn về mặt tâm linh. Ông như nhìn thấy hình ảnh con trai mình thuở xa xưa mỗi khi trở về nhà sau ngày làm việc bà lại đặt nó vào tay ông. - Thằng bé tên Như Phong đấy mình. - Vậy à. Nó là chiếc cầu nổi, một chiếc cầu nổi hoàn chỉnh nối liền những thế hệ, những người có mặt trong hiện tại và những người chỉ hiện diện trong ký ức. Ông nhắm mắt khẽ gọi: "Vũ ơi". Sự xúc động của ông không qua được mắt bà. Bà đỡ lấy thằng bé từ tay ông. - Các con nghĩ ngơi đi. Để ba mẹ trông cháu cho. Như phản đối lời đề nghị này thằng bé nhăn mặt khóc oe oẹ Nam Phong bật cười nghe bà mắng yêu cháu. Anh đón lấy con, đặt vào lòng Quỳnh Lâm rồi đưa ba mẹ ra cửa. Thằng bé đã no nhưng ghiền vú mẹ nên bú nhẩn nhạ Nam Phong cúi nhìn anh không phân biệt đâu là màu hồng của môi con, đâu là màu hồng của chiếc núm xinh xắn trên bầu ngực căng tròn của vợ. Anh mắt của chồng làm Quỳnh Lâm chú ý, cô lơ đãng hỏi: - Gì vậy anh? - Con bú thế này trông giống anh quá Lâm. Dù không có ai trong phòng những Quỳnh Lâm vẫn đỏ mặt tía tai, cô nhìn quanh rồi quát khẽ: - Anh ăn nói như vậy đó hả? Nam Phong ngẩn người sau đó phá lên cười thật tọ Chỉ tay vào má thằng bé, anh nói trong tiếng cười đứt quãng: - Em nhìn xem khi con bú lúm đồng tiên hiện lên rõ trên gò má nên trông rất giống anh. Ý anh chỉ có vậy. Bộ em tưởng... tưởng anh nói... chuyện đó hả? Ngượng quá, Quỳnh Lâm liếc anh một cái: - Con ngủ rồi. Anh kéo chiếc nôi lại đây hộ em với. Từ giờ em phải để ý đến cách diễn đạt của anh mới được. Không được ăn nói lung tung như vậy nữa nhé.Nam Phong cố nín cười gật đầu. Thằng bé Như Phong rời tay mẹ ngủ ngoan trong chiếc nôi bé xíu. Quỳnh Lâm mệt mõi nằm chùi xuống giường. Khép mắt lại, cô dặn hờ anh: - Em ngủ đây, bao giờ con thức gấc, anh gọi em. - Nhích vào trong cô vỗ nhẹ xuống khoảng trống trước mặt - Hay anh tranh thủ ngã lưng một chút đi. Đêm qua anh cũng thức suốt còn gì. Nam Phong cởi chiếc áo ngoài vắt trên ghế rồi nằm xuống cạnh vợ. Hơi ấm và mùi hương quen thuộc toa? ra từ anh làm Quỳnh Lâm díp lại. Cô gối đầu trên tay chồng rồi ngủ thiếp đi. Nam Phong nằm đến tê cứng người nhưng không dám đổi tư thế sợ Quỳnh Lâm thức giấc. Trong nôi thằng bé cựa người rồi ậm ự. Vợ con đề huề thế này về mặt lý thuyết thì hạnh phúc thật đấy nhưng lại đến khổ với tình cảnh vợ một bên và con một bên. Nam Phong nằm yên hy vọng thằng bé sẽ ngủ lại nhưng nó nhất định không chịu thua, tiếng ậm ự ngày cang lớn hơn. Nam Phong khẽ rút tay về rồi nhổm dậy vỗ nhè nhẹ vào mông thằng bé. Ngày xưa mẹ vẫn hát ru anh ngủ nhưng lúc này Nam Phong không nhớ được chút gì từ ký ức xa xôi ấy.Tệ thật, mình chẳng thuộc được một bài hát nào để ru con. Như thông cảm nổi niềm của bố, thằng cu Phong vẫn nằm yên, dõng tai nghe khi bố nó khe khẽ hát một bài lạ hoắc... "When I was a child. I asked my mother what will I bẻ... " Điệp khúc ngân lên vài lần thì thằng bé ngủ saỵ Quỳnh Lâm lẩm bẩm trong giấc mơ "Lần sau em sẽ dạy anh hát ru" Nam Phong vén lọn tóc loà xoà che khuất gương mặt Quỳnh Lâm rồi thì thầm vào tai vợ " Không cần thế đâu cưng, chỉ thêm vài đứa nữa hoặc tệ lắm là sang đứa thứ hai chắc chắn anh đã trở thành ông bố lý tưởng nhất thế giới rồi". Quỳnh Lâm cựa mình "Để xem" Nam Phong cười đắc ý. Anh tưởng tượng căn nhà ầm ĩ tiếng trẻ con. Ừ, để rồi xem. Cô chẳng đã hứa với anh là gì? SàiGòn 19,2002
Hết