Chương 4

    
ý càu nhàu:
-Em đã nói với anh đừng cờ bạc mà anh cũng không nghe.
-Anh cờ bạc hồi nào?
-Sao thằng Quý Dơi nó bảo hôm trước anh ăn nó hai chục bạc?
-Trời đất! Tại em không rõ. Thằng Quý Dơi nó nói dóc là nó bắn chết con chim sẻ trên mái nhà…
-Vậy cũng là cờ bạc rồi. Đánh cá là cờ bạc. Anh để dành tiền để làm gì anh không nhớ sao?
-Anh xây mộ cho mẹ anh.
-Đúng rồi, nhưng tiền đó không thể…
Mẫn chụp cánh tay Lý thật mạnh làm nó hoảng hốt, nhưng khi hai đứa nhìn nhau bằng ánh mắt long lanh thì chúng cười. Mẫn kéo Lý chạy băng qua phố chiều.
Lúc Lý mua cóc xong thì Mẫn cũng vừa dắt xe đạp từ trong vựa rau đi ra. Nó bảo Lý:
-Lên xe, vừa đi vừa ăn.
Lý nhảy lên ôm lấy eo ếch Mẫn chặt cứng. Nó áp má trên cái lưng áo lấm đất đen ngòm và ngửi thấy mùi mồ hôi hăng hăng rịn ra trên lưng tròn trịa. Tựa má lên nó nhìn lên nó nhìn thấy bầu trời cao bao la xanh, mờ mờ như có lớp khói mỏng bay thoáng qua trên ấy. Chiếc xe lao đi dưới những tàn cây xanh thẫm của bầu trời sụp tối. Lý mỉm cười nói:
-Cho anh đạp nhanh mấy cũng không sợ té.
Mẫn rướn người lên đạp vùn vụt. Mớ tóc vàng cháy nắng của Lý bay tung ra phía sau. Nó ngứa cổ và nhắm mắt cười. Chiếc áo tuy đã cũ và loang lổ mủ trái cây nhưng vẫn đem lại cho Lý cái tươi mát của tuổi mười ba.
Mẫn quẹo qua con đường có nhiều xe cộ. Nó phải cho xe đi sát vô lề để tránh các loại xe gắn máy khác không ngừng lướt đi chung quanh. Nó ném ruột trái cóc xuống đất, chùi mép và cắm cúi đạp. Lý chợt hỏi:
-Bữa nay anh làm được bao nhiêu?
-Ba trăm mấy.
-Em được hai trăm. Anh tính bỏ ống bao nhiêu?
-Thường thường má cho anh trăm rưởi anh bỏ ống năm chục.
-Có khi nào anh trút ống bất tử không?
-Sức mấy!
-Lúc bị bịnh thì sao?
Tiếng còi của người cảnh sát chặn đứng câu nói của Mẫn. Vì đường vắng lại nói chuyện nên Mẫn vượt đèn đỏ mà không hay biết. Viên cảnh sát ra lệnh:
-Ê, thằng kia! Mày lại đây! Mày lại đây!
Rồi có lẽ nghĩ rằng gọi thế chưa đủ oai, gã lại “rét rét” mấy tiếng nữa.
Mẫn cho xe quay lại, Lý can:
-Vọt lẹ đi anh! Ổng không có xe. Lại ổng phạt đó.
-Lại năn nỉ chắc ổng không phạt đâu.
Mẫn ngừng xe trước mặt viên cảnh sát. Gã nói:
-Xuống xe dẫn bộ!
Hai đứa trẻ đi theo viên cảnh sát đến một cái bót gần đó.
-Ba cậu làm gì?
-Làm công.
Viên cảnh sát dẫn Mẫn vô phía trong cổng rào.
-Mày vô đây, còn cô bé đứng ngoài đợi một chút.
Lý sợ hãi gọi:
-Anh Mẫn! Đừng vô!
Mẫn cười với nó và đáp:
-Anh vô nộp phạt một lát thôi.
-Anh không bỏ ống à?
Mẫn vuốt má Lý cười:
-Rủi ro như vậy biết làm sao. Ngày mai anh sẽ làm việc gấp đôi. Anh sẽ bỏ ống một trăm.
Nó nói xong liền theo viên cảnh sát đi vào văn phòng. Đến ngay cửa, viên cảnh sát ra hiệu cho Mẫn bước vô trước. Nhưng Mẫn vừa bước vô thì bị đạp ngã vào góc phòng.
-Ở đó đợi ông đồn trưởng.
Gã đi ra, đóng ập cửa lại.
Mẫn lắng nghe tiếng Lý gọi nó ba bốn lần. Nó muốn lên tiếng đáp lại nhưng nghĩ sao lại thôi. Nó sợ con Lý khóc. Mẫn đứng bật dậy toan bước ra cửa, nhưng một trong số những người còn lại trong phòng đã đứng lên, chặn nó lại:
-Mày ăn cắp à?
-Không. Tôi cưỡi xe đạp vượt đèn đỏ.
-Xe đạp đâu?
-Xe đạp ngoài sân.
-Có giấy xe không?
Mẫn ngơ ngác. Cái xe cũ nát mà nó đã bỏ công ráp từng bộ phận xin hoặc lấy mót được của người ta bỏ ấy mà cũng có giấy sao? Nó đáp:
-Dạ. Xe tôi xin. Không có giấy.
-Vậy là phải giam xe lại. Rồi. Bây giờ đóng tiền phạt hai trăm về tội vượt đèn đỏ.
Mẫn tức uất người không biết làm sao giải tỏa được sự căm thù đang bùng lên trong nó. Nó rút hai trăm bạc trong túi ra mà đôi tay run rẩy, mặt tái mét trong cơn choáng váng.