Chương 11

    
ợi im lặng suốt từ lúc nghe tin mẹ chết, thứ im lặng dễ sợ. Nhiều lần Mẫn muốn gợi chuyện để an ủi anh nhưng không dám. Buổi trưa, đợi mọi người đi hết, Hợi xách con dao găm ra vườn, mài. Lúc ấy Mẫn mới nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh, hỏi:
-Anh Hai ơi, sao anh không nói gì hết vậy anh Hai?
Hợi cười. Mẫn không ngờ lúc ấy Hợi có thể cười được. Nhưng khi nó nhìn lên thấy cái miệng cong vòng, lệch lạc dưới đôi mắt đỏ ngầu của Hợi thì càng lo lắng. Nó hỏi:
-Sao anh lại cười?
-Tao cười đời.
Mẫn làm thinh và Hợi cúi lưng xuống xát mạnh lưỡi dao lên hòn đá nhám. Lưng anh cong, nổi rõ một đường rãnh sâu giữa hai thớ thịt và ướt đẫm mồ hôi, Mẫn lại hỏi:
-Anh tính “chơi” thằng Mỹ?
-Mày sợ à?
-Không.
-Sao mày hỏi giọng đó?
-Em muốn bàn với anh.
Hơi ngừng tay, cười gằn:
-Mày biết cái cóc khô gì mà bàn? Tụi nó giết mẹ tao thì tao phải giết tụi nó. Khỏi bàn.
-Nhưng giết được rồi anh đi đâu?
Đi đâu? Hợi đã từng hỏi như thế từ lâu rồi. Không phải đợi đến khi có ý định trả thù câu hỏi ấy mới đến với anh nhưng nó đã đến từ lúc anh bị bắt đi lính, từ lúc ở trong quân trường, và nhất là lúc anh đào ngũ trở về với mẹ. Đi đâu? Hợi suy nghĩ mãi không ra và cuối cùng chỉ còn cách trở về với mẹ, trốn chiu trốn nhủi trong xóm lao động, nhờ bà con đùm bọc che giấu… Đi đâu? Hợi chửi thề một tiếng rồi ướm thử lưỡi dao. Anh nói:
-Giết chúng xong tao sẽ đi thật xa. Đi giang hồ.
-Đi giang hồ suốt đời.
-Suốt đời. Tao còn kể gì đời tao nữa. Giết chúng rồi coi như đời tao cũng bỏ.
Sao lại bỏ? Mẫn muốn thốt ra câu hỏi ấy nhưng không hiểu sao nó vẫn làm thinh. Rất nhanh, nó nghĩ đến anh sinh viên Tuấn, đến Vừ-A–Dính… Nó cũng không hiểu sao trong tình cảnh gian nan bế tắc này, nó lại nghĩ đến những người nó hằng kính phục ấy. Nó lờ mờ thấy như vẫn còn một lối giải quyết nào đấy, một lối thoát nào đấy cho những con người bị bóc lột, chà đạp như Hợi, nhưng nó chưa rõ là mình phải làm gì để giúp anh. Bỗng, nó đột ngột đề nghị:
-Hay là anh trốn vô vùng giải phóng?
Hợi ngừng tay ngó sững Mẫn:
-Đi theo vi-xi à? Ai xúi mày nói như thế? Mày biết Vi–xi là ai không mà mày dám xúi tao?
-Biết.
-Biết? Hợi tròn mắt, mày mà biết? Chính tao đã đụng mấy chả nhiều trận mà cũng chưa biết mặt mũi ra sao nữa là mày.
Mẫn trở nên tươi tỉnh, nó cười và nói:
-Vậy mà em biết. Em đã gặp.
-Ở đâu?
-Ở trong thành phố này.
Hợi để con dao xuống đất, không nói thêm được một tiếng… Mẫn tiếp:
-Anh đó là một sinh viên rất dễ thương, ảnh hứa bữa nào cho em vô vùng giải phóng chơi. Nếu anh chịu thì em sẽ xin với ảnh.
Hợi ngồi chăm chú nghe, miệng há hốc. Vẻ mặt dữ tợn trên gương mặt lúc nãy của anh biến mất, sự suy nghĩ tạo thành những vết nhăn trên vầng trán thấp. Mẫn hỏi dồn:
-Anh chịu không?
Câu hỏi bình thường chợt làm Hợi giật mình, anh cúi xuống đất xát mạnh lưỡi dao vào đá một lúc khá lâu khiến Mẫn tưởng anh bất bình. Nó đứng dậy định bỏ đi nhưng Hợi đã kêu lại, anh nói:
-Để bữa nào mày cho tao gặp cha vi-xi đó coi sao.