Làm bố mẹ, chúng ta thường học được nhiều điều nơi con cái cũng như chúng học được từ chúng ta. Bọn trẻ gợi cho ta nghĩ về cái thời hoa mộng đầy ắp những ý tưởng và hy vọng, cái thời mà những cay đắng của cuộc đời chưa dạy cho chúng ta biết nghi ngờ chính mình mỗi khi gặp phải khó khăn và trở ngại.Con gái Susie của tôi đang học lớp 5 khi con bé học được bài học đầu đời về cuộc sống, cái chết và lòng trắc ẩn. Jeff, cậu bạn học của nó, bị chứng bệnh bạch cầu. Cậu bé rất yếu và rụng cả tóc, phải thường xuyên nghỉ học. Trong khi một số bạn bè tránh xa, chế giễu hoặc nhạo báng Jeff, Susie lại quan tâm chăm sóc thằng bé và hai đứa trở thành đôi bạn thân thiết.Trong suốt thời kỳ căn bệnh của Jeff thuyên giảm, Susie và Jeff thường ở bên nhau, chơi đùa, học chung và chuyện trò. Chúng tham gia cả những cuộc chạy đua tiếp sức của lớp 5K. Hai đứa chúng chẳng chịu rời nhau bao giờ.Vì thế, quả là một cú sốc khủng khiếp đối với con bé Susie nhà tôi khi chứng kiến bệnh bạch cầu bộc phát và quật ngã người bạn thân thiết nhất của nó. Đó cũng là lúc cô con gái phi thường của tôi thể hiện hết khả năng sáng tạo và sức mạnh ý chí của nó. Điều ấy đã dạy cho chúng tôi biết thế nào là quyền năng của lòng tin.Susie muốn làm một điều gì đó gợi cho mọi người nhớ về Jeff. Vì lúc còn khỏe mạnh Jeff rất yêu thích môn chạy đua, Susie nảy ra ý định tổ chức một cuộc chạy đua tưởng niệm Jeff Castro nhân danh hiệp hội những người bị bệnh bạch cầu. Khi Susie bày tỏ với chúng tôi ý nghĩ này, chúng tôi rất tự hào và xúc động nhưng cũng rất e dè. Chúng tôi biết Susie không có một chút khái niệm gì về tầm quan trọng của một công việc như thế, con bé cũng chẳng có kinh nghiệm hay hiểu biết gì để tổ chức chương trình ấy. Thực ra, chúng tôi cũng không biết làm cách nào để vận động một quĩ hỗ trợ. Vì vậy, chúng tôi chỉ biết lắng nghe rồi gác câu chuyện sang một bên. Chúng tôi thực sự không ngờ rằng Susie vẫn tiếp tục nỗ lực thực hiện ý định của mình cho đến khi tìm được người có khả năng giúp đỡ nó.Không nói trước cho chúng tôi biết, Susie tìm đến các thầy cô. Cũng như chúng tôi, họ đã khen ngợi ý tưởng của con bé và cố gắng giải thích cho Susie rõ vì sao khó lòng thực hiện ý tưởng như thế. Bên cạnh thời gian và công sức phải bỏ ra, các thầy cô đã giảng giải với con bé Susie nhà tôi,con bé cần phải liên hệ và thuyết phục được những người thích hợp cũng như phải vận động cho được một số tiền tài trợ rất lớn. Họ đề nghị với Susie một số chương trình đơn giản hơn. Susie chỉ lắng nghe, không nói gì và tiếp tục làm theo cách riêng của mình.Bạn có thể hình dung được nỗi kinh ngạc của gia đình chúng tôi, khi mà chỉ độ hai tuần sau chúng tôi bắt đầu nhận được những cú điện thoại ở nhà từ Pepsi – Cola, Coors và nhiều công ty tiếng tăm khác hỏi tìm gặp Susie. Con bé đã liên hệ với các công ty này để xin tài trợ một cuộc đua, và họ muốn được biết thêm chi tiết về chương trình tổ chức của cuộc đua ấy. Từ thời điểm đó, chúng tôi hiểu rằng cô con gái của mình quyết tâm thực hiện ước mơ của nó và chúng tôi không thể nào làm ngơ được – một cuộc chạy đua sẽ phải được tổ chức và chúng tôi sẽ tích cực hỗ trợ con mình.Sau nhiều tháng trời hoạch định, phối hợp và vận động gây quĩ, cuộc chạy đua Jeff Castro của hiệp hội những bệnh nhân bệnh bạch cầu đã được tổ chức. Liệu chương trình ấy có thành công không? Bạn hãy thử đặt cược đi! Chúng tôi đã vận động được hơn 20.000 đô-la, phân nữa số tiền này được dùng để thanh toán các chi phí tổ chức, và một chi phiếu 10.000 đô-la được hân hạnh trao cho hiệp hội các bệnh nhân bệnh bạch cầu. Tất cả được bắt đầu từ một khát vọng được thể hiện tình thương của một bé gái dành cho đứa bạn trai, một khát vọng đã đựoc nung nấu bằng ý chí và lập trường kiên định mà không ai có thể lay chuyển được.