- 2 -

    
ông an vừa nãy mời tớ lên, bảo đã tìm được kẻ gian, bắt ả trả lại toàn bộ tiền ăn cắp và giấy tờ cho tớ rồi. Thật là may quá! Cảm ơn cậu đã ủng hộ tớ, cho tớ ở nhờ, nấu nướng cho tớ trong suốt mấy ngày vừa qua. Bữa ăn này tớ mời. Cạn ly nào! - Liên bảo.
- Cạn ly! Ừm. Có gì đâu. Bạn bè là giúp nhau trong hoạn nạn mà. Ai bảo cậu lại là bạn của người tốt như tớ chứ? Chúc mừng cậu - Hương nhấp một ngụm rượu, tấm tắc khen - Loại vang này ngon quá!
Bỗng đâu Thông xuất hiện, chen vào giữa hai cô nàng.
- Chà, ngon quá! Anh đói lắm rồi. 
Đoạn, Thông cầm con tôm hùm trong đĩa của Liên, đưa lên miệng nhai.
- Anh thật là... - Liên nói.
- Thôi, tha cho anh ấy đi, bạn tốt - Hương can.
Buổi sáng đầu tuần trong xanh. Mây trắng từng gợn bay nhè nhẹ. Liên đến trước cổng tập đoàn Thịnh Sơn, hồi hộp ngước nhìn lên toà nhà cao bảy tầng. Khuôn viên của toà nhà rất rộng rãi, rợp bóng hoa bằng lăng và hoa điệp. Hoa mười giờ trải dài lối đi. Ở đây có rất nhiều khu, với trung tâm đầu não là khu văn phòng, phòng làm việc của giám đốc, kế toán... Khu nhà xưởng là nơi chế tác, luyện kim hoàn, với những người thợ thủ công tỉ mỉ và tài hoa bậc nhất. Khu trưng bày và giới thiệu sản phẩm nằm tách biệt hẳn ra con đường lớn, với đèn hiệu, cửa kính sáng choang, trang trí vô cùng sang trọng, hiện đại, thu hút rất đông khách ra vào. Từ nơi đây, rất nhiều chi nhánh toả ra khắp cả nước.
Liên từ lâu vẫn ngưỡng mộ những ai được làm việc ở nơi này. Không ngờ hôm nay, cô lại có cơ hội được bước chân tới đây để thử sức mình. Có chút hồi hộp xen lẫn lo lắng, Liên hít thở một hơi thật sâu, rồi đẩy cửa bước vào trong. Đến thang máy, Liên bấm đi lên tầng ba. Bất chợt có tiếng gọi.
- Ấy khoan, cho tôi lên cùng với.
Liên vội bấm mở cửa. Anh chàng áo vest đen bước vào:
- Cảm ơn cô.
- Không có gì đâu ạ.
Anh chàng đó thoáng nhìn Liên một hồi, mỉm cười hỏi.
- Hình như cô đến để nộp hồ sơ phỏng vấn à?
- À, dạ vâng. Nghe nói công ty đang tuyển người nên tôi đến nộp hồ sơ. Thế còn anh? Không phải anh cũng...
- À không. Hiện tại thì tôi đang là nhân viên mới ở đây. Cô cố gắng lên nhé. Không có gì phải căng thẳng đâu. Tôi hi vọng sau này chúng ta sẽ cùng làm việc với nhau.
- Dạ vâng, cảm ơn anh.
Liên hồi hộp chờ đợi tới lượt phỏng vấn của mình. Vừa rồi, cô đã qua vòng khảo sát chuyên môn một cách xuất sắc nên cũng yên tâm phần nào. Ngước nhìn rất nhiều ứng viên khác đang tràn đầy năng lượng, Liên dặn mình phải cố gắng lên.
Tiếng gọi của cô thư ký bộ phận Nhân sự khiến Liên giật mình. Liên đứng thẳng dậy, bước tới kéo cánh cửa, đi vào trong. Liên ngồi xuống một chiếc ghế, đối diện với bàn ghi bảng tên của bộ phận phụ trách tuyển dụng. Trong hàng ghế đó, có một chiếc ghế trống. Là của phó tổng bộ phận Makerting. Chắc ông ta vừa đi ra ngoài. Liên nghĩ.
Các vị đó lần lượt đặt câu hỏi cho Liên. Trưởng phòng Nhân sự chính là ông chủ áo hồng hôm trước đã gợi ý cho Liên nộp hồ sơ. Chỉ có điều, hôm nay ông ta mặc áo đỏ và có phần  nghiêm nghị hơn hẳn. Nhưng dù họ hỏi câu hỏi thế nào cũng không làm khó được Liên. Dù gì, cô cũng đã có thâm niên phụ trách bộ phận thiết kế và quảng cáo trước đây rồi.
Đang giữa chừng cuộc phỏng vấn, bỗng tất cả nhất loạt đứng dậy. 
- Xin chào Tổng giám đốc.
Liên sững người trước một khuôn mặt phúc hậu. Không ngờ, Tổng giám đốc của Thịnh Sơn lại là một người mà người khác rất có cảm tình đến thế.
- Xin chào Tổng giám đốc - Liên cúi gập người.
- Ừm - Tổng giám đốc gật đầu - Tôi cũng đang muốn hỏi cô một vài câu đây.
Tổng giám đốc ngồi vào chiếc ghế phụ vừa được mang đến. Liếc nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, Tổng giám đốc hỏi.
- Phó tổng Makerting đâu rồi? Hôm nay tuyển thư ký cho cậu ta. Cậu ta lại đi đâu mất thế?
- Dạ thưa, cậu ấy vừa ra ngoài có chút việc, sẽ quay lại ngay ạ. Xin mời Tổng giám đốc phỏng vấn tiếp ạ. Chúng tôi đều hỏi cô ấy xong cả rồi - Trưởng phòng nhân sự áo đỏ thưa.
- Được rồi. Cô tên là Trần Thị Ái Liên?
- Dạ vâng ạ - Liên đáp.
- Ừ...
Tổng giám đốc vừa hỏi xong thì chàng phó tổng Makerting liền bước vào. Vẻ đẹp trai, lịch lãm, cái dáng cao lớn, khiến Liên không khỏi bất ngờ. Là anh chàng đó! Không hiểu sao lại là anh ta được chứ! Đúng là trái đất tròn mà.
- Tôi xin lỗi. Tôi với Phó tổng Chế tác vừa có cuộc gặp đột xuất với khách hàng vì họ bất ngờ yêu cầu thay đổi lại quà tặng cho chiến dịch quảng cáo Nữ trang sắp tới, thưa Tổng giám đốc - Anh chàng phó tổng Makerting vội nói.
- Vậy à? Được rồi. Cậu ngồi xuống đi. Giờ tới lượt cậu phỏng vấn đấy.
...Nhìn Liên trong chiếc áo trắng và váy ngắn công sở, Nam chỉ nhếch mép, không nói gì. Nam đọc thẻ tên đeo ở ngực.
- Cô là Trần Thị Ái Liên?
- Dạ vâng, thưa phó tổng - Liên thấy khó chịu vì vẻ mặt của Nam nhìn mình.
- Thật ngạc nhiên là cô cũng biết tin ở đây tuyển nhân sự đấy. Thôi được. Bây giờ, cô soạn lại số tài liệu này và đánh máy lại tất cả cho tôi vào máy tính - Nam đặt trước mặt Liên 10 tập tài liệu lớn.
- Tôi nghĩ thư ký cũ của anh đã đánh máy rồi chứ, chỉ cần anh hỏi lại cô ấy là được mà - Liên bảo, trong khi tay đang lật giở đống tài liệu mà chỉ nhìn thôi đã muốn xỉu.
- Thư ký cũ của tôi đã theo chồng sang định cư ở nước ngoài rồi, điện thoại không liên lạc được, cô sang đấy mà hỏi.
Nam gắt.
- Không nói nhiều nữa. Nếu giờ này ngày mai, cô làm không xong thì đừng có trách tôi.
Giờ nghỉ trưa, trong khi mọi người đã đi ăn cơm hết thì Liên vẫn phải làm việc. Hương gọi điện thoại đến, hỏi.
- Thế nào? Chưa nghỉ trưa à?
- Chưa. Anh ta thật là dã man - Liên bực dọc - Không ngờ lại cho tớ cả một đống tài liệu, bắt đánh máy lại hết để sáng mai nộp. Nhiều như thế này, tớ có đánh máy cả đêm cũng chưa chắc đã xong.
- Không lẽ anh ta vẫn còn hận cậu chuyện xen vào nỗi đau của anh ta lần trước.
- Tớ không biết. Nhưng chắc là thế. Mà cậu biết không? Anh ta còn hỏi tớ: "Hôm nay không còn mặc quần bò rách nữa hả?". Biết thế, hôm nay tớ đã mặc quần bò cho anh ta biết mặt. Chỉ có điều, tới công ty không cho phép thôi. Thật là tức chết mà!
- Nhưng mà cũng không đến nỗi phải nhịn cơm đấy chứ. Cậu sợ anh ta đến nỗi không thiết cả mạng của mình rồi à?
- Đâu có. Nhưng mà cậu nói đúng. Tớ cũng thấy đói rồi. Để tớ ra mua tạm cái bánh mỳ rồi vào làm tiếp vậy. Bye nhé! Tối về nói chuyện với cậu sau.
- Ừ. Bye bye!
Liên dập máy, chạy ù ra ngoài mua cái bánh mỳ rồi chạy vào. Lúc đi qua hành lang, va phải một anh chàng, Liên làm văng cả bánh mỳ ra ngoài.
- Tôi xin lỗi! Xin lỗi! Ôi trời! Bánh mỳ của tôi! - Liên nhặt vội vàng bánh mỳ lên.
- Là lỗi của tôi nữa. Tôi xin lỗi. Bánh của cô không ăn được nữa rồi. Tôi mời cô ra ngoài ăn cơm nhé?
- Dạ? - Liên ngạc nhiên, ngước lên - Ủa, là anh sao?
- Cô ăn bánh mỳ thay cơm thế thì làm sao mà đảm bảo sức khoẻ để chịu đựng áp lực công việc ở đây? - Anh chàng đó hỏi.
- Tôi... tôi cũng không muốn thế. Nhưng mà tôi còn rất nhiều tài liệu chưa làm. Tôi không có thời gian, cho nên... Xin lỗi anh, chúng ta phải ăn mau lên. Tôi rất bận.
- Được rồi. Cô ăn cẩn thận kẻo nghẹn đó - Anh chàng đó cười - Cô uống cốc nước này đi.
Liên nói chuyện với anh chàng đó trên đường đi về.
- Hôm trước, công ty tuyển Thư ký phó tổng và nhân sự phòng Kế toán. Không biết cô ở phòng nào?
- Tôi ở phòng Thư ký phó tổng. Thế còn anh?
- Tôi hả? Tôi ở... Dù gì thì trước sau cô cũng biết thôi mà. Chúc mừng cô, đồng nghiệp mới. Đến phòng Thư ký rồi, cô đi vào trước đi. Tôi đi đây.
- Dạ vâng. Tạm biệt anh!
Liên đi làm tới tận 10h mới được về nhà. Hương rót cho cô tách trà nóng. Liên gội đầu xong, liền ngồi vào máy tính đánh máy luôn.
- Cậu vẫn chưa làm xong việc hả? - Hương hỏi.
- Ừ. Vẫn còn một nửa số tài liệu nữa chưa đánh máy xong. Xem ra đêm nay, tớ phải thức để làm rồi.
- Còn một nửa nữa hả? Đâu? Để tớ đánh máy gi&uaa thứ sáu, Liên đi ngang qua phòng chế tác trước khi xuống ăn cơm. Trông thấy Ngọc vẫn đang miệt mài làm việc, Liên gõ cửa.
- Sếp Ngọc vẫn chưa xuống ăn cơm ạ?
Ngọc ngẩng đầu lên, mỉm cười.
- Liên à, em vào đây đi. Em xem hộ anh bản vẽ này có ổn không?
- Đâu ạ? - Liên bước vào trong, ngắm nhìn bản vẽ.
- Đẹp quá! - Cô thốt lên. Đó là bản vẽ một chiếc nhẫn hình hoa mẫu đơn tuyệt đẹp.
- Anh muốn mỗi chiếc nhẫn đều là một sáng tạo nghệ thuật, nhung nếu tiếp thu ý kiến của em, đưa vào trang sức bình dân thì giá không được quá đắt, nên phải cân nhắc rất kỹ giữa giá thành nguyên liệu và công chế tác. Nguyên liệu càng đơn nhất thì đòi hỏi kỹ thuật chế tác phải cao mới đưa ra được tác phẩm nghệ thuật thực sự.
Liên tấm tắc.
- Quả không hổ người ta khen sếp là thiên tài chế tác.
- Em quá khen rồi. Nhưng kỹ thuật chế tác cao không chỉ có mỗi mình anh đâu. Phó tổng Makerting của bọn em cũng rất tài giỏi đấy. Chỉ là từ khi lên phó tổng Makerting thì cậu ta rất ít khi đưa ra các bản thiết kế thôi. Nghe nói nhẫn cầu hôn của cậu ta đẹp đến nỗi ai nhìn thấy cũng muốn xao lòng. Tiếc là bản vẽ của chiếc nhẫn, cậu ta chỉ giữ cho riêng mình, nên không thể sản xuất đồng loạt.
- Không lẽ chiếc nhẫn đó là do anh ta tự thiết kế ạ? - Liên tròn mắt - Thật... thật không thể tin được.
- Chiếc nhẫn đó... em cũng biết sao? - Ngọc có vẻ ngạc nhiên.
- À... Dạ không ạ - Liên vội xua tay, rồi thở phào vì suýt nữa lộ bí mật. Trưởng phòng Nhân sự đã dặn đi dặn lại cô là không được nói với ai, kể cả con trai của Tổng giám đốc, vì sợ anh ấy sẽ nói lại với phó tổng Nam, vì hai người là bạn thân thiết.
- Thấy sếp nói chiếc nhẫn đó rất đẹp nên em muốn xem thử thôi ạ - Liên nói - Sếp à, hôm nay, em mời sếp đi ăn cơm nhé. Có được không ạ?
Trông thấy Ngọc và Liên cười nói vui vẻ bên nhau, Nam chỉ đứng đằng xa nhìn. Thực ra, kể từ khi Bích Phương từ chối quà cầu hôn, trong lòng anh luôn có nỗi buồn man mác. Anh không còn thấy vui vẻ được như trước, nên có phần nào trút sang hành hạ Liên. Cô ấy chắc không giận anh đến vậy chứ? Có ác cảm với một nhân viên mới như vậy hình như có gì đó không công bằng.
Chiều chủ nhật, Liên mời Hương sang dùng bữa để chứng minh tay nghề khéo léo của mình. Nhưng cả hai lại chọn ăn lẩu, quay ra chuẩn bị rau hết cả buổi nên Liên chẳng chứng minh được một điều gì luôn.
- Cậu đúng là chỉ muốn "chơi đểu" tớ - Liên vừa rửa rau vừa quay sang bảo.
Hương bá vai Liên, cười hì hì:
- Cô bạn à, cậu không thương nhưng mà tớ cũng phải thương lấy cái bụng của tớ chứ. Thôi, ăn lẩu đi cho nó lành. Cậu không biết rửa rau cũng là một nghệ thuật à, và người rửa rau...
- Thôi đi, lấy cho tớ một ít muối tinh để tớ ngâm rau đi.
Bữa lẩu diễn ra vui vẻ. Liên rót ít bia để cả hai cùng uống.
- Hôm nay không say không về nhé. Nào, nâng cốc! - Liên uống cốc bia hết một hơi.
- Được. Không say không về.
Uống được vài chai thì cả hai lăn quay ra nhà.
Hương nói, giọng nồng nặc mùi bia.
- Sếp Nam dạo này đối xử với cậu thế nào rồi hả? Có còn hành hạ bạn của tớ nữa không?
- Hắn ấy hả? Vẫn thế thôi. Toàn kêu tớ đi làm những việc điên rồ. Như là bắt tớ đến sớm trước một tiếng rồi đi tìm bã cao su và giấy rác trên sân bóng, cho hết vào thùng rác trước khi hắn đến tập, để khỏi bẩn gót giày của hắn. Cậu nói xem, ở đó cũng có lao công rồi mà, làm gì mà bẩn đến thế chứ. Thế là hôm nay, trong khi mọi người được ngủ nướng ở nhà thêm một tiếng thì tớ lại lọ mọ đến sân bóng. Đau khổ chết đi được.
- Trời ạ! Thế đáng lẽ chiều nay cậu phải gọi hắn sang đây ăn lẩu mới đúng. Xong rồi lấy cớ hai chị em chúng ta say, không đ ứng dậy được, bắt hắn dọn toàn bộ đồ ăn, thức uống, để hắn xem cậu phải vất vả thế nào khi suốt ngày phải đi dọn rác cho hắn. Đúng không?
- Cậu thật là... thông minh đấy. Nhưng tiếc là bây giờ muộn mất rồi.
Liên nói rồi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Liên vội vàng phi xe đến cơ quan. Hôm qua, lúc tỉnh bia, Liên đã gọi điện gọi taxi đưa Hương về, trong khi cô nàng vẫn say ngất ngư. Sau khi đưa bạn về nhà, cô quay trở lại dọn dẹp bãi chiến trường, rồi ngủ quên lúc nào không biết.
- Hơi thở toàn mùi bia. Cô là con gái hay con trai vậy hả? - Sếp Nam lại được dịp mắng.
- Tôi xin lỗi, thưa sếp. Nếu không có việc gì thì tôi vào làm tiếp đây ạ.
Liên vội bóc thanh cao su, cho vào miệng ngậm. Lúc sáng, mình đã đánh răng rồi cơ mà, sao vẫn chưa hết vậy?
- Chị à, chị xem giọng của em đã hết mùi bia chưa hả? - Liên hỏi Huyền.
- Mùi bia á? Hôm qua em uống bia à? Nãy giờ chị có ngửi thấy gì đâu - Huyền ngạc nhiên.
- Chị không ngửi thấy gì thật á? Vậy tại sao...
"Sao anh ta biết tối qua mình uống bia nhỉ? Rõ ràng mình cũng không ngửi thấy gì cả. Thật là lạ..." - Liên nghĩ thầm, nhưng rồi cũng chẳng cần để tâm nhiều nữa, tập trung vào công việc.
- Liên à, vào đây - Lúc đi ngang qua phòng chế tác thì Ngọc vẫy Liên vào.
- Tặng em này - Liên ngạc nhiên khi Ngọc đưa cô chiếc nhẫn hình hoa mẫu đơn.
- Đẹp quá! Tuyệt thật đấy. Nhưng mà tại sao sếp lại tặng em - Liên hỏi.
- Em đừng lo. Chiếc nhẫn này anh đã trả tiền để có được rồi.
- Không ạ. Ý em không phải thế!
- À. Em đừng băn khoăn. Dù sao ý tưởng về trang sức bình dân của em cũng đã khơi gợi cho anh sáng tạo nên chiếc nhẫn này mà.
- Dạ. Nhưng mà...
Lúc ấy, có ba cô gái đi ngang qua. Ngọc biết ý, liền đi tới kéo rèm cửa lại.
- Em sợ người khác gièm pha, đúng không?
- Em xin lỗi. Em cũng biết là chắc chắn anh không có ý đó đâu. Nhưng mà miệng người khác...
Ngọc cười gượng gạo.
- Chà! Em cũng nghĩ anh không có ý đó cơ mà. Sao em phải sợ? Thôi được rồi. Nếu em không nhận thì anh sẽ giữ nó lại đây, đợi khi nào em đến. Vậy thôi. Em đi làm việc đi.
- Dạ vâng, thưa sếp - Liên chào Ngọc rồi đi ra.
Ba tháng ở công ty chẳng mấy chốc đã trôi qua. Liên đã qua thời gian thử việc, được Tổng giám đốc ký hợp đồng chính thức.
Hôm nay chính là ngày mà toàn công ty đang mong chờ. Trận bóng giữa phòng Makerting và phòng Chế tác sẽ diễn tra trong vài phút nữa.
Hôm nay, đội của Liên mặc áo màu xanh nước biển, còn đội phòng Chế tác mặc áo đỏ. Cả hai đội đều thi đấu rất hăng, dưới sự cổ vũ nhiệt tình của các nhân viên công ty trên khán đài. Tỉ số giữa hai đội lúc này đang là 0-0. Nhận được bóng từ Huyền, Liên định chuyền sang cho Nam, lúc này đang ở bên sân đối phương. Bất ngờ, Liên ngã khuỵu xuống vì chuột rút. Trước mắt trời bỗng tối sầm, Liên từ từ nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy có rất nhiều tiếng nói.
- Liên à, em không sao đấy chứ?
- Bác sỹ đâu, đem cáng vào cho cô ấy mau lên.
- Trọng tài, chúng tôi muốn dời trận đấu lại.
- Không cần đâu. Để tôi đi cùng cô ấy là quân bằng quân số. Mọi người cứ tiếp tục trận đấu đi, lát nữa hãy đến thăm cô ấy. Nhiều người ở bên cạnh cô ấy quá cũng không tốt.
- Vậy nhờ anh...
Lúc Liên tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong phòng y tế. Thấy Liên đã tỉnh, Ngọc tỏ vẻ vui mừng.
- Em tỉnh rồi à? Em thấy thế nào rồi?
- Em ổn rồi. Cảm ơn anh! Em chỉ nhớ là mình bị chuột rút, ngã khuỵu xuống, rồi sau đó không biết gì nữa. Mà anh không tham gia trận đấu sao ạ?
- Trận bóng còn ít phút nữa là kết thúc rồi. Anh có tham gia thì cũng thế thôi. Dù sao thì anh cũng không biết đá mà.
- Không đúng. Em thấy anh đá rất giỏi mà. Anh còn đang là đội trưởng nữa.
- Anh không quan trọng mấy chuyện đấy. Với lại những gì em thấy chỉ là mấy phút đầu thôi. Không có đội trưởng thì còn có đội phó mà. À, em có đói không? Anh đi mua chút gì đó nhé.
- Dạ em...
- Em cứ nghỉ ngơi đi. Lát nữa, mọi người sẽ vào thăm em. Anh đi mua cháo nhé!
Ngọc vừa đi khỏi thì mấy người phòng Makerting tới.
- Liên à, em thấy thế nào rồi? Đã đỡ chưa em? - Huyền lo lắng hỏi.
- Em không sao rồi ạ.
- Huyền à, bóc cam cho em Liên đi - Khánh bảo.
- Ừ. Chị bóc cam cho em nhé!
- Vâng. Em cảm ơn chị. À, kết quả trận bóng thế nào rồi ạ?
- Chúng ta thắng 5-0 em à. Sếp Nam ghi cả 5 bàn. Thế nhưng mà, mọi người cũng không thấy tự hào lắm. Là bởi vì con át chủ bài của đối phương, sếp Ngọc, lại tự nguyện rút lui. Nếu mà sếp Ngọc mà đá ấy, cũng phải ngang ngửa sếp Nam của chúng ta, ghi được ngang bằng chứ chẳng ít.
- Anh ấy giỏi thế cơ ạ? Sao anh ấy bảo với em là...
- Bảo với em sao cơ?
- Chào Tổng giám đốc và Trưởng phòng ạ - Thấy mọi người đồng loạt chào, Liên ngước nhìn ra, thì trông thấy vị Tổng giámcute;p một ít.
- Thôi, không cần đâu. Tớ tự làm được mà. Với lại, nhiều chỗ tớ sắp xếp lại, cậu không hiểu đâu.
- Ừ. Vậy thì thôi. Mà này, anh chàng mà cậu va phải rồi làm rơi bánh mỳ đấy tên là gì vậy? Là... phó tổng chế tác thật sao?
- Ừ. Anh ấy tên là Ngọc. Cậu biết không? Lúc chiều đó, trong khi tớ bận tối mắt tối mũi làm việc với mấy tập tài liệu, thì cái gã sếp chết tiệt của tớ bảo tớ đi pha cà phê rồi sang phòng thư ký Tổng giám đốc ghi lại hết lịch hẹn gặp khách hàng trong tuần của gã. Sau đó, gã bảo tớ: "Cô mau đưa tập hồ sơ này sang cho phó tổng chế tác duyệt. Nhớ là khi nào duyệt xong mới được về". Vì thế, tớ liền mang hồ sơ sang. Nhưng anh ta không có ở đó, rốt cuộc phải chờ hơn 1 tiếng anh ta mới về. Lúc đầu, tớ cũng ngạc nhiên lắm. Không ngờ người mà bảo tớ cố gắng lên hôm phỏng vấn vào Thịnh Sơn và va vào tớ ngoài hành lang rồi làm rơi bánh mỳ lại là phó tổng chế tác. Lúc nãy, tớ phải ở lại làm muộn. Anh ấy đi ngang qua, mua cho tớ suất cơm dưa bò, bảo là ăn đã rồi hãy làm tiếp. Tớ ngại quá, liền bảo gửi tiền anh ấy. Anh ấy nhất quyết không nhận, nói là cứ ghi lại, rồi bữa nào mời anh ấy ăn sau. Cậu nói xem? Sao tớ lại có thể gặp lại một gã xấu đến vậy và một người tốt đến vậy trong cùng một ngày chứ? - Liên ngoảnh ra bảo.
- Xem ra, cậu có duyên phận với hai người đàn ông rồi đấy.
- Duyên phận gì mà duyên phận chứ? Cậu đừng nói linh tinh. Mà thôi, tớ còn phải làm việc đây. Cậu đi ngủ trước đi.
Lúc làm xong đã 6h sáng. Liên mệt quá, ngủ thiếp đi bên bàn làm việc. Những tia nắng chói chang rọi vào phòng. Liên mới giật mình tỉnh giấc. Vội vội vàng vàng thay đồ, Liên phi xe đến cơ quan cho kịp giờ. May quá! Vừa dắt xe vào đến khu vực để xe của nhân viên thì cánh cổng sắt nặng trịch từ từ khép lại, Liên chào hỏi mọi người rồi bước vào thang máy, đi lên tầng 4. Trong thang máy chật hẹp, có hai người phụ nữ trẻ nói chuyện nho nhỏ với nhau.
- Phó tổng chế tác mới đẹp trai thật chị nhỉ! Lại còn tài giỏi, ga lăng, lịch thiệp nữa chứ.
- Ừ, đúng đấy. Mà nghe nói, anh ấy là thiên tài chế tác của khoa trang sức một trường đại học nổi tiếng Châu Âu đấy. Lần này về nước, được chọn ngay làm phó tổng chế tác, đúng là tuổi trẻ tài cao.
- Nhưng mà không ít lời dị nghị vì anh ấy là con trai của Tổng giám đốc đấy.
"Con trai của sếp Tổng sao?" - Liên nghĩ thầm.
Liên còn được nghe tiếp câu chuyện của họ nếu như thang máy không kêu "tinh" khi lên tầng 4. Cô vội bước ra ngoài, cầm tập hồ sơ trên tay, vào trong phòng phó tổng.
- Thưa sếp, anh kiểm tra mail giúp tôi. Tôi đã đánh máy... 
Liên chưa kịp nói hết câu thì Nam đã chặn ngang.
- Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
- Dạ? - Liên ngạc nhiên.
- Cô muộn đúng 5’.
- Dạ, nhưng tôi vào đến cổng cơ quan đúng giờ mà.
- Tôi không tính giờ vào cơ quan mà là giờ làm... ở đây - Nam cau mày.
Nam ngước nhìn Liên.
- Mà cô cầm cái gì trên tay thế kia?
- Tài liệu của anh ạ.
- Cái cô này hay nhỉ. Cô mang nó từ nhà lên đây đúng không? Cô có biết là tài liệu của công ty thì bất cứ cái gì cũng không được mang về nhà không hả? Cô viết ngay bản kiểm điểm tường trình lại cho tôi. Tôi cảnh cáo cô lần thứ nhất! Nếu có bất cứ vấn đề nào, cô phải hoàn toàn chịu trách nhiệm! - Nam chỉ tay vào Liên.
- Thưa sếp, tại tôi nghĩ đây là tài liệu cũ... Với lại, ở công ty, tôi cũng chưa làm hết việc, nên tôi...
- Cô đừng lý do lý trấu nữa. Đi vào viết bản tường trình ngay, rồi sau đó gọi điện cho khách hàng, tiếp tục làm những việc tôi giao. Tôi gửi cả vào mail công việc cho cô rồi đấy.
- Dạ vâng, thưa sếp - Liên ấm ức đi ra.
Buổi trưa ở ban công tầng cao nhất, Liên ra ngoài hóng gió. Lòng tự rủa thầm: "Cái gã chết tiệt! Rồi có lúc mình sẽ cho gã biết tay".
- Nhìn thành phố từ trên này cũng đẹp thật đấy nhỉ! - Có tiếng nói quen thuộc từ phía sau.
Liên ngoảnh lại.
- Phó tổng, anh cũng lên đây ạ?
- Ừ. Đây là nơi tôi ưa thích mỗi khi muốn xả stress. Hình như cô đang có tâm trạng không vui, đúng không?
- Dạ không, không có gì đâu ạ - Liên bối rối.
Ngọc mỉm cười.
- Làm việc cho công ty lớn cũng đồng nghĩa với việc chịu một áp lực lớn hơn rất nhiề cố định phòng cậu. Người ta nói cậu bị ngất xỉu nên đang ở phòng y tế. Họ lại cho tớ số điện phòng y tế. Tớ gọi đến thì họ bảo cậu vừa về nhà rồi.
- Vậy hả?
- Giờ cậu khỏe hẳn rồi chứ?
- Ừ.
- À này - Hương ghé vào tai Liên nói nhỏ - Cái anh chàng đưa cậu về đó là con trai Tổng giám đốc thật hả?
- Ừ.
- Thảo nào đẹp trai chẳng kém gì nam thần. Có hai anh chàng đẹp trai trong nhà, đúng là phúc cậu là lớn nhất đấy.
- Cậu đừng nói vớ vẩn nữa.
- Không. Tớ nói thật đấy.
Hương liếc ra nhìn Ngọc.
- Mà anh chàng Ngọc đó trông quen quen. Hình như tớ đã gặp ở đâu đó rồi.
 - Thế hả? Cậu nhớ lại xem nào.
- Tớ không nhớ ra. Này, cậu nhìn nồi thịt kho kẻo cháy đấy nhé.
- Tớ biết rồi. À, anh chàng quen qua mạng của cậu thế nào rồi?
- Bọn tớ vẫn nói chuyện bình thường. Cái chàng đó nhiều lời lắm. À, tớ nhớ ra rồi. Chúng ta đã từng gặp anh ta cách đây nửa năm, trong lần đi trượt cỏ ở đồng cỏ Sơn Lâm.
- Đồng cỏ Sơn Lâm?
- À, tớ vẫn còn giữ ảnh chụp của chúng ta trong điện thoại đây này.
- Đâu?
Hương lấy cho Liên xem. Liên ngạc nhiên. Đúng là có một anh chàng đang đứng câu cá bên kia hồ đằng sau lưng họ, hình ảnh hơi mờ một chút, Liên kéo to ra xem, rõ ràng chính là khuôn mặt của Ngọc. Liên sững sờ.
- Là anh ấy thật.
Ngọc nhìn bức ảnh, mỉm cười:
- Thực ra tôi cũng có một bức khác do tôi chụp được khi đi câu cá lúc đó.
Ngọc mở ra xem. Đó là một cô gái đang chạy với khuôn mặt cười tươi, tóc tung bay trong nắng vàng rực rỡ. t mạnh vào tên trộm. 

- Dạ vâng. Nhưng mà, chỉ cần áp lực có lý một chút, tôi nhất định sẽ không chối từ.
- Cô nhìn xem! Nơi chúng ta đứng nhìn được bao quát toàn thành phố. Người ở trên cao nhất bao giờ cũng nhìn được xa nhất - Ngọc chỉ tay ra xa. Những toà nhà nhấp nhô trong nắng. Những dòng sông, những con đường nhộn nhịp người qua lại. Chốn đô thị phồn hoa mê hoặc lòng người.
Liên đã tan ca, vội vàng xếp đồ lên taxi. Hương cũng phụ giúp cô bạn chuyển đồ lên nhà mới. Ngôi nhà trọ này cách không xa chỗ làm của Liên lắm. Thực tế, đó là một nơi khá đẹp. Trước cổng là một giàn hoa giấy, trông xa như những cánh bướm phấp phới. Sắc hồng rơi cả xuống sân, có quét đi cũng không ai nỡ.
Bà chủ nhà ở đó niềm nở bảo Liên.
- Tiền nhà của cháu đã được thanh toán trước nửa năm rồi. Cháu ở đây nếu có vấn đề gì về điện nước thì bảo cô nhé.
- Dạ vâng. Cháu cảm ơn cô.
Liên treo mấy bức tranh lên trên tường. Hương giúp cô gập chăn màn rồi xếp quần áo vào tủ.
- Cậu không có gì mời tớ uống à? - Hương nói, khi Liên xếp mấy lon Coca vào tủ lạnh.
- Sao cậu bảo không uống đồ có ga cơ mà? - Liên ngạc nhiên.
- Nhưng bây giờ tớ đang khát, lấy tạm cho tớ lon Coca đi. Cậu thật là... Bạn bè giúp cậu mà chẳng thấy cậu mời gì.
- Tớ mời cậu ăn cơm là được chứ gì. Nãy tớ đã tia được một quán ăn gần đây trông có vẻ đông khách lắm. Lát chúng ta xuống ăn thử nhé.
Hương khoác vai Liên ra ngoài tìm quán ăn. Lúc đi qua giàn hoa giấy, Liên dừng lại, chụp ảnh tự sướng đăng lên facebook cho bạn bè biết chỗ trọ của mình. Ai cũng khen nơi Liên ở sao mà đẹp và lãng mạn thế. Liên chỉ để một mặt cười đầy hãnh diện.
Hương bỗng đập vai Liên chỉ về phía trước. Một anh chàng mặc áo thể thao đang chạy bộ phía trước mặt. Cái dáng cao lớn, ngũ quan thanh tú, gương mặt điển trai rạng ngời trong nắng.
Liên vội kéo Hương nấp vào sau một lùm cây.
- Có chuyện gì thế? Không lẽ cậu quen anh chàng đẹp trai đó hả? - Cô bạn thân hỏi.
- Suỵt. Cậu nói bé thôi. Chính là gã sếp chết tiệt của tớ đấy. Sao hắn ta lại có mặt ở đây được nhỉ. Hắn ta cứ như con quỷ ám ảnh xung quanh tớ ấy. Đừng nói hắn chạy bộ quanh đây có nghĩa là hắn ở gần đây đấy nhé.
- Ồ, thì ra là sếp của cậu đó hả? Bị một thiên thần như vậy hành hạ, cậu phải thấy là may mắn mới đúng chứ. Tớ còn chưa được ai hành hạ như vậy đây này.
- Cậu im đi. Ủa,anh ta đâu rồi?
Liên giật bắn mình khi thấy bộ quần áo thể thao đứng trước mặt. Cô ngước nhìn lên.
- Chào... chào...sếp ạ - Liên lúng búng.
Nam nhìn Liên chỉ một giây, rồi không nói gì mà chạy tiếp.
Hương cười ngặt nghẽo.
- Ôi trời ạ! Xem cậu kìa. Cứ như cừu non gặp chó sói vậy. Lúc ở nhà, cậu còn hùng hổ lắm kia mà. Sao thấy anh ta lại nói không nên lời thế kia???
- Cậu thôi đi. Nếu không đi nhanh là tớ ăn một mình đấy, mặc kệ cậu.
- Được rồi, được rồi. Đừng nóng mà. Cậu chờ tớ với chứ. Sao mà đi nhanh quá thế!
Hương vội vàng đuổi theo Liên, cù lét cô bạn thân chí cốt.
- Này, đừng có đùa nữa. Cậu thôi đi được không...
- Cơm ở đây ngon thật nhỉ! - Hương cắn một miếng sườn xào ăn với cơm, tấm tắc.
- Ừ. Nhưng hôm nay vội nên ăn hàng thôi. Từ mai, chiều về tớ sẽ qua chợ mua đồ rồi tự nấu cơm. Ăn hàng mãi cũng chán.
- Uầy, từ đâu mà lại sinh ra một cô Tấm ở đây vậy? Này, cậu học nấu ăn từ bao giờ thế?
- Này, đừng coi thường tớ. Không hay nấu ăn không có nghĩa là không biết nấu ăn đâu đấy nhé. Bữa nào rảnh, qua tớ, tớ nấu ăn cho.
- Được rồi. Tớ nhịn đói mong đến ngày đó đấy nhé.
- Cậu thôi đi. Toàn nói kháy người khác thôi.
Liên bật ti vi lên, đúng lúc chương trình Nhân tố bí ẩn đang chiếu trên ti vi. Tiếng hát của một thí sinh hát được cả giọng nam và nữ lập tức mê hoặc Liên. Sao lại có một anh chàng "dị dị" mà hát hay đến thế. Cô thực sự khâm phục. Vén màn cửa ngước nhìn ra ngoài, Liên ngắm bầu trời sao đêm lấp lánh. Ở phía xa xa, cô thấy một nhà sáng đèn, một chàng trai cầm tách cà phê đang tiến gần về phía cửa sổ. Liên cố nhìn rõ hơn.
Thôi chết rồi! Là hắn thật. Liên thấy tim mình đập thình thịch. Làm sao bây giờ? Liên vội vàng kéo rèm cửa lại. Bỗng điện nhà Liên tắt ngóm. Cô hoảng sợ, đi tìm cầu dao. Nhưng trong nhà tối om, không nhìn thấy gì. Liên sờ điện thoại, nhưng điện thoại cô lại hết pin. Chết tiệt! Chìa khóa, chìa khóa phòng đâu rồi? Liên vội đi tìm. Cô lóng ngóng cầm chìa khóa lên mở, không may vấp phải lon nước, ngã lăn ra. Thôi chết rồi! Chiếc chìa khóa tuột khỏi tay Liên, rơi xuống khe, lăn ra bên ngoài cửa. Liên vội vàng đập cửa.
- Có ai, có ai không? Cứu tôi với!
Liên hét to. Cô đã quên mất là hôm nay bà chủ về quê ăn cưới, chiều mai mới lên.
Liên khóc nức nở.
- Có ai... có ai không? Cứu tôi với. Xin hãy cứu tôi.
Bóng tối làm Liên càng sợ hãi. Cô nhớ lại cái đêm đầu tiên mà cả hai bố mẹ đã rời xa cô mãi mãi. Lúc ấy, Liên mới học lớp 9, còn anh trai cô học lớp 12. Khi đó, họ được bà ngoại đón về nuôi. Nhưng sau đó, không bao lâu thì bà ngoại cô cũng mất. Cái cảm giác cô đơn, không người thân bên cạnh làm cô tủi thân, nước mắt lã chã mỗi khi thấy bạn bè được người thân đưa đón đến trường. Liên nhớ bố mẹ lắm. Nhưng bà ngoại bảo ở thiên đưừng, bố mẹ cô sẽ hạnh phúc hơn ở trần gian. Cô bé cũng biết là vậy, nhưng không hiểu sao, cứ nghĩ về cha mẹ, Liên lại không cầm lòng được mà rơi nước mắt. Trái tim như thắt lại. Nỗi buồn cứ như mưa dầm, ngày ngày nhỏ từng giọt, từng giọt vào trái tim Liên.
Liên thất thần ngồi dựa vào cửa. Bỗng nhớ ra anh chàng ở nhà kế bên, Liên vội vàng đứng dậy, tiến về phía cửa sổ.
Cô hét lên đầy tuyệt vọng.
- Cứu tôi! Xin hãy cứu tôi!
Nhưng thường thì người trong tối nhìn ra ánh sáng sẽ dễ dàng hơn người ngoài ánh sáng mà trông vào bóng tối. Liên không thấy Nam phản ứng gì, mặc dù cô đã tìm đủ mọi cách, gào khóc đến khản cả cổ.
Khi Liên đã buông xuôi thì bỗng có tiếng lạch cạch mở cửa.
- Ai đấy? - Liên tiến ra cửa, hỏi.
Không thấy tiếng nói gì.
- Có phải là anh... là anh không, sếp?
Vẫn không thấy tiếng trả lời lại.
Liên giật mình. Có khi nào là trộm không? Hắn lừa lúc bóng tối vào khuân đồ và giết người thì sao? Liên không biết làm thế nào, liền khùa tay vào góc nhà. May quá! Vớ được cái chổi! Bình tĩnh. Phải thật bình tĩnh. Liên thủ thế.
Cánh cửa vừa mở, Liên dùng hết sức bình sinh quật mạnh vào tên trộm. 
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: Tác Giả/Diễn Đàn vnthuquan.net
Được bạn: Ngụy Xưa đưa lên
vào ngày: 5 tháng 4 năm 2015

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- ---~~~mucluc~~~---