ác sĩ, anh có chắc rằng đó là giọng em gái anh trên máy trả lời tự động không?”“Tuyệt đối chắc chắn!” Một cách vô thức, Gregg xoa bóp vầng trán bằng ngón cái và ngón trỏ của mình. Mình chẳng bao giờ đau đầu, anh nghĩ. Mình chẳng cần một cơn đau bắt đầu bây giờ. Ba tiếng sau khi cha gọi, anh đã đi xuống phố, đến khu vực công tác của tổ thám tử thuộc văn phòng Chưởng lý quận. Lời nhắn mà Leesey để lại trong máy trả lời tự động trên điện thoại của cha anh ở Greenwich, Connecticut đã được lấy ra từ một cái máy nghe trộm điện thoại và phóng đại lên. Trong phòng kỹ thuật, thám tử Barrott mở đi mở lại vài lần cho anh và Larry Ahearn nghe.“Tôi đồng ý với Gregg”. Ahearn bảo Barrott. “Tôi biết Leesey từ khi cô ấy còn là cô con gái bé nhỏ và tôi thề rằng đấy là giọng cô ấy. Giọng cô ấy nghe có vẻ lo lắng, kích động. Và dĩ nhiên, cô ấy có thể đang bị một kiểu suy sụp tính thần nào đó hoặc là...” Anh nhìn Gregg. “Hay là cô ấy bị buộc phải để lại lời nhắn như vậy”.“Anh định nói bởi kẻ nào đó đã bắt cóc cô ấy à?”“Đúng, Gregg, chính xác đó là điều tôi muốn nói”.“Anh khẳng định rằng cuộc gọi đó được thực hiện từ máy di động của con bé chứ?” Gregg hỏi, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh.“Đúng như vậy”. Ahearn trả lời. “Nó được tung đi từ tòa tháp trên đường Madison và đường số Năm Mươi. Đó là lý do cho thấy cô ấy có thể đang bị cầm giữ ở nơi nào đó trong khu vực này. Nói một cách khác, nếu cô ấy đã chọn cách biến mất dạng, tôi không thấy có lý do gì cô ấy lại có thể đi ra khỏi khu vực đó, thậm chí chỉ để mua tạp phẩm mà không lo lắng sẽ bị phát hiện. Hình cô ấy đã được đăng trên tất cả các tờ báo, truyền hình và internet nữa”.“Trừ phi cô ấy có cách giả trang nào đó, ví dụ như mặc áo choàng burka [1], che kín mọi thứ trừ cặp mắt”. Barrott vạch ra. “Nhưng thậm chí như vậy lại sẽ lôi cuốn sự chú ý ở Manhattan”. Ông bắt đầu tua lại cuộn băng có ghi âm cuộc gọi của Leesey. “Các chuyên viên kỹ thuật của chúng tôi đang làm việc với âm thanh nền. Chúng ta hãy tập trung cùng nghe phần đó nhé”.Larry Ahearn bắt gặp vẻ ảm đạm trên khuôn mặt Gregg. “Tôi không biết chúng ta có cần nghe lại nó không hở Roy?”“Điều gì xảy ra lúc này?” Gregg hỏi anh. “Nếu các anh quyết định rằng Leesey đã thực sự tự nguyên bỏ đi, anh có từ bỏ việc tìm kiếm con bé không?”“Không” Ahearn đáp một cách dứt khoát. “Tôi biết rõ Leesey, thậm chí nếu cô ấy tự ý biến mất dạng, vẫn có điều gì bất ổn khủng khiếp ở đây. Chúng tôi sẽ làm việc hai mươi bốn tiếng một ngày và bảy ngày một tuần cho đến khi tìm ra cô ấy”.“Tạ ơn Chúa vì điều đó”. Có điều gì khác mình cần hỏi họ không nhỉ, Gregg suy nghĩ. Ô, mình biết rồi. “Thế còn giới truyền thông thì sao? Các anh có nói với họ rằng con bé đã liên lạc với chúng ta không?”“Chúng tôi không muốn bất kỳ ai biết về điều đó”. Larry lắc đầu đáp. “Đó là điều đầu tiên tôi nói với cha anh khi chúng tôi nói chuyện với ông ấy”.“Các anh cũng bảo thế với tôi, nhưng tôi nghĩ các anh định nói các anh muốn chắc chắn rằng đó không phải là cuộc điện thoại vớ vẩn, hay chỉ là ai đó giả giọng của Leesey”.“Gregg, chúng tôi không muốn một dấu vết nào của chuyện này lọt ra ngoài”. Larry Ahearn nói khẩn trương. “Vì điều này thật khủng khiếp, điều tốt lành nên biết là cách đây vài giờ Leesey vẫn còn sống”.“Tôi đồng ý với anh. Nhưng con bé ở đâu nếu nó còn sống? Có chuyện gì đang xảy ra với con bé? Những người phụ nữ trẻ khác mất tích sau khi có mặt tại một trong những câu lạc bộ ấy chẳng bao giờ được tìm thấy”.“Nhưng cũng chẳng có ai trong số đó gọi một cuộc điện thoại nào cho thành viên trong gia đình, Gregg ạ”. Ahearn nhắc anh.“Bác sĩ Andrews, còn một điều khác...” Barrott bắt đầu.“Xin cứ gọi tôi là Gregg”. Một thoáng mỉm cười llass="ui-bar-b" onClick="noidung1('noidung.aspx?tid=2qtqv3m3237nvntn4ntn4n31n343tq83a3q3m3237n1n4n')">Chương 28