ào trưa thứ Hai, ca làm việc của thám tử Roy Barrott kết thúc lúc bốn giờ. Hôm đó là một ngày trôi chậm, và vào lúc ba giờ ông nhận thấy chẳng có gì buộc mình phải chú ý ngay lập tức. Nhưng có điều gì đó đang làm phiền ông. Tình trạng cứ như thể lưỡi ông đang rà quanh miệng để tìm ra nguồn cội vết lở loét làm ông đau, tâm trí ông bắt đầu truy cứu lại cả ngày hôm ấy để tìm ra căn nguyên sự kém thoải mái này.Khi nhớ đến cuộc phỏng vấn với Carolyn MacKenzie, ông biết mình đã tìm ra nó. Cái nhìn mất hết tinh thần và sự coi khinh mà ông thấy trong đôi mắt cô lúc chia tay khiến giờ đây ông vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy bối rối. Cô lo lắng một cách tuyệt vọng về người anh trai và đã hy vọng rằng lá thư ngắn mà anh ta để trong cái rổ đựng đồ quyên góp ở nhà thờ ấy có thể là một bước tiếp theo giúp tìm ra anh mình. Mặc dù cô không đề cập về điều đó, hiển nhiên cô nghĩ rằng anh ta có thể đang gặp một loại rắc rối nào đó.Ta đã phớt lờ cô ấy, Barrott nghĩ. Khi bỏ đi, cô đã bảo rằng sẽ không làm phiền ta nữa. Đó là lời nói cô dùng. “Làm phiền”.Giờ đây khi ngồi dựa vào cái ghế đằng sau bàn giấy trong căn phòng của tổ công tác đông đúc, Barrott gác hết mọi máy điện thoại vây quanh ông. Rồi ông nhún vai. Việc xem lại hồ sơ một chút đâu có giết chết ta được. Nếu không có gì khác, thì ta thỏa mãn rằng đó là một gã không muốn bị tìm ra, một gã sẽ thay đổi ý kiến và sẽ xuất hiện trên chương trình Tiến Sĩ Phil [1] để đoàn tụ với mẹ và em gái của hắn trong khi mọi người khóc một mẻ ra trò.Nhăn mặt vì cơn đau nhói do chứng viêm khớp ở đầu gối, ông đứng lên, đi xuống phòng hồ sơ, lục ra hồ sơ MacKenzie, đem nó trở lại bàn làm việc và mở nó ra. Cạnh chồng báo cáo chính thức cùng những phát biểu của gia đình và bạn bè Charles MacKenzie Jr., có một phong bì chứa hình ảnh có kích cỡ thường dùng trong ngành luật, Barrott lôi chúng ra và bày lên bàn.Ánh mắt ông ngay lập tức chộp lấy một bức hình. Đó là tấm thiệp Giáng sinh với gia đình MacKenzie đang đứng trước cây Giáng sinh của họ. Nó gợi cho Barrott nhớ về tấm thiệp Giáng sinh mà ông và Beth đã gửi đi hồi tháng mười hai, hai người với những đứa con, Melissa và Rick, đang đứng trước cây Giáng sinh của họ. Ông vẫn còn giữ tấm thiệp ở đâu đó trong bàn giấy của mình.Gia đình MacKenzie trong bức hình ăn mặc chỉnh tề hơn chúng ta, Barrott nghĩ. Ông bố và cậu con trai mặc hàng Tuxedo, bà mẹ và cô con gái mặc trang phục dạ hội. Nhưng nhìn chung tất cả đều có ấn tượng như nhau. Một gia đình hạnh phúc, đang mỉm cười, chúc mừng bạn bè họ những niềm vui Giáng sinh và những lời chào nhân dịp Năm mới. Hẳn đó là tấm thiệp cuối cùng họ gửi đi trước khi cậu con trai biến mất dạng.Giờ đây Charles MacKenzie Jr. đã mất tích mười năm còn Charles MacKenzie Sr. đã chết trong biến cố 11/9.Barrott lục soát hết các giấy tờ cá nhân trong bàn giây và lôi tấm thiệp của gia đình ông ra. Ông tì khuỷu tay lên bàn giấy và cầm hai tấm thiệp Giáng sinh lên, so sánh chúng. Ta thật may mắn, ông nghĩ. Rick vừa mới hoàn tất năm học thứ nhất tại Fordham, có tên trong danh sách học viên ưu tú. Melissa, một đứa con học giỏi toàn diện, đang hoàn tất bậc trung học cơ sở tại Cathedral High và sẽ đi dự dạ vũ tối nay. Beth và ta may mắn hơn. Chúng ta được ơn trên che chở.Một ý nghĩ chợt lướt qua tâm trí ông, giả sử có điều gì đó xảy ra với ta và với công việc này, và Rick bước ra khỏi ký túc xá của nó rồi mất dạng. Điều gì sẽ diễn ra nếu ta không có mặt ở gần đó và tìm cho ra nó?Rick sẽ không làm điều này với mẹ và em gái nó, sẽ không cho dù sau cả một trăm ngàn năm, ông bảo với chính mình.Nhưng về mặt bản chất, đó là điều Carolyn MacKenzie muốn ta tin về người anh trai của cô.Một cách chậm chạp, Barrott đóng hồ sơ của Charles MacKenzie Jr. lại và đẩy nó vào cái ngăn kéo trên cùng trong bàn giấy của ông. Ta sẽ xem lại nó vào buổi sáng, ông quyết định, và có thể sẽ ghé qua vài người trong số những người đã có phát biểu vào thời điểm đó. Chẳng hại gì khi đưa ra vài câu hỏi và xem thử trí nhớ của họ có minh mẫn được sau cả quãng thời gian dài như vậy không.Lúc đó là bốn giờ. Đã đến lúc đi. Ông muốn quay về nhà kịp lúc để chụp hình Melissa trong bộ váy áo đi dự dạ vũ với bạn trai của nó, Jason Kelly. Một thằng bé khá dễ thương, Barrott hồi tưởng, nhưng gầy đến nỗi nếu như nó uống một ly nước cà chua, chất nước đó sẽ được nhìn thấy rõ trong người nó như thủy ngân trong ống cặp thủy. Ta cũng muốn chuyện trò một chút với gã tài xế limousine sẽ đón lũ trẻ. Chỉ để nhìn bằng lái xe của hắn và thậm chí còn cho hắn biết là tốt hơn hết hắn đừng bao giờ nghĩ đến việc chạy hơn một dặm một giờ so với tốc độ giới hạn. Ông đứng lên vào mặc áo khoác vào.Bạn áp dụng mọi biện pháp phòng vệ mà bạn có thể làm để bảo vệ con cái, Barrott nghĩ thế khi ông quay người lại và nói to “Hẹn gặp lại các bạn” với mọi người trong tổ công tác và đi xuôi theo hành lang. Nhưng đôi khi cho dù bạn có làm gì chăng nữa, chỉ một điều sai chệch là con cái của bạn sẽ bị liên lụy, thậm chí trở thành nạn nhân của một hành động xấu xa nào đó.Lạy Chúa, ông cầu nguyện và nhấn nút bấm trong thang máy, xin đừng bao giờ để điều đó xảy ra với chúng con.Chú thích:[1] Tiến sĩ Phil: Chương trình trò chuyện trên truyền hình có chủ đề về tâm lý của nhà tâm lý học Phillip Calvin McGraw.