uối buổi trưa thứ Tư và kéo dài đến cả đêm, các sinh viên Đại học New York tỏa ra khắp khu vực làng Greenwich và SoHo, họ đang dán những tấm áp phích phía trước cửa hiệu và trên những cột điện thoại cùng những thân cây với niềm hy vọng rằng ai đó có thể nhận ra Lisa “Leesey” Andrews và cung cấp thông tin để tìm ra được cô.Tấm hình người bạn cùng phòng cô chụp cách đây vài ngày là một Leesey đang mỉm cười, các chi tiết về chiều cao và trọng lượng của cô, địa chỉ của Woodshed, thời gian cô rời nơi đó, địa chỉ nhà riêng, nơi người ta nghĩ cô định quay về, và giải thưởng năm mươi ngàn đô-la do cha cô và Nicholas DeMarco đưa ra là tất cả những thông tin có trong tờ áp phích.“Nhiều thông tin hơn chúng tôi cung cấp, và chúng tôi sẽ huy động mọi lực lượng để làm chuyện này”. Đội trưởng Larry Ahearn nói với anh trai cô lúc chín giờ tối thứ Tư. “Nhưng Gregg này, tôi phải nói thật với anh. Sự thật là nếu Leesey bị bắt cóc, mỗi giờ trôi qua càng làm giảm các cơ may của chúng ta trong việc tìm ra cô ấy còn sống sót và an toàn”.“Tôi biết điều đó”. Gregg Andrews đã đi xuống trụ sở sau khi cho cha một liều thuốc ngủ mạnh và đưa ông vào giường trong phòng dành cho khách viếng thăm ở căn hộ của anh. “Larry, tôi cảm thấy vô dụng một cách kinh khủng. Tôi có thể làm được gì nhỉ?” Anh ngồi sụp xuống ghế.Đội trưởng Ahearn vươn qua bàn giấy hướng về Gregg, khuôn mặt của anh thật nghiêm trang. “Anh là chỗ dựa cho cha và anh có thể chăm sóc bệnh nhân của anh trong bệnh viện. Hãy để phần còn lại cho chúng tôi, Gregg”.Gregg cố gắng hết sức để có vẻ vững vàng. “Tôi sẽ cố”. Anh chậm chạp đứng lên, như thể mỗi cử động là một nỗ lực. Anh tiến ra chỗ cánh cửa văn phòng của Ahearn, rồi quay người lại. “Larry, anh nói rằng, ‘nếu Leesey bị bắt cóc’. Xin đừng phí thời gian mà nghĩ là con bé cố tình đặt chúng tôi vào tình thế thống khổ này”.Gregg mở cửa ra và chạm mặt với Roy Barrott, người sắp sửa gõ cửa văn phòng sếp của ông. Barrott đã nghe được câu nói của Andrews và ý thức được sự vang vọng của câu Carolyn MacKenzie đã nói ngay trong văn phòng này cách đây hai ngày. Gác sự so sánh sang một bên, ông chào Andrews rồi bước vào văn phòng Ahearn.“Các cuộn băng đã xong”. Ông nói nhanh. “Larry, anh có muốn xem chúng bây giờ không?”“Có, tôi muốn”. Ahearn nói, nhìn bóng dáng Gregg đang khuất dần. “Anh có nghĩ là sẽ hữu ích chăng nếu để anh trai của cô ấy cùng xem với chúng ta?”Barrott quay nhanh lại đi theo hướng Gregg. “Có lẽ là có. Để tôi bắt kịp anh ấy trước khi anh ấy xuống thang máy”.Barrott bắt kịp Gregg khi anh đang nhấn nút thang máy và hỏi xem anh có đi cùng họ xuống tiền sảnh để vào phòng kỹ thuật không. Barrott giải thích: “Bác sĩ Andrews, những cuộn băng do máy camera an ninh ghi hình tại Woodshed vào tối thứ Hai đã được phóng to thành từng khung hình một, để cố lọc ra bất kỳ ai có vẻ gần gũi đặc biệt với Leesey trên sàn nhảy hay nằm trong số những người cuối cùng rời câu lạc bộ”.Không nói năng gì, Gregg gật đầu, sau đó đi theo Barrott và Ahearn vào phòng kỹ thuật và kéo một cái ghế ngồi xuống. Khi cuộn băng chạy, Barrott, vì đã xem kỹ nó hai lần, thuyết minh cho anh và đội trưởng Ahearn nghe nội dung của nó.“Ngoại trừ những người bạn mà cô ấy ngồi cùng suốt đêm, chúng tôi thấy dường như chẳng có điều gì cho thấy có bất kỳ yếu tố nào quan trọng cả. Tất cả những người bạn đều đồng ý rằng Leesey luôn có mặt với họ, trừ mười lăm phút cô ngồi với DeMarco tại bàn của anh ta hay khi cô ở trên sàn nhảy. Sau khi những người còn lại trong nhóm cô bỏ về lúc hai giờ sáng, chính là lúc cô ấy ngồi tại một cái bàn trong khi ban nhạc thu dọn đồ đạc. Chỗ này đã được kiểm tra kỹ lưỡng lúc đó, do vậy, chúng tôi có hai tấm hình chụp cô ấy khá rõ trước khi cô ấy bỏ ra về một mình”.“Ông có thể quay lại tấm hình chụp con bé tại bàn không?” Gregg yêu cầu. Việc nhìn kỹ em gái của mình trên cuộn băng ghi hình khiến một làn sóng buồn phiền xâm chiếm tầm hồn anh.“Chắc chắn rồi”. Barrott tua lại cuộn băng trong đầu máy chiếu. “Anh có thấy bất kỳ điều gì mà chúng tôi bỏ sót không, thưa bác sĩ?” Ông hỏi, cố giữ giọng nói vô thưởng vô phạt.“Vẻ mặt của Leesey. Khi con bé khiêu vũ, nó mỉm cười. Bây giờ hãy nhìn nó này. Con bé trông thật trầm ngâm, buồn bã”. Anh ngừng lại. “Mẹ chúng tôi đã mất cách đây hai năm và Leesey đã trải qua một thời gian khó nhọc để chống lại nỗi đau khổ ấy”.“Gregg, anh có nghĩ là trạng thái tâm trí của cô ấy khiến cô bị mắc chứng quên tạm thời hay có sự lo lắng, bồn chồn khiến cô ấy bỏ trốn không?” Câu hỏi của Ahearn tuôn ra và đòi hỏi có ngay câu trả lời. “Đó có phải là một khả năng không?”Gregg Andrews đưa tay lên bóp thái dương như thể đang cố kích thích quá trình suy nghĩ của mình. Sau cùng anh nói “Tôi không biết”. “Tôi thực sự không biết”. Anh ngập ngừng rồi tiếp: “Nhưng nếu đem cá cược cả cuộc đời của tôi và của Leesey, tôi sẽ nói sự việc không thể xảy ra theo kiểu đó”.Barrott tua đầu máy chiếu nhanh về phía trước. “Được rồi, vào giờ cuối cùng, bất cứ khi nào máy camera quét về phía cô ấy, cô chẳng bao giờ có một ly rượu trong tay, điều này ủng hộ cho điều người phục vụ và người pha chế rượu bảo với chúng tôi rằng cô ấy chỉ uống có hai ly rượu vang suốt cả buổi tối và không hề say sưa khi ra về”.Gregg Andrews đứng lên. Với giọng căng thẳng, anh nói: “Bây giờ tôi sẽ đi về nhà. Tôi có ca mổ vào buổi sáng và tôi cần ngủ một chút”.Barrott chờ đến khi anh đã đi khuất khỏi tầm nghe, mới đứng lên và vươn vai nói: “Chính tôi cũng sẽ không phiền nếu được ngủ một chút, nhưng tôi phải đi đến Woodshed”.“Anh có nghĩ DeMarco sẽ xuất hiện ở đó tối nay không?” Ahearn hỏi.“Dự đoán của tôi là anh ta sẽ xuất hiện. Anh ta biết người của chúng ta sẽ tràn ngập khắp nơi đó. Và anh ta cũng đủ khôn ngoan để biết rằng sẽ là một buổi tối ra trò đối với anh ta. Nhiều khách hàng muốn ra vào nơi đó vì tò mò và dĩ nhiên những kẻ được gọi là nổi tiếng sẽ tụ tập lại thành những nhóm nhỏ vì biết rằng giới truyền thông sẽ có mặt quanh quẩn nơi đó. Hãy tin tôi đi. Những kẻ ngông cuồng sẽ tụ tập lại thôi”.“Dĩ nhiên họ sẽ làm thế”. Ahearn đứng lên. “Tôi không biết anh đã kiểm tra từ khi anh quay về chưa, nhưng sự truy tìm mà chúng ta có trên điện thoại di động của Leesey cho thấy có người nào đó đã di chuyển nó quanh khu vực Manhattan suốt cả ngày. DeMarco chỉ mới quay về từ nam Carolina trễ sáng nay, vì thế nếu anh ta làm thì anh ta phải có người nào đó ở New York làm việc này cho anh ta”.“Thật dễ chịu khi nghĩ rằng cô gái lặn mất dạng lại là người đang chạy loanh quanh Manhattan”. Barrott bình luận khi ông với tay lấy cái áo khoác. “Nhưng tôi không nghĩ rằng sự việc sẽ như vậy. Tôi cho rằng có kẻ nào đã tóm lấy và vùi xác cô ở đâu đó rồi; kẻ đó còn đủ khôn ngoan để biết rằng khi chiếc điện thoại di động còn hoạt động, chúng ta có thể tập trung mục tiêu vào khu vực đó và sẽ bắt đầu tìm kiếm ở đó”.“Hắn cũng biết rằng bằng cách di chuyển chiếc điện thoại di động của cô ấy loanh quanh khu vực đó, hắn sẽ đánh lừa chúng ta rằng cô ấy còn sống”. Ahearn trông có vẻ trầm ngâm. “Chúng ta đã kiểm tra DeMarco kỹ lưỡng đến mức biết rõ nhất cử nhất động của anh ta. Chẳng có gì về mặt nhân thân cho thấy anh ta phải cố gắng làm điều gì tương tự như thế”.“Người của chúng ta có tìm thấy gì trong chồng hồ sơ về ba cô gái khác bị mất tích không?”“Chẳng có gì mà chúng ta chưa điều tra cật lực. Tôi đã kiểm tra những biên nhận thẻ tín dụng từ tối thứ Hai để xem chúng ta có thể khớp khách hàng quen thuộc nào của Woodshed với các tên tuổi mà chúng ta có từ những người đi đến các quán rượu ở các trường hợp kia”.“À, à, được rồi. Gặp lại anh sau nhé, Larry”.Ahearn nhìn kỹ gương mặt của Barrott. “Anh có một ai đó trong đầu ngoài DeMarco, phải không Roy?”“Tôi không chắc. Hãy để tôi suy nghĩ về điều này đã”. Barrott nói thật mơ hồ. Nhưng Ahearn có thể nhìn thấy rằng Barrott đang tập trung vào một điều gì đó.