Chương 22

     hư vậy đó, anh không giấu diếm em một điều gì. Em về suy nghĩ thật lâu rồi trả lời anh. Em cứ hẹn nhưng em không trở lại, anh chẳng bao giờ trách móc em cả.
Tiếng nói của Hoàng Guitar buồn buồn cơ hồ những nốt đàn trầm, Diễm Hương ngồi chiếc ghế đẩu đã được cưa ngắn chân. Cây đàn lục huyền cầm Hạ Uy Di nằm trên đùi nàng. Diễm Hương thong thả bật nhẹ từng sợi dây đàn.
Hòa âm “la trưởng“ nghe nũng nịu lạ thường. Lục huyền cầm Hạ Uy Di, có lẽ, chỉ để chơi những bản nhạc ngợi ca tình ái. Và phải là đàn gỗ. Âm nhạc mà dùng điện hỗ trợ thì không còn gọi là âm nhạc nữa.
- Em đến trước Chiêu Ly.
-...
- Anh gặp em rồi mới gặp Chiêu Ly nên có quyền nói rằng Chiêu Ly chỉ là kẻ đến sau.
-...
- Anh để em nói chứ... Em chả mất công suy nghĩ. Không có suy nghĩ trong tình yêu, anh hiểu chưa? Một ngày kia, người ta sẽ thấy những kẻ yêu nhau là những kẻ mù quáng. Em không muốn có “một ngày kia“. Thảng hoặc, khi mình biết mình mù quáng, em cũng đã mãn nguyện vì mình đã yêu và đã được yêu. Đó là thời con gái. Người khốn khổ là người chỉ biết làm đàn bà hay làm đàn ông. Họ không có tuổi trẻ, không biết yêu đương. Họ như những thứ cây mọc thật cao, sống thật lâu, mà cho tới khi mục rã, vẫn không một lần đơm hoa kết trái.
Em yêu anh vì anh làm em rung động. Em chả mất công suy nghĩ chả thèm biết anh là ai, đã làm gì, Người ta, và cả anh nữa, sẽ bảo em lãng mạn. Với em, lãng mạn là một lạc thú ở đời.
Nàng ngưng nói, chớp mắt lia lịa, Hoàng Guitar bỗng quên hẳn Chiêu Ly. Nó đã tưởng không đời nào quên nổi Chiêu Ly. Nó đã tưởng những người con gái nó sắp yêu đều mang dáng dấp Chiêu Ly, tỏ tình với nó như Chiêu Ly tỏ tình với nó. Nhưng Hoàng Guitar đã có thể quên Chiêu Ly. Vết thương lòng của nó được nắng hồng Diễm Hương hong lành rồi.
- Anh không có tương lai.
- Anh sẽ có, nhưng yêu nhau đâu cần nghĩ ngày mai. Có tương lai mới nghĩ đến chuyện yêu đương, em e rằng lúc ấy không còn ai yêu nhau. Lúc ấy, người ta nghĩ chuyện vợ chồng, sinh con đẻ cái.
- Chúng ta không nghĩ chuyện vợ chồng sao?
- Chưa. Chúng ta đang phiêu lưu.
- Đến bến bờ nào?
- Anh hãy hỏi cơn bão của lòng anh xem nó góp được bao nhiêu gió. Và nó sẽ đẩy chúng ta đến bến bờ nào. Em thì, chỉ cần lênh đênh trên giòng sông tình yêu. Rồi thuyền mình có dạt trôi tới bến thương đau cũng đành.
Hoàng Guitar dập điếu thuốc:
- Anh không thể nào hiểu nổi em.
Diễm Hương cúi đầu nhìn phím đàn:
- Cần hiểu làm gì, hả anh?
Hoàng Guitar rút điếu thuốc khác:
- Một ngày kia, em sẽ hối hận, Diễm Hương ạ!
Diễm Hương đưa tay dụi mắt:
- Thì như khói thuốc của anh vướng đầy mắt em. Và em sẽ khóc nhiều là cùng chứ gì!
Hoàng Guitar quẹt diêm mồi thuốc. Tình yêu đến ví như một điếu thuốc đã châm lửa, Hoàng Guitar hít một hơi đầy, nuốt hết khói. Khói thuốc ở trong cơ thể Hoàng Guitar không chịu thoát ra một sợi nhỏ. Và nó làm ngây ngất say.
Nó rời chỗ bước tới gần Diễm Hương. Nàng ngồi yên, tim đập mạnh, Hoàng Guitar kéo chiếc ghế đẩu thấp, ngồi cạnh Diễm Hương. Nó nhả đầy khói vào tóc nàng. Rồi quăng điếu thuốc đi, Hoàng Guitar vuốt tóc Diễm Hương:
- Em không sợ sưng mắt ư?
Nàng đáp:
- Nếu được yêu, dẫu có mù em vẫn vui lòng, với điều kiện...
- Điều kiện gì?
- Không bao giờ người yêu phụ bạc em.
- Sao em bảo...
- Em bảo sao?
- Bảo mặc bão tố lòng anh thổi em.
- Thổi cả hai ta. Em không muốn phiêu lưu một mình.
Nàng để rơi cây đàn xuống sàn gác, quay lại. Đôi mắt nàng long lanh và đôi môi nàng hiến dâng. Hoàng Guitar ôm chặt người yêu.
- Em đừng hỏi thêm một lời nào nữa.
- Vâng, cả anh nữa, anh Hoàng nhé!
Yên lặng. “Giây phút linh thiêng đã khởi đầu“. Hoàng Guitar gục đầu trên vai Diễm Hương. Hương tóc nàng phả vào tâm hồn nó. Nó mới biết không có mối tình nào là mối tình duy nhất. Chiêu Ly chỉ dạy nó yêu và đau khổ vì yêu. Diễm Hương dạy nó yêu cuồng nhiệt mà chỉ có tuổi trẻ mới có tình yêu đó.
Hoàng Guitar tìm thấy tuổi trẻ của nó trong tình yêu của Diễm Hương. Thế giới nó và người yêu của nó đang sống là thế giới riêng biệt, thế giới đầy hương hoa chim bướm. Thế giới ấy không có phòng tạm giữ và phòng dự thẩm, tòa án, nhà tù và bầy thanh niên lang thang như con chó đói lý tưởng, gặm nhấm những khúc xương vất ngoài cuộc đời như bọn Hội ghẻ.
- Diễm Hương.
- Dạ.
- Anh sẽ không nói gì nữa.
- Vâng.
- Mà chỉ biết chúng mình yêu nhau.
Bên ngoài dường như trời rực sáng. Mặt trời chiếu sáng giòng sông. Con thuyền xuôi gió trôi đều đều. Không ai biết có bão sẽ đến. Những chiếc hôn say đắm chẳng làm chòng chành con thuyền.
- Em.
- Dạ.
- Anh sẽ không nói yêu em đâu. Mà nói thương em. Anh sẽ hy sinh tất cả vì em, cho em.
- Đấy anh lại nói rồi.
- Anh nói thương em mà. Yêu không đủ, thương mới trọn vẹn, em hiểu chưa?
- Anh đừng nói nữa, đừng nói gì nữa, để hai trái tim của đôi ta nói với nhau.
Hoàng Guitar dìu Diễm Hương đứng lên. Nó đưa nàng tới giường ngủ của nó. Hoàng Guitar ra đóng kín cửa sổ của căn gác. Nó không quên đậy cái nắp cửa lên gác. Căn gác tối om. Hoàng Guitar kéo kín chiếc “ri đô“. Bóng tối đầu tiên thật sự vây quanh hai người tuổi trẻ. Và họ yêu nhau.

Truyện Vết Thù Hằn Trên Lưng NGựa Hoang Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 ng Guitar bỏ mộng làm lại cuộc đời trở về với bầy ngựa hoang. Và nó đã thực hiện mưu kế của nó.
Phương công tử biết chỗ ở của Hoàng Guitar từ hôm nó chọc tức Hoàng Guitar. Nó đã âm thầm tới đây, tìm một tay sừng xỏ để phá đám Hoàng Guitar, bêu nhục Hoàng Guitar khiến Hoàng Guitar phẫn nộ bỏ dở con đường nó quyết đi. Hoàng Guitar nghi ngờ có kẻ xui dục gã đứng bến phá mình. Nhưng nó không hề nghĩ kẻ xúi dục là Phương công tử. Nó tưởng đứa nào ghen ghét gì đây. Và thuê một tay dao búa đến sinh sự. Hoàng Guitar đổi giọng:
- Được rồi tao sẽ đi nhưng mày đã biết tao là Hoàng Guitar, mày không sợ tao vặn cổ mày à?
Người khách cười ha hả:
- Chưa biết tao là ai ư?
- Mày là ai?
- Nổi tiếng bụi đời từ khi mầy còn mặc quần thủng đít, ôn con ạ! Tao là Bảy húc, từng xếp xòng bọn lơ xe, bọn đứng bên các bến xe Sài Gòn và ga xe lửa, con nghe rõ chưa?
- Nếu tao cho mày tiền mày có tiết lộ tên thằng nào thuê mày đến phá tao không?
- Bao nhiêu?
- Mày muốn bao nhiêu?
- Câm mồm thối của mày lại, mày đang đói dài mà làm tàng. Chừng có ba chục ngàn về đây kiếm tao, tao chỉ chỗ thằng thuê tao phá mày. Thằng mày hận mày đã cuỗm đào của nó. Ông biết, cho ăn kẹo mày cũng đ. dám đấm đá. Mày làm lại cuộc đời đâm ra hèn! Và sợ tù tội. Ông ghét những thằng hèn nên phá mày đó, con ạ! Đ.m. con bỏ rơi đàn em đi ăn mảnh, dân bụi đời chê và sẽ khu trừ kẻ phản phé, con nhớ kỹ đi.
Bảy húc nhổ thêm bãi nước miếng rồi bỏ xuống. Hoàng Guitar đứng chết trên sàn gác. Bảy húc đã làm đúng lời dặn của Phương công tử. Nó chửi Hoàng Guitar hèn để Hoàng Guitar ức. Hoàng Guitar ức thật. Nó chán nản. Cuộc đời du đãng của nó nhiều người biết quá. Và người ta không chịu tha thứ cái dĩ vãng đê tiện của nó. Nó ví như “con cò mà đi ăn đêm, đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao”. Tấm lòng trong trắng chỉ xin được nấu xáo măng, nấu bằng nước sạch mà cũng không được vì chưa có tiếng trả lời. Hoàng Guitar bối rối hơn cả bao giờ. Nó nghĩ tới những giây phút ân ái với Diễm Hương mà rùng mình. Không, nàng đói khát thương yêu, nàng buông lỏng cuộc đời cho tình ái.
Rồi nàng sẽ lo tương lai và nàng ghê sợ cuộc sống bấp bênh, cuộc sống luôn luôn bị đe dọa của Hoàng Guitar. Phải tìm ngay một lối thoát khác. Hoàng Guitar mệt mỏi ngồi xuống ghế.
Bảy húc đã về đến nhà. Phương công tử săn đón:
- Thế nào?
Bảy húc tươi cười:
- Xong rồi, nhưng tôi thương hại nó.
Phương công tử nhún vai:
- Bồ tèo có lòng nhỉ, Bảy húc nhỉ?
- Mày biết tao à?
- Bộ, tiền lèo hay sao mà thuê một thằng đầy lương tâm sạch sẽ.
- Đ.m., tụi trẻ giờ khôn ghê. Rồi “vấn đề” nó ra sao, hả mày?
- Anh ấy sẽ về với bọn tao, kiếm những cú lớn. Mày có đói thì bám đít ảnh.
Bảy húc tròn xoe mắt:
- Nó... đàn anh mày đấy à?
Phương công tử rút một điếu “con mèo”:
- Biết thì để miệng, lần mò tới học lại. Hội ghẻ nó sẽ cho đàn em xẻo lưỡi mày. Cái tài đứng bến của mày hết rồi. Có còn cũng chả đáng bao nhiêu. Mầy lại già rồi chân tay chắc hết.
Phương công tử quẹt lửa mồi thuốc. Bảy húc nín thinh.
- Hoặc Hoàng Guitar hoặc tụi tao sẽ giết mày, hoặc mày có phần trong những ngày sắp tới. Mày chọn đi.
Bảy húc tái mặt:
- Tao chọn phần của tao.
Phương công tử búng ngón tay kêu một tiếng:
- Mày khôn đấy. Ở đời khôn sống, mống chết. Tao cử mày theo dõi Hoàng Guitar. Anh rời xóm này đi đâu, mày nhớ cho tao biết.
Bảy húc phân vân một lát, rồi hỏi:
- Đứa nào “giới thiệu” mà mày kiếm tao?
Phương công tử bốc thơm Bảy húc:
- Dân bụi đời tìm nhau hoặc “thịt” nhau hoặc để nhờ vả nhau, mày hỏi chi điều này.
- Chúng mày nhờ tao?
- Chứ sao.
- Mày nói vậy là tao hài lòng rồi. Tao có tiếng tăm lắm, mày nhờ gì bây giờ tao cũng sẵn sàng, khỏi cần tiền bạc. Anh em biết nhau là quý, phải không mày?
- Đúng thế.
- Tụi mày ở đâu?
- Thị Nghè.
Phương công tử không muốn cho Bảy húc biết chỗ ở của nó. Nó đề phòng sau này Hoàng Guitar có thể gặp Bảy húc. Lúc đó, chuyện sẽ vỡ lở và Hoàng Guitar không tha thứ Hội ghẻ.
- Mày về đi, thỉnh thoảng ghé đây, tao cho biết tin tức Hoàng Guitar. Tao bỏ nghề mấy năm nay không ngờ tụi bay tiến bộ dữ.
Phương công tử bắt tay Bảy húc. Nó cưỡi trên chiếc Honda, đạp máy và chạy khỏi con ngõ miệt Đakao. Bảy húc nhìn theo thèm thuồng một chiếc Honda.
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: CtLy đưa lên
vào ngày: 9 tháng 4 năm 2016

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--