CHƯƠNG 2

     ó là buổi học cuối cùng của em. Năm đó em học lớp 9. Còn anh và Đinh học lớp 10 (tức lớp 12 bây giờ). Nhà em ở ngõ trên. Nhà anh ở ngõ dưới. Hai ngõ có thể thông sang nhau qua một đường tàu. Em biết Đinh trước anh vì Đinh thường qua nhà em lấy hương về cho mẹ anh ấy đi giao lại các cửa hàng xén ngoài chợ. Cái buổi học cuối cùng ấy em mới biết anh.
Anh thật sáng láng trong buổi chào cờ. Thày hiệu phó có mái tóc bạc phơ mà bây giờ em không còn nhớ tên nữa đã nói về anh như một thần đồng. Anh là học sinh duy nhất của trường được vào đội tuyển thi học sinh giỏi toán của thành phố và được giải nhì. Hôm ấy thầy thông báo trước toàn thể học sinh của trường rằng với kết quả giải nhì thành phố anh sẽ đương nhiên được vào đội tuyển thi toán toàn quốc. Rồi thầy gọi tên anh lên đứng dưới chân cột cờ. Em nhìn khá rõ anh vì em ngồi ở hàng trên cùng của lớp 9C. Anh không cao hơn cái trụ cột cờ bao nhiêu. Anh mặc cái áo sơ mi màu trứng sáo, buông chùng, lụng thụng. Quần anh mặc màu xanh da trời, phải xắn lên một gấu. Trông anh vẹo vọ trong bộ quần áo của bố hoặc anh trai anh để lại, hơi quá khổ và cũ kỹ. Tóc anh phủ dài xuống trán. Giữa sân trường, anh vừa phải dùng tay kéo quần lên cho khỏi vướng víu lại vừa phải liên tục gạt mái tóc phủ xuống mặt. Cậu học trò cuối cấp là anh hôm ấy đã đỏ mặt khi thầy hiệu phó giơ tay ra bắt và trao cho anh một gói tặng phẩm, cả sân trường ào lên vỗ tay. Anh bước về chỗ ngồi với dáng đi như muốn biến khỏi trái đất này dù lúc đó anh có quyền ngẩng cao đầu kiêu hãnh. Em cố ngoái nhìn theo anh dù anh đã bước về phía cuối lớp lOA của mình. Hình ảnh anh hôm ấy tuy có chút thiếu tự tin nhưng lại ấn tượng với em vô cùng.
Tất nhiên lúc đó em không thể nghĩ nhiều về anh vì em còn đang phải nghĩ đến một điều khác. Điều mà em nghĩ khủng khiếp lắm. Em và gia đình em đang chuẩn bị làm một chuyện động trời. Chỉ khoảng hơn chục tiếng đồng hồ nữa thôi, chuyện động trời ấy sẽ xẩy ra. Và em đang phân vân là có nên học nốt buổi sáng ấy không? Em đã định nghỉ học rồi nhưng không hiểu sao em vẫn cứ xách cặp đến trường và dự buổi chào cờ cuối cùng trong đời học sinh của mình. Và em vào lớp với một cái cặp sách rất nặng nhưng em cũng chả biết là chứa trong đó những gì? Em không hề chuẩn bị bài vở cho các môn học của ngày hôm ấy. Đến hai tiết học cuối thì em bị gọi lên bảng để trả lời câu hỏi kiểm tra đầu bài của cô giáo dạy lý. Em không có vở bài tập, cũng không có vở lý thuyết. Em cũng không trả lời được câu hỏi nào của cô giáo. Em đã làm cô bực mình. Và cô đuổi em ra khỏi lớp. Em bước về ngăn bàn lẩy cặp sách và bước đi. cả lớp nhìn theo em. Học sinh thời ấy khá ngoan, hi hữu lắm mới bị đuổi ra ngoài, và thường là chờ cho đến hết tiết rồi lại vào lớp. Nhưng đằng này em lại xách cặp bỏ đi luôn, cả lớp nghĩ em phản ứng tiêu cực theo kiểu học sinh cá biệt. Cô giáo dạy lý cũng nghĩ em có dấu hiệu nổi loạn của học sinh hư. Nhưng thực ra hôm ấy em còn tâm trí đâu nữa mà học. Em đến trường như một thói quen thôi. Em muốn nhìn lại lần nữa lớp học, nhìn lại lần nữa những khuôn mặt bạn bè, nhìn lại lần nữa chỗ ngồi của mình và nhìn lại lần nữa ngôi trường mà rất có thể em sẽ không bao giờ còn quay trở lại.
Nhưng xách cặp ra khỏi lớp rồi em lại chẳng biết đi đâu. Sân trường vào giờ học vắng vẻ, các dãy hành lang im phắc, em đi ra trụ cột cờ, ngồi bệt xuống đó nhìn đám mây tráng đang trôi vô định trên bầu trời mà lòng rỗng rễnh đến tê dại. Thỉnh thoảng lại có một thầy cô giáo đi ra từ Ban giám hiệu, từ thư viện, từ nhà để xe... Khi ngang qua sân trường, họ đều đưa mắt về phía em. Biết đâu cô chủ nhiệm sẽ đi ngang qua đây và nhìn thấy em thì sao? Em không muốn gặp cô chủ nhiệm vì em sẽ không thể trả lời được em ngồi ở đấy làm gì giữa giờ học như thế này. Nhưng em biết đi đâu bây giờ? về nhà ư? Gia đình em sắp xảy ra một biến cố lớn rồi. Em sẽ không bao giờ còn tìm lại được tuổi học trò nữa. Em chỉ còn vài tiếng đồng hồ để được nấn ná ở lại đây thôi. Vì thế em chưa muốn về. Em muốn tiêu cho hết khoảng thời gian cuối cùng của mình sao cho thật ý nghĩa với mảnh sân này, ngôi trường này, lớp học kia và chúng bạn phổ thông của em. Em đi về phía vườn ươm. Anh biết rồi đấy. vườn ươm là niềm tự hào của trường chúng ta. Nhờ có vườn ươm này mà môn sinh học trở nên sinh động hơn. Anh và em ít ra cũng đã một lần được bước vào đây để học cách nuôi cấy các mô, tế bào sinh vật, học cách ghép cây, chiết cành, cách lai tạo và nhân bản các giống cây ăn quả sản lượng cao. Em định chui vào vườn ươm, đến một lùm cây nào đó, ngồi lặng lẽ ngắm khoảng sân trường vào giờ ra chơi cho đến tan buổi học mới về. Nhưng em nhìn thấy anh và các bạn anh đang đứng túm năm tụm ba học về cách ghép cành dâu. Mẩy năm đó đang có phong trào trồng dâu nuôi tằm nên các anh được thực hành môn sinh vật trên những thân cây dâu trồng thành từng luống trong vườn ươm.
Em liền đi ra phía cổng trường, ở đó có hai hàng cây trúc đào chạy dài đến lối rẽ vào nhà để xe. Hàng cây bên phải có hoa màu đỏ, còn hàng cây bên trái có hoa màu trắng. Em bước đến hàng cây bên phải và ngồi xuống dưới gốc một cây trúc đào nở hoa đỏ rực. Em với tay bẻ một chùm hoa và nhìn dòng nhựa tỏa mùi hăng hắc của nó chảy xuống lòng bàn tay mình. Lá trúc đào rất độc. Thầy giáo dạy sinh học bảo rằng nó độc chẳng kém gì lá ngón ở trên miền ngược. Đã từng có người lấy lá trúc đào giã ra uống, tự tử. Còn bọn con gái lớp em thì thường lấy hoa trúc đào để bói thi. Chúng nó cứ cấu từng cánh hoa rồi lẩm nhẩm “đỗ - không đỗ”. Nếu cánh hoa cuối cùng ứng với từ “đỗ” thì hét ầm lên sung sướng, còn ứng với từ “không đỗ” thì mặt buồn thiu, hồi hộp lo âu đến mất ăn, mất ngủ. Sau này chúng nó còn dùng hoa trúc đào để bói nhiêu thứ nữa, nhất là bói yêu. Em chưa bói hoa trúc đào bao giờ. Lần này em thử bói xem sao. Nhưng bói cái gì đây? Thì bói về điều mà em đang nghĩ. Thế là em bói về biến cố sắp xảy ra đối với gia đình em. Em cấu cánh hoa đầu tiên và lẩm nhẩm: “thoát”, “Không thoát”... Em hồi hộp nhìn những cánh hoa lần lượt bị bứt ra khỏi bông. “Thoát”, “Không thoát”... Còn hai cánh nữa thôi. “Không thoát”, “Thoát”! ôi, em khẽ kêu lên, sung sướng. Vậy là lần đầu tiên em đã bói ra một kết quả rất tuyệt vời. cả nhà em sẽ thoát. Em cũng sẽ thoát. Thế là em không còn bao giờ được quay trở lại đây nữa. Lúc đó em tin như thế. Tin đến độ xác quyết. Và trong khi em đang vừa vui mừng vừa bâng khuâng trước kết quả bói hoa của mình thì anh và anh Đinh bước đến sau lưng em từ bao giờ. Giọng anh Đinh cất lên làm em giật thật:
- Chết nhé, trốn học ra đây ngồi bói hoa nhé!
Quả là em rất ngượng khi gặp người quen vào lúc đó. Nhưng các anh hồn nhiên đến độ chả cần quan tâm đến việc vì sao em lại ra ngồi ở đấy. Anh Đinh với tay dứt một bông trúc đào rồi sà đến bên em, bảo: “Em bói hoa cho anh với?”. Em còn chưa hết ngượng ngùng thì anh Đinh quay ra, thấy anh vẫn đứng nép mình bên cành trúc đào, liền hất mặt lên bảo:
- Ngồi xuống đây, mày!
Em bỗng thấy run khi anh lúng túng tìm một chỗ ngồi xuống bên cạnh em. “Biết thằng này chưa, Diệu?”. Đinh lại tiếp tục giới thiệu về anh cho em bằng một câu hỏi hất hàm như thế. Rồi không cần biết phản ứng của em ra sao, Đinh nói một hơi về anh.
- Thằng Nhân đấy. Nó ở ngõ dưới, gần nhà anh. Sáng nay chào cờ nó vừa được bêu dương trước toàn trường đấy, em có nhìn thấy không? Chả biết nó ăn cái gì mà học giỏi thế chứ, mà thôi, em bói hoa cho anh với?
Em nhìn sang anh, xem cái người “chả biết ăn cái gì mà học giỏi thế” mặt mũi, vóc dáng như thế nào. Lần đầu tiên em được nhìn anh gần như thế. Khuôn mặt anh toát lên vẻ khôi ngô. Đôi mày anh giao nhau, rậm rì. Mắt anh sáng đến độ khoảng tối trong lòng em lúc đó như bị hai đồng tử của anh soi rọi thấy hết cả. Ngồi cạnh em mà anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ tủm tỉm cười. Cái miệng anh cười cứ như cậu bé được cho quà ấy, nó làm khuôn mặt anh trở nên rạng rỡ và sáng láng. Hàng ria lún phún bên mép anh làm em liên tưởng đến cái sự trưởng thành của một vài đứa con trai ở lớp em. Chúng đã bắt đầu biết yêu đương, tán tỉnh và nói những chuyện làm em đỏ mặt. Hào quang từ anh, một học sinh học giỏi nhất khối lớp 10 tỏa sang làm em ngây ngất dù anh không ý thức được điều đó. Anh ngồi cạnh em mà hai cánh tay thừa thãi đến tội nghiệp. Chiếc áo màu trứng sáo của anh phủ dài quá gối. Trong lúc em rất muốn nghe một tiếng nói từ anh thì Đinh cứ xán vào người em, ấn bông hoa trúc đào vào tay em, bảo bói hộ. Em nhích sang bên cạnh và khẽ chạm vào người anh. Em dẫu sao cũng chỉ là cô gái mười sáu, tự dưng bị ngồi ép giữa hai anh học sinh khóa trên, bối rối ngượng ngập quá, nhưng hình như các anh không để ý đến điều ấy. Em nói với Đinh rằng việc bói hoa là phải tự làm. Định ước nguyện điều gì thì hãy nghĩ đến điều đó và bắt đầu dùng tay mà bứt những cánh hoa kia ra khỏi bông đi, để người khác làm sẽ mất thiêng. Đinh bảo muốn bói về việc đòi nợ. Một cửa hàng xén nào đó ở trong chợ Ga còn nợ tiền hương của nhà Đinh, đã nhiều 1ần Đinh đòi mà không trả, chiều nay Đinh lại phải tiếp tục đi đòi về cho gia đình. “Được” - “Không được”... Đinh bắt đầu bói theo sự hướng dẫn của em. Anh ngồi cạnh em dõi mắt nhìn theo từng động tác bói hoa của Đinh. Nhưng Đinh chưa bói xong thì tiếng kẻng ra chơi vang lên. Đinh như chợt nhớ ra điều gì, ngẩng phắt lên, bảo:
- Ra chơi rồi. Thế nào bọn lOC cũng sang cà khịa chuyện hôm qua với lớp mình. Để tao chạy về lớp xem thế nào?
Bây giờ anh mới cất tiếng. Anh nói bằng thứ giọng nhát ngừng, âm sắc nhỏ nhẹ: ‘Thôi, mày mà gặp chúng nó bây giờ là đánh nhau đấy. Mày lúc nào cũng nóng thế làm gì. Chuyện có gì đâu”.
- Mày cứ ngồi đây. Để tao về xem thế nào. Bọn này mà thích thì chơi luôn. Mẹ chúng
nó...
Đinh còn định văng tục nữa nhưng chợt nhớ ra là còn em ngồi đấy nên thu lời lại. Đinh ném bông hoa đang bói dở đã bứt gần hết cánh xuống đất, bỏ đi về lớp. Nhoáng cái, bóng Đinh đã mất hút giữa sân trường đang đầy chật học sinh nô đùa vào giờ ra chơi. Đinh đi rồi, chỉ còn lại em và anh dưới gốc cây trúc đào. Em chả dám nhìn anh, cứ cúi gằm mặt xuống đất. Anh cũng không nhìn em mà nhìn hút theo bóng Đinh rồi nói:
- Hôm qua lớp bọn anh đá bóng với bọn lOC. Chúng nó thua nên cãi nhau. Thằng Đinh nóng quá, tí nữa thì đánh nhau. Hôm nay mà không cẩn thận thì dễ đánh nhau lắm.
Em tỏ ra lo lắng:
- Chết. Thế phải làm thế nào bây giờ?
Đúng lúc đó anh chỉ về phía nhà hiệu bộ:
- À, thằng Đinh kia rồi. Nó đang đi với thầy chủ nhiệm. Chắc có việc gì đấy. Có thày chủ nhiệm thì không dám đánh nhau đâu.
Anh bỗng quay sang em hỏi:
- Em dạy anh bói hoa được không?
Em bảo, thì anh cứ cầm bông hoa lên đi, rồi anh cầu nguyện điều gì, anh cứ nghĩ về điều ấy và bứt từng cánh hoa một. Thế, thế... Ví như anh muốn yêu ai chẳng hạn. Anh sẽ nói là “Yêu” rồi bứt một cánh, lại nói là “Không yêu” rồi bứt một cánh. Thế, thế... Anh bỗng ngẩng lên nhìn thẳng vào em. ôi, cái nhìn của anh mới chói lòa làm sao. Em vội cụp ánh mắt mình xuống. Bất ngờ anh hỏi em:
- Sao em lại trốn học ra đây ngồi?
- Em... em...
Quả thật là em không biết phải trả lời anh như thế nào. Trước ánh mắt của một “con ngoan trò giỏi” như anh thì cái việc em phải ra đây ngồi thật không thể chấp nhận được. Vậy mà chả hiểu sao em lại trả lời rất thật:
- Em bị cô giáo dạy lý đuổi ra khỏi lớp.
- Sao lại đuổi?
- Em không mang vở đi.
- Sao đi học lại không mang vở?
- Em sẽ không học nữa. Đây là buổi cuối cùng. Em chỉ muốn đến lớp để chơi thôi...
Anh nhìn em im lặng. Hình như anh đang tự đặt ra câu hỏi vì sao đây lại là buổi học cuối cùng của em và đang tự trả lời. Nhưng anh không trả lời nổi. Và anh lại buông ra một câu hỏi:
- Sao em lại nghỉ học?
Sao em lại nghỉ học? Điều này thì em không thể nói với anh được. Ánh mắt anh đáng tin cậy lắm, khuôn mặt anh có thể khiến em dốc bầu tâm sự. Nhưng đây là sự sống chết của cả gia đình em. Em mà hở ra thì em sẽ chết. Nhưng em trót nói ra rồi. Thì thôi, em đành phải tiếp tục trả lời. Nhưng em phải giấu đi sự thật. Em nghỉ vì nhà em nghèo quá, không có tiền đi học. Em nghỉ để ra chợ bán hàng cùng với mẹ em. Anh tin ngay. Anh bảo, ừ, nhà em làm hương ở ngõ trên. Anh biết. Có lần anh cùng thằng Đinh qua nhà em lấy hương. Anh đứng ngoài giữ xe đạp. Anh có nhìn vào nhà em và thấy em gói hương đưa cho Đinh. Trên đường về anh cứ hỏi thằng Đinh về em. Chả biết nói thế nào về cái cảm giác của anh lúc ấy nhỉ? Em không xinh, đúng rồi, không thật xinh lắm. Em không ăn diện, đúng rồi, bộ quần áo giản dị em mặc hôm ấy chỉ vừa đủ tôn lên cái dáng dấp thiếu nữ mười sáu của em thôi. Em cũng không nói cười nhiều để anh nhận ra duyên chìm duyên nổi gì ở em cả. Nhưng mà anh thấy ấn tượng. Đúng rồi, một ấn tượng khó diễn giải. Có lẽ là ở ánh mắt. Em tiễn Đinh ra cửa và đưa mắt nhìn theo hai đứa bọn anh. Anh có ngoái lại và thấy ánh mắt của em chứa một cái gì đó rất lạ. Bây giờ anh mới gặp được em. Nhưng mà em bảo sao? Em nghỉ học vì nhà nghèo quá ư? Anh nói thật nhé, nhà em còn khá giả hơn cả nhà anh và nhà thằng Đinh đấy. Chắc là em thích bán hàng hơn đi học nên bỏ thôi?
Em cúi gằm mặt xuống không nói gì. Thôi thì anh nghĩ thế nào cũng được. Em chả còn thời gian mà ngồi nói chuyện với anh nữa đâu. Cái thiện cảm em có đối với anh thế này là quý lắm rồi, em sẽ lưu giữ nó và mang nó theo trong tâm hồn mình tới phương trời xa xôi kia. Và phải nói thật với anh là em rất vui. Rất vui vì lần đầu tiên em biết đã có một người con trai ấn tượng tốt về em. Người con trai ấy lại là anh, một khuôn mặt sáng láng, một học sinh giỏi giang, một cậu trai mảnh khảnh với giọng nói nhỏ nhẹ. Tóm lại là cái sự con gái thường tình trong em bắt đầu biết thế nào là sóng sánh, chao nghiêng. Nhưng kẻng vào học lại vang lên rồi. Thôi, anh vào học nốt tiết cuối đi. Em về đây.
Em xách cặp đứng lên. Em chào anh. Em tạm biệt anh. Và có thể là không bao giờ gặp lại anh nữa.
Gió bỗng thổi thốc lên từ phía vườn ươm. Những chùm hoa trúc đào rung rinh trên đầu anh và em. Em bước về phía cổng trường. Học sinh bắt đầu vào học tiết cuối rồi. Thôi, coi như em không học hết buổi học cuối cùng này. Em về với gia đình em đây. về với biến cố lớn sắp xảy ra trong đời em. Anh vào học đi, cậu trai đáng mến ạ. Em nghĩ đến kết quả bói hoa của em khi nãy. “Thoát”. Nhất định là gia đình em sẽ thoát. Và như thế có nghĩa là sẽ rất khó có cơ hội gặp lại anh.
- Từ từ đã, để anh đưa em về nhé!
Thoạt tiên là giật mình. Rồi một một cảm giác rợn ngợp bắt đầu từ cổ tay, lan dần lên khắp cơ thể em. ôi chao, lần đầu tiên em được một người con trai nắm tay. Anh đã chạy theo em và đề nghị đưa em về. Hàng ria mép trên mặt anh căng ra bởi cơ mặt anh đang giãn nở theo nhịp thở ngấp ngáp. Anh không giấu được em sự bồi hồi run rẩy. Có lẽ với anh cũng là lần đầu tiên nắm tay một người con gái. Tình cảnh của một đứa con gái như em đã làm anh xúc động và dẫn tới sự bùng nổ một hành động báo hiệu sự trưởng thành triệt để của một cậu con trai trong anh. Nhưng anh còn phải vào lớp học tiết cuối? Không, anh không vào lớp nữa, anh bỏ cũng được. Còn cặp sách của anh? Không lo đâu, thằng Đinh sẽ mang về cho anh. Thôi, anh đừng bỏ học. Em về được mà.
- Không nói nhiều nữa, Diệu, để anh đưa em về.
Nắng đã bắt đầu loang lổ khắp sân trường. Gió vẫn thổi tới từ vườn ươm và những cánh hoa em vừa bứt lìa khỏi bông bay tứ tung khắp gốc trúc đào.
Anh hiên ngang đi bên em bước về phía cổng trường. Tự nhiên em thấy cái áo sơ mi màu trứng sáo anh mặc trên người không còn lụng thụng nữa. Cái dáng anh không giống lúc sáng, chỉ như muốn biến mất khỏi mặt đất, mà vững chãi một khát vọng hiện tồn bên em. Em không hiểu lúc ấy lòng em xao xuyến như thế nào nữa.
Em thấy mình hạnh phúc.