hời gian chết, nếu nó cứ qua đi theo tiếng tích tắc của những bánh xe bé tí; chỉ khi chiếc đồng hồ ngừng chạy, thời gian mới tồn tại.WILLIAM FAULKNER“Mất bao lâu bọn chúng mới chết nhỉ?”Gã đàn ông được hỏi câu đó có vẻ như không nghe thấy câu hoi. Gã lại nhìn gương chiếu hậu và tập trung lái xe. Vừa qua nửa đêm, các con phố khu Hạ Manhattan đã đóng băng. Một frông[1] khí lạnh lẽo quét quang đãng bầu trời, thổi cho những bông tuyết rơi lúc trước kết thành một lớp bóng láng trên mặt đường nhựa. Hai gã đàn ông đang ngồi trong chiếc Band-Aid-di động[2] chạy rất tít – đó là cách Vincent Láu gọi chiếc SUV màu nâu vàng. Nó chạy đã mấy năm, đã đến lúc cần kiểm tra phanh và thay lốp. Nhưng mang một chiếc xe ăn cắp đi bảo dưỡng đâu phải ý tưởng không ngoan, nhất là khi hai hành khách mới đây của nó lại là hai nạn nhân của một vụ án mạng.Tay tài xế - vóc dáng rắn chắc ở tuổi năm mươi, với mái tóc cắt gọn gàng – cẩn thận rẽ vào một con phố phụ và tiếp xúc cuộc hành trình, không tăng tốc, thực hiện những lần cua xe chính xác, giữ cho xe chạy chính giữa làn đường của mình. Gã sẽ lái xe y như thế, dù cho các con phố có khô khao hay trơn trượt, dù cho chiếc xe có vừa dính dáng đến án mạng hay chẳng hề gì.Cẩn thận, tỉ mỉ.Mất bao lâu?Vincent Bự – Vincent với những ngón tay dài, mập mạp, lúc nào cũng ướt át, và chiếc thắt lưng màu nâu kéo ra đến nấc cuối cùng vẫn chật căng quanh bụng – run lập cập. Gã đã phải đứng đợi nơi góc phố sau ca làm ban đêm của mình – một nhân viên xử lý văn bản. Trời lạnh thấu xương, nhưng Vincent không thích dãy hành lang nơi gã làm việc. Ánh đèn thì xanh nhợt nhạt và các bức tường gắn những tấm gương lớn khiến gã có thể tự soi lấy tấm thân hình chum từ mọi góc độ. Vì thế mà gã đã bước ra bầu không khí tháng Mười hai giá lạnh, thoáng đãng, đi tới đi lui, chén một thanh kẹo. Chà, chén luôn hai thanh.Khi Vincent đang liếc nhìn lên mặt trăng tròn vành vạnh – chiếc đĩa trắng toát hiện ra chốc lát giữa hai tòa nhà – Thợ Đồng Hồ nói to ý nghĩ của mình: “Mất bao lâu bọn chúng mới chết nhỉ? Thật thú vị”.Vincent chỉ vừa quen Thợ Đồng Hồ – tên thật là Gerald Duncan – nhưng gã đã biết rằng người nào đặt ra cho Duncan một câu hỏi là người ấy phải gánh lấy mọi bất trắc. Thậm chí một câu hỏi đơn giản cũng có thể mở cánh cửa vào một mạch độc thoại dài dằng dặc. Và gã trả lời lúc nào cũng đâu ra đấy, hệt như một vị giáo sư đại học. Vincent biết rằng mấy phút im lặng nãy giờ là do Duncan đang cân nhắc câu trả lời.Vincent bật nắp một lon Pepsi. Gã thấy lạnh nhưng muốn thứ gì đó ngòn ngọt. Gã uống ừng ực rồi đút cái vỏ lon vào túi áo khoác. Gã chén một gói bích quy bơ lạc. Duncan nhìn sang để chắc chắn rằng Vincent đang đeo găng tay. Bọn gã luôn luôn đeo găng tay trong chiếc Band-Aid-di động.Thận trọng, tỉ mỉ…“Theo tao thì câu hỏi ấy có vài câu trả lời”, Duncan nói với giọng thờ ơ, nhẹ nhàng. “Giả dụ, kẻ thứ nhất tao giết hai mươi tư tuổi, vậy mày có thể bảo là y mất hai mươi tư năm trên đời này mới chết.”Giả dụ, ôi dào… Vincent Láu nghĩ với sự mỉa mai của một gã thiếu niên, mặc dù gã phải thừa nhận câu trả lời hiển nhiên này đã chẳng xuất hiện trong đầu óc mình.“Kẻ kia ba mươi hai, tao cho là thế.”Một chiếc xe cảnh sát phóng qua, theo hướng ngược lại. Mạch máu ở thái dương Vincent đập thình thịch nhưng Duncan không phản ứng gì. Toán cảnh sát không tỏ ra chú ý đến chiếc Explorer ăn cắp.Duncan tiếp tục. “Một cách khác để trả lời câu hỏi ấy là xem xét khoảng thời gian kể từ lúc tao bắt đầu hành động tới lúc tim bọn chúng ngừng đập. Có lẽ mày nghĩ về điều này. Thấy không, người ta cứ muốn đặt thời gian vào cái khung quy chiếu dễ hiểu. Nó hợp lý chừng nào nó ích lợi. Ích lợi khi biết rằng người vận động viên chạy mỗi dặm mất ba phút năm mươi tám giây, và thế là anh ta chiến thắng. Cụ thể thì đêm nay mất bao lâu bọn chúng mới chết… ờ, việc ấy không quan trọng, miễn nó đừng diễn ra nhanh chóng”. Một cái liếc nhìn sang Vincent. “Tao không định phê phán câu hỏi của mày.”“Có sao đâu”, Vincent đáp, chẳng bận tâm mình bị phê phán hay không. Vincent Reynolds ít bạn và chịu đựng được Gerald Duncan. “Tôi chỉ tò mò thôi.”“Tao hiểu. Có điều tao đã quên bấm giờ. Nhưng kẻ tiếp theo, tao sẽ nhớ.”“Cô gái ấy à? Ngày mai à?” Trái tim Vincent đập gấp gáp hơn một chút.Duncan gật đầu. “Mày muốn nói là hôm nay đấy.”Đã qua nửa đêm. Đối với Gerald Duncan, người ta phải thật chính xác, đặc biệt khi đề cập tới thời gian.“Ừ.”Vincent Đói Khát bấy giờ đã đánh hơi thấy Vincent Láu đang nghĩ về Joanne, cô gái sẽ là người kế tiếp kết thúc mạng sống.Hôm nay…Sát thủ lái xe đi theo một tuyến phức tạp để trở về chỗ ở tạm thời của hai gã tại quận Chelsea, khu Manhattan, phía nam Midtown[3], gần sông. Ngoài đường vắng tanh. Trời lạnh chừng mười mấy độ[4] và dọc các con phố hẹp gió thổi miệt mài.Duncan đỗ xe vào lề đường, tắt máy, cài phanh. Hai gã bước ra khỏi xe, đi bộ chừng nửa khối phố trong gió lạnh băng. Duncan liếc nhìn bóng mình đổ xuống vỉa hè, dưới ánh trăng. “Tao vừa có một câu trả lời khác. Về chuyện mất bao lâu bọn chúng mới chết.”Vincent lại rùng mình – chủ yếu vì lạnh, nhưng không hẳn vì thế.“Nếu mày xem xét vấn đề theo quan điểm của bọn chúng”, tên sát thủ nói, “mày có thể bảo là cực kỳ lâu”.Ghi chú[1] Front: khoảng không gian hay bề mặt ngăn cách hai khối khí có thuộc tính nhiệt - ẩm khác nhau. (Các chú thích là của người dịch.)[2] Band-Aid là nhãn hiệu băng dính y tế của hãng dược phẩm và thiết bị y tế Johnson & Johnson, Mỹ, một mặt có màu nâu vàng (ám chỉ màu của chiếc SUV, dạng viết tắt của Sport Utility Vehicle – dòng xe đa dụng).[3] Midtown (trung), cùng với Uptown (thượng) và Downtown (hạ), là một trong ba phân khu chính của Manhattan, New York.[4] oF, khoảng 10oC.