rước ngày hội diễn văn nghệ học sinh cấp hai, khi các đơn vị đã đăng ký đủ chương trình dự thi của mình thì hầu như mọi người đều đoán được ai sẽ là người đoạt giải nhất đơn ca.Thầy Mai, người phụ trách câu lạc bộ ca nhạc của Nhà thiếu nhi, vui vẻ nói với Hồng Loan, cô bé có cái lúm đồng tiền, học trò cưng của mình:- Chuẩn bị ăn khao nghe trò!Hong Loan bẽn lẽn:- Thầy nói làm em hồi hộp quá!Thầy Mai gật gù, mái tóc muối tiêu vừa dày vừa dài coi rất nghệ sĩ mà nét mặt thì lại nghiêm:- Nói vậy chớ trò vẫn phái hết sức tập trung khi biểu diễn mới chắc ăn.Cô Tuyên phụ trách đội văn nghệ trường Lê Lợi của Hồng Loan thì nhắc nhở cô bé mảnh khảnh có giọng hát tuyệt vời:- Nhớ nghe Hông Loan. Hội phụ huynh tặng cho em nào đơn ca nhiều điểm nhất hội diễn một chiếc áo dài. Nhiều điểm nhất chớ không phải giải nhất đâu nghe. Ráng lên đó.Bạn bè Hồng Loan nhao nhao lên:- Hồng Loan nó nhiều điểm nhất là cái chắc rồi cô ơi.- Có thầy Mai trong ban giám kháo, còn lo chi hả cô!- Nè Hồng Loan được thưởng chiếc áo dài, sướng ghê nha!Phần Hồng Loan, cô bé rất phấn khởi. Cô bé nghe cô Tuyền kể lại thì các “ca sĩ ngôi sao” của năm trước đều không còn xuất hiện ở hội diễn này vì các chị ấy đều đã lên lớp 10. Còn những “địch thủ” mới của cô bé thì đều xoàng cả. Có những bạn còn rất “vô danh”. Dù sao, Hong Loan vẫn nhớ lời thầy Mai căn dặn. Cô bé không hề lơ là tập dượt. Cô bé chú ý nghe đoạn nhạc dạo đầu để “vào” cho thật ngọt, chú ý phát âm rõ và đúng, cũng không quên diễn cảm bài hát bằng đôi mắt, nét mặt, đôi tay...Trước ngày hội diễn, Hồng Loan thủ thỉ với má:- Má ơi, thế nào con cũng được thưởng chiếc áo dài. Vậy là qua năm con lên cấp ba, má chỉ phải may cho con một chiếc nữa thôi để con mặc thay đổi.Má âu yếm bảo cô bé:- Ờ, con cố gắng nghe chưa. Nhà minh nghèo, con đỡ đần ba má được chút nào hay chút ấy.Trường Lê Lợi là một trường lớn, có đến gần hai ngàn học sinh, lại có truyền thống luôn tích cực tham gia các hội diễn văn nghệ, năm nào trường Lê Lợi cũng có số diễn viên đông đảo nhất, chương trình phong phú nhất và thường cũng chất lượng nhất. Ban tổ chức thường chọn trường Lê Lợi biểu diễn ngay sau lễ khai mạc để lấy khí thế chung cho hội diễn.Năm nay cũng không ngoại lệ mọi năm. Sau phần thủ tục khai mạc, ban tổ chức giới thiệu đội văn nghệ trường Lê Lợi...Tiết mục thứ năm là đơn ca của Hồng Loan. Cô bé nhí nhảnh trong chiếc duýp hồng bước ra sân khấu giữa tiếng vỗ tay ái mộ “ngôi sao” của các khán giả nhỏ tuổi. Cô bé tự giới thiệu trước khi ban nhạc trỗi lên giai điệu mở đầu. Rồi tiếng hát của cô bé cất lên, hay bổng khắp hội trường đang im lặng thưởng thức:Tuổi hồng trên đôi tayQua con đường đến trường mỗi ngày.Dịu dàng lá me bayNắng vấn vương áo trắng thơ ngây...Một tràng pháo tay, rồi lại tiếp tục một tràng pháo tay nữa tán thưởng Hồng Loan khi cô bé hát xong, chào lui vào hậu trường. Nơi bàn giám khảo, nhiều vị gật gù khen ngợi. Nụ cười nở trên môi thầy Mai, chánh chủ khảo.Cuối buổi thi, Hồng Loan gặp thầy Mai. Thầy nói:- Tốt lắm! Trò hát xuất thần. Tôi thật không ngờ.Hồng Loan vô cùng sung sướng.Những buổi thi sau đó, Hồng Loan luôn có mặt. Cô bé hoàn toàn yên tâm vì chưa có “địch thủ” nào qua mặt được cô bé. Buổi thi cuối cùng gồm ba trường nhỏ ở ngoại ô. Trường nhỏ nên không có ban nhạc riêng, ban tổ chức phải nhờ nhạc công đệm giùm. Hồng Loan nói với bạn ngồi cạnh:- Kiểu này thì đơn ca sẽ rớt hết.Quả thật, đã có hai “ca sĩ ngoại ô” bị “rớt” vì không “vào” được bài hát sau khi nhạc dạo đầu chấm dứt. Ca sĩ thứ ba được giới thiệu tên là Phương Thúy, một cái tên lạ, một gương mặt chưa ai quen. Cô bé Phương Thúy mặc đồng phục học sinh cấp hai, duýp xanh, áo trắng, thắt khăn quàng đỏ, coi “quê quê” làm sao! Nhưng khi tiếng hát của Phương Thúy cất lên, mọi người đã không khỏi ngạc nhiên. Cô bé rất chững chạc truớc ban nhạc lạ, vào đúng nhịp, đúng tông. Tiếng hát ngọt ngào của cô bé đã khiến cả hội trường lặng đi. Hồng Loan cũng lặng đi vì bất ngờ, vì thán phục và... buồn thay, vì cả ganh tị nữa! Phần thưởng trước mắt cho Phương Thúy là hai tràng pháo tay nối nhau, là những lời xầm xì trong khán giả, là những cái gật đầu của giám khảo.Hồng Loan bỗng thấy lo sợ...