Chương 8

Lại những ngày buồn chán đi qua. Ngoài việc chờ tin tức những người bạn của Khang Vũ, Gia Thanh chẳng biết làm gì nữa.
Ngày ngày ức đi ra đi vào rồi lên mạng. Còn không lên mạng thì bị anh em nhà Khang Vũ kéo đi hết nơi này đến nơi khác. Hết nhà hàng này đến nhà hàng khác, nhiều khi muốn đuối luôn. Nhưng cô cũng phải cám ơn họ, vì như thế cô mới mở rộng tầm nhìn để sau này trở về Việt Nam phục vụ tốt hơn.
Mấy ngày nay không ai gởi cho cô một lá mail nào cả. Chẳng lẽ công ty và khách sạn vẫn còn đang rối sao? Không phải Khang Vũ đã giúp đỡ rồi ư?
Gia Thanh nôn nóng tin từ quê nhà vô cùng. Cô muốn biết tình hình hiện tại, thế mà sau cái chết của tổng giám đốc không ai thèm liên lạc với cô cả. Đáng ghét thật!
Cái gã Trần Trung Kiên cũng vậy. Không muốn cho cô biết thì cô cũng đã biết rồi. Đau khổ buồn lo cũng từ từ mà đi qua. Cái quan trọng là mọi người có giữ vững lập trường mà chiến đấu đến cùng không?
Gia Thanh suy nghĩ. Hay khi biết được công ty du lịch và khách sạn Thái Bình không phải là của giám đốc Lưu thì mọi người không quan tâm nữa.
Không được, Gia Thanh phải gọi về xem sao. Nhưng cô chưa kịp nhấc máy gọi thì nghe tiếng gõ cửa. Gia Thanh phải bỏ điện thoại trở xuống bước ra ngoài.
- Hello! (chào)
Gia Thanh tròn mắt:
- Nghi Dung! Sao cô lại đến đây?
- Em không đến đây thì đến đâu?
- Nhưng... sao cô biết chỗ tôi trọ?
- Đơn giản thôi, có gì khó đâu. Chỉ cần thám tử Công Vinh ra tay tất cả đều tốt.
- Thì ra...
Gia Thanh nhín người nhìn ra ngoài:
- Cô đến với ai vậy?
- Một mình thôi.
Nghi Dung tự nhiên nắm lấy tay Gia Thanh ngồi xuống bộ ghế trong phòng.
- Chị đang làm gì vậy?
- À! Đang xem một số tư liệu về nhà hàng khách sạn thôi.
- Trên đường đi, em lo lắng sợ không gặp được chị. Nhưng giờ gặp rồi thì may quá. Chị không đi đâu sao?
- Tâm trạng không vui nên tôi ít ra ngoài lắm. Với lại ở thành phố lớn của đất nước Mỹ này, tôi đâu có bạn.
- Anh em và còn em chi. Em để ý rồi nghen, bao nhiêu lần mời đến nhà, chị đều viện lý do để từ chối. Thật ra chị đâu có xem anh em là bạn. Hay là anh em vô duyên đến một tình bạn cũng không có người chấp nhận.
- Nghi Dung! Cô đừng nói vậy mà. Tại tôi không có thời gian thôi.
Gia Thanh không dám nói lên một điều, cô không dám đối diện với Khang Vũ. Anh cho cô tình cảm tốt đẹp, đối xử với cô rất tốt. Gia Thanh sợ cô sẽ yêu anh mất, mà trong thời điểm này cô không thể nghĩ đến tình cảm. Vì cô còn một trách nhiệm vô cùng nặng nề.
- Thế hôm nay chị có thời gian chứ?
- Tôi...
Nghi Dung quyết định:
- Bất kể hôm nay là chuyện gì, chị cũng không được viện lý do.
- Cô đừng làm khó tôi mà.
- Chị nói gì mặc chị, nhất định chị phải đi với em. Nếu không đi thì chị sẽ hối hận.
Gia Thanh nhíu mày:
- Có chuyện gì quan trọng lắm sao?
Nghi Dung chúm chím môi:
- Đúng là quan trọng, nhưng xin lỗi, em không thể nói cho chị biết ngay bây giờ. Đừng buồn em nhé!
- Nếu đó là bí mật thì làm sao tôi dám buồn cô đây.
- Vậy thì đi nhanh đi chị. Chúng ta đi ngay, kẻo không kịp giờ.
Nhìn khuôn mặt có vẻ quan trọng của Nghi Dung, Gia Thanh nghĩ là có chuyện gì đó thật. Biết đâu có tin của Vũ Khang rồi, Gia Thanh gật đầu nhanh:
- Cô chờ tôi chút nha, tôi thay đồ đã.
Trong lúc Gia Thanh vào trong, Nghi Dung nằm dài ra nệm với khuôn mặt hí hửng. Cuộc hội ngộ này chắc thú vị lắm đây.
Gia Thanh đã bằng lòng đi thì cô không thấy uổng công khi sắp xếp 1 cuộc gặp gỡ này.
Tình yêu là 1 cái gì đó thật khó nói. Đúng như vậy, anh Khang Vũ đâu phải là 1 người đàn ông nhút nhát. Thế nhưng trong tình yêu, anh là người nhát nhát thật sự.
Yêu không dám nói yêu, chỉ biết nhìn người ta rồi băn khoăn thở dài. Im lặng như thế đâu phải là cách hay, không khó mất người mình yêu cho coi.
Mà cũng không thể trách anh Vũ được, tìm được một tình bạn ở Gia Thanh đã khó rồi. Tất cả không thể vội vàng.
Gia Thanh là một cô gái xứng đáng để anh cô đeo đuổi. Tuy quen biết Gia Thanh không lâu, nhưng Nghi Dung có cảm nhận. Từ nhỏ đã không có người thân, tự bản thân mình đấu tranh để có sự sinh tồn. Gia Thanh có 1 tâm hồn trong sáng yêu thương và chia sẻ.
Buổi gặp gỡ hôm nay có thể để cho họ nhớ mãi. Vì có biết đâu ngoài Nghi Dung này, hai người có cùng ngày sinh nhật. Phát hiện ra điều lý thú ấy, Nghi Dung đã lợi dụng để họ có cơ hội gần nhau và tìm hiểu nhau nhiều hơn.
Thích thú với kế hoạch vẹn toàn, Nghi Dung nở nụ cười hài lòng:
- Tôi thấy cô vui quá rồi đấy.
Nghi Dung giật mình bật dậy:
- Chị xong rồi à?
Nụ cười của Nghi Dung làm Gia Thanh hơi nghi ngờ. Hình như cô định giở trò gì thì phải.
Gia Thanh nhướng mắt:
- Chúng ta đi chưa?
Nghi Dung gật nhanh:
- Vâng. Đi chị!
Gia Thanh khóa cửa phòng, cô cùng Nghi Dung xuống đường. Thoáng thấy chiếc tắc xi trờ tới, Nghi Dung ngoắc ngay. Gia Thanh vội vàng kéo tay cô:
- Không đi xe riêng à?
- Dạ không.
- Vậy thì đến trạm xe buýt đi.
- Chúng ta đi tắc xi cho nhanh, với lại còn phải ghé ngang siêu thị mua 1 vài món đồ nữa.
Mua đồ? Gia Thanh ngu ngơ đi theo đà kéo của Nghi Dung. Khi ngồi vào tắc xi, Gia Thanh nghiêm mặt:
- Nghi Dung, cô nói đi. Thật ra chúng ta đi đâu?
- Em muốn đưa chị đến 1 nơi, luôn tiện mua 1 vài món đồ. Chỉ đơn giản vậy thôi.
- Nhưng tôi thì nghĩ không đơn giản như vậy.
Nghi Dung thở hắt ra:
- Biết nói thế nào cho chị hiểu đây? Tóm lại em không làm những gì mà chị không thích là được rồi. Còn việc mua ít đồ, là vì em muốn tặng cho 2 người bạn cúa em 1 món quà. Như chị thấy đấy, em không có cặp mắt thẩm mỹ nên nhờ chị chọn giúp.
- Chỉ có thế thôi ư?
- Vâng.
- Thôi được, chọn quà thì tôi có thể chọn giúp, còn việc đưa tôi đến 1 nơi nào đó thì tôi xin lỗi. Tôi không thể đi với cô.
Nghi Dung kêu thầm "chết rồi", vậy phải làm sao đây? Tính cương quyết của Gia Thanh không phải cô không biết. Tại sao mình không chuẩn bị vấn đề này nhỉ?
Nghi Dung cắn môi, rồi cô bỗng sáng mắt:
- Nhờ chị chọn quà giúp em là 1 việc, đi ra ngoài hít thở không khí là 1 việc khác. Với lại em muốn đưa chị đến tham quan 1 nhà hàng khá nổi tiếng. Mấy ngày nay chị có chuyện buồn mà cứ ở mãi trong phòng thì ngột ngạt lắm.
- Cô không gạt tôi chứ?
- Em nào dám.
Lòng đầy lo lắng, Gia Thanh thật chẳng còn tâm trạng để đi. Nhưng nhốt mình tránh tiếp xúc cũng không phải là cách. Với lại cô cũng muốn gặp Khang Vũ để biết tin tức.
Xe dừng lại ở trung tâm mua sắm lớn của thành phố. Nghi Dung trả tiền rồi cùng Gia Thanh bước xuống xe.
Ở tại thành phố này hơn 1 tháng, nhưng đây là lần đầu tiên cô bước vào trung tâm mau sắm lớn như thế này. Gia Thanh vừa ngỡ ngàng vừa xa lạ. Nếu không có Nghi Dung bên cạnh thì có thể cô sẽ bị bảo vệ theo dõi vì thái độ của cô rồi.
Nghi Dung rành rẽ nơi này, Gia Thanh cũng không lạ gì, bởi vì từ nhỏ cô lớn lên ở thành phố này mà.
Nhìn Nghi Dung tung tăng bên các gian hàng, Gia Thanh thầm nghĩ: Cô ấy cũng lớn lên bên cạnh không có người thân tại sao cô ấy lúc nào cũng vô tư vui đùa nhỉ? Gia Thanh ước gì mình được như Nghi Dung, nhưng có lẽ không bao giờ được đâu. Nghi Dung không giống cô, bởi vì Nghi Dung có 1 cuộc sống không hề lo toan phiền não. Cô có 1 người anh nuôi thật tuyệt vời còn gì. Thật sự cô không thể so sánh được.
Nghi Dung đưa Gia Thanh đến gian hàng thời trang nữ. Cô nói:
- Chị chọn giúp em 1 cái áo đầm nhé. Dáng người bạn em như chị vậy, chỉ cần chị mặc vừa là bạn em mặc vừa thôi.
Gia Thanh không nghi ngờ, cô thật lòng chọn lựa. Cả gian hàng có trên mấy trăm kiểu áo đầm khác nhau, nhưng vừa mắt Gia Thanh chỉ có cái áo đầm dây màu kem phủ gót thật đơn giản.
Chất liệu của nó bằng loại tơ tằm thượng hạng. Nếu là người có nước da màu trắng mặc vào sẽ tôn thêm nét đẹp vừa thơ ngây vừa quý phái. Bạn của Nghi Dung thì không lớn lắm đâu.
Gia Thanh hỏi:
- Nghi Dung thấy cái áo đầm màu kem đó thế nào?
- Cô bạn em thích đơn giản, cũng hay đấy.
Nghi Dung nhờ nhân viên đứng quầy lấy cái đầm màu kem được trưng trên cao xuống. Họ hỏi bằng tiếng nước ngoài:
- Cô mặc à?
- Không, tôi làm quà tặng, nhưng tôi sẽ nhờ chị bạn tôi thử.
Đặt cái áo đầm vào tay Gia Thanh, Nghi Dung nói:
- Chị thử giúp em đi!
- Nhưng...
- Giúp em thì giúp cho trót đi chị.
Gia Thanh miễn cưỡng vào phòng thử. Lát sau trở ra, cái áo tôn thêm vẻ đẹp của cô. Nhìn cô bây giờ giống như 1 nàng công chúa vậy.
Nghi Dung và cả nhân viên đứng gần đó điều xuýt xoa:
- Đẹp quá!
- Cô ấy còn đẹp hơn cả người mẫu nữa.
Vài người khách đi qua cũng đứng lại nhìn, họ điều trầm trồ khen ngợi làm cho Gia Thanh hết sức ngượng ngùng. Cô đưa mắt nhìn Nghi Dung như thầm hỏi xong chưa? Nghi Dung gật đầu:
- Tôi lấy cái áo đầm này.
Chỉ chờ có thế, Gia Thanh biến vào phòng thử để thay nhanh cái áo ra. Thật sự cô không quen với những lời khen như thế.
Cầm cái áo đầm trên tay, lần này Gia Thanh giật mình thật sự khi nhìn vào giá tiền: 1095USD. 1 số tiền đối với cô quá lớn. Nếu tính ra tiền Việt Nam đến mười mấy triệu lận. Bằng cả 3 tháng lương của cô.
Nhưng người ta mua mà, cô có mua đâu, ý kiến làm gì. Trao cái áo đầm cho nhân viên cửa hàng, Nghi Dung nói:
- Mang ra quầy giùm tôi nhé!
- Vâng!
Gia Thanh ngập ngừng:
- Cô mua cái áo đầm đó thật à?
Nghi Dung hỏi lại:
- Có gì không chị?
- Tôi thấy đắt quá.
Nghi Dung cười:
- Nó có giá trị mà, nhưng quan trọng không phải là giá tiền mà khi tặng người ta có thích hay không thôi.
- Thế cô nghĩ bạn cô thích à?
- Em không biết. Nhưng em hy vọng họ thích vì chính tay chị chọn mà.
Nghi Dung nắm tay Gia Thanh:
- Chúng ta đến gian hàng đồ nam đi chị.
- Cô muốn mua gì?
- 1 cái áo sơ mi và 1 cái cà-vạt. Nhờ vào tài của chị, em tin anh ta sẽ rất hài lòng.
Gia Thanh lắc đầu:
- Cô đừng quá khen tôi, đôi khi tôi cũng không như mọi người nghĩ đâu. À, bạn cô ở lứa tuổi nào?
- Ờ. Cũng khoảng 36, 37.
- Bạn cô cũng đâu còn trẻ?
Nghi Dung cười trừ. Nếu Gia Thanh biết mình đang chọn áo cho Khang Vũ, không biết chị ấy nghĩ sao?
Chọn tới chọn lui, Gia Thanh quyết định lấy cái áo sơ mi màu xanh dương nhạt và cà-vạt cùng màu. Cô đưa cho Nghi Dung xem.
- Sao hả?
- Xem ra OK. Chúng ta ra quầy tính tiền và nhờ người gói luôn.
- Cô có vẻ trịnh trọng quá.
- Họ là những người bạn quan trọng của em mà.
Cuối cùng thì 2 món quà cũng được gói xong. Nghi Dung hí hửng đi bên Gia Thanh:
- Chị tuyệt vời thật đó. Nếu như chị là chị dâu của em thì hay biết mấy.
Gia Thanh đùa:
- Cũng may là tôi chưa yêu anh cô, nếu không tôi khổ vì cô dài dài.
Nghi Dung dẩu môi:
- Chưa yêu thì mai mốt sẽ yêu. Nói thật nha, em luôn ao ước có 1 người chị dâu giống như chị.
- Cho tôi xin đi, làm bạn với anh em cô như thế đã đủ quá rồi.
Nghi Dung cười tươi. Rời khỏi trung tâm mua sắm, họ lại đón xe đi đến 1 điểm hẹn khác.
Nơi họ đến là 1 nhà hàng sang trọng. Đập vào mắt là những kiểu Tây Âu hiện đại. Gia Thanh ngẩn ngơ:
- Sao lại vào đây?
Nghi Dung bịa:
- Em muốn giới thiệu chị vài món ăn mới ở đây.
Không kịp để cho Gia Thanh suy nghĩ hay có phản ứng, Nghi Dung kéo Gia Thanh đi băng băng vào bên trong. Được nhân viên phục vụ hướng dẫn, Nghi Dung và Gia Thanh tiến về phía bàn đã có người ngồi chờ. Khi thấy 2 người, họ đứng lên:
- Nghi Dung, Gia Thanh!
Gia Thanh tròn mắt:
- Khang Vũ!
- Phải, là tôi đây.
- Vậy...
Khang Vũ kéo ghế:
- Có chuyện gì ngồi đi rồi hãy nói.
Thấy Nghi Dung vẫn còn đứng, anh hất mặt:
- Ngồi đi chứ!
- Hứ! Em tưởng thấy người ta rồi anh lại quên em.
Khang Vũ cốc vào đầu Nghi Dung:
- Cái con bé này.
Gia Thanh giữ bộ mặt lạnh lùng:
- Thật ra chuyện này là sao?
- Cô hỏi Nghi Dung kìa. Nó bảo tôi ngồi đây chờ hơn nửa tiếng rồi. Không biết bày trò gì.
Nghi Dung xụ mặt:
- Anh còn nói nữa, đưa được chị Gia Thanh đến đây, anh phải cám ơn em mới đúng.
Khang Vũ chồm lên:
- Cám ơn hả...
Nghi Dung né người:
- Nè! Khoan động tay động chân đã.
Cô quay sang Gia Thanh, khuôn mặt vẫn còn hình sự, cô nói:
- Cả 2 người muốn hỏi tội Nghi Dung này thì khoan khoan, chờ mọi việc xong rồi thì muốn sao, nhỏ này cũng chiều.
Khang Vũ nhíu mày:
- Việc gì nữa đây? Em bày nhiều trò quá.
Nghi Dung để ngón tay lên miệng:
- Xin cho giây phút yên lặng.
Cô duyên dáng ra hiệu cho người phục vụ đứng gần đó. Khang Vũ và Gia Thanh chưa kịp hiểu gì thì 2 nhân viên phục vụ đẩy đến cái bánh kem 2 tầng thật lớn.
Đèn trong gian phòng chợt tắt, chỉ còn lại ngọn nến lung linh từ chiếc bánh kem.
Quan khách có mặt trong gian phòng cũng hát lên:
"Happy birthday to you. Happy birthday to you.
Happy birthday to you... Happy birthday..."
- Hoan hô! Chúc mừng sinh nhật Khang Vũ, Gia Thanh!
Nghi Dung kéo Khang Vũ và Gia Thanh đứng lên:
- Anh chị thổI nến đi!
Quá bất ngờ, Khang Vũ và Gia Thanh làm theo như 1 cái máy. Ngọn nến vừa được 2 người thổi tắt thì tiếng hoan hô rộn vang. Không gian ánh sáng được trả về cho gian phòng. Mọi người tiếp tục công việc ăn uống và những câu chuyện dang dở của mình.
Nghi Dung lí lắc nghiêng đầu:
- Sao hả? Anh chị đã nhớ ngày sinh nhật của mình chưa?
Gia Thanh xúc động:
- Tôi không nghĩ sinh nhật của tôi năm nay có người nhớ đến và tổ chức. Cám ơn Nghi Dung nhiều lắm. 1 kỷ niệm khó quên trong đời.
- Còn anh Khang Vũ?
- Em làm cho anh bất ngờ thật đó.
- Và bất ngờ hơn khi anh và chị có cùng ngày sinh nhật phải không?
- Anh...
- Ngày sinh của người ta thì anh nhớ, còn ngày sinh nhật của mình thì anh quên.
- Anh không còn nhớ ngày sinh nhật của mình lâu rồi.
Nghi Dung khoát tay:
- Thôi, đừng nói đến chuyện không vui.
Cô lấy 2 gói quà. 1 gói màu xnah đặt vào tay Gia Thanh, 1 gói màu hồng đặt vào tay Khang Vũ.
- Mừng sinh nhật anh chị! Chúc anh chị vui vẻ, bình an và luôn đạt được ước mơ của mình. Nhất là hãy yêu nhau đi để thế giới cùng chung hưởng niềm vui.
Gia Thanh đỏ mặt vì mắc cở, còn Khang Vũ chống chế ngượng ngùng của mình bằng cách cốc vào đầu Nghi Dung:
- Ăn với nói.
- Ui da! Chúc mừng sinh nhật mà cũng bị đánh nữa. Có thành ý mà người ta không biết.
- Còn nói...
Nghi Dung kêu lên:
- Chị ơi, cứu em với...
Gia Thanh cản ngăn:
- Khang Vũ! Nghi Dung chỉ đùa cho vui thôi mà.
Cô bé phụng phịu:
- Đó, chị Gia Thanh còn biết chuyện hơn anh à.
Gia Thanh cầm tay Nghi Dung:
- Cám ơn cô rất nhiều. Thời gian này xảy ra nhiều chuyện quá, tôi không còn nhớ đến ngày sinh nhật của mình.
Cô phóng tầm mắt ra xa:
- Hàng năm, đến ngày sinh nhật tôi, anh chị em đồng nghiệp kéo tôi ra quán ăn uống và chúc mừng. Năm nay thì khác. Có thể vì sự ra đi của tổng giám đốc còn để lại nỗi đau trong họ, thêm nhiều chuyện phải đối đầu nên họ quên gọi điện hay mail chúc mừng tôi cũng nên.
Gia Thanh đổi giọng vui tươi:
- Nhưng tôi không buồn đâu, vì có 2 người bạn mới nhớ đến và chúc mừng, tôi hạnh phúc lắm.
Nghi Dung lách chách:
- Anh Vũ! Còn qua của chị Gia Thanh đâu? Em nhớ anh chuẩn bị rồi mà.
Nghi Dung nhắc, Khang Vũ mới nhớ. Anh cho tay vào túi áo lấy ra 1 cái hộp nhỏ. Chưa đâu, anh còn quay ra sau, trên cái ghế nơi đó bó hoa lys nằm yên nãy giờ.
Nghi Dung la lên:
- A, anh Vũ ghê quá! Chuẩn bị luôn cả hoa nữa. Đúng là ngày hạnh phúc.
Cầm bó hoa và món quà, Khang Vũ đến trước mặt Gia Thanh.
- Chúc mừng sinh nhật cô! Chúc cô luôn vui tươi trong cuộc sống của mình!
Gia Thanh rụt rè:
- Cám ơn ông. Tôi... tôi không dám nhận phần quà này đâu.
Nghi Dung chen vào:
- Chị nhận đi cho anh em vui. Từ trước đến giờ, anh ấy chưa bao giờ tặng quà cho 1 cô gái nào trịnh trọng như thế đâu. Còn nữa, anh em cũng chưa bao giờ mua hoa. Em nghĩ lúc anh ấy đi mua hoa chắc mắc cười lắm.
Không cần phải tận mắt thấy, nhưng Gia Thanh cũng có thể hình dung ra được khuôn mặt của Khang Vũ lúc đặt chân vào 1 tiệm bán hoa khi hỏi.
"Anh mua hoa gì? Và tặng cho ai?"
Không biết lúc nào nụ cười đã ở trên môi Gia Thanh. Nghi Dung cũng không thể nín cười được. Nụ cười của 2 người làm Khang Vũ lúng túng.
- Tôi...
Không thể phủ nhận tấm lòng của anh em Khang Vũ, Gia Thanh đưa tay nhận lấy:
- 1 lần nữa, cám ơn ông.
- Khách sáo không phải là tính cách của cô.
Gia Thanh mân mê bó hoa trong tay:
- Nhưng tôi không có gì để làm quà tặng ông.
Khang Vũ nhìn Gia Thanh bằng tình cảm:
- 1 lời chúc của cô là đủ rồi.
- Vậy... tôi chúc ông sớm đạt được ước của mình.
- Cám ơn cô.
Nghi Dung vỗ tay làm điệu:
- Thôi đủ rồi, 2 người đừng cám ơn nhau nữa. Có cám ơn thì cám ơn thượng đế đã cho 2 người có cùng ngày sinh. Thử nghĩ đi, trên đời này rất hiếm có những cặp tình nhân nào cùng ngày sinh nhật lắm.
Khang Vũ và Gia Thanh đưa mắt nhìn nhau, phút chốc 2 người cảm nhận được 1 điều gì đó thân thiết.
Chợt Khang Vũ đề nghị:
- Chúng ta gọi gì ăn đi chứ. Chẳng lẽ chỉ đến đây nói chuyện thôi sao?
- Chuyện đó anh không cần phải lo. Nhỏ em này đã chuẩn bị rồi.
Nghi Dung đứng dậy, lại 1 tiếng vỗ tay làm tín hiệu thì lập tức thức ăn được mang ra. Nhìn những món ăn thuần Việt trên bàn, Khang Vũ mở lời khen.
- Em chu đáo thật!
Nghi Dung nhếch môi:
- Còn phải nói.
Khang Vũ cầm chai rượu trên tay rót vào ly cho mọi người.
- Uống 1 chút rượu nhé!
Nghi Dung hào hứng:
- Được thôi. Nào, cùng nâng ly!
Tạm để nỗi buồn và những chuyện lo toan qua 1 bên, Gia Thanh cùng vui với anh em Khang Vũ. Hôm nay là sinh nhật của cô và Khang Vũ, cô không nên để nỗi buồn riêng làm mất vui.
Khang Vũ gắp thức ăn bỏ vào chén Gia Thanh.
- Cô tự nhiên nhé!
Gia Thanh đùa:
- Ông nên lo cho ông kìa. Tôi và Nghi Dung mà "đánh nhanh" thì ông không còn gì để bỏ bụng đâu. Con gái ngày nay mà thực như "miêu" thì quá xưa rồi.
- Nếu cô và Nghi Dung có thể "giải quyết" hết những thứ trên bàn thì tôi sẵn sàng phục vụ 2 người đến cùng.
- Ông không nên khinh thường bạn tôi như thế chứ.
Gia Thanh nheo mắt với Nghi Dung:
- Ta không nên để mất mặt nha.
Nghi Dung hứng chí:
- Em ủng hộ.
Thế là Gia Thanh và Nghi Dung như quên đi sự có mặt của Khang Vũ. 2 người ăn uống nói cười 1 cách tự nhiên, lâu lâu lại liếc Khang Vũ 1 cái rồi phá lên cười.
Chỉ cần ngắm 2 cô gái đối diện mình, không cần ăn Khang Vũ cũng thấy no.
Hơn tháng rồi, kể từ ngày Gia Thanh đặt chân lên thành phố lớn của đất nước Mỹ này, cô mới có được 1 nụ cười tươi. Nụ cười mới thật sự là của cô.
Khang Vũ rất thích Gia Thanh cười, bởi nụ cười làm cho khuôn mặt cô bừng sáng bớt đi cái vẻ lạnh lùng cô đơn.
Cũng như lúc này đây, Gia Thanh là cô bé hồn nhiên vô tư trong cuộc sống, chứ có ai đó biết đâu cô luôn nặng nỗi ưu hoài cho số phận.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô trong nhà hàng, Khang Vũ biết anh không thể nào thoát ra được cô. Anh luôn nghĩ về cô. Gia Thanh người con gái đầu tiên làm cho anh nhung nhớ và muốn có trong đời.
Đang ăn ngon miệng, bỗng Gia Thanh ngẩng lên:
- Khang Vũ! Hôm nay sinh nhật ông, sao tôi không thấy vị trợ lý đắc lực của ông vậy?
Khang Vũ chưa kịp trả lời thì điện thoại di động của anh có tín hiệu. Khang Vũ giơ tay.
- Xin lỗi.
Anh áp máy vào tai:
- Alô.
- Cậu chủ!
- Công Vinh đấy à?
- Chúc sinh nhật cậu chủ!
Khang Vũ thấy vui vui:
- Cám ơn cậu.
- Có lẽ cậu chủ đang mừng sinh nhật ở 1 nhà hàng nào đó với Nghi Dung?
- Cậu đoán đúng, nhưng chỉ đúng 1 phần thôi. Ngoài Dung ra, tôi còn có 1 người bạn mới. Gia Thanh cũng đến để mừng sinh nhật với tôi. Nói đúng hơn là hôm nay cũng là ngày sinh nhật của cô ấy.
- Ồ! Tôi phải chúc mừng sinh nhật cậu chủ và Gia Thanh như thế nào đây?
- Cậu nhớ ngày sinh của tôi là tốt lắm rồi, đừng bày vẽ nữa.
- Cậu chủ! Cho tôi gởi lời chúc mừng đến Gia Thanh nhé.
- Được rồi, tôi thay mặt cô ấy cám ơn cậu. À, cậu đang làm gì thế?
- Tôi đang trên đường đến nhà hàng Maxine ở Lyon.
- Thế à! Công việc tới đâu rồi?
- Vẫn tiến triển tốt đẹp. Khoảng nửa tháng nữa chúng ta sẽ nhận được giấy phép.
- Cậu khá lắm!
- Đó là công việc của tôi mà. Thôi, không làm phiền cậu chủ mừng sinh nhật đâu.
- Ngày mai tôi sẽ gọi cho cậu.
- Tạm biệt!
- Tạm biệt!
Khang Vũ tắt máy, anh bưng ly rượu uống 1 hơi.
- Công Vinh đang làm 1 vài công việc cho tôi ở Pháp, đó là câu trả lời. Cậu ấy gởi lời chúc mừng sinh nhật đến cô.
- Nếu ông có liên lạc được với Công Vinh, cho tôi gởi lời cám ơn anh ấy.
- Được thôi.
Vừa lúc Nghi Dung buông đũa, cô vỗ vỗ vào bụng:
- No quá! Chưa lúc nào ngon miệng như hôm nay. Chị Gia Thanh, chị thấy các món ăn thế nào?
- Tôi có cảm giác mình đang sống ở quê hương vậy. Khẩu vị Việt Nam.
Gia Thanh gác đũa, thấy thế Khang Vũ hỏi.
- Sao đầu hàng sớm thế? Lúc nãy 2 người hùng hồn lắm mà.
- Không phải đầu hàng mà là không còn gì để ăn.
- Cái gì!
Đến giờ Khang Vũ mới để ý. Quả thật, trên bàn ngoài những cọng rau xanh ra thì không còn gì cả. Như lời họ nói thì anh chẳng có 1 cái gì vào bụng.
Gia Thanh nín cười:
- Sao hả? Ông tin chị em tôi chưa?
Khang Vũ gật nhanh:
- Tin rồi.
Nghi Dung tủm tỉm:
- Anh à! Thức ăn đã không còn, hay là em nhờ phục vụ mang món khác cho anh nha.
Khang Vũ ngăn lại:
- Không cần đâu. Anh cũng không đói.
- Vậy nhỏ này không ép.
Nghi Dung quay sang Gia Thanh:
- Chị có uống gì nữa không? Hôm nay anh Vũ đài thọ.
- Tôi no lắm rồi.
Khang Vũ trừng mắt:
- Đừng tưởng là anh khuyến khích. Ăn như em không gã đàn ông nào dám cưới đâu.
Nghi Dung xụ mặt:
- Không phải anh muốn tố khổ em chứ? Chỉ có 1 bữa ăn...
Có tín hiệu điện thoại, Khang Vũ cho tay vào túi:
- Lại nữa!
Nghi Dung la lên:
- Của em đây nè.
Cô áp máy vào tai:
- Alô.
-...
- Đúng rồi!
-...
- Ngay bây giờ à?
Nghi Dung liếc nhìn Gia Thanh và Khang Vũ, xong cô nói vào máy:
- OK. Chờ chút nhé!
Nghi Dung tắt máy, cô ngập ngừng:
- Em xin lỗi, em có việc phải đi.
Khang Vũ cau mày:
- Có quan trọng lắm không? Nếu là bạn bè thì khất lại đi.
- Không mấy quan trọng. Là công việc của em.
- Vậy...
Nghi Dung hấp tấp đứng lên:
- Anh thay em đưa chị Gia Thanh về nha. Em đi trước đây.
- Nè...
Nhưng Nghi Dung đã biến nhanh, Khang Vũ thở ra:
- Con bé này làm gì như đuổi vậy?
- Anh em ông vui thật đó.
- Nghi Dung còn con nít lắm. Nếu con bé có làm cô phật lòng điều gì xin cô bỏ qua cho.
- Ở bên cạnh Nghi Dung, tôi thấy thoải mái lắm. Vì cô ấy lúc nào cũng làm tôi quên đi những phiền muộn. Hơn tháng xa quê nếu không có Nghi Dung tôi không biết mình sẽ như thế nào nữa. Ông có biết, trước khi đến đây, Nghi Dung đã kéo tôi 1 vòng ở trong tâm mua sắm.
- Để làm gì?
- Chọn quà sinh nhật cho ông và cả tôi. Như thế mà tôi không nghĩ ra. Những điều Nghi Dung làm khó lòng người ta từ chối.
- Nghi Dung là vậy đó, con bé tưởng cô tích sự nhưng làm rất được việc.
Khang Vũ nén tiếng thở dài:
- Còn tôi, 1 tình bạn thôi tìm kiếm cũng rất khó khăn. Đến lúc tìm được thì bị làm khó.
- Ông đang trách tôi đấy ư?
- Không. Tôi chỉ trách bản thân mình. Có lẽ con người tôi chưa được tốt nên người ta không muốn làm bạn.
- Bạn, trên đời này có rất nhiều loại tình bạn, nhưng để tìm kiếm 1 tình bạn chân thành không phải dễ. Tôi từng bị tổn thương trong tình bạn cho nên ông cũng đừng buồn khi tôi luôn lần lựa trong tình bạn của ông. Bây giờ tôi đã chấp nhận rồi, ông còn buồn nữa.
- Tôi không muốn làm 1 người bạn bình thường, mà tôi muốn là 1 người bạn thân có thể cùng chia sẻ với cô.
- Việc đó...
- Tôi biết là cô sẽ không bằng lòng. Nhưng tôi có thể chờ được.
Gia Thanh cúi đầu:
- Khang Vũ! Ông không nên đặt quá nhiều hy vọng vào tôi.
- Không đâu.
Khang Vũ nắm lấy tay Gia Thanh:
- Cô luôn xứng đáng trong tình cảm của tôi.
Gia Thanh rút tay về:
- Tôi... tôi cần có thời gian. Còn bây giờ đã khuya lắm rồi. Tôi muốn về.
Khang Vũ buồn bã:
- Tôi sẽ đưa cô về.
Anh gọi nhân viên phục vụ tính tiền. Trong lúc mở bóp lấy thẻ thanh toán. Khang Vũ làm rơi ra 1 mảnh giấy. Thấy anh không để ý, Gia Thanh cúi xuống nhặt lên.
Không phải là mảnh giấy mà là 1 tấm ảnh thì đúng hơn. Gia Thanh nhìn thật kỹ, chợt cô sững người. Tấm ảnh này... tại sao Khang Vũ lại có? Chẳng lẽ...
Vừa lúc Khang Vũ quay lại:
- Ta đi...
Anh nhìn đăm đăm tấm ảnh trên tay Gia Thanh, khuôn mặt hoàn toàn thay đổi. Giấy đã không gói được lửa rồi.
Gia Thanh mím chặt môi lại:
- Ông có gì để nói với tôi không?
-...
- Tại sao ông im lặng? Có phải 1 sự thật đã được phơi bày?
- Tôi...
- Tôi tin tưởng và đã bị ông xem như trò đùa.
Gia Thanh dằn mạnh tấm ảnh xuống bàn.
- Trả lại ông nè!
- Gia Thanh!
Nhưng cô đã chạy nhanh ra ngoài. Khang Vũ đuổi theo ra đến đường thì bóng Gia Thanh đã không thấy đâu nữa. Anh buồn bã quay trở vào nhà hàng để lấy những gói quà còn ở đó.
Những tưởng đêm nay anh là người hạnh phúc. Nào ngờ... không cãi lại ý trời.