Bản Phủ Tiều Ẩn quét mắt nhìn về phía rừng tùng, đã thấy bóngngười thấp thoáng, biết không lâu nữa họ sẽ đến, vừa định quay vào nhà, bỗngcó tiếng run rẩy nói:- Vô Lương Thọ Phật! Trời rét đất lạnh, mênh mang không một bóngngười, lão đạo sĩ này tưởng là chết chắc, thật không ngờ trong ngôi nhà lá dộtnát này cũng có người ở, vạn mong thí chủ làm ơn làm phước để cho lão đạo sĩvào nhà sưởi ấm.Bản Phủ Tiều Ẩn giật mình sửng sốt, quay phắt người, đưa mắt nhìn vềphía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một lão đạo sĩ hai tay ôm lấy đầu gối ngồi trêntuyết, ở ngoài năm trượng, mái tóc bạc rối bời, gương mặt sương xẩu vàng ệch,đôi mày dài bạc trắng, chòm râu dài phủ ngực cũng rối nùi, mình mặc áo vátrăm mảnh, nhưng lại vác trên vai một chiếc áo bào da diêu rất quí giá, thânhình gầy bé, trông chẳng có gì nổi bật cả.Bản Phủ Tiều Ẩn cười khảy nói:- Đạo trưởng thân pháp khá lắm, chúng ta đã là người đồng đạo, lãotrượng khỏi phải vờ vĩnh nữa, có gì thẳng thắn nói ra là hơn.Lão đạo sĩ ngơ ngác:- Thí chủ có nhà ở, sao lại bảo đồng đạo với lão đạo sĩ này? Ngoài nàylạnh quá, thí chủ có thể cho lão đạo sĩ vào nhà sưởi ấm rồi hẵng nói chuyệnchăng?- Đạo trưởng đã đến đây bằng cách nào?Lão đạo sĩ càng thêm ngớ ngẩn:- Đương nhiên là đi từng bước đến đây rồi.Bản Phủ Tiều Ẩn bỗng cười phá lên:- Vậy là Tây Môn Kỳ đã đui mù, nên đạo trưởng đã đi đến đây như thếnào cũng chẳng nhìn thấy.- Lão đạo đã chịu lạnh ở đây cả buổi trời. Hẳn là trong nhà ngột ngạt, thíchủ ra ngoài hít thở không khí, vì quá vội vàng nên không thấy lão đạo đóthôi!Lúc này Vạn Lý Hồng cũng đã nghe tiếng, bước ra hỏi:- Lão nói chuyện với ai vậy?- Một lão đạo sĩ muốn vào nhà sưởi ấm, chúng ta ở đây đã hơn bốn mươinăm, lần đầu tiên mới có một việc thế này, vậy có lạ lùng không chứ?Vạn Lý Hồng đưa mắt nhìn lão đạo sĩ, ngạc nhiên nói:- Đạo trưởng này lạ thật, rõ ràng có áo da diêu mà không chịu mặc vào,lại luôn miệng than lạnh, chả lẽ mắc bệnh điên khùng gì hay sao?Bản Phủ Tiều Ẩn vừa nghe hai tiếng điên khùng, bất giác lạnh người,buột miệng kêu lên:- Điên Đạo Nhân!Ngay khi ấy, bảy tám người lần lượt đáp xuống, cầm đầu chính là HuyếtKiêu Mạc Như Hải, trán đeo lục bình xanh, những người kia tuổi từ ba mươiđến năm mươi, thảy đều vạm vỡ, da xạm nắng, hiển nhiên họ đều là cao thủmiền Trại Ngoại.Huyết Kiêu Mạc Như Hải chưa kịp lên tiếng đã nghe lão đạo sĩ nói:- Chiếc áo da này không phải của bần đạo, bởi thường nghe nói lòngngười bây giờ rất bạc ác, nào là giết người cướp của, nào là hãm hại bạn bè đểmưu cầu danh lợi, để chứng minh trong lúc mọi người mê muội cũng còn cókẻ tỉnh táo, nên lão đạo dù có chết cóng cũng không dám mặc vào, bị ngườimắng là điên khùng cũng chẳng hề gì.Huyết Kiêu Mạc Như Hải đang nóng lòng muốn lấy được thuốc giải độctừ nơi Mai Dao Lân, thấy một lão đạo sĩ tầm thường gây rắc rối, tức giận nói:- Lão đạo sĩ này từ đâu đến? Ở đây lải nhải gì vậy?Hai vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn lúc này lòng đang hồ nghi nên thái độcũng thay đổi, Bản Phủ Tiều Ẩn ôn tồn nói:- Đạo trưởng, hiện nhà đang bận việc, không thể tiếp đãi được, cách đâychừng mười dặm có trấn Liễu Doanh, đạo trưởng hãy đến đó tạm nghĩ là hơn.Lão đạo sĩ chầm chậm đứng lên, mặt nhăn nhó nói:- Có mặt bọn hung thần ác sát, lão đạo vốn định bỏ đi, nhưng đi mườinhà không bằng đợi một nhà, thôi thì lão đạo chờ ở đây cũng được! Khi nàobọn hung thần ác sát quí vị đi hết rồi, lão đạo hãy vào, nếu như thí chủ nónglòng thì hãy đưa tiễn lão đạo một đoạn đường vậy.Bản Phủ Tiều Ẩn nghe lời nói của lão đạo sĩ có ẩn ý, lại giật mình buộtmiệng nói:- Đạo sĩ hầu hết đều có tài trừ hung diệt ác, có mặt đạo trưởng hẳn khôngcó gì nguy hiểm đâu.Lão đạo sĩ lắc đầu:- Bọn hung thần ác sát này đạo hạnh rất cao, đừng nói lão đạo tuổi già sứcyếu, dù cộng thêm hai vị e cũng chẳng làm được gì. Đời người có bao lâu?Đừng nói một gian nhà lá dột nát, cho dù danh lợi, tiền tài thì cũng là thân gọivật, lão đạo chẳng dám tham những thứ ấy mà bỏ cái mạng già này đâu.Bản Phủ Tiều Ẩn rúng động cõi lòng:- Lão phu cũng muốn được mở rộng tầm mắt, xem thử hung sát ấy đạohạnh cao đến mức nào!Lão đạo sĩ cười:- Đạo hạnh cao đến mức bách độc không xâm nhập vào thân được.Huyết Kiêu Mạc Như Hải bực mình, quay người quát:- Để lão phu đưa đạo trưởng một đoạn đường cho!Dứt lời liền vung chưởng toan bổ ra.Bỗng, lão đạo sĩ quay người, ôm đầu bỏ chạy và la to:- Hung thần đến rồi kìa!Dứt lời đã phóng mình vào trong đống tuyết mất dạng.Bản Phủ Tiều Ẩn thấy lão đạo sĩ chú mắt nhìn vào trong nhà, nên vội kéoVạn Lý Hồng quay người, khi vừa nhìn rõ cảnh tượng trong nhà, bất giác kinhhoảng thoái lui một bước.Thì ra Mai Dao Lân và Sanh Thiên Tẩu đang ngồi quay mặt ra cửa, SanhThiên Tẩu mặt vẫn đanh lạnh, còn Mai Dao Lân Thiên Hồng thoáng ngướcmặt nhìn lên, khoé môi treo một nụ cười sắc lạnh.Vân Phụng Linh huyệt đạo đã được giải khai, lúc này còn lay gọi Vũ NộiSong Kỳ. Huyết Kiêu Mạc Như Hải thấy vậy lặng người, hai mắt sắc lạnh nhìnvợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn, giận đến nhất thời không thốt nên lời.Sanh Thiên Tâu lạnh lùng cười nói:- Công tử, Thiên Hồng ngoài công tử ra, người nào cũng chẳng tin, đãdồn rượu vào một chỗ, đó là lẽ đương nhiên, vì sao công tử cũng không say thếnày?Mai Dao Lân nhếch môi cười, chầm chậm đứng lên đi ra cửa và nói:- Mai mỗ đã nhận thấy hơn lão nhiều, vừa từ trong trấn đong rượu về màtuyết trên vai dầy đến mấy tấc, rõ là điều phi lý. Trong nhà này thiếu rất nhiềuvật dụng mà lại có đến tám chiếc ghế, thật là điều khác lạ. Và về khách lấnquyền chủ, y lại có thể nhẫn nhịn được, đó là vì sao?Nói đến đây, chàng đã đi đến cửa, cười mai mỉa nói tiếp:- Kế hoạch các vị lẽ ra rất là chu đáo, song ngặt vì thời gian quá cấp báchnên không khỏi có chỗ sơ hở.Huyết Kiêu Mạc Như Hải bấm bụng nói:- Mai Dao Lân, ngươi thật là thâm hiểm.Mai Dao Lân lắc đầu:- Nếu so với hai vị thì hãy còn kém xa, một người vì danh lợi hành sự,một người lòng dạ trâu chó bán bạn cầu vinh, Mai mỗ tuy tàn bạo nhưng saođáng so với hai vị?Bản Phủ Tiều Ẩn thầm hối hận khi nãy không sớm bỏ đi theo lời khuyêncủa lão đạo sĩ, ở lại đây chịu nhục, nhưng việc đã chót lỡ, hối hận cũng vô ích,đành bấm bụng nói:- Tiểu tử đấu khẩu không phải là đấng anh hùng, hôm nay giữa hai phechúng ta phải có một phe vĩnh viễn ở lại đây, có tài cán gì cứ thi thố ra đi!Mai Dao Lân cười khảy:- Đúng rồi! Thiên Hồng hãy lấy đôi búa cho y.Sanh Thiên Tâu vâng lời quay vào nhà, hai tay cầm lấy song phủ ném raquát:- Hãy cầm lấy!Đôi búa chạm vào nhau toé lửa, rơi xuống trước mặt Bản Phủ Tiều Ẩn, ycúi xuống cầm lấy, gằn giọng nói:- Mai Dao Lân, hãy tuốt kiếm ra đi!Mai Dao Lân đủng đỉnh bước ra cửa, giọng khinh miệt:- Tây Môn Kỳ, Mai mỗ nhận thấy chưa cần phải dùng đến Bạch LongKiếm.Bản Phủ Tiều Ẩn tức giận vứt bỏ đôi búa trong tay, cười vang nói:- Ha ha... hôm nay lão phu quả đã gặp phải cao nhân xuất thế rồi, hãytiếp chưởng!Mai Dao Lân cười khảy:- Chưởng lực khá lắm!Dứt lời song chưởng cũng đã đẩy ra.Huyết Kiêu Mạc Như Hải đã từng chứng kiến công lực của Mai Dao Lân,biết Bản Phủ Tiều Ẩn chắc chắn không đương cự nổi, bèn ngầm vận tụ cônglực vào song chưởng. ếBùngế một tiếng vang rền, chưởng kình cuốn tungtuyết trắng, Bản Phủ Tiều Ẩn liên tiếp bật lùi bốn bước, thấy Mai Dao Lân vẫnđứng yên tại chỗ, biết qua chưởng này một đời anh danh đã trôi theo dòngnước chảy, bất giác râu tóc dựng đứng.Đột nhiên Huyết Kiêu Mạc Như Hải tung mình lao tới, từ bên hông vungchưởng tấn công Mai Dao Lân.Mai Dao Lân chẳng ngờ có vậy, theo bản năng thụp người xuống,chưởng phong lướt qua trên đầu, xô đến trước ngực Sanh Thiên Tâu.Sanh Thiên Tâu vốn thiên khích đa nghi, đang khi đối diện với đại địchthế này lẽ nào lại không phòng bị, Mai Dao Lân vừa thụp xuống, lão ta đã tungchưởng đón tiếp. ếBùngế một tiếng rền rĩ, Huyết Kiêu đã bị đẩy bật lùi babước, rơi xuống đất chưa rõ việc gì xảy ra, bên tai đã nghe tiếng quát vang:- Ngươi cũng tiếp lão phu một chưởng xem thử!Dứt lời một luồng hàn phong đã ập đến chỉ thấy Huyết Kiêu lẹ làng thụpxuống, hai chân chỏi mạnh, lộn ngược ra sau một vòng, cơ hồ hoàn toàn bằngvào phản ứng bản năng tránh khỏi một chưởng.Bảy tám đại hán thấy cuộc chiến đã bùng nổ, trong tiếng quát vang liênhồi, cùng lao bổ vào Sanh Thiên Tâu. Huyết Kiêu Mạc Như Hải quay sang vợchồng Bản Phủ Tiều Ẩn trầm giọng nói:- Hôm nay nhất quyết không thể buông tha những người này, tiến lên!Bản Phủ Tiều Ẩn đưa mắt nhìn Vạn Lý Hồng nói:- Y nói rất đúng, không thể để cho tiểu tử này sống được.Vạn Lý Hồng hiểu ý chồng gật đầu:- Vậy chúng ta động thủ nhanh lên!Hai người vừa định ra tay bỗng nghe có tiếng cười vang:- Ha ha, tiểu tử... Sách Siêu mỗ không chấp thù cũ đến giúp ngươi mộttay đây.Chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng. Ngạc Nhị Lang Sách Siêu và CùngThánh Phú Bách Vạn đã đáp xuống hiện trường, theo sau là một lão nhân tócđen và một thiếu niên anh tuấn. Bản Phủ Tiều Ẩn liền chững người quay lại,bất giác lặng người, lạnh lùng cười nói:- Thì ra là tam bảo chủ Ngân Long Bảo với hai vị công tử, hàn xá của TâyMôn Kỳ thật vinh dự được ba vị giá lâm.Lão nhân tóc đen mặt trơ lạnh nói:- Các hạ nên biết Mai Dao Lân chính là ngoại tôn của lão phu.Bỗng, tiếng lạnh lùng của Mai Dao Lân từ trong trận đấu vang lên:- Sách Siêu, Mai mỗ không cần đến người của Ngân Long Bảo.Bản Phủ Tiều Ẩn nghe vậy cười khảy nói:- Ngân Long Bảo xưa nay chỉ xét người qua võ công, chưa từng nghe nóiđến việc nhìn nhận thân thích bao giờ, tôn giá đến đây chỉ vì Mai Dao Lân làngoại tôn thôi ư?Lão nhân tóc đen thẳng thắn:- Còn một mục đích khác, cũng giống như các vị, điều khác nhau là NgânLong Bảo muốn đưa quận chúa về nước.Vạn Lý Hồng cười khảy:- Chỉ đơn thuần vậy thôi sao?- Đương nhiên là phải có trị giá, lão phu tưởng đâu là Vạn Tượng công tửđã cho hai vị biết dụng ý thật sự về việc sanh cầm quận chúa rồi chứ! Thì ra haha... hai vị không biết nội tình.Hai vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn biến sắc mặt, ngay khi ấy đằng kia vanglên tiếng rú thảm khốc của Huyết Kiêu Mạc Như Hải.Vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn giật mình kinh hãi, trên gương mặt trơ lạnhcủa lão nhân tóc đen cũng thoáng lộ vẻ kinh ngạc, cơ hồ cùng một lúc, bangười ngoảnh nhìn về phía trận đấu.Chỉ nghe Ngạc Nhị Lang Sách Siêu sửng sốt nói:- Tiểu tử kẻ ngươi đánh chết có phải là Huyết Kiêu Mạc Như Hải không?Trên đất tuyết cách Mai Dao Lân ngoài sáu trượng, thi thể Huyết KiêuMạc Như Hải thất khiếu lưu huyết, và xung quanh cũng đầy rẫy máu tươi.Lão nhân tóc đen mặt thoáng qua một tia vui mừng, ánh mắt càng thêmthâm trầm, nhưng thiếu niên đứng cạnh lão thì lại lộ vẻ ganh tị.Mai Dao Lân ơ hờ quét mắt nhìn Ngạc Nhị Lang không đáp, cất bước đivề phía vợ chồng Bản Phủ Tiều ẩn, giọng sắc lạnh nói:- Tây Môn Kỳ hãy nhặt lấy bản phủ lên, các hạ phải biết là bây giờ là lúcgiữ mạng chứ không phải lúc tỏ vẻ anh hùng.Ngạc Nhị Lang thấy Mai Dao Lân không đếm xỉa đến mình, tức giận nói:- Tiểu tử, mỗ nói ngươi có nghe không hả?Lão nhân tóc đen lạnh lùng tiếp lời:- Siêu nhi, hãy tránh sang một bên!Đoạn liền thay đổi thái độ, quay sang Mai Dao Lân dịu giọng nói:- Lân nhi, nghe nói ngươi ngộ hại, chẳng hay kẻ đã hãm hại ngươi là aivậy?Mai Dao Lân lạnh nhạt đáp:- Tại hạ Mai Dao Lân không hề quen biết tôn giá, cứ gọi tên được rồi!Còn về việc Mai mỗ bị ai hãm hại, đó là việc riêng của Mai mỗ, không cầnNgân Long Bảo phải nhọc tâm.Lão nhân tóc đen cố nén giân:- Lão phu là Thương Lãng Khách Sách Thanh, tam bảo chủ Ngân LongBảo, hẳn là ngươi có biết lệnh tôn có mối quan hệ thế nào với Ngân Long Bảochứ? Tính ra lão phu chính là tam ngoại công của ngươi, xưa nay người củaNgân Long Bảo không bao giờ chịu bị người hiếp đáp, hôm nay đã có mặt lãophu, mọi sự phải do lão phu giải quyết.Đoạn quay sang Ngạc Nhị Lang với Cùng Thánh Phú Bách Vạn nói:- Hai người hãy bắt lấy vợ chồng Tây Môn Kỳ cho lão phu!Hai người thoạt tiên sững sờ, song liền tức vâng lời, quay người đi về phíaBản Phủ Tiều Ẩn.Bản Phủ Tiều Ẩn cười khảy nói:- Lão phu cũng đang muốn lĩnh giáo xem Ngân Long Bảo có tuyệt học cáithế gì, hai vị đến thật đúng vừa ý lão phu.Dứt lời liền vung tay toan xuất chưởng.Bỗng nghe Mai Dao Lân lạnh lùng quát:- Đứng lại, hai vị với lý do gì xuất thủ?Ngạc Nhị Lang ngớ ngẩn:- Tiểu tử, ngươi sao mà lôi thôi thế này? Lời nói của tam thúc mỗ, chả lẽngươi không nghe rỏ hay sao?Mai Dao Lân đanh giọng:- Nếu hai vị biết thương tiếc tính mạng thì hãy đứng sang một bên, việcriêng của Mai mỗ, Mai mỗ tự giải quyết lấy, không cần làm phiền đến hai vị.Thương Lãng Khách Sách Thanh chau mày:- Mai Dao Lân ngươi cả gan dám mục vô tôn trưởng, người của NgânLong Bảo đến đây do lão phu lãnh đạo, ai dám không tuân mạng?Mai Dao Lân nhướng mày:- Mai Dao Lân đã sinh ra trong biến loạn, thưởu bé sống tại nhà thúc phụ,lúc hiểu sự sống bên sư phụ, chẳng nhớ có ba vị ngoại công bảo chủ gì ở NgânLong Bảo cả. Bằng không, bằng vào thế lực hùng mạnh của Ngân Long Bảo, aidám giết người phóng hoả, mưu toan sát hại ngoại tôn họ? Mai Dao Lân nàyhiện chỉ mong nhớ mỗi một vị thân mẫu không rõ tung tích thôi, thù hận củamẹ con phải thay thế, Ngân Long Bảo hẳn biết rõ một ngày nào đó Mai mỗ sẽlàm thế nào, Mai mỗ giờ đã nói rõ, tôn giá khỏi uổng phí tâm tư nữa, Mai mỗkhông có một vị tôn trưởng thế này.Đoạn quay sang vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn lạnh lùng nói:- Hai vị chuẩn bị động thủ đi, thời gian rất có hạn.Thương Lãng Khách Sách Thanh hít sâu một hơi không khí, cố nén lửagiận đứng lặng thinh. Thiếu niên áo bạc đứng bên không dằn được, nhướngmày tiến tới một bước quát:- Mai Dao Lân ngươi dám cả gan dám mục vô tôn trưởng thế này, cậy vàogì hả?- Mai mỗ cậy vào gì, các hạ không có quyền thắc mắc.Thiếu niên áo bạc tái mặt, vừa định xuất thủ, bỗng nghe Thương LãngKhách Sách Thanh lạnh lùng nói:- Long nhi chớ đa sự!Hai vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn sớm đã đề tụ công lực vào song chưởng,sở dĩ họ chưa xuất thủ là mong Mai Dao Lân xung đột trước với người củaNgân Long Bảo, nào ngờ Thương Lãng Khách hết sức tinh khôn, đã hiểu thấutâm ý của họ, quát ngăn thiếu niên áo bạc.Cuộc chiến đã khó tránh khỏi, kéo dài thời gian cũng vô ích, lúc này bọnthủ hạ của Huyết Kiêu Mạc Như Hải đã gần bị Sanh Thiên Tâu giết sạch, BảnPhủ Tiều Ẩn quát to:- Tiểu tử, hãy tiếp chưởng!Dứt lời chưởng đã bổ ra, Vạn Lý Hồng cũng liền buông tiếng quát vang,lao tới vung chưởng giáp công.Vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn võ công tương đương với Vũ Nội Song Kỳ,hai người liên thủ xuất chiêu, uy lực thế nào đủ rõ. Tả hữu giáp công, bóngchưởng chặt chẽ như lưới, không một khoảng trống có thể tránh né.Mai Dao Lân thầm kinh hãi, trong tiếng huýt dài, đề khí vọt người lênkhông, xuyên khỏi lưới chưởng.Người lơ lửng trên không, chẳng có điểm tựa, nếu kẻ địch tấn công từdưới lên khó thể tránh né, thiếu niên áo bạc thấy vậy liền lộ vẻ khinh bỉ,nhưng Thương Lãng Khách thì lại càng ra chiều nghiêm lạnh hơn.Vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn vừa thấy Mai Dao Lân tự chui đâu vào đườngchết, lòng mừng khôn xiết, liền cùng buông tiếng quát vang, vung chưởngcông lên Mai Dao Lân.Trong tiếng cười khảy đầy sát khí, Mai Dao Lân người bỗng lộn vòngtrên không, song chưởng vung ra tả hữu, liền thấy vô số bóng chưởng kèmtheo tiếng rít gió kinh hồn từ trên ập xuống, rồi thì tiếng chưởng va chạmvang lên chát chúa, tuyết trắng như hai bức tường mỏng bắn sang hai bên, vợchồng Bản Phủ Tiều Ẩn cùng bật lùi sau bốn bước, Mai Dao Lân nhẹ nhàng hạxuống đất, thần sắc hết sức bình thản và lạnh lùng đứng yên. Ngạc Nhị LangSách Siêu đưa mắt nhìn Cùng Thánh Phú Bách Vạn thắc mắc hỏi:- Lão tiểu tử, võ công trước kia của y đã cao thế này ư?Cùng Thánh Phú Bách Vạn lắc đầu:- Trước kia lão phu có thể đấu ngang ngửa với y, bây giờ... có lẽ mườiCùng Thánh cũng...Bỗng bỏ dở câu nói, chỉ không ngớt lắc đầu. Thiếu niên áo bạc vẻ khinhbỉ trên mặt đã mất, thay vào đó là vẻ kinh ngạc tột cùng.Mai Dao Lân giọng sắc lạnh nói:- Tây Môn Kỳ, hãy nhặt lấy song phủ dưới đất lên, đây là cơ hội cuốicùng của các hạ.Vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn kể như thanh danh cả đời tiêu tan, mắt haingười giăng đầy tia máu, ghê rợn như quỉ dữ. Bản Phủ Tiều Ẩn phóng bướcđến nhặt lấy đôi búa trên mặt đất, trầm giọng nói:- Mai Dao Lân, đây là tự ngươi chuốc lấy, giữa hai ta nhất định phải cómột người nằm xuống đây.Dứt lời đã vung động song thủ, nhanh như chớp chia ra tả hữu bổ vàoMai Dao Lân. Hai chiếc búa nặng đến năm sáu mươi cân, vậy mà thi triểntrong tay y trông nhẹ như cỏ lau, lưỡi búa sắc lạnh tạo thành hai vệt sángtrắng, trông thật kinh người.Mai Dao Lân lùi chéo sang bên ba bước, hữu chưởng thi triển chiêuHuyền Ảnh Bách Ảo, bóng chưởng chập chờn xuyên qua bóng búa, công vàocác yếu huyệt trước ngực Bản Phủ Tiều ẩn, nhanh nhẹn đến rợn người.Bản Phủ Tiều Ẩn kinh hoàng, vội triệt chiêu thu búa chuyển sang thếthủ, vừa kịp hoá giải chiêu Huyền Ảnh Bách Ảo của Mai Dao Lân.Vạn Lý Hồng thấy chồng trong tay có búa mà vẫn bị đối phương áp đảohồi chiêu tự bảo, lòng hết súc kinh hãi, vội từ nơi lưng cởi ra một dải lụa đỏ dàiđến hai trượng, tung mình lao đến với chiêu Xích Hà Vạn Lý từ bên trái tấncông vào Mai Dao Lân, dải lụa đỏ duỗi thẳng ra như một ngọn côn dài, nhắmvai Mai Dao Lân điểm tới, ngay khi ấy Bản Phủ Tiều Ẩn vừa chuyển từ thủsang công, vung động song phủ bổ đến.Mai Dao Lân chẳng ngờ với thân phận như Vạn Lý Hồng mà lại âm thầmra tay công kích, vừa định xuất chiêu đón tiếp song phủ của Tây Môn Kỳ thìdải lụa đỏ của Vạn Lý Hồng đã bay đến. Mai Dao Lân giật mình, vội triệt chiêuthu chưởng và lướt chéo sang bên tám bước, tránh khỏi dải lụa đỏ chỉ trongđường tơ kẻ tóc.Thiếu niên áo bạc vẻ ganh tị trong mắt càng thêm dày đậm, và ThươngLãng Khách càng quyết tâm thu phục Mai Dao Lân hơn, còn Ngạc Nhị LangSách Siêu ngây ngẩn đứng tại chỗ. Mai Dao Lân tránh khỏi một chiêu, mắt rựcsát cơ nói:- Hai người dù có muôn thác cũng không đủ hả niềm căm giận trong lòngMai mỗ.Dứt lời đã lướt tới thi triển chiêu Huyền Võng Vô Biên vừa lúc vợ chồngBản Phủ Tiều ẩn liên thủ công ra hai chiêu.Chỉ thấy ánh đỏ và bóng phủ rợp trời, Mai Dao Lân chẳng khác nào cá rơivào sóng nước, thoáng cái mất dạng.Lúc này Cửu Hoàn Kiếm và Huyết Phụng phu nhân từ trong nhà lá đi ra,giữa hai người là Diêu Đài Mục Nữ Vân Phụng Linh mặt đầy vẻ lo lắng, bangười đều tập trung ánh mắt vào trận chiến.Sanh Thiên Tâu đã kết thúc cuộc chiến, lạnh lùng quét mắt nhìn nhữngtử thi trên măt đất, quay người đi về phía này.Từ khi Vân Phụng Linh hiện thân, thiếu niên áo bạc đã đắm đuối nhìnvào gương măt kiều diễm của nàng như bị đá nam châm hút vậy, song VânPhụng Linh chớ hề nhìn ngó đến y, chỉ quan tâm nhìn vào trận chiến.Thiếu niên áo bạc không dằn được đưa mắt nhìn Thương Lãng Khách,bỗng cất tiếng hỏi:- Vị cô nương kia phải chăng là quận chúa nước Quy Phụng?Vân Phụng Linh giật mình ngoảnh sang nhìn, thì ra là một thiếu niênanh tuấn, mày kiếm mắt sao, tuổi chừng 20,21 đang tươi cười nhìn nàng.Vân Phụng Linh lạnh lùng gật đầu:- Vâng, chính bổn cô nương!Đoạn lại đưa mắt nhìn vào trận chiến.Thiếu niên áo bạc thoáng cảm thấy thất vọng, nhưng chưa sờn lòng, cườinói:- Quận chúa có biết hoàn cảnh hiện nay của mình không?Vân Phụng Linh lúc này chỉ một lòng lo cho sự an nguy của Mai DaoLân, bực mình xẵng giọng:- Bổn cô nương không biết!Trong khi nói không hề quay nhìn thiếu niên áo bạc. Thiếu niên áo bạctrước nay rất cao ngạo, nhưng hôm nay đứng trước Vân Phụng Linh hoàntoàn khác hẳn, chẳng chút tức giận nói:- Tại hạ là Ngân Dực Điêu Sách Long, đến đây chính là bảo vệ cho quậnchúa.Vân Phụng Linh không nhìn Ngân Dực Điêu Sách Long, lạnh lùng nói:- Bổn cô nương đã có Lân ca bảo vệ, không cần các hạ phải nhọc tâm.Ngân Dực Điêu Sách Long tưởng đâu chỉ cần báo ra danh hiệu, VânPhụng Linh ắt sẽ kinh ngạc, nào ngờ nàng vẫn lạnh nhạt như trước, bất giácbiến sắc mặt.Ngay khi ấy bỗng nghe Mai Dao Lân quát to:- Bồ Đề Thiền Phật!Đồng thời một bóng người xuyên qua ánh đỏ và bóng phủ vọt thẳng lênkhông, bóng chưởng rợp trời phủ trùm xuống, tốc độ nhanh đến chóng mặt.ếBùng, bùngế hai tiếng vang rền, kèm theo hai tiếng hự đau đớn, ánh đỏvà trắng vụt tan biến, hai bóng người văng bay ra xa ngoài bảy trượng, rơixuống lăn dài trên đất tuyết.Hai bóng người dừng lại, Bản Phủ Tiều Ẩn và Vạn Lý Hồng gắng gượngđứng lên, sắc mặt hai người trắng bệch và miệng rỉ máu tươi.Mai Dao Lân lạnh lùng cười nói:- Hai vị có cần Mai mỗ động thủ nữa không?Cửu Hoàn Kiếm bỗng xót xa thở dài nói:- Tiểu tử hãy buông tha họ đi thôi!Vân Phụng Linh tung mình đến bên Mai Dao Lân quan tâm hỏi:- Lân ca có thọ thương không vậy?Mai Dao Lân cười:- Theo Linh muội thì họ đã thương được ngu ca chăng?Vân Phụng Linh nhoẻn cười:- Không, không ai đã thương Lân ca được cả.Đoạn nắm tay Mai Dao Lân khẽ nói:- Lân ca, khi nãy Lân ca đang giao chiến, bỗng có một lão đạo sĩ rất quáilạ từ trên mái nhà phóng xuống đã cứu tỉnh bá bá và sư phụ.Mai Dao Lân nắm tay nàng, chầm chậm quay người giọng nặng nề nói:- Đó là Điên Đạo Nhân!Đưa mắt nhìn Vũ Nội Song Kỳ nói tiếp:- Ta sống địch chết, ta còn địch mất, nếu như chúng ta đều yên tâm uốngrượu vào, vậy thì hôm nay do ai an bài cho chúng ta?Cửu Hoàn Kiếm hổ thẹn thở dài:- Lão phu hiểu rồi! Có lẽ lão phu đã già, nhưng dù sao lão phu cũng thấyy tuy bất nhân, ta chẳng thể vô nghĩa.Mai Dao Lân đanh mặt:- Mai Dao Lân này lại nghĩ khác!Cửu Hoàn Kiếm ngớ người, bỗng cười to nói:- Tất nhiên ngay cả tính mạng của lão phu cũng do ngươi cứu, lẽ đươngnhiên mọi sự phải do ngươi quyết định, lão phu chẳng qua chỉ đề nghị màthôi.Mai Dao Lân vẻ lạnh lùng trên mặt dần tan biến, quay sang vợ chồng BảnPhủ Tiều Ẩn nói:- Hai vị hãy đến nơi khác mà an thân!Vân Phụng Linh rất hiểu tâm trạng hiện giờ của Mai Dao Lân, nhưngtrước Vũ Nội Song Kỳ từng có ơn cứu mạng hai người, nàng có thể nói gì đây?Nàng nhẹ nép vào lòng Mai Dao Lân, nắm lấy tay chàng xiết chặt, như muốnnói là nàng rất thông cảm cho nỗi khổ tâm của chàng.Cửu Hoàn Kiếm lại ngẩn người, sự quyết định của Mai Dao Lân quá độtngột bất ngờ, khiến lão không dám tin đó là sự thật.Bản Phủ Tiều Ẩn lạnh lùng nói:- Mai Dao Lân đó không phải là bổn ý của ngươi chứ?Mai Dao Lân giọng sắc lạnh:- Bất kể là ý của ai thì hai vị cũng đã giữ được tính mạng, còn sau này thìlại khác, nếu như có cơ hội gặp lại.Từ khi chứng kiến cử chỉ thân mật và quan hoài của Vân Phụng Linh đốivới Mai Dao Lân. Ngân Dực Điêu Sách Long càng thêm ganh hận Mai DaoLân, nghe vậy thầm nhủ:- Ngươi buông tha cho họ nhưng ta cứ không buông tha, có giỏi thì ngươicứ đối địch với Ngân Long Bảo.Cửu Hoàn Kiếm buông tiếng thở dài trĩu nặng nói:- Như vậy rất đúng! Tây Môn huynh kể từ nay giữa hai ta đã dứt tìnhđoạn nghĩa, nếu còn có ngày sau gặp lại nhau, hai ta sẽ như người xa kẻ lạ, haivị đi đi!Bản Phủ Tiều Ẩn thoáng đỏ mặt xấu hổ, song chỉ trong khoảnh khắc đãbị vẻ tức giân khoả lấp, cười vang nói:- Tây Môn mỗ lẽ ra phải cảm tạ lòng độ lượng của Song Kỳ, nhưng ngặtnỗi từ nay hai vợ chồng này đã thân bại danh liệt, hai ta đều là người tronggiới võ lâm, hiểu rất rõ sự quan trọng của danh vọng đối với bản thân, vì vậyTây Môn Kỳ trước đây kể như đã chết, mai này tái hiện giang hồ, vợ chồngTây Môn Kỳ sẽ là sứ giả hận thù.Huyết Phụng phu nhân tiếp lời:- Bất kể hai vị nghĩ và làm thế nào đó cũng là chuyện mai sau, bọn nàykhông hề có ý định hại hai vị, mà hai vị tự chuốc lấy sự diệt vong. Thôi, hai vịđi đi!Vạn Lý Hồng cười khảy:- Một ngày nào đó các vị sẽ hối hận!Vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn quay người vừa định bỏ đi, Ngân Dực ĐiêuSách Long bỗng cười khảy nói:- Người của Ngân Long Bảo xưa nay không bao giờ để ai bị xúc phạm haivị ra đi dễ dàng vậy ư?Bản Phủ Tiều Ẩn chững bước trầm giọng nói:- Các hạ muốn đưa tiễn một đoạn đường hay sao?- Đúng vậy, Sách Long chính là có ý ấy!Dứt lời đã nhanh như chớp vung tay chộp vào ngực Bản Phủ Tiều Ẩn,chiêu thức hết sức quái dị.Bản Phủ Tiều Ẩn lúc này nội thương chẳng nhẹ, hơn nữa y cũng chẳngphải địch thủ của Sách Long, làm sao có thể tránh thoát? Trong cơn thịnh nộ,song chưởng dồn hết tàn lực vung ra.Thốt nhiên trong tiếng cười ghê rợn, chợt thấy bóng trắng nhấp nhoáng,rồi thì ếbốpế một tiếng giòn giã, Ngân Dực Điêu Sách Long lùi sau hơn trượng,cổ tay đau nhói, kinh hãi ngước mắt nhìn, bất giác giận tái mặt, thì ra ngườihoá giải một trảo của y chính là Mai Dao Lân.Mai Dao Lân quay nhìn Bản Phủ Tiều Ẩn lạnh lùng nói:- Tôn giá đi đi!Trước mặt Vân Phụng Linh, Ngân Dực Điêu Sách Long đâu nhẫn nhịnđược nỗi nhục này, cười khảy nói:- Hai vị muốn đi khỏi đây rất dễ, nhưng phải hạ được Sách Long này.Mai Dao Lân khinh bỉ tiếp lời:- Các hạ chớ nên không biết điều, thành thật mà nói, các hạ chưa đủ tưcách ngông cuồng trước mặt Mai mỗ.Thương Lãng Khách bỗng trầm giọng nói:- Dao Lân, võ công của ngươi có lẽ cao hơn cựu cựu ngươi, nhưng bốiphận của y cao hơn ngươi, ngươi dám làm gì y nào?- Cựu cựu ư? Ha ha... tại hạ đã nói rồi, tại hạ họ Mai, còn các ngươi họSách, thân mẫu của Mai Dao Lân họ Hoa, dựa vào đâu liên kết mối quan hệthân thích này chứ?Mai Dao Lân ngưng cười, nhướng mày gằn giọng nói:- Tôn giá hãy xem Mai mỗ có dám làm gì hay không, hai vị đi đi!Bản Phủ Tiều Ẩn chẳng phải kẻ tham sinh uý tử, song lúc này y có sựtoan tính riêng, bèn lặng thinh cùng Vạn Lý Hồng cất bước bỏ đi.Thương Lãng Khách hết sức bẽ bàng, chau mày nói:- Siêu nhi hãy liên thủ với ca ca, bắt lấy hai người ấy cho ta!Sự việc hết sức rõ ràng y bảo Ngạc Nhị Lang Sách Siêu ra tay, hiển nhiênkhông phải thật sự vì bắt giữ hai vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn.Ngạc Nhị Lang gầm vang:- Siêu nhi tuân lệnh!Dứt lời đã tung mình đến bên Ngân Dực Điêu Sách Long.Cửu Hoàn Kiếm tức giận buông tiếng cười dài nói:- Lão phu cũng xin dự vào một phần!Bỗng Sanh Thiên Tâu cười khảy nói:- Việc của tiểu chủ lão phu, không cần kẻ khác tham dự vào.Đoạn sãi bước đi tới phía Mai Dao Lân.Mai Dao Lân lo sợ cho sự an nguy của Vân Phụng Linh, ngoảnh lại nói:- Thiên Hồng hãy hộ vệ cho Phụng Linh cô nương!Sanh Thiên Tâu ngẩn người, chợt hiểu ra đưa mắt nhìn Thương LãngKhách, dừng chân đứng cạnh Vân Phụng Linh, cung kính nói:- Thiên Hồng tuân mạng!Thương Lãng Khách kinh hãi thầm nhủ:- Hắn tuổi còn trẻ mà hành sự cẩn trọng như thế này, nếu hắn sống trêncõi đời thật khiến người khó có thể yên tâm.Ngân Dực Điêu Sách Long thấy có thúc phụ hậu thuẫn, liền hướng vềphía vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn đang bước đi lạnh lùng quát:- Hai người đứng lại ngay!Ngạc Nhị Lang Sách Siêu cũng gầm to:- Không thì mỗ phải động thủ đấy!Bản Phủ Tiều Ẩn thầm cười khảy, vẫn chậm rãi tiến bước. Ngân DựcĐiêu Sách Long đảo mắt nhìn quanh, bỗng buông tiếng quát vang, tung mìnhlao về phía vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn, ngầm vận tụ công lực vào hai taynhưng không xuất thủ.Ngạc Nhị Lang lòng dạ thẳng ngay, thấy vậy tưởng đâu ca ca đuổi theohai người thật, vội buông tiếng gầm vang, cũng liền tung mình lao về phía vợchồng Bản Phủ Tiều Ẩn.Ngân Dực Điêu có dụng tâm riêng, nến võ công y tuy cao hơn Sách Siêuvà động thân trước, song lại không nhanh bằng Sách Siêu.Mai Dao Lân buông tiếng cười khảy, hữu chưởng quét mạnh về phíaSách Siêu, mượn sức quay người về phía Ngân Dực Điêu Sách Long.Ngay khi Mai Dao Lân xuất chưởng nghênh đón Sách Siêu, Sách Long ởtrên không sãi rộng hai tay, hai cánh tay áo to tung bay theo gió hệt như đôicánh hạc, trong khi bay sà xuống, hai cánh tay bỗng quét mạnh ra, liền thấymột chòm mưa bạc phủ chụp xuống đầu Mai Dao Lân, toả rộng đến hơn mộttrượng.Mai Dao Lân ngước lên vừa định xuất chưởng, chợt thấy ánh bạc lấp loátrên đầu, cả kinh chẳng kịp suy nghĩ, vội tung mình phóng ngược ra sau.Tuy nhiên mục đích của Sách Long không phải chỉ lấy mạng Mai DaoLân, mà còn muốn hạ sát cả vợ chồng Bản Phủ Tiều Ẩn để biểu lộ oai phongtrước mặt Vân Phụng Linh và hạ nhục Mai Dao Lân, nên khi Mai Dao Lântránh ám khí, y đã tung mình lao nhanh về phía vợ chồng Tây Môn Kỳ.Sách Siêu bị Mai Dao Lân một chưởng đẩy lùi ra xa, chẳng hiểu vì saochàng lại như vậy, y sợ vợ chồng Tây Môn Kỳ trốn thoát, vội la to:- Tiểu tử, mỗ đâu có đánh nhau với ngươi, sao ngươi lại ra tay đánh mỗ?Dứt lời lại tung mình đuổi theo vợ chồng Tây Môn Kỳ, bởi sợ Mai DaoLân lại ra tay ngăn cản, bèn lớn tiếng nói:- Tiểu tử, lần này mỗ cũng không phải đánh nhau với ngươi, hãy tránh ramau.Lúc này Sách Long đã lao đến sau lưng vợ chồng Tây Môn Kỳ, trongtiếng quát vang, song chưởng đã tung ra và lớn tiếng nói:- Hãy nằm xuống ngay!Thốt nhiên một tiếng cười sắc lanh vang lên, ngay khi vợ chồng TâyMôn Kỳ định lách tránh và chưởng phong của Sách Long sắp đến nơi, MaiDao Lân đã từ trên không đáp xuống giữa ba người. Sách Long giật mình, ýnghĩ chưa kịp xoay chuyển, đã nghe Mai Dao Lân quát to:- Bồ Đề Thiền Phật!Liền theo đó là một mạng lưới chưởng đã phủ chụp xuống. Sách Siêuthấy vậy kinh hoàng, vội hít vào một hơi không khí chững bước. Ngay khi ấybỗng nghe Thương Lãng Khách hét to:- Long nhi lui mau...Đồng thời một bóng xám đã lao nhanh đến song đã muộn, chỉ nghe SáchLong ếhựế lên một tiếng đau đớn, người văng bắn ra xa hơn ba trượng, sóngsoài nằm úp trên đất tuyết.Thương Lãng Khách cả kinh, chẳng màng đến Mai Dao Lân, vội laonhanh theo Sách Long, cúi xuống bồng y lên, chỉ thấy y mặt mày trắng bệch,khoé môi tuôn máu xối xả, vội đưa tay sờ tim, đoạn mới thở phào yên tâm.Ngạc Nhị Lang Sách Siêu và Cùng Thánh Phú Bách Vạn cũng theo sauđến, đồng thanh hỏi:- Không hề gì chứ?Thương Lãng Khách Sách Thanh mặt lạnh như sương, trầm giọng nói:- Phú Bách Vạn hãy bồng lấy y! Siêu nhi lấy Hộ Tâm Đơn của bổn bảocho ca ca uống ba viên nhanh lên.Trao Sách Long cho Phú Bách Vạn xong, Thương Lãng Khách mắt sắclạnh nhìn chốt vào mặt Mai Dao Lân, sãi bước tiến tới, trầm giọng nói:- Tiểu súc sinh thật là mục vô tôn trưởng, lão phu bao lần cất nhắc ngươibởi thấy ngươi trẻ tuổi vô tri, chẳng ngờ ngươi càng lúc càng xấc xược thế này.Mai Dao Lân cười khảy:- Tôn trưởng? Mai mỗ không hiểu tại sao tôn giá lại nói ra miệng được.Trong ấn tượng của Mai mỗ, Ngân Long Bảo là một nơi rất đáng ghê tởm, vìmuốn thoả mãn dã tâm xưng bá võ lâm, ba lão gian hùng các người đã tànnhẫn phá tan gia đình kẻ khác, nếu Mai Dao Lân này mà có thân thích nhưcác người thì thật vô cùng nhục nhã.Thương Lãng Khách giận quá cười vang:- Ha ha... có dũng khí lắm! Súc sanh những lời ấy ngươi nên nói trướcmặt phụ thân ngươi mới phải!Mai Dao Lân mắt loé sát cơ:- Khi nào gặp gia phụ, Mai mỗ sẽ hỏi ông ấy về tung tích của mẫu thân,chỉ cần ông ấy có thể cho biết, có thể giải thích rõ ràng, Mai mỗ sẽ kể lại vớiông tất cả những gì Mai mỗ đã làm ngày hôm nay, nếu ông ấy dám bảo là Maimỗ sai, Mai mỗ sẽ với máu tươi trên cổ để rửa sạch lỗi lầm hôm nay.Trong đêm lạnh bỗng vang lên một tiếng thở dài đau xót, tuy khá tonhưng không một ai nghe thấy, bởi đây là lần đầu tiên Vũ Nội Song Kỳ và VânPhụng Linh mới được nghe nói về thân thế của Mai Dao Lân, mặc dù họ chưahiểu hết nội tình, song ít ra họ cũng đã biết thân mẫu chàng hiện chẳng rỏtung tích, người đàn bà cùng phụ thân chàng ở tại nước Quy Phụng khôngphải là thân mẫu chàng, đó thật là một điều vô cùng đau xót của Mai Dao Lân.Sanh Thiên Tâu thơ thẩn nhìn bóng sau lưng Mai Dao Lân, lẩm bẩm nói:- Công tử quả không nói sai, Thiên Hồng không phải kẻ bất hạnh trênđời, ít ra Thiên Hồng cũng có song thân nuôi dưỡng nên người, cái mà ThiênHồng có được vẫn nhiều hơn công tử.Thương Lãng Khách bị Mai Dao Lân vạch trần tì vết, tức giận quát:- Súc sanh ngươi muốn chết.Dứt lời đã vung chưởng tấn công Mai Dao Lân.Mai Dao Lân lúc này đã động sát cơ, lách người tránh khỏi chưởng lựchung mãnh của Thương Lãng Khách và liền với chiêu Huyền Ảnh Bách Ảophản công.Thương Lãng Khách vốn là cao thủ bậc nhất trong Ngân Long Bảo, võcông hơn xa Sách Long và Sách Siêu, thấy chiêu không lùi mà còn tiến tới,liên tiếp tung ra 27 chưởng.Mai Dao Lân xuất thủ nhanh như chớp, hoàn toàn không có ý lui tránh,một mực tấn công quyết liệt với tuyệt học Huyền Vũ bí kíp.Ngoại trừ Cùng Thánh và Ngạc Nhị Lang đang bận cứu chữa cho SáchLong, tất cả mọi người đều hồi hộp theo dõi cuộc chiến.Thân thủ hai người đều nhanh như tia chớp, chỉ có thể phân biệt ra họqua hai cái bóng xám và trắng trong gió tuyết.Lúc này một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ đang đứng ngoài xa, gác trên vaimột chiếc áo da diêu quý giá, sớm đã rón rén rời khỏi. Sanh Thiên Tâu chămchú theo dõi chiêu thức của Mai Dao Lân, lẩm bẩm:- Mai công tử lặp đi lặp lại ba chiêu trong Huyền Vũ bí kíp quyển thượngmà không dùng đến ba chiêu trong quyển hạ, vì sao thế nhỉ? Sách Thanh pháđược ba chiêu ấy để tự bảo mà còn có thể phản công, đủ thấy mình không phảiđịch thủ, võ học của Ngân Long Bảo quả là cao thâm khôn lường.Vân Phụng Linh bỗng lo lắng hỏi:- Sư phụ thấy Lân ca có thể thắng hay không? Chúng ta có cần giúp Lânca một tay hay không?Huyết Phụng phu nhân trầm ngâm:- Khó mà biết được, võ công của Ngân Long Bảo rất đặc dị, Sách Long lạilà một trong Ngân Long Tam Bảo, rất khó mà tiên liệu.Vân Phụng Linh vốn đã không có niềm tin, nghe vậy càng thêm lo lắnghỏi:- Vậy chúng ta hãy mau giúp Lân ca mau, kẻo vạn nhất...Nàng không dám nói tiếp, đưa tay rút trường tiên nơi lưng.Bỗng Sanh Thiên Tâu lạnh lùng nói:- Trên cõi đời này không có ai là địch thủ của công tử, cô nương lo gì kiachứ?Vân Phụng Linh thấy Sanh Thiên Tâu giọng nói lạnh nhạt, như khônghề quan tâm, tức giận xẵng giọng:- Bổn cô nương đâu có nhờ lão giúp đỡ, việc gì đến lão?Đoạn rút phắt trường tiên xuống, vừa định tung mình lao ra. Sanh ThiênTâu nhanh như chớp vung tay, chộp lấy cổ tay nàng lạnh lùng nói:- Cô nương hãy xem tiếp đi!Vân Phụng Linh vừa định cất tiếng mắng, bỗng nghe Mai Dao Lân quátto:- Bồ Đề Thiền Phật!Sanh Thiên Tâu nghe vậy liền buông tay ra, Vân Phụng Linh vội ngẩnglên nhìn, chỉ thấy bóng chưởng rợp trời phủ trùm xuống Sách Thanh, bóngchưởng nhiều và tốc độ nhanh khác hẳn với cùng một chiêu mà chàng đã thitriển trước đó.Lão đạo sĩ đứng ngoài xa bỗng lấy áo da trên vai xuống, tung mình lướtnhanh về phía này. Thương Lãng Khách Sách Thanh vừa thấy chiêu này hoàntoàn khác trước, uy lực hung mãnh kinh người, bất giác rúng động cõi lòng,song chưởng đưa lên nhưng không có khoảng trống xuất thủ, giờ mới biếtkhông sao phá giải được chiêu chưởng của đối phương, bất giác bàng hoàngkinh hãi.Tuy nhiên dẫu sao lão cũng là người từng trải nhiều trận chiến, tuy kinhhoàng nhưng lòng bất loạn, xuôi theo ép lực từ trước ập đến, ngã người ra sauvà phóng vọt ra xa hơn hai trượng, chỏi chân đứng bật dậy, tưởng là đã thoátkhỏi vòng nguy hiểm.Ngờ đâu y vừa mới đứng thẳng người, bỗng nghe Mai Dao Lân quát:- Nơi đây không còn chỗ cho tôn giá đứng chân nữa đâu!Dứt lời chưởng kình đã xô đến trước mặt, Thương Lãng Khách SáchThanh nằm mơ cũng chẳng ngờ chàng nhanh đến vậy, không còn kịp vungchưởng đón đỡ nữa, và ngã người phóng lui cũng đã quá muộn, sắc mặt liềntức trở nên xám ngắt.Ngay khi ấy bỗng nghe một tiếng cười dài nói:- Hai chân chiếm đất không nhiều, để cho y đứng cũng đâu hề gì!ếBùngế một tiếng vang rền, bóng người theo tuyết trắng nhập vào nhaurồi tách ra ngay, trước mặt Thương Lãng Khách đã có thêm một lão đạo sĩ râutóc bạc phơ và áo vá trăm mảnh, trên mặt đất trước lão đạo sĩ có bốn dấu chânsâu, còn Mai Dao Lân thì lướt lùi ra sau ba thước đứng yên.Lão đạo sĩ ung dung cười nói:- Lão đạo sĩ này đã quấy nhiễu đấu hứng của hai vị rồi!Mai Dao Lân giọng sắc lạnh:- Điên Đạo Nhân, tôn giá đến thật đúng lúc, Nhâm Thiên Tùng có đicùng không?Thương Lãng Khách giả vờ bực tức nói:- Đạo trưởng pháp hiệu xưng hô thế nào? Tuổi tác cao như đạo trưởng,hẳn cũng là người từng trải trên chốn giang hồ, chả lẽ...Lão đạo sĩ cười ngắt lời:- Lưỡng hổ tương tranh ắt có một thương vong, huống hồ hai người lại làtổ tôn (ông cháu) với nhau.Thương Lãng Khách cười khảy:- Lòng dạ đạo trưởng hiền từ quá! Xin thứ cho Sách mỗ mắt kém, chẳnghay đạo trưởng hiệp hiệu xưng hô thế nào?Lão đạo sĩ toét miệng cười:- Mọi người đều bảo lão đạo sĩ này điên khùng bất thường, nên gọi làĐiên Đạo Nhân, còn về danh tánh thật thì ngay cả bản thân lão đạo sĩ nàycũng chẳng nhớ nữa, so ra lão đạo sĩ này còn tệ hơn thí chủ nhiều, trên cõi đờiđâu có ai ngay cả danh tánh mình cũng chẳng nhớ, đúng không nào?Thương Lãng Khách vốn chẳng tin Mai Dao Lân đã từng gặp gỡ CuồngHiệp Nhâm Thiên Tùng, nên cũng không tin lão đạo sĩ này chính là một trongba vị cao nhân thần kỳ trong võ lâm hồi sáu mươi năm trước, giờ nghe đốiphương tự báo ra, bất giác rúng động cõi lòng thầm nhủ:- Trong ba người Cuồng Hiệp, Tuyệt Cái và Điên Đạo Nhân, lão đạo sĩnày là khó đối phó nhất, y cả đời trừ bạo an lương, chống đối bất công, do bởikhông sợ cường quyền, không thoả hiệp với bất kỳ bang phái nào, nên mới cótên là Điên Đạo Nhân. Sự việc hôm nay, hẳn là y đã nghe và trông thấy hết,đành rằng mình chưa chắc bại dưới tay y, nhưng mình không phải là địch thủcủa y, ở đây lâu chỉ có hại vô ích, nên rời khỏi sớm là hơn.Nghĩ đoạn, thái độ liền trở nên hoà nhã, cười trơ khấc nói:- Sách mỗ được gặp đạo trưởng tại đây hôm nay thật là tam sinh hữuhạnh! Đạo trưởng đã ra mặt, Sách mỗ cũng không tiện tranh cường, vị nể đạotrưởng, Sách mỗ bỏ qua việc hôm nay vậy.Điên Đạo Nhân thầm cười khảy, ha hả cười nói:- Vậy là tam bảo chủ đã vị nể lão đạo sĩ này ư? Lão đạo cả đời bị ngườimắng chửi, chưa bao giờ nghe được lời nói tốt đẹp, chứ đừng nói vị nể lão đạo,ha ha... đây thật là tam sinh hữu hạnh.Thương Lãng Khách biết đối phương có ý mỉa mai, song tình thế trướcmắt bất lợi, không dám phát tác, đành giả dại cười nói:- Đạo trưởng đã quá lời rồi! Đạo trưởng là bậc kỳ nhân trong võ lâm, aidám không vị nể? Đêm nay Sách mỗ còn bận việc khẩn cấp, bây giờ xin cáotừ, những mong đạo trưởng hôm nào rảnh rỗi, hãy đến chơi Ngân Long Bảomột phen, Sách mỗ xin đắc tội.Đoạn vòng tay thi lễ, quay người quát:- Đi nào!Mai Dao Lân nhướng mày, vừa định quát ngăn, bỗng nghe Điên ĐạoNhân nói:- Mai thí chủ có muốn nghe điều bí mật về Phong Lôi Động không?Mai Dao Lân cười khảy:- Mai mỗ không có thời gian!Đoạn cất bước đi về phía Thương Lãng Khách Sách Thanh.Điên Đạo Nhân thoáng biến sắc mặt, đột nhiên lao tới vung chưởng tấncông Mai Dao Lân và quát:- Tiểu tử kia, trên cõi đời ai dám không tuân lời lão đạo này?Mai Dao Lân sửng sốt, liền tức giận quát vang, vung chưởng đón tiếp.Điên Đạo Nhân tự biết không phải địch thủ, chỉ thi triển thân pháp giữchân Mai Dao Lân, ít khi xuất chiêu hoàn kích. Thương Lãng Khách thấy vậyđộng tâm thầm nhủ:- Điên Đạo Nhân rõ ràng là có lòng vì mình, nếu không rời khỏi đây ngaylúc này, lát nữa muốn bỏ đi thật chẳng phải dễ dàng.Y quả là người hiểm độc, biết rõ Điên Đạo Nhân đã vì mình mà động thủvới Mai Dao Lân, vậy mà không ra tay giúp sức, lại ung dung bỏ đi.Sanh Thiên Tâu vốn định ngăn cản, nhưng lại sợ Vân Phụng Linh gặpbất trắc để rồi bị Mai Dao Lân quở trách, đành để mặc nhóm Thương LãngKhách bỏ đi. Điên Đạo Nhân liếc mắt nhìn thấy nhóm Thương Lãng Khách đãđi khỏi, bỗng tung mình ra khỏi vòng chiến quát:- Mai tiểu tử, dừng tay!Mai Dao Lân dừng tay, ngoảnh ra sau lạnh lùng nói:- Thiên Hồng, sao lại để cho họ bỏ đi?Sanh Thiên Tâu nhướng mày như hết sức bất mãn, nhưng lập tức hiểu ratâm trạng lúc này của Mai Dao Lân, vẻ bất mãn liền tan biến, khom mình thấpgiọng nói:- Thiên Hồng chỉ lo tuân theo lời dạy bảo của công tử, hộ vệ cho Vân cônương, nên đã khinh suất để cho kẻ địch bỏ đi, vạn mong công tử lượng thứcho.Mai Dao Lân thở dài:- Lão chẳng có gì sai cả!Điên Đạo Nhân cười:- Đi khỏi rồi là tốt!Mai Dao Lân cười khảy:- Bởi các hạ không nghĩ đến hoàn cảnh của mình nên mới nói vậy...Điên Đạo Nhân chau mày trầm giọng nói:- Tiểu tử, ngươi dám giết y thật sao? Ngươi có nghĩ đến hậu quả chưa?Mai Dao Lân lúc này lòng hết sức khích động, nghe vậy cười vang nói:- Mai Dao Lân không dám giết y, chả lẽ sợ Cuồng Hiệp, Tuyệt Cái, ĐiênĐạo Nhân các người hay sao?Điên Đạo Nhân không chút tức giận, trái lại còn hoà nhã hơn nói:- Tiểu tử, ngươi hãy bình tĩnh, khích động rất dễ gây sai lầm, ngươi làngười thông minh hẳn không bao giờ bất chấp luân thường đạo lý, đúngchăng?Mai Dao Lân tảng lờ, giọng mỉa mai:- Phải chăng các hạ biết nhiều hơn Mai mỗ?Điên Đạo Nhân thản nhiên:- Đúng vậy, lão đạo này quả là biết nhiều hơn ngươi, hiện nay vận mệnhcủa toàn võ lâm gắn liền với nhà họ Mai, và cũng kể như gắn liền với ngươi.Mai Dao Lân cười khảy:- Do đó Cuồng Hiệp, Tuyệt Cái, Điên Đạo Nhân các ngươi lo nghĩ chotoàn võ lâm bắt buộc phải diệt trừ Mai mỗ chứ gì?Điên Đạo Nhân lúc này đã hoàn toàn không còn vẻ điên khùng nữa, hiềntừ lắc đầu nói:- Tiểu tử tuổi ngươi còn trẻ đã phải gánh vác quá nặng nề rồi, nếu bảodiệt trừ ngươi thì thật là thậm tệ, nhưng ngươi cần phải thật bình tĩnh, cho dùngươi hận thấu xương Ngân Long Bảo, nhưng ngươi chẳng thể không nhìnnhận phụ thân, mà lệnh tôn lại là nghĩa tế của Ngân Long Tam Bảo chủ, giả sửlệnh tôn ra mặt tìm ngươi, ngươi sẽ xử trí ra sao? Quy thuận họ hay là hạ sátphụ thân?Mai Dao Lân rúng động cõi lòng, buột miệng nói:- Gia phụ hiện đang ở tận nước Quy Phụng.Điên Đạo Nhân nghiêm giọng:- Nếu lão đạo này suy đoán không lầm, hiện lệnh tôn đã cùng Võ ThừaVân Bạch Phi suất lĩnh cao thủ nước Quy Phụng đến Ngân Long Bảo rồi, đóchính là nguyên nhân khiến Vạn Tượng công tử đã phải khẩn cấp sanh cầmVân cô nương, bởi nàng ta có thể dùng để uy hiếp Võ Thừa Vân Bạch Phi, phụthân nàng ta, đó cũng là nguyên nhân khiến Ngân Long Bảo phải bảo vệ Vâncô nương.Mai Dao Lân mặt co giật đầy đau khổ, không mục đích hỏi:- Vì sao các hạ lại nói ra những điều ấy? Mai mỗ đâu có quen biết các hạ.Điên Đạo Nhân buông tiếng thở dài trĩu nặng:- Tiểu tử, lão đạo này đã tăng thêm gánh nặng tinh thần cho ngươi,nhưng không hề có hại, bởi ngươi có thể sớm nghĩ ra đối sách, trên đời khôngcó bậc cha mẹ không phải, Ngân Long Bảo hiểu rất rõ đạo lý ấy. Tiểu tử, ngươiđừng quên là vận mệnh của toàn thể võ lâm hiện nay chỉ lệ thuộc vào mộtmình ngươi thôi.Mai Dao Lân giọng chua chát:- Mai mỗ đến đâu là nơi đó có đổ máu, có người táng mạng, chẳng hay gìlà võ lâm, gì là vận mệnh cả!- Nhưng tất cả đều lệ thuộc vào ngươi, Vạn Tượng công tử đành rằngđáng sợ, nhưng điều đáng sợ hơn nữa là ngươi bị Ngân Long Bảo khống chế.Muốn xây dựng trước hết cần phá hoại. Tiểu tử hãy cố gắng vận dụng trí tuệcủa mình, Ngân Long Bảo sẽ không dùng vũ lực đối phó với ngươi nữa đâu.Mai Dao Lân hít sâu một hơi, dằn nén nỗi lòng bấn loạn, lạnh lùng nói:- Vậy là kể như tôn giá đã giúp Mai mỗ, nhưng hẳn là tôn giá nhận thấytrong võ lâm hiện nay, Mai Dao Lân này là cánh yếu hơn hết.- Ha ha... cho nên người đời mới gọi lão đạo này là Điên Đạo Nhân! Tiểutử mai sau chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, mong là một ngày nào đó người đời sẽkhông còn nghĩ lão đạo này điên khùng nữa, ha ha...Trong tiếng cười dài đã tung mình lướt đi, thoáng chốc đã mất dạngtrong đêm tuyết tĩnh mịch. Mai Dao Lân khoé môi nở nụ cười kì dị, giọngchua cay nói:- Một người thật xứng đáng là trang anh hùng, có lẽ không bao giờ đượcngười đời hiểu cho, chỉ có bọn đại hiệp sĩ mưu danh cầu lợi.Vân Phụng Linh đi đến bên Mai Dao Lân dịu dàng nói:- Lân ca hẳn là đau khổ lắm phải không? Thôi đừng nghĩ nhiều nữa,chúng ta có thể từ từ tìm cách giải quyết.Mai Dao Lân nhếch môi cười, đưa tay vén làn tóc rối trước trán nàng,bình thản nói:- Linh muội, ngu ca từ khi xa rời người đã nuôi dưỡng mình, trong támnăm qua, ngu ca đã hiểu quá nhiều rồi, con tim của ngu ca có lẽ không cònbình thường như mọi người nữa.Vân Phụng Linh buồn bã cuối đầu, giọng não nề:- Không thể vậy được, có lẽ gánh nặng trong bao năm qua đã dằn vặt Lânca đến độ mất đi vẻ vui buồn như người bình thường, bởi Lân ca muốn mộtmình gánh vác tất cả, một chút cũng không chịu chia sớt cho người khác,thậm chí kể cả tiểu muội.Mai Dao Lân ngây ngẩn nhìn nàng, chàng thật lấy làm lạ tại sao nàngnhận thấy nhiều điều như vậy. Chàng mỉm cười nói:- Linh muội, ngu ca chỉ muốn nhìn thấy Linh muội vui cười thôi! Khôngphải sao? Linh muội là một người con gái ngây thở hồn nhiên sao mà!- Tiểu muội chỉ mong có thể làm được gì đó cho Lân ca, thậm chí chút ítcũng được, nhưng mà...Mai Dao Lân nhẹ nhàng vỗ vai nàng:- Ở đây lạnh và ngột ngạt quá, sao chúng ta không vào trong nhà nghỉngơi?Câu nói ấy đã kéo mọi người trở lại hiện thực, Cửu Hoàn Kiếm nhìnHuyết Phụng phu nhân, giọng nặng nề nói:- Y hãy còn là một đứa trẻ, sự an bài của trời cao thật quá bất công.Huyết Phụng phu nhân giọng thương cảm:- Nhưng y đã bình tĩnh gánh vác mọi sự, không chút biểu lộ ra ngoài,chúng ta chẳng thể sánh bằng! Ôi!Sanh Thiên Tâu bỗng buông tiếng cười vang nói:- Công tử, Thiên Hồng nhớ khi mình mới vào bí phủ, đã khóc suốt bangày ba đêm, Thiên Hồng thấy như vậy rất hữu ích đối với thâm tâm.Mai Dao Lân lắc đầu cười:- Thời gian ba ngày ba đêm Mai mỗ có thể đi rất nhiều nơi, Mai mỗkhông có nhiều thời gian như lão lúc bấy giờ, chúng ta vào nhà đi, sáng maicòn phải lên đường nữa.Đoạn nắm tay Vân Phụng Linh cất bước đi vào nhà.Cửu Hoàn Kiếm ngạc nhiên hỏi:- Ngày mai lên đường ư? Đi đâu vậy?Mai Dao Lân mắt ánh lên sắc lạnh:- Đến Vạn Tùng Môn phó ước!°