Huy đến trường nhưng không có thầy. Lại về. Nhà quá rộng nên sự trở về của Huy không gây một xáo trộn nào cho cái không khí yên tĩnh thường ngày. Chàng trai bước lên lầu và thấy cửa phòng ba mình mở. Đã chín giờ sáng. -Bữa nay ba không đi làm sao? Không có tiếng trả lời. Hỏi lại lần nữa. Cũng im lặng. Mười Đạt nằm trên giường, xuôi tay. Huy ngồi xuống một bên, sờ tay lên trán. Không thấy sốt. -Ba mệt hả? Chỉ lắc đầu. -Sao con thấy ba sống âm thầm quá. Hình như giữa ba và mẹ có chuyện gì phải không? -Ba bị người ta làm nhục mà không làm gì được. -Nhưng ai làm nhục ba? -Hồi trước ba ở tù. Hai chân bị cùm. Bị nhốt trong phòng tối. Đói khát. Ăn cả thằn lằn, bò cạp. Thân thể ghẻ lở, hôi hám. Vậy mà vẫn sống được. Con biết vì sao không? Đó là vì mình có niềm tự hào. Có niềm tin. Còn bây giờ xe hơi nhà lầu nhưng sống nhục quá. Ba cảm thấy mình đang chết từng ngày. -Nhưng kẻ nào đã làm nhục ba? -Kẻ đó quyền lực ghê gớm lắm. Người ta vẫn gọi lão là “vương gia” Cái bóng của lão bao trùm thiên hạ. Đến cụ Hồ còn phải sợ, năm 1960 lúc cụ Hồ 70 tuổi lão đã giam lỏng cụ trong một ngôi chùa mang bí số K5 ở tận vùng thượng du Bắc Việt, có mật vụ canh gác ngày đêm. Còn bây giờ thì ngay cả chủ tịch nước - vốn xuất thân là mật thám của Pháp được lão đem về làm thuộc hạ - mỗi lần đến hội kiến với lão, khi ra về còn không dám quay lưng mà phải bước giật lùi giống hệt các nô tài trong phim Trung Quốc… huống chi là ba. Ba chỉ là một con tép, một con nhái bén. -Nhưng ông ta đã làm gì ba? -Thôi, con không nên biết quá nhiều. Sao hôm nay con không đi học? -Con nghỉ hai tiết đầu vì thầy bệnh. & Những điều người cha nói ban sáng làm Huy thao thức. Đã gần 2 giờ khuya. Thành phố im lặng. Cậu uống một ly nước lọc rồi ra đứng ngoài ban-công. Trước mặt Huy là một nhánh sông phẳng lặng, từ đó đưa lại những tiếng rì rào của rừng dừa nước. Huy nhìn xuống khu vườn nhà mình và thấy đèn trong phòng ba còn sáng. Cậu nghĩ đêm nay ba cũng mất ngủ như mình và cậu muốn ghé thăm ông. Cậu đi rất nhẹ, dừng lại một lát trước cửa phòng. Bỗng nhiên Huy nghe tiếng lên đạn. Cậu giật mình, nhìn vào lỗ khóa. Thấy cha mình đang ngồi trên ghế bành, trước mặt là một chai rượu uống dở và trên tay ông là khẩu K54. Huy tông cửa vào. -Ba làm gì vậy? Ông Đạt giấu khẩu súng dưới nệm ghế. Huy bước tới, tước khẩu súng, bỏ vào túi quần. -Có gì đâu. Người cha nói. Khẩu súng để lâu ngày rỉ sét, ba đem ra chùi lại. -Ba đừng giấu con. Nhìn chai rượu và nhìn nét mặt ba con đã hiểu rồi. -Không có gì đâu. Con trả súng lại cho ba. Huy móc súng ra. Kéo cơ bẩm. Một viên đạn văng ra nền nhà. Anh nói: -Không ai lau súng mà để đạn trong nòng. Sao ba lại có ý định tự sát? Hãy cho con biết đi. Huy quỳ xuống ôm lấy người đàn ông gầy yếu và tuyệt vọng. Mười Đạt gần như run rẩy. Ông vuốt tóc chàng trai để lấy lại bình tĩnh. -Huy ơi! Con có biết hôm nay mẹ con đi đâu không? -Mẹ đi công tác Cần Thơ. -Không phải đâu. Mẹ đang ở nhà lão vương gia. -Nhưng mẹ con đến đó để làm gì? -Mẹ con đã quan hệ với ông ta từ hồi ba còn nằm ngoài Côn Đảo. Huy sửng sốt nhìn cha: -Có chuyện đó sao? Con không tin đâu. -Những đó là sự thực. Người ta nói lão có 30 bà vợ, mẹ con có lẽ cũng chỉ “ngồi ở hàng ghế dự bị”. Ngay cả khi ba ra tù, về sống chung với mẹ con, thì hai người vẫn quan hệ với nhau. -Có gì làm bằng chứng? Ông Đạt đẩy cái ly về phía Huy: -Rót cho ba một ly. Huy rót rượu cho ông. Ông nói: -Ba có người quen làm tài xế trong tư dinh của lão nên mỗi lần mẹ con ngủ lại đó ba điều biết. Những chuyện như thế đã kéo dài trong nhiều năm. -Thế vợ con lão đâu? -Ở Đà Lạt. -Nhưng lão không sợ thiên hạ dèm pha sao? -Chỉ có thiên hạ sợ lão. Lão chẳng sợ ai. Huy ôm lấy cha: -Mặc kệ lão. Mặc kệ mẹ. Ba ơi! Con thương ba lắm. Hãy hứa với con là ba đừng chết nhé? Lúc ấy có tiếng xe chạy vô cổng. Ánh đèn xe hắt lên cửa kính lấp lóa. -Nó về đấy. Mười Đạt nói và xách chai rượu ra ngồi ngay đầu cầu thang. Huy bước theo, ngồi xuống một bên. Cầu thang rất rộng nên hai người ngồi ở hai bên mà ở giữa vẫn còn một khoảng trống. Họ nhìn xuống bên dưới, chỗ khúc quanh. Và đợi. Đợi tiếng bước chân giữa khuya. Nó rất rõ. Đó là tiếng gót giày. Tiếng gót giày chạm trên nền đá hoa cương màu đen trong một cái sảnh rộng, nghe rất âm vang, nghe như trong một vở kịch cung đình. Người đàn bà mặc đồ đen. Áo vét đen. Váy cũng đen. Từ phía trên nhìn xuống, thấy mái tóc dày rung động theo bước chân. Bà không hề biết đang có hai người đàn ông đang chờ mình ở đầu cầu thang phía trên. Bà bước chậm, có vẻ nghĩ ngợi, không để ý đến chung quanh. Nhưng khi đến khúc quanh, ngước lên, thì bà mới nhìn thấy hai người đàn ông đang án ngữ trước mặt như hai con nhân sư bằng đá của sa mạc. Người đàn bà ngửi thấy cái mùi hình sự đang tràn ngập trong im lặng. Bà muốn nói một câu gì đó để giảm bớt căng thẳng nhưng cuối cùng lại chọn im lặng. Mười Đạt ném câu hỏi của mình xuống đáy vực thẳm: -Sao hôm nay bị con heo nọc già nó đuổi về sớm vậy? Giám đốc Thu im lặng. Không dám nhìn vào bốn con mắt đang chĩa vào mình. Bà vừa định đặt chân vào cái khoảng trống giữa hai người đàn ông thì chai whisky trong tay Mười Đạt đã vuột ra, rượu bắn tung tóe lên ngực áo người đàn bà. Chai rượu đập xuống mấy bực cấp, tiếng vỡ của thủy tinh đanh và sắc, chém vào sự im lặng một nhát bén ngót như đường kiếm chớp. Người đàn bà bước nhanh vô phòng riêng, đóng cửa lại. Huy đập cửa, gào lên: -Con muốn gặp mẹ! Mở cửa! Chỉ có im lặng. -Hãy nói cho tôi biết, bà đi đâu? Vẫn không có tiếng trả lời. Huy rút khẩu súng của Mười Đạt, bắn một phát lên trần nhà. Chiếc đèn chùm rơi xuống vỡ loảng xoảng. Chàng trai bắn thêm một phát nữa và thả người phệt xuống sàn. Thu tông cửa chạy ra, ôm lấy cậu con trai: -Trời ơi! Con làm gì vậy? Bà rờ rẫm trên ngực, trên mặt Huy xem có vết máu không nhưng chỉ thấy có nước mắt. Bà cũng khóc: -Mẹ xin lỗi. Huy chĩa mũi súng vào màng tang của mình: -Mẹ hứa đi! Nếu mẹ còn quan hệ với thằng già ấy nữa thì con sẽ giết lão rồi con tự sát. -Mẹ hứa. Mẹ hứa. Nhưng con ơi, câu chuyện này bên trong còn nhiều uẩn khúc con không thể biết được đâu. -Con không cần biết. Con chỉ cần mẹ giữ lời, nếu không mẹ sẽ phải trả giá.