Chương 25
TRUYỀN GIỐNG

Minh hoàn toàn không có ý định tự tử nhưng hắn đã bơi ra khơi giữa đêm tối. Hắn liều. Vì biển ban đêm hoàn toàn khác biển ban ngày. Ban ngày biển là một quang cảnh, là sóng và nước, ban đêm nó là một cái hang tối thui, lạnh lẽo và không bờ bến.
Bơi trong biển đêm giống như treo mình lơ lửng trên vực thẳm không đáy. Có cảm giác “hỏng chân”, bên dưới là một cái hang vô tận, bạch tuột lượn lờ, cá mập, rắn biển, thủy quái đang lùng sục.
Hắn muốn thử xem mình có sợ chết không. Và hắn đã sợ. Nhưng tại sao ta lại phải sợ? Ta sắp tiêu rồi mà, còn sợ gì?
Rồi hắn lại sải dài ra khơi. Trong một lúc, hắn cảm thấy mất phương hướng. Chung quanh đen kịt. Những ngọn sóng to như con quái thú lù lù hiện ra rồi chụp xuống. Hắn rập rềnh trong cái lòng chảo mù mịt.
Hắn nằm ngửa trên mặt nước và chợt nhìn thấy sao lấp lánh đầy trời. Giống hệt một bầy cú mèo đang giương mắt nhìn hắn. Và đợi hắn nói. Hắn gào lên:
-Ta sắp chết rồi! Sắp tiêu rồi! Nghiệp chướng đã đến. Và chỉ mình ta chịu. Tại sao lại chỉ mình ta? 
Vương gia ơi! Ông là cha của tôi, nhưng tôi chưa hề biết mặt ông, chỉ nghe nói rằng ông là một người có quyền lực bao trùm thiên hạ. Ông là ai vậy? Ông là một con người hay một tập thể? Hay chỉ là một cái bóng, một nhân vật ảo, một thế lực vô hình?
Một con sóng lớn ập đến, nhận chìm Minh xuống cái hang tối mênh mông. Hắn đạp chân ngoi lên và ngạc nhiên khi nhìn thấy một đỉnh núi sáng rực ánh đèn. Ban đầu hắn không biết đó là đâu, nhưng khi hắn thấy một chuỗi ánh sáng đang trôi dạt từ từ đến cái đỉnh núi rực rỡ ấy, thì hắn mới biết đó là khu du lịch Paradise nổi tiếng. Đột nhiên hắn bừng tỉnh, thoát ra khỏi tâm trạng trầm uất lúc nãy.
Ban đêm, Paradise giống như một thiên đường. Sao ta không đến làm vua ở đó mà lại ngụp lặn trong cái vực thẳm đen kịt và man rợ này? Ta còn trẻ, ta phải sống huy hoàng, mãnh liệt, phải sống bù cho những năm tháng mà cái chết sẽ mang ta đi.
&
 
Minh gào to trong căn phòng rộng thênh thang của khách sạn năm sao tận trên đỉnh núi:
 -Vương gia ơi! Cha của con ơi! Con đang trả món nợ này cho cha. Nhưng con không đầu hàng, không chịu thua những con HIV khốn kiếp ấy đâu. Con sẽ sống những năm cuối cùng này một cách vinh quang. Con sẽ sống trên thiên đường, sống trong hoan lạc, sống bùng nổ. Con sẽ “sống như biển trào, sẽ sống và ước vọng” như lời bài hát mà con vẫn thường nghe. Con sẽ gieo giống. Sẽ gieo cái giống nòi ưu việt trên khắp đất nước Việt Nam bốn ngàn năm văn hiến này.
Con không có quyền lực như cha để có thể làm cho cả triều đình phải run sợ. Nhưng con có rất nhiều tiền. Có rất nhiều đô-la. Con sẽ tạo ra một vương quốc và sẽ thành hoàng đế của vương quốc ấy. Các vua chúa ngày xưa có hàng trăm, hàng ngàn đứa con. Con sẽ gieo giống và con sẽ được như thế. Nếu như ngày xưa ông tổ của chúng ta là “chú Cuội” ở làng Ngang đã gieo giống và đẻ ra toàn một bọn nói dối, thì ngày nay con sẽ sinh ra một dân tộc khác, cực kỳ thông minh, cực kỳ ưu việt, cực kỳ anh hùng.
Minh mở cửa sổ. Gió biển làm tung những bức rèm trông như những cánh buồm đang lướt sóng. Đèn trên những cabin cáp treo nhấp nháy, những ca-nô đang lướt sóng bên dưới, vẽ những vòng tròn ngầu bọt trắng xóa trên mặt biển đen thẫm.
Minh bấm chuông. Mụ quản lý khách sạn hiện ra và cúi chào. Hắn đặt hàng:
-Đêm nay cho tôi năm cô chân dài.
-Sao sếp giảm số lượng vậy? Đêm qua bảy em mà.
-Đêm qua phí sức quá. Quỹ Dự trữ Liên bang không còn nhiều.
Mụ quản lý cúi đầu thật thấp, vừa đi giật lùi vừa nói:
-Vương gia khiêm tốn quá. Nô tài biết ngài là một kiện tướng phòng the mà.
Mụ ta lui ra được một lát thì ngoài cửa đã xôn xao tiếng cười. Minh ngồi trên một cái ghế dựa bằng gỗ quý có hai tay ghế chạm hình đầu rồng, thong thả nhấm nháp ly rượu vang mà hắn vẫn ưa thích.
Năm kiều nữ ùa vô phòng. Thơm như mít. Họ vây lấy Minh, hôn hít tùm lum lên trán, lên má, lên môi. Một cô còn rúc vô đùi Minh để day day cái của quý. Minh hoàn toàn buông thả, mặc cho năm cô gái “bề hội đồng” hắn. Họ lột sạch quần áo, lột cả quần lót. Cái cột cờ Thủ Ngữ của Minh bật lên như lò xo. Mấy em reo lên:
-Hàng hiệu!
-Hàng hiệu!
Minh ra hiệu cho các em dừng lại.
Ở góc bàn làm việc có một cái giỏ đựng giấy vụn đan bằng mây rất đẹp. Minh đổ giấy vụn ra hết rồi đặt nó lên bàn.
Hắn mở tủ, lấy ra một cọc đô la Mỹ, toàn giấy một trăm. Hắn cầm cọc bạc, xóc lên như xóc những lá bài rồi ném tất cả vô cái giỏ rác.
-Hôm nay mình sẽ biểu diễn tiết mục “Truyền giống”. Các em cởi hết đồ lót ra đi. Khi anh truyền giống xong cho em nào thì em đó có quyền đến cái giỏ rác này lấy 2 tờ. Rồi về vị trí cũ.
Các cô gái đã quen với trò chơi ấy nên bốn cô đến đứng bốn góc phòng, chổng mông về phía Minh. Cô thứ năm bò giữa phòng, vừa bò vừa hát:
Hãy sống như đời sông
để biết yêu nguồn cội
Hãy sống như đời núi
vươn tới những tầm cao
Hãy sống như biển trào
để thấy bờ bến rộng
Hãy sống và ước vọng
để thấy đời mênh mông
 (nhạc Phạm Minh Tuấn)
Minh ngửa mặt cười như anh kép độc:
-Hay lắm! Hay lắm! Lời ca thật là khí thế!
Và hắn cầm cái dương vật “hàng hiệu” của hắn bước tới một góc phòng. Rồi cất tiếng hát:
 
Hãy sống như biển trào
Để thấy bờ bến rộng
 
Bốn cô gái còn lại chịu không nổi, lắc mông lia lịa và hét lên:
-Làm lẹ đi, đừng hát nữa. Hãy truyền giống cho chúng em với.