Chương 20
TRÚC NẰM TRÊN VÕNG

Đó là một buổi trưa hoàn toàn im lặng. Buổi trưa đang dừng lại để chờ một ai đó, hay chờ một điều gì đó. Hay chỉ dừng lại vì lười biếng.
Hình như thời gian cũng không muốn trôi đi. Nó đã trôi đi suốt nhiều ngàn năm rồi. Có một lúc nào đó nó cũng dừng lại, nghe ngóng, chờ một cơn mưa, chờ một tiếng sấm rền trong mây.
Và chờ xem cô gái đang nằm trên võng sẽ nói gì với chàng trai đang ngồi dưới đất. Chàng trai cầm chiếc điện thoại di động lật qua lật lại. Trúc nói:
-Tui cho anh đó.
-Không biết sử dụng. Nhưng mà tui với Trúc đang ở cạnh nhau, cần gì đến điện thoại.
-Rủi như có lúc nào đó tui đi xa thì sao?
-Hôm qua Trúc nói về luôn mà.
-Sen muốn tui ở luôn đây không?
-Muốn.
-Làm gì sống?
-Sống nghèo không được sao?
-Được. Nhưng cũng phải có việc làm chớ.
-Tui đi lưới. Mỗi ngày cũng kiếm được chục ký cá.
-Còn tui?
-Cũng đi lưới.
-Dầm nước riết, đen thui.
-Cả hai người đều đen.
-Nhưng con trai đen thì đẹp. Con gái đen thì xấu lắm.
-Đen cỡ nào Trúc cũng không xấu.
Sen đẩy nhẹ chiếc võng. Trúc dài và thanh mảnh như một con báo nhỏ, khuôn mặt sáng như đoá hoa nở trên nền tóc đen mượt. Võng đu đưa. Trúc lúc xa, lúc gần. Lúc gần thì hông Trúc có thể chạm vào mặt của chàng trai. Trúc lại hỏi:
-Lấy nhau rồi ở đâu?
-Ở ngoài cù lao. Ngoài đó có cái chòi, một cái ao và vườn rau. Tui sẽ cất thêm một cái chuồng gà.
Võng cứ đu đưa theo nhịp tay của Sen. Trúc hỏi:
-Sen này! Anh nghĩ gì về trinh tiết?
-Hên xui.
-Vậy có quan trọng không?
-Quan trọng, Nhưng thương nhau quan trọng hơn.
-Làm sao biết thương nhau.
-Dễ mà. Ví dụ như Sen thương Trúc thì con cá ở dưới sông nó cũng biết.
-Vậy nếu như tui không còn trinh tiết nữa thì anh có thương tui không?
-Thương.
-Nếu được vậy thì tui thương anh lắm.
Sen mừng rỡ, nắm lấy tay Trúc.
- Trúc ơi! Bây giờ mình đi ra cù lao của mình chơi đi.
-Đi bằng gì?
-Xuồng.
-Đừng đi xuồng. Mình sẽ bơi qua đó.
-Ướt hết quần áo sao?
-Trời nắng, một lát sẽ khô.
Sen kéo Trúc ngồi dậy. Họ đi ra bến sông. Chàng trai ném túi xách của Trúc lên xuồng, đẩy nó ra giữa dòng. Hai người phóng xuống nước. Cù lao ở ngay giữa sông, rộng chừng một nửa cái sân bóng đá.
Ngay chỗ bờ kè, mọc lên một cây bàng cổ thụ, cành lá xòe ra che mát cả một khúc sông.
-Trúc nè. Tui có thể bắt cá bằng hai tay không.
-Thiệt sao?
Sen biến mất khỏi mặt nước. Trúc nhìn theo gợn sóng, biết anh chàng đang lặn xuống bên dưới những rễ cây bàng. Chừng một phút sau đã trồi lên, hai tay cầm hai con cá rô phi, miệng thì cắn con thứ ba.
-Sao bắt được hay vậy?
-Dưới đó có những hốc đá. Đó là hang của chúng. Chỉ thọc tay vô là bắt được.
Trúc gỡ con cá ra khỏi miệng Sen và đẩy xuồng vô bờ.
Trên bờ là một thế giới mới mẻ. Nó như khu vườn Địa đàng mới được đức Chúa Trời dựng nên cách đây một phút. Nó hoang sơ và nghèo. Chỉ có một cái chòi, một giàn mướp, một vườn rau và một cái ao nhỏ. Trúc rất thích cái ao tuy chỉ lác đác năm ba cái bông súng. Cô chạy vòng quanh nó, nghiêng người nhìn xuống nước, thấy một bầu trời thật tròn, và một cái mặt người thật xinh.
Trúc chui vào dưới giàn mướp, sờ vào những trái mướp non, treo lủng lẳng ngay trước mặt. Những con ong bầu màu đen chập chờn quanh những nụ hoa vàng để hút mật. Trúc nhìn trời qua khe lá, thấy nắng ửng lên những sợi lông tơ của những chiếc lá non, những nụ hoa mướp chúm chiếm.
Trúc bước đến vườn rau.
Nhưng nó hãy còn hoang sơ quá. Cỏ mọc tràn lan trên lối đi. Con cào cào vụt bay lên, tiếng lách tách của đôi cánh rải nhẹ trong nắng trưa yên tĩnh. Trúc đuổi theo và thấy nó đậu trên một cành ổi.
Và Trúc trèo lên cây ổi. Đã có lác đác những trái non nhưng cô muốn tìm một trái có thể ăn được.
Sen đứng dưới đất, nhảy lên và chộp được một trái to bằng trái quýt. Ông Adam trao trái ổi chua cho bà Eva của làng Vị Thủy. Trúc cắn. Mảnh vỡ tạo một tiếng động giòn tan. Ngay lúc ấy Trúc nhận ra một bụi ớt đầy trái màu đỏ. Bụi ớt đẹp như một khóm hoa tình cờ. Trúc nhảy xuống đất và đến gần nó.
Trong khi Trúc săm soi những trái ớt chín đỏ thì Sen đi lại phía gốc cây bàng, mở túi xách lấy điện thoại di động ra, bấm tùm lum, nhưng chỉ nghe được những tiếng bíp bíp của bàn phím.
Chàng trai quê mùa này không hề biết rằng mình đang ở ngoài vùng phủ sóng.