Chương Kết
HAI NGƯỜI ĐÀN BÀ

Có người lái chiếc Innova chạy vòng vòng trong thị trấn, lạc vô một cánh đồng, chạy ra sát bờ sông, nhìn thấy ghe máy đậu san sát thì sợ hãi, nhảy ra khỏi xe, hỏi:
-Có về Cần Thơ không?
Dân quê đáp:
-Ghe máy này đi Cần Đước.
-Xa lộ đâu?
Người đàn bà hỏi, nhưng khi người ta đáp thì lại ngó chỗ khác, ngó lên đám mây chói nắng. Rồi bỏ chiếc xe hơi nằm đó, đi dọc bờ sông.
Dân quê tưởng bà đi dạo nhưng bà đi miết đến chiều tối, lạc trong đồng bưng. Gặp ông lão đi câu về, bà hỏi:
-Chiến khu Đ ở đâu?
Ông lão nhìn thấy một phu nhân sang trọng nhưng mặt mày thất sắc thì nghi hoặc:
-Muốn tìm ai?
-Nhà văn Trần Vũ.
Rồi lội xuống ruộng mà đi. Ông lão sợ ma, bỏ chạy. Một giờ sau dân quân xã đốt đuốc đi tìm, thấy bà ngồi trên bờ ruộng tối thui, liền dẫn về, đưa lên xe. Nhờ địa chỉ trong sổ đăng kiểm xe người ta đã đưa được bà về tận nhà.
Vài tuần sau lại thấy bà ở một xóm lao động. Cứ đi thơ thẩn quanh một căn nhà gỗ lụp xụp bỏ hoang, trước hiên có kê một chiếc sofa rách. Lúc này đầu tóc đã bù xù, quần áo nhàu nát. Dân trong xóm tưởng bà là hành khất nên không để ý đến.
Buổi tối thấy bà nằm ngủ trên chiếc ghế sofa ấy, miệng ngậm điếu thuốc, phì phèo nhả khói. Nửa đêm dân phòng tới hỏi:
-Ở đâu đến đây?
-Chiến khu Đ.
Dân phòng cười, bỏ đi. Đêm sau không hỏi nữa. Nhưng bữa nọ có mụ đàn bà son phấn lòe loẹt, mặc áo hai dây, quần jean xệ, hở lỗ rún, tay cầm chai rượu uống dở, ghé lại.
-Ê bồ! Chỗ này của tui.
Người đàn bà vẫn còn ngái ngủ:
-Mười Thảo đó hả?
Mụ già đập chai rượu vô thềm nhà, đưa cái đít chai nhọn hoắc ra trước ngực kẻ lạ. Người đàn bà xoay lại, nhưng không thèm mở mắt. Bà ta lè nhè:
-Má quên con rồi sao?
Mụ già giật mình, lùi lại một bước. Rồi ném cái chai vô xó, ôm chầm lấy kẻ lạ.
-Con dâu của tui! Nam mô A-di-đà Phật. Con dâu của tui!
Rồi mụ khóc nức nở, khóc hu hu. Nước mắt nước mũi và nước dãi tung tóe đầy mặt con dâu. Nhưng người đàn bà thì dửng dưng, lấy tay che mặt. Mụ già lại rống lên như bò:
-Con có tiền không, con?
Miệng hỏi, tay thọc vô túi quần, hấp tấp moi móc.
-Đù má. Con giàu quá mà sao túi nào cũng sạch bách vậy?
Người đàn bà cũng chẳng thèm mở mắt. Mụ già rờ vô dái tai của con dâu, thấy trống trơn thì hỏi:
-Bông tai đâu?
Im lặng. Mụ chụp lấy cổ tay của đối phương, gỡ cái đồng hồ trong chớp mắt. Và biến mất cũng trong chớp mắt.
Chừng nửa tiếng đồng hồ sau mụ quay lại với một chai đế Gò Đen và con vịt quay.
Mụ bày các thứ trên tờ giấy báo.
-Dậy đi, bồ! Cụng ly mừng ngày tái ngộ.
Người đàn bà ngồi dậy.
- Mừng ngày tái ngộ!
-Chăm phần chăm!
Người đàn bà nâng ly rượu, lừng khừng, do dự, nghi hoặc.
Bà hỏi:
-Ủa! Mà đây là đâu vậy?
-Là nhà của bồ.
-Còn đồng chí? Đồng chí là ai?
Hỏi xong, uống cạn ly rượu. Nước mắt chảy ròng ròng.
 
Sài Gòn, ngày 19.01.2009.
ĐÀO HIẾU

Xem Tiếp: ----