Cuộc hành quân kết thúc mà không có chiến thắng. Túp lều tranh và người chủ của nó đã bị xóa sổ nhưng hậu quả để lại không nhỏ. Quan chức duy nhất, trong cái liên minh ma quỷ đó, không nhập cuộc là Akinari. Bởi vì, dẫu là một con quỷ nhưng hắn cũng đến từ một nước đã thoát ra khỏi thời kỳ man rợ. Hắn không muốn liên lụy. Chính vì thế mà hắn có quyền hách dịch trước mặt giám đốc Minh. -Chú em có thể bị truy tố vì tội giết người đấy. Nhưng Minh đâu phải tay vừa. Hắn hỏi một cách khiêu khích: -Ai truy tố? Năm Trung chăng? Hay viện kiểm sát nhân dân thành phố? Nên nhớ, đây là Việt Nam nhé. Không phải Nhật Bản đâu. Akinari: -Có thể mày đúng. Nhưng tao sẽ không ký hợp đồng với một thằng có “thành tích” như mày. -Thành tích gì? Ông nên nhớ rằng đó chỉ là một vụ tự sát. Cũng có thể hiểu đó là một vụ hỏa hoạn. Ông đọc báo sáng nay chưa? Tất cả đều loan tin rằng đó là một vụ cháy do bất cẩn trong lúc nấu nước pha trà. Akinari thấy ngứa dái. Hắn thọc tay vô háng gãi sồn sột. Rồi tiếp: -Nhưng đó là chuyện nội bộ của mày. Còn tao, tao bỏ tiền, tao có quyền chọn đối tác khác. Minh tắt nhạc, bấm máy gọi cà phê đá. Trúc có vẻ trầm lắng nhưng vẫn còn nguyên nét bướng bỉnh. Cô đặt hai ly cà phê trước mặt hai người đàn ông rồi lui ra. Chiếc váy màu đen căng ra giữa cặp đùi sạm nắng nhưng rất thon thả. Minh mời cà phê và nói: -Ông Akinari ạ. Hãy quên chuyện đó đi. Vì chúng tôi đã giải quyết xong rồi. Không ảnh hưởng gì đến chương trình của chúng ta cả. -Nhưng sếp lớn của tôi bên Nhật đã biết, và không chừng bộ ngoại giao Nhật Bản cũng đã biết. -Nhờ ông nói cho một tiếng. Nếu cần chúng tôi sẽ có văn bản giải thích. Akinari nhếch cười tinh quái: -Khỏi cần văn bản. Tôi chỉ cần cô gái lúc nãy. Minh nhắm mắt lại. Vuốt mặt. Akinari đứng lên, chìa tay ra: -Cứ suy nghĩ đi. Tôi chờ. & Trong lúc Minh và Akinari ăn sáng thì Trúc đi ra biển, ngồi dưới những tàng cây cổ thụ phủ mát cả một bãi cát rộng lớn. Gió nhẹ và sóng hiền hòa. Ngoài khơi chỉ có một chiếc thuyền đánh cá khá lớn, sơn màu xanh đang neo lại. Trong làng có hai người đàn ông đang đẩy chiếc ghe nhỏ ra biển, trên ghe có những can nước ngọt, xoài sống, rau tuơi và những bu gà. Trúc hỏi: -Các chú ra ngoài tàu đánh cá hả? -Ừa. Đó là tàu Thái Lan. Tụi nó cần mua gà và rau quả. -Cho cháu đi theo với. Những người đàn ông từ chối và chèo ghe ra xa. Trúc đứng dậy, đưa hai tay lên khỏi đầu và hét lên: -Không cho tôi cũng đi. Rồi cô phóng xuống nước. Ban đầu cô bơi sải, khi chỉ còn cách chiếc ghe chừng năm mét thì cô dừng lại. Những người trên ghe ngạc nhiên nhìn cô gái xinh đẹp, mặc áo tắm hai mảnh mà bơi giỏi như con rái. Trúc cười lớn, đưa tay vẫy: -Nước mát quá! Có dám đua với tôi không? Một người trên ghe nói: -Quay lại đi. Còn xa lắm đó. Bơi không nổi đâu. Trúc đổi sang bơi ếch: -Chuyện nhỏ mà. Có dám đua không? -Coi chừng bị chuột rút tôi không cứu đâu đấy. Nhưng Trúc đã tới sát mạn thuyền. Một người bảo: -Thôi, leo lên đi. -Thích bơi. Mười lăm phút sau họ đã đến sát tàu đánh cá. Và trong khi người ta trao đổi hàng hóa với nhau thì Trúc bơi quanh tàu như một con cá heo nhỏ. Một thủy thủ của tàu ngạc nhiên khi thấy cô gái dám bơi ra tận ngoài khơi, liền thả thang dây xuống biển. Hắn nói một câu gì đó bằng tiếng Thái mà Trúc đoán là hắn muốn mời cô lên tàu. Cô đu thang dây lên. Anh chàng thủy thủ đứng trên boong đưa tay ra. Khi bàn chân của Trúc vừa chạm lên mạn thuyền thì gã thủy thủ đã kéo cô gái vào lòng. Trúc không hề bất ngờ trước tình huống ấy nên thay vì đẩy hắn ra thì Trúc lại ôm chặt lấy hắn và lao xuống biển. Hắn là một thủy thủ. Nhưng Trúc lại là một con rái cá. Ban đầu hắn tưởng cô gái muốn đùa giỡn với mình dưới nước, nhưng khi Trúc lặn xuống thật sâu và níu chân hắn theo thì hắn bắt đầu sợ. Hắn quẫy chân để hất cố gái ra nhưng Trúc đã cưỡi trên vai hắn làm hắn không ngoi lên được. Hắn dùng tay đẩy cô gái nhưng cô đã ngồi trên lưng hắn, hai đùi kẹp vô hông. Thiếu oxy, hắn đuối sức, còn Trúc thì cứ kéo hắn xuống đáy biển. Ở độ sâu chừng mười mét Trúc thấy hắn bắt đầu lả đi nên buông hắn ra và giúp hắn bằng một cú đẩy mạnh về phía mặt nước. Những người trên thuyền thấy hai người biến mất khỏi mặt nước quá lâu thì bắt đầu hốt hoảng. Họ định nhảy xuống tiếp cứu, vừa lúc gã thủy thủ ngoi lên, thở gấp như một con cá bị vứt trên bãi cát nóng. Mặt anh ta tái nhợt môi thâm lại, run lập cập. Bọn trên tàu la lên, cả tiếng Thái lẫn tiếng Việt: -Con bé đâu rồi? -Tôi đây! Tôi đây này! Trúc đang bơi vào bờ, cách tàu chừng năm mươi mét. & Ba người ăn tối tại một khách sạn trên bờ biển. Trúc kể lại chuyện ấy cho Minh nghe nhưng anh ta không tin. Trúc nhìn trần nhà, cười khúc khích. -Tại sao cười? Minh hỏi. -Anh nghĩ là em chỉ biết pha trà và trực điện thoại thôi sao? -Em làm những việc đó rất tốt. Anh sẽ tăng lương cho em. -Sao không cưới em đi? -Em phải chịu khó học tiếng Anh và vi tính. -Em không thích. Nhưng em có thể cứu anh nếu anh rơi xuống biển. -Anh làm gì mà rơi xuống biển? -Em cũng có thể đoạt huy chương vàng môn lặn không cần bình dưỡng khí. Người ta có đưa môn đó vào chương trình thi đấu Olympic không? -Không biết. -Hỏi chơi vậy thôi. Em chỉ thích sống tự do. Minh đưa cho Trúc một ly nước ngọt và cầm ly bia của mình lên, cụng. -Trăm phần trăm nhé? Nhưng Trúc chỉ uống một nửa. Một lát sau cô thấy hai mắt trĩu nặng và nghĩ rằng có lẽ do ban sáng mình đã bơi quá nhiều trên biển. & Trong giấc ngủ, cô mơ thấy một con quái vật lông lá xù xì đang đè lên người mình. Và cô thì trần truồng. Và gió biển thì lạnh. Con thú ấy có cái lưỡi rất đỏ và rất dài. Nó liếm láp cô, sau đó nó bắt đầu ăn những ngón chân của cô. Cô hoảng hốt, kêu ú ớ, muốn vùng thoát khỏi nó nhưng mất hết sức lực, hai mắt không mở ra nổi. Con thú ấy giống như một con gấu nhưng lại không phải là gấu. Mặt nó là mặt người, hàm râu quai nón xù lên quanh cái miệng đỏ chót. Đột nhiên từ giữa hai cái đùi đầy lông lá của nó mọc ra một con rắn đỏ loét. Con rắn ấy không dài nhưng to như một nắm đấm, gân guốc và trần trụi. Con quái vật đang áp sát cô và con rắn khủng khiếp ấy đang ngọ nguậy, tìm cách chui vào người cô. Trúc hốt hoảng choàng tỉnh nhưng con rắn đã chui được vào bên trong rồi. Và kẻ đang đè lên mình cô không phải là một con gấu mà là một người đàn ông xa lạ. Trúc vùng vẫy, cố với tay lên đầu giường, bật công tắc đèn. Khi ánh sáng bùng lên, cô nhận ra hắn chính là Akinari. Hai tay hắn đang siết cô lại như một gọng kìm. Trúc la lên nhưng bị một bàn tay to lớn bịt miệng. Cô vùng vẫy, giãy giụa trong tuyệt vọng. Rồi cô chợt thấy miệng mình đang ở sát ngay bắp thịt vai của hắn. Cô cắn mạnh, dùng hết sức cắm ngập hai hàm răng vào da thịt Akinari. Máu túa ra đầy miệng cô nhưng dường như con quỷ dâm dục ấy không hề hay biết. Cái mông của hắn nhịp theo tiết tấu của trống trận, như thể hắn đang công đồn, đang xung trận, đang say máu. Nhưng không phải máu của kẻ thù mà máu của chính hắn. Khi Trúc nhả vết thương ra thì máu phun có vòi, ướt đầm mặt cô, ướt cả ngực. Tấm ra trải giuờng bị nhuộm đỏ. Hiện trường giống hệt một vụ thảm sát đẫm máu. Nhưng cái mông của Akinari vẫn nhịp liên tục, cuống cuồng, như một điệu rock man rợ làm nền cho tiếng khóc của cô gái nhỏ. Cuối cùng Akinari kêu lên như con thú bị thiến và ngã vật ra giường, đè lên vũng máu của chính hắn.