Dịch giả: Lê Thu Hà
Chương 5
STEPHEN FARRADAY

Stephen Farraday nghĩ về Rosemary.
 
Thường thì anh ta xua đuổi ra khỏi đầu hình ảnh Rosemary ngay khi nó vừa xuất hiện. Nhưng ngay cả khi đã chết, cô ta vẫn dai dẳng như khi còn sống, cô từ chối biến đi.
 
Đối với anh ta phản ứng đầu tiên khi nghĩ lại cảnh tượng xảy ra ở quán rượu vẫn luôn là một cơn rùng mình lạnh toát sống lưng. Ít nhất nếu anh vẫn cần phải nhớ đến Rosemary thì anh cũng không muốn nhớ lại cảnh đó. Anh chỉ muốn được nhìn lại Rosemary sống động, tươi cười vui vẻ, một cô Rosemary thích soi mình trong mặt anh.
 
Sao mà anh ta đã ngu ngốc đến thế?
 
Anh ta vẫn còn ngạc nhiên, thậm chí sửng sốt nữa. Làm thế nào mà chuyện đó có thể xảy ra? Đơn giản là anh ta không hiểu. Cũng như vậy nếu cuộc sống của anh ta chia làm hai phần: trong phần thứ nhất, dài hơn cả, anh ta là một người cân bằng, hạnh phúc đi tiếp con đường của mình, còn trong phần thứ hai rất ngắn ngủi, anh ta như một thằng điên không thể chối cãi. Hai phần đó không hề ăn khớp nhau.
Ít nhất, anh ta nghĩ vậy. Bởi vì, dù rất thông minh, anh ta cũng không nhận thấy hai phần đó rất phù hợp với nhau và phần thứ hai được lý giải bởi phần đầu tiên.
Đôi khi anh ta cũng ngoảnh lại phía sau để nhìn về quá khứ và lạnh lùng phán xét nó với một cách không thiên vị nhưng cũng cảm thấy thoả mãn không hề khiêm tốn. Từ khi còn rất bé, anh ta đã muốn thành công và bất chấp mọi khó khăn. Thiệt thòi ban đầu, anh ta đã thành công. Anh đã luôn tin vào sức mạnh của những ý nghĩ đơn giản. Anh tin tưởng vào ý chí của mình. Khi người ta muốn thì người ta "có thể", anh nhắc đi nhắc lại.
 
Ngay khi còn là một cậu bé, Stephen Farraday đã trau dồi ý chí. Anh biết rằng, trong cuộc sống, người ta chỉ có thể tin tưởng vào chính mình. Niềm tin đó anh ta đã có khi mới lên bảy tuổi. Anh thấy lại mình một cậu bé trán cao, quai hàm bạnh… và ý chí vươn lên. Vươn lên thật cao. Bố mẹ anh đã không thể giúp gì cho anh. Mẹ anh cưới một người thấp kém hơn mình nên luôn ân hận. Bố anh - một thương gia nhỏ, thông minh, chăm chỉ nhưng tầm thường luôn bị vợ coi khinh… và cả con trai cũng vậy. Còn mẹ anh, không có ý chí và mục tiêu trong cuộc sống, tính tình luôn thay đôi.
 
Stephen đã không biết cho đến ngày anh thấy mẹ nằm dài trên sàn nhà, bất tỉnh, bên cạnh một lọ nước hoa rỗng không. Anh chưa bao giờ cho rằng tính tình kỳ quặc của mẹ là do nghiện rượu: bà không bao giờ uống rượu vang hoặc rượu mùi và những cơn đau đầu của bà được giải thích bởi nỗi đam mê nước hoa.
 
Vào giai đoạn đó, anh ta nhận ra rằng anh ta không yêu cha mẹ mình. Anh ta trông nhỏ bé so với tuổi mình, rất trầm tính và đôi khi nói lắp. Vì anh ngoan và không gây ồn ào trong nhà, cha anh coi anh rất kiểu cách. Ông ta luôn thích một đứa con nghịch ngợm. "Vào tuổi nó, ông nói, tôi nghĩ ra lắm trò lắm". Stephen nhắc ông nhớ lại chuyện ông đã cưới một cô vợ có đẳng cấp xã hội cao hơn ông và nó chỉ thích họ hàng nhà mẹ.
 
Với tinh cương quyết, trầm tĩnh ngày càng được củng cố theo thời gian. Stephen đã vạch ra một kế hoạch cho cuộc đời mình. Anh ta muốn thành công. Và như một bằng chứng đầu tiên của ý chí, anh ta cương quyết bỏ tật nói lắp. Anh ta cố gắng nói thong thả, chậm rãi trước mỗi từ. Anh đã bỏ ra nhiều công sức nhưng không vô ích.
 
Rối đến một hôm, anh ta không nói lắp nữa.
 
Trong lớp, anh ta học chăm chỉ say sưa đến nỗi các thầy giáo đều quan tâm đến anh, họ cấp học bổng cho anh và nói với cha mẹ anh rằng anh là một đứa trẻ đầy hứa hẹn. Ông Farraday lúc đó đang kiếm ăn bằng cách xây những khu nhà rẻ tiền, đã bị thuyết phục bỏ một số dự định khác để cho con trai có thể học lên nữa.
 
Vào năm 22 tuổi. Stephen rời Oxford với nhiều bằng cấp. Anh là một nhà hùng biện, hoạt bát, thông minh, có năng khiếu làm báo và có một số bạn hữu có thể giúp ích cho anh. Anh ta đã chiến thắng được tính rụt rè bẩm sinh và học cách ứng xử trong các phòng khách. Phong cách của anh ta rất dễ chịu và kín đáo, và một người có cương vị đã nói về anh: "Đây là một chàng trai sẽ tiến rất xa".
 
Chính trị lôi cuốn anh. Anh ta có khuynh hướng nghiêng về phái tự do, nhưng anh ta hiểu rằng vào thời điểm đó Đảng Tự do còn rất yếu. Vậy là anh, ghi tên vào Công Đảng và tên anh ta nhanh chóng nổi lên như một chiến sĩ trẻ đầy hứa hẹn.
 
Tuy vậy, đảng này không làm cho anh ta thoả mãn lắm. Anh thấy nó kém cởi mở với những tư tưởng mới hơn đảng Bảo thủ và bị kìm hãm bởi các truyền thống của nó nhiều hơn là bởi các đối thủ. Rồi sau đó, những người bảo thủ tìm kiếm những tài năng trẻ.
 
Họ thấy thích Stephen ngay tức khắc. Họ cần những người như anh ta. Anh ta lao vào và nhảy lên được một vị trí vững vàng trong đảng sau một chiến dịch tranh cử vất vả, thăng sát nút đối thủ.
 
Khi anh ta vào ngồi lần đầu tiên trong Hạ nghị viện, anh ta đã có cảm giác thắng lợi. Sự nghiệp của anh ta đã bắt đầu và nó chính là cái mà anh ta đã chọn. Ở đó các năng khiếu của anh ta sẽ được sử dụng và các nỗi đam mê sẽ được thoà mãn. Anh ta cảm thấy có tài năng của một người cầm quyền. Anh biết điều khiển các đám đông vuốt ve họ đúng lúc hoặc là thô bạo với họ khi cần thiết. Vào một ngày, anh ta thề là sẽ leo lên ghế bộ trưởng.
 
Thế nhưng khi nỗi vui mừng được ngồi ghế nghị sĩ vừa qua đi thì anh ta cũng bị vỡ mộng chua chát. Cuộc chiến ác liệt mà anh ta tiến hành để giành lấy vị trí đã làm cho anh nổi bật lên, nhưng chỉ trong vài ngày. Còn bây giờ, anh phải đứng vào hàng, anh ta chỉ là một cá thể giữa những người khác, một cấp dưới không đáng kể, phải tuân theo kỷ luật của nhóm và ngồi nguyên ở vị trí của mình. Để ra khỏi bóng tối không phải là dễ. Ở đây tuổi trẻ làm người ta nghi ngại, còn tài năng thì chưa đủ… Cần phải có người nâng đỡ…
 
Người ta có thể tìm thấy người nâng đỡ trong một số nhóm cùng lợi ích hoặc trong các gia đình có thế lực. Không có sự trợ giúp của họ thì cứ mãi phải ở trong bóng tối. Anh ta nghĩ về hôn nhân. Cho đến lúc này, vấn đề đó chưa hề làm anh quan tâm. Anh ta mơ đến một sinh linh đẹp, đi cạnh anh ta, tay trong tay, chia sẻ niềm vui và nỗi đam mê của anh ta. Cô ấy sẽ đẻ con cho anh, anh sẽ tâm sự với cô những suy nghĩ, những lo toan. Anh tưởng tượng ra một người vợ ham mê thành công và tự hào về thắng lợi của chồng.
 
Không lâu sau thời kỳ đó, khi những ý nghĩ trên đã trở nên quen thuộc, anh được mời tời dự một bữa tiệc lớn ở gia đình Kidderminster. Họ là một gia tộc lớn và hùng mạnh nhất nước Anh. Gia đình của những nhà chính trị từ thế hệ này đến thế hệ khác. Cái dáng cao lớn, quý tộc của quận công Kidderminster và chòm râu cằm của ông rất nổi tiếng. Nét nhìn nghiêng giống ngựa của phu nhân Kidderminster cũng nỗi tiếng không kém. Bà làm chủ tất cả các hoạt động từ thiện, tất cả các uỷ ban trợ giúp. Họ có năm cô con gái, trong đó ba cô rất xinh và một cậu con trai còn đi học ở Eton.
 
Gia đình Kidderminster luôn chào mừng những thành viên trẻ của đảng. Vậy là Stephen xứng danh được mời.
 
Anh ta không quen nhiều người trong phòng khách vì hai mươi phút đầu sau khi đến, anh ta đứng một mình bên cạnh cửa sổ. Rồi dần dần đám người tản ra quanh bàn tiệc sang những phòng khác. Bên cạnh chiếc bàn dài chỉ còn một cô gái cao lớn mặc váy đen và có vẻ khá bối rối.
 
Stephen rất giỏi nhớ mặt người đã gặp. Sáng hôm đó, trong tàu điện ngầm, anh ta đã nhặt được trên ghế một quyển tạp chí phụ nữ mà người khác để quên. Anh xem lướt vài trang. Ở mục "Các chuyện trên đời", anh ta nhìn thấy một tấm ảnh, không đẹp lắm của cô Alexandra Hayle, con gái thứ ba của bá tước Kidderminster với lời chú thích: "Cô luôn e thẹn và kín đáo, rất yêu súc vật, cô theo học những khoá học về quản lý và bà Kidderminster cho rằng các con gái của bà cần có hiểu biết sâu sắc về những vấn đề tiết kiệm trong gia đình".
 
Vậy là chính cô gái trẻ đó đang đứng cách anh chỉ vài bước chân, cô Alexandra Hayle. Và tờ báo đã nói đúng, cô ấy e thẹn, e thẹn vì anh, anh tin thế. Và anh ta đã không lầm. Cô kém các chị em gái về nhan sắc và luôn thấy mặc cảm thua thiệt.
 
Cô được giáo dục như các cô kia nhưng chẳng bao giờ đạt được phong cách thư thái, thong dong của họ. Điều đó làm bà mẹ thấy đáng tiếc. "Nếu Sandra phấn chấn lên một chút thì trông sẽ bớt vụng về, ngượng ngập hơn".
 
Stephen không biết điều đó, nhưng anh ta chắc chắn một điều: cô gái trẻ này đang bất hạnh và cô muốn đi chỗ khác. Và đột nhiên một niềm tin chợt bùng lên, đây chính là cơ may của anh. Đột nhiên một giọng cất lên "Đúng là cơ hội của mi đây? Hãy năm lấy nó! Đừng do dự, thằng ngốc? Ngay bây giờ hoặc không bao giờ?"
 
Anh ta tiến đến bàn tiệc, cạnh cô gái lấy một cái bánh kẹp nhân rồi quay về phía cô, cố kiềm chế xúc động rồi nói với cô:
- Xin cô thứ lỗi và hãy cho tôi biết nếu tôi làm phiền cô! Tôi không quen ai ở đây và tôi cảm thấy hình như cô cũng vậy… Đừng xua đuổi tôi? Sự thật là tôi rất rụt rè… và cô cũng thế!
Anh chợt nhận thấy tật nói lắp từ thuở nhỏ lại quay lại, thật đúng lúc.
Cô gái trẻ mở miệng nhưng Stephen đoán trước rằng cô ta sẽ không tìm ra từ để nói: "Tôi là cô con gái út của nhà này". Thay vì thế, cô nói:
- Thật sự tôi cũng rất rụt rè. Tôi luôn thế.
- Điều đó thật khó chịu, - anh nói - Tôi không biết liệu người ta có thể chữa tật đó được không. Có những lúc tôi thấy như lưỡi dính vào vòm miệng.
- Tôi cũng đã bị như vậy…
Anh ta lại nói, khá nhanh: đôi khi nói lắp. Bản năng ngày nào trỗi dậy. Đột nhiên trong cử chỉ và lời nói của anh ta có cái gì đầy trẻ trung, gần như trẻ con, một sự bồng bột và ngây thơ duyên dáng.
 
Anh nói về nhà hát về vở kịch đang ăn khách. Cô cũng đã xem. Họ cùng thảo luận, trao đổi suy nghĩ về vở kịch rồi về những cải cách mà anh thấy cần thiết.
Anh ta biết rất rõ anh ta muốn đi tới đâu trong buổi tối hôm đó. Cho đến khi anh nhìn thấy ở đầu kia của phòng khách bộ mặt nghiêm khắc của bà Kiddermlnster, rõ ràng là đang tìm con gái, thì anh ngừng lại. Ý định của anh ta là không giới thiệu bây giờ…
- Tôi rất vui sướng được nói chuyện với cô, anh nói. Buổi tối hôm nay đã làm tôi khó chịu và nó vẫn sẽ như vậy nếu không được gặp cô. Cảm ơn!
Anh đi về nhà lòng đầy vui sướng. Anh đã đạt được bước đầu tiên và bây giờ cần phải tiến lên.
 
Trong những ngày tiếp theo, anh lảng vảng xung quanh nhà cô. Một lần anh nhìn thấy Sandra nhưng lại đi cùng với chị em gái. Một lần khác anh thấy cô đi một mình nhưng rất vội vã, chắc là đến một cuộc hẹn nào đó. Tám ngày sau, cuối cùng thì sự kiên trì của anh ta đã được đền bù.
 
Một buổi sáng, cô đi ra dắt theo một con chó, bình thản đi về hướng công viên Hyde Park.
Năm phút sau, anh vội vã đi ngược lại phía cô, rồi đột ngột dừng lại và reo lên vui vẻ:
- Thật may mắn làm sao! Tôi đang tự hỏi liệu tôi có thể gặp lại cô nữa không?
Có biết bao vui mừng trong giọng nói của anh làm cô đỏ mặt.
Anh cúi xuồng vuốt ve con chó.
- Một con chó xinh quá! Tên nó là gì?
- Mac Tarish.
- Ồ một cái tên rất Ecoss.
Họ nói về chó trong hai phút sau đó anh nói:
- Tôi cần phải xin lỗi cô. Hôm đó tôi đã chưa tự giới thiệu. Tên tôi là Farraday. Stephen Farraday. Tôi là một nghị sĩ không tên tuổi.
Cô ta hơi đỏ mặt, nói:
- Tên tôi là Alexandra Hayle.
Phản ứng của anh ta thật tuyệt vời. Một tác phẩm hài kịch nhỏ. Ngạc nhiên, rụng rời lúng túng hiện ra rõ ràng trên mặt anh ta.
- A, anh nói. Cô là… cô là cô Alexandra Hayle… Chúa ơi, tối hôm đó chắc cô coi tôi như một thằng ngốc thảm hại!
Câu trả lời rất phù hợp. Sandra được giáo dục quá cẩn thận và quá tốt bụng để nói khác đi. Cô thử làm anh ta bình tâm lại:
- Thực ra đó là lỗi tại tôi! Nhẽ ra tôi phải nói cho anh tôi là ai!
- Nhẽ ra tôi phải đoán ra. Chắc cô thấy tôi ngốc lắm.
- Đừng nghĩ vậy. Đầu tiên là anh không đoán ra, rồi sau đó thì sao nào? Đừng ân hận nữa ông Farraday và hãy đưa tôi đến Serpentine! Xem này. Mac Tarish đang lồng lên đây này…
Sau lần đi dạo đó, họ hay gặp nhau ở Hyde Park: Anh nói với cô về những đam mê của mình và họ cùng bàn luận về chính trị. Anh thấy cô thông minh, nghiêm túc và dễ thương. Cô lập luận chặt chẽ và hiểu biết rộng. Họ trở thành bạn thân.
 
Anh ta lại tiến thêm được bước nữa trong cái ngày mà anh được mời đến gia đình Kidderminster ăn tối và khiêu vũ. Một khách mời đã từ chối vào phút cuối cùng. Họ tìm kiếm người thay thế và bà Kidderminster đã vắt óc suy nghĩ mà chưa ra.
- Hay chúng ta mời Stephen Farraday? - Sandra nói nhỏ.
- Stephen Farraday nào?
Mẹ biết anh ấy… Anh ấy đã đến đây ăn tiệc tối hôm nọ và con đã gặp lại anh ấy hai hoặc ba lần từ dạo đó Khi được hỏi ý kiến, quận công Kiddenninster đã đồng ý. Sự lựa chọn thật tuyệt, cần phải để cho lớp trẻ vươn lên.
- Vả lại, ông nói thêm, đây là một chàng trai rất xuất sắc. Tôi không biết anh ta xuất thân từ đâu nhưng anh ta sẽ nổi tiếng! Stephen sẽ chứng minh điều đó một cách hoàn hảo.
Phu nhân Kidderminster tuyên bố một cách hài hước và với một chút nâng đỡ là cái anh chàng Farraday là một thanh niên rất khá và chúng ta có lợi khi quen biết anh ta.
 
Hai tháng sau. Stephen quyết định vào cuộc.
Họ ngồi trên chiếc ghế, bên bờ sông Serpentine và Mac Tarish ngái ngủ đặt đuôi lên giày của Stephen.
- Sandra, anh ta nói, cô cần phải biết… Cô cần phải biết là tôi yêu cô. Tôi muốn cưới cô làm vợ. Tôi sẽ không dám nói điều đó với cô nếu tôi không chắc chắn rằng tôi sẽ nổi tiếng vào một ngày nào đó. Cô sẽ không phải đỏ mặt vì sự lựa chọn của cô đâu tôi thế đấy?
- Tôi biết điều đó, cô nói đơn giản.
- Vậy thì cô muốn chứ?
- Thế anh không biết hay sao?
Anh hy vọng, nhưng anh không dám chắc.
- Em biết không, anh đã yêu em từ phút đầu tiên, khi anh cố gắng lấy can đảm để đi qua phòng khách đến nói chuyện với em… Anh chưa bao giờ sợ đến thế trong đời.
- Em nghĩ rằng, cô nói, em cũng vậy, em yêu anh ngay từ giây phút ấy…
Khi Sandra bình thản thông báo rằng cô sẽ cưới Stephen Farraday, cả gia đình đều phản đối. Anh ta là ai? Cô biết gì về anh?
 
Stephen nói rất thành thật với quận công Kidderminster về nguồn gốc của mình. Anh ta cũng chưa đến mức tự chúc mừng mình nhưng anh ta cũng thấy rằng đề cho các dự định của anh ta thành công thì việc bố mẹ anh ta đã chết cả là điều khá may mắn.
 
Sau cuộc nói chuyện đó, quận công Kidderminster nói với vợ: "Điều này có thể xấu hơn đây?"
 
Ông biết con gái ông. Ông biết rằng dưới cái vẻ bề ngoài dịu dàng là một ý chí sắt đá. Cô sẽ không chùn bước. Cô thích chàng trai này và cô sẽ lấy anh ta?
Vả lại ông nói thêm, anh ta đang có một sự nghiệp ở phía trước. Cố gắng một chút, chúng ta sẽ đưa nó tiến thật xa. Đảng đang cần những dòng máu mới. Và nếu tổng kết lại thì cái anh Farraday này không thiếu học vấn đâu!
Phu nhân Kidderminster đành phải đồng ý. Bà đã mơ ước cho con gái một đám khác tốt hơn.
Phải công nhận là Sandra khó lấy chồng! Susan thì xinh đẹp. Esther thông minh nỗi bật. Diana - cô gái đẹp nhất trong bốn cô đã cưới chàng quận công Harwich, đám tốt nhất trong năm. Còn Sandra không đẹp, rụt rè và nếu chàng trai trẻ này có một tương lai xán lạn như người ta nghĩ thì…
 
Bà đành đầu hàng.
Chỉ có một điều, bà thì thầm là phải đẩy nó lên.
Và như vậy là Alexandra Hayle đã kết hợp với Stephen Leonard Farraday "Có lúc sung sướng cũng như khi đau khổ". Một đám cưới to: áo cưới tuyệt đẹp bằng xa tanh và đăng ten Bỉ, sáu cô phù dâu, hai thị đồng nhỏ, đồ dùng lộng lẫy, bữa tiệc nhớ đời.
Họ đi hưởng tuần trăng mật ở Italie và khi trở về họ sống trong ngôi nhà nhỏ xinh xắn ở Westminster. Một thời gian ngắn sau đó, mẹ đỡ đầu của Sandra chết, bà để lại cho cô một lâu đài nhỏ tuyệt đẹp xây từ thời nữ hoàng Anne. Đôi vợ chồng trẻ thật hạnh phúc. Stephen lao sâu vào cuộc sống ở nghị viện với niềm hứng khởi với luôn được Sandra nâng đỡ và khuyên khích. Thỉnh thoảng Stephen thấy kinh ngạc về sự ưu đãi mà số phận đã dành cho mình. Hiện nay anh thuộc về phái mạnh nhất phái của Kidderminster. Đây là sự đảm bảo của sự thăng tiến nhanh chóng, sự tiếp cận chắc chắn một số vị trí mà ở đó tài năng của anh sẽ đưa anh trở thành một người phụng sự lớn, giỏi giang của nhà nước và tổ quốc.
 
Nhiều khi ngồi trước bàn ăn, ngắm nhìn vợ, anh âm thầm vui sướng vì đã tìm thấy ở cô, người bạn đồng hành mà anh luôn mơ ước. Anh yêu đường nét trong trắng của cái cổ, màu hạt dẻ của đôi mắt, cặp lông mày cong rõ nét, vầng trán hơi cao và cái mũi ương bướng giống mũi ngựa. Anh thầm so sánh cô với một con ngựa thuần chúng. Một con ngựa đua thuần khiết, quý tộc và tự hào.
 
Với anh đấy là một sự kết hợp lý tưởng. Họ cùng suy nghĩ như nhau, như những đường thẳng song song để tiến tới cùng một kết luận.
 
Phải, đúng thế, anh chàng nhỏ bé Stephen Farraday người đòi hỏi nhiều ở cuộc sống, đã xoay sở không đến nỗi tồi. Cuộc đời anh, thật giống điều anh hằng mong muốn. Anh ta vừa mới đến tuổi ba mươi đã có thể nỗi, không kiêu ngạo là anh nắm thành công trong tay.
Cứ như thế, hạnh phúc tuyệt đỉnh, anh ta cùng vợ đi nghỉ khoảng hai tuần ở Saint-Moritz và ở đó trong tiền sảnh của khách sạn, anh ta đã gặp Rosemary Barton.
 
Cái việc xảy ra với anh ta vào ngày hôm đó, anh không bao giờ hiểu nổi. Như sự trả thù hiểm độc của số phận: những câu nói dối trá với người phụ nữ khác đã trở thành sự thật. Anh ta đi ngang qua gian phòng và đã bị tình yêu đánh gục. Anh đã yêu sâu sắc, ngây dại và điên cuồng như một cậu học trò và như chưa từng thế bao giờ.
 
Anh ta đã luôn cho rằng tình yêu mãnh liệt là không dành cho anh. Tình yêu đối với anh chỉ là những tình cảm thoáng qua hoặc là vài lời tán tỉnh nhạt nhẽo. Tình yêu xác thịt cũng không làm anh quan tâm. Đó là trò chơi thô thiển, không xứng đáng với một người đàn ông thanh lịch.
 
Nếu người ta hỏi anh có yêu vợ không, anh sẽ trả lời "Có chứ!", nhưng anh biết rất rõ rằng anh sẽ chẳng bao giờ lấy cô ta nếu cô ta không có của hồi môn và không phải là con một gia đình danh giá. Anh yêu cô theo cái nghĩa là anh khâm phục cô và mến cô chân thành cùng với lòng biết ơn. Anh biết là anh mang ơn Sandra và không chối cãi món nợ đó. Vậy thế cho nên anh đã rất sửng sốt phát hiện ra rằng mình phải lòng điên cuồng Rosemary Barton. Nàng ngự trị trong mọi suy nghĩ của anh.
 
Anh luôn nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp luôn tươi cười mái tóc óng ả màu hạt dẻ, đường cong duyên dáng của thân hình tuyệt mỹ. Anh mất ăn, mất ngủ. Anh tháp tùng nàng, đi trượt tuyết, khiêu vũ cùng nàng và khi anh ôm nàng vào sát mình, anh hiểu rằng anh khao khát nàng nhất trên đời.
 
May thay anh biết giữ gìn để không đề lộ tình cảm của mình. Không ai đoán ra, không ai nghi ngờ cơn khủng hoảng đau đớn mà anh phải trải qua; Tất nhiên là trừ chính Rosemary.
Gia đình Barton rời Saint-Moritz sớm hơn gia đình Farraday tám ngày. Sau khi họ đi. Stephen thấy rằng nơi đó buồn chán và đề nghị Sandra bỏ dở kỳ nghỉ và quay về London. Cô chấp thuận.
Và mười lăm ngày sau khi trở về, anh là tình nhân của Rosemary.
Đấy là thời kỳ lạ lùng nhất trong cuộc đời anh ta. Nó kéo dài sáu tháng. Sáu tháng tuyệt vời. Trong thời gian đó, Stephen tiếp tục sống như trước, thăm khu vực bầu cử, đặt câu hỏi ở nghị viện, phát biểu trong các cuộc họp, nói về chính trị với Sandra. Làm tất cả cái đó mà không ngơi một giây nghĩ đến Rosemary.
 
Sáu tháng, như một giấc mơ đẹp. Những cuộc hẹn trong căn hộ bé nhỏ, những cái xiết chặt nồng nàn…
Rối giấc mơ chấm dứt, anh ta tỉnh dậy.
Anh ta có cám giác vừa đi ra từ một đường hầm dài và đột ngột nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Hôm trước anh ta còn là người tình chỉ nghĩ đến yêu, không lý trí. Hôm nay đột ngột anh ta lại trở lại là Stephen Farraday. Một Stephen Farraday mới: tự hỏi mình liệu có nên tăng khoảng cách giữa các lần gặp Rosemary. Sau khi suy nghĩ, anh thấy mình thật thiếu thận trọng vào thời gian cuối. Nếu Sandra nghi ngờ điều gì…
 
Họ cùng ngồi ăn sáng và anh ngắm vợ… Không, may quá, cô ấy không nghi ngờ gì hết.
 
Tuy vậy anh cũng cần chú ý. Những cái cớ mà anh đã đưa ra để giải thích cho sự vắng mặt của mình không vững chắc lắm. Một số bà vợ đã có thể đoán ra. Nhưng, hạnh phúc thay, Sandra lại tin tưởng…
 
Anh ta thở dài. Rõ ràng là Rosemary và anh ta đã đùa với lửa. Thật lạ lùng là anh chồng đã không tỏ ra nghi ngờ. Mù quáng đến thế, như bao nhiêu ông chồng khác. Anh ta già hơn nàng nhưng làm sao mà lại không hẹn với một cô vợ đáng yêu như thế được?
Anh bắt mình phải nghĩ sang việc khác, đến bãi chơi golf. Cơn gió mát rượi thổi trên những đụn cát. Sự vui sướng sau một đường bóng thành công. Sự quay cuồng của thân mình sau cú đánh…
Những người chơi đi từ lỗ golf này đến lỗ golf khác, miệng hút điếu thuốc một cách điềm tĩnh… Những người chơi đều là đàn ông phụ nữ không được phép vào sân golf.
Bất thình lình, anh ta quyết định.
- Hay là chúng ta đi nghỉ vài ngày ở Fairhaven?
Cô vợ nhìn anh ngạc nhiên:
- Anh muốn à? Nhưng anh có thể vắng mặt à?
- Anh có thể biến đi cho đến cuối tuần. Anh cần phải thư giãn.
- Chúng ta có thể đi ngày mai. Em sẽ từ chối gia đình Astley và gửi lời xin lỗi. Còn gia đình Lovat…
- Cũng từ chối đi, em sẽ tìm thấy một cớ nào đó Anh muốn đi…
 
Ở Fairhaven, họ lại tìm thấy những thú vui bình thường của một kỳ nghỉ mà họ yêu thích, ngủ trưa dài trên gác thượng hoặc trong vườn, chơi golf ở Sandley Heath và buổi tối đi dạo đến tận trang trại với Mac Tarish theo sau sát gót. Anh như một người ốm bước vào thời kỳ hồi phục.
 
Thế rồi một lá thư đến…
Anh nhíu mày khi nhận ra trên phong bì nét chữ của Rosemary. Anh đã khuyên nàng đừng viết thư, điều đó quá mạo hiểm. Sandra không phải người vợ soi mói thư từ của chồng. Nhưng tại sao lại thiếu thận trọng như vậy? Còn chưa kể đến sự tò mò của bọn người hầu nữa.
 
Anh ta vào phòng rồi bực tức xé phong bì. Có nhiều trang giấy bên trong.
Anh đọc, dần dần lại bị xâm chiếm bởi sự quyến rũ và mê hoặc của nàng. Nàng yêu anh, nhiều hơn bao giờ hết. Nàng không chịu được ý nghĩ là không được gặp anh suốt năm ngày dài. Còn anh? Anh chàng đẹp trai Leopard có nhớ em gái nhỏ Ethiopi không?
 
Anh ta mỉm cười. Lại một lời nói đùa lố bịch!
 
Nó đã xảy ra vào ngày anh tặng nàng một cái váy vàng điểm những chấm đen mà nàng rất thích.
Nghịch ngợm, nàng đặt tên anh là Leopard và anh đã gọi nàng là người đẹp Ethiopi của anh.
Thực sự thì nàng vẫn còn là một đứa trẻ. Tất nhiên là nàng đã rất đáng yêu khi viết thư dài đến thế. Nhưng lẽ ra nàng không nên viết. Cần phải thận trọng. Sandra không nhắm mắt đâu. Nếu như cô ấy đoán ra điều gì… Không, viết thư quá nguy hiểm. Anh đã nói với nàng biết bao lần. Nàng không thể chờ đến khi anh quay lại hay sao? Hai hoặc ba ngày đâu phải là một thế kỷ?
Lại một lá thư nữa vào hôm sau lúc ăn sáng? Anh rủa thầm khi nhìn thấy nó. Anh cảm thấy Sandra nhìn anh nhưng không nói gì.
Trong buổi sáng, anh lấy xe đi sang làng bên, cách 14km. Anh không muốn gọi điện từ trong làng mình. Anh gặp Rosemary ở đầu dây bên kia.
- Allo. Rosemary hả? Chào em thân yêu, anh gọi điện để xin em đừng viết thư nữa?
- Stephen, tình yêu của em! Em thật sung sướng được nghe thấy tiếng anh.
- Cẩn thận đấy! Nếu ai nghe thấy em nói…
- Chả sao cả… Em nhớ anh quá, tình yêu của em? Anh có nhớ em không?
- Có chứ! Nhưng anh xin em, đừng viết thư nữa? Thật thiếu thận trọng!
- Hãy nói anh có thích lá thư của em không? Anh có hiểu là dù xa cách, em vẫn ở bên anh? Em luôn nghĩ đến anh Còn anh có nghĩ đến em không?
- Có nhưng đừng nói điều đó qua điện thoại!
- Tại sao lại không? Tại sao cần những lời khuyên thận trọng như vậy? Quan trọng gì cơ chứ?
- Đây là vì anh nghĩ đến em, Rosemary. Anh rất lo lắng nếu em gặp rắc rối do lỗi lầm của anh.
- Em chẳng quan tâm đến những gì có thể xảy ra, anh biết rồi đấy?
- Phải, em yêu quý. Nhưng anh quan tâm!
- Khi nào anh về?
- Thứ ba.
- Vậy thì ta gặp nhau thứ tư trong căn hộ nhé?
- Ờ, ờ… Đồng ý.
- Hãy nói với em: tình yêu của em… Anh không thể bịa ra một cái cớ gì đó để vọt về London hôm nay à? Nếu anh muốn, anh yêu, thì chắc anh có thể
- Đáng tiếc là không thể được.
- Em sợ rằng sẽ nhớ anh quá!
- Đừng điên! Em biết rõ là điều đó không có thật…
 
Nói chuyện xong anh ta thấy kiệt sức. Sao đàn bà lại thiếu thận trọng như vậy? Cần phải làm cho Rosemary hiểu rằng họ cần phải đề phòng. Và cũng nên gặp nhau ít hơn. Khó khăn dường như xảy ra ngay. Anh ta đã có những ngày rất bận rộn và chỉ có thể dành rất ít thời gian cho Rosemary. Vấn đề là nàng đã tỏ ra không thể hiểu điều đó. Anh đã giải thích nhưng nàng không muốn nghe gì cả.
- Chính trị ư? - Nàng kêu lên như là điều đó không có gì quan trọng cá.
Anh phản đối. Nhưng không thể thuyết phục được nàng. Những việc anh làm không làm cho nàng quan tâm. Công việc của anh, nỗi đam mê của anh sự nghiệp của anh, tất cả cái đó thật xa lạ đối với nàng. Tất cả những gì nàng muốn là anh nhắc đi nhắc lại với nàng rằng anh yêu nàng.
- Như trước chứ?… Chắc chắn chứ? Vậy thì hãy nói lại rằng anh yêu em thật sự…
Anh nghĩ rằng, từ lâu nay anh đã nói đi nói lại với nàng, nàng muốn như vậy để tự thuyết phục! Nhưng không! Đấy là một sinh linh tuyệt vời, đúng thế, nhưng thật là khó nói chuyện được với nàng… Sai lầm của họ là đã gặp nhau nhiều quá. Họ cần phải tăng thêm khoảng cách giữa những lần gặp nhau một cách từ từ…
 
Gợi ý đó làm cho nàng chồm lên. Không một lý lẽ nào có thể làm cho nàng hiểu được. Nàng không tranh luận mà chỉ nhắc đi nhắc lại:
- Anh không còn yêu em như trước nữa!
Vậy là anh lại phải làm cho nàng yên lòng và thề rằng nàng đã lầm. Và lần nào cũng kết thúc bằng việc nhắc lại những kỷ niệm hay những câu mà anh đã nói.
- Anh nhớ không, anh thân yêu, nàng nói, cái ngày mà anh đã nói với em rằng thật dịu ngọt nếu được chết cùng nhau? Được ngũ vĩnh viễn trong vòng tay nhau? Và anh có nhớ anh đã nói là thật tuyệt nếu chúng ta đi theo một đoàn người vào sa mạc? Sống chỉ có hai chúng ta giữa cát trắng và xa cách ngàn trùng mọi thứ khác? Không gặp ai, quên đi tất cả. Thật là một giấc mơ!
Anh những muốn nhún vai. Thật là những lời ngu ngốc thốt ra khi đang yêu! Người ta đã không nhận ra điều đó khi nói chúng, nhưng khi nghe nhắc lại thì… Đàn bà lúc nào cũng thích gợi lại những điều ngu ngốc! Có thật cần thiết không khi đàn bà luôn nhắc lại cho đàn ông rằng họ đã ngủ xuẩn đến thế nào khi đang đam mê?
Nhiều lần nàng cũng đưa ra cho anh những dự định luôn luôn vô nghĩa. Ví dụ một hôm, nàng đề nghị anh đi đến miền Nam nước Pháp, rồi nàng sẽ đến đó gặp anh! Hoặc là đến đảo Corse hoặc Sicile, hai nơi tuyệt vời, chỗ mà họ chắc chắn rằng sẽ không gặp một người quen nào cả.
 
Stephen phải nói với nàng rằng, chẳng có đâu trên trái đất này, trừ những xó xỉnh rất tối tăm lạc hậu, mà người ta không có nguy cơ gặp người quen hoặc các bạn học cũ đã không gặp lại nhau từ tám hoánh.
 
Nàng bèn trả lời bằng một câu làm anh lo lắng:
- Sau cùng thì điều đó có gì quan trọng?
Câu hỏi làm anh lạnh sống lưng.
- Em định nói gì?
Nàng mỉm cười với anh, nụ cười duyên dáng luôn làm trái tim anh đập nhanh hơn nhưng trong lúc này nó làm anh dựng tóc gáy.
- Leopard thân yêu của em, nàng giải thích, em vẫn thường nói là chúng ta thật ngốc nghếch phải giấu giếm những gì chúng ta làm. Thật không đàng hoàng và vô ích nữa! Tại sao phải đau khổ và che giấu khi chúng ta có thể ra đi cùng nhau? Em ly dị, anh ly dị rồi chúng ta cưới nhau! Thế đấy!
Đối với anh, điều đó quả là một tai hoạ! Sạt nghiệp, thân bại, danh liệt là chắc chắn? Nàng không nhận ra điều đó.
Anh nói:
- Anh không để cho em làm như vậy?
Nàng trả lời ngay lập tức:
- Nhưng anh thân yêu, điều đó đối với em có quan trọng gì? Em sẽ là một phụ nữ bỏ chồng, thì sao nào? Em mặc kệ mọi lời phán xét!
Nàng chỉ nghĩ đến bản thân thôi, thật ngốc nghếch!
- Đối với em, nàng nói tiếp, điều quan trọng nhất trong đời là yêu và được yêu. Mọi người nghĩ gì đều không quan trọng! Không quan trọng tý nào!
- Đồng ý, em yêu. Nhưng đối với anh thì khác. Một vụ bê bôi sẽ làm tan tành sự nghiệp của anh.
- Vậy thì, anh đừng làm chính trị nữa! Còn hàng đống việc khác mà anh có thể làm!
- Đừng nói những điều ngốc nghếch như vậy!
- Vả lại anh cần gì phải làm việc? Em có tiền… Tiền của em chứ không phải của George? Chúng ta có thể đi du lịch sống hạnh phúc ở tận cùng thế giới. Ở những nơi thật tuyệt… Thậm chí ở những nước mà không ai tới… Em tưởng tượng ra chúng ta, anh và em, trên một hòn đảo giữa Thái bình dương chẳng hạn… Thật là kỳ diệu? Mặt trời rực rỡ: biển xanh thẳm, san hô trắng?
Biển cả, đại dương bây giờ! Cô ta mê sảng rồi! Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ?
Anh ngắm nàng bằng con mắt ác cảm. Một cô gái đẹp nhưng với bộ não chim sẻ! Anh như muốn phát điên lên, bây giờ anh đã nhận ra điều đó. Anh sẽ tự giải phóng cho mình và không để nàng có đủ thời gian để phát biểu những điều tai hại hơn nữa.
Anh đã tìm ra cách giải quyết như hàng ngàn đàn ông đã làm trước anh. Anh viết cho nàng một lá thư là cần phải chấm dứt cuộc phiêu lưu này.
Đối với anh đây là một vấn đề trung thực. Anh không muốn làm hại đời nàng… Hết cả rồi. Và cần phải hiểu.
 
Và tất nhiên là nàng đã từ chối hiểu.
 
Nàng trả lời anh bằng thư. Nàng vẫn yêu anh như ngày đầu tiên, nàng mê đắm anh, nàng không thể sống thiếu anh. Trong hoàn cảnh này nàng chỉ còn một cách là thú nhận với George. Về phần anh thì anh phải nói thật với vợ anh.
Lá thư làm anh rụng rời. Cô ta đã quyết tâm làm cho anh phát điên? Anh dường như thấy trước mọi việc sẽ diễn ra như thế nào. George biết chuyện sẽ đòi ly dị và Stephen - kẻ tòng phạm sẽ bị gọi ra trước toà. Phản ứng của Sandra thì không còn gì phải nghi ngờ. Cô ấy cũng sẽ ly dị. Đấy là một điều chắc chắn. Anh nhớ lại một hôm, kể về một trong số các bạn gái của mình. Sandra đã nói: "Cô ấy đã ly dị rồi. Liệu cô ấy còn làm gì khác được khi đã bị chồng lừa dối?" Sandra sẽ không ngần ngại đâu. Cô ấy quá kiêu hãnh để chịu đựng.
 
Và thế là hết, hết tất cả. Anh ta sẽ bị cô lập và không còn được nâng đỡ trong đồng đảng của mình nữa, vụ bê bối sẽ nghiền nát anh ta. Tư tưởng bây giờ phóng khoáng hơn nhưng vẫn còn một số việc mà số đông không tha thứ. Vĩnh biệt những giấc mơ, những đam mê! Anh sẽ mất tất cả. Vì sự sai lầm của một người đàn bà.
Niềm say đắm muộn màng, muộn đến hai mươi năm và sự điên rồ trong vài tháng sẽ làm hỏng cả đời anh. Anh sẽ mất tất cả.
Tất cả.
Cả Sandra nữa…
Và đột nhiên anh kinh ngạc phát hiện ra đấy là điều quý giá nhất mà anh mất. Mất Sandra…
Sandra với vầng trán hơi cao và cặp mắt nâu, Sandra, người bạn, người cùng hội. Sandra kiêu hãnh và trung thực của anh… Không, anh phản đối! Anh không muốn mất Sandra! Anh không thể mất Sandra.
Anh chấp nhận tất cả, ngoài điều đó.
Anh đưa tay lên trán, nó xâm xấp mồ hôi.
Bằng mọi cách anh phải ra khỏi tình thế này…
Cần phải làm cho Rosemary hiểu ra lẽ phải!
 
Nhưng liệu có khả năng không? Rosemary và lẽ phải? Liệu cô ta có hiểu từ ngữ đó không? Hay nói với cô rằng anh yêu vợ anh? Nhưng không… cô ta sẽ không tin? Cô bé ngốc nghếch tội nghiệp. Và điều tệ hại hơn là cô bám riết lấy anh. Và thật là một thảm hoạ, cô lại yêu anh!
 
Một cơn điên giận dâng tràn trong anh: làm anh loá mắt. Vậy còn cách nào để làm cho cô im lặng: ngậm mồm lại? Anh cay đắng thú nhận rằng kết quả đó chỉ có thể thu được với một liều thuốc độc!
Một con ong, dính trong lọ mứt, kêu vù vù.
"Tội nghiệp con vật, anh nghĩ. Bị mắc bẫy, như ta vậy… và không biết cách nào ra khỏi!"
Nhưng tôi với anh thì có, anh sẽ ra khỏi được.
Bằng bất kỳ giá nào.
Đầu tiên anh cần phải kéo dài thời gian.
Rosemary phải nằm liệt giường bởi trận cúm.
Anh hỏi thăm sức khoẻ nàng một cách công khai.
 
Cơn bệnh đúng lúc đó cho anh một thời gian tạm nghỉ. Tuần sau họ sẽ ăn tiệc. Sandra và anh, cùng với gia đình Barton. Một bữa tiệc nhỏ nhân sinh nhật của Rosemary. Cho đến đó anh có thể yên tâm.
- Em chỉ nói với George sau đó thôi? - Cô tuyên bố. - Nói trước thì thô bạo quá. Anh ấy rất tốt, anh rất vui về bữa tiệc này.
Nếu như anh nói thẳng thừng với nàng rằng tất cả đã hết, rằng anh không yêu nàng nữa!
Không thể được. Cô ta sẽ lên cơn thần kinh là gọi George đến cứu. Rồi cô ta sẽ tìm gặp Sandra để nói tất cả. Anh tưởng như nghe thấy tiếng cô sụt sùi "Anh ấy nói là anh ấy không yêu tôi nữa, nhưng tôi biết là không phải vậy? Anh ấy làm như thế là do cao thượng và muốn trung thành với chị, nhưng tôi biết là chị sẽ đồng ý với tôi là khi hai người yêu nhau thì người ta không có quyền chống lại tình yêu của họ. Vì vậy tôi đến đây cầu xin chị trả lại tự do cho anh ấy!".
 
Lời thoại đó hoặc là tương tự như thế thật khó tránh khỏi. Và Sandra kiêu hãnh và coi thường sẽ nói đơn giản: "Anh ấy hoàn toàn tự do. Tôi không giữ chân anh ấy".
Cô ấy sẽ không hiểu! Nhưng liệu cô ấy phải hiểu thế nào? Rosemary sẽ đem đến những bằng chứng, những lá thư mà anh đã viết cho nàng…
Những lá thư ngu ngốc, đầy những lời nói điên rồ… Những lá thư sẽ càng có sức thuyết phục Sandra hơn khi chưa bao giờ anh nói với vợ những lời như vậy.
Cần phải tìm ra một cái gì đó. Một cách bắt Rosemary phải im lặng.
Thật đáng tiếc, anh ta nghĩ là chúng ta chôn sống cùng thời với gia đình Borgia(1)! Một chút thuốc độc trong cốc của Rosemary và thế là vấn đề đã được giải quyết. Rosemary sẽ im lặng một lần và vĩnh viễn.
Anh ta đã nghĩ như vậy.
 
"Có axit cyanhydric(2) trong cốc rượu của Rosemary và có cả trong túi xách tay của cô ta.
Trầm uất thần kinh, nối tiếp một cơn cúm cấp phát"
 
Phía trên mặt bàn, ánh mắt của anh gặp ánh mắt của Sandra.
 
Gần một năm đã trôi qua… và anh vẫn không thể quên.
 
Chú thích:
(1) Borgia: Một dòng họ nổi tiếng trong việc điều chế và sử dụng thuốc độc để giết người ở Pháp thế kỷ 18.
(2) Axit cyanhydric hay còn gọi là thạch tín, một loại thuốc cực độc.
(Thạch tín là oxyt Asenic As2O5, còn Axit cyanhydric, HCN, là một chất hữu cơ, có dạng tinh thể màu trắng trong suốt, có chút ít trong vỏ củ mì (củ sắn), do vậy người ta bị say khi ăn củ mì. Muối Natri cyanua - NaCN dùng để tách vàng trong các mỏ vàng khai thác lậu ở Việt nam, gây ra nhiễm độc những dòng sông và suối thượng nguồn - chú thích của Mõ Hà Nội)