Bản dịch của Thu Trinh
Chương 7

Trong khi những tò mò muốn biết về Gatsby đang lên tới đỉnh cao nhất thì vào một tối thứ Bẩy những ánh đèn trong nhà anh ta bỗng dưng không còn bật sáng lên nữa, cuộc đời sự  nghiệp như Trimalchio[1] của anh lại  trở nên mờ mịt như lúc ban đầu. Mãi dần dần tôi mới nhận ra rằng những chiếc xe hơi bất ngờ rẽ quẹo vào ngõ nhà anh chỉ đậu chừng một phút thì sau đó đành hờn dỗi ảm đạm quay đầu đi. Tự hỏi không biết anh ta có bị bịnh hay không, tôi sang nhà hỏi thăm, một người quản gia xa lạ với khuôn mặt dữ dằn từ cánh cửa liếc mắt nhìn tôi một cách nghi ngờ.
“Bộ ông Gatsby bị bịnh hả?”
“Không.” Sau khi ngừng một chút anh ta miễn cưỡng nói thêm hai chữ “Thưa ông” bằng một giọng hằn học.
“Độ này tôi không thấy anh ta cho nên cảm thấy hơi lo lắng. Nhờ ông nhắn lại có anh Carraway sang thăm.”
“Ai?” Ông ta hỏi lại một cách bất lịch sự.
“Carraway.”
“Carraway. Được rồi. Tôi sẽ nhắn lại.” Ông ta đột ngột đóng sầm cửa.
Chị người làm Phần Lan của tôi cho hay rằng khoảng một tuần trước đây Gatsby đã cho sa thải hết những người làm trong nhà và thay vào đó khoảng một chục người khác. Những người này chưa từng bao giờ tới West Egg cho nên những người giao bán hàng khó có thể dụ dỗ hay hối lộ họ. Họ gọi mua rất nhiều thực phẩm qua điện thoại. Thằng bé giao hàng kể lại rằng nhà bếp giờ trông giống như chuồng heo, và những người khác trong làng đều cùng cho rằng tất cả những người làm mới này không phải ai cũng là người làm.
Ngày hôm sau Gatsby gọi điện thoại cho tôi
“Anh đi xa à?” Tôi hỏi.
“Không phải vậy anh bạn già.”
“Tôi nghe nói anh đã  sa thải hết những người giúp việc.”
“Tôi muốn mướn những người làm không nhiều chuyện. Daisy đến đây thường xuyên, vào những buổi chiều.”
Thì ra là vậy, nguyên cả căn nhà trọ này đã sụp đổ như một căn nhà xây bằng những lá bài chỉ vì ánh mắt không vừa lòng của người đẹp.
“Họ là những người mà Wolfsheim muốn giúp đỡ. Tất cả bọn họ là anh chị em, lúc trước có điều hành một khách sạn nhỏ.”
“Vậy à.”
Gatsby gọi cho tôi, theo lời yêu cầu của Daisy, hỏi tôi có muốn tới nhà Daisy ngày hôm sau. Baker cũng sẽ có mặt ở đó. Nửa tiếng sau chính Daisy gọi điện thoại mời tôi và cảm thấy an lòng biết rằng tôi sẽ đến thăm. Tôi đoán sẽ có chuyện gì đây, nhưng tôi lại không thể tin được rằng họ có thể chọn lựa thời điểm này để gây chuyện, đặc biệt là chuyện rầy rà mà Gatsby đã phác họa cho tôi hay lúc ở ngoài vườn.
Ngày hôm sau trời nóng như lửa, có lẽ là ngày cuối cùng và cũng là ngày nóng nhất của mùa hè. Khi chuyến xe lửa tôi tôi vượt qua khỏi con đường hầm ra ngoài vùng ánh sáng, chẳng có gì ngoài những tiếng còi nóng bỏng của công ty National Biscuit phá tan bầu không khí nóng hừng hực đầy im lặng. Những chiếc ghế ngồi nhồi rơm trên toa xe gần như muốn bốc thành lửa. Người đàn bà ngồi cạnh tôi đổ đầy mồ hôi quanh vùng chiếc áo sơ mi trắng, sau đó, khi những trang báo mà bà ta đang đọc đã trở nên thẫm ướt dưới những ngón tay thì bà ta bật lên một tiếng than thở giữa cái nóng đầy hành hạ. Quyển sổ tay của bà ta rơi phật xuống sàn tàu.
“Ối, trời ơi”. Bà ta kêu thốt lên gần không ra hơi.
Tôi mệt mỏi cúi xuống nhặt quyển sổ lên đưa lại cho bà ta, cầm nó một chút xíu ở bên góc và giữ một khoảng cách một cánh tay để chứng tỏ rằng tôi không có hiểm ý gì, thế nhưng những người chung quanh, kể cả người đàn bà đều nhìn tôi với nét nghi ngờ.
“Nóng quá!” Người xoát vé nói với những khuôn mặt quen thuộc. “Trời gì mà nóng quá, nóng! nóng! nóng! Nóng như vậy còn chưa đủ sao? Nóng quá phải không? Phải không…?”
Chiếc vé xe lửa của tôi được trả lại có dính dấu tay dơ của ông ta. Trong cái nóng kinh hoàng này có ai thèm để ý xem đôi môi đỏ hồng nào mình đã hôn hay cái đầu của ai dựa ướt đẫm chiếc ngực túi áo ngủ của mình.

*

….Một làn gió mát thổi xuyên qua tiền sảnh nhà Buchanan mang vọng theo tiếng điện thoại reo tới chỗ tôi và Gatsby lúc đó đang đứng đợi ở cửa.
Người quản gia nói rống to lên vào trong ống nghe. “Tôi xin lỗi, thưa bà, nhưng chúng tôi không thể hoàn tất được - chiều nay trời nóng khủng khiếp không đụng vào được.”
Thật ra những gì anh ta nói chỉ là: “Dạ… dạ…. để tôi coi.”
Anh ta bỏ ống nghe xuống và bước ra gặp chúng tôi, đỡ lấy những chiếc nón rơm cứng ngắc của hai chúng tôi.
“Bà chủ đang đợi hai ông ở trong nhà!” Anh ta nói lớn không buồn chỉ phương hướng. Ở trong cái nóng khủng khiếp này làm bất cứ thêm một cử chỉ nào cũng là một điều lăng nhục cho vốn dự trữ sức sống của mọi người.
Căn phòng được che mát bởi những mái hiên bằng vải bạt nên hơi tối và mát mẻ. Daisy và Jordan đang nằm trên chiếc ghế dựa khổng lồ, trông giống như hai tượng thần bằng bạc nằm chặn lên chiếc áo đầm trắng của họ để khỏi bị gió từ những chiếc quạt vi vu thổi bay.
“Tụi em không cử động nổi.” Cà hai cùng lên tiếng một lần.
Những ngón tay đã được đánh phấn trắng trên làn da sạm nắng của Jordan để nghẹ lên trên những ngón tay của tôi
“Còn anh Thomas Buchanan nhà lực sĩ đâu rồi?” Tôi hỏi.
Ngay khi đó tôi nghe giọng nói của Tom, cộc cằn thô lỗ, nghèn nghẹn, khàn khàn đang nói điện thoại trong hành lang.
Gatsby đứng ngay giữa chiếc thảm đỏ thẫm chăm chăm nhìn chung quanh bằng đôi mắt say mê. Daisy ngắm nhìn anh ta và bật cười, tiếng cười đầy ngọt ngào vui tươi. Một chút bụi phấn từ trên ngực của nàng bay lên trong không gian.
“Theo như đồn đại,” Jordan thì thầm, “thì người trong điện thoại là cô bồ của Tom.”
Tất cả chúng tôi đều im lặng. Tiếng nói từ trong hành lang cất cao hơn mang đầy vẻ bực bôi. “Nếu như thế tôi sẽ không bán cho anh chiếc xe nữa. Tôi không bị ràng buộc gì phải bán nó cho anh cả…Về chuyện anh gọi quấy rầy tôi trong giờ ăn trưa như thế này thì tôi không thể chịu được.”
“Thì bỏ ống nghe xuống đi.” Daisy nói một cách nghi ngờ.
“Không, anh ta không có đâu.” Tôi trấn an nàng. “Đây là một việc buôn bán chân thật. Tôi tình cờ biết được chuyện này.”
Tom mở tông cánh cửa đi vào, trong khoảng khắc, tấm thân to lớn chắn ngang cả khoảng không gian nơi khung cửa, rồi sau đó vội vã đi vào phòng
“Chào anh Gatsby!” Tom giơ bàn tay bè rộng ra chào khéo léo che dấu vẻ ghét bỏ. “Tôi vui mừng được gặp anh, thưa anh….Chào Nick.”
“Làm cho mọi người nước gì lạnh uống đi.” Daisy nói to.
Khi Tom rời khỏi phòng, Daisy đứng lên đi lại phía Gatsby, kéo khuôn mặt của anh xuống và hôn lên môi.
“Anh biết em yêu anh phải không.” Daisy thì thầm.
“Chị quên rằng ở đây đang có sự hiện diện của một phụ nữ đó nghe.” Jordan nói.
Daisy nhìn quanh ra vẻ như ngờ vực.
“Em cũng hôn Nick vậy.”
“Đúng thật là một cô gái thấp hèn thô tục làm sao.”
“Chị bất cần!” Daisy nói to, đứng che mặt chiếc lò sưởi gạch. Sau đó chợt nhớ tới cái nóng, Daisy ngồi xuống lại một cách hối hận vừa khi một người vú em ăn mặc tươm tất dẫn một đứa bé gái vào trong phòng.
“Con gái cưng của mẹ.” Daisy nựng và ôm con gái vào lòng. “Đến đây mẹ thương con.”
Đứa trẻ rời tay người vú nuôi, chạy ào ngang căn phòng rồi thẹn thùng rúc vào trong áo mẹ.
“Bé cưng của mẹ! Mẹ đã rắc phấn vào mái tóc vàng của con chưa? Đứng lên nào, con nói chào khách đi.”
Gatsby và tôi cúi xuống nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn rụt rè của đứa bé. Sau đó anh ta cứ nhìn đứa bé mãi với vẻ ngạc nhiên. Tôi cho rằng anh ta chưa bao giờ thực sự nghĩ rằng đứa bé là tồn tại trên đời.
“Con đã thay quần áo từ trước bữa ăn trưa.” Đứa bé vội vàng quay lại nói với mẹ.
“Bởi vì mẹ muốn đem con ra khoe.” Khuôn mặt của Daisy cúi xuống vùi vào trong chiếc cổ nhỏ trắng một ngấn của con. “Bé của mẹ. Con đúng là xinh như mộng.”
“Dạ.” Đứa bé trả lời một cách nhẹ nhàng êm ả. “Dì Jordan cũng mặc một chiếc đầm trắng.”
“Con có thích những bạn của mẹ không?” Daisy quay người lại đối diện với Gatsby. “Con có nghĩ họ xinh không?”
“Ba đâu?”
“Con bé không giống cha của nó.” Daisy giải thích. “Nó giống em. Nó giống em ở mái tóc và khuôn mặt.”
Daisy ngồi xuống chiếc ghế dựa. Người vú em bước tới dơ tay ra đón đứa bé.
“Tới đây, Pammy.”
“Chào con gái cưng của mẹ!”
Với một cái liếc nhìn quay lại đầy luyến tiếc, đứa bé biết vâng lời nắm lấy tay người vú nuôi và bị lôi ra khỏi cửa vừa đúng lúc Tom quay lại mang theo bốn ly rượu gin pha chanh đầy đá cục va chạm vào nhau lách cách.
Gatsby đón lấy ly rượu của mình.
“Nhìn đúng thấy mát lạnh.” Gatsby nói dáng điệu hiện rõ nét căng thẳng. 
Chúng tôi ừng ực uống những ngụm dài.
“Tôi đã từng đọc ở đâu đó nói rằng mỗi năm mặt trời mỗi trở nên nóng hơn.” Tom nói một cách thân mật. “Như vậy chẳng sớm muộn gì trái đất sẽ bị rơi vào trong mặt trời – khoan đã – hình như là ngược lại - mặt trời mỗi năm mỗi trở bên lạnh hơn.”
“Ra đây.” Tom đề nghị với Gatsby. “Tôi muốn anh ra xem ngoài này.”
Tôi đi với họ ra ngoài hành lang.  Phía ngoài eo biển màu xanh lục mặt nước như ứ đọng trong cái nóng, một cánh thuyền buồm nho nhỏ đang trườn mình chậm chạp về phía ngoài biển xa tươi mát.  Gatsby hướng mắt nhìn theo cánh buồm một lát, sau đó anh giơ tay chỉ về phía bên kia vịnh.
“Nhà tôi ở ngang nhà anh phía bên kia.”
“Vậy sao.”
Mắt chúng tôi lướt nhìn trên những luống hoa hồng, ngang qua bãi cỏ nóng rực và  đám cỏ quen chịu nóng hè mọc dọc theo bờ nước. Những cánh buồm trắng của chiếc thuyền di chuyển chậm chạp về phía đường ranh giới mát mẻ của bầu trời. Phía trước là đại dương hình vỏ sò và những hòn đảo may mắn. 
“Đó là môn thể thao thú vị.” Tom gật gù nói. “Tôi muốn được ra ngoài đó chơi với nó khoảng một giờ.”
Chúng tôi ăn trưa ở trong phòng ăn đã được làm cho tối đi để chốn nóng, và uống dìm đi nỗi hoan hỉ nỗi bồn chồn qua những ly bia mát lạnh.
“Chiều nay chúng ta làm gì đây cho qua giờ?” Daisy nói to. “Rồi ngày hôm sau nữa, và còn ba mươi năm kế tiếp nữa.”
“Đừng suy nghĩ không lành mạnh như vậy.” Jordan nói. “Đời sống sẽ bắt đầu lại từ đầu khi trời vào thu mát mẻ.”
“Nhưng bây giờ nóng quá.” Daisy tiếp tục nói mắt như sắp khóc. “Và mọi việc dường như quá bối rối lẫn lộn. Mình ra phố đi.”
Giọng nói của Daisy như đang vật lộn với cái nóng, như đánh đập nó, đúc nặn cái vô cảm giác của nó thành những hình thể. 
“Tôi nghe nói người ta lấy chuồng ngựa để làm nhà đậu xe.” Lúc đó Tom đang nói chuyện với Gatsby. “Nhưng tôi là người đầu tiên lấy nhà đậu xe ra làm chuồng ngựa.”
“Ai có muốn đi ra phố không?” Daisy cứ tiếp tục hỏi, không bỏ ý định. Cặp mắt của Gatsby buông thả lững lờ về phía Daisy. “A” Daisy la to. “Anh nhìn trông mát mẻ quá”
Đôi mắt của họ chạm nhìn nhau và rồi cả hai cùng nhìn nhau đắm đuối làm như  trong khoảng không gian này chỉ còn hai người họ tồn tại. Bằng một cố gắng, Daisy đưa mắt rời lảng nhìn xuống bàn.
“Anh nhìn trông mát mẻ quá.” Daisy lập lại.
Dáng điệu của Daisy đã bày tỏ cho Gatsby biết rằng nàng yêu Gatsby. Tom đã chứng kiến được tất cả. Anh ta trở nên sững sờ, miệng hé mở, hết nhìn Gatsy rồi lại quay sang nhìn Daisy làm như thể anh mới nhận ra nàng là một người anh ta đã từng quen lâu lắm.
“Anh trông giống như một người trong quảng cáo,” Daisy vô tình tiếp tục nói. “Anh có biết cái quảng cáo của anh chàng…..”
“Được rồi.” Tom nhanh chóng cắt ngang. “Anh thật sự cũng muốn đi ra phố. Đi đi, tất cả chúng ta cùng đi.”
Tom đứng lên cặp mắt sáng quắc đảo nhìn qua lại giữa Gatsby và vợ. Không ai nhúc nhích.
“Đi thôi.” Tom bất đầu nổi nóng. “Chuyện gì đây? Nếu muốn đi ra phố thì đi ngay thôi.”
Bàn tay của Tom, đang run lên vì cố gắng tự chủ, nâng ly lên môi nốc cạn những giọt bia cuối. Giọng nói của Daisy lôi cuốn chúng tôi đứng lên và bước ra lối đi trải sỏi dưới nắng chói chang.
“Chúng ta cứ vầy mà đi sao?” Daisy phản đối. “Không để ai hút điếu thuốc nào cả à?”
“Ai cũng đã hút thuốc suốt bữa ăn trưa rồi.”
“Thôi mà, để đi chơi cho thoải mái.” Daisy nài nỉ chồng. “Trời đã nóng như vầy còn nóng nẩy làm gì.” Tom không trả lời.
“Thôi, thế thì tùy ý anh.” Daisy nói. “Đi thôi Jordan.”
Hai người phụ nữ lên lầu để thay y phục trong khi ba người đàn ông tiếp tục đứng đó đưa chân xáo trộn những viên sỏi nóng bỏng dưới chân. Mảnh trăng bạc cong tròn đã treo lơ lửng trên mảng trời phía tây. Gatsby định lên tiếng nói, sau đó lại đổi ý, thế nhưng Tom đã xoay người lại nhìn thẳng vào mặt anh ta dáng điệu chờ đợi. Gatsby đành gắng gượng hỏi.
“Chuồng ngựa của anh ở đây à?”
“Ở cuối đường cách đây khoảng một phần tư dặm.”
“Vậy à.”
Im lặng.
“Tôi không hiểu tại sao lại phải ra phố.” Tom bật thốt một cách gay gắt. “Đàn bà hay nghĩ ra những trò vớ vẩn.”
“Mình có nên mang theo thứ gì để uống không?” Daisy gọi vọng xuống từ trên cửa sổ.
“Anh sẽ vào lấy ít Whiskey.” Tom trả lời rồi bước vào trong nhà.
Gatsby quay sang tôi dáng điệu cứng ngắc.
“Ở trong căn nhà này tôi không thể nói được gì được, anh bạn già”
“Daisy có một giọng nói hớ hên, không thận trọng.” Tôi nhận xét. “Giọng nói của Daisy chứa đầy...” Tôi ngập ngừng.
“Giọng của nàng mang đầy tính chất tiền bạc.” Gatsy đột ngột tiếp lời.
Đúng thế. Vậy mà trước đây tôi đã không hiểu ra được điều này. Giọng nói của Daisy đúng là mang đầy chất tiền bạc – Nó chính là một thứ tiếng trầm bổng đầy mê hoặc không bao giờ tắt, leng keng thánh thót như tiếng nhạc của bài hát “... Ở nơi cung điện trắng cao chót vót, có nàng công chúa cành vàng lá ngọc con vua...”  
Tom bước từ trong nhà ra tay cầm chai rượu cuộn trong chiếc khăn, theo sau là Daisy và Jordan đầu đội hai chiếc nón nhỏ vải kim loại may sát đầu, trên cánh tay cầm khoác hai chiếc áo choàng nhẹ.
“Tất cả đi xe tôi?” Gatsby đề nghị, đưa tay sờ chiếc ghế da màu xanh lá cây nóng bỏng. “Đáng ra tôi nên đậu xe ở trong bóng mát.”
“Cần số tay xe của anh có phải là loại phổ thông không?” Tom hỏi.
“Đúng vậy.”
“Như vậy, anh lái chiếc xe hai chỗ của tôi, để tôi lái xe của anh.”
Lời đề nghị khiến Gatsby khó chịu, anh phản đối.
“Tôi nghĩ xe tôi không còn nhiều xăng lắm.”
“Còn nhiều xăng.” Tom nói oang oang rồi nhìn vào kim chỉ xăng. “Nếu như nó hết xăng tôi có thể ngừng ở tiệm thuốc nào đó. Thời buổi bây giờ ở mấy tiệm thuốc mua gì cũng có.”
Mọi người im lặng sau lời nhận xét lạc lõng vô ý nghĩa này. Daisy nhìn Tom nhăn mặt và trên khuôn mặt của Gatsby thoáng hiện vẻ mặt khó tả, vẻ mặt mà tôi dứt khoát vừa như chưa từng thấy nhưng cũng vừa như mang máng quen thuộc, giống như là tôi chỉ được nghe diễn tà bằng lời.
“Đi Daisy.” Tom nói, lấy tay đẩy Daisy đi về phía xe của Gatsby. “Anh sẽ trở em đi bằng chiếc xe của gánh xiệc dạo này.”
Tom mở cửa xe, nhưng Daisy lùi tránh ra khỏi cánh tay của anh ta.
“Anh chở Nick và Jordan đi. Hai chúng tôi sẽ đi theo sau bằng chiếc xe cup này.”
Daisy bước lại gần Gatsby, đưa tay đặt nhẹ lên áo khoác của Gatsby. Jordan, Tom và tôi bưóc vào băng ghế trên của xe của Gatsby. Tom tần ngần đưa tay kéo chiếc cần số xe không quen thuộc, rồi chúng tôi  phóng vụt đi vào trong cơn nóng ngột ngạt, bỏ lại mất hút hai người kia lại phía sau lưng.
“Mấy người có thấy không?” Tom hỏi.
“Thấy cái gì?”
Tom ném cho tôi một cái nhìn sắc bén, anh chợt nhận thức ra rằng cả tôi và Jordan chắc chắn đã biết hết mọi chuyện từ lâu rồi.
“Mấy người tưởng tôi ngốc lắm phải không?” Tom hỏi. “Có thể tôi ngốc, nhưng tôi có một thứ đôi khi coi gần như là cặp mắt thứ hai, nó cho tôi hay tôi nên làm gì. Có thể mấy người không tin tôi, thế nhưng khoa học…”
Tom ngừng lại. Cái sự hiển nhiên trước mặt ngay lập tức chiếm cứ lấy anh, lôi kéo anh ra khỏi ven bờ vực thằm không thực tế.
“Tôi đã làm một điều tra nho nhỏ về tên này.” Tom tiếp tục. “Đáng lẽ ra tôi có thể điều tra kỹ hơn nếu như tôi biết…”
“Có phải ý anh là anh đã đến tìm một bà đồng cốt?” Jordan hỏi một cách khôi hài.
“Cái gì? Bà đồng cốt làm gì?” Tom ngơ ngác, anh nhìn chằm chằm hai đứa chúng tôi trong khi chúng tôi đang phá lên cười.
“Để hỏi về Gatsby.”
“Hỏi bà đồng về Gatsby! Không, không phải vậy. Tôi nói rằng tôi đã làm một cuộc điều tra nhỏ về quá khứ của hắn ta.”
“Và anh đã tìm ra được rằng anh ta là dân Oxford.” Jordan gợi ý.
“Dân Oxford!” Tom nói giọng đầy ngờ vực. “Còn lâu. Hắn ta mặc đồ vest màu hồng.”
“Dù sao đi nữa anh ta vẫn là cựu sinh viên Oxford.”
“Oxford ở tiểu bang New Mexico thì có.” Tom khịt mũi một cách khinh bỉ. “Hay là ở một nơi nào tương tự.”
“Nghe đây Tom. Nếu anh hợm hĩnh khinh người như vậy tại sao lại còn mời anh ta đến ăn trưa?” Jordan bực mình hạch hỏi
“Tại vì Daisy mời hắn ta. Cô ấy quen biết với hắn ta trước khi chúng tôi lấy nhau. Có chúa mới biết họ quen nhau ở đâu.”
Men rượu trong người đã tan khiến mọi người chúng tôi đều trở nên dễ cáu kỉnh. Nhận thức được điều này, chúng tôi cố giữ im lặng để xe chạy một lúc lâu. Khi cặp mắt phai mờ của bác sĩ nhãn khoa T. J. Eckleburg hiện ra ở cuối con đường, tôi chợt nhớ ra lời nhắc nhở của Gatsby về xăng.
“Mình vẫn còn đủ xăng chạy tới phố.” Tom nói.
“Thế nhưng có một tiệm sửa xe ngay ở đây.” Jordan phản đối. “Em không muốn xe bị chết máy giữa cái nóng nung người này.” Tom đưa chân đạp cả hai hai thắng xe một cách nóng nảy, chiếc xe lê bánh tung bụi mịt mờ rồi đậu thắng gấp ngay dưới tấm bảng hiệu của Wilson. Sau một lát sau, người chủ tiệm xuất hiện từ trong ra đưa cặp mắt trũng sâu hoắm nhìn chằm chằm chiếc xe.
“Đổ xăng cho đi.” Tom nói to một cách thô lỗ. “Anh nghĩ chúng tôi ngừng xe ở đây để làm gì? Để mà ngắm cảnh ở đây à.”
“Tôi đang bịnh.” Wilson nói không nhích người. “Bịnh cả ngày nay rồi.”
“Sao vậy?”
“Tôi mất hết cả sức lực.”
“Thế thì tôi phải tự mình làm đấy à?” Tom nói. “Anh lúc nẫy nói chuyện điện thoại nghe khỏe lắm mà.”
Cố gắng hết mình, Wilson bước ra khỏi bóng râm và cánh cửa anh đang dựa người, vừa thở hổn hển nặng nề vừa mở nắp bình xăng. Dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt của anh ta trông xanh dờn.
“Tôi không có ý quấy rầy bữa ăn trưa của anh.” Wilson nói. “Thế nhưng tôi thúc bách cần tiền gấp, và không biết anh đang định làm gì với chiếc xe cũ của anh.”
“Anh có thích chiếc xe này không?” Tom hỏi. “Tôi mới mua nó tuần rồi.”
“Chiếc xe màu vàng này đẹp lắm.” Wilson vừa nói vừa kéo cần xăng.
“ Muốn mua nó không?”
“Khó có cơ hội lắm.”  Wilson mỉm cười một cách yếu ớt. “Thế nhưng tôi có thể kiếm được chút lời nếu mua được chiếc kia.”
“Sao bỗng dưng anh lại cần tiền như vậy?”
“Tôi ở đây cũng khá lâu rồi. Tôi muốn dọn đi nơi khác. Vợ tôi và tôi muốn dọn về miền Tây.”
“Vợ của anh muốn dọn đi à.” Tom sửng sốt.
“Cô ấy nói về chuyện này đến cả mười năm nay.” Wilson đứng dựa cột xăng để nghỉ một lát, lấy tay che mắt khỏi nắng. “Bây giờ có muốn hay không muốn cô ấy cũng phải đi. Tôi sẽ lôi cô ấy đi.”
Chiếc xe cup chạy loáng qua chúng tôi tung đám bụi mù và chớp nhoáng bàn tay vẫy chào.
“Bao nhiêu tiền đây?” Tom hỏi vội vã.
“Mới hai ngày nay tôi khám phá ra một chuyện đáng nghi ngờ.” Wilson kể lể.” Đó là lý do tại sao tôi muốn dọn đi. Đó là lý do tại sao tôi làm phiền anh về chuyện chiếc xe.”
“Bao nhiêu tiền đây?”
“Một đồng hai.”
“Tôi sẽ bán cho anh chiếc xe đó.” Tom nói. “Tôi sẽ cho người đưa nó sang cho anh chiều ngày mai.”
Nơi chốn này hình như luôn luôn gây cho người ta cái cảm giác băn khoăn lo lắng mơ hồ, dù rằng nó đang ở vào giữa buổi chiều nắng chói lòa. Tôi quay đầu nhìn lại linh cảm như đang có chuyện gì xẩy ra phía sau lưng. Phía bên kia những gò tro, đôi cặp mắt khổng lồ của bác sĩ T. J. Eckleburg đang canh trừng cảnh giác. Thế nhưng sau một lát tôi nhận thấy rằng cách chúng tôi chừng hai mươi thước có một cặp mắt khác đang lom lom quan sát chúng tôi một cách khác thường.
Ở trong một những chiếc cửa sổ trên lầu nhà sửa xe, tấm màn cửa được vén mở một chút, Myrtle Wilson đang nhô đầu hé nhìn xuống chiếc xe. Cô ta quá chăm chú nhìn đến nỗi không nhận ra được rằng mình đang bị người khác quan sát. Những cảm xúc khác nhau thay phiên hiện lên trên khuôn mặt của cô ta giống như một tấm hình đang được tráng rửa chầm chậm nổi ra hình. Vẻ mặt của Myrtle mang nét tò mò quen thuộc, nó là nét mặt mà tôi thường trông thấy được trên khuôn măt những phụ nữ. Thế nhưng ở Myrtle, vẻ đó trông như không xác định được và không thể giải thích được, cho tới khi tôi nhận thức ra được rằng cặp mắt của cô ta đang mở rộng mang đầy nét kinh hoàng ghen tuông không phải đang nhìn dán chặt vào Tom, mà là vào Jordan Baker, người mà Myrtle lầm tưởng là vợ Tom.
Không có sự hoang mang nào có thể so sánh với sự hoang mang của một người nông cạn. Khi chúng tôi lái xe rời khỏi nơi đó, Tom có cảm giác như anh đang bị những ngọn roi nóng bỏng của cơn hốt hoảng quất lên người. Trước đây một giờ, thì cả vợ lẫn người tình còn đang đang vững chắc bất khả xâm phạm thuộc về anh. Giờ đây cả hai người họ đang mau chóng tuột ra khỏi vòng kiềm chế của anh. Phản xạ tự nhiên khiến Tom đạp chân mạnh vào bàn đạp tăng vận tốc với hai mục đích, vừa để đuổi kịp Daisy vừa để bỏ lại Wilson lại sau lưng. Và  như thế xe chúng tôi lao nhanh với vận tốc năm mươi lăm dặm một giờ về phía Astoria, cho tới khi tới những thanh rầm cầu dăng ngang như màng nhện trên cao thì bóng chiếc xe màu xanh dương đang nhẩn nha chạy trên đường đã hiện ra.
“Những rạp chiếu phim lớn ở quanh đường Fifty mát lắm.” Jordan đề nghị. “Em thích New York vào những chiều mùa hè khi mọi người đều bỏ đi cả. Ở nó có một cái gì đó rất nhục cảm, chín muồi, giống như đủ loại trái cây kỳ lạ đang rơi vào tay mình.”
Cái từ nhục cảm càng khiến Tom thêm bồn chồn, thế nhưng trước khi Tom kịp nghĩ ra lời gì đó để bác lại thì chiếc xe cup đã ngừng lại, Daisy đưa dấu ra hiệu cho chúng tôi tiến lại gần bên hông.“Chúng ta đi đâu đây?” Daisy la to.
“Hay là đi xem phim?”
“Trời nóng lắm.” Daisy phàn nàn. “Mấy người đi đi. Hai đứa chúng tôi sẽ chạy vòng quanh và sẽ gặp lại mọi người sau.” Daisy cố gắng lên giọng dí dỏm một cách tẻ nhạt. “Hai chúng em hẹn gặp mọi người ở góc đường nào đó. Em sẽ giả làm người đàn ông hút hai điếu thuốc.” “Chúng ta không thể bàn cãi ở đây.” Tom nóng nảy nói khi một người chiếc xe tải phía sau chúng tôi bấm còi chửi rủa. “Hai người đi theo tôi tới phía nam của công viên Central Park, ngay trước cửa khách sạn Plaza.”
Chốc chốc, Tom lại ngoái đầu nhìn xe hai người họ đang chạy phía sau, và nếu như dòng xe cộ có  làm cho xe hai người họ bị tụt lại, anh ta lại lái xe chậm lại cho tới khi bóng chiếc xe của họ hiện ra trong tầm mắt. Tôi nghĩ rằng Tom đang sợ hai người họ sẽ phóng qua một con đường khác và biến mất khỏi cuộc đời của anh ta mãi mãi.
Thế nhưng họ đã không làm như vậy và rồi chúng tôi tất cả đều chọn một quyết định ít phải giải thích là mướn một căn phòng rộng có nhiều gian ở trong khách sạn Plaza.
Tôi không còn nhớ gì về cuộc tranh luận kéo dài và huyên náo ồn ào cuối cùng đã được chấm dứt bằng cái lùa chúng tôi vào trong căn phòng đó. Thế nhưng tôi vẫn còn nhớ như in rằng trong cái tình huống đó chiếc quần lót của tôi cứ như một con rắn ẩm ướt bò chung quanh hai chân tôi và những hạt mồ hôi lăn dài mát lạnh dọc theo lưng.  Trước tiên Daisy đề nghị mướn một căn phòng có năm phòng tắm để chúng tôi tắm cho mát. Rồi sau đó lời đề nghị được đổi sang một cách thiết thực hơn là “một nơi để uống rượu pha bạc hà”. Mỗi người chúng tôi đều lập đi lập lại cho đó là một ý kiến điên rồ. Chúng tôi cùng đồng loạt nói với người nhân viên khách sạn đang bị rối loạn và rồi tự cho rằng, hay giả bộ nghĩ rằng, cả bọn chúng tôi đang làm khôi hài.
Căn phòng rất rộng nhưng ngột ngạt khó thở. Mặc dù trời đã là bốn giờ chiều, có mở banh cửa sổ ra cũng chỉ đón được một cơn gió nóng từ những lùm cây nóng từ công viên. Daisy bước tới tấm kiếng để sửa tóc, lưng quay về phía chúng tôi,
“Căn phòng này sang trọng lắm chứ.” Jordan thì thào một cách kính trọng và thế là cả bọn chúng tôi phá lên cười.
“Mở thêm một cửa sổ nữa đi.” Daisy nói, không quay mình lại.
“Đâu còn cái nào mà mở”
“Như thế thì mình phải gọi điện thoại cho gọi mang lên đây cái rìu.”
“Tốt hơn là quên đi cái nóng đi.” Tom nói một cách thiếu kiên nhẫn. “Em làm cho nó tệ hơn thêm cả mười lần nếu như cứ chê bai phàn nàn như vậy.”
Tom mở chiếc khăn lấy chai rượu ra và đặt nó lên bàn.
“Sao không để cho cô ấy được yên, anh bạn già?” Gatsby phê bình. “Chính anh là người muốn ra phố mà.”
Một thoáng trôi qua trong im lặng. Quyển sổ niêm giám điện thoại xúc ra khỏi đinh cột và rơi mạnh xuống sàn nhà. Jordan thì thào. “Xin lỗi.” Thế nhưng lần này không ai cười cả.
“Để tôi nhặt lên cho.” Tôi nói.
“Tôi nhặt rồi.” Gatsby nói, đưa mắt xem xét sợi dây bị đứt, miệng lầm bầm “Hừm” với vẻ chăm chú rồi sau đó ném quyển sách lên trên một chiếc ghế.
“Đó là cách anh hay thích nói nhất đó phải không?” Tom nói một cách đột ngột.
“Cái gì?”
“Mấy cái từ ‘anh bạn già’. Anh đã lượm được nó ở đây ra vậy?”
“Thôi mà Tom.” Daisy nói, quay người lại từ tấm kiếng. “Nếu như anh còn tiếp tục nói những lời châm chọc cá nhân như vậy, em sẽ không ở lại đây đến một phút. Gọi người mang đá lên đây cho vào rượu đi.”
Khi Tom nhấc máy điện thoại thì cái nóng đang bị dồn nén đã nổ tung lên thành tiếng. Chúng tôi cùng lắng nghe được tiếng nhạc dạo khúc nhạc cưới của Mendelssohn vọng sang từ căn phòng khiêu vũ ở lầu dưới. 
“Cứ tưởng tượng phải làm đám cưới trong cái nóng như thế này.” Jordan nói to một cách buồn nản.
“Có sao đâu. Chị đã làm đám cưới vào giữa tháng Sáu.” Daisy nhớ lại. “Chao ơi, Thành phố Louisville vào tháng Sáu. Có người nào đó bị xỉu. Ai bị xỉu vậy Tom.”
“Biloxi.” Tom trả lời ngắn gọn.
“Một anh tên Biloxi. Anh chàng “blocks” Biloxi và anh ta làm thùng. Đó quả là sự thật, anh ta đến từ Biloxi tiểu bang Tennessee.”
“Người ta khiêng anh ta sang nhà của em.” Jordan tiếp lời. “Bởi vì nhà em chỉ cách nhà thờ có hai căn. Anh ta đã ở lại nhà em đến ba tuần, cho tới khi ba em phải đuổi anh ta ra. Một ngày sau khi anh ta rời khỏi thì ba của em qua đời.” Sau một lát, Jordan giải thích thêm vào. “Hai chuyện không liên quan gì đến nhau.”
Lúc trước tôi có biết một người tên là Bill Biloxi ở Menphis.” Tôi nhận xét,.
“Anh chàng đó là anh em họ. Em biết lịch sử của nguyên giòng họ anh ta trước khi anh ta bỏ đi. Anh ta đã tặng cho em thanh đánh golf bằng nhôm mà em còn dùng mãi đến  hôm nay.”
Tiếng nhạc đã chìm lắng xuống khi buổi lễ cưới bắt đầu, tiếng hoan hô chúc mừng vang dậy lềnh bềnh trôi vào trong cửa sổ, theo sau là những tiếng la to đứt đoạn “Yea –ea-ea”, và cuối cùng òa vỡ thành tiếng nhạc jazz khi buổi khiêu vũ bắt đầu. 
“Chúng ta đã trở nên già cả rồi. Nếu như còn trẻ chúng ta đã đứng lên khiêu vũ ngay rồi.” Daisy nói.
“Nhớ gương anh chàng Biloxi đấy.” Jordan khuyến cáo Daisy. “Anh quen với anh ấy ở đâu Tom?”
“Biloxi?” Tom cố gắng moi trí nhớ. “Tôi không biết anh ta. Anh ta là bạn của Daisy.”
“Anh ta không phải bạn em.” Daisy bác lại. “Em chưa từng gặp anh ta trước đó. Anh ta đi xe riêng đến.”
“Thế à, anh ta nói anh ta biết em. Anh ta nói anh ta lớn lên ở Louisville. Asa Bird đưa anh ta đi chung quanh và vào phút cuối thì hỏi nếu chúng ta có chỗ cho anh ta ở.”
Jordan mỉm cười.
“Có lẽ anh ta đang kiếm đường quay về nhà. Anh ta nói với em rằng anh ta là lớp trưởng của anh ở Yale.”
“Biloxi?”
“Biloxi?” Cả tôi và Tom nhìn nhau ngơ ngác.
“Trước hết, chúng tôi không có lớp trưởng nào cả..”
Gatsby bồn chồn gõ chân liên tục những nhịp ngắn và Tom đột nhiên hướng mắt về phía anh ta.
“Nhân đây xin hỏi, anh Gatsby, tôi nghe nói anh là cựu sinh viên Oxford.”
“Cũng không hẳn như vậy.”
“Đúng mà, tôi nghe nói and đã từng học ở Oxford.”
“Có tôi có học ở đó.”
Bầu không gian rơi vào trong im lặng. Sau đó giọng của Tom cất lên một cách đầy nghi ngờ và nhục mạ. “Chắc hẳn anh đã học ở đó cùng một thời lúc Biloxi đang đi học ở New Haven.”
Tiếp sau lời nói đó lại là sự im lặng. Người bồi gõ cửa mang vào phòng bạc hà và đá nhưng câu nói cám ơn của anh ta và tiếng đóng cửa nhẹ cũng không phá tan được sự im lặng của căn phòng. Cái chi tiết khủng khiếp này cuối cùng cũng đã được sáng tỏ.
“Tôi đã nói với anh tôi đã có học ở đó.” Gatsby nói.
“Tôi đã có nghe anh nói, nhưng tôi muốn được biết là trong khoảng thời gian nào.”
“Tôi đi học ở đó năm một ngàn chín trăm mười chín. Tôi chỉ học ở đó có năm tháng thôi. Đó là lý do tại sao tôi không thể thực sự gọi mình là cựu sinh viên Oxford.”
Tom đưa mắt liếc nhìn chung quanh để thăm dò xem chúng tôi có ngỡ ngàng như anh ta không. Nhưng lúc đó mọi người chúng tôi đều đang nhìn Gatsby.
“Đó là cơ hội mà chính quyền ban tặng cho các sĩ quan sau trận Armistice.” Gatsby tiếp tục. “Chúng tôi có thể tham gia bất cứ trường đại học nào ở Anh hay Pháp.”
Lúc đó tôi muốn đứng lên để vỗ vào lưng Gatsby. Tôi đã hoàn toàn lấy lại niềm tin với anh như tôi đã từng có lần trải qua trước đây.
Daisy đứng lên mỉm cười thật nhẹ và đi đến bên bàn.
“Khui rượu whiskey đi Tom.” Daisy sai. “Em sẽ làm cho anh một ly rượu whisky bạc hà. Sau đó anh sẽ không còn ngốc nghếch nữa... Nhìn đống bạc hà này.”
“Khoan đã.” Tom nổi cáu. “Anh muốn hỏi anh Gatsby thêm một câu nữa.”
“Cứ tự nhiên.” Gatsby trả lời một cách lịch sự.
“Anh đang tính khấy động gì trong gia đình của tôi.”
Cuối cùng thì cái gì muốn nói đã được nói ra, nó khiến Gatsby hài lòng.
“Anh ấy đâu có khuấy động gì.” Daisy nhìn khẩn khoản hết hết từ người này đến người kia. “Anh mới là người sinh sự. Làm ơn giữ tự chủ được không” 
“Tự chủ!” Tom lập lại một cách hoài nghi. “Chẳng lẽ anh cứ ngồi để chờ cho một ngài không có thớ gì  không biết từ đâu ra đến làm tình với vợ mình. Chà, nếu như đó là ý tưởng mà em muốn anh phải làm. Bây giờ người ta bắt đầu cười nhạo báng đời sống gia đình và thể chế gia đình, sau này người ta sẽ sẽ tung hê tất cả và chấp nhận cho người da trắng và da đen lấy lẫn nhau mất thôi.”
Với những lời nói lắp bắp hàm hồ đầy kích động này, Tom đã tự đẩy mình trơ trọi về phía ranh giới cuối cùng của nền văn minh.
“Tất cả chúng ta đều là dân da trắng.” Jordan thì thào.
“Tôi biết tôi không được nhiều người hâm mộ, tôi không đãi đằng những bữa tiệc lớn. Phải biến căn nhà của mình thành cái chuồng heo để mà mong kiếm được bạn bè – trong cái thế giới hiện đại này...”
Giống như tôi, tất cả mọi người trong căn phòng đều cảm thấy tức giận. Thế nhưng tôi lại lại muốn phá lên cười mỗi lần Tom mở miệng. Anh ta đã hoàn toàn hoán chuyển từ một kẻ ăn chơi sang thành một kẻ lên mặt dạy đời.
“Tôi có chuyện cần phải nói với chính ANH, anh bạn già..” Gatsby bắt đầu, thế nhưng Daisy đã đoán được chủ định của Gatsby.
“Xin đừng!”. Daisy cắt ngang một cách khẩn khoản. “Chúng ta đi về đi. Tại sao chúng ta không ra về?”
“Ý kiến hay đó.” Tôi đứng lên. “Đi thôi Tom. Không ai muốn uống nữa rồi.”
“Tôi muốn nghe xem anh Gatsby có điều gì cần nói với tôi.”
“Vợ của anh không yêu anh.” Gatsby nói. “Cô ấy chưa bao giờ yêu anh. Cô ấy yêu tôi.”
“Anh đúng là điên rồ!” Tom la to như một cái máy.
Gatsby đứng bật lên, xúc động mãnh liệt.
“Cô ấy chưa bao giờ yêu anh, anh nghe chưa?” Gatsby nói to. “ Cô ấy lấy anh chỉ vì tôi nghèo và vì cô ấy đã mệt mỏi vì chờ đợi tôi. Đó là một sai lầm to lớn, thế nhưng trong trái tim của cô ta cô ta chưa hề yêu ai ngoại trừ tôi.”
Vào đến thời điểm này cả Jordan và tôi đều muốn rời khỏi nơi đó thế nhưng Tom và Gatsby không kém gì nhau cương quyết giữ chúng tôi lại, làm như hai người họ không có gì cần phải dấu diếm và cho rằng được tham sự chia sẻ những xúc cảm của họ là một đặc quyền. 
“Ngồi xuống, Daisy.” Tom ra lịnh với giọng kẻ trên, nhưng không thành công. “Chuyện xẩy ra sao sao? Tôi muốn được nghe hết tất cả.” 
“Tôi đã kể cho anh nghe chuyện gì đã xẩy ra.” Gatsby nói. “Chuyện xẩy ra đã năm năm rồi mà anh chẳng biết gì cả.”
Tom quay ngoắt về phía Daisy.
“Em gặp gỡ qua lại với tên này đã năm năm rồi à?”
“Không phải qua lại gặp gỡ.” Gatsby giải thích. “Không, chúng tôi không hề gặp nhau. Thế nhưng trong lòng chúng tôi lúc nào cũng yêu nhau. Anh bạn già. Anh đã không biết được điều này. Tôi đã nhiều lần thường cười khi nghĩ rằng anh không hề biết gì cả.” Thế nhưng trong cặp mắt Gatsby không có cái gì gọi là cười cả. 
“Ồ, chỉ có vậy thôi à.” Tom gõ những ngón tay dầy cui vào nhau giống như một vị tu sĩ và ngả người ra sau dựa vào ghế. 
“Anh đúng là điên khùng!” Tom đùng đùng. “Tôi không đụng vào những chuyện đã xẩy ra năm năm về trước bởi vì lúc đó tôi chưa quen Daisy. Và tôi cũng muốn biết anh làm cách nào để lại gần vợ tôi trong vòng một dặm trừ khi anh là thằng giao thực phẩm đi vào bằng cửa sau. Thế nhưng tất cả mọi chuyện còn lại đều là láo. Daisy đã yêu tôi khi cô ấy lấy tôi và cô ấy bây giờ vẫn yêu tôi.”
“Không đúng.” Gatsby lắc đầu nói.
“Cô ấy có. Có điều là đôi khi cô ấy nẩy ra trong đầu những suy nghĩ ngu muội và không biết mình đang làm gì.” Tom gục gặc đầu nghiêm trang. “Còn nữa, tôi cũng yêu Daisy. Đôi khi tôi cũng ngu xuẩn đi ra ngoài theo bạn bè vui chơi, thế nhưng tôi luôn luôn quay về lại. Trong trái tim của tôi, tôi lúc nào cũng yêu cô ấy.”
“Anh đang tự hối.” Daisy nói. Nàng quay sang tôi, giọng trầm hẳn xuống làm tràn đầy căn phòng với những cảm xúc khinh bỉ. “Anh có biết tại sao chúng em rời khỏi Chicago không? Em ngạc nhiên bọn họ đã không đãi cho anh nghe cái câu chuyện bọn họ đi ăn chơi đó.”
Gatsby bước tới đứng cạnh bên Daisy nói một cách thiết tha.
“Daisy, tất cả mọi chuyện coi như đã xong rồi, không còn là vấn đề nữa. Hãy nói cho anh ta nghe sự thật, sự thật là em chưa bao giờ yêu anh ta và tất cả chúng đã bị xóa sạch.”
Daisy nhìn Gatsy thất một cách thất thần. “Làm sao – Làm sao em có thể yêu anh ấy được?”
“Em đã chưa từng bao giờ yêu anh ta.”
Daisy ngập ngừng. Đôi mắt của nàng hướng nhìn Jordan và tôi như khẩn khoản, như thể cuối cùng rồi nàng đã nhận thức được chuyện mình đang làm, như thể từ trước tới nay nàng chưa hề có ý định làm bất cứ chuyện gì. Thế nhưng bây giờ câu chuyện đã diễn ra, đã quá trễ.
“Em chưa hề bao giờ yêu anh ta.” Daisy nói với vẻ miễn cưỡng rõ rệt.
“Ngay cả khi ở Kapiolani?” Tom hỏi đột ngột.
“Không.”
Từ căn phòng khiêu vũ dưới lầu dưới, những hợp âm nghe như nghẹt nghẹt tắc thở đang dập dờn nương theo làn không khí nóng bay vọng lên.
“Kể cả cái ngày anh anh bồng em từ trên con thuyền Punch Bowl xuống để giữ cho giày em được khô? Hả Daisy?” Giọng nói của Tom mang chút trầm buồn dịu dàng.
“Xin đừng!”. Giọng của Daisy tuy lạnh lùng nhưng chất ác cảm đã tan biến. Daisy ngước nhìn Gatsby. “Jay”. Daisy nói bàn tay run rẩy đưa lên mồi thuốc lá. Đột nhiên Daisy ném điếu thuốc đang cháy xuống dưới thảm.
“Anh đòi hỏi nhiều quá!” Daisy nói to với Gatsby. “Bây giờ em yêu anh, không phải như vậy là đủ rồi sao. Em không thể làm gì với những chuyện đã qua rồi trong quá khứ.” Daisy khóc nức nở. “ Em một lần đã từng yêu anh ta – nhưng em cũng đã yêu cả anh nữa.”
Cặp mắt của Gatsby mở ra rồi khép lại. Anh lập lại.
“Em CŨNG yêu anh luôn phải không?”
“Ngay cả nếu như đó chỉ là một lời gian dối.” Tom nói một can tàn nhẫn. “Cô ấy không biết rằng anh vẫn còn sống. Tại sao? Có những chuyện xẩy ra giữa tôi và Daisy mà anh không bao giờ biết được. Có những chuyện mà cả hai chúng tôi sẽ không bao giờ quên được.”
Những lời nói này dường như đã xâu xé cơ thể của Gatsby.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với Daisy. Cô ấy bây giờ đang xúc động.” Gatsy cương quyết.
“Ngay cả khi chỉ có hai đứa mình, em cũng không thể nói rằng em chưa từng yêu Tom. Điều đó không đúng sự thật” Daisy thú nhận một cách khổ sở.
“Đương nhiên là không đúng rồi.” Tom tán thành.
Daisy quay đầu lại nhìn chồng.
“Anh làm như điều đó là quan trọng đối với anh.”
“Đương nhiên là quan trọng. Từ nay về sau anh hứa sẽ chăm sóc em tốt hơn.”
“Thật ra anh không hiểu. Anh sẽ không còn được chăm sóc cho Daisy nữa.” Gatsby nói giọng biểu hiện sự hoảng hốt.
“Tôi không được?” Tom trợn tròn mắt rồi phá lên cười. Bây giờ anh ta đã lấy lại được tự chủ. “Tại sao vậy?”
“Bởi vì Daisy sẽ bỏ anh.”
“Vô lý.”
“Đúng như thế.” Daisy nói bằng một sự cố gắng rõ rệt.
“Cô ấy sẽ không rời bỏ tôi!” Những lời nói của Tom đột ngột ngả về hướng Gatsby. “ Chắc chắn là cô ấy sẽ không rời bỏ tôi để đi theo một tên lừa bịp, người sẽ phải đi ăn cắp cả nhẫn cưới để đeo cho cô ấy.”
“Em không thể chịu đựng nữa rồi. Làm ơi đi, chúng ta hãy rời khỏi đây đi.” Daisy nói to.
“Anh nghĩ anh là ai?” Tom cười phá lên. “Anh chỉ là một trong những tên bám theo Meyer Wolfsheim, tôi đã biết rõ cả rồi. Tôi đã cho người điều tra những công việc anh làm và ngay mai tôi sẽ tiếp tục điều tra thêm nữa.”
“Anh cứ việc tự tiện, anh bạn già.” Gatsby điềm tĩnh nói.
“Tôi đã khám phá ra được những tiệm thuốc của anh ta thật sự là làm gì.” Tom quay lại phía chúng tôi nói vội vàng.
“Anh ta và cái tên Wolfsheim này đã mua rất nhiều hàng loạt những tiệm thuốc dọc đường ở đây và ở thành phố Chicago để bán rượu lậu. Cái đó mới chỉ là một trong những việc làm vặt của anh ta thôi. Tôi đã đoán ra ngay anh ta là một tên buôn lậu ngay từ lần đầu tiên tôi gặp anh ta. Và tôi đã không quá sai phải không?” 
“Như vậy thì sao?” Gatsby nói một cách hòa nhã. “Tôi đoán người bạn Walter Chase của anh đã không phải quá kiêu hãnh để tham gia vào làm công việc này.”
“Và các anh đã bỏ rơi anh ta trong lúc hoạn nạn, phải không? Các anh đã để cho anh ta bị vào tù mất một tháng ở New Jersey. Chao ơi! Anh nên nghe Walter kể chuyện về anh ra sao.”
“Lúc anh ta đến kiếm chúng tôi thì anh ta không còn đến một đồng. Anh ta đã kiếm được một chút tiền là mừng lắm rồi, anh bạn già.”
“Đừng gọi tôi là ‘anh bạn già’!” Tom nói to. Gatsby không trả lời. “Walter có thể đưa các anh vào tù về tội đánh cá độ. Thế nhưng Wolfsheim đã hăm dọa anh ta bắt anh ta ngậm miệng.”
Nét mặt không thường thấy nhưng lại dễ nhận ra của Gatsby lại hiện ra trên khuôn mặt của anh.
“Cái trò ở ở mấy tiệm thuốc chỉ là chuyện vặt. Các anh còn đang dính vào làm một việc gì khác nữa mà Walter còn sợ chưa dám hé lộ nói cho tôi hay.”
Tôi liếc mắt nhìn Daisy lúc đó đang sợ hãi đứng nhìn vào khoảng giữa Gatsby  và chồng. Rồi tôi nhìn sang Jordan, lúc đó đang chơi trò cân bằng một vật vô hình nào đó ở trên cằm của mình. Khi tôi quay lại nhìn Gatsby, tôi cảm thấy ngạc nhiên vì sắc mặt của anh. Anh ta nhìn giống như “vừa mới giết người” – nếu nói theo như những lời vu khống nhảm nhí ở trong vườn nhà anh ta mà tôi đã nghe được một cách khinh miệt.   
Khi vẻ mặt đó đã biến đi, Gatsby bắt đầu giải thích với Daisy một cách đầy kích động. Anh bác bỏ mọi thứ và biện hộ bào chữa cho thanh danh của mình trước những điều vu khống vừa được nhắc tới. Thế nhưng càng nói thì Daisy càng co rút tránh né, cho nên cuối cùng Gatsby đành phải chịu thua, chỉ còn giấc mơ đang dẫy chết của anh là vẫn còn tiếp tục vùng vẫy ráng giữ lại cái buổi chiều tàn đang bắt đầu dần qua, cố đụng vào cái mà đối với anh đã không còn là hiện thực, vùng vẫy một cách đau khổ, không thất vọng về phía cái giọng nói đang mất đi ở phía bên kia căn phòng. 
Cái giọng nói đó lại nài nĩ muốn về.
“LÀM ƠN đi Tom! Em không thể chịu được nữa rồi.”
Đôi mắt đầy hoảng sợ của Daisy cho thấy rằng tất cả những chủ định, hay tất cả những sự dũng cảm mà nàng đã có đều cũng không còn.
“Daisy, hai người đi về nhà đi, đi bằng xe của Gatsby.” Tom nói.
Daisy nhìn Tom lo lắng, thế nhưng anh ta vẫn nằng nặc nói với giọng điệu ra vẻ khinh miệt cao thượng.
“Đi đi. Anh ta sẽ không làm phiền em đâu. Anh nghĩ anh ta đã nhận thức được rằng cái chuyện tán tỉnh lăng nhăng nhỏ nhặt của anh ta đã bị chấm dứt rồi.”
Hai người họ bước ra về, không nói lấy một lời, tan biến nhanh, không phụ thuộc, cách biệt, như những bóng ma ngay trước lòng thương hại của chúng tôi.
Một lát sau Tom đứng lên và bắt đầu cuộn những chai rượu chưa khui lại vào trong chiếc khăn.
“Có muốn thứ này không? Jordan? Nick?”
Tôi không trả lời.
“Nick?” Anh ta hỏi thêm một lần nữa.
“Chuyện gì?”
“Muốn một chút không?”
“Không… Tôi mới sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật của tôi.”
Tôi được ba mươi tuổi. Phía trước mặt tôi là một con đường trải dài đầy trông gai đe dọa của một thập niên mới.
Khi chúng tôi bước vào trong chiếc xe hai chỗ của anh ta để khởi hành về Long Island thì đã là bẩy giờ tối. Tom nói chuyện hỉ hả và cười đùa một cách không ngừng. Thế nhưng từ chỗ của Jordan và tôi, giọng của anh ta nghe dường như xa xôi, nó giống như  tiếng la hét xa lạ ở bên hè phố hay tiếng ồn ào náo động nghe vọng được từ trên cao. Sự thương cảm của con người ta cũng có giới hạn, chúng tôi đã hoan hỉ để cho những sự tranh cãi đau buồn của họ mờ nhạt đi theo cùng với những ánh đèn đường bỏ lại sau lưng. Ba mươi tuổi, một hứa hẹn của một thập niên đầy cô đơn, của một danh sách ngắn dần những người bạn thanh niên còn độc thân, của chiếc cặp đựng nỗi nhiệt tình mỏng dần và của tóc thưa thớt dần. Thế nhưng tôi còn có Jordan ở cạnh bên tôi, không giống như Daisy, người con gái này khôn ngoan hơn, sẽ không bao giờ mang theo mình những giấc mơ đã bị lãng quên từ thời này qua thời khác. Khi xe chúng tôi chạy ngang qua chiếc cầu tối thẫm, khuôn mặt uể oải mệt mỏi của Jordan dựa lên trên vai áo khoác của tôi một cách lười biếng. Và rồi tiếng chuông khủng khiếp đánh báo tuổi ba mươi của tôi cũng đã bị dập chết khi bàn tay của Jordan nắm chặt lấy tôi như cam kết.
Và như thế, chúng tôi lái xe đi về hướng thần chết, xuyên qua bóng tối chập choạng đang dịu mát dần.
Anh thanh niên Hy Lạp, Michaelis, làm chủ quán cà phê ngay sát bên hông những gò tro là nhân chứng chính yếu của cuộc điều tra. Anh ta đã ngủ suốt lúc trời nóng mãi cho tới năm giờ chiều. Khi anh ta tản bộ tới tiệm sửa xe anh ta gặp Wilson đang bịnh ngồi trong văn phòng. Wilson rất bịnh, khuôn mặt nhợt nhạt như mái tóc nhợt nhạt của anh ta, toàn thân run bần bật. Michaelis khuyên Wilson nên lên giường nghỉ thế nhưng Wilson từ chối, nói rằng làm như vậy anh sẽ mất nhiều khách.  Trong khi người hàng xóm đang cố gắng thuyết phục Wilson thì vọng từ trên lầu xuống những tiếng đập phá ồn ào.
“Tôi nhốt vợ của tôi ở trên đó.” Wilson trầm tĩnh giải thích. “Tôi tính nhốt cô ta ở trên đó cho tới ngày mốt, sau đó chúng tôi sẽ lên đường dọn đi xa khỏi đây.”
Michaelis kinh ngạc, họ làm hàng xóm với nhau đã được bốn năm và dường như Wilson chưa bao giờ có khả năng tuyên bố một câu như vậy. Nói chung anh ta là loại người đàn ông bạc nhược, nếu anh ta không làm việc thì anh ta cũng ngồi trên chiếc ghế ở cửa ra vào để nhìn sững vào người và xe qua lại trên đường. Khi nào có ai đó đến chuyện trò thì anh ta lại cười nụ cười lấy lòng nhạt nhẽo cố định. Wilson là loại người nhu nhược sợ vợ.
Đương nhiên Michaelis cố tìm hiểu xem chuyện gì đã xẩy ra. Thế nhưng Wilson không hề tiết lộ một tiếng, thay vào đó anh ta bắt đầu ném những tia nhìn tò mò nghi ngờ về hướng người hàng xóm của mình và hỏi xem Michaelis đã làm gì, lúc nào trong ngày nào. Khi Michaelis bắt đầu cảm thấy khó chịu thì có vài người thợ đi ngang cửa về hướng tiệm ăn của anh ta. Michaelis nhân cơ hội này bỏ ra về, nhưng mang ý định sẽ quay trở lại. Thế nhưng Michaeilis đã không quay trở lại. Có lẽ anh ta đã quên mất, chỉ vậy thôi. Khi anh ta bước ra ngoài cửa lần nữa, lúc đó khoảng hơn bẩy giờ một chút, anh nghe được tiếng của vợ Wilson quát tháo la mắng ở dưới nhà tiệm sửa xe, nó khiến anh ta sực nhớ lại mảnh đối thoại trước đó với Wilson.
“Đánh tôi đi!” Michaeilis nghe Myrtle la khóc. “Cứ đè tôi xuống mà đánh tôi đi, đồ hèn hạ đê tiện.”
“Chiếc xe tử thần.” Như những tờ báo đặt tên cho, đã không chịu ngừng, nó phóng ra từ trong bóng tối đang ghép màu, chao động qua lại  một cách bi thảm, sau đó biến mất hút khi chạy ngang qua khúc đường quẹo. Michaeils nhìn không chắc lắm màu của chiếc xe, anh ta tường thuật cho người cảng sát đến nơi đầu tiên rằng chiếc xe màu xanh lá cây. Một chiếc xe khác, đang đi về hướng New York, chạy qua khỏi chừng hơn một trăm thước thì ngừng lại, người tài xế chạy vội tới thi thể của Myrtle, lúc đó sự sống đã bị thê thảm dập tắt, nằm quỵ trên mặt đường, trên vũng máu đặc đậm màu hoàn lẫn với  lớp bụi đường.
Michaelis và người đàn ông này là hai người đầu tiên tới bên xác Myrtle, nhưng khi hai người họ xé ngực áo vẫn còn ướt đẫm mồ hôi của cô ta, họ thấy ngực bên trái của cô ta đã rách toang ra trông như chiếc cánh, không cần phải lắng nghe hơi thở dưới lồng ngực. Chiếc miệng mở há hốc, rách hai bên mép, làm như cô ta đã bị mắc ngẹn khi thở trút ra ngoài cái sức sống mãnh liệt mà cô ta đã tàng trữ trong mình từ bao lâu nay.
Chúng tôi trông thấy có khoảng ba hay bốn chiếc xe đang đậu và một đám đông khi chúng tôi vẫn còn cách một khoảng xa.
“Đụng xe.” Tom nói. “Như vậy tốt lắm. Cuối cùng Wilson sẽ có chút việc để làm.”
Tom cho xe chạy chậm lại nhưng không có ý định ngừng cho tới khi chúng tôi tiến lại gần hơn, những khuôn mặt đầy im lặng căng thẳng của những người đứng ở cửa tiệm sửa xe lập tức khiến anh ta đạp thắng.
“Chúng ta vào xem thử,” Tom nói giọng nghi ngờ. “Chỉ nhìn thôi.”
Tôi bắt đầu nhận ra âm thanh than khóc ồm ồm không dứt phát ra từ tiệm sửa xe, khi chúng tôi bước ra khỏi chiếc xe cúp để đi về phía cánh cửa thì âm thanh này biến trở thành những lời rên rỉ hổn hển “Trời ơi” lập đi lập lại.
“Có chuyện không lành xẩy ra ở đây.” Tom kích động.
Anh ta nhón chân nhìn qua đầu đám đông vào trong tiệm sửa xe, lúc đó chỉ được thắp sáng bằng ánh đèn vàng heo hắt đặt bên trong chiếc rổ kẽm treo tòng teng trên đầu.  Tom thốt lên một tiếng cục cằn trong cổ họng và hùng hổ dùng hai cánh tay lực lưỡng của mình gạt mạnh đám đông dạt sang để bước tới.
Vòng tròn đám đông lại đóng khép lại ngay lập tức với những tiếng xì xào phê bình nhận xét, phải mất đến khoảng một phút tôi mới có thể nhìn thấy rõ mọi việc. Sau đó những người mới tới lại làm xáo trộn đám người, tôi và Jordan đột nhiên bị đẩy vào bên trong.
Xác của Myrthle Wilson được gói bên trong một tấm mền, bên ngoài gói thêm một tấm mền khác làm như cô ta đang trải qua một cơn lạnh trong một buổi tối nóng nực. Xác được đặt lên trên chiếc bàn làm việc ở cạnh tường. Tom lúc đó đang quay lưng lại phía chúng tôi, cúi người tới phía trước, không di động. Bên cạnh anh ta là một cảnh sát lái xe mô tô đang ghi tên vào trong một quyển sồ nhỏ một cách cực khổ, mồ hôi đầm đìa gạch xóa tới lui. Lúc đầu tôi không làm sao xác định được những tiếng rên rỉ cao bổng lúc đó đang vang vọng ầm ĩ trong cái nhà xe trống là của ai, sau đó tôi mới nhận ra Wilson đang đứng trên bậc cử gian phòng giấy của mình, lắc lư qua lại, cả hai tay đang cầm nắm lấy trụ cửa. Một người đàn ông nào đó đang nói chuyện nhỏ giọng với Wilson và thỉnh thoảng đưa tay đặt lên vai anh ta, thế nhưng Wilson dường như không hề nghe hay thấy gì cả. Cặp mắt của anh ta cứ chậm rãi đảo nhìn hết nhìn từ chiếc đèn đong đưa cho tới chiếc bàn nặng trĩu bên cạnh tường sau đó lại quay về chiếc đèn, anh ta  không ngớt thốt lên những tiếng kêu la lanh lảnh thê lương:
“Trời ơi, ối trờ….i ơi! ối trờ….i ơi! ối trờ….i ơi!”
Ngay lúc đó Tom quay ngoắt ngửng đầu lên, nhìn chòng chọc chung quanh nhà xe bằng đôi mắt đờ đẫn sau đó lầm bầm nói gì đó với người cảnh sát nghe không rõ.
“M-a-y.” Người cảnh sát nói, “-o—“
“Không, r-“ người cảnh sát nói sửa lại, “M-a-v-r-o—“
“Nghe tôi hỏi đây!” Tom càu nhàu một cách hung dữ.
“r” người cảnh sát nói, “o—“
“g—“
“g—“ Anh ta ngẩng nhìn lên khi bàn tay to bè của Tom đặt mạnh trên vai của anh ta. “Anh cần gì, anh bạn?”
“Chuyện gì đã xẩy ra? Đó là cái tôi muốn biết.”
“Xe đụng cô ta. Chết ngay tức khắc.”
“Chết ngay tức khắc.” Tom lập lại, mắt nhìn trừng trừng.
“Cô ta chạy ra ngoài đường, Tên khốn nạn không hề ngừng xe lại.”
“Có hai chiếc xe tất cả.” Michaelis nói. “Một chiếc chạy tới một chiếc chạy đi, hiểu chứ?”
“Chạy đi đâu?” Người cảnh sát hỏi một cách sôi nổi.
“Mỗi chiếc đi mỗi hướng. Cô ta..” Michaelis giơ tay chỉ về hướng chiếc mền thế nhưng cánh tay mới giơ được nửa đường thì buông thỏng xuống bên hông. “Cô ta chạy ra ngoài. Chiếc xe chạy từ hướng New York tới đụng ngay vào cô ta, chiếc xe lúc đó chạy khoảng ba mươi hay bốn mươi dặm một giờ.”
“Chỗ này có tên là gì?” Viên cảnh sát hỏi.
“Không có tên gì cả.”
Một người da đen ăn mặc chỉnh tề xanh xao bước lại gần. Anh ta nói.
“Chiếc xe màu vàng. Chiếc xe bự màu vàng. Còn mới. ”
“Có chứng kiến tai nạn không?” Người cảnh sát hỏi.
“Không, nhưng chiếc xe chạy ngang qua tôi khúc cuối đường, chạy nhanh hơn bốn mươi dặm. Khoảng năm mươi, sáu mươi.”
“Mời qua đây để tôi ghi tên anh. Tránh ra. Tôi muốn ghi tên anh ta.”
Chắc hẳn phần nào những lời đối thoại này đã lọt vào tai Wilson lúc đó đang lắc lư phía sau cánh cửa của phòng giấy, bởi vì ngay sau đó giọng than khóc của anh đã bắt đầu mang giọng điệu mới.
“Không cần nói cho tôi xe đó là loại xe gì. Bởi vì tôi biết nó là loại xe gì.”
Quan sát Tom, tôi thấy mảng bắp thịt phía sau của anh ta đang gồng cứng lên dưới lớp áo khoác. Anh ta bước nhanh tới phía Wilson, đứng chắn ngay trước mặt Wilson, dùng hai cánh tay xiết chặt lấy anh ta.
“Anh cần phải trấn tỉnh lại.” Tom nói bằng giọng vỗ về thô lỗ.
Đôi mắt của Wilson nhận ra Tom, anh ta đứng nhướng người lên trên những ngón chân nhưng sau đó lại sụm xuống đầu gối nếu như Tom không đỡ anh ta đứng thẳng.
“Nghe đây” Tom nói, lay Wilson một chút. “Tôi mới từ New York tới đây chừng một phút. Tôi mang cho anh chiếc xe cúp mà chúng ta đã thảo luận. Chiếc xe màu vàng mà tôi lái chiều nay không phải của tôi. Anh có nghe tôi nói không? Tôi đã không nhìn thấy nó nguyên cả chiều nay rồi.”
Chỉ có anh chàng da đen và tôi đứng gần để có thể nghe được những gì Tom nói, nhưng người cảnh sát hình như đã đoán được gì đó qua giọng nói nên dõi mắt nhìn với cặp mắt hung hăng.
“Chuyện gì thế?” Anh ta hỏi.
“Tôi là bạn của anh ta.” Tom quay đầu lại trả lời nhưng hai tay vẫn nắm chặt lấy Wilson. “Anh ta nói anh ta biết chiếc xe đã gây ra tai nạn. Nó là chiếc xe màu vàng.”
Hơi có một chút thúc đẩy trong lòng, người cảnh sát nhìn Tom một cách nghi ngờ. 
“Còn xe của anh là màu gì?”
“Màu xanh dương, loại xe cúp.”
“Chúng tôi đi từ New York tới.” Tôi nói.
Có ai đó đã từng đi sau xe chúng tôi xác nhận điều này, và thế là người cảnh sát quay đi.
“Bây giờ, nếu anh để cho tôi ghi lại cái tên cho đúng...” Vác Wilson lên như một con búp bê, Tom khiêng anh ta vào trong văn phòng, đặt anh ta ngồi xuống ghế, rồi quay ra.
“Nếu có ai tới đây ngồi với anh ta.” Tom nói như ra lịnh. Tom đưa mắt nhìn khi hai người đàn ông đang đứng gần đó nhất liếc mắt nhìn nhay rồi miễn cưỡng bước vào trong phòng. Tom khép cửa phòng lại sau lưng họ rồi bước xuống một bậc, cặp mắt của anh nhìn về hướng chiếc bàn. Khi đi gần đến tôi anh thì thào “Đi ra thôi.”
Ngượng ngùng lúng túng, với đôi cánh tay đầy quyền uy khua dạt mở đường của Tom, chúng tôi lách qua đáng đông vẫn đông người, ngang qua một bác sĩ đang bước đi hối hả, trên tay cầm đồ nghề được cho gọi tới vào khoảng nửa giờ trước với hy họng hão huyền.
Tom lái xe một cách chậm chạp cho tới khi chúng tôi qua khỏi con đường vòng, sau đó anh ta đưa chân nhấn mạnh tăng tốc độ, chiếc xe cúp lao đi vào trong bóng đêm. Sau một lát tôi nghe tiếng sụt sùi thấp khàn khàn và tôi trông thấy những giọt lệ đang rơi dàn dụa trên khuôn mặt của Tom.
“Tên hèn hạ khốn nạn!” Tom thút thít. “Hắn không thèm ngừng xe.”
Căn nhà của gia đình Buchanan đột nhiên trôi về phía chúng tôi qua bóng đen xào xạc của những hàng cây tối đen. Tom ngừng xe bên cạnh hiên nhà và ngước nhìn lên lầu hai nơi hai chiếc cửa sổ đang rực sáng ánh đèn giữa những hàng dây leo.
“Daisy về  nhà rồi.” Tom nói. Khi chúng tôi bước ra khỏi xe, anh ta liếc mắt nhìn tôi và hơi cau mày.
“Đáng lẽ ra tôi phải đưa anh về nhà ở bên West Egg, Nick. Không còn chuyện gì có thể làm cho đêm nay.”
Một thay đổi đã diễn ra trong Tom, anh ta nói một cách nghiêm trang, dứt khoát. Khi chúng tôi đi bộ ngang qua con đường trải sỏi ngập ánh trăng về phía hiên nhà, Tom bố trí sự việc bằng vài câu ngắn gọn.
“Tôi sẽ cho gọi taxi đưa anh về, trong khi chờ đợi, anh và Jordan nên vào bếp để cho người làm dọn cho hai người món gì ăn, nếu như anh muốn ăn thứ gì. Mời vào.” Tom mở cửa.
“Thôi không vào, cám ơn. Nhưng anh làm ơn gọi taxi cho tôi. Tôi đợi ở ngoài này được rồi.”
Jordan đưa tay vòng ôm lấy cánh tay tôi.
“Anh không vào trong sao, Nick?”
“Không vào, cám ơn em.”
Tôi cảm thấy mình như đang bịnh và muốn được ở một mình, thế nhưng Jordan đã đứng nán lại với tôi một hồi.
“Mới có chín giờ rưỡi tối.” Jordan nói.
Tôi có khùng lắm mới bước vào trong nhà. Tôi đã chịu đựng bọn họ nguyên cả ngày rồi và đột nhiên tôi cũng có cảm giác như vậy về phía Jordan. Jordan có lẽ đã nhận thấy biểu hiện của tôi, cho nên quay ngoắt người và bước vội lên hàng hiên vào trong nhà. Tôi ngồi xuống vài phút gục đầu vào trong hai tay cho tới khi tôi nghe tiếng chuông điện thoại reng bên trong nhà và tiếng người quản gia cho gọi taxi. Sau đó tôi chậm rãi đi bộ xuống con đường, bước xa khỏi căn nhà, với ý định sẽ đứng chờ taxi ở cổng.
Tôi đi chưa được hai mươi thước thì nghe tiếng ai gọi tên mình. Gatsby bước ra từ giữa hai bụi cây gần đó. Tôi có lẽ đang có những cảm giác rất quái lạ bởi vì tôi không thể nghĩ gì thêm nổi ngoại trừ cái ánh sáng chói của bộ đồ vest màu hồng Gatsby đang mặc chiếu sáng dưới ánh trăng.
“Anh đang làm gì ở đây?” Tôi hỏi.
“Chỉ đứng ở đây thôi, anh bạn già.”
Dường như việc làm đó là của một nghề nghiệp đáng khinh hèn hạ. Tôi chỉ nghĩ ra được rằng là anh ta đang chuẩn bị đánh cướp căn nhà. Tôi có thể sẽ không ngạc nhiên nếu như trông thấy những khuôn mặt hung ác, những khuôn mặt của những người đàn em Wolfsheim, đang đứng phía sau Gatsby, lẫn trong bụi cây tối.
“Anh có trông thấy chuyện xẩy ra trên đường không?” Gatsby hỏi sau một phút.
“Có.”
Gatsby ngập ngừng
“Có phải người đàn bà đã chết rồi không?”
“Đúng vậy.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi nói với Daisy tôi cũng đã nghĩ như vậy. Cũng tốt là những cú sốc đều đến một lần. Cô ấy chịu đựng cũng khá.”
Gatsby nói làm như chỉ có phản ứng của Daisy là chuyện duy nhất đáng quan trọng.
“Tôi về đến West Egg bằng con đường khác.” Gatsby tiếp tục.” Sau đó bỏ chiếc xe vào trong nhà để xe. Tôi không nghĩ có ai trông thấy chúng tôi, thế nhưng tôi cũng không chắc lắm.”
Lúc này tôi thật ghét Gatsby và không buồn cho anh ta hay anh đã nói sai.
“Người đàn bà đó là ai?” Gatsby hỏi.
“Họ cô ta là Wilson. Chồng cô ta là chủ tiệm sửa xe. Chuyện ác ôn này đã xẩy ra thế nào?”
“Thật ra tôi đã cố xoay tay lái ngoắt đi.” Gatsby bỏ lửng câu nói, và đột nhiên tôi đã đoán ra được sự thật.
“Có phải lúc đó Daisy là người lái xe?”
“Đúng.” Mãi một lúc Gatsby mới trả lời. “Thế nhưng đương nhiên tôi sẽ nó tôi là người lái. Anh biết đó, khi chúng tôi rời New York cô ấy rất xúc động và muốn được lái xe để được bình tĩnh lại. Khi xe chúng tôi vừa mới qua mặt một chiếc xe chạy ngược chiều thì người phụ nữ đó chạy phóng ra ngoài tông vào xe chúng tôi. Chuyện xẩy ra chỉ trong một phút, hình như lúc đó cô ta muốn nói chuyện với chúng tôi, cô ta tưởng chúng tôi là người cô ta quen. Trước tiên Daisy lạng tránh người phụ nữ về phía chiếc xe kia, nhưng sau đó Daisy lại trở nên sợ hãi và quay tay lái lại. Cái giây phút tôi chộp lấy tay lái thì tôi đã cảm giác được sự va đụng mạnh. Người phụ nữ chắc hẳn đã bị tông chết ngay tại chỗ.”
“Nó đụng banh xác cô ta ra...”
“Đừng kể cho tôi nghe, anh bạn già.” Gatsby co rúm lại vì sợ hãi. “Dù sao đi nữa, Daisy đã đạp thắng lại. Tôi cố giúp cho Daisy ngừng xe lại, nhưng cô ấy làm không được, thế là tôi kéo cần thắng cho trường hợp khẩn cấp. Daisy ngã vật lên đùi tôi, Tôi phải thay cô ấy lái xe tiếp tục đi.
“Sang đến ngày mai Daisy sẽ không sao đâu.” Gatsy nói tiếp. “Tôi sẽ đứng đợi ở đây để xem coi Tom có quấy rầy Daisy về chuyện chiều nay không. Daisy nhốt mình ở trong phòng. Nếu như anh ta có hành vi vũ phu, Daisy sẽ bật tắt đèn làm tín hiệu cho tôi hay.”
“Tom không đụng vào Daisy đâu. Anh ta lúc này không suy nghĩ tới Daisy.”
“Tôi không tin hắn ta, anh bạn già.”
“Anh tính đợi ở đây đến bao giờ?”
“Suốt đêm, nếu cần thiết. Ít nhất cũng cho tới khi họ đi ngủ cả.”
Tôi đột nhiên có một cái nhìn mới. Giả sử như nếu Tom biết ra được rằng Daisy chính là người lái chiếc xe, anh ta có thể sẽ cho rằng anh ta đã thấy được sự liên hệ – anh ta có thể sẽ nghĩ ra đủ chuyện. Tôi nhìn căn nhà, hai hay ba cánh cửa sổ ở tầng dưới có ánh đèn và căn phòng của Daisy ở trên lầu hai cũng đang tỏa sáng ánh đèn hồng.
“Anh đứng đây đợi. Để tôi vào dòm chừng xem có dấu hiệu gì của chuyện gì rối rắm không.” Tôi nói.
Tôi bước quay trở lại viềm cỏ, đi nhẹ nhàng ngược lại lối sỏ nhỏ rồi rón rén bước lên trên những bậc thang của hàng hiên. Tấm màn cửa của phòng khách vẫn còn mở, tôi thấy căn phòng không có ai. Đi băng ngang hiên nhà nơi chúng tôi đã từng ngồi ăn hôm tối tháng Sáu cách đây ba tháng trước, tôi bước đến một ô vuông cửa sổ sáng ánh đèn, tôi đoán là cửa sổ nhà bếp. Bức rèm che đã được hạ xuống nhưng tôi tìm thấy được một khe hở ở bên cửa.
Daisy và Tom đang ngồi đối diện với nhau trên chiếc bàn trong nhà bếp, trên bàn trước mặt họ để một dĩa gà chiên đã nguội lạnh và hai chai rượu. Bên kia bàn, Tom đang miệt mài nói chuyện với Daisy, bàn tay của Tom thiết tha nắm lấy tay của Daisy. Thỉnh thoảng Daisy lại ngước nhìn Tom và gật đầu như đồng ý.
Hai người họ trông không vui vẻ, cả hai không hề đụng vào con gà hay chai rượu. Thế nhưng họ cũng không phải là đau khổ. Có một cái gì đó thân thiết không thể lầm lẫn được trong bức tranh này, ai cũng có thể nhận ra rằng hai ngưòi họ đang cùng nhau mưu mô tính toán.
Khi tôi rón rén đi ra từ hiên nhà, tôi nghe tiếng xe taxi và cảm giác được nó đang chạy trên con đường tối đen về phía căn nhà. Gatsby vẫn đứng đợi ở đó, nơi tôi để anh đứng lại trên con đường.
“Ở trên đó im lặng rồi hả?” Gatsby nôn nóng hỏi.
“Đúng, im lặng hết tất cả rồi.” Tôi ngập ngừng. “Anh tốt hơn nên về nhà để ngủ.”
Gatsby lắc đầu.
“Tôi muốn đợi ở đây cho tới khi Daisy đi ngủ. Chào tạm biệt, anh bạn già.”
Gatsby đút tay vào trong túi áo khoác và quay ra tiếp tục công việc theo dõi của mình, làm như sự hiện diện của tôi sẽ làm phá hư đi cái thiêng liêng của việc anh làm. Bởi vậy, tôi bỏ đi để anh đứng lại dưới ánh trăng canh trừng cho hư không.
Chú thích:
15 Trimalchio: là một nhân vật trong tiểu tuyết của Ý. Anh ta đã đạt được quyền lực và tiền tài nhờ vào sự chịu khó và tính kiên trì.