Phần 7

    
rong khoảnh khắc thót tim ấy, Huy nhanh trí đỡ Nguyên lên để cứu vãn tình hình. Cậu xoay chuyển tư thế để Nguyên ngồi chắc trên vai mình, đồng thời chuyển con dao lên cho bạn gái
“Nguyên” – giọng Huy chắc như thép – “giờ thì chỉ có em mới cứu được em thôi. Anh xin em đấy, đừng bỏ cuộc”
Biết bạn trai đang chiến đấu để đưa mình thoát khỏi tay tử thần, Nguyên cũng cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi sự trói buộc của ma lực. Cầm lấy con dao, Nguyên đưa lên cao, tay run run cứa vào sợi dây thừng trên đầu mình. Nhưng lời nguyền kia không để cô thoát dễ dàng. Nó tiếp tục khủng bố tinh thần của hai đứa bằng những âm thanh kinh khủng và hơi lạnh tê tái đến tận xương. Những làn khói trắng khi nãy tiếp tục hiện ra, ngày một nhiều hơn và dày đặc hơn. Chúng bao quanh Huy và Nguyên, bóp chặt từng cơ bắp họ lăm le nuốt chửng cả hai.
“Nhanh lên Nguyên” – Huy thúc giục – “Anh… không thể… cầm cự thế này lâu được”
“Anh chạy đi” – Nguyên nói với hai hàng nước mắt – “chạy xa đi, nếu không nó sẽ giết cả anh”
“Không” – Huy nghiệm giọng – “anh sẽ ở với em.... đằng nào cũng chết, nhưng ít nhất nếu chết anh sẽ chết với em”
Nguyên không đáp lại, nước mắt tuôn ra nhiều hơn. Nghẹt ngào giữa ranh giới sống chết, cô chỉ còn biết phó thác cho số phận. Nhưng dường như lời nói của Huy làm cô có thêm sức mạnh. Nguyên nắm chặt con dao, cắt nhanh hơn. Nước mắt cô vẫn tuôn trào, nhưng đó là nước mắt hạnh phúc, dù rằng giờ đây với cô, sự sống và cái chết chỉ cách nhau một khoảng rất nhỏ.
“Nhanh lên… em” – Huy quỵ xuống, không chỉ vì sức nặng của Nguyên, mà còn vì áp lực của làn khói ma thuật.
Gần như hết sức chống đỡ, nhưng nếu Huy đầu hàng thì sẽ vĩnh viễn mất đi người mình thương yêu. Giữa lúc tuyệt vọng, Huy cảm thấy trên vai nặng dần, khiến cậu loạng choạng và ngã nhào xuống đất. Huy luống cuống, tim như ngừng đập vì cậu ngã rồi thì Nguyên kể như thành người thiên cổ. Thế nhưng, như một phép màu, Huy nhoài người dậy thì thấy bạn gái cũng đang nằm sóng soài như mình. Tay chân Nguyên lạnh ngắt, cô thở dốc. Sợi dây thừng vẫn còn quàng quanh cổ nhưng đầu kia đã bị cắt đứt. Huy nhanh chóng chụp lấy con dao và cắt vòng dây, đồng thời cố gắng trấn tĩnh Nguyên.
“Ổn rồi em, anh cắt dây rồi”
Một tiếng thét thất thanh vang khắp phòng. Âm thanh tần số cao ấy làm Huy và Nguyên cảm thấy nhức tai. Nếu như lúc trước họ phải chịu sự sợ hãi tột độ do thần kinh bị ảnh hưởng bởi hạ âm, thì giờ đây sóng siêu âm khiến họ đau đớn hơn lúc nào hết. Dù có bịt tai cỡ nào, cả hai vẫn không thoát khỏi cái cực hình ấy. Chừng vài giây sau, âm thanh hoàn toàn tan biến. Căn phòng trở lại im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Một sự im lặng đáng sợ. Chưa kịp hoàn hồn, Huy và Nguyên lại suýt đứng tim vì cái bóng áo trắng bước ra từ góc phòng. Nói là góc phòng cũng không hẳn chính xác vì bốn bức tường giờ đây nhìn y hệt như những con đường dẫn đến cõi âm. Cái bóng kia tiến tới gần Huy và Nguyên, trong khi cả hai như bị trói cả tay chân, thậm chí lết còn không nổi. Cái bóng tiến lại gần, chỉ cách hai đứa độ mấy bước chân. Căn phòng tối đen như mực nên phải khi cái bóng ấy tới gần lắm họ mới nhìn rõ bản chất của nó. Thoạt nhìn, nó như một thiếu nữ, hay đúng hơn là hôn ma cô ấy, hiền hậu và trìu mến. Nhưng mỗi bước tiến thì cái vẻ hiền dịu kia lại được thay thế bằng những ánh mắt thù hận, nụ cười chết chóc và hàm răng như muốn nghiền xé cả hai.
Cái bóng dừng ngay trước mặt Huy và Nguyên lúc này vẫn còn đang cứng người, sợ hãi nhưng không run được. Cái bóng trắng nhìn chằm chằm hai đứa. Nguyên ráng quay mặt đi hay ít nhất cố nhắm mắt, trong khi Huy thì ngờ ngợ về khuôn mặt ấy, như thể cậu đã gặp ở đâu đó. Đúng, khuôn mặt ấy, hồn ma ấy chính là Ngọc Trân, cô nữ sinh đã tự sát sau khi bị thầy phạt một cách quá đáng. Cái ngày Huy biết được sự thật ấy, thầy Chương đã cho cả hai đứa xem hình của các nạn nhân, và từ đó đến nay, Huy vẫn không thể quên được ánh mắt buồn rầu pha chút oán hận của cô nữ sinh trong tấm ảnh. Phút sững sờ của Huy được tiếp nối bởi sự kinh ngạc và sợ hãi. Hồn ma Ngọc Trân, vẫn ánh mắt ấy, vẫn nụ cười ấy, cuối xuốn nhìn hai đứa, rồi bắt đầu há miệng ra, làm rớt xuống sàn những giọt nước dãi, hay đúng hơn là những giọt tử thần, vì đã chết rồi thì không thể tiết nước dãi nữa.
“Khôngggg… thoáttttt… đượcccccc… đâuuuuu”
Huy cứ ngờ ngợ tiếng ấy từ đâu vang lại, nhưng thực chất thì nó phát ra từ chính hồn ma. Cái bóng trắng tiếp tục cúi người xuống, miệng vẫn mở rộng. Nó tiến sát lại gần mặt Nguyên. Trong khi đó, tim cô đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài. Quá sợ hãi, Nguyên hét lên thật lớn. Tiếng hét của cô làm hồn ma Ngọc Trân khựng lại. Ngay lúc nó, cái chân cứng đờ của Huy vụt ngang cái bóng, khiến nó lùi ra xa. Chính bản thân Huy cũng không ngờ là mình có đủ sức mạnh tinh thần để vượt qua sự kiểm soát của ma quỷ.
“Nguyên” – Huy nói lớn – “Không được nhụt chí. Em phải cố lên”
Có vẻ như Huy đã phần nào đoán ra nguồn sức mạnh khiến cậu và Nguyên đẩy lui được hồn ma. Đó là ý chí, một tinh thần vững mạnh và không khuất phục ma lực. Đó là những thứ mà cả Linh, Tuấn, Quyên và thầy Chương thiếu khi phải đối mặt với tử thần. Họ đã không vượt qua được thách thức và trả giá bằng chính mạng sống mình. Huy đang tự hỏi phải chăng cậu và Nguyên sẽ là hai nạn nhân kế tiếp để khép lại vòng tròn lịch sử kinh hoàng này.
Ý chí thục giục Huy lết tới bên cái túi. Cũng may cho cậu, hồn ma kia dường như chú ý tới Nguyên nhiều hơn. Tuy vậy nhưng làn khói ma quái kia vẫn còn níu kéo cơ thể cậu. Sự giằng co mỗi lúc càng quyết liệt. Mỗi bước lết, tay Huy run run, cố vươn tới cái túi. Những nỗ lực của cậu được đền đáp xứng đáng khi trong phút tuyệt vọng, Huy túm cái bao bố. Phấn chấn, Huy đạp thật mạnh thoát khỏi làn khói ma. Tay cậu run run lôi trong cái túi ra một cái bình nhựa. Biết đây là cơ hội cuối cùng, không còn nhiều thời gian nên thay vì mở nắp, Huy dùng con dao khi nãy đâm thủng bình một đường lớn rồi lăn nó về phía bức tường bên kia. Sau đó cậu ném luôn cái bao cùng về hướng đó.
Mùi xăng nồng nặc khắp phòng khiến Nguyên ho sặc sụa, còn bóng ma thì trợn mắt. Chớp thời cơ, Huy nhào tới kéo vai áo Nguyên lôi về hướng cửa phòng, cũng là lối thoát duy nhất. Mọi thứ đã sẵn sàng, Huy toan tính khi lôi Nguyên ra khỏi cửa, cậu sẽ châm lửa đốt phòng. Nhưng người tính sao bằng ma. Oan hồn biết mình thất thế, nó vươn dài cánh tay trắng ghê rợn nắm lấy chân Nguyên cố kéo ngược vào trong. Hai bên giằng co, nhưng vì Huy bây giờ đã ở bên ngoài cửa phòng, nên những ma lực không còn tác dụng với cậu nữa mà chỉ ảnh hưởng đến Nguyên. Cô bé đang lịm dần, phần vì kiệt sức, phần vì bị bàn tay ma nắm chặt đôi chân và ma lực khiên cô mất dần sự tỉnh táo.
“Cố lên em” – Huy thúc giục – “cố chịu một chút xíu nữa thôi”
Huy nghiến răng, móc trong túi chiếc bật lửa và hộp diêm. Biết làm thế sẽ nguy hiểm nhưng không còn cách nào khác, Huy châm lửa đốt hộp diêm rồi ném cả hai thứ vào đống xăng. Ý chí mãnh liệt làm cậu không màng tới sức nóng của lửa trên tay. Huy chỉ còn biết phó thác số phận vào diêm lửa, mong cho nó rớt trúng đống xăng.
Trong cái không gian tối tăm ấy bùng lên một ngọn lửa, lửa của sự sống. Xăng làm ngọn lửa bùng cháy, khi chạm vào cái bao kia thì lại càng mãnh liệt, vì trong bao chứa toàn rơm khô. Ánh lửa đốt nóng căn phòng, xua tan làn khói ma quái cùng cái lạnh và sự âm u bên trong. Bóng ma tuy vậy vẫn chưa buông tha, nó tiếp tục nìu bám lấy chân Nguyên, mãi cho đến khi ngọn lửa lan khắp phòng đốt cháy nó. Ngay lúc ấy, Huy kéo Nguyên thật nhanh khỏi cửa phòng, vì lửa có thể bắn ra bất cứ lúc nào. Thoát khỏi sự kiềm chế của ma lực, Nguyên dần lấy lại sự tỉnh táo, nhưng cô cũng gần như không còn sức.
“Nhanh lên em” – Huy lại giục – “phải ra khỏi chỗ này”
Đám cháy càng lúc càng lớn. Huy kéo tay Nguyên cố chạy càng xa càng tốt. Hơi khói ma vẫn cứ đuổi theo họ nhưng càng xa căn phòng thì nó càng yếu. Khi xuống tới chân cầu thang, hai đứa nghe văng vẳng tiếng thét phát ra từ căn phòng đó. Cả hai tự nhủ đó là tiếng thét oán hận của hồn ma nữ sinh sau khi bị ngọn lửa đốt. Căn phòng đáng nguyền rủa ấy đang bị thiêu rụi cùng tất cả những ký ức buồn không đáng có trong suốt chục năm qua. Không biết sau khi tất cả cháy hết, những lời nguyền có còn đất nương thân hay không nhưng ít nhất là bây giờ hai đứa học sinh đã thoát khỏi vòng tròn lịch sử thê lương này.
“Chờ đã” – Nguyên níu tay Huy – “chân em đau quá, không bước được nữa”
“Để anh cõng em”
Cứ như thế, hai đứa ra khỏi ngôi trường u ám, tiến ra con đường lớn về nhà. Ánh trăng đêm nay sáng hơn mọi khi, như thể nó không còn bị những lời nguyền ma quái kia che phủ nữa.
“Em cám ơn anh đã tới” – Nguyên thì thầm – “nếu không thì em đã…”
“Đương nhiên là anh phải tới chứ”
“Thật là em đã không thể điều khiển được bản thân mình suốt chiều hôm nay, nhất là sau khi bị ba cho một trận. Chưa bao giờ ba đánh đòn em đau như vậy, giờ em không biết về nhà sao nữa… “
Huy giờ mới sực nhớ ra là Nguyên mới trải qua trận lôi đình ở nhà. Với sức lực như thế mà bạn gái đã vượt qua cửa tử, thì với Huy đó là điều thần kỳ. Cậu cũng giận ba mẹ Nguyên lắm. Nếu như là đêm qua hai đứa lám chuyện bậy bạ thật thì không nói, còn đằng này, cả hai sợ hãi đến nỗi thức co rúm cả đêm, có làm gì đâu mà phải đánh Nguyên thê thảm như vậy. Đáng lẽ họ phải vui vì đó là Huy, chứ gặp kẻ khác thì con gái họ đã xong rồi
“Nhưng mà… làm sao anh có được xăng, lửa và rơm khô” – tiếng nói của Nguyên kéo Huy khỏi dòng suy nghĩ oán trách ba mẹ bạn gái.
“Thật ra là…” – Huy từ tốn giải thích – “hôm nay trốn học nhưng anh lục tung cả hiệu sách tìm hiểu về thế giới tâm linh và ma quái. Hầu hết các sách trong đó đều nhấn mạnh là nếu như ngăn chặn được hoặc xóa bỏ sự kết nối giữa cõi âm và cuộc sống này thì hồn ma sẽ không còn cơ hội trở lại”
“Vậy cho nên anh mới mua xăng và rơm để đốt căn phòng ấy, anh thông minh thật!”
“Thực ra thì chưa có đủ xăng và rơm nên anh dự tính là đến cuối tuần này mới ra tay, và để chắc ăn, anh định sẽ đốt cả trường và không cho em biết; nhưng mà mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ngoài dự đoán ban đầu”
Nguyên không đáp lại lời nào. Đúng là mọi chuyện diễn ra nhanh thật. Mới hai hôm trước đây, thầy Chương chết không rõ nguyên nhân, rồi cả cô và Huy trải qua một đêm kinh hoàng mới hôm qua, và hôm nay là một trong những ngày kinh khủng nhất cuộc đời mà cô sẽ không bao giờ quên được. Nếu không có Huy, người bạn trai mà cô đã yêu thương từ một sự kiện không ngờ, thì giờ đây cô đã trở thành người cõi âm. Huy đã làm tất cả vì cô, ngay từ cái đêm cô nhờ cậu ấy đến trường tìm tài liệu. Nhưng rồi như nhớ ra điều gì, Nguyên nghiêm giọng hỏi Huy điều mà cô thắc mắc từ nãy đến giờ.
“Khoan đã, làm sao anh biết em sẽ tới trường?” – và Nguyên nhìn Huy đầy bí ẩn.
Phần cuối: Vén bức màn bí ẩn, phải chăng tất cả đã chấm dứt? Mời các bạn đọc truyện và tim ra câu trả lời cho bản thân.
“Khoan đã, làm sao anh biết em sẽ tới trường?” – và Nguyên nhìn Huy đầy bí ẩn
“Lịch sử sẽ được tái diễn” – Huy đáp ngắn gọn – “cả hai ký hiệu mà em nói đều mang ý nghĩa ‘lặp lại’. Cả ‘DC’ và ‘||:: ||’, đó là các ký hiệu âm nhạc. Quyên từng học nhạc mà. Lúc đầu anh chưa hiểu lắm, nhưng khi về tới nhà, nhìn thấy quyển sách lịch sử em mượn của anh, trong đó có vết máu dính trên dòng chữ lịch sử sẽ được tái diễn, anh giật mình nhìn lên cuốn lịch mới sực nhớ ra hôm nay là ngày Trân tự tử và cũng là ngày trăng tròn nên mới đoán là em sẽ tới trường để tiếp tục vòng tròn lịch sử ấy”
“Vòng tròn lịch sử là sao?”
“Mọi thứ bắt đầu từ Ngọc Trân. Sau cái chết của cô ấy là sự ra đi của giáo viên kia, nhưng đâu ai chắc được ông ta còn sống hay không. Rồi tiếp đến là Linh và Tuấn, tất cả đều xảy ra trong vòng trên dưới hai tháng. Đó là việc làm nên lịch sử. Vòng tròn này lặp lại với Quyên rồi thầy Chương, như vậy tiếp theo sẽ là em và anh, là lịch sử sẽ được tái diễn, hiểu chưa?”
“Nhưng em mới là người có hoàn cảnh giống Ngọc Trân, bị đánh đòn te tua và làm máu dính lên sách, sao người đầu tiên của vòng tròn này lại là Quyên?”
“Bởi vì anh yêu em, ngốc ạ. Linh và Tuấn cùng nhau vào trường ban đêm, nhưng em nghĩ xem, hơn mười năm trước, họ dám làm vậy thì chỉ có thể là họ thân nhau trên cả tình bạn. Đáng ra em là người đầu tiên đấy, vì Quyên có cảm tình với anh, và nếu anh và cô ấy cặp với nhau, thì chẳng phải mọi chuyện sẽ rất khớp sao? Tuy vòng tròn có thay đổi nhưng nó vẫn xảy ra. Đến bây giờ anh mới hiểu hết ý nghĩa đó. Nếu em nhớ lại những dòng chữ bị dính máu, nó nằm trong bài viết của một nhà sử học phân tích về nguyên nhân và kết quả của hai cuộc đại thế chiến, tuy có sự khác biệt nhưng lần thứ hai thì nó cũng chỉ là sự tái diễn của lịch sử”
Nguyên im lặng không nói gì. Mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều nếu Huy không chọn cô. Cô thầm cám ơn người bạn trai đã luôn ở bên cạnh cô trong những lúc khó khăn nhất. Đoạn đường trước mắt của hai đứa sẽ còn lắm khó khăn, nhất là giờ đây ba mẹ Nguyên đã có ác cảm với Huy sau những hiểu lầm đáng tiếc.
“Em vẫn chưa hiểu lắm. Em chỉ gặp hồn ma của Quyên, nhưng thực tế thì Trân mới là kẻ đứng sau vụ việc” – Nguyên lại hỏi – “và hơn nữa, Quyên lại hiện ra chỉ với em và còn cố ý báo trước cho em. Nếu thích anh, cô ta hẳn sẽ ghen với em lắm”
“Cô ta làm vậy là vì anh đấy” – Huy giải thích – “vì nếu em chết thì anh đương nhiên sẽ không chịu nổi. Với lại, muốn phá vỡ vòng tròn lịch sử thì cách tốt nhất là thử nghiệm với em hơn là với anh. Lời nguyền Ngọc Trân cõ lẽ muốn kéo theo nhiều bạn nữa nên mới quyết tâm lôi cả hai đứa mình theo. Còn với Quyên, có thể là cô ấy không muốn người mình thích phải chịu đau đớn. Anh thực sự tiếc về cô ấy, đúng như Long nói, một tài năng thật sự”
“Thế thì tại sao Quyên không ngăn cản lời nguyền ngay từ vụ thầy Chương?”
“Anh cũng không rõ lắm… nhưng anh nghĩ là họ đều cho rằng thầy đáng lãnh nhận hậu quả này vì đã giấu kín suốt bao năm qua”
Suốt đoạn đường còn lại, cả hai không nói gì nữa. Gần tới nhà, Huy né ra xa để Nguyên tự đi từng bước chậm rãi đến nhà mình. Ba mẹ cô ấy đang đợi trước cửa, nhưng khác với vẻ mặt giận dữ hồi chiều, họ thực sự lo lắng và hối hận vì đã nặng tay và đuổi cô khỏi nhà. Nguyên ôm chầm lấy ba mẹ và cả ba cùng bật ra tiếng khóc. Họ khóc trong sự vui mừng, vì tưởng chừng đã không còn gặp lại nhau nữa. Cả ba người dắt nhau vào nhà, cánh cửa khép lại dưới ánh mắt của Huy đang nhìn từ xa. Cậu vui cho Nguyên vì gia đình cô ấy hòa thuận trở lại. Vậy nên, cho dù phải ở một mình đêm nay, và cho đến tận cuối tuần này, Huy vẫn không cảm thấy hối tiếc. Cậu chấp nhận một sự chia cắt để đổi lấy sự yên bình cho người con gái mình yêu thương.
Về phần trường học, vì ngọn lửa đã thiêu cháy cả dãy phòng nên phải tạm thời đóng cửa. Riêng căn phòng kia đã cháy không còn một vết tích. Người ta chỉ thấy còn sót lại bốn đống bụi đen, nhìn giống tro người trên sàn. Ít ai biết nguyên do, nhưng những người biết quá khứ của căn phòng thì hiểu rõ là chúng tượng trưng cho bốn học sinh của trường đã treo cổ nơi đây. Giờ thì chắc họ đã thực sự an nghỉ, không còn vương vấn thế giới này nữa.
Trong khi đó, những người điều hành trường cố tình làm ngơ vì từ lâu họ đã có ý muốn loại bỏ căn phòng ấy nhưng không thành. Mặt khác, vì không kiếm được bằng chứng về vụ phóng hỏa, cuộc điều tra đi vào bế tắc. Chừng hơn hai tuần sau, mọi thứ trở lại bình thường. Có vô số giả thuyết cũng như phỏng đoán của học sinh về vụ cháy. Rồi những lời đồn thổi về ma quỷ trong trường cũng ít dần theo thời gian. Riêng với Huy và Nguyên, sau chuyện lần này, cả hai đã phải lên tiếng chính thức chấm dứt mối quan hệ ngắn ngủi, vì không muốn có sự hiểu lầm đáng tiếc giữa gia đình đôi bên. Mặc dù vậy, trong lòng họ đau như cắt và họ vẫn thường lén lút trao đổi thư tay, hy vọng một ngày nào đó họ sẽ được tự do hẹn hò.
Cái ngày ấy không xa xôi như hai đứa nghĩ. Ngày tốt nghiệp trung học, hai mẹ con Nguyên được gia đình Huy mời sang, nói là ăn mừng tốt nghiệp vì ba cô bé có việc phải đi xa. Đó quả nhiên là một dấu hiệu tốt cho mối tình đang bị gián đoạn. Hôm ấy, dù gia đình hai bên không nói gì, nhưng ai cũng ngầm hiểu là họ đã cho phép hai đứa chính thức hẹn hò. Sau bữa cơm, Nguyên phụ Huy dọn dẹp lại phòng học vì đầu năm học tới, cả hai sẽ rời thị trấn nhỏ này để học đại học ở trên thành phố lớn. Họ cùng nhau lấy từng cuốn sách trên tủ xuống xếp lại cho ngay ngắn. Hai đứa cười đùa vui vẻ cho đến khi Huy giật mình nhìn thấy cuốn sách cũ nằm góc tủ. Bìa sách đã ngả vàng, mực in bị nhòe đôi chỗ. Nguyên nhìn theo cũng á khẩu, tim đập thình thịch. Đó chính là cuốn sách mà Huy đã tìm thấy khi cùng Nguyên đến trường ban đêm, và trước khi cậu nộp lại cho thầy Chương, nó đã biến mất; thế mà giờ đây nó lại xuất hiện ngay trước mắt hai đứa, ngay trong kệ sách của Huy. Điều quan trọng nhất chính là thầy Chương sau đó tiết lộ riêng cho Huy chi tiết về quyển sách. Nó được tìm thấy trong cả hai vụ tự tử của Linh và Tuấn và sau đó gia đình học sinh đã quyết định đốt nó. Thầy Chương quả quyết như thế.
“Không!... Không thể nào…” – Huy thốt lên, không giấu nổi sự sợ hãi – “Chắc chắn không thể là nó… Anh đã đốt cái phòng đó, mọi thứ đã kết thúc rồi mà…”
“Đốt?” – Nguyên nhìu mày rồi trợn tròn mắt – “đêm hôm đó, em nhớ anh có nói sẽ dự tính đốt cả trường, thế nghĩa là sao?”
“Đó là vì…” – Huy ấp úng – “anh không muốn em hoang mang, nhưng đó là vì thầy Chương không chết trong phòng đó. Nếu lời nguyền có thể giết được thầy thì chắc chắn phải còn một bí ẩn khác mà thẩy Chương không nói và anh tin là nó phải ở đâu đó trong trường. Tuy nhiên, lúc đó anh lại cho rằng mình nghĩ quá xa nên bỏ luôn ý định đốt trường”
Bấy giờ Nguyên mới tá hỏa. Nếu đúng như lời Huy nói thì việc đốt căn phòng chỉ giải trừ lời nguyền Ngọc Trân chứ không hẳn kết thúc những duyên nợ hai cõi âm dương. Nguyên bắt đầu rớm nước mắt. Cô và bạn trai đã trải qua khoảng thời gian kinh hoàng với nhau, thế mà giờ đây khi họ bắt đầu có thể bỏ mọi thứ lại phía sau để tiến tới tương lai tươi đẹp thì câu chuyện ma quái lại đeo bám họ. Nguyên không muốn tin, nhưng rõ ràng Huy nói đúng; vẫn còn khúc mắc trong vụ này nhưng điều bí ẩn ấy có lẽ vượt quá tầm hiểu biết của hai đứa.
“Anh… anh….” – Nguyên ôm lấy cánh tay Huy, giọng run run – “anh chắc… nhà anh không có… quyển sách nào… giống như vậy chứ?”
“Anh… anh… không… không chắc… lắm…”
Nói thế cho Nguyên đỡ sợ chứ chỉ Huy làm sao quên được cuốn sách ấy. Giờ đây, nhìn trang bìa sách, tuy có khác đôi chút nhưng Huy lại có linh cảm rất xấu. Cuốn sách kia có phải là sách ma tối hôi đó hay không, chỉ có một lời giải đáp. Cầm quyển sách và lật trang bìa cũ nát, tim Huy như thắt lại và miệng thốt lên kình hoàng. Trên trang đầu tiên, một dòng chữ với vết mực dù đã bị nhòe nhưng vẫn còn đọc được:
Tuấn thân tặng Linh
....
....
[THE END]
Lời của tác giả:
Như vậy, sau bao nhiêu sóng gió, Huy và Nguyên đã hóa giải được lời nguyền căn phòng khóa kín. Tuy nhiên, sự phức tạp chồng chéo của vụ việc lại nằm ngoài tầm hiểu biết của hai đứa học sinh. Họ không biết 100% sự thật về vụ án năm xưa, nhưng chắc chắn một điều là đêm ấy, thầy Chương đã gặp lại quyển sách ma và bằng cách nào đó nó đã kết án ông. Quyển sách ma năm xưa lại hiện đến trong lúc Huy và Nguyên, những nhân chứng sống duy nhất của vụ việc đang sắp sửa rời ngôi trường ma ám. Cuộc sống của họ sau này ra sao, đó là điều nằm ngoài quyển sách này, và mỗi bạn hãy tự tìm ra câu trả lời cho chính bản thân. Chỉ có thể kết luận rằng bóng ma trường trung học vẫn theo dõi bước chân đôi bạn trẻ và dù trong hoàn cảnh khó khăn nào, họ cũng vẫn sẽ bên nhau và cùng nhau vượt qua những phút giây nghiệt ngã...
“Ahhhh” – Nguyên la thất thanh
Huy đứng cạnh bên cố giữ điềm tĩnh nhưng cũng không giấu nổi nỗi sợ tột đỉnh. Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là quyển sách mà Tuấn và Linh năm xưa đã lẻn vào trường để lấy. Nó cũng chính là quyển sách được tìm thấy trong cả hai vụ tự sát của Linh và Tuấn. Nó lại xuất hiện khi Huy và Nguyên vào trường ban đêm. Và bây giờ, nó lại bí ẩn ra ngay giữa ban ngày. Cả hai đứng lặng một hồi lâu, không biết phải nói gì.
Rồi Nguyên cảm thấy ngột ngạt. Cô toan bước ra cửa thì Huy kéo tay cô lại. Cô nhìn bạn trai khó hiểu nhưng ngay sau đó, cô đổi tâm điểm xuống bên dưới, nơi tay Huy bắt đầu lật các trang sách. Huy giật mình kinh hãi vì nội dung quyển sách này không đúng với bìa sách. Huy nhớ rõ ràng cuốn sách này là một quyển truyện từng rất phổ biến cách đây mười năm, và cậu từng đọc nó và đã nghe ba kể nhiều lần nên nhớ rất rõ. Quả nhiên, sau trang bìa với dòng chữ “Tuấn thân tặng Linh” ấy là một chuỗi những hình ảnh sắp xếp y hệt một cuộn phim. Dù nét mực vẽ có hơi nhòe nhưng Huy và Nguyên vẫn có thể nhận ra được, người đàn ông trong tấm hình đầu tiên chính là thầy Chương, nhưng thầy trông trẻ hơn rất nhiều. Mặt thầy trông căng thẳng thấy rõ. Đứng bên cạnh thầy là một học sinh. Huy dễ dàng nhận ra cảm giác quen thuộc ở gương mặt cậu học sinh trạc tuổi cậu, hay đúng hơn, đó là vì người đó chính là Tuấn.
Nguyên hồi hộp chờ bạn trai lật từng trang tiếp theo. Qua từng trang sách, hai đứa nhận ra một sự thật kinh hoàng, một sự thật được giấu kín suốt bao nhiêu năm qua, mà nếu giờ đây không phải vì cuốn sách ma này thì sẽ mãi mãi không một ai biết được sự thật ấy.
Sau vụ tự sát của Linh, thầy Chương vì danh dự của trường đã cố ý nhấn chìm dư luận, cho rằng nó không liên quan gì đến vụ của Trân. Nhưng Tuấn, người trong cuộc, thì biết là hai vụ liên quan đến nhau và hơn nữa, cậu cho rằng Linh chết vì hồn ma của Trân, nên nhất quyết phải thuyết phục thầy Chương thông báo cho các học sinh khác. Chiều hôm ấy, Tuấn ở lại trường sau giờ học. Thầy Chương có thói quen ở lại trễ hoàn thành các tài liệu quan trọng. Lúc ấy sân trường rất vắng, Tuấn tiến vào văn phòng, hy vọng thuyết phục được thầy Chương. Thế nhưng, mọi chuyện không hề suôn sẻ vì sự có mặt của người cháu của thầy hiệu trưởng, cũng là một học sinh trong trường.
“Thầy nói rồi, không thể làm như vậy. Như thế học sinh sẽ náo loạn. Mà em cũng biết là sắp thi học kỳ rồi”
“Nhưng thưa thầy” – Tuấn đáp – “nếu để vậy e rằng sẽ có thêm những vụ như thế…”
“Không” – thầy Chương nghiêm giọng – “thầy sẽ không để chuyện tương tự xảy ra nữa”
“Nhưng thưa thầy, còn Linh…” – Tuấn bắt đầu mất bình tĩnh, cậu gào to trong nước mắt tiếc tương người bạn học, hay đúng hơn là người bạn gái bí mật
Cuộc đối thoại dần chuyển sang đối đầu. Tuấn vốn nóng tính, nay lại thấy thầy hiệu trưởng cố ý che giấu sự việc vì lý do danh dự cá nhân hơn là vì học sinh nên Tuấn uất ức, toan lao vào thầy thì người cháu của thầy ngồi đó lao ra cản. Hai đứa vật lộn dưới sàn trong khi thầy Chương chưa hết bàng hoàng vì bị tấn công bất ngờ. Thế nhưng, trong lúc hăng sức, đứa cháu của thầy lỡ tay siết cổ Tuấn, khiến cậu chết ngay trong văn phòng. Quá hoảng sợ, thầy Chương không biết phải làm gì, lại thêm đứa cháu van xin rối rít. Suy cho cùng thì nó cũng vì cứu mình mà lỡ tay giết người nên thầy Chương cố gắng nghĩ cách chạy tội cho nó.
Trong thế bí, thầy nghĩ ngay đến lời của Tuấn về việc Trân gián tiếp tạo ra cái chết cho Linh. Dù thầy chưa bao giờ tin vào chuyện ma quỷ nhưng lần này thầy quyết định dùng nó làm lá chắn đạn. Thế là thầy Chương đuổi đứa cháu về, còn thầy thì một mình dàn dựng màn kịch treo cổ của Tuấn tại căn phòng nơi mà Trân và Linh tự vẫn. Ngày mai khi phát hiện thi thể này, ít nhiều cũng đỡ uẩn khúc vì dù sao, Tuấn và Linh đã đi vào trường và nhìn thấy Trân tự sát. Thầy cho rằng học sinh sẽ tin vào chuyện mà quỷ để giấu đi việc cháu thầy giết người.
Xem đến đây, Huy và Nguyên đều sững sờ. Cả hai không ngờ sự việc lại nghiêm trọng thế. Vậy là cái uẩn khúc mà Huy nói tới chính là điều này. Đốt phòng không phá giải toàn bộ ân oán vì Tuấn không hề tự sát. Ngay lập tức, linh tính cho Huy biết điều không hay xảy ra trong đêm thầy Chương chết. Cậu lật sang trang kế tiếp, quả nhiên đúng như dự đoán. Đó là hình vẽ thầy Chương trong phòng định lấy sách đọc thì phát hiện quyển sách ma này. Từ trong quyển sách hiện ra một bóng người nhưng quay mặt vào trong nên Huy và Nguyên không nhìn thấy. Cái bóng này dáng vóc nhìn giống Tuấn và có vẻ nó đang đưa cho thầy xem cái gì đó. Nhưng kinh khũng nhất là hình vẽ kế tiếp, khi cái bóng đưa tay lên bóp cổ thầy, gợi lại cảnh Tuấn bị người cháu của thầy lỡ tay siết cổ chết. Và hiển nhiên, bức ảnh sau đó là hiện trường mà bà Hạnh, vợ ông hiểu trưởng phát hiện ra xác ông.
Giờ đây, khi biết được sự thật, Huy và Nguyên cũng đành bó tay vì không biết phải làm sao mới xóa được mọi ân oán. Tuấn chết oan, cháu thầy hiệu trưởng lỡ tay trong lúc cứu thầy còn chính thầy Chương thì vì giúp cháu mình mà gây ra oan ức cho đứa học sinh. Thất vọng, Huy và Nguyên vẫn đứng nhìn nhau. Cả hai đều không tin là vị hiệu trưởng đáng kính lại có liên hệ sâu đậm đến vụ việc như vậy. Giả như Huy biết sớm, cậu có thể làm điều gì đó giúp thầy Chương, vì dù sao thầy cũng đã chiếu cố cho cậu và Nguyên khi hai đứa gặp ma ở trường. Huy nhìn lại quyển sách, vẫn còn một trang chưa lật. Cậu thở dài đưa tay lật nốt trang cuối. Cả hai sững sờ, trợn tròn mắt vì ở hai trang cuối chỉ có hai dấu “?” to tướng viết bằng mực tàu, mỗi trang một dấu. Tuy nhiên, họ lại không chú ý đến ngay góc dưới trang giấy có một dòng chữ rất nhỏ, mà nhìn bằng mắt thường thì chắc khó mà đọc chính xác được.
...

HẾT

Xem Tiếp: ----