Chương 13
Một Nửa Còn Thiếu

    
gày lại ngày
Những tình yêu đã chết
Vẫn còn muốn chết.
Serge GAINSBOURG

Cô - San Francisco - 7 giờ sáng
Những tia sáng đầu tiên của một ngày. Miệng mặn chát. Đầu nặng trĩu, toàn thân bã ra, trái tim để tận phương Tây.
Gabrielle nhẹ nhàng đứng lên để khỏi đánh thức người đàn ông nằm bên cạnh cô: Mister Connard, cô đã quên khuấy mất tên anh ta và cũng sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa. Mister Connard và cả chiếc xe 4x4 thân thiện với môi trường, công việc high-tech và căn hộ nhìn ra ờ biển của anh ta.
Cô nhặt nhạnh đồ đạc, nhanh chóng vào buồng tắm mặc quần áo: quần bò màu sáng, áo cổ lọ màu đen, áo khoác da, đôi bốt cao gót.
Đi ngang qua tủ lạnh nhà bếp, cô với lấy một chai nước khoáng nhỏ. Thèm một điếu thuốc, thèm cảm giác ngậm một viên thuốc an thần Lexomil dưới lưỡi để xóa tan cảm giác trống rỗng đang vò xé ruột gan cùng nỗi cô đơn đã ám ảnh cô từ thuở còn thơ.
Những tia nắng mặt trời ve vuốt ô cửa kính rộng trông ra bến tàu, Thái Bình Dương và hòn đảo Alcatraz. Theo ánh sáng dẫn đường, cô rời khỏi căn nhà và băng qua thảm cỏ trải dài. Gió nổi lên và truyền đi tiếng vi vu thần tiên.
Cô tiến ra bãi biển, cởi giày và đi vài bước dọc theo triền sóng. Cát rất ấm. Những hạt nhỏ xíu mơn man trên tóc cô. Nhìn từ xa, người ta có thể tưởng cô đang nhảy múa bên bờ biển và đang rất hạnh phúc.
Thế nhưng trái tim tan nát của cô chỉ còn là một hoang mạc băng giá.
Sáng nay là sinh nhật thứ ba mươi ba của cô và như mọi năm, vào ngày này, cô chỉ có một mình đối diện với bản thân.
Cô đơn quá.
Cô nhắm mắt lại, dang hai cánh tay ra và đưa khuôn mặt ra hứng lấy làn gió cùng hơi biển. Cô biết mình đang bệnh nặng hơn.
Sao em lại buông tay anh ra?
Cô thấy mình như bị hút xuống hố sâu trống rỗng và chập chờn như một ngọn lửa. Rồi cô cố gắng chống cự. Ngọn lửa ấy không được tắt. Cô không được rơi xuống. Bởi vì nếu cô ngã sẽ chẳng có ai túm cô lại trước khi cô vỡ vụn.

Anh - Paris - 1 giờ sáng
Căn phòng khách sạn chìm trong bóng tối.
Nằm dài trên giường, hai tay bắt chéo, Martin mở to đôi mắt. Bên cạnh anh, Svetlana đã ngủ thiếp đi. Anh biết đêm nay mình sẽ không thể nhắm mắt: giấc ngủ chưa bao giờ là thế mạnh của anh. Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, cúi xuống người cô và kéo chăn đắp lên đôi vai gầy guộc. Anh khoác áo vào, tắt đèn và rời khỏi phòng.
Trong thang máy, anh bỗng cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, giống như một vực thẳm đột ngột hiện ra. Một cảm giác thiếu vắng mà anh không thể nào định nghĩa nổi. Một nỗi buồn vô hạn bắt đầu kết thành một khối trong bụng anh.
Anh băng qua sảnh, chào nhân viên tiếp tân rồi bước ra phố.
Trời vẫn đang mưa.
Anh nhảy lên xe, khởi động máy rồi phóng như bay trong đêm tối.
Trong đời cảnh sát của mình, anh đã nhiều lần đùa với lửa và đôi khi anh cũng bị bỏng. Đêm nay, anh vừa cảm thấy mình bất bại nhưng cũng lại vô cùng yếu đuối, bị giằng xé giữa những cảm xúc đối lập nhau, vừa muốn được an toàn trong một vòng tay ôm siết, vừa muốn mạo hiểm chơi trò cò quay Nga, giống như một nghệ sĩ thăng bằng đang đi trên một sợi dây bắc qua hai bờ núi đá.
Trong bụng anh, cái khối buồn càng lúc càng trở nên nặng nề. Anh có cảm tưởng như cơn giận dữ đang dần trào dâng trong anh.
Anh vẫn còn chưa nhận ra được đó chính là tình yêu.

Cô - San Francisco - 7 giờ 30 sáng
Tiếng chó sủa kéo phắt Gabrielle ra khỏi cơn mơ màng. Cô mở mắt ra và định thần lại. Trên bãi biển, một chú ch&oaột chiếc xe hai chỗ thân gẫy. Khi bước ra ngoài để khóa cửa xe lại, thoạt đầu anh không thể nhận ra được bóng của chính mình in trên kính xe. Phải thừa nhận rằng Lloyd's Brothers rất chu toàn: khi về tới khách sạn, anh đã thấy ngay ba bộ vest Smalto may đo rất khéo, ống tay áo ôm khít lấy cổ tay, vai và thân vừa vặn. Bất ngờ hơn thế, một thợ cắt tóc đã chờ sẵn trong phòng và biến anh chàng cảnh sát trẻ râu ria xồm xoàm, mái tóc dài bù xù thành nhân vật chính trong bộ phim truyền hình dài tập của Jerry Bruckheimer 1. Ngoại hình mới mẻ này khiến anh cảm thấy mình như đang nằm trong lớp da của một người khác. Một người trông ưa nhìn và nhẵn nhụi hơn, song với anh thì cũng chẳng hơn gì anh chàng cảnh sát đờ đẫn lê đôi giày Converse khắp vỉa hè Paris. Mà chẳng hiểu từ bao giờ anh không còn cảm thấy hài lòng với chính mình nữa?
Từ khi cô...
Anh mệt mỏi thở dài và đi vài bước về phía "hồ nước". Nơi này thật yên bình, sáng sủa và gợi cho anh nhớ lại vùng Provence của tuổi thơ anh. Chỉ còn thiếu lũ ve sầu nữa thôi là hoàn thiện bức tranh.
Anh đi về phía căn nhà bằng gỗ ghép nằm sát mép nước, được biến thành một quán cà phê nhỏ.
Và đúng lúc đó anh trông thấy họ...

- Cô có muốn cho tôi xem qua cái động cơ không? Archibald hỏi với giọng nhiệt tình.
- Ông là thợ cơ khí à?
- Không hẳn. Tôi làm việc trong lĩnh vực nghệ thuật.
- Vậy thì tôi nghĩ sẽ chẳng ích gì đâu, Gabrielle vừa cười vừa trả lời. Cái động cơ này rất đỏng đảnh, máy bay cũ rích rồi mà...
- Phải, tôi biết, một chiếc Late 28.3.
Gabrielle nhíu mày, vừa bất ngờ vừa nghi hoặc.
Archibald lại càng tỏ ra am hiểu về kỹ thuật:
- Động cơ của nó không phải máy Hispano nguyên gốc, đúng không? Cô đã thay nó bằng máy gì?
- Một con Chevrolet.
- 640 mã lực?
- Phải, đúng... đúng như vậy.
Lần này cô lại càng nghi ngờ hơn: gã này quá rành về máy móc.
- Tôi có thể ra ngó một lát được không?
Như một nỗ lực cuối cùng, cô chìa hai bàn tay dính đầy đầu mỡ của mình ra.
- Rồi lại dây đầy hết cả ra người ông!
Nhưng Archibald đã cởi áo vest ra và xắn tay áo thun lên.
- Tại ông muốn thế đấy nhé! Cô vừa nói vừa cười và đưa cho ông hộp đồ nghề.
Cô thích thú đi theo hắn ra tận chỗ đậu máy bay, hắn khéo léo trèo lên thân máy bay cứ như thể cả đời hắn đã quen với việc đó.
- Cô sẽ tặng tôi gì nếu tôi sửa được nó? Ông vừa hỏi vừa mở nắp máy ra. Một bữa tối chứ?
Cô chớp mắt nhiều lần. Trái tim cô đập dồn đập.
Một gáo nước lạnh.
Cô biết mình có khả năng ấy. Khả năng hấp dẫn đàn ông, khiến họ tưởng rằng có thể đến với cô và khiến cho họ muốn thử vận may. Và họ xáp lại, người khéo léo người vụng về, nhưng bọn họ cũng chẳng khác nhau nhiều.
Không được cho ông ta thấy sự bối rối, thất vọng. Phải vờ tỏ ra thích thú về điều đó.
- Vậy là rõ rồi... Ông cứ tự ra vẻ là một quý ông lịch lãm, nhưng rốt cuộc, mọi chuyện rồi cũng kết thúc giống như vậy, phải không: một bữa ăn tối, một ly rượu, rồi mây mưa chớp nhoáng...
Archibald làm ra vẻ như chưa nghe thấy. Cô nhấn mạnh:
- Tóm lại, ông cũng giống như tất cả bọn họ thôi.
- Có thể như vậy, hắn thừa nhận rồi ngước đầu lên khỏi động cơ, nhưng cũng có thể không.
- OK, cô thách thức, một bữa tối nếu ông sửa được động cơ.

Tim đập thình thịch, Martin giấu mình trong chiếc mui trần. Run rẩy, anh mở hộp đựng găng tay trong ô tô để lấy khẩu Glock 19 Parabellum mà Cô Ho đã đưa cho anh. Cô gái Hàn Quốc đã giữ lời, cung cấp cho anh một khẩu súng và giấy phép sử dụng do chính quyền sở tại cấp. Trong một ngăn kéo, anh còn tìm thấy một chiếc đèn pin, một quả pháo thăng thiên gọi cứu hộ, một con dao săn và một đôi ống nhòm. Anh cầm ngay ống nhòm lên và nhìn về phía hồ.
Gabrielle đang trò chuyện với bố cô ấy!
Cô mặc chiếc áo len với những mũi đan vặn thừng to và chiếc quần bò đã sờn trùm lên đôi bốt. Martin cảm thấy hai bàn tay run lên nhè nhẹ. Đã mười ba năm rồi anh không nhìn thấy Gabrielle, nhưng tưởng chừng anh mới chỉ chia tay cô ngày hôm qua. Vẫn như ngày xưa, mái tóc hạt dẻ s&t vua trộm mà hắn buộc lòng phải đóng vai đã khiến hắn phải thường xuyên cảnh giác, sống cuộc đời lẩn trốn, biến hóa theo nhiều danh tính, nhiều nơi trú ẩn và những phi vụ động trời. Sự vận động cả về trí óc lẫn thể xác đã giúp hắn duy trì cuộc sống và ngăn hắn không quá sa lầy vào những ăn năn, hối tiếc.
Mọi chuyện đã yên ổn trong một thời gian. Rồi hắn hiểu ra rằng thái độ bướng bỉnh cố tình chối bỏ sự tồn tại của con gái hắn không phải là điều Valentine mong muốn. Trong những đêm càng về sau càng trở nên ngắn ngủi, hắn vẫn thường giật mình tỉnh giấc bởi cùng một cơn ác mộng, luôn kết thúc bởi cùng một tiếng kêu:
"Nó là con gái, anh biết không, em chắc chắn đấy! Anh sẽ yêu nó, phải không, Archie, anh sẽ yêu nó!"
Giống như tiếng gọi từ một cõi xa xôi nào vọng lại chỉ cho hắn con đường đi.
Thế là vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi của Gabrielle, hắn quyết định nối lại liên lạc với cô bé để nói ra sự thật và thanh minh cho mình.
Nhưng cho dù có sẵn thiện chí đó, hắn cũng chẳng có can đảm.
Bởi hắn vẫn luôn xấu hổ về thái độ của mình - hắn chẳng biết phải dùng lời nào để biện minh - và hắn sợ con gái hắn sẽ phản ứng. Nếu con bé giống như mẹ nó thì chắc chắn nó cũng sẽ có cá tính vô cùng mạnh mẽ và có điều gì đó mách bảo hắn rằng nó sẽ chẳng dang rộng đôi tay để đón nhận hắn bước vào cuộc đời nó.
Để không phải bối rối ra đi mà. chẳng nói được vài lời ngắn ngủi nào với cô bé, hắn chỉ tìm ra một cách: cải trang.
Ngày 23 tháng Mười hai năm 1990, người lái xe taxi đưa cô ra sân bay: chính là hắn.
Ngày 23 tháng Mười hai năm 1991, ông cụ trông kỳ quái bị kẹt trong thang máy ở trung tâm thương mại cùng với cô: chính là hắn.
Ngày 23 tháng Mười hai năm 1992, người ăn xin bẩn thỉu chơi kèn xaxophone trên phố Market đã nhận của cô một đô la bố thí: chính là hắn.
Ngày 23 tháng Mười hai năm 1993, người bán hoa đã tới giao cho cô một bó hoa hồng một ngàn lẻ một bông từ một người ngưỡng mộ ẩn danh: cũng lại là hắn.
Hắn, hắn, hắn... luôn hiện diện nhưng không hề lộ diện vào tất cả các ngày sinh nhật của cô, đối với hắn, chừng ấy lần sinh nhật của con gái là chừng ấy hồi ức sầu thảm cứ lặp đi lặp lại.
Mỗi lần đối diện với con, hắn đều tự nhủ lần này đúng là cơ hội, rằng những lần phải lừa dối và ngụy trang đã kết thúc, nhưng lần nào hắn cũng đều chùn bước.
Thế nhưng những lần lén lút gặp Gabrielle đã làm dậy lên tình cảm cha con mà hắn chưa từng nghĩ là mình có. Vì bất an, hắn quyết định thuê một thám tử tư theo dõi con gái để cập nhật cuộc sống hằng ngày của con gái. Một cách làm chẳng hề trung thực và đạo đức, nhưng lại là phương thức duy nhất hữu hiệu giúp hắn có thể đứng trong bóng tối và giữ vai trò thiên thần hộ mệnh của con gái.
Mỗi lần tài khoản ngân hàng của cô gái cạn kiệt, mỗi lần người yêu cô quá thô bạo, những lần cháy túi, những khoản chi phí chăm sóc sức khỏe không lường trước; hắn đều xử lý và lương trước mọi vấn đề. Dù sao thì có cũng hơn không, nhưng như thế vẫn chưa đủ...
Đến giờ, hắn biết căn bệnh kia không cho hắn quyền lựa chọn, và xét từ một góc độ nào đó thì như vậy lại giúp cho mọi chuyện trở nên đơn giản hơn.

Archibald mở tủ lạnh và bật nắp một lon bia Corona.
Cầm lon bia trong tay, hắn đi lại trong phòng khách, xem xét từng món đồ trang trí, tò mò khám phá những cuốn sách, những bộ phim mà con gái yêu thích.
Cô đã để quên chiếc Blackberry đang sạc pin dở vứt trên đĩa đựng hoa quả. Hắn lật qua lật lại cái máy và chẳng khách sáo xem luôn email và tin nhắn của cô: toàn những mẩu tin chẳng lấy gì làm lịch sự của những gã đã gặp ở các buổi tiệc tối, những lời mời đi uống nước, những lời tán tỉnh gạ gẫm chẳng để lại tên tuổi. Sao Gabrielle có thể coh lũ khốn ấy số điện thoại nhỉ?
Trên giá chỉ có hai khung ảnh. Tấm ảnh đầu tiên hắn biết rất rõ vì chính hắn là người cầm máy chụp: tiếng cười của Valentine, bị át đi bởi tiếng sóng biển đập vào những vách đá ở mũi Antibes trong kỳ nghỉ của hai người tại Pháp. Tấm ảnh thứ hai chụp một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi: Martin Beaumont, vào mùa hè năm 1995.
Chính cái anh chàng Martin Beaumont đã bám theo hắn nhiều năm trời. Anh chàng Martin Beaumont mà hắn đã dụ chơi mèo đuổi chuột và chính hắn cũng đã cho người theo dõi từ nhiều tháng nay.
Archibald đeo kính và để nhìn cho rõ bức ảnh. Hắn đã từng xem hàng chục tấm ảnh chụp Martin, aacute;ng màu gần như ngả vàng của cô thường che mất đôi mắt, và cô cũng chẳng buồn lấy tay vén lên. Ánh sáng lúc cuối chiều khiến khuôn mặt cân đối của cô lại càng trở nên xinh đẹp, khiến cho ở cô có cái gì đó chợt bừng lên rồi tắt lịm.
Martin chợt hiểu ra rằng cả thời gian lẫn khoảng cách cũng không hề làm phai nhạt tình yêu của anh.
Song một tình yêu khiến cho con người ta phải đau khổ muốn chết liệu có thực sự là tình yêu?

Động cơ máy bay khạc lên vài tiếng, giống như bị nghẹt bởi đã nuốt nhầm một cái đinh ốc nằm ngang, rồi lấy lại hơi trước khi nổ rổn rảng và dần trở nên êm hơn.
Chẳng hề tỏ ra đắc thắng, Archibald thận trọng trèo xuống, ra khỏi chiếc thủy phi cơ và chùi hai tay vào một mảnh vải.
- Vấn đề không phải tại bộ chế hòa khí mà là do một trong mấy cái nắp xi lanh. Cho dù có thể dùng tạm trong một thời gian, song cũng nên nghĩ tới việc thay chúng đi.
Hắn mặc lại áo vest và sửa lại áo len rồi quay về phía Gabrielle, mỉm cười.
- Về chuyện bữa tối, tất nhiên chỉ là đùa thôi. Có điều, nếu cô năn nỉ thì...
Bàng hoàng, cô thoáng ngần ngừ. Cô muốn kéo dài thêm giây phút này, muốn biết thêm về người đàn ông này, song cô lại không muốn tỏ ra quan tâm.
- Không, tôi sẽ không năn nỉ.
Archibald chấp nhận ngay lời phán quyết. Hắn với lấy chiếc mũ và chào cô:
- Tạm biệt Gabrielle.
- Tạm biệt.
Hắn rời khỏi căn nhà gỗ và đi về phía bãi đậu xe.
Lúc này, cô không muốn ông ta ra đi. Cô muốn nghe ông ta nói vì những lời nói của ông ta khiến cô cảm thấy dễ chịu. Cô muốn biết điều gì ở ông ta khiến cô cảm thấy mất thăng bằng. Cô muốn, song cô không dám.
Hắn đã bắt đầu nổ máy chiếc xe phân khối lớn, nhưng rồi lại nói:
- Suy cho cùng, cô chỉ nhận lời đi chơi với những người mà cô không thích, có phải không?
- Đúng vậy, cô nói thì thào như tiếng thở.
- Vì sao?
- Vì những người khác, tôi sợ sẽ mất họ, Gabrielle thừa nhận.
Cô đã đầu hàng. Cô biết ông ta đọc được ý nghĩ của cô giống như một cuốn sách. Ông ta đã tìm ra điểm yếu, vết thương lòng, nỗi xấu hổ, vết xước đang rỉ máu, độ sâu của những vết thương, gọng kìm đang siết chặt lấy bụng cô.
Hắn đội mũ bảo hiểm vào, hạ kính xuống rồi nhìn cô lần cuối.
Cô có đôi mắt sáng và lấp lánh, giống như vừa mới khóc.
Đứng giữa bến, cô thấy mình thật mỏng manh và gió có thể thổi bay cô đi như một chiếc lá.
Có điều gì đó đang đùa giỡn giữa họ. Đó chẳng phải là sự quyến rũ, không phải ham muốn, song lại có một sức mạnh thật rõ ràng, hiển nhiên.
Archibald nhấn nút khởi động và chiếc xe bốn thì bắt đầu rung lên. Hắn vừa cài số một thì đột nhiên Gabrielle đuổi theo sau và trèo ngay lên ngồi trên yên sau. Hắn cảm thấy cô bấu chặt lấy eo và tựa đầu lên vai hắn.
Archibald bèn tăng ga và chiếc mô tô tan vào trong ánh hoàng hôn.

Chú Thích
1. Nhà sản xuất phim nổi tiếng người Mỹ, đã sản xuất rất nhiều phim truyền hình về đề tài cảnh sát: Chuyên viên, FBI: chứng cứ biến mất, Cold Case... (Chú thích của tác giả).