Chương 27
Ở Nơi Nào Đó Bên Ngoài Thế Gian (1)

    
nh còn lại gì, từ tình yêu của em?
Chỉ còn tiếng nói bỗng không còn vang vọng
Chỉ còn ngón tay, chẳng bấu víu vào đâu
Chỉ còn làn da thương nhớ tay em
Và nỗi sợ, tình yêu em còn đó
Ngày mai đang dần tàn.
Charles AZNAVOUR

Bệnh viện Lenox - 3h 58
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, nụ cười làm rạng rỡ khuôn mặt Claire Giuliani. Ca mổ đã diễn ra khá suôn sẻ. Cô đã mở hộp sọ để hút sạch các cục máu đông cho Martin.
Ca mổ can thiệp đã kết thúc. Cô nhìn màn hình theo dõi: các chỉ số đã trở lại ổn định và khá tốt. Chàng trai người Pháp có một cơ thể thật vững vàng!
Claire thấy hài lòng. Chiếc iPod của cô cắm vào loa đang phát một bài hát của Bob Marley.

Khu vực xuất phát - 3h 59
Bài hát No Woman No Cry của Bob Marley được phát to hết cỡ qua hệ thống loa của sân bay.
Martin lang thang cạnh ô kính rộng nhìn ra đường băng, hai bên là những cọc tiêu phát sáng. Khu vực đậu máy bay trải dài ngút tầm mắt, nơi đón chờ hàng chục chiếc máy bay giống hệt nhau: những máy bay đường dài bốn động cơ phản lực hai cầu, đang đều đặn trình diễn những vũ điệu nhịp nhàng được điều khiển từ tòa tháp khổng lồ có vách màu xanh phơn phớt.
Khao khát niềm vui sống và cảm giác tự tin vừa mới tìm lại được, Martin cho chạy lại trong tâm trí bộ phim về sáu tháng vừa qua của anh: kể từ cuộc chạm trán đầu tiên của anh với Archibald trên một cây cầu Paris cho tới cuộc nói chuyện kỳ lạ đêm nay trong quán bar bên ngoài thế giới. Suốt sáu tháng, anh đã sống mà không hề nhận ra có một sự lột xác mãnh liệt đã biến anh trở thành một người đàn ông. Cuộc trò chuyện vừa rồi đã giải phóng anh khỏi nỗi sợ hãi. Lúc này, anh cảm thấy mình như thăng hoa, bước vào một sứ mệnh mới. Trong dãy hành lang được dệt bằng những sợi ánh sáng, anh nắm chặt trong tay tấm thẻ do Archie để lại: chiếc chìa khóa thần sẽ đưa anh trở về với cuộc sống và tình yêu.
Trong hành lang dài ngập tràn ánh sáng này, anh muốn chạy thật nhanh và hét thật to lên sự khuây khỏa của mình.
Trong hành lang ngập tràn ánh sáng này, anh thấy mình được giải thoát.
o O o - Khu vực xuất phát - 4h 21
Nhà hàng trống trơn. Người ta đã tắt toàn bộ đèn trong đại sảnh. Ánh sáng mờ ảo hắt ra từ bệ tường khiến nơi này trông giống như một hộp đêm tĩnh lặng, vắng vẻ chẳng có ai đến nhảy.
Ngồi run lật bật trên ghế băng, những lọn tóc dính bết vào gương mặt phờ phạc, Lizzie đang ngủ một giấc ngủ đầy bất an. Martin lấy áo khoác của mình đắp cho cô bé rồi ngồi xuống ghế đối diện.
Cô bé mới mười bốn tuổi còn anh đã gần ba mươi lăm.
Nó đáng tuổi con gái anh.
Mới chỉ biết nó được vài giờ, nhưng anh cảm thấy mình phải có trách nhiệm với nó.
Anh châm một điếu thuốc và nhắm mắt lại lặng lẽ hút.
Thời thơ ấu...
Thời thơ ấu của chính anh...
Những kỷ niệm vụn vặt, không xấu, không đẹp. Âm thanh vọng về từ một nơi anh đã muốn cất vào miền xa thẳm, song tiếng vọng vẫn còn vang dội.
Vùng ngoại ô, Évry...
Bầu không khí đôi khi tù túng của một sân chơi.
Để tự làm hòa với chính mình, anh vẫn luôn đứng ra bảo vệ những đứa trẻ yếu hơn, và đôi lúc đương đầu với nguy cơ phải trả giá rất đắt: bị tẩy chay, trả thù, sự vô ơn của những kẻ đã từng được anh giúp.
Song anh làm những điều đó chẳng hề vì điều gì.
Kẻ mạnh hơn luôn cần bảo vệ kẻ yếu chứ không phải cố đàn áp hay phớt lờ họ: anh vẫn luôn mang trong người lý tưởng về tình bằng hữu.
Một lý tưởng đã luôn luôn dẫn đường và cho phép anh, ngay cả trong những thời điểm tăm tối nhất trong sự nghiệ!!!14160_28.htm!!! Đã xem 33309 lần.


Nguồn: mọt sách
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 9 tháng 1 năm 2013

Truyện Giới thiệu tác giả Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 mê, chúng ta chuyển bệnh nhân lên phòng mổ!

Khu vực xuất phát - 1h12
Archibald mở cửa quán bar Harry's Bar.
Bầu không khí ấm cúng, được cách âm gợi nhớ tới các câu lạc bộ của London, với tường lát gỗ gụ, ghế da cũ kiểu Chesterfield và những ghế dài bọc vải nhung màu đỏ Bordeaux.
Hắn băng qua chỗ dành cho người hút thuốc và đến gần chỗ Martin đang ngồi nhấm nháp một ly mojito.
Nhìn ly cocktail của anh chàng cảnh sát trẻ, hắn bĩu môi vẻ hoài nghi không che giấu:
- Thứ đồ uống này dành cho đàn bà chứ, phải không?
Martin cố tình lờ đi.
Archibald săm soi quầy rượu bằng con mắt của người sành sỏi, một dãy dài những chai rượu whisky được xếp đều tăm tắp sau quầy bar như những giá sách cổ trong thư viện. Đột nhiên, hắn sáng mắt lên khi thoáng nhìn thấy báu vật: một chai Glenfiddich loại quý hiếm, được sản xuất năm 1937, nhãn rượu scotch lâu đời nhất trên thế giới.
Hắn gọi một ly và ngắm nghía, vẻ hài lòng, thứ chất lỏng quý giá màu hổ phách.
- Cứ để luôn chai rượu trên bàn, cậu bé! hắn tuyên bố với nhân viên quầy bar.
Martin liếc mắc quan sát hắn. Lúc này, Archie đang hít hà ly rượu của mình với vẻ hào hứng không hề che giấu, thưởng thức mùi hương caramel, sô cô la, đào và quế. Sau đó, hắn nhấp một hớp rượu và khoan khoái tận hưởng những hương vị tinh tế.
Hắn rót thêm một ly, đưa cho Martin:
- Hãy thử một nhấp xem, chàng trai! Cậu sẽ thấy: nó khác hẳn cái thứ nước có ga của cậu.
Martin thở dài, nhưng Archibald đã khơi dậy sự tò mò của anh.
Đến lượt mình, anh nhấp một ngụm whisky và, cho dù chẳng phải một chuyên gia, anh vẫn bị cám dỗ bởi những hương vị hòa quyện của thứ rượu mạnh này.
- Thế nào? Cậu thấy sao?
- Đúng là xé họng! Martin thừa nhận và uống một hơi cạn ly scotch.
- Cậu có biết tôi bắt đầu thấy thích cậu không! Thôi nào, giờ thì chúng ta sẽ tìm chỗ nào yên tĩnh mà ngồi, hắn vừa đề nghị vừa mang chai Glenfiddich đi.
Martin do dự không muốn theo. Anh căm hận Archibald ghê gớm, nhưng anh lại không có đủ can đảm ngồi một mình trong suốt những giờ cuối cùng này. Và việc ngồi cùng với kẻ thù truyền kiếp vừa khiến anh hài lòng lại vừa làm anh khó chịu.
Hai người đàn ông ngồi xuống chiếc trường kỷ bọc da, đặt quanh một chiếc bàn thấp bằng gỗ keo và gỗ xoài đánh vecni.
Với nội thất sang trọng, khung cảnh nơi này nhuốm vẻ "câu lạc bộ dành cho các quý ông", theo kiểu "thời xa xưa", nơi những người đàn ông thường tụ tập để thưởng thức một điếu xì gà và một ly cognac trước khi bắt đầu một ván bài bridge trong lúc nghe nhạc của Sinatra.
- Tôi mời cậu một điếu xì gà chứ?
Martin từ chối:
- Ông có biết niềm vui nào khác trong cuộc sống ngoài uống rượu, hút thuốc hoặc ăn trộm những bức tranh không?
- Ồ, thôi đi, cậu đừng có giảng cho tôi nghe những giáo lý ẩm ương kiểu Coca không đường của cậu. Cậu cứ làm như nó tốt hơn cho sức khỏe thật ấy!
Martin cau mày, Archie khẽ nhếch miệng cười:
- Phải, tôi cũng biết được đôi điều về cậu, Martin Beaumont...
- Thực ra ông biết được những gì?
- Tôi biết cậu là người dũng cảm và chân thành. Tôi biết cậu sống bằng lý tưởng, rằng người ta có thể đặt lòng tin ở cậu và theo cách riêng của mình, cậu là một người có tâm.
- Nhưng...
- Nhưng sao?
- Thường khi người ta mở màn bằng một tràng những lời khen ngợi, chắc chắn là để rào đón cho một loạt những lời chỉ trích, có đúng không?
Archie trợn mắt nhìn.
- Chỉ trích? Phải, nếu cậu muốn tôi cũng có thể nói.
Martin sẵn sàng tiếp chiến:
- Mạnh dạn lên, ông không phải ngại.
- Trước hết, cậu không hiểu gì về phụ nữ.
- Tôi không hiểu gì về phụ nữ ư!
- Không. Suy cho cùng, cậu nhìn thấy ở họ những điều mà người khác không nhìn thấy, song cậu lại không hiểu chút gì về những điều phụ nữ nói. Cậu không biết cách giải mã.
- Thật sao? Ông hãy thử nói rõ hơn một chút...
Archibald nheo mắt cố tìm một ví dụ.
- Khi một người phụ nữ nói không với cậu, điều đó thường có nghĩa là có, nhưng em sợ.
- Ái chà, tiếp đi.
- Khi phụ nữ nói có thể, điều đó thường có nghĩa là không.
- Thế khi phụ nữ nói c&ảnh như đẹp hơn: mặt đất sáng bóng hơn, các ô cửa kính mỏng hơn và trong hơn, hành lang dài hơn và tràn ngập một thứ ánh sáng gây choáng váng...
Giờ thì hắn biết nơi này không còn nguy hiểm nữa vì hắn đã vượt qua mọi thử thách và phá bỏ hết cạm bẫy.
Nơi này không phải là nơi tất cả mọi thứ đều kết thúc, mà là nơi tất cả mọi thứ bắt đầu.
Nơi này không phải là một sự tình cờ, mà là nơi hò hẹn.
Nơi này là nơi gặp gỡ của cả quá khứ, hiện tại và tương lai.
Một nơi mà đức tin thay chỗ cho lý trí.
Một nơi mà người ta từ bỏ nỗi lo sợ để đến với tình yêu.

8h 01
Cơn mưa dai dẳng, xen lẫn những tia chớp và những tiếng sấm rền vang, đã quất xuống thành phố từ nhiều giờ.
Gabrielle đã kéo mui xe lên, nhưng cơn giông quá dữ dội đã nhấn chìm thanh gạt nước dưới một làn mưa xối xả khiến chiếc Ford Mustang phải vật lộn khó nhọc để tìm đường.
Mặc dù cô gái đã thuộc lòng con đường này, song cô vẫn phải tập trung cao độ để không bỏ lỡ lối ra số 33 dẫn đến một khu phố buồn tẻ thuộc vùng ngoại ô phía Nam, nơi tập trung nhiều tòa nhà văn phòng.
Cô cho xe vào bãi đậu ngoài trời của một tòa nhà cao khoảng chục tầng màu xám: trung tâm chăm sóc Mount Sinery.
Trong sảnh, nhân viên lễ tân chào cô bằng tên và đưa cho cô tấm thẻ khách. Gabrielle cảm ơn rồi vào thang máy đi lên tầng trên cùng: tầng dành cho những bệnh nhân điều trị dài hạn. Từ suốt mười lăm năm qua, những cử chỉ lặp đi lặp lại mỗi tuần một lần đã trở thành thói quen máy móc.
Căn phòng nằm cuối dãy hành lang cuối cùng được đánh số 966.
Gabrielle bước vào phòng và đến gần cửa sổ, nâng bức mành cửa lên cho ánh sáng xám xịt từ bên ngoài lọt vào phòng.
Rồi cô quay đầu lại phía giường bệnh:
- Con chào mẹ

Chú Thích
1N'importe où hors du monde, thơ của Charles Baudelaire. (Chú thích của tác giả).
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: mọt sách
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 9 tháng 1 năm 2013

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--
- Tôi hứa, Martin nói.
- Được, tôi không có khiếu lắm trong việc nói lời tạm biệt...
- Chúc may mắn.
- Chúc cậu may mắn, chàng trai.
Điểm xuất phát Điểm đến Ngày Giờ Số ghế
Khu vực xuất phát Chết 26/12/2008 9h00 6B
Chỉ còn ba tiếng nữa. Chỉ còn ba tiếng nữa là đến giờ...
- Sữa chua Hy Lạp, dâu tươi, vải, bánh mì nướng và một ly sô cô la thật nóng! Martin vui vẻ nói và đặt lên bàn một khay đồ ăn sáng.
Anh mỉm cười với cô bé rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh trên ghế dài và bắt đầu làm cho cô bé một miếng bánh mì phết bơ.
Cô hớp một ngụm cacao rồi cắn một miếng bánh mì nướng thật to. Con người không thể chỉ sống bằng tình yêu và nước lã, ngay cả trong khu vực xuất phát này...
- Này, người đưa thư đã ghé qua đây, anh nói đùa và chìa cho cô bé chiếc phong bì.
Ánh mắt lúng túng, cô bé sững người không phản ứng, cứ giữ nguyên chiếc phong bì trong tay.
- Nào, mở ra xem đi!
Cô bé xé phong bì ra và thấy bên trong có một tấm vé máy bay mới.

Chú Thích
1. Tựa đề một cuốn tiểu thuyết của Dinaw Mengestu lấy cảm hứng từ một câu nói của Dante. (Chú thích của tác giả).
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: mọt sách
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 9 tháng 1 năm 2013

--!!tach_noi_dung!!--
--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- ---~~~mucluc~~~---