Chương 16
Anh Đã Tới California

    
ấm bản đồ cuộc sống được gấp lại nên chúng ta chẳng thể nào nhìn được một lối đi lớn xuyên suốt đường đời, mà đi đến đâu, sẽ luôn có một đoạn đường mới mẻ mở ra đến đó.
Jean COCTEAU

San Francisco
Ánh sáng.
Sự êm dịu.
Làn gió nhẹ.
Bầu trời như của mùa xuân.
Một bài hát của nhóm Beach Boys vọng ra từ chiếc đài trên xe.
Và bầu trời Paris xám xịt giờ chỉ còn là một kỷ niệm.
Ngồi sau tay lái chiếc xe thể thao mới thuê, Martin leo lên những con đường dốc đứng, hai bên là những ngôi nhà theo kiến trúc Victoria uốn lượn như đường tàu. Mặc dù chỉ còn hai ngày nữa thôi là đến Noel, song ánh nắng mặt trời ngập tràn trong thành phố và mùi biển phảng phất, rất gần, giống như đang ở bên bờ Địa Trung Hải.
Khu phố độc đáo này trông như vừa được sơn lại bằng màu phấn nhưng vẫn còn nguyên vẹn bầu không khí thư thái và màu nhiệm làm say lòng người như anh đã biết thừoi trai trẻ. Anh vẫn còn nhớ như in tất cả: tiếng ồn ào từ bến cảng vọng lên, làn gió mát lành của đại dương, những chiếc tàu cáp kéo có từ những năm 1950, với những tấm vách bằng gỗ và những chiếc chuông đồng.
Anh phóng vượt qua một chiếc xe buýt điện cắm cờ ủng hộ Obama, rồi anh nhìn thấy vịnh với làn nước xanh thăm thẳm bao quanh là những ngọn đồi trong lúc chạy xe xuống gần bờ biển.
Lần đầu tiên trong đời, anh đi hết hai cây số chiều dài cầu Cổng Vàng bằng ô tô, say sưa ngắm nhìn qua kính chiếu hậu khung cảnh thành phố đắm mình trong vịnh. Sau đó, anh theo những đường lượn vòng gấp của con đường nhỏ dẫn tới Sausalito. Những ngôi nhà tráng lệ nằm dựa lưng vào ngọn đồi từ lâu đã thế chỗ cho những khu nhà tạm bợ của thế hệ hippi đầu tiên, nhưng trong khung cảnh xa hoa này, Martin chỉ nghĩ tới một điều duy nhất: anh sắp gặp lại Gabrielle.
Chuyện tình của họ đã bắt đầu tại đây, dưới ánh nắng hè năm 1995.
Suýt nữa thì nó đã kết thúc vào một đêm Noel, trong giá lạnh và đau đớn tại một quán bar ở Manhattan.
Mười ba năm sau, số phận lại chuẩn bị lật lại những con bài mới để mở ra một ván chơi mà cả hai người đều không chờ đợi.

- Quỷ tha ma bắt đi cho xong! Gabrielle rủa và đóng nắp túi đựng đồ nghề lại. Bộ chế hòa khí lại dở chứng nữa rồi!
Cúi người xuống động cơ của chiếc thủy phi cơ, cô nhảy xuống đất bằng vẻ khéo léo nhanh nhẹn như một con mèo.
- Không sao cả, Sunny an ủi cô. Chúng ta sẽ sửa lại!
- Chú lúc nào cũng không sao cả! Nhưng còn đống hóa đơn của cháu, lấy gì mà thanh toán nếu cháu không thể chở khách được nữa?
- Mình vẫn còn con Sessna cơ mà.
- Ba chỗ thay cho sáu chỗ, coi như nửa doanh thu tan thành mây khói rồi!
Cô chống nạnh và đứng lặng ngắm nhìn thứ đang khiến mình băn khoăn: Nam Thập Tự, chiếc thủy phi cơ Latécoère 28 cổ, một chiếc thủy phi cơ động cơ đơn duyên dáng, bọc gỗ thông bá hương phun véc ni và bồi vải. Lớp sơn màu đỏ Bordeaux được trang điểm thêm những đường kẻ màu vàng lấp lánh như hàng ngàn ánh lửa, trông nó thật tuyệt vời và thu hút sự chú ý của tất cả những người đi dạo.
Thoạt nhìn, trông nó phù hợp với một chỗ trong bảo tàng hơn là đậu trên mặt nước, nhưng Gabrielle đã tân trang lại toàn bộ, dốc hết các ngày nghỉ cuối tuần và phần lớn tiền dành dụm của cô vào nó. Cùng với nhà thuyền và chiếc xe Mustang cũ kỹ, chiếc phi cơ này là tàn sản duy nhất do mẹ cô để lại, và cô nâng niu nó như chính con ngươi của đôi mắt mình.
Cô gái kiểm tra lại những nút thắt kiểu lính thủy đang ghìm chiếc phi cơ vào cột rồi quay lại căn nhà gỗ nhỏ nơi Sunny đang bận rộn với những người khách muốn đặt chỗ, rồi bán kem và đồ uống cho người đi dạo.
Bãi vịnh này trông giống như một hồ nước được một rừng thông bao bọc xung quanh. Vào cuối buổi chiều, ánh sáng dịu nhẹ, không khí trong l&agra!!!14160_14.htm!!! Đã xem 33294 lần.


Nguồn: mọt sách
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 9 tháng 1 năm 2013