CHƯƠNG 10

     tone và những người bạn kịp nhảy lên thuyền và chèo đi. Sương mù lúc này dày đặc khiến cho việc định hướng trở nên khó khăn. Có lẽ họ đang ở trong dòng Con lạch nhỏ cách hòn đảo chỉ khoảng mười foot khi hai gã đàn ông lao ra khỏi rặng cây và nhìn thấy họ.
“Chèo hết sức vào và úp mặt xuống dưới,” Stone nói với Reuben. Đối với ông thì không cần phải nhắc nhở thêm.
Đôi vai rộng và hai cánh tay vạm vỡ của ông chuyển động với sức mạnh của Hercules, và chiếc thuyền nhỏ lao vọt ra khỏi bờ.
Stone quay sang những người khác trong thuyền thì thào. “Đừng để chúng nhìn thấy mặt các cậu. Caleb, bỏ mũ ra!” Tất cả đều lập tức nằm bẹp xuống, Caleb thì lột bỏ chiếc mũ quả dưa của mình ra và nhét nó và giữa hai đầu gối đang run lẩy bẩy. Milton thì đã bắt đầu đếm ngay khi đặt chân lên thuyền. Hai gã đàn ông trên bờ ngắm vào con mồi của mình, nhưng sương mù khiến chúng khó ngắm mục tiêu. Cả hai cùng nổ súng, nhưng những phát đạn của chúng chỉ làm nước bắn lên tung tóe một cách vô hại cách chiếc thuyền cả foot.
“Chèo đi, Reuben, chèo đi,” Caleb khiếp đảm thở không ra hơi và cố nằm xuống thấp hơn.
“Thế cậu nghĩ tôi đang làm cái chết tiệt gì đây chứ?” Reuben quát lên, mồ hôi nhỏ ròng ròng trên mặt ông.
Những kẻ săn đuổi ngắm lại cẩn thận hơn và bắn thêm hai phát nữa. Một đầu đạn tìm được mục tiêu của mình, làm những mảnh dăm gỗ bắn tung tóe và trúng vào bàn tay phải của Stone. Máu rỏ xuống qua kẽ ngón tay ông và dính vào mép thuyền. Ông vội vàng băng cầm máu lại bằng chiếc khăn tay mà ông đã dùng khi kiểm tra thi thể của Patrick Johnson.
“Oliver!” Milton kinh hoàng thét lên.
“Tôi không sao cả,” Stone trả lời. “Cứ nằm thấp xuống!”
Hai tay súng nhận ra sự vô ích của cuộc tấn công, chạy vụt đi.
“Chúng đang đi lấy xuồng của chúng đấy,” Stone cảnh báo.
“Hừ, nếu vậy thì chúng ta có chút rắc rối đấy, vì xuồng của chúng có động cơ,” Reuben hậm hực. “Tôi sẽ chèo nhanh hết sức có thể, nhưng trong bình của tôi không còn nhiều xăng lắm đâu.”
Stone kéo tay áo của Caleb, “Caleb, cậu cầm lấy một mái chèo và tôi sẽ cầm cái còn lại.” Reuben ngồi tránh sang một bên, và hai người kia bắt đầu chèo với tất cả sức mạnh của mình.
Bình thường thì sau khi rời hòn đảo họ sẽ đi về phía Bắc của dòng sông và quay về điểm xuất phát ban đầu. Nhưng giờ thì đơn giản là họ chỉ muốn vào đến bờ càng nhanh càng tốt, điều đó có nghĩa là đi thẳng về phía Đông. Họ vượt qua chỏm phía Tây của hòn đảo và rẽ thẳng một mạch về phía Georgetown.
“Ôi, chết tiệt thật!” Reuben đang trừng trừng nhìn lại về phía hòn đảo sau khi nghe thấy tiếng động cơ xuồng tiến lại gần. “Hãy chèo như thể cuộc sống của các cậu phụ thuộc vào điều đó,” ông gầm lên với Caleb và Stone. “Vì chắc chắn đúng là như vậy.”
Khi nhận thấy Caleb và Stone đang mệt dần, Reuben đẩy hai người qua một bên và lại cầm lấy mái chèo, khua mạnh với tất cả sức mạnh đáng nể của ông.
“Tôi nghĩ chúng đang tiến lại gần,” Caleb nói không ra hơi.
Một phát súng găm ngay sát cạnh ông, và Caleb cùng với Milton nằm bẹp xuống dưới đáy thuyền.
Stone hụp đầu xuống đúng lúc một viên đạn khác bay sượt qua, và rồi ông nghe thấy tiếng Reuben kêu lên.
“Reuben?” ông quay sang nhìn bạn mình.
“Không sao đâu, chỉ sượt qua thôi, nhưng tôi đã quên mất là những vết thương này mới rát làm sao.” Reuben nhăn mặt nói thêm, “Chúng sắp tóm được chúng ta rồi, Oliver. Sẽ là năm cái xác cho lũ khốn nạn này đêm nay.”
Stone nhìn về phía những ánh sáng mờ ảo thành vệt của Georgetown đang chìm vào giấc ngủ. Mặc dù dòng sông ở đoạn này tương đối hẹp, với làn sương mù họ vẫn còn quá xa để bất kỳ ai trên bờ có thể nhìn thấy những gì đang xảy ra. Ông ngoái lại nhìn chiếc xuồng đang tiến đến mỗi lúc một gần hơn. Lúc này ông có thể nhìn rõ cái bóng nhìn nghiêng của hai người đàn ông trên xuồng. Tâm trí ông vụt hiện quay trở lại vgì chúng ta nên làm.”
Stone quỳ xuống bên cạnh ông và nói khẽ nhưng rất dứt khoát, “Đây là một vụ hành quyết được làm giống như một vụ tự sát, Reuben. Những tên này là sát thủ chuyên nghiệp, và tôi muốn biết kẻ bị hại là ai và điều gì mà anh ta biết đã dẫn đến cái chết của anh ta.” Ông vừa nói, vừa rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay và quấn quanh bàn tay mình, và lục lọi trong túi của người đàn ông đã chết, lấy ra một chiếc ví. Ông điềm tĩnh mở nó ra, và tất cả đều đăm đăm nhìn vào tấm bằng lái qua lần nhựa plastic trong suốt. Reuben rút chiếc bật lửa ra bật lên để Stone có thể đọc được những thông tin trên tấm bằng lái.
“Patrick Johnson,” Stone đọc. “Anh ta sống ở Bethesda.” Stone cất chiếc ví trở lại, lục trong túi khác và rút ra mẩu giấy mà tên giết người đã để lại. Dưới ánh sáng le lói của chiếc bật lửa, ông đọc nội dung của lá thư bằng giọng khe khẽ.
“Tôi xin lỗi. Tất cả thật quá sức chịu đựng. Tôi không thể sống với điều này thêm được nữa. Đây là cách duy nhất. Tôi xin lỗi. Vô cùng xin lỗi.” Và nó được ký tên là Patrick Johnson.
Caleb chậm rãi bỏ chiếc mũ quả dưa trên đầu mình xuống để tỏ lòng tôn trọng người chết và mấp máy đọc một lời cầu nguyện.
Stone tiếp tục, “Chữ viết rất rõ ràng. Tôi nghĩ cảnh sát sẽ cho rằng nó được viết trước khi anh ta tự chuốc cho mình say mềm rồi tự sát.”
Reuben nói, “Anh ta nói anh ta xin lỗi trước khi chúng giết anh ta.”
Stone lắc đầu, “Tôi nghĩ là lúc đó anh ta nói xin lỗi về chuyện khác cơ. Những từ trên mảnh giấy này chỉ là đánh lạc hướng, một kiểu thư tuyệt mệnh trước khi tự sát.”
Stone cất mảnh giấy vào chỗ cũ. Trong khi làm như vậy, tay ông vướng phải thứ gì đó trong túi áo của người chết. Ông rút ra một chiếc ghim cài áo nhỏ màu đỏ và nheo mắt nhìn nó trong bóng tối.
“Cái gì thế?” Reuben hỏi, và gí chiếc bật lửa lại gần hơn.
Caleb nói với giọng thì thào, “Nhỡ chúng quay lại thì sao?”
Stone cất chiếc ghim trở lại chỗ cũ và sờ vào quần áo của Johnson. “Tất cả đều ướt sũng rồi.”
Reuben chỉ vào chiếc túi nhựa, “Theo cậu cái này là thế nào?”
Stone ngẫm nghĩ trong giây lát, “Tôi nghĩ là tôi hiểu mục đích của nó và bộ quần áo bị nhúng ướt nữa. Nhưng Caleb nói đúng, chúng ta nên đi khỏi đây thôi.”
Họ chạy đi và rồi nhận ra không thấy Milton đi cùng. Họ quay lại và thấy ông đang cúi người bên người đã chết và đếm, tay sờ soạng trên cái xác.
“Ôi, Milton, chúng ta thực sự phải đi thôi,” Caleb khẩn thiết nói.
Tuy nhiên, có vẻ như Milton bị chấn động mạnh đến nỗi ông vẫn cứ thế đếm.
“Ôi, vì Chúa,” Reuben rên rỉ, “Tại sao tất cả chúng ta không cùng đếm với nhau cho đến khi chúng quay lại và cho chúng ta mấy viên đạn?”
Stone đặt một bàn tay trấn an lên cánh tay Reuben và bước lại gần Milton. Ông cúi xuống nhìn khuôn mặt của Patrick Johnson. Anh ta còn trẻ, mặc dù cái chết đã bắt đầu làm anh ta biến dạng. Stone quỳ xuống và khẽ đặt một bàn tay lên vai Milton rồi dịu dàng nói, “Bây giờ chúng ta không thể làm được gì cho anh ta nữa đâu, Milton. Và nguồn an ủi cậu tìm thấy trong việc đếm, cùng với cảm giác an toàn và yên tâm mà cậu đang tìm kiếm, có thể bị xóa tan nếu hai tên kia quay trở lại.” Ông nói thẳng ra, “Chúng có súng, Milton, chúng ta thì không.”
Milton dừng nghi thức của mình lại, cố kiềm chế một tiếng thổn thức và nói với giọng run rẩy, “Tôi không thích bạo lực, Oliver.” Milton ghì chặt lấy chiếc ba lô vào ngực mình và rồi chỉ vào cái xác. “Tôi không thích cái đó.”
“Tôi biết, Milton. Chẳng ai trong chúng ta thích cả.”
Stone và Milton cùng đứng thẳng dậy. Reuben thở phào nhẹ nhõm bước theo hai người tới lối đi dẫn tới chiếc thuyền của họ.

 

Warren Peters, kẻ đã bắn phát súng giết chết Patrick Johnson, đang bước dọc đường mòn về nơi chúng giấu chiếc xuồng cao su, bỗng nhiên gã dừng phắt lại.
“Khốn nạn!” gã rít lên.
“Gì vậy?” Tyler Reinke vừa hỏi, vừa lo lắng nhìn quanh. “Tàu của cảnh sát à?”
“Không, gần như là một sai lầm.” Peters vục lấy ít đất và sỏi trong tay mình. “Khi chúng ta nhúng ướt hắn, nước đã làm sạch đế giầy của hắn. Nếu như hắn đi bộ đến đây qua rặng cây, đế giầy của hắn sẽ không thể sạch được. Bọn FBI sẽ không bỏ qua chi tiết đó đâu.”
Hai gã đàn ông vội vã quay lại theo lối đi và bước lại gần cái xác. Peters ngồi thụp xuống bên cạnh đôi giày của người bị giết rồi trát đất và sỏi lên đế giày.
“Nhanh trí đấy,” Reinke nói.
“Tôi thậm chí còn không muốn nghĩ đến điều gì có thể sẽ xảy ra nếu tôi không nhớ ra chi tiết này.” Hắn làm xong công việc của mình và bắt đầu đứng dậy, nhưng ánh mắt hắn chợt dán chặt vào một thứ.
“Đồ chó chết!” Peters thốt lên giữa hai hàm răng nghiến chặt. Hắn chỉ vào mảnh giấy mà hắn đã nhét vào túi áo của nạn nhân. Một góc mảnh giấy đang thò ra ngoài. “Tôi đã nhét nó sâu tít vào trong vì tôi không muốn nó lộ liễu quá. Tại sao bây giờ nhìn nó lại rõ như thế này?” Hắn nhét mảnh giấy trở lại vào trong túi áo của xác chết và nhìn đồng bọn của mình với ánh mắt dò hỏi.
“Hay là có con thú hoang nào đó đã sục sạo gần cái xác chăng?”
“Chỉ sau có vài phút ấy à? Và tại sao một con thú hoang lại đi sục sạo mảnh giấy thay vì thịt tươi chứ?” Hắn đứng lên, rút một chiếc đèn pin ra khỏi túi áo và kiểm tra mặt đất lát đá.
Reinke nói, “Chắc chắn anh đã nhớ nhầm về mảnh giấy. Có lẽ anh không đẩy nó vào sâu như anh nghĩ đâu.”
Peters tiếp tục kiểm tra khu vực xung quanh rồi cứng đờ người lại.
“Giờ thì gì nữa đây?” đồng bọn của hắn sốt ruột hỏi.
“Nghe đi, cậu có nghe thấy tiếng đó không?”
Reinke đứng yên và giữ im lặng cho đến khi miệng hắn há hốc.
“Có người đang chạy. Phía kia!” Hắn chỉ về phía bên phải, dọc theo một trong những lối mòn đi ngược chiều với hướng chúng vừa đi đến.
Hai gã đàn ông rút vũ khí ra và hộc tốc lao về phía tiếng động.
 

Truyện Bí Mật Núi Sát Nhân Giới thiệu: Phần mở đầu CHƯƠNG 1 CHƯƠNG 2 CHƯƠNG 3 CHƯƠNG 4 CHƯƠNG 5 CHƯƠNG 6 CHƯƠNG 7 CHƯƠNG 8 CHƯƠNG 9 CHƯƠNG 10 CHƯƠNG 11 CHƯƠNG 12 CHƯƠNG 13 CHƯƠNG 14 CHƯƠNG 15 CHƯƠNG 16 CHƯƠNG 17 CHƯƠNG 18 CHƯƠNG 19 CHƯƠNG 20 CHƯƠNG 21 CHƯƠNG 22 CHƯƠNG 23 CHƯƠNG 24 CHƯƠNG 25 CHƯƠNG 26 CHƯƠNG 27 CHƯƠNG 28 CHƯƠNG 29 CHƯƠNG 30 CHƯƠNG 31 CHƯƠNG 32 CHƯƠNG 33 CHƯƠNG 34 CHƯƠNG 35 CHƯƠNG 36 CHƯƠNG 37 ưng tại sao chúng ta phải làm gì chứ?” Caleb hỏi.
Stone đăm đăm nhìn ông. “Những kẻ đã giết người như vậy bao giờ cũng muốn dọn sạch tất cả những đầu mối, có nghĩa là chúng sẽ làm tất cả những gì có thể để lần ra chúng ta và thủ tiêu cả chúng ta nữa. Chúng ta không thể đến gặp cảnh sát vì những lý do mà tôi đã đưa ra. Vì vậy đề xuất nghiêm túc của tôi là...”
Reuben chen vào, “Là chúng ta hạ chúng trước khi chúng hạ được chúng ta.”
Stone đi tiếp, những người còn lại của Hội Camel vội vàng rảo bước theo ông.
--!!tach_noi_dung!!--

Tạo prc: Hoàng Liêm
Nguồn: Nhà xuất bản: Thời Đại, Smart Ebooks - fb.com/smartebooksvn
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 5 tháng 10 năm 2015

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--