CHƯƠNG 17

     lex bẻ lái đưa chiếc xe của mình ra khỏi Đại lộ George Washington, sau đó đi ngược lên dọc bờ sông Potomac, và đậu nó vào trong bãi đỗ dành cho đảo Roosevelt. Lối duy nhất để vào hòn đảo từ bãi đỗ xe là một chiếc cầu dài dành cho người đi bộ.
Bãi đỗ xe chật cứng xe tuần tra của cảnh sát và cả những xe không có dấu hiệu riêng của các cơ quan liên bang. Một đội của Văn phòng Pháp y thủ đô đang có mặt ở đây cùng với nhóm giám định hiện trường của FBI. Alex biết anh sẽ phải chạm mặt cơ man nào là những nhân vật diện vest và sắc phục trước khi chuyến viếng thăm của họ kết thúc.
“Một nơi bận rộn!” Simpson nhận xét.
“Ừ, kể cũng vui khi thấy FBI và Cảnh sát Đô thị tranh giành quyền lực trong vụ này. Đó là chưa kể cảnh sát thủ đô cũng đóng vai trò là bên thứ ba.”
Họ bước lên chiếc cầu và chìa phù hiệu của mình ra trước mặt một người cảnh sát đứng gác tại đó.
“Cơ quan Mật vụ ư?” tay cảnh sát mặc sắc phục thốt lên, không giấu nổi vẻ bối rối.
“Tổng thống cử chúng tôi đến. Lý do tuyệt mật.” Alex trả lời và tiếp tục bước đi.
Họ nhanh chóng bước dọc theo những lối đi có chỉ hướng dẫn đến hiện trường vụ án. Khi họ tiến lại gần hơn, Alex thoáng nghe thấy vài tiếng trao đổi lao xao và âm thanh của những chiếc điện thoại di động thi nhau xướng lên một màn hợp âm bằng các giai điệu được tải về. Alex rất tự hào về việc điện thoại của anh đơn giản chỉ đổ chuông khi có người gọi cho anh.
Hai đặc vụ bước vào khu vực lát đá ngay trước tượng đài của T.R, tại đây Alex nhìn quanh, quan sát những nhân vật đang tham gia điều tra vụ án.
Cảnh sát thủ đô và Cảnh sát Đô thị trông rất nổi bật nhờ sắc phục của họ và thái độ hơi có vẻ cung kính. Các nhân viên khoa học hình sự trông cũng rất dễ nhận ra. Những bộ vest đứng rải rác xung quanh trông có vẻ như sở hữu nơi này, là những anh chàng của FBI không thể lẫn vào đâu được. Tuy nhiên vẫn có những bộ vest khác mà Alex không thể xác định được.
Anh bước về phía trước khi nhận ra tay sếp của lực lượng Cảnh sát Đô thị. Thuyết phục được những người mặc sắc phục đứng về phe mình là một nguyên tắc rất quan trọng để tồn tại.
“Alex Ford, Cơ quan Mật vụ. Còn đây là đặc vụ Simpson.”
Viên cảnh sát bắt tay họ.
Alex nghiêng đầu về phía thi thể. “Đến lúc này chúng ta đã có những gì rồi?”
Viên cảnh sát nhún vai. “Có thể là tự tử. Có vẻ như anh chàng này đã tự bắn vào miệng mình. Chúng ta sẽ không thể biết chắc chắn chừng nào bên pháp y chưa tiến hành khám nghiệm tử thi. Người anh ta đang cứng đơ. Chúng tôi không thể nào cậy được miệng của anh ta ra mà không làm ảnh hưởng đến kết quả khám nghiệm.”
“Đằng kia là FBI đấy à?” Alex nghiêng đầu về phía hai nhân viên mặc áo vest đứng gần thi thể.
“Bằng cách nào mà anh đoán được?” viên cảnh sát hỏi với vẻ mặt thích thú.
“Thì viền áo choàng siêu nhân của họ thò ra ngoài áo khoác mà,” Alex trả lời. Nhận xét đó khiến viên cảnh sát cười khùng khục. “Thế còn mấy anh chàng kia?” anh hỏi và chỉ vào những người khác mà anh nhìn thấy trước đó, những người này đang khe khẽ nói chuyện với nhau.
“Mấy anh chàng của Carter Gray ở NIC,” viên cảnh sát nói. “Có lẽ họ đang phân tích xem al-Qaeda có ý đồ gì đối với Teddy Roosevelt.”
Alex bật cười và nói, “Anh làm ơn sao lại cho chúng tôi tất cả những gì anh tìm thấy được không? Sếp của tôi là một trong những người kỹ tính và thù lâu nhớ dai lắm.”
“Chắc chắn rồi, mặc dù từ đầu đến giờ chúng tôi cũng không mặn mà với vụ này lắm. Ví của anh ta vẫn còn nguyên, ngoài ra còn có một lá thư tuyệt mệnh và một khẩu súng đã bắn một viên rồi. Và trông có vẻ như anh ta đã tu hết cả một phần tư chai Scotch. Chắc anh cũng ngửi thấy đấy. Có cả dấu vân tay trên khẩu súng và cái chai, khẩu súng cũng đăng ký dưới tên anh ta. Chúng tôi sẽ cho kiểm tra vân tay để khẳng định chúng có phải là của người chết không.”
“Còn dư chất của thuốc súng trên tay thì sao?” Simpson hỏi.
“Chúng tôi không nhìn thấy chút nào. Nhưng khẩu súng có vẻ rất mới và được bảo quản tốt. Với một khẩu ổ quay không phải lúc nào cũng có dư chất.”
“Có dấu hiệu vật lộn không?” Alex hỏi. Viên cảnh sát lắc đầu.
“Một điều nữa,” Simpson nói. “Anh ta lái xe tới đây để làm việc đó à?”
“Không thấy có xe ở bãi đỗ,” viên cảnh sát nói.
“Hừm, có thể ai đó đã bắn anh ta rồi lái xe đi mất,” Simpson nói. “Nhưng nếu đây đúng là một vụ tự tử, thì làm thế nào anh ta lại đến được đây?”
“Có một chiếc cầu vượt dành cho người đi bộ ở mạn phía Bắc của bãi đỗ xe cắt ngang qua Đại lộ GW và nối với Đường Di sản và Cầu Chain,” viên cảnh sát nói. “Và một lối đi xe đạp cắt ngang qua chiếc cầu và kết thúc ở bãi đỗ xe dành cho hòn đảo. Nhưng chúng tôi không nghĩ anh ta tới đây bằng cách đó. Hẳn sẽ phải có ai đó nhìn thấy anh ta nếu anh ta sử dụng những tuyến đường đó.” Anh ta lưỡng lự. “Chúng tôi có một giả thuyết khác. Quần áo anh ta ướt sũng, quá ướt, không thể là do sương.”
Cuối cùng Alex cũng hiểu ra. “Sao cơ? Ý anh là anh ta đã bơi đến đây sao?”
“Có vẻ như vậy.”
“Tại sao? Nếu anh ta đã ở dưới nước rồi và lại muốn tự tử, vậy tại sao không tự tử luôn bằng cách uống căng một bụng nước sông Potomac?”
“Ừm, nếu như anh ta chỉ bơi ngang qua Con lạch nhỏ ở phía mạn Virginia, thì cũng không xa lắm,” viên cảnh sát nhận xét.
“Vâng,” Alex phản đối. “Nhưng nếu anh ta muốn đến đây từ hướng đó, tại sao không đi theo chiếc cầu đi bộ dẫn qua dòng Con lạch nhỏ, thay vì phải lội qua đó? Và nếu anh ta say khướt, có khi anh ta chết đuối ngay rồi cũng nên.”
“Sẽ không có chuyện đó nếu anh ta đến đây rồi mới uống chỗ Scotch đó,” viên cảnh sát trả lời. “Và còn chi tiết này nữa.”
Anh ta ra một số chỉ thị đối với một thành viên của nhóm khoa học hình sự đang tìm kiếm quanh khu vực. Người đàn ông này mang lại thứ gì đó và chìa cho viên cảnh sát. Anh ta giơ nó lên. “Chúng tôi đã tìm thấy cái này.” Đó là một cái túi nhựa với một cái túi nhựa khác bên trong.
Alex và Simpson chăm chú nhìn. Alex nhận ra câu trả lời trước tiên. “Anh ta dùng cái túi này để bọc khẩu súng cho đạn không bị ướt khi anh ta bơi sang đây.”
“Anh giành giải thưởng rồi. Đó là một khẩu ổ quay 22 với những viên đạn có bọc ngoài.”
“Theo tôi biết thì có một lá thư tuyệt mệnh,” Alex nói.
Viên cảnh sát rút cuốn sổ ghi chép của mình ra. “Tôi chép lại nguyên văn đây.” Anh ta đọc nó cho hai người nhân viên Mật vụ, và Simpson ghi lại câu đó vào sổ ghi chép của mình.
“Các anh có tờ giấy nguyên gốc không?” Alex hỏi.
“Và anh là ai?” một giọng nói chói tai cất lên.
Alex quay lại và thấy trước mặt mình một người đàn ông tầm thước, lực lưỡng trong bộ vest của Brooks Brothers, cà vạt tối màu và đôi giầy mũi da bóng lộn.
Alex rút phù hiệu của mình ra và tự giới thiệu bản thân cùng cộng sự.
Người đàn ông chỉ liếc qua những tấm phù hiệu trước khi tuyên bố, “Tôi là đặc vụ FBI Lloyd. Chúng tôi đã có những đặc vụ từ NIC ở đây để đại diện cho quyền lợi của Cơ quan Mật vụ rồi.”
Alex lấy lại tác phong một nhân viên luật pháp liên bang của mình. “Chỉ làm theo lệnh thôi, đặc vụ Lloyd. Và nói một cách trung thực, Cơ quan Mật vụ muốn tự đại diện cho lợi ích của mình. Và tôi chắc chắn FBI có thể hiểu là bị mất một người ở N-TAC là một vấn đề nhạy cảm, nhất là bây giờ chúng tôi thuộc Bộ Nội an thay vì Bộ Tài chính như trước kia.” Alex biết rằng Bộ Nội an có trọng lượng hơn là Bộ Tài chính trong giới các cơ quan thực thi luật pháp. Và nói gì thì nói, con khỉ đột nặng tám trăm pound là FBI dù sao cũng phải tôn trọng con khỉ đột nặng chín trăm pound là Bộ An ninh Nội địa.
Lloyd đang nhăm nhăm bật lại một câu cay độc nào đó nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Anh ta nhún vai. “Tốt thôi. Xin cứ việc đi mà chơi trò Sherlock Holmes. Cái xác ở ngay kia. Đừng có làm rối tung hiện trường vụ án lên là được.”
“Tôi đánh giá rất cao điều đó, đặc vụ Lloyd. Tôi đang hỏi về mảnh giấy được tìm thấy.”
Lloyd ra hiệu với một trong những nhân viên FBI mặc áo vest, và mảnh giấy được mang lại.
Lloyd nói, “Họ sẽ cho xử lý quần áo và những thứ đồ khác để tìm dấu vân tay, nhưng tôi nghĩ sẽ không có gì nhiều. Đây là một vụ tự sát.”
Simpson lên tiếng. “Tìm dấu vân tay ẩn trong quần áo thì không hiệu quả cho lắm, nhưng cái áo khoác mà anh ta đang mặc cũng không phải là một bề mặt tồi, nhất là vì tối qua thời tiết lại ẩm và rất lý tưởng cho việc lưu lại dấu vân tay. Các nhân viên kỹ thuật của anh có một cây gậy Superfume trong xe không? Với những bề mặt như vậy anh không thể chỉ dùng chất cyanogen để tìm ra dấu vân tay được.”
“Tôi cũng không biết là họ có hay không nữa,” Lloyd nói.
“Thật ra có lẽ sẽ tốt hơn nếu các anh mang bộ quần áo tới phòng thí nghiệm. Các anh có thể xử lý chúng trong một buồng kích nhiệt hoặc dùng thiết bị Megahime. Tôi biết là phòng thí nghiệm của FBI có những thiết bị này.” Cô chỉ vào mảnh thư tuyệt mệnh. “Cho cái đó vào một buồng nhiệt với chất ninhydrin hoặc DFOSPRAY, tất cả những gì có trên đó đều sẽ hiện ra.”
“Cám ơn vì lời gợi ý,” Lloyd xẵng giọng, mặc dù rõ ràng là anh ta rất ấn tượng với kiến thức của cô về kỹ thuật lấy dấu vân tay.
Alex nhìn Simpson với vẻ ngưỡng mộ đầy mới mẻ, và sau đó lại hướng ánh mắt của mình về phía Lloyd, tay đặc vụ FBI cũng đang kín đáo liếc trộm cô.
“Các anh cần xác nhận rằng trên mảnh giấy này đúng là chữ ký của anh ta,” Alex nói thêm.
“Tôi biết rồi,” Lloyd nói.
“Tôi có thể yêu cầu phòng thí nghiệm của Cơ quan Mật vụ làm việc này. Và xác định bất kỳ dấu vân tay nào có thể có trên đó.”
“Phòng thí nghiệm của FBI thì không đâu sánh bằng,” Lloyd bật lại.
“Nhưng phòng thí nghiệm của chúng tôi thì ít phải chờ đợi hơn. Chúng ta là một đội trong vụ này mà, đặc vụ Lloyd.”
Câu nói này dường như đã đánh thức một dây thần kinh hợp tác bị vùi sâu trong tâm thức của tay FBI bướng bỉnh. Một lát sau thái độ của anh ta hoàn toàn thay đổi. “Tôi đánh giá cao điều đó, đặc vụ Ford.”
“Xin cứ gọi tôi là Alex, cô ấy là Jackie,” Alex nói, và hất đầu về phía Simpson.
“Tốt thôi, tôi là Don. Thực ra chúng tôi phải cảm ơn các anh về lời đề nghị vừa rồi. Phòng thí nghiệm của FBI đang dồn ứ đủ các bằng chứng liên quan đến khủng bố. Anh sẽ phải ký vào đây về việc nhận bàn giao bằng chứng. Bên phòng Pháp y chặt chẽ về cái khoản này lắm.”
Alex làm theo và rồi chăm chú kiểm tra mảnh giấy qua lần túi plastic trước khi chuyển nó cho Simpson cầm. “Vậy chúng ta đã tìm thấy động cơ cho vụ tự tử chưa? Tôi nghe nói là anh ta sắp kết hôn.”
“Như thế chắc chắn cũng là đủ khiến nhiều anh chàng phải tự tử rồi,” viên cảnh sát nói.
Câu nhận xét đó làm bật ra một tràng cười sảng khoái từ tất cả mọi người trừ Simpson, trong giây lát trông như thể cô sắp rút súng ra và tự mình tạo ra vài cái xác chết.
Lloyd nói, “Còn quá sớm để khẳng định. Chúng tôi sẽ điều tra, nhưng chắc chắn là có vẻ Patrick Johnson đã tự tử.”
“Không có dấu hiệu nào cho thấy có người khác đã ở đây ư?” Simpson hỏi.
Viên cảnh sát trả lời, “Cũng có thể là có, nhưng rồi có đến năm mươi đứa học sinh đã càn quét qua đây. Sáng nay ở đây vẫn còn mù sương. Suýt chút nữa thì chúng vấp phải xác chết. Phải nói là chúng đã sợ hết hồn. Hơn nữa những phiến đá lát ở đây không giúp được nhiều trong việc lưu dấu chân và các dấu vết khác.”
“Anh ta đã sử dụng đường nào để tới đây?” Alex hỏi.
“Có lẽ là đường kia.” Viên cảnh sát chỉ về bên tay trái của mình. “Nếu anh ta bơi qua Con lạch nhỏ, con đường kia hẳn đã được anh ta sử dụng sau khi anh ta đi qua rặng cây và bãi đất.”
Lloyd nói thêm, “Chúng tôi đang tiến hành kiểm tra dọc theo bờ sông để tìm xe của anh ta. Anh ta sống ở Bethesda, bang Maryland. Hẳn là anh ta đã phải lái xe đến gần sát chỗ này rồi bơi sang hòn đảo. Nếu tìm được chiếc xe của anh ta, chúng ta sẽ xác định được chính xác hơn vị trí anh ta xuống nước.”
Alex liếc nhìn về phía bờ mạn Virginia. “Các anh này, nếu anh ta bơi qua dòng Con lạch nhỏ, nơi duy nhất anh ta có thể để lại xe của mình chính là bãi đỗ xe.”
Viên cảnh sát nhún vai. “Nhưng anh ta không làm thế. Trừ phi có ai đó lái xe đưa anh ta tới vị trí tự tử, rồi bỏ đi. Như thế thì nghe thật vô lý.”
“Tàu tuần tra của cảnh sát thường xuyên chạy qua đây,” Simpson nhận xét.
Lloyd gật đầu. “Thật ra tối qua họ có chạy qua đây. Nhưng sương mù dày đặc đến nỗi họ chẳng nhìn thấy gì cả, một người bơi dưới sông thì tất nhiên lại càng không.”
“Anh ta chết được bao lâu rồi?” Alex hỏi.
“Bác sĩ pháp y cho rằng khoảng mười hai tiếng đồng hồ gì đó.”
“Có ai biết tại sao anh ta lại chọn đảo Roosevelt không?”
“Đây là một nơi vắng vẻ, yên tĩnh, nhưng vẫn gần với tất cả. Và có thể anh ta là một người thần tượng Roosevelt,” Lloyd nói thêm. Tay đặc vụ FBI liếc nhìn mấy người của NIC, cau mày rồi quay lại nhìn Alex. “Chúng tôi sẽ tới chỗ NIC để hỏi vài câu, để xem liệu chúng tôi có thể tìm ra lý do tại sao Johnson lại muốn tự tử. Những gì chúng tôi biết có thể khiến những tay đó...” - anh ta ra hiệu về phía người của NIC - “hơi đa nghi hơn một chút so với bản tính của họ.”
“Ý anh là Johnson có thể đã làm gì đó ở NIC mà lẽ ra anh ta không nên làm?” Alex hỏi.
“Kể ra thì cũng khó mà nói được, vì tôi không thật sự chắc chắn là ở NIC người ta làm cái gì nữa,” Lloyd nhận xét trước khi bỏ đi.
“Mời tham gia câu lạc bộ,” Alex lầm bầm. Anh ra hiệu cho Simpson đi theo mình tới chỗ cái xác. “Cái dạ dày của cô sẽ ổn với chuyện này chứ?” anh hỏi cô.
“Tôi đã từng là thám tử điều tra án mạng tại Alabama. Tôi đã thấy rất nhiều vết thương do súng và những xác chết rồi.”
“Tôi không biết là Alabama lại là nơi giết chóc nhiều thế.”
“Anh đang đùa à? Alabama có nhiều súng hơn toàn bộ cả quân đội Mỹ.”
Alex ngồi xổm xuống và chăm chú nhìn thi thể của Johnson. Anh nắn thử một cánh tay cứng đơ. Ống tay áo vẫn còn ướt sũng, và cơ thể thì cứng đơ hoàn toàn.
Có vết máu khô rỉ ra từ tai, mũi và xung quanh miệng.
“Nứt vỡ nền,” Simpson kết luận. “Máu rỉ ra từ nền của hộp sọ bị nứt vỡ. Có lẽ bác sĩ pháp y sẽ tìm thấy đầu đạn gần đỉnh hoặc phía sau đầu. Vì đây là một khẩu súng cỡ 22, nên chắc hẳn anh ta đã phải thọc nó lên tận đó để có một đường đạn gọn gàng như thế này.”
“Có chút máu bắn ra trên tay áo nhưng chỉ có một giọt nhỏ trên tay phải,” Alex bổ sung. “Kể ra cũng hơi lạ nhỉ.”
“Vâng, nhưng nhiều khi máu sẽ chảy ra ít hơn khi viên đạn vẫn còn nằm trong đầu.”
“Có lẽ thế.”
Ngoái lại qua vai mình, Alex gọi to, “Khẩu súng và mảnh giấy được tìm thấy ở đâu?”
Viên cảnh sát trả lời, “Khẩu súng ở ngay bên cạnh cái xác, cách khoảng 6 inch. Mảnh giấy ở bên túi sườn bên phải của chiếc áo khoác gió.”
Khi Alex đứng lên, anh cố kìm một cơn đau buốt trong cổ. Hầu như lần nào nó cũng làm anh chết điếng mỗi khi đứng dậy quá đột ngột. Simpson chăm chú nhìn anh.
“Anh vẫn ổn chứ?”
“Vết thương cũ do tập yoga ấy mà. Những bản năng thám tử án mạng Alabama của cô nghĩ sao?”
Simpson nhún vai. “Tôi nhận thấy những nhận định ban đầu về nguyên nhân tử vong thường là chính xác.”
“Đó không phải là điều tôi hỏi cô. Thâm tâm cô mách bảo điều gì?”
Cô nói nhanh. “Rằng chúng ta cần biết thêm nhiều điều trước khi chúng ta gập sách lại trong vụ này. Đây sẽ không phải là vụ đầu tiên khi những nhận định ban đầu đi chệch hướng.” Cô hất đầu về phía những người của NIC. “Tôi nghi ngờ việc họ sẽ chịu tỏ thái độ hợp tác.”
Alex chăm chú nhìn những người đàn ông. Nếu như có một cơ quan nào bị che phủ dưới lớp màn bí mật hơn cả CIA và thậm chí cả NSA, thì đó chính là NIC. Anh có thể dễ dàng hình dung ra những rào chắn đường được dựng lên với nền tảng là những lợi ích an ninh quốc gia có sức nặng hơn bất kỳ điều gì khác. Mặc dù đúng là Cơ quan Mật vụ nhiều khi cũng dùng đến chiến thuật đó, Alex vẫn có nhiều sự tin tưởng rằng cơ quan của anh vận dụng thẩm quyền đó một cách đúng đắn. Anh hoàn toàn không thoải mái với việc NIC cũng dùng đến viên đạn bạc đặc biệt đó.
“Vậy anh nghĩ sao?” Simpson hỏi anh.
Alex nhìn xuống đất một hồi lâu và rồi ngẩng lên nhìn cô. “Không hề muốn tỏ ra ích kỷ chút nào, nhưng tôi nghĩ vụ này sẽ là một gánh nặng khó nhằn mà tôi không thực sự cần đến ở thời điểm này trong sự nghiệp của mình.”
Khi Alex và Simpson đang rời khỏi đảo Roosevelt, hai người đàn ông đã được xác định là làm cho NIC rảo bước tới chỗ họ.
“Chúng tôi được biết các vị là người của Cơ quan Mật vụ,” người đàn ông cao tóc vàng nói.
“Đúng vậy,” Alex trả lời. “Đặc vụ Ford và Simpson thuộc Văn phòng Địa bàn Washington.”
“Tôi là Tyler Reinke còn đây là Warren Peters. Chúng tôi ở NIC. Vì Johnson là nhân viên chung giữa hai cơ quan chúng ta, nên có lẽ sẽ tốt nhất nếu chúng ta làm việc cùng nhau.”
“Hừm, thật ra bây giờ vẫn còn quá sớm, nhưng tôi không hề phản đối việc chia sẻ với điều kiện đổi lại tôi cũng nhận được điều gì đó,” Alex trả lời.
Reinke mỉm cười. “Đó là cách duy nhất để chúng ta chơi trò này mà.”
“Được rồi, vậy các anh có thể bố trí cho chúng tôi phỏng vấn những người làm việc cùng Johnson chứ?”
Peters nói, “Tôi nghĩ là được. Các anh có biết ai ở NIC không?”
“Hừm, các anh là hai người đầu tiên mà tôi từng thấy lại thừa nhận là mình làm việc ở đó đấy.”
Cả Reinke và Peters đều tỏ vẻ hơi thất vọng khi nghe câu nhận xét này.
“Đây là danh thiếp của tôi,” Alex nói. “Hãy cho tôi biết khi các anh đã bố trí xong.” Anh chỉ vào mảnh giấy trong túi mà Simpson cầm trên tay. “Chúng tôi cũng sẽ đối chiếu chữ viết trên mảnh giấy, để đảm bảo đó là chữ viết của Johnson.”
Peters nói, “Thật ra tôi đang muốn nói chuyện với anh về mảnh giấy. Trong biên chế của chúng tôi có rất nhiều chuyên gia về chữ viết tay. Họ có thể tìm ra kết quả trong thời gian rất nhanh.”
“Cơ quan Mật vụ cũng có thể giải quyết việc này rất nhanh chóng,” Alex phản lại.
“Nhưng NIC có đến hàng trăm mẫu chữ viết tay của Johnson tại chỗ làm. Tôi chỉ đang đề nghị để giải quyết mọi việc nhanh chóng hơn. Thời buổi này hợp tác là chìa khóa mà, đúng không?”
Simpson xen vào, “Mảnh giấy này là bằng chứng trong một cuộc điều tra án mạng. Văn phòng Pháp y có thể sẽ phản đối việc để các anh giữ nó. Đây là thứ chỉ có thể đưa cho FBI hoặc Cơ quan Mật vụ, chúng tôi là những cơ quan thực thi luật pháp chuyên trách.”
“Thật ra thì chúng tôi cũng vậy mà,” Reinke nói. “Và tôi cũng đã nói chuyện với bác sĩ pháp y và chỉ ra rằng trong chuyện này có những vấn đề an ninh quốc gia. Ông ấy cũng đồng ý với việc để chúng tôi giữ nó với điều kiện việc bàn giao bằng chứng được thực hiện đầy đủ.”
“Hừ, tôi dám chắc là điều đó khiến ông ta sợ phát khiếp,” Alex nói. Anh ngẫm nghĩ một lát và rồi nhún vai. “Được rồi, hãy cho chúng tôi biết càng sớm càng tốt. Và nhớ kiểm tra cả dấu vân tay nữa đấy.”
Sau khi Peters điền xong các thủ tục giấy tờ liên quan với bác sĩ pháp y, anh ta cẩn trọng cầm lấy mảnh giấy. “Carter Gray chắc sẽ tức điên lên cho mà xem. Mà có khi tức rồi cũng nên.”
“Tôi có thể hiểu điều đó,” Alex trả lời.
Sau khi những người của NIC đi khỏi, Simpson hỏi, “Thực sự thì anh nghĩ gì vậy?”
“Tôi nghĩ chúng thật là những tên khốn kiếp, chắc chắn chúng sẽ vứt danh thiếp của tôi vào cái thùng rác gần nhất.”
“Nếu thế thì tại sao anh lại chịu đưa cho họ lá thư chứ?”
“Bởi vì giờ đây họ đã phụ trách việc giữ bằng chứng trong một vụ án mạng, điều đó cho chúng ta cái cớ rất tuyệt vời để đến NIC và tự mình kiểm tra mọi việc.”