Chương 4

- Ty!
Minh Tâm gọi bạn, lúc đó giữa tháng tám, Chín Mập, tức Thiên, đang ngay ngáy chờ giấy báo đậu đại học.
Ty nghe bạn gọi, phớt lờ, giấy hàng thối tiền xong mới quay sang, "lên lớp" em bàng vàng tên nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bà ngoại Tâm Minh giờ có tới hai tiệm vàng ở đường Hùng Vương với giọng ong óng đặc trưng phe chợ trời, to mồm, tất thắng, Ty Ty "dạy" bạn:
- Tao nói mi hoài, phải gọi Ty Ty, nghe có vẻ Tây, vừa đầy văn chương học thức. Mi gọi một tiếng Ty, có nghe quê không?
Với Tâm Minh, Ty Ty là bạn là bảo vệ, còn là hung thần chị cả. Một lời Ty Ty phán, Tâm Minh xem như lời vàng. Cô bé lí nhí nói:
- Mình biết rồi. Anh Thiên nói gì chưa?
- Nói gì? - Ty Ty lõ mắt - Anh Mập ít ra đây lắm. Ảnh đậu hay rớt?
- Đậu rồi. Bác Hai mừng quá khóc. Tám bà chị với lố cháu về chật nhà.
Ty Ty lẩm bẩm:
- Cha ơi! Đi chợ ba ngày cho đám tàu há họng nớ đủ nghèo.
Tâm Minh che miệng cười, cô bé ra dáng con gái rồi, Hồng Diệp cũng vậy, mỗi Ty Ty nam nữ bất phân, ra chợ trời Tăng Bạt Hổ, chuyên một loại quần short bành lơ lửng.
- Đi, Ty Ty.
- Đi mô?
Bà Bốn rầy cháu:
- Đi mừng thằng Chín chớ đi mô. Để đây cho ngoại. Dù gì anh em mười mấy năm trời, nó không dạy bây, bây học được như chừ na.
Mặt Ty Ty sưng lên:
- Ai biểu, hôm con vô Phan Châu Trinh, Mập nói con có mà chó táp nhằm ruồi.
- Nó chọc con thôi. Ngoại thấy nó mừng quá xá. Đi đi con.
Ty Ty với Tâm Minh về nhà. Tâm Minh tóc che rũ lưng ra dáng thanh mảnh dịu dàng. Ty Ty cao hơn bạn cái đầu, bự con, lều khều. Quần "chú thòng" quá gối, tay thọc túi kênh kênh. Đôi bạn khác nhau trời vực. Dọc chiều dài con chợ đám "đâm hông", Ty Ty chuyện trò nhí nhố với đám dân cư của chợ kiểu tưng tửng chết cười.
- Ty Ty! Mi đậu vô Phan Châu Trinh hả - Anh chàng Thạnh sứt bán bi hỏi - Có quay cóp chi không mà đậu ngon lành rứa?
- Có. Tui hỏi ông thầy coi thì, bì gánh cái xế ống mòn chưa, tui biếu ổng cặp mới hiệu Japan đàng hoàng, rứa là ngon lành tơi tới - Con nhỏ ba hoa vô tội vạ.
Chị Hoa phụ tùng honda, ong óng:
- Ty Ty ơi! Lão Nhậm ống đồng đòi bóp mũi mi, lão nói mối của lão, mi đớp hết.
- Đúng oan Thị Kính. Thấy em con nít, lão được ăn được nói. Chị yên tâm, chiều em tới "thăm" lão.
Đi mấy bước, Kim đinh rỉ với trọng lượng 38 kg cân cá áo quần, một vợ, hai con, thêm bồ nhí như đỉa hút máu, chọc Ty Ty khi tay cho vào bụng gãi sồn sột.
- Ty Ty! Khi mô hết bận cái quần nớ, để chú Kim đấu giá cho viện bảo tàng nghe.
- Đói cho sạch rách cho thơm, quần tui để chú đấu giá mua được, tui nhảy xuống sông Hàn mò tôm sướng hơn.
- Là răng? - Kim đinh rỉ trố mắt.
- Quần tui nửa ống mà thơm, quần chú nguyên ống mà thúi, hai tháng chưa giặt, một năm chưa tắm, sợ quần tui về với chú tủi thân.
Tâm Minh len lén nhìn bạn, mặt Ty Ty tỉnh khô, cười toe khi Kim đinh rỉ đỏ mặt. Cả chợ cười theo râm ran. Con nhỏ ngộ thiệt, răng hắn biết lão Kim ở dơ nhất nước?
Đi tới ngã tư Tăng Bạt Hổ và Đoàn Thị Điểm. Tâm Minh nói:
- Qua rủ Hồng Điệp đi luôn hỉ.
Ty Ty huơ tay:
- Khỏi. Cô Bích không ưa dân chợ trời như tao. Mi đi, tao qua anh Mập trước.
Ty Ty chưa tới cửa nhà Chín Mập, thấy Mập lù lù phóng cúp ra.
- Đi với anh.
- Đi mô?
- Đi trốn. Anh hết chịu nổi.
Ty Ty tưng tửng:
- Ở nhà bà Bốn Khoai có nồi chè đậu đỏ, có mấy em học trò chờ tạ ơn... thầy.
Mặt Chín Mập la như khỉ ăn ớt:
- Anh muốn hóng gió.
Ty Ty gạ gẫm:
- Với điều kiện, Ty Ty làm tài xế.
Chín Mập hơi ớn bởi con nhỏ khoái cảm giác mạnh, từng một lần làm Chín Mập teo tim.
- Chạy chậm thôi, hứa đi.
Con nhỏ hứa như cuội, nhưng trừ Chín Mập. Ty Ty vi vu cầm lái quẹo Trần Tế Xương qua Ngô Gia Tự, rẽ Hùng Vương, đâm thẳng Bạch Đằng với tốc độ ba mươi kmh.
- Khi mô Mập đi?
- Hai lăm tháng tám. Ty Ty nè!
- Chi?
- Ở nhà ráng học hỉ. Đừng mê kiếm tiền, lăn miết ngoài chợ không hay mô.
- Cha trời! Không mê tiền rứa mê chi? Mập ráng học vì muốn kiếm tiền danh giá thôi.
- Ở chợ phức tạp, sợ...Ty...
- Hư hỏng na?
Chín Mập làm thinh một chập:
- Chợ trời...
- Chợ trời na nha Mập? Ở đó chi cũng có.
- Bởi rứa anh lo.
- Lo con khỉ. Ty Ty tốt lành chi còn sợ bôi đen? Con một ả điếm thôi.
- Ty Ty!
Xe qua ủy ban nhân dân. Từ Quang Trung một chiếc cúp 81 bất chấp bảng cấm đường một chiều, rẽ phải, ngược hướng bến phà.
Rầm!
Ty Ty lanh như chớp, ngoặt đầu xe, nhưng bị tán một cú ngang sường. Chín Mập té lăn lòm còm bò dậy và hết hồn khi thấy Ty Ty xoay ngược mũ lưỡi trai, dấu hiệu muốn ăn thua đủ, chụp cổ thằng lớn, chân đạp thằng nhỏ (trạc tuổi Ty Ty đang té duới đất), gầm như sư tử cái.
- Đồ mất dạy! Đồ !!!2945_6.htm!!! Đã xem 158170 lần.

Sửa chính tả: Thanhvien
Nguồn: vietlangdu.com
Được bạn: mickey đưa lên
vào ngày: 29 tháng 4 năm 2004

Chín Mập ngẩn ra, sao hôm nay Ty Ty có vẻ "phụ nữ" vậy ta. Dù gì cũng mừng.
- Ráng học, nhớ thư cho anh.
- Ráng học, nhớ thư cho Ty Ty.
Chín Mập hồn nhiên kéo tay Ty Ty, cụng đầu, nói:
- Bớt quậy đi. Hồi hôm, sao bà Vạn té đến vẹo lưng vậy? Nghe nói ai quăng vỏ chuối.
- Ai biểu chửi em con đĩ thúi. Em chơi bi, khoét đất ngoài đường, mắc gì tới bả.
- Rủi bả liệt hai chân?
- Làm gì có. Bả đi như voi, cái vỏ chuối nhằm nhò gì? Thôi, Ty Ty trả anh lại cho mọi người. Về trước đây.
- Chơi với anh chút.
Cô bé nhăn mũi:
- Ty Ty không ngu, tạo cơ hội cho mẹ Mập mở cuộc chiến tranh đâu. Chờ đây, em gọi Mi.
Mi cũng gởi quà, hơn Ty chỗ cặp mắt đỏ hoe vì khóc. Cả hai chào ra về trước, Nu ở lại để tiễn anh Thiên một đoạn.
Chiếc Chaly chạy vòng vòng quanh phố, Ty Ty lẩm bẩm lúc rẽ Nguyễn Thị Minh Khai:
- Răng buồn ri hả trời?
Mi mếu máo:
- Vì anh Thiên đi rồi.
Tự dưng Ty Ty quạu:
- Nín. Nước mắt dư hả?
Mi nín liền, một lúc hỏi:
- Răng đi ngõ ni?
- Đi dạo cho bớt buồn.
Ty Ty quẹo qua Quang Trung, đăm thẳng bờ sông, đừng trước sân tennis 30 Bạch Đằng. Gại hai ly nước dừa, cô nhỏ có cuộc nói chuyện kỳ cục chưa từng có.
- Ê Mi! Hôm trước Mập khen mi răng hè?
- Mi đâu nhớ.
- Ráng nhớ coi.
Mi nhăn trán, mắt liếc Ty Ty e dè:
- Hình như là hồn nhiên con gái, nhân hậu, hòa đồng.
- Chà! Điểm số chín mươi trên một trăm. Còn con Nu?
- Xinh đẹp, dịu dàng, thông minh, tế nhị.
- Cha mẹ ơi! Một trăm phần trăm luôn à.
Mi chớp mắt buột miệng:
- Nhưng mẹ Mi nói khác.
- Khác cái chi?
Mi bối rối, bưng ly nước dừa uống hoài:
- Nói đi - Ty Ty gắt.
- Mi không nói mô. Có lẽ mẹ Mi thành kiến thôi. Nghe nói hồi nớ nhà Nu mắng nhà Mi là tư sản.
Ty Ty trề môi::
- Xưa như trái đất còn kể. Nói đi.
- Mẹ Mi nói, Hồng Diệp khôn... ư... ranh, vị kỷ.
- Cha mẹ ơi! Mô đến rứa, Ty Ty nghĩ, bé Nu là mẫu phụ nữa thời đại thôi. Đồng ý chứ?
Cô bé cười khì, gãi gãi đầu khi Tâm Minh gật đầu:
- Tóm lại, gay rồi.
- Gay chi, Ty Ty?
Nốc một hơi cạnh sạch ly nước dừa, Ty Ty than thở:
- Anh Mập bắt Ty hứa phải nề nếp con nhà. Hỡi ơi! Nghĩ tới nghĩ lui, chắc không được rồi.
- Có chi không được? - Mi nhoẻn cười - Chỉ cần Ty Ty đừng quậy, đừng chọc hàng xóm "mó mấy" là được rồi.
- Rứa buồn chết.
- Gắng lên, Ty Ty. Bớt hơn thua ngoài chợ, cố gắng học, bỏ ngoài tai chuyện bực mình là ổn.
Ty Ty nhìn Mi chòng chọc:
- Ai móc miệng mi hôm qua hà?
- Không. Là mẹ Mi nói.
- Nói chi?
- Nói Ty Ty tốt, chỉ tại người đời thành kiến biến Ty Ty thành loại ba gai.
Ty Ty trố mắt. Cha mẹ ơi! Madame Nga suốt ngày nhìn vàng 24K nói toàn "chỉ, cây" răng rành tâm lý dữ?
Dù sao Ty Ty nghe xúc động nao nao. Bỏ. Bỏ hết. Không được nghĩ tới.
- Uống lẹ, về Mi.
- Về chi sớm?
- Về chạy mánh, kiếm tiền nộp trường. Đầu năm tốn dữ à nghe.
Mi buồn xịu. Trời ơi! Lời anh thiên dạy nó như nước đổ lá môn thôi.
--!!tach_noi_dung!!--

Sửa chính tả: Thanhvien
Nguồn: vietlangdu.com
Được bạn: mickey đưa lên
vào ngày: 29 tháng 4 năm 2004

--!!tach_noi_dung!!--
--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--