Hồi 16
Chuông Tang

Tiếng chuông đã ngừng, dư âm vẫn còn vang vọng. Phó Hồng Tuyết đã đến bên ngoài cửa lớn của Thiên Long cổ tự.
Kiến trúc cũ kỹ xám xịt tuy đã lỗi thời, lại vẫn có thể tưởng tượng mơ hồ đến quá khứ hoành đại trang nghiêm. Trong viện có một một cái đỉnh đồng ố rỉ to lớn nặng ngàn cân, trên bậc thang đá cũng phủ đầy rêu xanh, tuy hiển lộ nhiều phần suy đồi, nhưng đại điện hùng vĩ vẫn cao ngất như núi, đình trụ quanh viện cũng tráng kiện to lớn như hông cọp.
Ngôi chùa đã trải qua bao thăng trầm đó, làm sao có thể đột nhiên sụp đổ?
"Lời nói của hòa thượng điên đương nhiên là lời nói điên khùng".
Trong đại điện cung phụng thần thánh, đã lâu không còn hương hỏa rượu thịt của nhân gian, lại vẫn còn cao cao tại thượng, trông coi sự ngu muội và bi thống của nhân loại.
Góc điện đã kết đầy mạng nhện, tấm thần mạn bạc màu đong đưa trong gió, không nghe thấy tiếng người, cũng không nhìn thấy bóng người.
Người nào đã đánh chuông?
Phó Hồng Tuyết im lặng đứng trước thần mạn, tâm lý đột nhiên có một thứ cảm giác kỳ quái, đột nhiên muốn quỳ xuống, quỳ trước tượng Phật dát vàng đã bạc màu, cầu khấn bình an cho Trác Ngọc Trinh cùng đám trẻ.
Đó là lần thứ nhất trong đời hắn biến thành tôn kính như vậy, nhưng hắn tịnh không quỳ xuống, bởi vì ngay lúc đó, ngoài đại điện đột nhiên vọng vào một tiếng "cng".
Hắn quay đầu nhìn ra, thấy bên ngoài có một đạo đao quang như cầu vồng múa lượn lóe chớp.
Đao quang bay qua, trụ đình to dày như hông cọp lập tức bị chém đứt, chỉ nghe "cng cng" đinh tai, đại điện cao ngất như núi đột nhiên bắt đầu dao động.
Hắn vừa ngẩng đầu, lập tức phát hiện trên nóc điện có một xà gỗ cực to đã bị chém tạt đứt làm đôi. Hòa thượng điên đó tịnh không nói chuyện điên khùng. Đao quang múa lượn quấy phá chớp lóe qua đại điện, tòa cổ tự thiên niên cao ngất đó không ngờ đã gần muốn sập.
Đó là loại đao gì? Sao lại có uy lực đáng sợ như vậy?
Phó Hồng Tuyết nắm chặt cán đao của hắn.
Thanh đao của hắn vốn là lợi khí thiên hạ vô song, nhưng thanh đao của hắn tuyệt không có uy lực đáng sợ như vậy.
"Ầm" một tiếng chấn động, đại điện đã sập mất một góc.
Nhưng Phó Hồng Tuyết tịnh không ngã gục.
Núi có thể lở, đất có thể nứt, có những người lại vĩnh viễn không ngã gục!
Một góc đại điện vừa sập xuống, đất đá bụi bặm bay tán loạn bao phủ không gian.
Phó Hồng Tuyết lại vẫn đứng yên bất động.
Bên ngoài không những có Thiên Vương Trảm Quỷ Đao đủ để làm cho thần nộ quỷ oán, hơn nữa không biết còn có bao nhiêu sát cơ làm cho người vô phương dự đoán.
Chàng đột nhiên cười lạnh.
- Miêu Trảm Quỷ, đao của ngươi là một thanh đao tốt, người của ngươi lại nhỏ mọn tầm thường, sao ngươi không dám cùng ta chính diện đối đầu, lại chỉ dám lộng quỷ sau lưng?
Đao quang biến mất, ngoài đại điện lại có người cũng cười lạnh:
- Chỉ cần ngươi không chết, đến hậu viện gặp lại.
Tiếng cười Thiên Vương trảm quỷ đó như quỷ khốc, gằn từng tiếng nói tiếp:
- Ta nhất định đợi ngươi.
"Ta nhất định đợi ngươi".
Cũng cùng một câu, cũng năm chữ, phát ra từ miệng người khác, có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Lúc đó, Phó Hồng Tuyết không ngờ lại đột nhiên nhớ đến ả đàn bà sặc mùi hoa lài, nhớ đến ả ngã xuống đất, ánh mắt dâng đầy một thứ thống khổ, bi thương, và tuyệt vọng đó.
Ả cũng là người. Vô luận là loại người nào, đều không thể tự nguyện chịu nhận thứ vũ nhục một đời của ả như vậy, vĩnh viễn đều giống như bị giam cầm trong căn phòng rung rinh dục vọng sắp đổ sập xuống, trước mặt cũng không có đường tiến ra, sau lưng cũng không có lối thoái lui, chỉ còn đợi gạch đá bụi bặm rớt xuống, đè trên thân ngườ i ả.
Tay Phó Hồng Tuyết nắm chặt, đột nhiên bắt đầu đi ra ngoài, hắn đi rất chậm, phong thái bước đi xem ra còn vương vấn nỗi thống khổ xấu xa đó. Nhưng hắn một khi đã bắt đầu bước ra, tuyệt không dừng chân.
Cửa đã đổ sập. Cát bụi bốc mù mịt, che kín mắt hắn, hắn từ trong đám gạch gỗ vỡ vụn đó từ từ bước ra.
Lại có một tiếng "ầm" chấn động như trời lở đất nứt, chính giữa đại điện đã sụp xuống.
Gỗ gạch vụn như những mũi tên bắn ra đằng sau lưng hắn.
Hắn không quay đầu, hắn thậm chí cả chớp mắt cũng không chớp. Đó không những cần phải có lực trấn định kinh người, còn phải có dũng khí gặp tai biến vẫn tuyệt đối bất biến, bởi vì hắn có thể trấn định.
Bởi vì hắn có dũng khí, cho nên hắn tránh được sát cơ thứ nhất.
Hắn vừa bước ra cửa đại điện, bên ngoài ít nhiều có năm chục mũi ám khí lóe lên bắn tới.
Nếu quả hồi nãy hắn thất kinh quay đầu, nếu quả tinh thần hắn sụp đổ, hắn đã phải trúng ám khí ngã gục.
Ngã gục giống như tòa điện đường sau lưng.
- Dũng khí và lòng tin, là rường cột của con người, chi trì nhân loại trường tồn.
- Chỉ cần hai rường cột đó không đứt đoạn, nhân loại vĩnh viễn không diệt vong.
Ám khí vừa đánh hụt, lại có hai đạo hàn quang như cầu vồng hợp nhau bay tới, là một thanh kiếm, một lưỡi eight:10px;'>
Chuyện ả nghĩ ra luôn luôn rất ít, yêu cầu cũng không nhiều; chỉ cần hắn chịu ở lại, vô luận kêu ả đi làm cái gì cũng đều không quan hệ.
"Người còn sống nên phấn đấu bởi vì khi mạnh mẽ, thanh tỉnh, tác phong tuyệt không thể tự quỵ tự lụy, không thể tự cam chịu sa đọa".
Những lời đó ả hoàn toàn không hiểu. Ả đã lún trong bùn lầy quá lâu, cũng không có ai giúp cho ả có cơ hội để ả bò lên.
Đối với ả mà nói, sinh mệnh tịnh không phải phức tạp như người khác nghĩ, không phải là cao quý gì.
Sinh mệnh tịnh không cho ả ích lợi gì, lại còn đòi hỏi quá nhiều ở ả.
Phó Hồng Tuyết đã say, cũng không biết đã say bao nhiêu ngày.
Lúc một người say, cho dù có làm những chuyện vô lý quái dị gì, ả cũng hoàn toàn không oán trách.
Hắn muốn rượu, ả đi mua, mua hết lần này tới lần khác, có khi canh ba nửa đêm còn phải gõ cửa tửu phô, ả không những không cự tuyệt từ chối hắn, cũng không có một chút bộ dạng không vui vẻ.
Chỉ bất quá có lúc ả đi quá lâu, chỗ mua rượu lại không xa.
Phó Hồng Tuyết đương nhiên cũng có lúc tỉnh táo, nhưng không hỏi tại sao ả đi lâu như vậy.
Số tiền hắn cho ả hôm đó chỉ bất quá là một số bạc vụn, bởi vì trên người hắn vốn chỉ có bạc vụn, hắn luôn luôn nghèo khổ, giống như hắn luôn luôn cô độc.
Nhưng hắn cũng không hỏi tiền ả dùng để mua rượu là từ đâu ra, hắn không thể hỏi, cũng không dám hỏi.
Ả cũng không bao giờ hỏi về chuyện của hắn, lại đã nói một câu hắn vĩnh viễn không bao giờ quên. Có một đêm, ả cũng đã uống nhiều chén, thốt:
- Tôi tuy cái gì cũng đều không hiểu, nhưng tôi biết ông nhất định rất thống khổ.
Thống khổ? Cảm giác của hắn có thể dùng hai chữ "thống khổ" để hình dung sao?
Có một ngày ả đặc biệt cao hứng, bởi vì ngày đó là sinh nhật của ả, ả đặc biệt mua nhiều thứ, còn mua cả thịt gà mà gần đây rất ít khi được ăn, nhưng đến lúc ả trở về, hắn đã đi mất, không để lại hai tiếng đã đi mất.
Bình rượu rớt xuống đất, vỡ tan nát. Ả si dại đứng trước giường, từ sáng sớm đến chiều tối, động cũng không động.
Trên gối còn dính lại vài cọng tóc của hắn. Ả lượm lên, gói kỹ lại, giấu trong ngực, sau đó lại đi mua rượu.
Hôm nay là sinh nhật của ả, trong một đời người có thể có bao nhiêu cái sinh nhật?
Ả sao lại không thể say?
Phó Hồng Tuyết không say, hai ngày nay, hắn đều không sai, đều một mực đi thẳng không ngừng, không mục đích, cũng không phân biệt phương hướng, hắn chỉ muốn xa lìa ả, càng xa càng tốt.
Có lẽ bọn họ vốn đã trầm luân, nhưng hắn lại bất nhẫn để cái lún của hắn đè luôn ả.
Phân ly tuy luôn luôn không tránh khỏi thống khổ, nhưng ả còn trẻ, vô luận thống khổ sâu sắc tới cỡ nào đều nhất định rất mau quên lãng. Nhẫn lực của người trẻ tuổi đối với thống khổ luôn luôn rất mạnh mẽ. Để cho ả lún chìm nữa, có thể vĩnh viễn vô phương giải thoát.
Đi đến lúc mệt, hắn lại tùy tiện tìm chỗ nằm xuống một chút, rồi lại bắt đầu đi tiếp. Hắn không ăn cơm, chỉ uống nước. Râu hắn đã đâm dài tua tủa, đứng đằng xa đã nghe mùi hôi trên người hắn.
Hắn đang tự chịu đựng, liều mạng tự chịu đựng. Lúc hắn cơ hồ đã không còn nghĩ tới ả, là lúc hắn đột nhiên phát hiện trên người có một cái khăn tay trắng nho nhỏ.
Khăn tay lụa thêu hoa, là một trong số ít những vật xa xỉ mà ả có, gói trong khăn tay lụa trắng là nhiều tờ ngân phiếu trị giá không ít, và nhiều đĩnh vàng, những thứ đó cũng là lấy ra từ trên người "Ngón Trỏ", hắn đã tiện tay nhét vào ngực, cũng đã quên luôn. Đến lúc bệnh của hắn phát tác, không ngừng lăn lộn, thì những vật đó cũng rớt ra, ả thấy được, lại dùng cái khăn tay lụa ưa thích nhất của mình gói lại. Vì năm phân bạc ả có thể đã tự bán thân mình, thậm chí có thể vì bình rượu mà bán thân, những vật này lại không động tới. Ả thà bán thân, cũng không chịu động tới đồ của hắn.
Tim của Phó Hồng Tuyết co thắt, đột nhiên đứng dậy chạy như điên, chạy về phía căn nhà nhỏ.
Ả lại đã không còn ở đó.
Đằng trước căn nhà đầy nhóc người, đủ loại người, kỳ trung còn có một bộ khoái đội mão hồng anh.
- Có chuyện gì vậy?
Hắn hỏi người ta, không ai để ý tới hắn, may mắn có một gã ăn mày say rượu coi hắn là đồng bạn.
- Trong căn nhà đó vốn có một ả điếm, tối hôm kia đã bỏ trốn, cho nên bộ khoái lão gia đến tìm bắt ả.
- Vì sao lại phải bắt ả? Tại sao ả lại phải bỏ trốn?
- Bởi vì ả giết người.
Một vụ giết người? Nữ nhân thiện lương đáng thương đó có thể giết người sao?
- Ả giết ai?
"Giết chủ tiệm rượu nhỏ đầu đường". Gã ăn mày dứ dứ tay quyền:
"Con heo mập đó vốn rất đáng chết".
- Vì sao phải giết lão?
- Ả thường đến đó mua rượu. Lúc đầu trả tiền đàng hoàng, nhưng ả lại uống quá nhiều, cả chuyện làm ăn cũng không chịu làm, lúc đã bắt đầu ghiền rượu, chỉ còn cách mua thiếu, không ngờ lão heo mập đó lại cho ả mua thiếu.
Gã ăn mày cười cười:
- Bởi vì lão heo mập đó không ngờ không biết làm sao đã mê ả, muốn ăn nằm với ả. Tối hôm kia cũng không biết vì sao, ả không ngờ lại chạy đến quán rượu uống một trận, uống say mèm, lão heo mập đó tự nhiên nổi hứng, nghĩ rằng đó là một cơ hội cực tốt, thừa lúc ả say rượu định leo lên hãm hiếp ả, ai biết được ả tuy là gái điếm, lại không chịu để lão heo mập đụng đến ả, ả chụp con dao chặt thịt heo để ở gần quầy, một dao chẻ đầu lão heo mập làm hai.
Gã còn tính kể nữa, lại không còn thấy người ở đâu.
Gã ăn mày chỉ còn biết cười khổ, lẩm bẩm:
- Nơi đây có không ít chuyện quái dị, gái điếm không ngờ vì không chịu cởi quần mà đi giết người, thử hỏi có hoạt kê hay không chứ?
Gã đương nhiên nghĩ mấy chuyện đó rất hoạt kê, nhưng gã nếu cũng biết chân tướng sự kiện, chỉ sợ cũng không tránh khỏi gục dưới đất khóc lớn một trận.
Phó Hồng Tuyết không khóc, không rơi nước mắt.
Quán rượu đầu đường đang có tang sự, hắn lại xông vào, đổ hết rượu, trong quán có bao nhiêu rượu, hắn đều đổ hết, đổ ngập thành dòng trong hẻm.
- Cũng không biết tại sao, ả cả làm ăn cũng không làm.
- Cũng không biết vì sao, ả không ngờ cho dù say túy lúy, lại vẫn không chịu để lão heo mập đụng tới.
Ả vì sao lại làm vậy? Ai biết được?
Phó Hồng Tuyết đột nhiên la lớn:
- Ta biết... Ta biết...
Biết thì làm sao?
Biết chỉ càng thống khổ!
Ả đã bỏ trốn, nhưng ả có thể bỏ trốn đi đâu? Tối đa cũng chỉ có thể từ cái vũng bùn này chạy trốn rơi vào bãi lầy khác. Một bãi lầy xú uế khác.
Phó Hồng Tuyết lại muốn uống rượu, hắn uống không dứt, bởi vì hắn còn có thể nghĩ ra những chuyện đó.
- Minh Nguyệt Tâm và Yến Nam Phi vì ai mà chết?
- Tiểu Đình vì ai mà bỏ trốn?
Hắn vùng vẫy bò dậy, chạy ra khỏi con hẻm dơ dáy. Bên ngoài con hẻm có một cỗ xe ngựa, kiện mã hí vang, kỵ sĩ giận dữ quát lớn, quất xuống một roi.
Phó Hồng Tuyết vừa xoay tay đã nắm chặt ngọn roi. Hắn say điên dại, say gần chết, người ngợm không còn hình dáng con người nữa, nhưng hắn vẫn còn là Phó Hồng Tuyết.
Kỵ sĩ trên ngựa dụng lực giật lại ngọn roi, không ai có thể đoạt lấy vật gì từ trong tay Phó Hồng Tuyết, "bốc" một tiếng, một đoạn roi đã đứt đoạn.
Phó Hồng Tuyết còn đứng đó, kỵ sĩ trên ngựa lại cơ hồ gần ngã ngửa, nhưng phản ứng của gã cũng nhẹ nhàng, nhún bàn đạp rời khỏi yên ngựa, lăng không phi thân, ngựa dừng chân, người lại hạ mình vững chải trên đất, thất kinh nhìn Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết không nhìn gã một lần, cả chớp mắt cũng không chớp, hiện tại cái duy nhất hắn muốn thấy, là một hồ rượu, một hồ rượu mạnh có thể giúp cho hắn quên tất cả những nỗi thống khổ.
Hắn đi qua mặt người đó, bộ dạng hắn đi vốn rất vụng về kỳ dị, ánh mắt người đó đột nhiên lộ một thứ biểu tình kỳ quái, xem chừng đột nhiên thấy quỷ.
Gã lập tức hét lớn:
- Đợi một chút.
Phó Hồng Tuyết không thèm để ý đến gã.
Người đó hỏi:
- Ngươi là Phó Hồng Tuyết?
Phó Hồng Tuyết vẫn không thèm để ý đến gã.
Người đó đột nhiên xoay tay rút kiếm, một kiếm nhắm bụng dưới của Phó Hồng Tuyết đâm tới, hắn xuất thủ gọn gàng nhanh nhẹn, hiển nhiên cũng là một cao thủ mới sáng chói trong võ lâm. Nhưng lúc khoảng cách giữa kiếm của hắn và Phó Hồng Tuyết vẫn còn bảy phân, đao của Phó Hồng Tuyết đã bay ra khỏi vỏ.
Đao quang lóe lên một cái, máu tươi bắn tung tóe, một cái đầu nguyên vẹn đã bị chẻ làm hai.
Người gục xuống, đao đã chui vào vỏ. Phó Hồng Tuyết thậm chí bước chân cũng không dừng, thậm chí nhìn cũng không nhìn người đó một cái.
Đêm đã rất khuya, trong cái quán rượu nhỏ lại còn có không ít người, bởi vì vô luận là ai, một khi đi vào là không được đi ra.
Bởi vì Phó Hồng Tuyết đã nói qua:
- Ta mời khách, bọn ngươi phụ ta uống, ai cũng không được đi.
Trên người hắn phát ra mùi hôi làm cho người ta kinh tởm, mùi máu làm cho người ta hoảng sợ, kim ngân đầy túi lại làm cho người ta tôn kính, cho nên không có ai dám bỏ đi.
Hắn uống cạn một chén, mỗi một người đều phải nâng chén bồi tiếp hắn, bên ngoài không ngờ lại có hai người tiến vào, hắn căn bản vốn không thấy hai người đó là ai, hai người đó lại nhìn hắn chằm chằm, kỳ trung có một người đi đến ngồi đối diện hắn.
Hắn nâng chén uống cạn, không ngờ còn chưa nhìn người đó, cả chớp mắt cũng không chớp.
Người đó đột nhiên mỉm cười:
- Ừm, hảo tửu lượng.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Ừm, hảo tửu lượng.
Người đó nói:
- Hảo tửu lượng, cũng hảo đao pháp.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Hảo đao pháp.
Người đó lại nói:
- Ngươi chừng như đã từng nói qua, đao pháp có thể giết người là hảo đao pháp.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ta có nói qua?
Người đó gật gật đầu, đột nhiên lại hỏi:
- Ngươi có biết người hồi nãy ngươi giết là ai không?
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Hồi nãy ta có giết người? Ta giết ai?
Người đó nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ chế giễu, loại chế giễu có thể làm cho người ta nửa đêm giật mình:
- Người ngươi giết là anh vợ của ngươi.
Phó Hồng Tuyết nhíu mày, xem chừng đang cố moi óc suy nghĩ mình làm sao lại có anh vợ?
Người đó lập tức đề tỉnh hắn:
- Ngươi quên là hiện tại ngươi đã thành thân sao? Ca ca của vợ ngươi thì là anh vợ ngươi.
Phó Hồng Tuyết lại ngẫm nghĩ cả nửa ngày, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, xem chừng vừa minh bạch, lại xem chừng không minh bạch.
Người đó đột nhiên chỉ về phía người cùng vào với gã, hỏi:
- Ngươi có biết ả là ai không?
Người vài cùMiêu Thiên Vương mỉm cười:
- Rất tốt, đích xác rất tốt.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Chỉ tiếc ta còn chưa chết.
Miêu Thiên Vương nói:
- Sinh tử vốn là chuyện trong chốc lát, ta không gấp, ngươi sao lại gấp vậy?
Phó Hồng Tuyết ngậm miệng.
Vuông lụa quấn trên cán đao tím thẫm, giống như màu máu đã ngưng kết.
Tay của Miêu Thiên Vương vuốt ve cán đao nhè nhẹ, hỏi:
- Ngươi đang đợi ta bạt đao?
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu.
Miêu Thiên Vương hỏi:
- Lời đồn trong giang hồ đều nói đao của ngươi nhanh thiên hạ vô song?
Phó Hồng Tuyết không phủ nhận.
Miêu Thiên Vương hỏi:
- Ngươi tại sao lại không bạt đao trước?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Bởi vì ta muốn thấy đao của ngươi.
- Ta nếu bạt đao trước, đao của nguơi chỉ sợ vĩnh viễn không có cơ hội rút ra khỏi vỏ.
Câu nói đó tuy hắn không nói ra, nhưng ý tứ tàn độc đó của hắn rất rõ ràng minh bạch.
Miêu Thiên Vương đột nhiên cười lớn, chợt đứng dậy, nữ nhân ngồi trên đầu gối lập tức té lăn xuống sàn.
Người gã cao ngoài chín thước, ôm một vòng tay cũng chưa đủ, càng lộ vẻ oai phong lẫm liệt.
Cũng có thứ người như gã mới có thể dùng thanh đao đó.
Phó Hồng Tuyết đứng trước mặt gã, không khác gì một con hắc báo trước mặt hùng sư.
Hùng sư tuy oai phong đáng sợ, hắc báo tuyệt không thoái lui.
Miêu Thiên Vương cười không ngừng:
- Ngươi nhất định muốn nhượng ta bạt đao trước?
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu.
Miêu Thiên Vương hỏi:
- Ngươi không dùng khiên chắn đỡ?
Phó Hồng Tuyết cười lạnh.
Ngay lúc đó, một đao đao quang như chớp đã lăng không nhắm hướng hắn đứng chém xuống.
Tay của Miêu Thiên Vương vẫn còn nắm cán đao, lưỡi đao còn nằm trong vỏ nạm đầy châu ngọc. Gã chưa bạt đao. Đao quang từ phía sau Phó Hồng Tuyết bay tới, giống như một tia chớp từ trên bầu trời trong lành phóng hạ.
Tâm thần Phó Hồng Tuyết toàn bộ chú ý vào người khổng lồ đứng trước mặt, làm sao nghĩ ra nỗi đao quang lại từ đằng sau chém xuống.
Nữ nhân ngồi bên của sổ hát ca, tiếng hát tuy chưa dừng hẳn, lại đã lẳng lặng nhắm mắt.
Nàng đã thấy qua uy lực của đao quang như chớp đó - đao quang phất qua, máu thịt tung bay. Nàng đã thấy qua nhiều lần, bất nhẫn nhìn thấy nữa, nàng hiển nhiên thật sự không thích nhìn đánh giết.
Nhưng lúc đao quang đó lóe lên, tịnh không có máu thịt bắn tung tóe.
Thân người Phó Hồng Tuyết đột nhiên tà tà bay lên, xảo diệu lướt sát vòng đao quang, đao của hắn đã rút ra khỏi vỏ, phản thủ một đao, chém ngược ra sau.
Hắn đã tính chính xác bộ vị, đao đó tất quét trúng từ hai đầu gối lên bụng dưới của người vung đao đằng sau, sự tính toán của hắn chưa bao giờ sai lầm. Đao của hắn chưa bao giờ thất thủ.
Nhưng một đao của hắn đã chặt xuống, cũng không thấy máu, chỉ nghe “rắc” một tiếng. Đó không phải là thanh âm xương cốt bị chém gãy, lại giống như tiếng thân tre bị chém đứt.
Thiên Vương Trảm Quỷ Đao dài chín thước, một đao chém hụt, mũi đao chạm mặt đất, như cầu vồng bay ngược trở lại, trong cầu vồng đao quang, phảng phất có một bóng người ngắn ngủn phát ra tiếng cười thê lệ bay thẳng vào bìa rừng.
Tiếng cười và nhân ảnh đều biến mất, trên đất chỉ còn lại hai đoạn mộc côn bị chém đứt.
Đó có phải là hai chân của người đó?
Người đó có phải chống nạng mà tới?
Phó Hồng Tuyết quay mình, đao đã chui vào vỏ.
Người khổng lồ như thiên thần đã té xuống, ngã người trên giường, uy phong và thần khí hồi nãy đều không còn thấy nữa, chiến thần bất bại đó chỉ bất quá là một bù nhìn bị giật dây sao?
Phó Hồng Tuyết nhìn gã chằm chằm, hỏi:
- Người đó là ai?
Tên khổng lồ đáp:
- Miêu Thiên Vương, gã mới là Miêu Thiên Vương thật sự.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Còn ngươi?
Tên khổng lồ đáp:
- Ta bất quá chỉ là bù nhìn của gã, bù nhìn xuất đầu lộ dạng để người ta chú ý, cũng như thanh đao này.
Gã rút thanh đao của gã ra.
Trong vỏ đao hoa lệ khảm đầy châu ngọc, thanh đao giấu trong đó không ngờ lại là một thanh đao đất sơn phấn bạc, đó thật sự là một chuyện rất hoang đường, chỉ có kẻ điên mới làm được chuyện như vậy.
Phó Hồng Tuyết nhịn không được:
- Gã là người nào? Vì sao lại làm như vậy?
Tên khổng lồ cúi đầu.
Nữ nhân bưng chén không ngừng rót rượu, tự rót cho mình, tự uống.
Tiếng hát của nữ nhân ngồi bên song cửa đột nhiên dừng hẳn, nói lớn:
- Bọn họ không dám nói cho ông biết, tôi nói cho ông biết.
Giọng hát của nàng trong vắt êm tai, nhưng, thanh âm nàng nói hiện tại lại tràn đầy bi phẫn tê dại:
- Gã căn bản vốn không phải là nam nhân, lại nuôi ảo tưởng làm một đại trượng phu đồng thời có thể làm cho bốn bà vợ thỏa mãn. Gã chỉ cao ba thước tám tấc, lại nuôi ảo tưởng mình là người khổng lồ thần thánh, gã làm chuyện đó, chỉ bởi vì gã căn bản là tên điên.
Nữ nhân bưng chén đột nhiên vỗ tay cười lớn:
- Hay, chưởi rất hay, chưởi cực kỳ hay.
Ả cười, nhưng mặt ả cũng đã méo mó đau khổ:
Nàng rất trẻ tuổi, rất đẹp, đầu tóc đen nhánh, ánh mắt sáng rực, mỗi bậc cha mẹ đều muốn có một đứa con gái như vậy, mỗi nam nhân đều muốn có một một đứa em gái như vậy, mỗi thiếu niên đều muốn có một tình nhân như vậy. Nhưng lúc nàng nhìn Phó Hồng Tuyết, ánh mặt lại dâng đầy vẻ thù hận oán độc.
Phó Hồng Tuyết chung quy cũng ngẩng đầu nhìn nàng một lần, xem chừng đã nhận ra nàng, lại xem chừng không nhận ra nàng.
Người đó cười nói:
- Nàng là em vợ của ngươi.
Gã sợ Phó Hồng Tuyết lại không hiểu, lại giải thích:
- Em vợ là muội muội của vợ ngươi, cũng là muội muội của anh vợ ngươi.
Phó Hồng Tuyết lại bắt đầu uống rượu, xem chừng đã bị lời nói của gã làm hỗn loạn đầu óc, nhất định phải uống rượu để thanh tỉnh lại.
Người đó lại hỏi:
- Ngươi có biết nàng hiện tại đang muốn làm gì không?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu.
Người đó đáp:
- Nàng muốn giết ngươi.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên hít một hơi, lẩm bẩm:
- Tại sao mọi người đều muốn giết ta?
Người đó lại cười:
- Ngươi nói không sai chút nào, trong phòng này có mười ba người, ít nhất có bảy người đến để giết ngươi, bọn chúng đều muốn đợi ngươi say rồi mới động thủ.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Muốn đợi ta say? Ta làm sao say được, uống ba ngày ba đêm cũng không say.
Người đó cười nói:
- Đợi cả ba ngày ba đêm cũng không có lợi ích, xem chừng bọn chúng hiện tại phải động thủ rồi.
Ngay lúc đó, chỉ nghe “xoẻng” một tiếng, một chén rượu đã rớt xuống đất bể tan nát.
Người cầm chén rượu đó, trong tay đã rút ra từ sau lưng một thanh khảm sơn đao.
Lúc gã nhắm Phó Hồng Tuyết phóng qua, một cây luyện vu thương, một thanh nhạn cương đao, một ngọn trúc tiết tiên, một cây táng môn thiết, cũng đồng thời đánh tới.
Một người trẻ tuổi sử kiếm trong mắt vằn vện những tia máu nhỏ, rống lên:
- Hắc thủ phục cừu, không dính dáng tới bằng hữu chung đường, xin đừng nhúng tay.
Nói xong câu đó, hắn ngẩn người, năm ngươi kia giống như thạch tượng đứng yên, động cũng không động, bởi vì binh khí trong tay bọn chúng đều đã không còn, năm thứ binh khí đều đã lọt vào tay người ngồi đối diện Phó Hồng Tuyết.
Bọn chúng bắt đầu hành động, gã cũng động, tả thủ đập bàn một cái, hữu thủ đã đoạt hết binh khí, năm người chỉ có cảm giác mắt hoa lên một cái, bóng người lóe chớp, binh khí trong tay đều đã không còn.
Người đó đã ngồi lại về chỗ cũ, đặt năm thứ binh khí lên bàn nhẹ nhàng, cười nói:
- Ta không phải là bằng hữu chung đường, ta có thể nhúng tay.
Người trẻ tuổi cầm khoái kiếm giận dữ hét:
- Ngươi là ai?
Người đó đáp:
- Ta.
Bọn chúng vốn còn đứng yên tại chỗ, chữ đó vừa nói ra, sắc mặt của năm tên đột nhiên biến thành trắng nhợt, máu huyết toàn thân chừng như bị hút cạn, năm tên tráng hán sinh khí ngút trời đột nhiên lúc đó như biến thành khô héo, toàn bộ đột nhiên ngã gục xuống.
Phó Hồng Tuyết lại chừng như còn chưa thấy.
Người đó thở dài một hơi, thốt:
- Ta giúp ngươi giết đám người đó, ngươi cho dù không cảm ơn ta, ít ra cũng nên khen ta vài câu.
Người đó lại hỏi:
- Ngươi có thấy công phu ta dùng là công phu gì không?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta không thấy.
Người đó thốt:
- Đó là trong “Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú”, một trong hai loại công phu duy nhất còn lưu truyền trên nhân thế.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Ồ?
Người đó thốt:
- Đó là Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Ồ?
Người đó nói:
- Còn có một thứ, là Thiên Di Địa Chuyển Đại Di Huyệt Pháp mà ngươi đã học qua.
Gã cười cười, lại nói tiếp:
- Ngươi có thể di khai huyệt đạo một phân, ít ra đã luyện thứ công phu đó đến chín thành hỏa hầu.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Còn ngươi? Ngươi là ai?
Người đó đáp:
- Ta là Đa Tình Tử của Tây Phương Tinh Tú Hải, thậm chí còn đa tình hơn so với ngươi.
Phó Hồng Tuyết chung quy đã ngẩng đầu nhìn gã, xem chừng tới bây giờ mới biết có người ngồi đối diện.
Nụ cười của người đó rất ôn nhu, mi mục thanh tú, xem ra đích xác là dạng người đa tình.
- Người đa tình cũng giết người?
- Tình đến lúc nồng, tình chuyển bạc, bởi vì tình của ta quá nồng, cho nên hiện tại chỉ còn mỏng như giấy.
Đa Tình Tử cười cười nói tiếp:
- Chỉ bất quá ta cũng không thể giết người một cách vô duyên.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Ồ?
Đa Tình Tử thốt:
- Ta giết đám người đó, chỉ vì ta không muốn để ngươi chết trong tay bọn chúng.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Vì sao?
Đa Tình Tử đáp:
- Bởi vì ta muốn ngươi chết dưới tay ta.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ngươi quả thật muốn như vậy?
Đa Tình Tử đáp:
- Ta đơn giản muốn đến gần chết.
Nữ nhân đứng xa xa gần quầy rượu đột nhiên thốt:
- Bởi vì nếu chàng giết ngươi, ta chịu cưới chàng.
Đa Tình Tử nói:
- Ngươi xem, ta đã ba mươi lăm tuổi rồi, còn chưa có vợ, đương nhiên cũng chưa có con, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, ngươi tất không thể kêu ta đi làm một tên bất hiếu.
Thiếu nữ đó lại thốt:
- Hắn không thể.
Đa Tình Tử hỏi:
- Sao nàng biết?
Thiếu nữ đó đáp:
- Hiện tại con quỷ trên đao của hắn đã nhập tới tận tim hắn rồi.
Đa Tình Tử cố ý hỏi:
- Làm sao đến như vậy?
Thiếu nữ đáp:
- Vì có hai chuyện.
Đa Tình Tử hỏi:
- Rượu và đàn bà?
Thiếu nữ gật gật đầu:
- Vì hai chuyện đó, trước đây hắn đã cơ hồ gần chết.
Đa Tình Tử thốt:
- Nhưng hắn không chết.
Thiếu nữ nói:
- Bởi vì hắn có hảo bằng hữu!
Đa Tình Tử hỏi:
- Diệp Khai?
Thiếu nữ thở dài một hơi:
- Chỉ sợ hiện tại Diệp Khai đã không biết đi đâu mất rồi.
Đa Tình Tử hỏi:
- Vậy hiện tại lẽ nào hắn đang gặp nguy hiểm sao?
Thiếu nữ đáp:
- Rất nguy hiểm.
Đa Tình Tử hỏi:
- Nàng xem ta có tiếp nổi đao của hắn không?
Thiếu nữ cười cười:
- Đại Sưu Hồn Thủ của chàng cả hồn quỷ cũng không thể chống đỡ, hà huống là một đao quỷ?
Đa Tình Tử hỏi:
- Cho dù có thể đỡ nỗi đao của hắn, tay của ta có bị chặt đứt không?
Thiếu nữ đáp:
- Không.
Đa Tình Tử hỏi:
- Sao nàng dám chắc?
Thiếu nữ đáp:
- Bởi vì trảo pháp của chàng rất xảo diệu, tay của chàng căn bản tịnh không đụng đến lưỡi đao, hơn nữa bàn tay kia của chàng đã đủ sưu hồn hắn.
Đa Tình Tử hỏi:
- Nói như vậy, hắn làm sao còn sống được?
Thiếu nữ đáp:
- Hắn còn có một điểm hy vọng.
Đa Tình Tử hỏi:
- Hy vọng gì?
Thiếu nữ đáp:
- Chỉ cần hắn nói cho bọn ta biết hai chuyện, bọn ta tịnh không đụ ng đến hắn.
Đa Tình Tử hỏi:
- Hai chuyện gì?
Thiếu nữ đáp:
- Khổng Tước Linh ở đâu? “Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú” ở đâu?
Đa Tình Tử thốt:
- Hắn nếu có Khổng Tước Linh, nếu đã luyện thành “Đại Bi Phú”, bọn ta còn có thể sống sao?
Thiếu nữ đáp:
- Có lẽ tay của hắn đã không đủ vững ổn, đã không còn cách sử dụng Khổng Tước Linh, có lẽ hắn tuy đã luyện thành Đại Di Huyệt Pháp, lại chưa luyện những công phu khác.
Đa Tình Tử mỉm cười:
- Xem bộ dạng của hắn, đích xác còn chưa luyện những công phu khác.
Thiếu nữ cũng cười:
- Hiện tại công phu duy nhất mà hắn còn có thể luyện, là uống rượu.
Đa Tình Tử cười nói:
- Thứ công phu đó xem chừng hắn đã luyện không tệ.
Thiếu nữ nói:
- Duy nhất chỉ có thể mượn thứ công phu đó mới có thể để cho hắn biến thành tửu quỷ, tử tửu quỷ.
Từng câu nói của bọn chúng đều giống như một mũi kim, bọn chúng muốn đâm mũi kim đó tới tận tim hắn để hắn thống khổ, để hắn yếu ớt suy sụp, chỉ tiếc những mũi kim đó lại giống như đều đâm vào một khối đá, bởi vì Phó Hồng Tuyết cả một chút phản ứng cũng không có, hắn đã hoàn toàn tê dại.
Khoảng cách tê dại gục ngã đã không còn xa, khoảng cách chết cũng không xa.
Đa Tình Tử thở dài một hơi:
- Có phải bộ dạng của hắn xem chừng đã quyết tâm không chịu nói?
Thiếu nữ thở dài:
- Có lẽ hắn muốn đợi đến lúc gần chết rồi mới chịu nói.
Đa Tình Tử hỏi:
- Hiện tại còn chưa phải lúc sao?
Thiếu nữ đáp:
- Chàng xuất thủ là vừa lúc.
Đa Tình Tử đã xuất thủ, tay của gã vừa dài vừa ốm, giống như tay nữ nhân. Tư thế bàn tay của gã vừa dịu dàng vừa trang nhã, giống như đang hái hoa, một đóa hoa mềm mại yếu ớt.
Vô luận là người kiên cường kiện tráng tới cỡ nào, dưới tay của gã, đều biến thành nhu nhược mềm mại.
Gã xuất thủ phảng phất không nhanh, kỳ thật lại giống như một đạo ánh sáng rất nhu hòa, đợi đến lúc người ta thấy nó, nó đã đến nơi.
Nhưng lần này tay của gã còn chưa đến, đao đã rút ra khỏi vỏ.
Đao quang lóe lên một cái, tay của gã đột nhiên cũng giống như cánh hoa chớm nở, chộp nắm thanh đao đó. Bàn tay kia của gã có phải lập tức sưu đoạt hồn phách của Phó Hồng Tuyết không? Mới hồi nãy đây, gã vừa ra tay đã hút cạn huyết nhục của đám người đó.
Bàn tay cánh hoa, bàn tay sưu hồn.
Không ai có thể tiếp đỡ lưỡi đao đó bằng một bàn tay không, chỉ tiếc vô luận là bàn tay đáng sợ đến đâu, cũng đều biến thành cánh hoa mềm yếu.
Ánh đao lóe lên một cái, máu tươi đã bắn ra.
Tay đã bị chặt thành hai khúc, đầu lâu cũng đã bị chẻ làm hai.
Ánh mắt của thiếu nữ vừa mở trn không dám đối diện chính mình.
Hắn lại ngã gục.

Xem Tiếp: Hồi 18

Truyện Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao Lời Tựa Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6 Hồi 7 Hồi 8 Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24
Truyện Cùng Tác Giả Âm Công Ân Thù Kiếm Lục Anh Hùng Vô Lệ Bá Vương Thương Bạch Cốt Lâm BẠCH NGỌC LÃO HỔ Bất Tử Thần Long Bích Huyết Tẩy Ngân Thương Bích Ngọc Đao Biên Thành Ðao Thanh

Xem Tiếp »