Hồi 30
HỎA CÔNG TRƯ BÁT GIỚI

 Khi trời vừa tối, Tiểu Tà bắt đầu hành động... Lần này, Tiểu Tà xâm nhập vào khu doanh trại của bọn canh gác rất nhẹ nhàng và mau lẹ.
Chợt có một tên vệ sĩ đi tới. Tiểu Tà vội núp vào bóng tối bất ngờ đâm vào cổ tên này một nhát dao, gã không kịp kêu lên đã ngã chết liền.
Tiểu Tà lần theo dãy nhà, và chợt phát hiện có một người trung niên ăn mặc sang trọng đang ngồi nhìn ra cửa sổ chăm chăm như đang tư lự suy nghĩ điều gì.
Lập tức, Tiểu Tà lạng người đến cửa phòng và rất nhẹ nhàng len vào khi cửa phòng vẫn mở, nhanh như cắt Tiểu Tà đã kề lưỡi dao lạnh toát nơi cổ người này và lên tiếng:
– Ngồi im! Ngươi là ai? Làm chức gì ở đây?
Tên này run sợ ú ớ đáp:
– Tôi... là Vương Trung... phó thủ lãnh...
Tiểu Tà chận lời:
– Phó thủ lãnh thuộc về môn phái nào?
Tên này đáp:
– Thần Võ Môn.
Tiểu Tà nghe hắn đáp đúng như ý nghĩ từ lâu của mình nên gằn giọng tiếp:
– Tại sao ngươi bắt nhốt những người già cả vậy?
Vương Trung đáp:
– Việc này tôi không biết gì cả vì chúng tôi chỉ theo lệnh canh gác không cho ai ra vào nơi đây, chỉ trừ khi nào địch đột nhập hoặc có người mất tích thì chúng tôi sai người vào lục tìm mà thôi.
Tiểu Tà muốn tìm hiểu thêm về những người bị nhốt nên hỏi:
– Ngươi không vào nơi họ ở thì làm sao biết người nào?
Vương Trung nói:
– Tôi chỉ biết những người bị giam là những người giàu có và hình như có địa vị ở võ lâm, còn những việc khác tôi không biết gì hơn, vì thượng cấp không cho phép chúng tôi trả lời, ngay cả bước vào khu của những người bị giam ấy cũng rất hạn chế, muốn nhìn mặt họ cũng không có cơ hội.
Tiểu Tà có vẻ hài lòng:
– Lực lượng của ác ngươi ở đây như thế nào?
Vương Trung nói:
– Ở đây có ba trại, mỗi nơi có ba trăm người và một thủ lãnh, hai phó thủ lãnh và phía dưới là các Bang mỗi Bang mười người.
Tiểu Tà hỏi:
– Có bao nhiêu cao thủ?
Vương Trung nói:
– Vào khoảng một trăm người.
Tiểu Tà ngưng một chút rồi hỏi:
– Thuyền lớn của các người chừng nào vận chuyển đến đây?
Vương Trung đáp:
– Mỗi tháng một lần.
Tiểu Tà lại hỏi:
– Gần đây có giải phạm nhân đến không?
Vương Trung nói:
– Không! Từ khi tôi canh gác ở đây, đã hơn mười năm rồi, chưa có đưa phạm nhân vào đây.
Tiểu Tà buột thốt:
– Mười mấy năm?
– Vì lúc đó Tiểu Tà nhớ đến có lần Tiểu Tà hỏi tên Ngư Vỹ và hắn cho biết phạm nhân được đưa vào đây... thế mà tên Vương Trung lại nói như thế, tên nào nói thật đây?
Tiểu Tà hỏi tiếp:
– Trên đảo này, bọn ngươi có mấy địa điểm canh gác? Và còn đảo nào nữa không?
Vương Trung đáp:
– Có hai địa điểm và còn có một đảo nhỏ ở mé trái cách rất xa, tôi chưa qua bên ấy, chỉ nghe nói.
Tiểu Tà nghĩ đó là hòn đảo nhỏ do tên Đường chủ La Tiếu trấn giữ, nên lại hỏi:
– Ngươi ở đảo ấy nói rằng phạm nhân đưa sang đây, sao ngươi nói không có?
Vương Trung nói:
– Tôi nghe nói phạm nhân đưa đi nửa đường thì bị giết, chứ không có đưa qua đây.
Tiểu Tà nói nho nhỏ:
– Thì ra thế?
Rồi Tiểu Tà hỏi sang việc khác.
– Ngươi có biết gì về Hắc y sát thủ bịt mặt không?
Vương Trung nói:
– Tôi có nghe qua, nhưng không thấy.
Tiểu Tà thấy không cần hỏi thêm nữa nên nói:
– Ngươi đã chịu trả lời những câu hỏi của ta, nên ta không giết ngươi, vì ta đến đây chỉ muốn biết những người bị giam là những ai và có bao nhiêu người thôi, cũng may ngươi nói ta không trách ngươi. Thôi ngươi cứ nghĩ, ta chuẩn bị chữa lửa đây.
Không đợi tên Vương Trung trả lời, Tiểu Tà liền điểm ngay vào huyệt đạo nơi ngực của hắn làm cho hắn ngồi bất động rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Lập tức phóng hỏa đốt, mấy dãy trại, chờ cho ngọn lửa bùng lớn, bọn vệ sĩ canh gác chạy tán loạn, Tiểu Tà mới rời nơi ấy để trở về căn nhà gỗ.
Một lúc sau, Tiểu Tà đi ngay đến chỗ ở của Hư Nguyên Hòa thượng. Vừa thấy Tiểu Tà lão hòa thượng Hư Nguyên liền hỏi:
– A di đà phật! Đêm hôm, tiểu chủ có việc gì mà đến đây vậy.
Tiểu Tà nói:
– Tôi có chuyện muốn nhờ lão hòa thượng chỉ bảo.
Hư Nguyên hòa thượng nói:
– Có chuyện gì xin cứ nói, nếu lão biết sẽ nói ngay.
Tiểu Tà nói:
– Ở Thiếu Lâm thân phận Hòa thượng cao như thế nào?
Hư Nguyên hòa thượng vui vẻ:
– Lão tăng đây danh hiệu với chữ “Hư” và vị chưởng của Thiếu Lâm danh hiệu với chữ “Minh”, như vậy lão tăng đây là sư bá của chưởng môn Thiếu Lâm.
Tiểu Tà tiếp lời:
– Lão là sư bá chưởng môn được người võ lâm tôn kính cao cả vô cùng...
Tiểu Tà chân thật bộc lộ mà lão hòa thượng vẫn cảm thấy ái ngại.
Mặt hòa thượng đỏ lên:
– Tiểu chủ đừng đùa với lão nữa, lão đây chỉ là một bần tăng, làm gì còn có sự cao cả chứ?
Tiểu Tà nói:
– Đại hòa thượng! Thật sự lão bị bắt vào đây?
Lão hòa thượng gật đầu:
– Đúng vậy, lão bị một người võ công cực cao đánh gục và bị bắt đến đây.
Tiểu Tà liền hỏi:
– Đại hòa thượng giao đấu với người ấy được mấy hiệp?
Hư Nguyên Hòa thượng xấu hổ, nói:
– Không tới bảy hiệp, người đó xuất chưởng mạnh lắm, lão kháng cự không nổi.
Tiểu Tà lại hỏi:
– Lão Hòa thượng có thể nhớ ra một nhân vật nào có võ công cao nhất võ lâm không?
Hư Nguyên Hòa thượng trầm ngâm một lúc nói:
– Lúc bấy giờ đệ nhất võ công có lẽ là Âu Dương tiên sinh, và lão tăng đây chỉ chịu được dưới năm mươi hiệp mà thôi.
Tiểu Tà lại thắc mắt nói:
– Theo lão Hòa thượng thì Âu Dương tiên sinh là đệ nhất võ công, còn người có chưởng mạnh kia thì sao?
Lão Hòa thượng nói:
– Đối với người đó theo lão thì rất lạ lùng.
Tiểu Tà chận hỏi:
– Lạ lùng thế nào?
Hòa thượng nói:
– Lạ lùng ở chỗ chưởng lực của người ấy quả là kinh khiếp không tưởng tượng được, người ấy hình như không phải là một người bình thường mà là một người điên.
Lão hòa thượng ngưng một chút rồi lắc đầu:
– Một chưởng của hắn có thể đánh võ đại hồng chung của Thiếu Lâm tự, thì quả là lạ lùng kinh khiếp.
Tiểu Tà mở to mắt kinh ngạc:
– Quả là một người có công phu kinh khiếp thật! Cái chuông đồng ấy nặng mấy ngàn cân mà một chưởng của hắn đã phá vỡ thì thật sức mạnh ấy không phải là người bình thường rồi.
Cả hai chợt yên lặng một chút, rồi Tiểu Tà lên tiếng:
– Bây giờ tôi phải đi đây, Đại sự có cần nhắn gì về Thiếu Lâm tự không?
Hư Nguyên thiếu hiệp ngạc nhiên:
– Tiểu thí chủ đi thật sao? Mà đi đâu?
Tiểu Tà nói:
– Tôi về Trung Nguyên.
Lão Hòa thượng kinh ngạc:
– Nơi đây bốn bề là đại dương mênh mông, tiểu thí chủ có thể vượt qua được sao?
Tiểu Tà phì cười:
– Tôi cũng qua rồi mới vào đây không phải sao?
Hòa thượng có điểm không tin nên nói:
– Có phải có ai đó đón tiếp tiểu chủ?
Tiểu Tà cười:
– Đúng rồi! Đại sự có gì nhắn về không?
Hư Nguyên Hòa thượng suy nghĩ giây lâu rồi nói:
– Nếu tiểu thí chủ có về đến Thiếu Lâm tự thì phải giữ kín bí mật ở đây, coi như lão đây già yếu, thuận tiện nói với đệ tử Thiếu Lâm đặc biệt chú ý đến tên cao thủ kia, ngoài ra không có gì để nói.
Tiểu Tà gật đầu:
– Được rồi! Tôi sẽ nói với vị chưởng, tôi đi đây.
Hư Nguyên thiếu hiệp cười hiền từ:
– Tiểu chủ, hãy thận trọng.
Lúc này đêm đã quá khuya, Tiểu Tà từ biệt lão Hòa thượng trở về nghỉ ngơi nơi căn nhà gỗ của mình.
Trời vừa sáng, Tiểu Tà đã đến túp lều của lão ăn mày, nhìn thấy lão ta đang chăm chú đếm heo vì lão sợ không đủ một trăm con sẽ thất tín với Tiểu Tà.
Thấy vậy, Tiểu Tà bước đến cạnh lão, hỏi:
– Lão làm gì vậy?
Lão ăn mày quay qua nhìn Tiểu Tà, cười nói:
– Cũng tạm đủ rồi, đám heo này chạy tới chạy lui khó đếm quá.
Nhìn thấy mồ hôi lão nhẽ nhại, chắc lão đã đếm nhiều lần rồi mà không xong, nên Tiểu Tà nói:
– Số heo này là được rồi, không nhất định là một trăm con.
Lão ăn mày gật đầu.
– Được thôi, cứ tùy tiện.
Lão ăn mày bước ra khỏi hàng rào chuồng heo thì Tiểu Tà hỏi:
– Lão huynh, tôi về Trung Nguyên đây, lão có gì nhắn gởi không?
Lão ăn mày ngửng đầu lên suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Tiểu huynh đệ trở về gặp đệ tử Cái Bang hãy hỏi thăm dùm lão sức khỏe của Bang chủ và Tiểu công chúa.
Tiểu Tà lúc này mới nhớ đến Tiểu Linh. Từ lúc chia tay đến nay đã khá lâu mà mải lo việc giang hồ chàng đã quên bẵng nàng để cho Tiểu Linh phải chờ đợi trông ngóng nơi hồ Động Đình trong một thời gian dài. Chắc Tiểu Linh nhớ Tiểu Linh nhiều lắm. Mà có lẽ giờ này Tiểu Thất cũng đã có mặt bên cạnh Tiểu Linh rồi, chỉ mình Tiểu Tà còn lang thang vùng hải đảo xa xôi này mà thôi.
Tiểu Tà nói:
– Lão muốn gởi lời hỏi thăm đến Bang chủ Cái Bang và Tiểu Linh công chúa thôi sao?
Lão ăn mày ngơ ngác hỏi lại:
– Tiểu Linh là ai vậy?
Tiểu Tà cười nói:
– Tiểu Linh và tôi đã quen thân với nhau. Chính tôi đã đổi tên nàng là Hàn Linh thành Tiểu Linh đấy.
Lão ăn mày trầm ngâm nhìn trời một lúc rồi nói:
– Không biết Tiểu công chúa giờ được bao lớn rồi! Lúc lão ra đi thì Tiểu công chúa vẫn còn là một con bé ngây thơ bé xíu. Có lẽ giờ đây đã được mười sau, mười bảy tuổi, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi... à, mà tiểu huynh đệ đã gặp qua chắc biết ít nhiều về Tiểu công chúa phải không? Hãy nói cho lão biết ít nhiều về con bé ấy đi.
Tiểu Tà như được dịp nhắc đến Tiểu Linh, liền tuôn ta một tràng câu chuyện về nàng. Từ lúc gặp nhau cho đến những thời gian sống bên nhau cùng đối phó với bọn xấu trên giang hồ, và không quên nhắc đến câu chuyện hào hùng của mình lúc vượt mười ba tầng Thất Linh Cam được toàn bộ đệ tử Thiếu Lâm đón tiếp long trọng sau sự kiện làm danh trấn võ lâm giang hồ.
Rồi Tiểu Tà kết thúc:
– Lão nói không sai. Tiểu Linh quả là một thiếu hiệp xinh đẹp vô cùng. Hiện nàng đang ở hồ Động Đình núi Quân Sơn để đợi tại hạ và một người bạn khác nữa là Tiểu Thất.
Lão ăn mày say sưa nghe kể về Tiểu Linh trong thời gian xa Cái Bang và nhất là sự kiện hi hữu của Tiểu Tà lúc vượt mười ba tần Thất Linh Cảm làm cho lão không khỏi xuýt xoa thán phục.
Lão ăn mày nghe Tiểu Tà kể chuyện về những mưu kế và hoạt động đối phó của ba người với giới võ lâm giang hồ làm cho lão như sống lại khoảng thời gian lúc còn ở ngoài đời, đôi lúc lâu bật cười ha hả theo từng diễn biến của câu chuyện.
Rồi lão như không kềm chế được sự vui mừng.
– Theo lời ngươi nói thì con bé Hàn Linh này đẹp lắm và lại còn láu lỉnh trong lúc theo ngươi hành hiệp nữa.
Tiểu Tà nói:
– Không những Tiểu Linh đẹp, láu lỉnh mà còn rất nhân hậu, từ tâm. Chính Tiểu Linh đã nhiều lần ngăn không cho tại hạ tàn sát một cách bừa bãi. Và chính bản tính của nàng đã cảm hóa được trái tim của tại hạ sau bao ngày tháng vui buồn sống bên nhau. Nếu có cơ hội tôi sẽ đưa Tiểu Linh ra đảo thăm lão, lão chịu không?
Lão ăn mày trở nên buồn:
– Cảm ơn tiểu huynh đệ và nhờ tiểu huynh đệ hỏi thăm đến các trưởng lão và anh em trong Cái Bang là được rồi.
Tiểu Tà lại nói:
– Tôi sẽ làm theo lời của lão, nhưng người ta hỏi lão là ai thì tôi biết đáp thế nào đây? Bởi vì trưởng lão Cái Bang mười túi, đâu phải chỉ có một mình lão có phải không?
Lão ăn mày nghe xong, đoạn lấy ra một sợi dây bằng vải được bện lại bằng nhiều thứ vải màu sắc khác nhau, trao cho Tiểu Tà và nói:
– Đoạn dây bện này, tiểu huynh đệ giữ lấy và khi đến Cái Bang đưa ta, đệ tử Cái Bang sẽ biết ngay lão là ai, nhưng đừng cho bọn họ biết lão ở nơi này đấy.
Tiểu Tà nhận đoạn dây bện và nói:
– Được rồi! Tôi sẽ làm như lời của lão.
Nói xong, Tiểu Tà nhìn “Đoạn dây bện” thấy rất lạ, chợt nhớ những ngày đã qua có nhiều kỷ niệm, nên hỏi:
– Lão bối! Cái đoạn dây này trông vừa lạ vừa đẹp, tôi nhìn mãi cũng không nghĩ ra cách bện nó được, vậy do lão chính tay làm hay của người khác tặng?
Lão ăn mày nói:
– Vật này do tự tay lão làm, ngoài lão ra không ai làm được đâu, nó có bí quyết nên tiểu huynh đệ có nhìn bao lâu cũng không sao làm được.
Tiểu Tà hiếu kỳ về bí quyết bện của đoạn dây nên nói:
– Nếu vậy, lão dạy tôi cách làm nó đi.
Lão ăn mày nói ngay:
– Tiểu huynh đệ không phải là đệ tử Cái Bang nên lão không dám đem bí mật này để truyền dạy.
Tiểu Tà hỏi:
– Nhất định phải là đệ tử Cái Bang mới được học sao?
Lão ăn mày gật đầu:
– Đúng vậy! Đó là luật lệ của Cái Bang, nhưng cũng có những trường hợp ngoại lệ rất khẩn bách, không làm không được, nghĩa là những trường hợp bất đắc dĩ ấy mà.
Tiểu Tà mắt vụt sáng lên nói:
– Nếu lão ở mãi nơi hải đảo này, không thể về được Trung Nguyên, hoặc khi tôi đi rồi, chẳng may lão chết đi thì bí quyết ấy có ai tiếp thu không hay là bị mất đi rất đáng tiếc, như vậy thì lão thật có lỗi với Cái Bang rồi?
Lão ăn mày giật mình:
– Cũng đúng, nếu lão không thoát được nơi này thì bí mật không truyền được vậy thì...
Lão trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Thôi được. Lão sẽ dạy cho tiểu huynh đệ nhưng phải hứa là không được truyền bị quyết này cho ai khác sau này ngoại trừ đệ tử của Cái Bang ra.
Tiểu Tà gật đầu:
– Vâng! Tôi xin hứa với lão.
Lão ăn mày khẽ gật đầu:
– Dương Tiểu Tà! Nhìn con người của tiểu huynh đệ tuy có chút ta khí như cái tên kỳ lạ nhưng khẩu khí và hành động của tiểu huynh đệ cũng đáng cho người ta tin.
Rồi lão chỉ ra bên ngoài:
– Nếu muốn học hãy đi tìm mười sợi dây không dài quá, chỉ dài ba thước thôi.
Tiểu Tà liền quay lưng đi tìm và chỉ trong phút chốc đã trở lại với nhiều đoạn dây trong tay, hỏi:
– Lão xem được chưa?
Lão ăn mày gật đầu:
– Được! Bây giờ lão dạy tiểu huynh đệ bện dây, việc này cũng chẳng khó khăn lắm, nhưng phải có bí quyết để bện mười sợi dây thành một, như những sợi dây móc lấy nhau, tuy khó mà là không khó, chỉ cần làm một vài lần là hiểu và làm mãi thì sẽ thông thạo.
Tiếp đó, lão ăn mày dạy cho Tiểu Tà thực hành và chỉ rõ cách bện dây sao cho khéo léo sắc sảo và đều nhau nhìn vào sao cho trông đẹp mắt và có một cái gì đó rất riêng biệt để phân biết giữa các Trưởng lão trong Cái Bang.
Công việc bện dây đòi hỏi rất nhiều công phu và tỉ mỉ của đôi tay, nhưng dẫu khó đến đâu, với sự thông minh của Tiểu Tà nên chỉ trong một thời gian ngắn Tiểu Tà đã nhanh chóng học được bí quyết của nó công tử những vậy mà còn thành thạo điêu luyện hơn lão ăn mày nữa là khác.
Lão ăn mày bật khen:
– Tiểu huynh đệ quả nhiên thật thông minh nhanh trí. Hồi đó lão học phải mất cả tháng, bởi vì nếu bện, móc sai một lỗ thì không làm tiếp được, tám lần bốn mươi chín cái lỗ không phải dễ nhớ, thế mà tiểu huynh đệ đã tiếp thu một cách nhanh chóng, lão xin bái phục, bái phục.
Tiểu Tà đắc ý:
– Kha... kha... lão quá khen tôi rồi đó!
Lão ăn mày vừa cười vừa nói:
– Tiểu huynh đệ đây thì cái gì cũng được hết.
Tiểu Tà muốn làm ra vẻ khiêm nhường, nhưng không được, liền nói thẳng ra:
– Đâu phải cái gì cũng được. Chỉ cần thích là học được này, duy chỉ có “Bửu bối” của Khổng Phu Tử là tôi muốn cũng không được lão có biết không?
Lão ăn mày ngạc nhiên:
– “Bửu bối” của Khổng Phu Tử là thứ gì?
Tiểu Tà nhún vai, cười nói:
–... kha... kha... Lão không biết thật sao?
Lão ăn mày lắc đầu:
– Không biết thật, nếu biết đã không hỏi.
Tiểu Tà bật cười nói:
– “Bửu bối đó chính là “Sách vở” đấy. Tôi thấy nó là tôi thấy thất bại rồi.
Lão ăn mày nghe vậy càng khó hiểu hơn, hỏi:
– Cái gì? Thấy “Sách vở” là “Thất bại”?
Tiểu Tà cười nói:
– Sự việc là thế này. Lúc trước lão đầu tôi muốn tôi lấy cho lão mượn một cuốn sách, tôi bèn đi lấy trộm một lúc bốn năm chục cuốn sách và đem chúng đi đánh bạc. Rốt cuộc, thua luôn cả quần áo, từ đó cứ mỗi lần tôi nhìn thấy sách tôi liền nhức đầu nên có muốn cũng không được là vậy đó.
Lão ăn mày nghe xong phì cười:
– Thì ra là vậy. Tiểu huynh đệ đã có một thời “Công tử gian trân” và từ đó chắc không dám sờ đến sách nữa?
Tiểu Tà lắc đầu:
– Không phải không thèm rờ đến, nhưng lão đầu tôi bắt tôi phải đọc nhiều sách, nhưng tôi quăng đi hết mà lão ta không biết, cứ đưa càng lúc càng nhiều, thật là tức hết sức, tôi đem hết sách liệng xuống hồ. Ông ấy dạy không được, chỉ dùng miệng đọc giống như lão vừa rồi dạy tôi bện dây đó, thật là dễ chịu làm sao.
– Lão ăn mày nói:
– Nếu bí quyết kia nằm trong sách và lão lấy sách cho tiểu huynh đệ xem thì kết quả có được như thế này không?
Tiểu Tà cười:
– Nếu như lão đưa sách ra cũng không sao, nhưng tôi sẽ đem về cho Tiểu Linh đọc vì cô ta rất thích đọc sách.
Lão ăn mày phì cười không nói gì nữa.
Tiểu Tà nhìn ra chỗ nhốt heo rồi nói:
– Hôm nay chúng ta chuẩn bị kế hoạch tấn công địch bằng cách dùng đồ dẫn hỏa cột vào đuôi heo, sau đó tôi đem chúng đến chỗ trại, cột chúng dưới gốc cây, đem rượu mạnh đổ hai bên lối để khi đốt lửa rượu bùng lên, đuôi heo cũng đốt nữa nên bầy heo bị nóng sẽ kinh hoảng chỉ có một con đường chạy là tấn công vào trại mà thôi. Thế là trận hỏa công vô tiền khoáng hậu này rất thích thú có phải không lão ăn mày?
Lão ăn mày gật đầu:
– Trò chơi này quả là chỉ có Dương Tiểu Tà mới nghĩ ra mà thôi.
Tiểu Tà đắc ý:
– Nếu thế lão hãy bắt tay vào việc cùng với tôi nhanh lên để chuẩn bị trận hỏa công sắp tới.
Lão ăn mày vui vẻ:
– Được! Được! Lão sẽ thi hành ngay.
Mọi việc chuẩn bị trong ngày hôm đó được hoàn tất và theo kế hoạch Tiểu Tà đã bố trí một trận hỏa công tấn công trại chờ giờ khai diễn.
Thời điểm đã đến, khi bóng tối bao trùm vạn vật.
Tiểu Tà tiến đến trước doanh trại của bọn vệ sĩ và hét thật lớn:
– Những tên trâu bò kia, có gan thì mau ra đây?
Tiếng hét của Tiểu Tà đã làm bọn vệ sĩ kinh động, chúng ùa ra và một lão già đi nhanh đến trước mặt Tiểu Tà, hỏi:
– Tiểu quỉ? Ngươi là ai, sao dám vào cấm địa này?
Tiểu Tà ngang nhiên đáp:
– Ngươi khoan hỏi ta đã mà hãy trả lời tại sao lại đem nhốt những người già cả ốm yếu tội nghiệp kia ở đây? Nếu không nói rõ lý do thì ta sẽ cho heo ăn thịt các ngươi đấy.
Tiểu Tà cười lớn, lão già kia nạt lên:
– Ta là Hắc Báo Tử Phong Thạch Quan đây, nếu ngươi điên khùng thì ta cũng bắt nhốt ngươi chứ đừng nói là một tên tiểu tử bình thường.
Tiểu Tà càng cười lớn:
–... khà... khà... Danh hiệu của ngươi cũng oai lắm, nhưng ta chẳng cần biết ngươi là ai, ngươi cứ xem trại doanh bên kia đã bị thiêu rồi giờ đến lượt bọn ngươi đó. Các ngươi hãy chuẩn bị đi, nếu không chỉ thêm lương thực cho những người già bị giam ở đây mà cứ ngoan cố cắt xén lương phần củ họ thì đừng trách Tiểu Tà này không dung tha.
Lão Hắc Báo Tử Phong Thạch Quan hét lên:
– Thì ra ngươi là kẻ chủ mưu đốt trại giết người. Có phải ngươi đã câu kết với bọn già bị giam đó không?
Tiểu Tà cười lớn:
–... khà... khà... Cấu kết làm quái gì với mấy lão già ốm yếu đói cơm ấy, mấy lão ấy không bắt nổi con heo, con chim thì có lợi gì cho ta mà ta phải cấu kết với họ chứ. Ta chỉ tội nghiệp họ già cả, ốm yếu, nên yêu cầu bọn ngươi cho họ thêm lương thực, chứ ta chẳng quen một lão già bệnh hoạn nào ở đây cả, đề thì giờ làm quen đó ta bắt chim, nướng thịt heo ăn có ngon hơn không?
Lão Phong Thạch Quan vẫn khăng khăng nói tiếp:
– Nếu ngươi không quen biết câu kết thì đòi hỏi lương thực cho họ để làm gì?
Tiểu Tà lắc đầu rồi vỗ ngực nói thật lớn:
– Con người như ta thì phải có lòng từ bi thương kẻ già yếu, đâu như bọn ngươi chỉ là lũ tham ăn ích kỳ. Ta thấy cảnh ấy không chịu được quyết hy sinh tánh mạng làm việc thiện vì họ.
Phong Thạch Quan lắc đầu:
– Tiểu quỉ! Ngươi là kẻ điên cuồng, gây rối cho chúng ta chứ ngươi dám chết cho những tên già kia được thêm lương thực hay sao?
Tiểu Tà nói:
– Quân tử nhất ngôn, nếu bọn ngươi chịu tăng lương thực cho họ thì ta sẽ nhảy ngay xuống biển kết liễu mạng sống để giữ lời.
Phong Thạch Quan hét lên:
– Ngươi muốn chết thì ta bắt ngươi để lột da phơi nắng cho ngươi chết từ từ.
Dứt lời hắn bước nhanh về phía Tiểu Tà định chộp bắt Tiểu Tà. Nào ngờ, Tiểu Tà thân thủ nhanh lẹ đã né tránh đồng thời vung tay tát cho Phong Thạch Quan hai cái như trời giáng và lập tức băng người chạy ngay vào địa điểm nằm trong khu trại đã bố trí sẵn.
Phong Thạch Quan quá khinh thường, hắn bất ngờ bị Tiểu Tà bạt tai đau quá tức giận gào lên với đám vệ sĩ:
– Tiểu quỉ. Nó chạy vào trong rồi hãy bắt lấy nó ngay.
Tức thì đám vệ sĩ liền rút đao kiếm ùn ùn đuổi theo. Tiểu Tà thấy bọn vệ sĩ đuổi đến, liền phóng vô đàn heo và lập tức mồi lửa cháy như kế hoạch đã định.
“Ùm” ngọn lửa bùng cháy trước cửa, đám heo bị cháy ở đuôi nóng qua kê rống lên và chạy tán loạn, nhưng hai bên lửa thì bùng cháy lớn, chỉ có tông ra cửa thôi, và đàn heo cứ thế ùn rù xông vào đám vệ sĩ như quyết tử chiến.
Cả một trường náo loạn trong biển lửa và biển người. Heo tông cắn lui hỗn loạn. Đám vệ sĩ thất kinh hồn vía, ngã té, xô đạp lên nhau và chạy, vừa chạy vừa kêu la inh ỏi. Heo đuổi người chạy. Người chạy heo đuổi thật là một cảnh tượng kỳ lạ vô cùng mà từ trước đến nay chưa từng có. Một lần nữa Tiểu Tà lại mang đến cho đời hắn một trò chơi quái lại nữa, gậy nên một trận cười thỏa mãn, thích thú vô cùng, chẳng kém gì so với những trận hỏa công khác mà Tiểu Tà đã từng trải qua.
Ngọn lửa cháy mỗi lúc một lan rộng, những gian nhà gần đó cũng bắt đầu bị lửa bén cháy lớn.
Tiểu Tà đắc ý vừa đi vừa nghĩ:
“Ngày xưa không biết Điền Sơn có dùng heo như ta không mà lưu danh hậu thế. Giờ đây, ta đã làm được điều mà từ trước đến nay ít có ai nghĩ ra. Rồi đay người ta sẽ ghi lại cho hậu thế trận hỏa công dùng heo rừng kéo đuốc tấn công đám canh gác hải ở hải đảo thần Tiên này, làm cho chúng thất điên bát đảo chết cháy trong biển lửa vô tiền khoáng hậu của Đại tướng quân Dương Tiểu Tà không biết chừng... ha... ha... ha...”.
Vừa đi, Tiểu Tà vừa suy nghĩ miên man về câu chuyện thích thú của mình gây náo loạn trên đảo cho đến khi gió biển lộng nhiều, Tiểu Tà mới trở lại thực tại. Đến ngồi trên một mỏm đó nơi mé biển rồi cất tiếng hát nghêu ngao với những lời lẽ rất tự nhiên do mình chế ra để ca tụng trận hỏa công vừa rồi, và không cần biết đến bọn vệ sĩ trên đảo đang truy tìm mình.
Chợt có tiếng bọn vệ sĩ la lên:
– Tên tiểu quỷ đang ngồi trên mỏm đá kìa. Hãy mau bắt nó đem chặt khúc.
Nhiều tên vệ sĩ khác cũng nghe thấy, tay cầm vũ khi đồng loạt chạy tới chỗ Tiểu Tà.
Phong Thạch Quan cũng vừa đến đã hét lên:
– Tiểu quỷ khốn kiếp. Lần này ngươi có giỏi hãy gọi nước biển cuốn chúng ta đi. Xem ngươi có giở điều khiển trận hỏa công bằng thủy thần không cho biết.
Vừa rồi lão ta vừa hầm hầm đi tới.
Tiểu Tà vẫn bình thản:
– Lão Phong Thạch Quan! Lão nên bớt điên một chút có được không? Ta đã hứa nếu các ngươi cho những lão già ốm yếu kia thêm lương thực thì ta sẽ nhảy xuống biển tự tử tức thì, để chứng tỏ rằng ta vì mọi người.
Phong Thạch Quan giận dữ quát:
– Không cần! Bây giờ ta bắt ngươi phải chết.
Tiểu Tà vẫn thản nhiên:
– Hãy khoan đã! Tôi có điều này muốn nói.
Phong Thạch Quan liền đứng khựng lại, hỏi:
– Còn điều gì ngươi nói đi.
Tiểu Tà nói ngay:
– Lão Phong! Tôi là Dương Tiểu Tà, mạng sống của tôi không quan trọng, thì cái chết đối với tôi đâu có nghĩa lý gì. Nhưng tôi muốn, nếu một mai tôi chết đi, chỉ nhờ lão một chuyện là cho người viết lại câu chuyện “Trư Bát giới khai hỏa”.
trên đảo Thần Tiên này để tên tuổi và trận binh thư này được lưu truyền hậu thế.
Phong Thạch Quan quát lên:
– Tiểu quỉ! Chết đến nơi mà còn khua môi múa mép... binh thư lưu truyền, quả nhiên ngươi chẳng phải người mà là một tiểu quỉ từ đâu đến đây gây náo loạn cho sự bình yên trên đảo.
Nói xong, lão quay qua đám vệ sĩ quát lên:
– Các ngươi mau bắt tên tiểu quỉ này đánh chết rồi quẳng xuống biển làm mồi cho cá cho ta. Mau lên!
Lập tức có hơn mười tên vệ sĩ cầm đao xông lên. Tiểu Tà nói thật lớn:
– A! Sao các ngươi hung hăng quá vậy?
Cùng với tiếng nói, Tiểu Tà phóng liền hai mũi phi đao:
– A!... A!...
Hai tên vệ sĩ lên trước nhất vừa la vừa ngã quỵ vì trúng phi đao vào bắp đùi.
Những tên vệ sĩ phía sau thấy phi đao lợi hai như thế nên không dám xông lên nữa.
Tiểu Tà nói với đám vệ sĩ:
– Các ngươi không dại gì tiến lên để lãnh phi đao vào tim chứ không vào đùi nữa và dĩ nhiên không còn sống. Các ngươi hãy nhìn phía sau xem lão Phong Thạch Quan sợ chết không dám lên để cho các ngươi chết thế đấy.
Nghe Tiểu Tà nói vậy, bọn vệ sĩ nhìn lui rồi từ từ lui từng bước.
Phong Thạch Quan liền hét:
– Hãy tiến lên! Các ngươi không muốn sống hay sao?
Nói rồi lão rút cây trường kiếm đeo bên hông ra thị uy làm đám vệ sĩ ngơ ngác, tên này đẩy tên kia mà vẫn chưa dám xông lên.
Tiểu Tà lại nói với bọn vệ sĩ:
– Tội nghiệp các ngươi quá. Các ngươi sợ chết mà bị thủ lĩnh ép vào chỗ chết, còn hắn ta sợ chết lại núp sau các ngươi, không dám xông lên. Ôi! Ta thấy thương hại cho các ngươi quá.
Phong Thạch Quan nghe đến đây không chịu được nữa và tự hiểu rằng, nếu hắn không hạ được Tiểu Tà thì làm sao chỉ huy bọn vệ sĩ thuộc hạ được.
Nghĩ vậy, hắn hít sâu một hơi rồi đưa mạnh trường kiếm lên xông về phía trước, miệng hét:
– Dương tiểu quỉ! Hãy nộp mạng cho ta.
Tiểu Tà đã có ý định chỉ chờ lão trờ tới thì sử dụng chiêu trong “Cô Tinh Kiếm Pháp” để ứng phó, đồng thời để cho hắn biết sự lợi hại của pho kiếm pháp này. một đao một kiếm chạm nhau tiếng thép cùng với ánh lửa tóe ra từ hai loại khí giới của đôi bên như khẳng định võ công của mỗi người chẳng ai kém ai.
Sau tiếng thép chạm nhau cả hai đối thủ cùng bật ngược trở về hai bên.
Nhanh như chớp, không để cho Phong Thạch Quan có thời gian nghỉ tay, Tiểu Tà xoay người chớp nhoáng tấn công tới tấp từ phía sau Phong Thạch Quan. Phản xạ của Phong Thạch Quan cũng mau lẹ vô cùng, lão liền lách mình sang phải tránh đường kiếm xuyên ót của Tiểu Tà. Lão vừa quay người định hoành dao tấn công lại Tiểu Tà bằng đao pháp tuyệt chiêu cảu mình thì cũng vào lúc đó lưỡi kiếm của Tiểu Tà đã lướt nhẹ qua trán lão gây nên vết thương, một dòng máu đỏ chảy xuống mặt mũi lão. Lão hơi lảo đảo, rồi không để cho đối phương thấy mình bị thương yếu thế, lão lại giương đao lên chĩa về phía Tiểu Tà tấn công. Còn Tiểu Tà sau khi gây thương tích cho lão Phong Thạch Quan thì thu kiếm về thích chí nhảy tưng tưng cười ha... ha... trước con mắt kinh ngạc, sợ hãi của đám vệ sĩ đang chờ tiếp chiến cùng thủ lãnh.
Tiểu Tà nghĩ rằng Phong Thạch Quan sẽ kinh hoảng trước kiếm pháp vừa rồi của mình, thì không còn dám giao đấu nữa. Nhưng khi thấy tay đao của Phong Thạch Quan chĩa mạnh về phía mình tấn công, Tiểu Tà liền đưa tay kiếm ra đỡ, đồng thời tay bên trái phóng ra một đạo chỉ phòng bắn vào ngực Phong Thạch Quan.
Đang trong thế dằng có giữa đôi bên, Phong Thạch Quan đột nhiên bị một chỉ lực bắn vào huyệt đạo nơi ngực, gây nhói đau lão “Ứ” lên một tiếng, rồi dùng hết sức bình sinh kháng cự cố hất tung tay kiếm của Tiểu Tà ra xa rồi quay về thủ thế.
Nhưng đâu có dễ Tiểu Tà quyết chí ép lão về phía mỏm đó gần mé bên rồi sau đó sẽ bồi cho lão thêm một đòn chưởng nữa để kết thúc sinh mạng của lão dưới biển sâu.
Lão Phong Thạch Quan trong lúc yếu thế cứ lui dần lùi dần theo thế ép của Tiểu Tà ra ngoài mé mỏm đá. Bất ngờ, Tiểu Tà dùng một chưởng trong “Đại Bi chỉ” tống ra một cú cực mạnh. Thế là thân hình lão Phong Thạch Quan tức thì bay bắn ra khỏi mỏm đá rơi tõm xuống biển.
Tiếp đó Tiểu Tà cũng phóng mình xuống biển theo sau lão Phong Thạch Quan. Miệng còn lập lại theo tiếng kêu của Phong Thạch Quan vọng lên trong không trung:
– Cứu tôi với!...
Tiếng kêu của cả hai người làm bọn lính hốt hoảng chạy ra mỏm đá cúi nhìn xuống mặt biển mênh mông mà lúc này dầu có trăng lên, cũng không nhìn thấy gì cả, vì mỏm đá rất cao so với mặt biển.
Bọn vệ sĩ lại hốt hoảng rời bỏ nơi ấy để tìm lối khác chạy ra mé biển xem tên thủ lãnh Phong Thạch Quan của chúng rơi xuống biển còn sống hay đã chết để mang thi hài về an táng.
Trong lúc đó, Tiểu Tà vẫn lội nhanh trong nước biển nắm lấy hai chân của Phong Thạch Quan dìm sâu xuống khi hắn cố ngoi lên để bơi vào bờ.
Xong Tiểu Tà lập tức hướng ra biển bơi nhanh như loài cá.
Tiểu Tà giã từ đảo Thần Tiên để lại nỗi kinh hoàng cho đám vệ sĩ đã mười năm sống yên ổn.
Đêm đã trở lại yên tĩnh. Chuyện gì rồi cũng qua đi. Chỉ có đọng lại trong hồi ức của mọi người những bi kịch khó phai mờ.
Có người được tất cả và có người mất tất cả.
Đêm tối đang mỉm cười hay đang than thở.
Chỉ có Tiểu Tà biết là đêm nay đang cười vui vẻ...