Chương 41- 45


Chương 4- 7

4.
Nhưng như thế cũng chưa đủ làm Mạn hài lòng. Chỉ cần nhìn Quỳnh, Mạn đã muốn nổi đoá. Cô ta thấy Quỳnh thật xấu xí, và chỉ gây phiền hà. Bà nội nói, đó là vì Mạn phải trả giá quá đắt cho việc sinh ra và nuôi dưỡng Quỳnh. Cho dù cái giá đó đối với phần nhiều phụ nữ khác chẳng là gì cả. Nhưng đối với Mạn đã là quá giới hạn chịu đựng. Quỳnh là đứa con ngoài dự tính của Mạn. Khi định đi nạo bỏ, Quỳnh đã lặng lẽ lớn lên tự lúc nào, tựa như một con vật kí sinh ngoan cố, bám chặt trong cơ thể của Mạn. Cuối cùng, Mạn cũng phải chấp nhận sự thật, kết thúc mọi sự chống phá, chuyên tâm chờ đợi ngày chào đời của đứa trẻ.
Đó có thể nói là ngày Mạn cảm thấy sợ hãi nhất trong đời. Cơ thể của cô bắt đầu thay đổi. Đó là điều không thể chấp nhận được đối với Mạn. Có nghĩa là cô đã trở nên béo mập, xấu xí. Cô đang bị cướp mất sắc đẹp. Còn gì trên cõi đời này có thể khiến cô sợ hãi và căm hận hơn việc lấy mất sắc đẹp của cô? Bà nội lo lắng chu đáo mỗi ngày ba bữa ăn, bồi bổ cho Mạn. Những thứ đắt đỏ hằng ngày không dám mua đã làm cho Mạn ăn uống rất ngon miệng, nhưng ăn xong Mạn lại giận ghê gớm, trách móc bà nội của Quỳnh. Trong mắt cô, bà làm như vậy là có dụng tâm, muốn cô ngày càng béo, muốn cô bị cột chặt trong nhà. Mỗi lần ăn xong lại một lần Mạn nổi cơn, ném vỡ đồ đạc, gào thét trước mặt  bà. Bà Quỳnh chẳng hề đáp lại, chỉ cần đợi được đến lúc Quỳnh ra đời là bà mãn nguyện. Đập phá được mấy tháng, Mạn vẫn càng ăn càng ngon miệng, thân hình quả nhiên ngày một tròn trịa đẫy đà. Cái sự đẫy đà đó cuối cùng đã tiết lộ ra việc Mạn có bầu, điều mà cô dấu kín lâu nay trong đoàn ca múa nhạc. Cô bị thay thế khỏi vị trí múa sô-lô. Đói là đòn giáng quá nặng đối với cô. Đó là vị trí mà Mạn phải cố gắng liên tục bao lâu nay mới có. Ngay từ khi còn bé, lần đầu đến đoàn, cô đã ước mơ được múa sô-lô. Cô thề sẽ thực hiện bằng được điều đó, và đa từng bước phấn đấu không ngừng. Kể cả việc lấy ba Quỳnh làm chồng, cũng là một trong những cố gắng của Mạn. Thế mà bây giờ, chỉ vì có bầu, thoắt một cái đã bị thay chân. Cô chỉ biết trút nỗi niềm này khi về nhà, trút lên đồ ăn và ăn uống quá độ. Có bầu được sáu tháng, cô đã to hơn trước gần gấp đôi. Mọi việc nhà ca múa nhạc đều tạm ngưng, suốt ngày nhàn rỗi đến cực điểm. Hằng ngày, cô ưỡn bụng oán thán, ăn những thứ ngon lành với tâm trạng mâu thuẫn, rồi lại nổi cáu với bà nội của Quỳnh, nguyền rủa đứa con đang trong bụng. Mạn bắt đầu hận Quỳnh từ lúc đó.
Quỳnh ra đời vào cuối hạ, đầu thu. Sự ra đời của cô lại là một tai nạn khác của Mạn. Mạn xương nhỏ, khó đẻ. Để cứu sống hai mẹ con, bác sĩ quyết định cho mổ. Nghe thấy thế, Mạn tựa hồ ngất đi. Cô gào thét, giẫy giụa, khóc lóc. Tôi là diễn viên múa, các ông không được rạch bụng tôi... Nghĩ đến sau này không còn được ngẩng đầu kiêu hãnh trên sân khấu trong bộ y phục thiên nga hở bụng, Mạn cảm thấy thật bất hạnh. Cô quá kích động tới mức suýt rơi từ trên giường xuống đất. Cô bắt đầu tự đập vào bụng mình. Cô chỉ muốn khối thịt trong người mình nát tan ra cùng với máu và tuỷ. Mười phút sau thì Quỳnh ra đời. Sự sống nho nhỏ ấy đang núp phía dưới tử cung, nhắm mắt lắng nghe những âm thanh của thế giới mà nó chuẩn bị bước vào, nó thật hồi hộp. Nhưng chào đón nó không phải là những vui mừng và xúc động, ngược lại, là những cú đánh và âm mưu ám sát. Mẹ của nó muốn bóp nó nát vụn.
Trong tình cảnh này, có lẽ mối thù hận giữa hai người đã được định sẵn.
Bác sĩ tiêm thuốc mê cho người phụ nữ lên cơn. Khuôn mặt vẫn in đậm oán hận trong khi cơ thể đã không nhúc nhích được nữa, Mạn mê man dần đi. Nhưng cô sẽ vĩnh viễn căm ghét cái sinh mạng nhỏ bé đang cứ từng bước dấn tới. Nỗi căm ghét đến với Quỳnh từ phút đầu tiên lọt lòng.
Sinh hạ Quỳnh xong, Mạn không thèm để mắt tới. Y tá bảo: Con gái! Mạn cũng chẳng hé mắt nhìn, khoé miệng thoáng vẻ khinh thường và chán ghét, dường như đứa bé là một vật thừa, từ cơ thể của cô rơi ra. Mạn thò tay xoa bụng mình, trên đó đang được quấn băng. Cô dùng tay ấn xuống, cảm thấy tê dại, không giống là bụng của mình. Chỗ đó để lại vĩnh viễn một vệt sẹo, trông như một con rết to lớn, cong queo, khảm lên làn da của cô. Trời định rằng Quỳnh vĩnh viễn liên quan đến vết sẹo xấu xa đó. Mạn mỗi lần nhìn thấy vết sẹo thì lại nghĩ đến Quỳnh. Mối hận đã vì sự tồn tại của vết sẹo mà vĩnh viễn tồn tại.
Nhưng dẫu sao, cuối cùng Mạn cũng thoát khỏi hình dạng to lớn nặng nề. Cô nghĩ kiếp nạn thế là đã qua, giờ chỉ mong nhanh chóng phục hồi hình dáng xinh đẹp nhất của mình. Cô chật vật xuống khỏi giường, vào nhà vệ sinh, áp trước tấm gương lớn, quan sát mình thật kĩ lưỡng. Đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt tái nhợt đầy vết nám, lông mày lâu ngày không tỉa, rối loạn. Cô đau xót ôm lấy khuôn mặt phù, khuôn mặt đang mất đi tính đàn hồi và sự sáng sủa, trông như quả bóng bất chợt bì xì hơi. Mạn đau buồn đến bật khóc, chẳng biết tại sao mình phải chịu đựng nhiều khổ sở đến thế, tại sao phải chịu đựng sự xấu xí và nỗi đau đớn. Tại sao lại phải đem một phần đẹp đẽ nhất trong đời mình dành cho cái thứ đáng ghét vô dụng kia. Mạn cảm thấy cốt tuỷ của cuộc đời mình đều bị đứa trẻ kia lấy đi, còn mình chỉ là cái xác của quá trình chuyển hoá.
Mỗi một người đều có lá bài sau cùng, đều có giới hạn để duy trì sự sống. Đối với những phụ nữ như Mạn, sắc đẹp chính là giới hạn cuối cùng. Cho dù bản thân cô cũng có sự thông minh, sắc sảo, nhưng đó chỉ đáng coi là những điểm xuyết thêm vào sau khi đã có sắc đẹp. Chính vì thế, Mạn hận Quỳnh, mặc dù giữa họ là mối quan hệ máu thịt. Điều đó lúc nhỏ Quỳnh làm sao hiểu được. Cô chỉ biết rằng mẹ mình chẳng giống các người mẹ khác. Đi tìm tình yêu từ mẹ với cô là điều vô vọng. Đến khi lớn lên Quỳnh mới bắt đầu hiểu ra đôi chút. Nói cách khác, trong con người Quỳnh cũng ẩn chứa yếu tố "bất kham" như Mạn. Lẽ dĩ nhiên, chỉ cần lớn lên Quỳnh sẽ tự nhiên có thể hiểu Mạn hơn.
Quỳnh hiểu Mạn, nhưng không hề muốn tha thứ. Quỳnh luôn nghĩ rằng, tha thứ chỉ thích hợp với những người có trí nhớ kém cỏi. Đối với cô - người có thể nhớ ra bất kì một ký ức nào vào bất cứ lúc nào, rồi cứ thế khư khư tóm chặt - tha thứ là một từ ngữ không hề tồn tại.
Đương nhiên, Quỳnh vẫn nhớ hồi còn hai tuổi, ngủ trên giường, Mạn bỏ mặc Quỳnh để đi khiêu vũ. Quỳnh lăn từ trên giường xuống, đầu sưng vù một cục. Quỳnh vẫn nhớ, năm bốn tuổi bị ốm, Mạn bỏ mặc cô bị sốt cao, mãi sau bị bà nội đốc thúc mới cho Quỳnh uống thuốc, nhưng thay vì cho cô uống si rô ho, lại đổ nhầm vào mồm cô mấy thìa thuốc khử mùi chân. Miệng Quỳnh phút chốc đã bỏng rộp. Quỳnh nhớ, năm sáu tuổi Mạn đem cô đi tắm ở nhà tắm công cộng. Mạn vẫn như mọi lúc, kiêu hãnh đi ở phía trước, Quỳnh sải bước chạy theo sau cho kịp. Mạn đẩy cánh cửa chính đóng mở hai chiều có gắn lò xo, cánh cửa bị đẩy vào xong bật ngược trở ra, quên mất Quỳnh đang bước vào ngay phía sau. Quả nắm trên cánh cửa vừa vặn đập vào đầu Quỳnh, mắt Quỳnh nảy đom đóm, ngất tại chỗ. Còn Mạn, lại chửi mắng Quỳnh tại sao đi dứng không chịu để ý. Các bà các chị đứng đấy đều bảo rằng may mà Quỳnh còn nhỏ, nếu lớn cao thêm chút nữa, quả nắm cửa kia có thể đập thẳng vào thái dương, chắc cô khó lòng sống nổi. Quỳnh vẫn nhớ, năm bảy tuổi bắt đầu học tiểu học, ba mẹ cứ đùn đẩy nhau, không ai chịu đi họp phụ huynh. Về sau thầy giáo phải đến thăm tận nhà, mẹ lạnh nhạt bảo với thầy rằng Quỳnh sinh ra đã lắm tật hư, không thể nào dạy được. Thầy giáo ngạc nhiên vô cùng, từng gọi Quỳnh lên văn phòng để hỏi xem b à ấy có phải là mẹ kế của Quỳnh không... Quỳnh không sao quên được, năm chín tuổi, Quỳnh rất thích thứ nước hoa màu xanh đựng trong chiếc lọ thuỷ tinh màu bạc nhỏ xíu, bèn xịt ra một tẹo lên cườm tay, kết quả bị Mạn ngửi thấy, đánh cho một đòn chí mạng, hằn một vệt đỏ trên cánh tay Quỳnh... Người mẹ này chưa từng nấu cho Quỳnh được một bữa cơm, chưa từng khen Quỳnh hay động viên cô bé. Trong suốt quá trình lớn khôn của Quỳnh, Mạn lúc nào cũng chỉ bận rộn với việc làm sao cho sắc đẹp trở lại và củng cố sắc đẹp đó, chỉ quan tâm làm sao tóm được trái tim của đàn ông và giữ chặt không buông... Ban ngày, Mạn đi tập thể dục nhịp điệu, nhảy sabin, buổi tối khi khiêu vũ. Hễ có tiền là đi mát xa và thẩm mỹ. Cô còn biết ăn mặc sang trọng để đánh bài với các mệnh phụ, nhưng cô thực chất không tha thiết với loại hoạt động này. Điều cô cần là sự chú ý, ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Đứng trước những phụ nữ quần là áo lượt, thái độ kiêu sa khinh ngạo, cô vĩnh viễn thuộc về tầng lớp thấp kém hơn. Điều đó làm cô không chịu nổi.
Mạn quả thực là một phụ nữ kiên trì. Cô không ngừng gắng sức, sau khi bị đánh bại bởi việc có bầu Quỳnh, cô vẫn hừng hực sự "bất kham" và ngạo khí ngút trời từ trong cốt tuỷ để tiếp tục gượng dậy, biến mình thành người phụ nữ xinh đẹp, cao nhã. Năm Quỳnh mười tuổi, Mạn đi qua ngõ, những người phụ nữ xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ khôn tả. Các bạn học của Quỳnh trên đường về đều nhìn thấy Mạn, mọi người xuýt xoa ngắm bộ váy lụa hở tay của Mạn, cô còn đội chiếc mũ sa trắng tinh, như con chim di cư quý hiếm bỗng chợt quyết định thăm viếng miền đất này. Cô ngẩng cao đầu, ngực vươn thẳng, dáng điệu khiến loài công cũng phải e thẹn. Quỳnh lí nhí bảo người phụ nữ đó chính là mẹ mình, bọn con gái không đứa nào chịu tin. Tụi nó cười Quỳnh, bảo Quỳnh thèm làm con gái nhà giàu nên chắc hơi bị mát mát.
Sự thật không thể thay đổi, Mạn chính là mẹ của Quỳnh. Vì sinh Quỳnh ra, Mạn đã từng phải chảy máu, phải trả giá bằng một vệt mổ dài. Bởi vậy trời định Quỳnh phải nợ Mạn. Món nợ đó có ngay từ khi Quỳnh chào đời, dúi thẳng vào tay Quỳnh. Vì thế, Quỳnh buộc phải rơi vào thế bị động.
5.
Ngày họ chuyển đến nhà số 3 phố Đào Lý, va li còn chưa kịp đặt xuống. Mạn và người đàn ông nọ đã ôm nhau hôn say đắm ở ngay tại phòng khách, chẳng thèm để ý đến Quỳnh đang nhìn họ. Người đàn ông dịu dàng om lấy Mạn. Mạn hơi gầy, người ngả ra phía sau tấm eo rất thon sắp gãy đôi. Đàn ông thấy tếh rất dễ mủi lòng, điều này Quỳnh hiểu. Quỳnh nhìn hai người không chớp mắt. Năm đó Quỳnh mười hai tuổi, lần đầu tiên cô thấy một đôi nam nữ ôm hôn nhau tron đời thực. Hai người đều rất đẹp, mái tóc của Mạn gợn sóng, xoã ra hai vai, dập dờn một cách dịu dàng theo chuyển động của những cái hôn. Chiếc đầm rộng của cô cũng dập dờn như cánh bướm bất định, quyến rũ mỗi một ai nhìn vào đó. Lục Dật Hán cao, râu quai non, da trứng, đầu đinh, mặc áo chui dệt kim màu trắng, trên áo in những hàng chữ nhỏ sắc nét, nhưng màu nhạt. Quần nhung màu nâu, chân đi dép bố xanh. Đó là quần áo mặc ở nhà của Dật Hán. Trên gương mặt Dật Hán có một chút ưu buồn lạnh lẽo, trông càng cao quý. Dật Hán ôm và hôn Mạn hết sức dịu dàng, và Mạn chìm đắm trong mê say. Đó là hình ảnh được cất giữ vĩnh viễn trong ký ức của Quỳnh, hình ảnh về nam nữ và tình ái, về sự quấn quýt và dịu ngọt. Cho đến khi Quỳnh cũng ôm và hôn đàn ông, mỗi lần trong đầu Quỳnh lại hiện về những hình ảnh nồng nàn của họ, tựa như một pho tượng tuyệt tác, rồi cảm thấy động tác của mình vụng về và xấu xí hơn hẳn.
Ánh mắt Quỳnh liên tục dõi về người đàn ông nọ, ông ta không giống với ba Quỳnh. Ông ta không ngồi lê chè rượu, cũng không ham mê cờ bạc đến độ bất lực. Ông ta không giống bất kỳ một người đàn ông nào Quỳnh đã gặp. Những người đó, Quỳnh chỉ nhìn một lần là nhận ra ngay họ muốn gì, muốn tiền bạc, hay quyền lực, hay nữ sắc, những dục vọng ham muốn ấy đều bộc lộ trên nét mặt. Nhưng với người đàn ông này, chẳng ai biết được ông ta muốn gì. Trông ông ta quá đầy đủ, không thiếu thốn bất cứ điều gì. Bởi thế, trông ông ta có cảm giác rất đáng tin cậy. Tựa hồ ông ta sinh ra là để ban cho người khác, hơn nữa, ông ta có rất nhiều thứ có thể ban cho.
Cuối cùng người đàn ông cũng phát hiện ra một cô bé đang thu mình bên góc cửa. Thấy cô bé đang nhìn chằm chặp vào mình, anh ta bèn mỉm cười với cô rồi quay lại hỏi Mạn:
- Con gái em à?
Mạn lườm Quỳnh rồi cau mày trả lời:
- Phải, nó trông búi sùi quá, chẳng giống em chút nào cả. Anh đừng có ngạc nhiên. Giọng cô có vẻ như oan ức, mong được người đàn ông thông cảm.
Ánh mắt Quỳnh và Mạn gặp nhau chớp nhoáng. Quỳnh nghĩ, mình đã làm mất mặt me, nên chăng phải cảm thấy một chút áy náy. Đáng lý ra, mẹ phải dắt theo một cô bé thông minh xinh đẹp như nàng Bạch Tuyết, long lanh trong suốt như giọt sương mai.
Người đàn ông lần đầu gặp Quỳnh. Cô đứng bơ vơ trước cửa, áo quần bị ướt dính vào người, run rẩy. Cô bé không được sạch sẽ cho lắm, đúng là không được xinh, nhưng trông cô bé không yếu ớt. Đôi môi cương quyết cong lên - cô từ chối mọi sự thương hại. Cô bé vẫn cầm chặt chiếc hòm gỗ, đứng bên cạnh những thứ đồ chơi cũ nát, như muốn bảo vệ chúng, sợ chúng sẽ bị ức hiếp trong môi trường sống mới. Quỳnh là cô bé có đầy thiên tính của người mẹ. Anh ta thậm chí phát hiện ra trong ánh mắt của cô khi chăm chú nhìn hai người hôn nhau sự thiếu vắng tình cảm. Dật Hán cười với cô bé một cách thông cảm, buông tay khỏi Mạn, đi tới dưới cầu thang gọi với lên trên:
- Trác ơi, mau xuống đây.
Một chú bé gầy gò chừng mười tuổi chạy xuống trong bộ quần áo hải quân màu xanh da trời. Cậu ta rất gầy, tóc hơi vàng vàng, xoăn và mềm mại, dính trên gương mặt cậu. Hai tay cậu ta trắng trẻo và đôi chẳng chân gầy dài. Có lẽ cậu bé là đứa trẻ đẹp nhất mà Quỳnh từng thấy. Da cậu ta dường như trong suốt kiểu lòng trắng trứng, màu mắt rất nhạt, giống như người Thiên Trúc cổ đại trên ti vi. Quỳnh thấy trên cổ cậu ta thấp thoáng chiếc vòng bạc sáng lấp lánh, trên vòng còn có một chiếc chìa khoá bạc. Chiếc khoá rất sáng, giống như một bảo bối có pháp thuật, hoặc là để mở một cánh cửa bí mật nào đó. Quỳnh thấy hoa cả mắt, không kịp đoán xem thế nào mới đúng.
Cậu bé chạy lại bên cạnh Dật Hán, ôm lấy chân ba, nhìn Mạn và Quỳnh bằng ánh mắt cảnh giác. Dật Hán vỗ nhẹ vào đầu cậu bé:
- Trác à, con dắt chị lên xem phòng con đi, cho chị chơi đồ chơi với con.
Trác gật gật đầu, tiến lại trước mặt nhìn Quỳnh. Quỳnh cũng nhìn lại rồi chậm rãi kéo cái hòm gỗ lên. Cậu bé lập tức bước lại kéo giúp. Dật Hán lắc lắc đầu cười:
- Trác à, con dắt chị lên nhà trước, lát nữa ba sẽ đem đồ đạc của chị lên sau.
Trác gật đầu, đi trước dẫn Quỳnh lên tầng hai.
Tầng hai có một hành lang hẹp và dài, hai bên toàn là những cánh cửa, có lẽ là có rất nhiều phòng. Trác dắt Quỳnh vào phòng mình, gian trong cùng bên tay phải. Căn phòng cũng tựa như quần áo của cậu ta, tường được hồ giấy màu xanh lam, cửa sổ màu xanh, giường và tủ quần áo màu trắng. Nền nhà bằng gỗ màu vàng, cậu bé đi dép lông cừu trắng mềm mại, bước trên nền phát ra những âm thanh nho nhỏ. Cậu ngồi bệt xuống đất. Quỳnh đứng lại ở cửa căn phòng, lưỡng lự chưa chịu vào trong. Cô cúi đầu nhìn đôi dép của mình - đôi dép nhựa bà nội mua cho, lúc mới màu xanh nhạt, có ba sợi quai phía trước. Nhưng hiện tại, đôi dép đã bẩn đến không rửa được, nên có mầu sắc xám. Một chiếc dép còn bị đứt mất hai sợi quai, lủng lẳng vướng víu khi đi bộ. Đôi dép đã dãi dầm biết bao nhiêu mưa nắng, đã nhiều lần đi lên núi viếng mộ của bà nội và từng vùi trong đất cát sình lầy. Quỳnh dừng lại ở cửa phòng căn phòng xinh đẹp của Trác, lưỡng lự không biết có nên cởi bỏ đôi dép đang khiến cô bối rối ra hay không.
Quỳnh và Trác đứng nhìn nhau, cách nhau một khoảng cách nhỏ. Cậu bé dùng ánh mắt thông cảm và chào mời với Quỳnh. Lúc đó hai đứa còn chưa hề trao đổi với nhau về những câu chuyện của mình, nhưng một sự cảm thông chia sẻ và tin tưởng đã hình thành một cách kỳ lạ. Cuối cùng Quỳnh quyết định trút bỏ đôi dép ở bên ngoài, cô cúi xuống cởi dép ra. Khi chưa kịp ngẩng đầu lên, cô đã thấy Trác đứng ngay trước mặt. Cậu rời khỏi đôi dép xinh đẹp bằng lông cừu đắt tiền rồi đặt chúng phía trước đôi chân Quỳnh. Quỳnh ngập ngừng. Cô còn đang bị ướt nước mưa, đôi chân còn chưa khô. Quỳnh nhìn cậu ta. Trác lắc lắc đầu, ý nói không sao cả, dùng nụ cười ám chỉ rằng cô hãy cứ xỏ vào. Thế là Quỳnh đi dôi dép lê của Trác, đôi chân cô lập tức cảm nhận sự mềm mại và ấm áp. Mùa hè, giày của Quỳnh chính là đôi dép nhựa. Mùa đông, bà nội kiếm cho Quỳnh đôi giày vải cũ của bà, cắt bỏ phần gót để Quỳnh đi lại trong nhà. Đôi giày vải đó đã chật so với Quỳnh. Nửa bàn chân của Quỳnh vẫn phải dẫm lên nền nhà lạnh. Nền nhà xi măng truyền từng đợt từng đợt lạnh giá lên gót chân Quỳnh.
Đây là lần đầu tiên Quỳnh đi đôi dép lê đàng hoàng, hoàn chỉnh, mà lại rất đắt tiền. Cô cúi đầu nhìn ngắm sợi lông cừu màu trắng. Chúng thật giống tấm lưng con cừu, khiến người ta khó lòng không thò tay xuống vuốt ve.
Trác mở cánh cửa tủ bên trái, lôi ra từng thứ đồ chơi một. Đó là những bộ lắp ghép màu sắc tươi tắn, mô hình máy bay màu bạc, mô hình ô tô của Hàn Quốc, những chú lính thép mặc giáp phục, bộ xô xẻng xúc cát,còn có cả chú vẹt biết hót chạy bằng pin. Tất cả đều tinh xảo và đẹp đẽ, Quỳnh chưa được thấy bao giờ.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn Quỳnh hỏi:
- Chị thích chơi thứ nào?
Quỳnh lắc lắc đầu, như một người ngoài hành tinh lần đầu đến trái đất, không biết cách nào điều khiển những thứ đồ chơi kia. Cậu bé nháy mắt, nhìn Quỳnh cười độ lượng.
6.
Đêm đầu tiên ở nhà số 3 phố Đào Lý, đêm khuya vẫn không tài nào chợp mắt, Quỳnh nghĩ về vòng tay ôm hôn của họ. Điều đó có ý nghĩa gì? Có nghĩa là từ nay, một người đàn ông khôi ngô tuấn tú đã bước vào cuộc sống của cô, trong vai trò của người cha; có nghĩa là cậu bé xinh như thiên sứ đang vẫy đôi cánh thiên thần mời cô cùng chơi đùa các trò chơi với cậu. Quỳnh ngủ trong căn phòng bên cạnh phòng của Trác, căn phòng dành cho khách, rất rộng. Trong phòng chỉ có một chiếc bàn và một chiếc giường rộng. Quỳnh nằm trên giường lăn đi trở lại, chẳng làm sao ngủ được. Cô mở mắt nhìn quanh khắp phòng, căn phòng quá rộng đối với cô, còn chiếc giường rộng sang trọng này, lại có vẻ mềm mại quá đối với cô. Những điều đó làm cô cảm thấy bất an. Cô bèn ngồi dậy, lần mò về phía cửa. Rồi cô mở cửa, bật sáng đèn hành lang.
Quỳnh biết Dật Hán và Mạn ngủ trong căn phòng đầu tiên bên tay phải. Chẳng biết điều gì khiến cô cứ lần lần tiến lại gần cánh cửa đó. Có thể trong tiềm thức của cô cho biết ở phía đó có những điều cô muốn tìm hiểu. Cô nghe thấy bên trong có tiếng lăn lộn, có tiếng thở gấp rút hơn cả tiếng thuỷ triều. Cô không nhúc nhích, đứng nguyên một chỗ, mặt không biểu cảm, để mặc cho những âm thanh ấy rơi xuống như một trận tuyết lớn, rơi vào một vùng trống không của đầu óc mình. Lâu sau, cô cúi người nhìn vào bên trong qua lỗ khoá: cơ thể sáng trắng dưới ánh đèn nhạt màu vàng cnah tựa hồ như đang lấp lánh, tựa như những con cá lân tinh phát sáng đang nhào lộn, tựa như những đám mây trắng xốp đang dắt díu, quấn quýt. Tấm ga giường màu đỏ thẫm dường như biến thành một tấm lưới cực kỳ đàn hồi và hai con nhện đang dùng tơ của mình quấn lấy nhau.
Cô giật bắn mình, lùi lại mấy bước, muốn chạy xa khỏi cái lỗ khoá ma quỷ đáng sợ. Nhưng cô lại đứng đờ đẫn ở đó, tựa như bị mắc vào tơ nhện của họ, bị giữ chặt, không sao cử động được nữa. Cô dùng hai tay tự ôm lấy mình, hai vai run bần bật. Cô muốn htoát ra khỏi những sợi tơ dính, nhưng cổ họng cô khô khốc, không nói được, cũng không bỏ chạy được. Cô chỉ biết đứng nguyên tại chỗ, không ngừng run rẩy, mong muốn lập tức ném bay những thứ vừa thấy kia ra khỏi đầu mình.
Quỳnh cố gắng thở nhẹ, trong thâm tâm không ngừng tự nhắc nhở để mình bình tĩnh trở lại. Cuối cùng, cô mới thấy có thể nhúc nhắc tay chân bình thường, có thể thở hít tự do. Cô liếc nhìn mọt lần cuối cái màu vàng mê muội đầy dục vọng qua lỗ khoá rồi vội vàng chạy xuống tầng dưới. Cô ngồi bệt xuống đất dựa lưng vào bậc thang, thở hổn hển, cố bắt mình quên đi cái thế giới qua lỗ khoá, nó như một tia sét, đánh toang một góc khuất tối trong tâm hồn vốn chưa được đánh thức. Ánh sáng trắng làm Quỳnh nhức mắt.
Cô cứ ngồi như vậy, khá lâu. Dần dần Quỳnh mới trở lại bình tĩnh. Nhưng cô bỗng cảm thấy chưa bao giờ lo lắng và đói khát đến thế. Khi đói, cô thường nghĩ đến khuôn mặt bà nội. Dường như từ khi bà qua đời, cô chưa bao giờ được một bữa no. Bà như đang hỏi Quỳnh: Cháu dại khờ ơi, cháu đói bụng chưa? Đói bụng chưa? Chỉ có bà nội từng thực sự quan tâm điều đó. Điều mà chính bản thân Quỳnh hình như cũng không để ý đến lắm. Cô quên mất hỏi thăm chính mình, mình đói không? Mình khát không? Mình có thèm khóc một lúc không? Có thèm một vòng tay yêu thương che chở không?... Cô mù lòa, đã lâu rồi chỉ bước đi một cách máy móc, tất cả thần kinh như những sợi dây diện cũ, chỉ có hình dạng treo lên như vậy mà thôi. Còn sâu thẳm trong cô, không có một tín hiệu nào truyền tới. Nhưng trong cái đêm hoảng sợ này, Quỳnh bỗng tự hỏi mình, hết sức ân cần: Mình có đói không? Lâu nay cô lạnh nhạt với cả chính mình, không biết cách nói chuyện với chính mình. Chúng dường như gượng gạo tồn tại bên nhau bởi một sứ mệnh bắt buộc. Đây là lần đầu tiên Quỳnh ý thức rằng cần phải đối với mình thật tốt, bởi vì trên đời này, ngoài bản thân ra, không ai tốt với mình nữa cả. Tình yêu thật mỏng manh, cô cần phải cho cô bé này cảm nhận được. Bởi vậy cô hỏi mình, mình có đói không? Cô cố gắng gật gật đầu với mình. Mình đói lắm. Ừ. Cô tỏ ra nghe thấy âm thanh của mình, dùng tay xoa nhẹ dạ dày của mình. Trong đó tựa như một công trường trống vắng, trong đêm khuya, những máy móc đang chạy không tải, ầm ĩ, phát ra ánh sáng yếu ớt. Nó mệt mỏi đợi chờ buổi sáng tiếp theo sẽ đến.
Quỳnh quyết định giúp mình giải quyết cơn đói. Cô đứng dậy tìm xuống bếp, mở tủ lạnh. Đó la cái tủ lạnh đầy ắp nhất mà cô tưởng tượng được. Có biết bao nhiêu thức ăn, bao nhiêu là túi, bịch, gói đủ màu sắc đập vào mắt cô. Chúng tựa hồ như những quả bóng bay không ngừng phình to, bay vào tim cô với sự rạo rực tuyệt vời. Lúc này, cô thấy mình đang chào đón và cần chúng biết bao. Cô nhìn thấy những trái dâu tây to lớn, trái kiwi căng mọng, quả lê vàng ươm, bánh đậu xanh, trứng gà, xúc xích, nước trái cây, sữa chua... còn có những tảng sôcôla to và rất nhiều bánh kẹo và kem...
Đã nhiều năm qua, chưa bao giờ cô cảm thấy đầy đủ đến vậy. Cảm giác như vừa phát hiện ra một châu lục mới đầy của cải. Cô cảm thấy tất cả những đồ ăn kia đều thuộc về mình, toàn quyền xử lý. Cô nhận thấy trong lòng là một cảm giác uy quyền đang ngự trị.
Cô nhìn chúng, hơi lạnh trong tủ không ngừng phả vào mặt cô, nhưng không hề làm cô thấy lạnh. Lúc này Quỳnh thấy trong lòng mình nóng bỏng. Những đồ ăn này làm Quỳnh như đang sốt. Khi giơ tay ra chọn lựa, cô chợt thấy hết sức phân vân. Cô nghĩ mãi, cuối cùng lấy ra một li kem ốc quế.
Cô nhanh chóng bóc lớp vỏ vàng óng ánh, gỡ bỏ nắp giấy, ăn từng miếng lớn. Những miếng kem còn chưa kịp tan ra trong miệng đã bị cô nuốt chửng vào bụng. Cảm giác nóng hổi trong lòng dường như bị những khối kem lạnh hút sạch, cơ thể chợt cảm thấy nhẹ tênh, bồng bềnh. Chẳng rõ đã bao nhiêu lâu cô chưa được ăn kem. Khi bà nội còn sống, thỉnh thoảng có mua cho cô một ít bột mơ đem trộn với đường rồi để tủ lạnh cho cứng, ăn thay kem. Khối đá ngọt nhạt không đều vào có vị chua hơi hơi đắng ấy chính là kem của Quỳnh. Vì thế, li kem ốc quế này cso dư vị thật tuyệt vời mà cô bé chưa bao giờ trải qua. Mặc dù đã mau chóng nuốt chửng, nhưng cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, hồi tưởng kỹ càng hương vị của li kem. Vị tươi ngọt của sữa bò, vị béo ngậy của sôcôla, tất cả vẫn vương vấn nơi đầu lưỡi. Một lúc lâu sau, cô mới sực tỉnh, lại tự hỏi mình có đói nữa không. Khi cô bé tự hỏi mình, cô lại nhớ đến hình ảnh qua lỗ khoá, cô nhớ lại cơ thể trắng phau phau và tơ vương của tình ai. Cô cố gắng lắc đầu, tự bảo mình không tiếp tục nghĩ đến chúng, hãy chuyên tâm vào đống thức ăn, hãy hưởng thụ chúng. Lần này cô chọn bánh lòng đỏ trứng. Hương vị của thứ này thì bình thường cũng rất khó mường tượng ra. Bởi cô chỉ mới nhìn thấy chúng trên ti vi mà thôi. Chúng được bọc ngoài bằng núi nilon rất đẹp, cô không biết chính xác bên trong chúng như thế nào. Cô xé rách túi bao bóng màu đỏ bên ngoài, bên trong lộ ra một chiếc bánh tròn màu vàng mềm amị tựa như một chú gà con mới nở. Cô ngắm nghĩa, rồi dùng tay chạm nhẹ vào nó. Thực là mềm, một chút bột màu vàng rơi ra, mới nhìn cũng rất giống bánh ga tô hồi nhỏ bà nội mang ra đầu ngõ thuê gia công. Nhưng thứ này đắt tiền hơn bánh của bà nội rất nhiều. Chúng không bị dính những mảng đen cháy của đáy nồi, không lẫn chút vỏ trứng. Chúng thật tròn, thật mềm, thật mịn. Ở giữa còn có nhân bơ hơi trong suốt. Cô cầm chặt chiếc bánh, để cho ngón tay hằn sâu vào lớp bánh mềm mại, thả chiếc bánh vào mồm...
Quỳnh không sao dừng lại được. Hễ dừng lại là không biết phải làm sao, đầu óc lại bị những mảng trắng xâm chiếm, và những sợi tơ nhện quấn lấy. Cô đành phải liên tục tự hỏi mình, mình có đói không. Đói. Lại tiếp tục với thức ăn, liên tục nhét vào mồm. Cô ăn ba trái kiwi, đó cũng là lần đầu tiên cô nếm thử loại trái cây này, những trái kiwi màu xanh bích đáng yêu. Cô ăn hết tất cả dâu tây. Cô còn nhớ đã từng viết bài làm văn rằng mình thích nhất dâu tây, bởi vì chúng có mùi thơm đặc biệt và đỏ mọng hấp dẫn. Nhưng trên thực tế, cô mới chỉ được ăn dâu tây tổng cộng hai lần, va chưa từng được ăn một lúc nhiều đến vậy. Cô uống cả sữa chua, mùi táo xanh và mùi chanh. Chúng tựa như tuyết trắng trộn đường, dính đầy mồm cô bé, lành lạnh. Rồi Quỳnh ăn bánh mỳ, bên trong có nhân nho khô. Cô nhét cả miếng to, rồi dùng răng đùa nghịch với chúng, lần tìm những miếng nho khô. Mỗi một miếng nho đều để lại trong miệng cảm giác ngọt ngào dai dẳng... Rồi, Quỳnh ăn sang bánh đậu xanh. Chúng được đẻ trong những túi nilông màu mè, mỗi một mẩu bánh đều được bọc một lớp áo hoa, không giản dị như thứ bánh của bà nội từng mua. Bánh cũng ngọt hơn, vị đậu xanh cũng đậm đà hơn. Quỳnh ăn hết cả một phong bánh. Cuối cùng Quỳnh ăn sôcôla. Thuở nhở Quỳnh cũng từng ăn sôcôla, đó là những miếng vụn nhỏ khô, ngấy, dễ chảy nước. Vừa cho vào mồm còn chưa kịp nhai thì đã tan biến ra rồi. Vì vậy lần này được coi là lần đầu tiên Quỳnh ăn sôcôla một cách nghiêm chỉnh. Những miếng sôcôla màu đen, điểm xuyết những mẩu hạnh nhân, tựa như những miếng vỏ sò khảm lên nền đất cát, lúc ẩn lúc hiện. Quỳnh để miếng sôcôla lên lòng bàn tay, cảm giác thật nặng, cô bé cảm nhận được sự an toàn ở trong đó. Cô bẻ một góc cho vào mồm, nó không hề tan ngay mà từ từ truyền vào đầu lưỡi cảm giác ngọt ngào và nồng đượm. Quỳnh sốt ruột bắt đầu nhai lóc cóc. Mấy hạt hạnh nhân trong sôcôla còn chưa bị nhai nát, Quỳnh đã nuốt chửng tuốt tuột... Quỳnh lại ăn lê. Những trái lê vàng rượi, nước quả bắn lên áo Quỳnh, thịt quả kích thích lên vòm họng đang gần như tê dại của Quỳnh.
Cô bé cứ thế ăn, cứ thế tự hỏi mình, Quỳnh, mình có đói không? Có đói không? Cô cứ thế sao cho mình không tiếp tục nghĩ về những hình ảnh từng hiện ra trước mắt, cứ thế, không sao dừng được. Trong một thời gian ngắn ngủi ấy, cô đã ăn gần hết các thứ có trong tủ lạnh, bụng cô đã căng lên như muốn vỡ, bên trong đang hết sức hỗn loạn. Cô bắt đầu thấy sợ. Cô đứng nguyên một chỗ, cảm thấy cử động khó khăn, vừa đứng vừa sờ mó cái bụng sắp vỡ của mình. Cô bé cảm thấy rất khó chịu, khắp người như một trái khinh khí cầu căng đầy khí nóng, sắp sửa bay lên được. Nhưng cô lại thấy rất nặng nề, cơ hồ có thể đè vỡ nền nhà, sụt xuống lòng đất. Quỳnh muốn nôn, nhưng nôn không ra. Cô mệt mỏi, ngồi xuống ngay bên cạnh tủ lạnh, tựa lưng vào tủ, hai chân duỗi ra, tay để lên bụng, trông như sợ mọi thứ trong bụng bỗng vỡ ra rồi bay mất. Quỳnh khóc vừa sợ vừa nôn nao. Cô cố ghìm tiếng khóc thật khẽ, sợ làm ảnh hưởng mọi người ở tầng hai. Cô bé như con chuột bị dồn vào góc tường đang kêu chút chít nho nhỏ. Không biết đến lúc trời sáng sẽ ra sao đây. Mẹ mà nhìn thấy nhất định sẽ gào lên, sẽ đánh cô. Lại còn người đàn ông đẹp trai và cậu bé nữa, liệu họ có đuổi cô ra khỏi nhà không. Cô không còn ba, không còn bà nội, cô biết đi đâu...
Quỳnh dựa vào tủ lạnh, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ, cô thấy tủ lạnh biến thành một đồ chơi bằng gỗ nhỏ bé. Quỳnh ôm lấy nó. Chẳng ai ôm cô, nên cô chỉ có thể ôm ấp kẻ đáng thương hơn cả mình, để thấy sự thoả mãn vì được thương yêu của nó.
Hôm sau, sự việc đúng như Quỳnh đã lo sợ. Cô bị Mạn đánh cho tỉnh lại. Mạn dùng chổi vụt lên người cô. Quỳnh hốt hoảng mở bừng mắt nhìn, thấy Mạn đang nhìn mình giận dữ, Lục Dật Hán đang đứng phía sau không xa. Bên cạnh ông là bé Trác. Giờ phút này đã đến, giờ phút nhục nhã ê chề. Cô đã bị tóm gáy, bị lột trần bộ mặt ra hứng chịu sự phán xét của họ. Quỳnh muốn gượng dậy, nhưng cơ thể dường như bất lực, bụng vẫn chướng, mặt sưng húp. Cô chỉ chống người lên được một chút, nhìn mẹ, rồi lại nhìn người đàn ông kia. Ngay lập tức, cô lại tưởng tượng đến hình ảnh tối qua, những thứ khiến cô bàng hoàng qua lỗ khóa. Dường như trong tích tắc, cô có thể nhìn xuyên qua người họ, nhìn thấy trần trụi, mặc dù Mạn đang mặc chiếc áo len lông thỏ mới tinh và chiếc váy loe màu vàng cam, còn Dật Hán mặc áo kẻ sợi mềm mại và quần sọc nhung. Cô nhìn xuyên qua họ, chẳng khó khăn gì hết. Quỳnh rùng mình.
Chẳng để cho Quỳnh kịp nghĩ ngợi gì, Mạn đã dùng chổi vụt thật mạnh vào bụng Quỳnh. Mạn la mắng:
- Sao mày hèn thế? Chưa được ăn bao giờ hay sao thế? Ăn hết cả một cái tủ lạnh, mày soi gương xem cái bộ dạng của mày cô, có chút nào giống con gái hay không? Mất mặt tao quá đi! Mạn nói rồi lại vung roi lên. Dật Hán chặn cô ta lại:
- Đừng đánh nữa, nó chỉ là một đứa trẻ. Chắc là cháu nó đói lắm. Cứ để cháu ăn! Dật Hán đang giải nguy cho Quỳnh. Tiếp đó ông ta bước tới, nhẹ nhàng dưa tay ra với Quỳnh, đỡ cô dậy:
- Cháu đi tắm nước nóng đi. Ăn một lúc nhiều như thế chắc khó chịu lắm. Sau này cháu cứ từ từ mà ăn, lúc nào cũng sẵn, không lo. Cháu thích ăn gì thì nói cho chú và mẹ cháu hay. Ông ta dùng tay vỗ về đầu Quỳnh.
Quỳnh ngẩng đầu nhìn Dật Hán, khuôn mặt ông ta sạch sẽ, không gợn vết, tựa hồ không liên quan gì tới cái cơ thể điên cuồng, dồn dập đêm qua trong lỗ khoá. Có lẽ nào khuôn mặt khôi ngô này lại là một trò lừa bịp? Cô bé Quỳnh hoàn toàn bối rối. Tại sao cái khung cảnh ấy lại bị cô nhìn thấy mới được chứ? Nó làm tan vỡ hình ảnh đẹp đẽ của ông ta trong đầu mình. Còn lúc này, ông ta vẫn đang dành cho mình sự quan tâm. Ông ta là người thứ hai sau bà nội, dành cho cô sự quan tâm. Giọng nói êm dịu của ông ta tựa như tiếng chim hót trên mây, xoay vòng trong đầu cô.
Quỳnh rơi lệ.
Lúc này cô thật khó xử. Cô rất muốn ông ta có ấn tượng đẹp về mình, kiểu một cô bé lịch sự đáng yêu, nhưng thực tế cô đang hết sức điêu đứng. Cô như một con lợn ngu đần, bị tóm cổ sau khi ăn uống thục mạng.
Dật Hán quay sang bảo bé Trác:
- Trác à, con dắt chị lên lầu tắm đi!
Trác gật gật đầu, tiến lên phía trước, nắm lấy cánh tay mệt mỏi buông trên nền nhà của Quỳnh. Dật Hán đỡ cho Quỳnh đứng dậy. Trác kéo tay Quỳnh đi qua dưới ánh mắt giận dữ của Mạn. Trác dẫn Quỳnh vào phòng tắm. Cậu nhìn cô chứ không đi ra ngay. Quỳnh mở vòi sen, để cho nước phun vào khuôn mặt sưng húp của mình. Tiếng nước phun rất to, nhưng cô vẫn nghe rõ Trác đứng sau lưng hỏi cô:
- Chị bé, chị đói lắm hả? Em còn bánh quy này!
Quỳnh quay đầu nhìn Trác, nước trên mặt rơi xuống đất tí tách. Phải. Trác à, tôi đói lắm. Nhưng cái "đói" này không thứ đồ ăn nào giải quyết được. Tựa hồ trong người luôn có một cái hố không thể lấp đầy, gió lộng vào, tiếng gió làm tôi hoang mang sợ hãi. Tôi nghĩ Trác sẽ không bao giờ hiểu được cái "đói" ấy đâu. Quỳnh nói với Trác, nhưng chỉ là những thì thầm trong đầu.
7.
Quỳnh thường hay nhìn qua lỗ khoá, trông thấy Mạn soi gương, ngắm nghía và ngưỡng mộ bản thân. Cô ta bắt đầu bằng việc vuốt ve mái tóc của mình, những ngón tay thon vờn trên làn tóc mịn như tơ óng ánh dưới ánh nắng mặt trời. Ngón tay vuốt xuống má. Mạn có khuôn mặt trái xoan gầy, hai mắt có vẻ như hơi gần nhau. Điều này thường làm Quỳnh liên tưởng tới nữ yêu tinh rắn trong hoạt hình Anh em nhà hồ lô. Dĩ nhiên Mạn xinh đẹp hơn yêu tinh nhiều lần. Mũi của Mạn nhỏ xinh nhưng thẳng và cao, đôi môi như hai cánh hoa mọng nước. Quỳnh biết, mẹ tự hào nhất là đôi môi mình. Cô ta thường lướt nhẹ ngón tay nhọn của mình qua bờ môi, tựa như một bông hoa súng đẹp đẽ kiêu sa nổi lên mặt nước vào buổi sớm tinh mơ. Kế đến, bàn tay cô ta vuốt ve xuống chiếc cổ cao thon mịn màng. Chiếc cổ khiến cô có cốt chất của một con thiên nga. Những ngày tập vở ba lê Hồ Thiên Nga, cô thấy thật kiêu hãnh. Cô còn có đôi vai gầy, phẳng, bộ ngực đầy đặn và nhọn, eo tròn nhỏ và đôi chân thon dài. Cô ngắm nghía, tự thưởng thức những đường cong tuyệt mĩ của cơ thể mình. Quỳnh thấy cô ta đắc ý cất tiếng cười.
Mới bước sang tuổi dậy thì, Quỳnh rất hay dán mắt mình vào lỗ khóa, quan sát mẹ mình. Cô thấy mẹ mình đứng trước gương, từ từ trút bỏ xiêm y, tự ngắm nghía cơ thể trước gương một cách tỉ mỉ và không kìm được tiếng cười thoả mãn. Những lúc đó, Quỳnh thường cảm thấy hoang mang khi thấy mẹ quá yêu bản thân, hoặc khi cô ta cất tiếng cười rất đỗi khoan khoái. Đây có thực là mẹ của mình không? Cô ta là một tiên nữ xinh đẹp, hay là một mụ phù thuỷ yêu ma.
Khi Quỳnh trông thấy Mạn đang say sưa với nhan sắc của mình, cô cảm thấy tim thắt lại. Sắc đẹp của Mạn khiến Quỳnh bất lực, bởi cô quá xấu xí. Xấu tới mức đủ khiến cô cảm thấy mình cực kỳ hèn kém. Quỳnh tự biết vậy.
Khi mới ra đời, trông Quỳnh chỉ như một đứa trẻ bình thường. Nhưng về sau, càng ngày cô càng trở nên nặng nề. Cô rất béo, giống ba, giống bà nội. Đó là điều có vẻ khó hiểu. Bất kể cô ăn uống thiếu thốn đến thế nào đi nữa, hay thậm chí bị bỏ đói, cô vẫn tiếp tục phì ra. Chẳng khác nào một chiếc bánh "màn thầu" ngâm nước. Lúc nhỏ còn chưa có cảm giác gì, chỉ thấy bà nội rất thích ôm chặt Quỳnh vào lòng. Bà nói ôm Quỳnh có một cảm giác rất ấm áp. Về sau Quỳnh lớn dần, những phát triển của cơ thể dậy thì lại là một sự tấn công không thương tiếc đối với cơ thể cô. Cô càng béo mập hơn. Hơn nữa, càng đáng sợ là từ ngày chuyển đến ở nhà số 3 phố Đào Lý, Quỳnh lại ăn uống vô độ, không thể kìm nén được.
Có những lúc, con người tựa hồ như bị rơi vào một vòng luẩn quẩn, lặp đi lặp lại một sự việc nào đó, và cứ thế tiêu hao chính mình, làm tổn hại chính mình trong cái vòng luẩn quẩn ấy. Giống như cái đêm đầu tiên Quỳnh đến căn nhà phố Đào Lý, cô đã bị mất ngủ. Sau khi bị mất ngủ, cô đã đến trước cái lỗ khóa, và rồi cô cảm thấy cực kỳ đói bèn chạy xuống lầu để ăn sạch mọi thứ ở trong tủ lạnh. Đó là cái vòng luẩn quẩn mà cô không còn có thể bước ra ngoài. Đã rất nhiều đêm, cô không thể ngủ được, trong tim sôi sục nóng hổi như nham thạch núi lửa. Quỳnh cảnh cảo chính mình tuyệt đối không được ra khỏi giường, ngủ đi... Thậm chí cô còn ôm chặt lấy đầu gối mình không cho phép mình trèo xuống khỏi giường. Nhưng rồi cô dần dần thấm mệt, những sợi thần kinh căng thẳng bỗng trở nên lỏng lẻo. Chính vào lúc đó, thân xác cô thoát khỏi sự khống chế của tinh thần. Cô vụt ngồi dậy, trèo xuống khỏi giường, đi ra khỏi cửa như một người mộng du. Nếu nghe thấy những âm thanh nho nhỏ, cô sẽ tiến đến trước lỗ khóa để xem. Cô tự hỏi mình, mình hy vọng nhìn thấy điều gì? Cô thực sự muốn xem chuyện gì? Mau mau trở về giường của mình.
Cuối cùng thì cô bé cũng dán mắt vào lỗ khóa. Đến khi cô lại nhìn thấy những cơ thể trắng phau phau dưới ánh đèn vàng mê muội, tim cô lại co thắt như lần trước, rồi cũng bật người trở ra, cũng lao xuống tầng một. Điều này dường như đã trở thành một quán tính, tựa như một con cá suốt ngày sống trong vùng nước không nóng không lạnh, không đau không ngứa, bắt buộc phải bị tạt cho một trận nước lạnh mới có thể tỉnh táo hoạt bát trở lại. Đúng vậy, động tác tiếp theo tất sẽ xảy ra: Quỳnh lao xuống tầng dưới, mong muốn có thể quên ngay những gì cô vừa thấy. Và thế là cô lại cảm thấy cực kỳ đói. Cả người cô như một cái giếng bị rút hết nước, trông rỗng tới mức nghe thấy tiếng gió vi vút đang xuyên qua mọi nơi trong người, như một lời nguyền, bắt buộc cô khuất phục. Cơ thể và tinh thần của cô lại một lần nữa tách rời. Lý trí của cô dường như đang khóc lóc van xin cơ thể cô, hãy quay lại, đừng tới trước cái tủ lạnh nữa, hãy trở về phòng mình! Nhưng cơ thể của cô lúc này đã trở nên cương quyết đến lạnh lùng. Chẳng để cho sự phản kháng kia có đủ thời gian lớn mạnh, nó đã như một cơn lốc xoáy cuốn thẳng tới trước cái tủ lạnh. Lúc này đây, Quỳnh biết rằng mọi sự khuyên nhỏ đều tốn công vô ích. Cánh cửa tủ lạnh đã bị cô mở ra, ánh sáng và hơi lạnh từ bên trong bay ra làm mờ khuôn mặt đang rơi lệ. Quỳnh đau khổ nhắm chặt hai mắt, cố gắng hít một hơi thật sâu. Cái tủ lạnh này đối với cô còn đáng sợ hơn cả một cái ngăn lạnh để ướp xác, nhưng chính cô lại là một thứ giòi bò ở trong đó. Ai đó đang kéo cô đi? Ai đó đang khiến cho cô không thể không làm những việc như thế này?
Cô bắt đầu thò tay lôi các thức ăn trong tủ lạnh ra.
Phố Đào Lý cách siêu thị khá xa, vì vậy trong nhà luôn luôn trữ sẵn nhiều thức ăn. Quỳnh ăn tất cả chúng. Đã có lần, Dật Hán tính chuyện ngăn chặn Quỳnh, nên không để đồ ăn vào tủ lạnh nữa, cả những kẹo bánh, đồ ăn vặt. Không ngờ Quỳnh ăn cả rau xanh và miếng cá đông lạnh to. Có lẽ đó là lần cô cảm thấy khó chịu nhất. Quỳnh nghĩ mình đã ăn những thứ không khác gì những con vật. Dật Hán thấy Quỳnh như thế, ông ta cảm thấy rất lo lắng. Ông ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi cô bé đang ngồi trên nền nhà, cháu khó chịu trong người lắm phải không? Quỳnh trả lời: hơi hơi. Quỳnh nhận thấy mình đã làm giảm nhẹ mức độ nghiêm trọng của sự việc. Trên thực tế, cô thấy nôn nao đến mức không chịu nổi. Cá đông lạnh trong bụng cô như đang sống lại, đang vùng vẫy, quyết đẩy cô tới chỗ chết. Quỳnh rúm người trên nền nhà run rẩy. Dật Hán bèn bồng cô lên. Cô nặng quá. Quỳnh thấy hối hận là mình đã ăn những thứ ghê sợ như thế, chính chúng đã làm cho cô nặng như thế này, chúng khiến cô muốn chui xuống đất vì hổ thẹn. Dật Hán bước một cách khó nhọc, bế Quỳnh lên tầng hai, đặt cô nằm lên giường, nhẹ nhàng bảo cô, mọi việc sẽ tốt lên thôi. Chú tin những việc này đều chỉ là nhất thời.
Quỳnh nằm trên giường, nhìn Dật Hán bằng con mắt sợ hãi. Ông ta lại nói: tuổi nhỏ, nhất định thế nào cũng phải trải qua một số tháng ngày không bình thường, những ngày hỗn loạn, đó là vì tâm lý thì phát triển rất nhanh mà cơ thể lại không kịp trưởng thành theo, vì vậy mới bị rối loạn.
- Cháu có thể kể cho chú những chuyện không vui của mình, vì chú là chú Lục Dật Hán của cháu. Cuối cùng, ông ta còn xoa nhẹ lên vầng trán vương những sợi tóc rối loạn của Quỳnh và nói vậy.
Ông ta ngồi bên giường Quỳnh, bảo cô hãy yên tâm ngủ đi. Còn Quỳnh bỗng sợ ông ta đi mất, cô lấy hết dũng cảm, hai tay chợt nắm lấy cánh tay Dật Hán, kéo mu bàn tay ông ta để lên má mình. Tay Dật Hán có một mùi thơm thoang thoảng, lam cô liên tưởng tới dòng suối trong hang núi.
Dần dần Quỳnh ngủ thiếp đi. Cứ thế ngủ như mong muốn mình không  bao giờ phải tỉnh lại.
Sau lần đó, Dật Hán tiếp tục để trong tủ lạnh những thứ Quỳnh có thể ăn được,  hơn nữa những thứ có tác dụng tiêu hóa tốt. Cách hai ngày, ông ta lại tự mình lái xe đi siêu thị mua thực phẩm. Việc này cũng trở thành  một thói quen mới, ông ta không nói điều đó với Mạn. Tuy vậy, Quỳnh lại không hề nhanh chóng khôi phục cuộc sống bình thường. Ăn đêm vô độ vẫn vây hãm Quỳnh, mỗi tuần ít nhất đôi lần.
Quỳnh từng nghe thấy Mạn bảo Dật Hán hãy gửi cô đi chỗ khác. Đó cũng là điều Quỳnh đã lường từ trước. Bởi vốn Mạn không hề ưa trẻ con, chưa nói việc Quỳnh lại là một đứa trẻ rất xấu xí, chẳng được việc gì ra hồn. Mạn thường xuyên thức dậy sớm, khoác chiếc áo ngủ bằng lụa, xuống bếp kiểm tra tình hình. Hễ phát hiện thấy tủ lạnh trống rỗng liền đắc ý tựa như tóm trúng đuôi con thỏ hoảng loạn bị dồn vào góc tường. Cô ta sải từng bước về phía phòng tắm. Cô ta biết chắc mỗi lần Quỳnh ăn như thế xong thể nào cũng trốn vào buồng tắm, tắm đi tắm lại. Mạn đẩy bật cánh cửa phòng tắm, nhìn Quỳnh đang ngồi trong bồn, co rúm thành một cục, nhìn mình với đôi mắt hết sức sợ hãi. Cô ta bắt đầu thét vào mặt cô bé đang lo sợ.
Mạn quát:
- Mày hãy xem cái bộ dạng mày! Tại sao tao lại đẻ ra một đứa như mày, nực cười ơi là nực cười!
Mạn lại nói:
- Kiếp trước có phải mày chết vì đói không? Đầu thai vào tao chỉ vì được ăn thôi, chỉ biết có ăn thôi.
Mạn nói:
- Mày sống thế có nghĩa lý gì? Chỉ là ăn thôi hả?
...
Mạn nói không sai. Quỳnh sống xem ra chẳng có chút ý nghĩa nào. Cô không hề giống mẹ chút nào. Quỳnh bắt đầu nghĩ rằng câu chuyện cổ tích về vị hoàng hậu xinh đẹp sinh ra một con mèo hoang xấu xí là có thật.
Dần dần, Quỳnh chuyển từ trạng thái khủng hoảng lo sợ ban đầu sang tê dại, vô cảm trước những điều Mạn nói. Cuối cùng, cô đã có thể bình tĩnh lại, những khi Mạn đang gào thét, cô thản nhiên trầm mình xuống bồn nước, để cho nước tắm dềnh lên, bắn lên khắp người mình, tiếng ước ì oạp khiến cho âm thanh của người đàn bà kia chẳng có gì đáng sợ.
Cuối cùng, một lần, Mạn bị thái độ bất cần của Quỳnh làm cho nổi giận Cô ta xông đến trước bồn tắm, tóm chặt đầu tóc của Quỳnh, lôi tuột cô lên như người ta bắt cá. Ánh mắt của Quỳnh nhìn Mạn xuyên qua làn tóc rối loạn, khuôn mặt đẹp không chê vào đâu được kia đang bị cơn giận phun lên một lớp sơn hồng. Quỳnh cảm thấy mẹ cô đang giận tới mức giống như trái bóng bị bơm căng, sắp sửa nổ tung ra. Quỳnh bất giác bật cười. Cô thấy Mạn thạt đáng buồn cười, lúc này cô ta thật xấu xí chứ không còn xinh đẹp nữa. Cô ta không thể tiếp tục tự đắc và coi thường mình được nữa. Điều đó thật sự ddasng để ăn mừng! Thế là Quỳnh bật cười. Cổ họng cô đã bị một đêm không ngủ và ăn cuồng khiến cho khản đặc, chỉ phát ra âm thanh khà khà như một con búp bê bằng sắt đã bị gỉ sét. Mạn bị bất ngờ, một đứa trẻ xưa nay vốn không hề phản kháng nay bỗng bật ra tiếng cười, ngay tại lúc mà cô đang quát nó. Mạn vung tay đập mạnh vào cánh tay Quỳnh, nước bắn toé tứ tung. Quỳnh chẳng thèm để ý đến vệt bàn tay đỏ hằn trên tay mình, tiếp tục khà khà cười. Người đàn bà sữn người, rồi bắt đầu đánh tới tấp, muốn cô bé phải ngậm miệng. Cô ta đánh vào bụng Quỳnh. Bụng Quỳnh đang căng tròn vì trận ăn đêm qua. Mạn liên tục đánh vào đó khiến Quỳnh thấy rất đau. Quỳnh chỉ mong sao cái bụng cso thể nổ tung may ra mới dễ chịu hơn. Như thế Quỳnh sẽ biến thành những mảnh vụn trôi nổi trong bồn nước, ssẽ không phải chịu đựng sự đày ải lặp đi lặp lại thế này nữa. Quỳnh vẫn tiếp tục cười, Mạn vẫn tiếp tục đánh. Dần dần Mạn hết hơi, bèn đè đầu Quỳnh xuống nước đánh tiếp. Quỳnh bị ấn xuống nước, trong lòng thấy tê dại, chẳng muốn phản kháng. Quỳnh thấy mình đã trở thành một người vô vị, trống rỗng, lớn lên trong sự tiêu hao vô nghĩa lặp đi lặp lại. Cuối cùng cũng đến ngày Quỳnh suy yếu, già lão. Dù cho điều đó có vẻ thảm khốc, thì vẫn là một kết quả đoán được. Quỳnh còn lý do gì để tiếp tục cuộc sống này? Hãy để cho cô được ngủ vĩnh viễn dưới làn nước này, như một cành san hô thanh tao, sinh ra và sống cố định một chỗ, không bao giờ phải làm những chuyện điên rồ và tuyệt vọng.
Quỳnh mười hai tuổi, lần đầu tiên nghĩ đến tự sát. Điều cô nghĩ đến có thể không phải là cái chết, cô chỉ tưởng tượng ra một vùng rộng lớn, có thể bao trùm lên mình hoặc có thể gói trọn cô vào trong đó, cô sẽ không cần phải tiếp tục chịu đựng tất cả sự khổ sở một cách trần trụi đến như vậy.
Cho nên, khi Mạn dúi đầu cô xuống nước, Quỳnh đã không hề vùng vẫy, cô lặng lẽ uống từng ngụm nước to, cô sắp sặc đén chết. Một con đường dẫn tới sự vĩnh hằng đang mở ra trước cô cùng cái chết đè tới nặng dần. Quỳnh mơ hồ nhìn thấy ba và bà nội, họ đang nhìn cô với ánh mắt bình thản, như đến để đón cô đi.
Mạn đè đầu Quỳnh xuống nước, quên mất mình là mẹ của Quỳnh. Sự uất kết của những căm ghét trong lòng đã tìm được cơ hội giải toả, cảm giác khoan khoái gợn lên tự đáy lòng. Trên thực tế, Mạn cũng không nghĩ rằng quan hệ của cô với Quỳnh lại đi đến mức quyết liệt như thế. Cô thừa nhận mình đã từng căm hận Quỳnh ngay từ thuở Quỳnh lọt lòng, cô đã nguyền rủa đứa trẻ này một cách ác độc. Năm ấy cô mới hơn hai mươi tuổi, cô đang trẻ trung, đang kiêu hãnh, đang đầy ắp những hy vọng vào tương lai của mình. Nhưng sự ra đời của đứa trẻ này đã làm thay đổi mọi sự. Nó khiến cô bước sang con đường suy thoái, thất bại. Cô bị mất vị trí múa sô-lô, khuôn mặt cô trở nên đầy tàn nhanh của thời kỳ thai nghén, da thịt cô mềm nhão, ánh mắt của đàn ông đã gạt cô sang một bên. Cô mắc chứng sợ soi gương, không dám nhìn thấy chính mình, không dám đi tắm, vết sẹo trên bụng như cái nhếch mép của bọn đàn ông đểu cáng, cười vào cô một cách ác ý. Trong khi đó, mọi sự quan tâm của chồng và mẹ chồng đều chuyển từ cô sang Quỳnh. Cô tựa như người phụ nữ bị bỏ rơi. Vì thế, cô căm ghét phải nghe tiếng Quỳnh khóc. Tiếng khóc đó từa tựa như một người đang lo sợ mình bị bỏ rơi, đang muốn gây chú ý, để mọi người chăm sóc mình, thương xót mình. Mạn cảm thấy đó là sự giả dối, là sự cố ý, là thủ đoạn để chống lại Mạn. Mạn rơi vào một cuộc chiến với đứa trẻ. Khi cơn giận trong lòng bốc lên, cô sẽ tìm cách trút lên đầu đứa bé. Nó là ngọn nguồn của mọi sự bất hạnh của cô.
Quỳnh lớn dần lên, Mạn cũng dần dần phục hồi được sắc đẹp xưa kia, nhưng cô vẫn không dành được vị trí múa sô-lô. Mỗi một điều Mạn tìm lại được cho mình đều hết sức gian nan. Trong khi Mạn lại bắt đầu đối mặt với một loại thế giới mới: thế giới của những thiếu phụ. Khi Mạn còn là thiếu nữ, cô không cảm thấy mình quá nghèo túng, thiếu thốn. Cô trẻ trung, xinh đẹp, múa giỏi, những điều đó là quá đầy đủ đối với một cô gái. Nhưng một khi cô bước vào hàng ngũ của các thiếu phụ, cô nhận ra sắc đẹp chỉ là một thứ mong manh, có thể biến mất trong chớp mát. Biện pháp duy nhất có thể kéo dài tuổi trẻ chỉ có thể là itền bạc và sự quan tâm không ngừng nghỉ tới bản thân mình. Trong mắt cô thường hiện lên những mặt hàng mỹ phẩm đắt tiền, những chiếc áo khoác da thú, những nhà lầu, những xe hơi... Có tiền thật là tuyệt. Trong lòng Mạn lại bùng cháy lên những cơn giận mới. Một khi không thể tự dập tắt, Mạn bèn trút giận lên đầu Quỳnh. Quỳnh chính là ngã rẽ thay đổi cuộc đời của Mạn, từ đó Mạn không ngừng phải xuống dốc, ngày càng lực bất tòng tâm. Chính sự oán hận này khiến cô không thể tiếp cận con gái mình một cách bình tĩnh, không thể gần gũi thân mật với con.
Dần dần Mạn nhận ra, Quỳnh không hề ngoan ngoãn vâng lời như cô tưởng, nó cũng là một đứa bé tràn trề sự phản kháng và căm hận. Mạn từng bắt gặp Quỳnh đi đi lại lai trước bàn trang điểm của mình rất lâu, lấy nước hoa của mình ra tự xịt lên người. Nhìn qua gương, Mạn nhận ra thái độ của Quỳnh vào giờ phút đó, nụ cười rất đắc ý, nụ cười có tính trả đũa. Mạn chợt giật mình, con gái mình chỉ là một đứa trẻ năm-sáu tuổi, nhưng tâm tính của nó dường như rất đáng sợ. Cuối cùng cô nhận ra trong lòng đứa bé này đã bắt rễ nỗi căm hận, e rằng sớm muộn nó sẽ phản kháng và trả thù. Trái tim của đứa bé này không hề hướng về cô, nó dường như sinh ra để đối chọi với cô. Mạn thấy sợ hãi. Từ ấy, giữa hai mẹ con không còn khả năng tiến tới sự hoà thuận.
Khi Mạn ấn đầu Quỳnh xuống nước, cô cảm thấy một chút khoan khoái nhờ sự ngược đãi. Không phải cô nhất quyết bắt Quỳnh phải nếm mùi đau đớn, cô muốn khẳng định rõ một việc: Cô có thể khống chế Quỳnh, điều khiển Quỳnh. Hành động dìm Quỳnh xuống nước chính là một phép thử. Mạn biết Quỳnh vẫn che dấu mối hận vào rất sâu trong tim, không hề hé lộ ra ngoài, cô định ép cho nỗi hận đó bật ra. Nhưng trên thực tế cô lại chưa thực sự quyết tâm, bàn tay đang dìm Quỳnh xuống bắt đầu run lên. Cô bỗng chợt nghĩ tiếc cho Quỳnh. Nếu Quỳnh chết đi, thì chuyến hành trình đến thế giới này của Quỳnh nào đã gặt hái được gì? Nó là một cô bé côi cút, chẳng có gì, chẳng có ai. Nó lặng lẽ biến mất, thì có mấy người để ý tới điều đó. Mạn bỗng chợt cảm thấy rất cô đơn. Đứa con này là người thân duy nhất còn lại của cô trên cõi đời này. Cô trước nay vẫn không ngừng đấu chọi với nó, lấy đó làm thú vị, nhờ đó mà giết thời gian không ít. Thậm chí trong tiềm thức của Mạn, cũng mong Quỳnh có thể lớn mạnh hơn nữa, để đối kháng thực sự với mình. Quả thực, đế bé này có một sức sống cực mạnh, nó chắc chắn sẽ lớn mạnh, nhất định sẽ phản kích lại cô. Mạn tưởng tượng đến quá trình đó, cảm thấy sức mạnh của sự sống đang nóng bừng. Cô hơi lỏng tay một chút, chờ đợi Quỳnh vùng dậy. Cô đoán chắc rằng Quỳnh sẽ không thể chịu chết như thế, sức sống ở trong Quỳnh rất mạnh, rất ngoan cường.
Đó chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, đo bằng giây đồng hồ. Nhưng đối với Mạn và Quỳnh, đều như hàng năm trời. Quỳnh bị dìm trong nước vốn tưởng rằng mình sẽ nhanh chóng mất hết tri giác. Cô sẽ quay lại con đường đã dùng để đến với thế giới này, trở về thế giới ẩm ướt, ấm áp và tối mờ trước khi đến đây, và cô sẽ rửa sạch hết thảy ký ức về thế giới này. Nhưng các tri giác của Quỳnh vẫn rất rõ ràng, không như cơ thể đang cảm thấy ngạt thở, mà là trong tim vẫn cảm nhận rõ mối hận chưa có gì bù đắp được. Cô không thể trở nên thanh thản như một kẻ sắp chết không còn vương vấn hay luyến tiếc. Cô vẫn luyến tiếc cuộc sống, cô không quên được mẹ mình, bởi còn đó trong tim cô mối hận rất lớn. Hành động của Mạn lúc này đã đẩy mối hận lên tới cự cô điểm. Quỳnh chỉ còn hai sự chọn lựa, hoặc là làm kẻ bại trận dưới tay Mạn, cho tới phút chết đi cũng vẫn bị cô ta đàn áp, không dám ngẩng mặt lên. Hoặc là phải vùng lên, biến mối hận thành sức mạnh.
Cuối cùng, Quỳnh dùng toàn bộ sức lực vùng ra khỏi mặt nước, thoát ra khỏi hai bàn tay Mạn đang tóm chặt mình. Đó là sự lựa chọn của Quỳnh. Quỳnh đột ngột đứng lên khỏi bồn tắm, nước bắn tung toé. Cô đã là một cô bé có sức lực đáng kể, lúc này đây cô chẳng khác gì một con sư tử nổi khùng. Mạn lại cảm thấy nhẹ người, quả nhiên cô đã dồn được cho mối hận phát tác. Cô đã không nhìn nhầm, Quỳnh đã không chấp nhận cái chết. Tuy vậy, cô vẫn bị sự bột phát của sức mạnh ấy làm cho giật mình. Cô hơi hối hận. Bởi cô biết, Quỳnh sẽ ngày càng lớn mạnh, sẽ không còn cam chịu sự đàn áp của cô.
Quỳnh gạt mạnh Mạn, trèo ra khỏi bồn tắm, đẩy cửa lao ra ngoài. Nhưng lúc đó, đứng ở cửa là Trác, Quỳnh không biết bé Trác đã đứng ở đó bao lâu. Thái độ của Quỳnh rất đau khổ. Có lẽ cậu đã nhìn thấy sự bạo ngược của Mạn đối với Quỳnh. Trác nhìn chăm chú vào mặt Quỳnh. Trông cô thật hoang dại. Cô như một khối năng lượng hạt nhân. Trác cảm thấy một lực hút kỳ lạ từ phía khối năng lượng đang bùng nổ kia. Cảm giác đó giống như một con người bằng sắt không tim bỗng tìm thấy một trái tim đập hôi hổi.
Nhưng Quỳnh băng qua trước ánh mắt của Trác, cô biết chắc Trác không thể hiểu cô được, cũng không thể giúp đỡ cô được. Cô trước sau cũng chỉ có một mình. Vĩnh viễn chỉ có một mình. Cô hầm hầm bước qua mặt Trác, loạng choạng bước lên lầu.