Dịch giả : Văn Hoà - Kim Thúy
Chương 10
Nguyên tác : Notorious

 
Mặt trời chưa lên khỏi chân trời, không gian còn bao phủ một làn ánh sáng lờ mờ chưa rõ nét. Một con gà trống đập cánh cất tiếng gáy hoan hỉ, nó khệnh khạng bước qua sân, không thèm lưu tâm đến mọi vật đang trở mình quanh nó.
Kincade uống hết tách cà phê đen đậm do Jack Hoang Dã pha, anh để cái tách không lên cái trụ ở bãi quây ngựa. Một cái khăn vàng đã bạc màu quấn lỏng lẻo quanh cổ anh, và cặp găng tay bằng da bò đã nứt rạn dắt vào thắt lưng. Anh mặc chiếc quần da ngắn để làm việc có hai hàng dây rút hai bên, cái quần đã bạc màu và sờn mòn nhiều nơi vì dùng lâu ngày. Cặp đinh thúc ngựa kêu leng keng khi anh bước về phía cổng bãi quây, trên vai lủng lẳng sợi dây cương và dây buộc ngựa.
Những con ngựa nào được cưỡi sáng nay đã được chọn riêng ra trong chuồng từ đêm qua rồi, bây giờ chỉ còn đợi công bố con nào sẽ được người nào cưỡi thôi. Anh chàng cưỡi ngựa Deke, một thanh niên còn trẻ, mảnh khảnh, tháo sợi dây bắt ngựa ra khi thấy Kincade đến cổng:
- Anh cưỡi con Tex, phải không? – Deke hỏi
- Con ngựa hồng lớn có ngôi sao ấy – Kincade không biết tên con ngựa
- Con Tex đấy, nó sẽ nhảy cỡn hất anh đi đấy.
Kincade bỏ qua lời cảnh cáo của anh ta, không đáp mà chỉ đưa mắt nhìn theo sợi dây bay vút qua không trung rồi cái thòng lọng tròng gọn vào cổ con ngựa màu hồng. Con ngựa hất đầu lên, thở phì phò, không chống cự lại sợi dây đang kéo nó đi. Kincade bước đến, choàng dây cương lên mình con ngựa rồi dẫn nó ra khỏi bãi quây ngựa để cho người sau vào nhận ngựa của họ.
Ra khỏi bãi, Kincade buộc con ngựa lại rồi lấy cái cúp cạo sạch móng chân cho nó. Sau đó anh chải sơ lông cho con ngựa, vừa đưa mắt tò mò nhìn bóng người di động trong ánh sáng lờ mờ của buổi sáng sắp rạng đông. Anh chợt thấy Eden đang đứng trước một toán người làm, còn anh chàng người Paiute, Bob Waters, lo chất hết thực phẩm lên toa xe nhà bếp
Khi anh vào bếp để uống tách cà phê  đầu tiên cho tỉnh người thì cô đã dậy và bắt tay làm việc rồi. Khi ra khỏi nhà bếp, anh đã ăn sáng thật no nê, tách cà phê thứ tư trên tay, thì con ngựa của cô, con ngựa lông màu hạt dẻ pha vàng đẹp đẽ đã được đóng yên cương buộc vào hàng rào rồi. Kincade đi qua mặt cô để đến chất đồ đạc của mình lên toa có giường ngủ. Cô nhìn thẳng không trông vào anh, nhưng ký ức về nụ hôn của hai người vẫn còn rõ ràng giữa họ. Khi bước đầu ấy đã bước được rồi, khi sợi dây vô tình ấy giữa nam nữ được vượt qua rồi thì không còn có chuyện rút lui nữa, và không còn quên được nữa. Mỗi lần cô nhìn thấy anh, chắc thế nào cô cũng nhớ đến nụ hôn ấy, cũng như anh vậy.
Cánh cửa ngôi nhà lớn bung ra, Kincade vừa đưa tay sửa lại tấm chăn lót yên ngựa cho ngay ngắn vừa đưa mắt nhìn về đám cây khi Vince xuất hiện, ì ạch ôm tấm chăn nệm dưới cánh tay. Anh ta mang đến toa xe có giường ngủ rồi ném lên đấy, vào đống chăn mền của mọi người. Kincade đóng yên lên lưng con ngựa hồng, khi Vince đến nhập vào nhóm người trong sân, vẻ mặt cau có và hai mắt sưng húp vì còn thèm ngủ, anh ta càu nhàu:
- Người ta gọi giờ phút này còn sớm bét, quả đúng thật. Thức dậy vào giờ này thật cay cả mắt!
Một vài người mỉm cười gật đầu hưởng ứng nhưng không có ý kiến.
Vince quay qua nói với người quản ngựa:
- Này Deke, ném dây bắt con Hàm Xay cho tôi, tôi đi lấy yên đây
- Được rồi – Deke buộc con ngựa của y vào hàng rào rồi quấn dây thòng lọng lại
Kincade đặt yên ngay ngắn trên lưng ngựa, anh thả dây khóa bụng ngựa cho rơi xuống phía bên kia, rồi móc bàn đạp vào giá yên ở bên này và vói tay dưới bụng ngựa để lấy dây khóa bụng ngựa bên kia. Anh xâu cái khóa, lách qua vòng đai da buộc yên dưới bụng vừa đưa mắt nhìn vào lán trại
Deke dẫn trong bãi quây ra một con ngựa lông màu hung vạm vỡ, có cặp hàm lơn, vừa lúc Vince mang đồ đạc dụng dụ trở lại. Anh ta ném xuống đất ngay bên cạnh chỗ Kincade đang đứng và lấy sợi dây cương trên vai ra, buộc quanh đầu con ngựa lại
- Tôi cần một thùng cà phê mới tỉnh nổi – Vince càm ràm nói
Deke cười toe toét rồi cuốn dây bắt ngựa. Anh ta đáp:
- Anh nên uống cà phê của Jack Hoang Dã pha đi, lão ấy cô đặc một thùng cà-phê-in còn một tách thôi. Tôi cam đoan uống cà phê của lão, ai cũng căng mắt ra hết
- Uống thế thì chết cả bao tử - Vince nói tiếp lời của anh ta, khi ấy Kincade đang kéo chặt cái khóa dây bụng ngựa lại – Cà phê của lão ấy độc hại như loại cà phê có pha rễ cây diếp bán ở khu người Pháp tại New Orlean – Anh ta lắc đầu mở miệng cười - Ở đại lộ Buorbon đấy – Anh ta nói rồi ném cái chăn yên lên lưng ngựa mà không thèm chải lông trên lưng của nó – Bây giờ thì ở một nơi hoang vu mênh mông bát ngát như thế này đây, lắm lúc tôi thật muốn trở lại đấy. – Anh ta nhìn Kincade hỏi – Anh đã đến đấy chưa?
- Rồi
Kincade lôi mạnh cái khóa bụng ngựa, anh cảm thấy con ngựa rướn mình lên. Thả ra, anh với tay dưới bụng ngựa, khóa cái khóa sau ở dây đai buộc ngựa lại.
Vince nâng bổng cái yên để lên lưng ngựa, sửa lại cho ngay, anh ta nói:
- Tôi đã ở đấy hai năm rồi, phải nói đấy là thành phố ăn chơi thật vui. Anh mới ở đấy phải không?
- Không
Kincade bước ra trước đầu ngựa, anh buộc dây cương vào, đẩy cái ngàm vào giữa hai hàm răng ngựa
- Tôi nghe sắp có luật cho đánh bạc tại đấy. Chắc tôi phải đến đấy xem sao, tôi định mùa đông này sẽ đi
- Có phải khi nào anh cũng nói nhiều như thế không? – Kincade hỏi
Có người cười khẩy làm cho Vince đỏ mặt, hai mắt nhíu lại vì tức giận. Rồi anh ta nhìn nhanh qua con ngựa hồng, môi mím lại tỏ vẻ bất bình
- Hôm nay anh cưỡi con Tex – Vince lên tiếng – Ngựa hay đấy!
Kincade không đáp, anh xiết chặt sợi dây da buộc quanh bụng ngựa rồi nắm dây cương, dẫn con ngựa hồng ra khỏi hàng rào.
Mọi người quanh anh đều im lặng, những kỵ mã khác lén nhìn anh khi anh ở giữa sân, kiểm tra lại dây khóa bụng ngựa rồi thả bàn đạp xuống. Khi anh quàng dây cương lên cổ con ngựa hồng, nó quay tròn mắt lên nhìn, vểnh tai lại. Kincade cười toe toét thì thầm nói nhỏ với nó:
- Tao làm thế cho mày nhảy cỡn lên chơi, để xem sao nhé
Anh nắm lấy sợi dây cương ngắn ngủn rồi nhảy lên mình ngựa. Con ngựa hồng cong lưng lên và cúi đầu xuống. Kincade kiềm hai chân thật chặt vào bàn đạp khi con ngựa nhảy tung lên trời, Kincade liền đưa cao cánh tay phải lên vì thói quen, nhưng khi anh nhớ việc cưỡi con ngựa hôm nay không phải nhằm mục đích biểu diễn cho nên anh hạ tay xuống.
Sau những cú nhảy cong người lên trời của con ngựa và bốn chân cứng ngắc của nó nện xuống đất, cánh tay của anh nhức buốt thấu xương mỗi khi anh giật mạnh dây cương. Kincade bèn lấy tay phải nắm lấy dây cương để cho cánh tay trái bị thương mới lành khỏi phải đau đớn
Eden cùng những người khác nhìn cảnh con ngựa hồng cong mình nhảy như con cá cầu lớn khắp sân, đưa bốn vó cao lên trời. Cô muốn đi làm việc của mình cho xong nhưng cảnh tượng Kincade lắc lư người trên yên ngựa như ngồi ghế xích đu làm cho cô phải chú ý đến. Anh ta giỏi thật, quá giỏi. Cô buộc lòng phải xác nhận như thế.
Sau đêm qua, cô muốn ghét bỏ anh ta, muốn tìm cách vạch tội anh ta. Thật là một sai lầm khi đem chuyện của mình và của anh trai ra nói cho anh ta nghe, cô thấy thế.
Con ngựa hồng miễn cưỡng nhảy thêm vài cú nữa rồi dừng lại và thở hổn hển. Kincade đợi thêm một vài phút nữa rồi gỡ dây cương cho con ngựa đi trở về lại hàng rào bãi quây. Anh nhảy xuống, kiểm soát lại khóa dây buộc lưng ngựa
- Cưỡi giỏi đấy – Deke nói với anh, vẻ thán phục
Kincade gật đầu rồi cúi người đưa tay lấy sợi dây cuộn tròn nằm dưới đất. Anh đáp:
- Con ngựa khó trị đấy
Nói thế nhưng con ngựa hồng này so với những con ngựa hoang chưa thuần mà Kincade đã cưỡi trước đây còn dễ trị hơn nhiều.
Blender đi ngang qua gần họ, ông lên tiếng phàn nàn:
- Khi tôi cưỡi ngựa như thế, chẳng có ma nào đứng lại nhìn hết
- Anh thường dự thi cưỡi ngựa chứng phải không? – Deke hỏi
- Tôi đã thử dự thi - Đó là lối nói anh thường dùng mỗi khi đã động đến cuộc đời làm xiếc cưỡi ngựa chứng nhà nghề suốt mười năm trời đã qua của anh.
Kincade buộc chặt sợi dây da nằm phía bên kia của yên ngựa. 
- Tôi đoán là tất cả chúng ta thỉnh thoảng đều tham dự cuộc trổ tài cưỡi ngựa, nhưng việc thi cưỡi ngựa chứng có thể như là một cơn sốt trong máu của anh. Tôi có một ông bác đã gặp phải cảnh mạt rệp vì đeo đuổi nghề thi cưỡi ngựa hoang – Deke lắc đầu kể lại chuyện cũ – Tiền bạc ông ấy bỏ ra để chi tiêu vào việc trả lệ phí đăng ký, vào tiền xăng nhớt và tiền trả cho bác sĩ, có thể mua nổi cả một trang trại chăn nuôi cỡ lớn. Ông trổ tài thi cưỡi ngựa chứng suốt 20 năm hay có thể hơn thế nữa, và khi ông giải nghệ thì ông chỉ còn một ít tiền, vợ ly dị và nhiều cái xương bị gãy
- Nghề này không dễ dàng gì kiếm đủ sống
Kincade thắt đầu dây dùng bắt ngựa vào cái giá yên, rồi cúi xuống dưới đầu ngựa lượm sợi dây cương nằm dưới đất, rồi nhảy lên yên
- Anh kiếm sống đàng hoàng đấy chứ - Người quản ngựa nói xong bèn bỏ đi vì Eden đã cưỡi ngựa tới bên họ.
Cô kìm cương cho ngựa dừng lại cách con ngựa hồng khoảng một mét
- Anh đã có đủ các thứ rồi phải không?
Khi Kincade nhìn cô, tự nhiên anh nhìn vào đôi môi cô, đôi môi liền ngậm sít lại. Anh biết cô đã nhớ, như anh vậy
- Tất cả đầy đủ rồi
Cô nhìn vào sợi dây buộc ở giá yên ngựa của anh:
- Anh là một trong số dân cưỡi ngựa lỳ và nhanh của Texas
- Đúng thế. Khi tôi đã buộc cái gì rồi, tôi không để tuột ra đâu – Anh nhếch mép cười, hai khóe môi lõm sâu xuống – Tất nhiên thỉnh thoảng tôi không chắc mình có đúng hay không?
- Cứ để lỏng cho được bình yên
- Có lẽ thế.
- Quấn sợi dây quanh giá yên chứ không phải buộc chặt để đề phòng nếu có gì không ổn xảy ra, người cưỡi ngựa sẽ lấy sợi dây ra tiện hơn.
Kincade nói:
- Người xưa đã nói: “Ném sợi dây đi nếu không thì phải ném trả”, nhưng tôi lại không có thói quen giữ cho các thứ được bình yên
- Có thể một ngày nào đó anh sẽ ân hận
- Có thể thế
Eden nhìn quanh các người khác:
- Sẵn sàng rồi chứ?
- Rồi – Vince đáp, giọng mỉa mai – Chúng ta đốt lửa làm ngày
- Anh làm tôi ngạc nhiên đấy Vince – Kincade lên tiếng – Tôi không ngờ anh có học Shakespeare
- Shakespeare à? – Gã cau mày – Tôi không hiểu anh nói cái gì
- Anh mới dùng câu thơ tuyệt diệu của John Wayne trích trong vở Romeo và Juliette: “Chúng ta đốt lửa làm ngày”
- Anh điên rồi – Vince càu nhàu rồi tung người lên lưng ngựa.
- Câu ấy không phải của Shakespeare sao? – Deke hỏi, hai mắt mở to vẻ lo lắng
- Phải – Kincade giật cương cho ngựa chạy đi
Deke quay qua Al Bender hỏi:
- Anh ta nói đùa phải không?
- Chịu – Al đáp
Eden cháo con ngựa ra, nhảy lên. Vừa xuất phát, Kincade đã cho ngựa phi hết tốc lực. Anh thấy Eden chạy vòng đến phía đằng xa triền núi, anh khen thầm cô đã tinh ý không chạy thẳng lên ngọn đồi. Anh bèn cho ngựa chạy thẳng đến để chặn cô lại.
Vì chăm chú để ý đến tên bắn súng đâu đó trên đỉnh đồi, nên cô không ngh etiếng ngựa của Kincade cho đến khi anh đến gần. Cô cố thúc ngựa chạy nhanh hơn, nhưng chậm mất rồi.
Kincade cúi người xuống đưa tay nắm dây cương của cô, rồi kéo mạnh cả hai ngựa cho dừng lại tức thì.
- Cô làm quái gì thế? – Con ngựa thảo nguyên vùng vằng bực tức vừa khi một tiếng nổ nữa vang lên.
Eden ngẩng đầu nhìn vào nơi có tiếng nổ rồi nhìn Kincade. Ngoài vẻ giận dữ ra trông cô có vẻ man rợ và thất vọng.
- Thả ngựa tôi ra. – Cô giật sợi giây cương, cố kéo ra khỏi tay anh.
Mặc dù hai con ngựa vùng vằng bực bội, nhưng Kincade vẫn cố nắm chặt sợi dây cương của cô. Anh đáp:
- Khi nào cô bình tĩnh tôi mới thả. Cô không thể lên trên ấy được đâu. - Bỗng anh thấy nòng súng chĩa vào người anh. Cô lên đạn vào ổ. Nòng súng chĩa vào người và tiếng lên đạn làm anh sợ khiếp.
- Tránh lối cho tôi đi. - Giọng cô lạnh lùng, chắc nịch và cương quyết.
Kincade thả dây cương ra, bỗng anh nhớ lại những chuyện anh đã biết về cô, anh bèn chộp lấy cơ may này để ngăn cô. Anh nói:
- Nếu không thì cô làm gì? – Anh nhìn vào ánh mắt cô đang chằm chằm nhìn anh. – Cô sẽ bắn tôi chứ gì? Chắc chuyện ấy không khó. Cô đã từng giết người rồi. Người ta thường nói giết người lần thứ hai bao giờ cũng dễ dàng hơn.
Bỗng mặt cô tái đi, hai mắt lộ vẻ đau đớn. Anh không ngờ những lời nhạo báng của mình lại làm cho cô đau đớn đến thế. Nhưng lời nói đã giúp anh đạt được điều anh mong muốn. Kincade thừa cơ giật lấy khẩu súng lỏng lẻo trên tay cô.
Sợi dây cương ngựa cô đã được thả ra, cô bèn quất ngựa chạy nước đại lên đồi. Kincade đuổi theo.
Trước khi con ngựa thảo nguyên chân cẳng dài thòng dừng lại, anh đã nhảy xuống đất. Nhưng tìm quanh, anh vẫn không thấy có ai cả ngoài Eden. Cô đã nhảy xuống đất, tìm kiếm khắp nơi. Nhìn ra xa hơn, Kincade thấy một người cỡi ngựa đang chạy về phía ngọn đồi bên kia. Vừa lúc ấy Eden cũng thấy hắn, cô liền chụp lấy dây cương ngưạ, nhảy lên.
- Nó chạy khỏi rồi.
- Nó thoát rồi trừ phi cô có cách nào đặc biệt mới theo được nó.
Trước khi hắn ta biến mất ngọn đồi, Kincade nhận ra được hai màu đen trắng trên người hắn. Có lẽ chiếc áo vét. Tên quản đốc cuả DePard đã mặc chiếc áo vét có vết lỗ chỗ vào tối thứ Bảy trước ở khách sạn Starr. Một sự trùng hợp ư? Kincade không tin thế.
Anh quay lại quan sát khắp đỉnh đồi. Một tảng đá mòn nằm gần bên mép đồi, là chỗ vừa ẩn mình kín đáo vừa thuận tiện để quan sát các bãi nhốt bò ở dưới. Một vạt cỏ dưới chân tảng đá bị rạp xuống và trên mặt đất có vết chân người còn mới.
Anh nói:
- Chắc là nó ngồi ở đây. Tôi không thấy vỏ đạn rơi rớt lại, nhưng chắc là nó lấy đi hết rồi.
Khi không nghe trả lời, Kincade quay lại nhìn cô. Thái độ cô cứng đờ, tỏ ra cô hết sức tức giận. Anh chỉ nhìn cô một bên nên không thấy hết vẻ mặt của cô. Anh nhìn khẩu súng trên tay: khẩu súng của cô.
- Này - Anh đưa khẩu súng cho cô.
Cô nắm lấy khẩu súng mà không nói một tiếng nào, rồi tộng mạnh vào bao súng ở yên ngựa. Anh nghĩ là đã biết được lý do khiến cho cô giận dữ. Anh bèn nói:
- Có lẽ cô giận vì tôi đã nói về chuyện cô giết người. Tôi chỉ nói thế để ngăn cô lại. Tôi xin lỗi.
Cô quay phắt người về phía anh, cặp mắt đen nẩy lửa.
- Tôi đuổi anh.
Quá kinh ngạc, Kincade bèn nổi giận, đốp lại:
- Tôi phạm lỗi quái gì?
- Anh nghe rồi đấy, tôi đuổi anh. Anh về thu dọn đồ đạc và cút đi.
- Tôi không đi đâu hết, - anh đáp lại với giọng gay gắt như cô đã nói với anh. – Tôi cứ ở lại trại Ðinh này.
- Không, anh không được. – Cô hết sức giận dữ. – Anh bị đuổi! Anh có hiểu không? Tôi không cần anh ở đây. Tôi không muốn anh ở đây nữa.
- Tại sao? – Anh phản công lại. – Vì cô là phụ nữ và tôi đã làm cho cô thấy mình là phụ nữ ư? Tôi đã làm cho cô ham muốn như bao phụ nữ phải không?
- Không!
- Láo. – Anh nắm hai vai cô, kéo mạnh cô một cách thô bạo áp sát vào mình anh áp miệng anh vào miệng cô.
Cô quyết liệt phản ứng lại, cô đá, đánh, uốn vặn người để cố thoát ra khỏi tay anh. Nhưng sự chống cự của cô tiêu tan hết khi cơn giận của cô biến thành trạng thái gần như là cơn nóng nảy chợt bùng lên rồi tan biến đi. Nỗi ham muốn, lòng khao khát bùng lên rất ác liệt, mạnh mẽ. Cô muốn buông xuôi theo dục tính trong người và đành đứng yên.
Thoát ra khỏi đôi môi nóng bỏng của anh, Eden cúi đầu xuống, run run, gồng mình trước mấy ngón tay kỳ quái đang lồng vào mái tóc cô và cố hất đầu cô ra phía sau. Khi đã được như thế, khi cô chỉ cảm thấy bàn tay anh ấm áp thoa lên lưng cô và đôi môi anh vừa lướt trên trán cô vừa lẩm bẩm gọi tên cô, cô bèn vùng ra khỏi anh và vội vã đi về phía con ngựa.
Hai chân vẫn run run, Eden leo lên lưng ngựa, giật cương cho ngựa chạy xuống đồi, thận trọng không nhìn Kincade. Vừa khi xuống đến chân đồi, nỗi đau đớn ban đầu dịu lại và dần dần cô lấy lại phong thái cũ.
Tiếng vó ngựa vang lên trên sỏi đá ở phía sau cô. Eden giả vờ không để ý đến, cô cho ngựa chạy về phía nhóm người ít ỏi đang tụ lại gần chiếc xe tải thứ hai đậu cách chiếc đầu gần bãi nhốt bò một quãng ngắn.
- Em có sao không? – Vince bước đến đón cô, nắm dây cương giữ đầu ngựa cho Eden bước xuống.
- Dĩ nhiên là không sao. – Cô nhận thấy các người làm đều cụp mắt nhìn xuống đất, người thì ngọ nguậy hai chân, kẻ thì khạc nhổ.
- Em nghĩ gì mà lại cỡi ngựa lên tận trên ấy? - Vince hỏi, gã thấy tức giận vì nhận ra cô không bị hề hấn gì cả.
- Hắn thôi bắn rồi phải không? – Cô quan sát xem chiếc xe tải để định mức độ thiệt hại ra sao. Bánh trước bên trái bị thủng xẹp, một thanh niên khoảng 19 tuổi đang đi quanh toa chở hàng, tay cầm thanh sắt thử vô xe để kiểm tra các bánh khác.
- Ai thế? Em có thấy hắn không? - Vince hỏi.
- Chỉ biết một gã đàn ông bỏ chạy.
Có tiếng da yên ngựa kêu do có người nâng bổng yên lên, tiếp theo có tiếng chân đi ủng bước sào sạo trên đất sỏi. Kincade đến phía sau cô, Eden chăm chú nhìn người chủ xe vận tải đang sải chân bước về phía cô, mặt mày ông ta cau có giận dữ.
- Tôi đã dùng điện thoại của cô để gọi cảnh sát trưởng. – Ông ta đưa ngón tay cái chỉ về phía ngôi nhà. - Họ sẽ phái ngay người tới đây.
Eden đã quá biết ông cảnh sát trưởng rồi, cô không tin Lot Williams vội vã đến đâu. Ông ta với Công tước DePard là anh em chú bác. Thế nào ông ta cũng nghi chuyện này là do DePard gây ra, giống như cô đã nghi vậy. Hơn thế nữa, chắc ông ta lại còn thầm khen hành động của DePard nữa là đằng khác.
- Thiệt hại như thế nào? – Cô cố quên chuyện súng bắn đi.
- Xem ra có khoảng 6 cái vỏ, cả hai xe bị xẹp, và cái thằng này đã làm quá, bắn thủng một lỗ ở máy điều nhiệt.
Ông ta cau có nhìn chiếc xe tải gần chỗ họ đứng, nói tiếp:
- Tôi phải hạ toa chở hàng xuống để kéo về nhà.
- Còn chiếc kia thì sao?
- Phải tháo bánh ở chiếc kia để ráp vào chiếc này.
- Phải mất bao lâu mới xong?
- Khoảng hai giờ.
- Tôi sẽ cho người của tôi phụ ông một tay, - Cô nói. – Chúng ta làm xong sớm chừng nào thì việc chuyên chở càng sớm chừng nấy.
- Không chở bằng xe tôi nữa. – ông ta đáp. – Tôi không muốn bị người ta bắn vào xe tôi nữa.
- Tên bắn tỉa đã chạy rồi. Tôi thấy hắn chạy đi rồi.
- Ðúng thế, nhưng theo chỗ tôi biết, thế nào hắn cũng núp ở đâu đó trên đường đi. Tôi không dám liều chở bò của cô đi nữa, vì tôi sợ cả xe lẫn người sẽ bị ăn đạn của nó, không dám liều vì thằng ấy sẽ rình đâu đó với súng trên tay để chống lại cô.
Eden cảm thấy lòng bấn loạn, lo sợ. Cô cố dằn lòng, giữ thái độ thản nhiên, bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng thì hoang mang. Cô bèn lên tiếng cãi lại:
- Nhưng ông đã thoả thuận...
- Ðó là chuyện trước khi tôi phát hiện ai là kẻ thù của cô, - ông ta cắt ngang lời cô, vẻ tức giận, căm thù. – Cô không cho tôi biết chuyện này, nhưng sau khi có vụ bắn tiả này, người làm của cô đã cho tôi biết hết.
Cô lại nghe tiếng chân xủi trên mặt đất và tiếng khạc nhổ. Eden muốn năn nỉ lão chủ xe xét lại cho hoàn cảnh, nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép cô làm thế.
- Ông Jones, tôi không ngờ ông lại khiếp nhược đến thế. – Cô nói, cố hạ nhục để xem ông ta có đổi ý chăng.
Ông ta thẹn đỏ mặt, nhưng vẫn không đổi ý.
- Cô muốn nói gì thì nói, nhưng viên đạn có thể dễ đâm thủng thùng xăng lắm. Có lẽ tôi không xử đẹp đấy, nhưng tôi thấy rõ chuyện này rồi. Cô thuê người khác đi.
- Tốt thôi. – Cô quay đi, thái độ cóc cần. Cô ra lệnh cho mấy người làm: - Deke, Al, Bob, mấy người hãy đến giúp ông Jones thay mấy bánh xe để ông ấy có thể ra về.
Họ quay mặt đi, lý nhí vâng dạ rồi từ từ tản ra, người thì đến chiếc xe tải đậu bên bãi nhốt bò, người thì đến chiếc xe chở hàng bị hư hại nằm gần bên họ.
Vince trìu mến đặt vòng tay lên vai cô. Gã nói:
- Anh xin lỗi, em gái à. - Giọng nói dịu dàng của gã đã làm cho cô hoàn toàn thất vọng. Cô đã chuẩn bị rất kỹ càng, đã làm việc liên miên, và đã gần thành công. Thế mà cuối cùng lại xảy ra cớ sự như thế này. Bỗng hai mắt cô mờ đi vì nước mắt. Cô nghe gã nói tiếp: - Thật ra anh tưởng lần này em đánh được DePard đấy chứ.
DePard. Chỉ nghe nhắc đến tên DePard là mắt cô đã ráo hoảnh và cơn giận lại bùng lên.
Cô quay người lại:
- Không ai biết tôi chuyên chở bò đi sáng nay hết. Tại sao hắn lại biết được?
Trễ quá rồi. Cô đã thấy Kincade đang đứng gần đấy.
- Có lẽ có người báo cho lão ta biết. - Kincade nói rồi cố tình nhìn vào Vince, đoạn anh ta quay sang dẫn con ngựa vào chuồng.
Nhưng chính thái độ Vince nhìn anh, chính vẻ căng thẳng và ánh mắt giận dữ của gã đã khiến cho Eden nghi ngờ.
- Anh ta nói thế là sao?
- Thằng cha ấy là kẻ gây rối. Em đừng để ý hắn. – Nhưng khi gã quay lại, gã tránh không nhìn vào mặt Eden.
- Tối thứ Bảy anh có ra phố, - cô nhắc lại – Có DePard ở đấy phải không?
- Chắc có lão ở đấy. Mà sao?
Cô nhận thấy giọng gã có vẻ giận hờn, nhưng cô tảng lờ không để ý đến. Cô hỏi:
- Anh có nói chuyện với lão ta không? Anh có nói cho ai nghe chuyện chúng ta chuyên chở bò hôm nay không?
- Chắc có. Có lẽ anh có nói. - Vince trở nên căm giận. – Có lẽ anh tự hào về tài năng của em và anh muốn làm cho DePard phải bẽ mặt.
- Ðáng ra anh phải đợi cho đến khi xong việc rồi hãy ba hoa mới đúng. – Cô tức giận nói.
- Làm sao anh ngờ được hắn lại làm một chuyện như thế này? – Gã cất cao giọng cãi lại.
- Anh phải nghĩ đến chuyện ấy chớ. Anh phải biết hắn luôn luôn tìm cách để phá em chứ. - Eden nói lớn, giọng đầy thất vọng. - Lạy Chúa, chắc anh biết rất khó tìm ra người giúp chúng ta chứ, nhất là chuyện hôm nay được lan truyền khắp vùng?
- Bộ em nghĩ là anh không biết à? Bộ em nghĩ là anh không ân hận à? Anh quá giận mình khi thằng khùng trên đồi nã súng vào chúng ta. Mẹ kiếp, Eden à. – Gã nắm chặt hai vai cô, ánh mắt đau khổ. – Khi em chạy lên trên đồi, em đã làm anh quá lo sợ. Nếu có gì xảy ra cho em, chắc anh không bao giờ tha thứ cho mình được. Anh biết chuyện này xảy ra đều do lỗi của anh.
- Thôi. – Cô không thể nào tin vào chuyện hối lỗi của gã được. Không tin được, trong khi cô còn có bao nhiêu vấn đề khó khăn trước mắt.
Bỗng Vince bỏ hai tay xuống rồi bỏ đi. Cô định gọi gã lại, nhưng rồi cô kiềm chế được ý định bất thần ấy. Con chó chăn bò già cà mũi vào cánh tay cô. Cô đưa tay xuống lặng lẽ gãi sau tai nó, đoạn cô vươn thẳng người lên. Cô lấy dây cương leo lên lưng ngựa chạy về lại bãi nhốt bò.
Gần một giờ sau khi vụ bắn xảy ra, xe của cảnh sát mới chạy vào sân trại. Eden đang đứng ở bãi nhốt thú, cô đưa mắt nhìn, khi ấy chiếc bánh xe bị bắn thủng cuối cùng vừa được tháo ra khỏi chiếc xe có toa chở hàng. Xe cảnh sát đậu ở giữa hai chiếc xe tải, nhưngh phải đợi đến một phút sau, cưả xe mới mở ra và một sĩ quan bận đồng phục bước ra.
Eden nhận ra ngay viên cảnh sát trưởng địa phương, người cao và gầy tên Lot Williams, nhưng cô không bước đến để gặp ông ta. Ông ta dừng một lát, kéo cao chiếc quần ủi đường ly thẳng băng, rồi mới quay đầu nhìn khắp nơi một lượt. Nhìn xong, ông ta mới từ từ bước đến bãi nhốt thú, bước đi chững chạc, chậm rãi với vẻ oai vệ hống hách. Mái tóc thòi ra dưới vành mũ cảnh sát chải láng lẩy đã ngả màu xám bạc, mái tóc xám bạc từ khi ông ta mới được ba mươi tuổi. Năm nay thì ông ta có lẽ đã ngoài năm mươi. Khuôn mặt loắt choắt thật giống như lòng dạ ti tiện của ông, và những đường nhăn hằn sâu trên mặt ông ta đã biểu lộ những thành kiến vốn có của ông.
Người chủ xe, Jones, đi đến gặp ông ta. Eden vẫn đứng tại chỗ, cô nhìn hai người nói chuyện với nhau. Jones nói nhiều hơn cả, ông ta vừa nói vừa huơ tay múa chân chỉ chỏ vào hai chiếc xe vận tải có kéo theo toa chở hàng, chỉ bắt nhốt thú, chỉ mấy bánh xe bị thủng rồi chỉ lên sườn đồi.
Ông cảnh sát trưởng lắng nghe với vẻ bình thản lạ lùng, thật khác xa với cảnh ông ta đã nổi trận lôi đình với Eden vào cái đêm xa xôi năm nào khi ông ta bước vào nhà bếp sau cái chết của Jeff. Lúc ấy cô đang ngồi ở bàn ăn, khiếp đảm và đau đớn vì những cảnh tượng hãi hùng cứ hiện rõ trước mặt cô. Chốc chốc, ánh đèn từ chiếc xe cứu thương và xe cảnh sát lại chiếu qua cửa sổ nhà bếp làm cho cảnh tượng lúc ấy thêm rùng rợn.
Mặc dù cô đã kể hết sự tình cho Lot Williams nghe rồi, nhưng ông ta cứ yêu cầu cô kể lại. Lần đầu đã khó khăn rồi, lần hai lại càng khó khăn hơn. Ông ta cứ chặn cô lại, hỏi thêm chi tiết này chi tiết nọ mãi không thôi.
Eden không nhớ nổi cô đã kể lại cho ông ta nghe bao nhiêu lần nữa. Cô chỉ nhớ cách ông ta bóp méo những điều cô nói, cách ông ta chế nhạo cô và cho những điều cô nói không đúng sự thật. Ðối với ông ta, áo rách của cô, những vết xước và bầm tím trên da thịt cô không có nghĩa lý gì. Cuối cùng cô đã choáng váng ngất xỉu.
- Ðừng làm trò nữa. - Giọng ông ta nanh nọc, khinh bỉ. - Nước mắt của cô không có ảnh hưởng gì với tôi đâu.
Ông nội cô đứng ở cửa sổ bất động và nín thinh. Vince ở trong phòng khách. Cô mới 17 tuổi, khiếp đảm vì một mình đối mặt với Lot Williams.
Một lúc sau khi xe cứu thương chở thi thể của Jeff đi rồi, ông cảnh sát trưởng mới tiến hành công việc với cô. Ông ta không cho cô thay cái áo rách tả tơi, ông lôi cô đứng lên, vặn hai tay ra phía sau, còng hai cổ tay lại.
Eden bất giác thoa hai cổ tay nơi chiếc còng đã làm cô đau đớn vào cái đêm hôm ấy. Cảm giác đau đớn vẫn như còn mới gần đây, cũng như nỗi nhục nhã giết người vẫn còn ám ảnh lấy cô lúc Williams dẫn cô đi ra, hai tay bị còng sau lưng, không thể nào kéo lại hai vạt áo rách phía trước cho kín để tránh khỏi mắt mọi người nhìn vào. May thay lúc ấy Vince chạy ra quàng quanh người cô chiếc áo khoác bằng vải bông chéo, và vội vàng gài hai nút áo trước cho cô.
- Rồi sẽ yên ổn thôi, em gái à, - anh cô nói khi người cảnh sát trưởng đẩy cô vào ngồi ở ghế sau xe. - Họ không cầm tù em đâu. Em sẽ ra về ngay thôi.
Ra về ngay hoá ra phải mất đến 48 giờ đồng hồ.
Cứ mỗi lần thấy Lot Williams, cô lại thấy những chuyện xảy ra vào đêm ấy. Nhưng bây giờ cô không còn 17 tuổi nữa. Cô không sợ sệt, không bối rối nữa. Khi cảnh sát trưởng Lot Williams bước đến phía cô, Eden nhìn thẳng vào đôi mắt sắc như dao của ông ta mà không hề nao núng.
- Ông Jones cho tôi biết sáng nay có kẻ đã bắn vào xe tải của ông ta, - ông cảnh sát trưởng nói.
- Ðúng thế.
Ông ta nhìn lên ngọn đồi rồi hỏi:
- Có phải kẻ ấy bắn từ trên ấy xuống không?
- Ðúng. - Eden nhận thấy Lot không mang theo sổ ghi chép. Ông ta không ghi chép gì hết.
Ông ta quay qua nhìn cô và nói tiếp:
- Tôi biết cô đã xách súng đuổi theo hắn ta.
- Tôi đã giữ khẩu súng ấy. - Kincade xuất hiện bên cạnh cô, anh đang dùng cái khăn tay để lau nhớt trên tay. – Tôi đã tước súng của cô ấy.
Ông ta quay qua Kincade, nhìn anh một hồi lâu.
- Mà anh là ai?
- Là Kincade. – Anh đẩy cái mũ ra phía sau đầu. – Tôi làm việc cho cô Rossiter.
- Tôi không hề thấy anh quanh đây.
- Có lẽ vì tôi không hề đi loanh quanh.
Ông ta không chú ý nhìn anh nữa và hỏi trổng:
- Khi cô lên đỉnh đồi, cô trông thấy gì?
- Chúng tôi thấy một người cỡi ngựa chạy đi. - Eden đáp.
- Hắn ta ra sao? Cô có thể miêu tả cho tôi biết được không?
- Vóc người trung bình, - Kincade nói xen vào. - Hắn đội cái mũ xẫm, có lẽ màu nâu thì đúng hơn, mặc cái sơ mi len màu xẫm, khoác ngoài cái áo vét cùng màu và mặc quần da cm dứt cuộc bàn cãi:
- Thôi ta đi
Cô huýt con chó giống Blue Heeler, gọi nó chạy theo bên ngựa của cô.
Mấy phút sau tất cả đều lên đường. Mặt trời màu cam to vành vạnh vượt lên khỏi đường chân trời, chiếu ánh sáng lên họ và vạn vật, sưởi ấm không khí ban mai. Toa xe thực phẩm đi đầu, lão đầu bếp ngồi tót lên cái ghế lấy ở xe tải cũ kê cao trên xe, trên đầu lão đội cái mũ vành cao kiểu Hoss Cartwright, mái tóc bạc phủ dài xuống hai vai. Tiếp theo là toa có giường ngủ do kỵ mã có tên Connors cầm cương. Bầy ngựa chưa thuần lùa theo ở phía sau. Deke cưỡi ngựa đi ngay trước hai con ngựa cái có đeo chuông, còn Kincade và một người khác cưỡi con ngựa đi kèm để giữ những con ngựa lộn xộn đi vào đoàn. Những kỵ mã khác đi giữa các toa xe và đoàn ngựa.
Qua khỏi các bãi tập trung bò và cầu trượt để lùa bò lên xe nằm ngay ngoài khu trung tâm trại, họ băng qua lòng chảo, một vùng trũng có hình cái đĩa lớn rộng khoảng một dặm mọc toàn cỏ cao rậm rịt. Vince cho ngựa chạy một bên Eden, vẻ mặt ủ dột. Chạy một lát anh ta hỏi:
- Tên thằng cha mới vào làm là gì nhỉ, anh quên mất?
- Kincade – Cô khó chịu khi nói đến chuyện này nhưng vẫn cố không tỏ ra ngoài mặt
- Anh không thích hắn – Giọng anh ta trầm, gay gắt bất thường
- Anh đã nói thế rồi – Cô nhìn thẳng đằng trước, cảm thấy người nóng lên nhưng không phải nóng vì ánh mặt trời đang chiếu lên mặt cô
- Anh biết – Vince nói rồi im lặng
- Cỏ trong lòng chảo này mấy năm gần đây thật tốt – Cô nói để thay đổi câu chuyện
- Em cho lùa bò đến đây là một sai lầm. Em sẽ rất cần bãi cỏ này cho bò ăn vào mùa đông tới
- Chúng ở đây không lâu
Trước mặt họ một đoạn ngắn, chiếc toa xe thực phẩm bắt đầu leo lên một cái dốc thoai thoải, vượt ra khỏi vùng lòng chảo
- Em mơ mộng hão huyền rồi em gái ơi – Vince công kích – DePard đã nắm vững những người vận chuyển hàng hóa quanh đây rất chặt chẽ. Họ không bao giờ dám thỏa thuận chở bò ra chợ cho em đâu
- Em biết rồi, vì thế em đã ký hợp đồng với một chủ xe khác ở Oregon để chuyên chở bò đi rồi
- Em nói sao? – Vince ghìm cương lại
- Họ sẽ đến đây vào sáng thứ Ba, lúc 9 giờ để khởi sự chở bò đi – Eden cho ngựa chạy nhanh tới trước.
Vince thúc ngựa chạy theo cô rồi giật mạnh dây cương cho ngựa chạy nhanh lên đến khi song song với cô, anh ta hỏi
- Chuyện này xảy ra khi nào?
- Hôm qua
- Thế tại sao đêm qua cô không cho tôi biết? – Vince tức giận hỏi – Tôi có quyền biết chứ
- Đêm qua làm sao bình tĩnh để nói được với anh lời nào – Eden đốp lại với vẻ giận dữ hiếm thấy – Anh chỉ chú tâm đến việc thuyết phục tôi bán trại kia mà, anh nhớ không?
Cô lái con ngựa màu hạt dẻ ra phía sau toa có giường ngủ, cho nó phi nước kiệu nhỏ lên đỉnh đồi thấp. Vince không phi ngựa theo cô
Quá trưa thì họ đến khu mỏ cũ gọi là Khu Đá Phẳng. Những vỉa quặng trong các đường hầm mỏ bị bỏ hoang từ mấy chục năm nay chạy theo các sườn đồi quanh đấy, trông như những cái sẹo cũ mặc dù sa mạc đã lấn nhanh, che khuất nhiều nơi
Một vài ngôi nhà đã sụp đổ còn để lại vết tích, chỉ có một phần mặt tiền ngôi nhà đá là còn đứng nguyên thôi. Một khung cửa bằng gỗ đã mục và bộ bản lề rỉ sét là chứng tích cho thấy cánh cửa chính vào nhà trước đây. Còn lại những bức tường đổ sụp lâu ngày thành một đống đá, nay cỏ dại đã mọc phủ gần hết.
Cái máy xay gió đứng yên nhìn cảnh điêu tàn, mấy cánh quạt quay vu vơ trong gió mai. Một đám bò ít ỏi đứng quanh cái bể bằng kim khí nằm dưới chân máy, chúng đang liếm nước dưới đáy bể tối tăm, đâu chỉ còn vài inch nước mà thôi
Lệnh cắm trại trên khu đổ nát được thực hiện ngay. Khi ngựa vừa tháo ra khỏi xe thực phẩm, lão đầu bếp đặt bình cà phê lên nấu và bắt tay vào việc chuẩn bị bữa ăn trưa. Bầy ngựa chưa thuần được lùa vào bãi nhốt gần bên máy xay gió cho chúng ăn cỏ, dây dùng căng làm bãi quây trên toa giường ngủ được đem xuống. Lều ăn tập thể được dựng lên gần toa nhà bếp và tấm vải bạt làm lều vắt ngang qua phần đuôi của toa xe.
Mọi người phải dựng lều bằng vải bạt riêng của mình và chất dụng cụ của mình vào đấy, xong họ phải trở lại bãi quây ngựa, mang theo dây vào yên cương, chọn một con ngựa con khỏe để làm việc vào buổi chiều.
Deke mang dây và roi theo, anh lùa đàn ngựa chưa thuần vào bãi quây căng bằng dây mở rộng cho ngựa chạy vào. Kincade bước theo vào
Khi người nào gọi tên con ngựa mình muốn, Deke tung sợi dây đi, cái thòng lọng tròng vào cổ con ngựa họ đã chọn. Khi đến phiên của Kincade, anh tự dùng dây của mình để chọn một con ngựa láng lẩy màu kem, loại ngựa thảo nguyên có chân thon dài với bờm và đuôi đen tuyền, dưới chân còn có lông đen một đoạn ngắn như mang vớ vậy.
Vince đứng trước mặt Kincade khoảng một bước, anh ta uống một ngụm nước ấm trong cái bi đông. Khi Kincade bước tới để nhận con ngựa, anh và vào cánh tay của Vince. Vince làm bắn tung nước ướt cả vạt áo trước của anh ta.
- Ê, đi phải ngó chứ - Vince liếc mắt tức giận nhìn anh
- Anh mới phải ngó thôi – Kincade đáp.
Anh cảm thấy cặp mắt của Vince đang nhìn vào lưng anh nhưng anh cóc cần. Anh bước tới phía con ngựa đã bị dây tròng vào cổ, buộc dây cương vào hàm nó. Bất cần để ý đến Vince, anh dẫn con ngựa đến bãi nhốt ngựa nhỏ căng bằng dây điện nằm bên cạnh bãi gom ngựa. Anh thả con ngựa trong bãi, đợi đấy chốc nữa anh sẽ bắt. Anh quay trở lại khu trại. Trên đường trở lại, anh chợt thấy người quản lý bò, Bob Waters, đang ở sau bức tường đá bị đổ. Anh ta đang đào một cái hố, lấy làm lạ Kincade bước đến hỏi:
- Anh làm gì thế?
Waters ngẩng lên nhìn rồi anh ta hất một xẻng đất sỏi lên đống đất gần bên hố. Anh ta dừng lại, tựa người trên cáng xuổng một lát rồi đẩy cặp kính trên cánh mũi lên một chút:
- Đào hố xí cho cô chủ - Anh ta lại nắm cái cán xuổng và bước xuống miệng hố
- Cô chủ? – Kincade nhìn về người phụ nữ mảnh khảnh, cân đối đang kiểm tra sự thiệt hại của cái máy xay gió – Anh gọi cô ta như thế à?
- Thì cô ta là chủ mà – Waters xúc xẻng đất sỏi khác và nhìn Kincade theo hướng nhìn của anh – Nếu anh thèm để ý đến tín khí khó chịu của cô ấy thì chắc anh sẽ nhớ đời đấy – Anh ta cất lời khuyên rồi lại tiếp tục đào
Bữa ăn trưa gồm có món thịt bò băm pha rất nhiều hành, tiêu và ớt, ăn kèm với bánh bích quy và mật ong rừng. Món thịt băm ăn thấy ngon hơn người ta tưởng, nhưng chính món thập cẩm có táo khô nấu sôi sùng sục trên lò mới làm cho mọi người múc đến lần thứ hai, ngoại trừ Kincade.
Thay vì đến múc lần thứ hai món thập cẩm, anh lại rót đầy thêm cà phê vào cái ca tráng men rồi đến đứng ngay trước mặt Vince. Anh rít xì gà và nhìn Vince qua khói thuốc. Sau một hồi, khi đã vét sạch đĩa thập cẩm lần hai, Vince mới chú ý đến anh. Anh ta liền hỏi:
- Anh nhìn cái gì thế?
- Không nhìn gì hết – Kincade lấy điếu thuốc trên môi và chậm rãi nói – Hoàn toàn không nhìn gì hết
Vince nheo mắt lại, anh ta không thích cái giọng nói như thế của anh, nhưng anh ta không biết đối xử ra sao
- Anh nhìn chỗ khác đi – Cuối cùng Vince lên tiếng rồi quay về phía bếp – Ê, Jack Hoang Dã – Vince gọi vừa đưa cái tách lên – Rót cho tôi ít cà phê
Lão đầu bếp chưa kịp nhấc cái ấm trên lò lên thì Kincade đã hỏi Vince
- Tại sao anh không đến lấy mà uống?
Mọi người trong lều ăn tập thể đều im lặng, không a nghe tiếng muỗng nĩa xúc thức ăn, mặc dù họ đang chăm chú vào đĩa thức ăn. Vince nghiến chặt hai hàm răng, bắp thịt quai hàm căng lên, anh ta hạ cái tách xuống nhìn chòng chọc vào Kincade.
- Ông liệu mà giữ mồm giữ miệng đấy, ông à – Vince nói với Kincade – Có ngày sẽ có người đấm vào mõm ông đấy
Kincade nhìn điếu xì gà đang cháy dở rồi quay qua nhìn Vince, anh nhếch mép cười, hai khóe miệng lõm sâu xuống. Anh đáp:
- Có thể lắm
- Anh tìm cách kiếm chuyện. Tại sao thế? – Vince hỏi
- Ai? Tôi à? – Kincade hỏi lại
- Đúng, chính anh
Vince bước đến chậu rửa, ném cái đĩa dơ vào đấy rồi bỏ đi. Kincade hút một hơi xì gà khác rồi đưa mắt nhìn theo anh ta
Eden gặp Vince trên đường trở về lều ăn tập thể, nhìn thấy nét mặt u sầu của anh, cô biết ngay anh ta đang buồn bực
- Có gì không hay à Vince?
Vince dừng lại đáp nhanh
- Tôi không thích cái thằng cô mới thuê
Cô chưa kịp hỏi Vince muốn nói gì thì anh ta đã bước nhanh đến bãi quây ngựa. Eden chần chừ rồi bỏ đi, không biết có chuyện gì rắc rối xảy ra. Nhưng khi cô đến lều, con chó già kè kè chạy theo bên mình thì cô thấy mọi việc đều bình thường cả.
- Món thập cẩm còn hay hết? – Anh chàng Deke cao gầy hỏi, anh ta muốn ăn thêm đĩa thứ ba
- Còn nhiều, còn để tối ăn nữa mà – Một người nào đấy nói lơn
Jack Hoang Dã càu nhàu không ai nghe rõ, rồi lão múc thêm món thập cẩm cho Deke. Eden thấy Kincade ngồi xổm xuống đất gần bên toa nấu bếp, lưng tựa vào bánh xe. Khi cô bắt gặp ánh mắt anh, cô liền quay đi, người nóng rang lên vì hai luồng mắt thoáng gặp nhau ấy. Cô liền đi nhanh đến toa đầu bếp, nhận đĩa thức ăn do lão đầu bếp đưa cho. Rồi tay kia bưng tách cà phê, Eden bước ra khỏi lều đến ngồi trên càng của toa xe như mọi khi, cô không muốn ngồi ăn chung với đàn ông. Con chó liền chui xuống dưới toa xe để nằm cho mát. Cô uống hai hớp cà phê rồi để tách xuống, cô vừa ăn vừa lắng nghe nhóm đàn ông nói chuyện tầm phào, thế rồi cô thấy giận mình khi nhận ra cô đang lắng nghe giọng trầm trầm của Kincade
Ăn hết đĩa thức ăn, cô để xuống đất và lấy tách cà phê lên, uống hết nửa tách. Nghiêng người tới trước, cô chống hai khuỷu tay lên hai chân, ôm tách cà phê trong hai bàn tay, quay đầu nhìn ra vùng đất trống vắng hoang vu. Cảnh tượng này thường làm cho cô khoan khoái sung sướng, nhưng lần này cảnh vắng lặng hoang liêu này làm cho cô xót xa. Cảnh hoang liêu quá mênh mông bát ngát khiến cho cô đau đớn.
Bỗng cô nghe có tiếng chân người bước lạo xạo trên đất đá, cô quay mặt nhìn qua thấy hai ống chân đàn ông dài đứng trước mặt cô, một phần bó trong hai ống quần da chật có may tua ở dưới. Một bàn tay mang găng nắm chặt quai cái ấm cà phê lớn tráng men
- Uống cà phê nữa chứ? – Giọng nói của Kincade cất lên
Tầm mắt của cô ngang hông của anh, khi đưa cái tách ra cô không ngước mắt nhìn lên cao hơn. Cô nói
- Cảm ơn
Rồi cố tình nhìn chăm chú vào chỗ xẻ trên chiếc quần da ngắn, thoạt tiên cô nhìn cái khóa thắt lưng buộc chặt chiếc quần quấn ngang hông anh, rồi cô nhìn xuống đường cong úp bọc lấy đáy quần jeans đã phai màu của anh
- Tôi không thể rót đầy hơn nữa
Eden định đốp chát lại lời nói bóng gió của anh, nhưng khi nhận ra anh nói về cà phê gần như tràn ra cả miệng tách, cô vội uống nhanh một hớp để che giấu vẻ bối rối của mình
- Cà phê nóng đấy – Anh báo cho cô biết
Eden chỉ gật đầu, thầm trách mình đã nghĩ đến những thứ gợi dục. Khi anh bỏ đi mà không nói năng gì nữa, cô mới thấy nhẹ người ra.
Lệnh làm việc buổi chiều đơn giản thôi. Mỗi người được giao nhiệm vụ một vùng, họ phải tìm hết số bò ở đấy và lùa vào bãi nhốt.
Ở lại trại một mình, Jack Hoang Dã rửa bát đĩa bẩn ăn hồi trưa, lão uống một nửa chai nước cốt vani và lo chuẩn bị nấu bữa tối. Lúc xế chiều, mặt trời đã xuống thấp ở chân trời phía Tây, lão leo lên ngồi83a3q3m3237nvnnn')" onMouseOut="#">Chương 13