Dù cố tập trung hết sức, Cung My vẫn không tài nào nhét được bài triết dài thòn lòn vào đầu khi đàn Aiwa đang phát bài “No Limit” dồn dập đựơc Khuê Tâm mở to hết cỡ. Đứng dậy ra phòng khách, My thấy một mình Tâm đang nhảy như điên trên sàn gạch bông bóng láng. Thấy Cung My ló đầu vào, Tâm hét lên: − Ê! Nhảy cho đã. Lâu lâu mới ở nhà một mình, tao với mày quậy tới bến luôn đi nhóc. Cung My phì cười vì những lời bà chị ham vui của mình vừa nói. Cô gào to: − Hổng dám đâu! Em còn phải học bài … − Học không chơi, giết mòn tuổi trẻ. Bước qua hàng hăm rồi, mình chả còn trẻ trung gì đâu mà tối ngày cắm đầu cắm cổ học mãi. Dứt lời, Tâm nhắm mắt lại, lắc lư thân mình như lên đồng. Tiếng nhạc sôi động, rần rật làm My cùng bị kích động. Cô nhịp lia nhịp lịa theo rồi bất ngờ nhào tới tắt máy. Khuê Tâm sững sờ: − Mày làm gì vậy? Ngồi xuống ghế, Cung My chống cằm nhìn bà chị: − Em nghĩ ông Ngôn không thích chị nhảy như bị động kinh thế này đâu. Nhẹ nhàng, lãng mạng kiểu Tango hay Valse vẫn quí phái, thanh lịch đối với một cô gái con nhà như chị. Khuê Tâm cừơi khẩy: − Mồm mép vừa thôi. Nếu phải nhảy nhót theo sở thích người khác tao thà nhịn cho rồi. Cung My tròn mắt: - Nhưng người đó là bồ chị mà! Đã yêu phải chấp nhận hy sinh cho tình yêu chứ. Khuê Tâm bĩu môi: - Đúng là khi yêu phải chấp nhận hy sinh, nhưng người hy sinh không phải là tao. Rồi ông Ngôn không những biết nhảy Rock mà còn phải xoát Rap cho thật điệu nghệ nữa kìa! Cung My tủm tỉm làm Khuê Tâm khó chịu, cô cáu lên: − Mày cười cái gì hả? Bộ tao nói không đúng sao? Trong tình yêu, kẻ nào lụy thì kẻ đó khờ. Số tao không thể khổ vì tình rồi. Cung My che miệng: − Em đâu có cười chị. Nhưng tưởng tượng tướng của ông Ngôn khi xoat Rap em không thể nhịn được. Khuê Tâm lườm em gái: − Ai mày cũng tìm được cái nhược để chê. Tao chống mắt đợi xem thằng bồ của mày ra sao cho biết. Cung My lặng đi: − Trước đây chị rất ghét ba loại nhạc ồn ào nầy. Sao bỗng nhiên lại đổi gu thế nhỉ? Khuê Tâm cao giọng: − Sống ở trên đời nếu có điều kiện thì mọi thứ nên biết một chút. Nghe nhạc nhẹ hòai cũng chán, chuyển qua nhạc kích động cũng có thú riêng. Tao không thể sống kiểu tẻ nhạc như ba, ngặt một nỗi, chưa làm ra tiền nên chưa dám cãi lời. Cung My cắt ngang: − À, nói vậy khi tự nuôi được bản thân, chị sẽ trở nên bất hiếu phải không? Khuê Tâm gắt: - Đừng suy diễn kiểu xuyên tạc mày. Tao không có ý đó, nhưng nhiều khi bị bó buộc, kềm kẹp nhiều thứ, tao tức. Cung My phân bì: - Dù sao ba cũng cưng chìu chị hơn em. − Ba càng chìu chừng nào càng khổ chừng nấy chớ sướng ích gì mày ganh. − Chị nói đó nha! Đợi ba về em méc cho mà xem. Khuê Tâm bỗng hỏi: − Ê! chừng nào ba về vậy? My vươn vai: − Hình như là Chủ Nhật. Tâm thắc mắc: − Lần này me chở ba đi lâu quá nhỉ? Giọng Cung My hạ thấp xuống: − Chắc mẹ cũng muốn rộng thời gian để quậy tới bến như chị. Tâm hất hàm: - Mày nói đó nha! Đợi ba về tao sẽ méc cho mà xem. Hai chị em bỗng phá ra cười. Khuê Tâm chép miệng: − Ba đi vắng, mình tự do nhưng lại đói, lúc ba có ở nhà thì tao luôn bị ức chế tâm lý, nên ăn cũng chẳng ngon. Tao thật sự không hiểu được với ba và mẹ, ai yêu ai nhiều hơn. Cung My so vai: − Chị thắc mắc chuyện đó làm gì khi tự tụi mình đã ngần này tuổi. Tốt hơn hết nên tự hỏi chị và anh Ngôn ai yêu ai nhiều hơn. Khuê Tâm cong cớn: − Dĩĩ nhiên là ảnh yêu tao nhiều hơn rồi. Cung My gật gù: − Ngoài Ngôn ra, còn rất nhiều người trồng cây si chị, nhưng sao chị lại chọn ảnh? Khuê Tâm có vẻ lạ lùng: − Sao bữa nay mày lại hứng thú với chuyện tình yêu vậy? Bộ mày đang … My xua tay: − Hoàn toàn không. Em muốn hỏi để biết vậy mà! Trả lời em đi chứ? Khuê Tâm im lặng. Một lát sau Cung My mới nghe giọng cô đều đều: − Tao chọn anh Ngôn vì anh ấy có điều kiện về kinh tế hơn tất cả những gã đeo đuổi tao. Cung My ồ lên: − Thì ra là thế! Khuê Tâm nhíu mày: − Có gì không ổn à? − Đâu có. − Vậy Tại sao mày lại la lên? Cung My không trả lời, cô tựa người ra salon, mắt mơ màng: − Em không thích một tình yêu tính toán dù người em yêu chắc chắn phải có nhiều điểm hơn người khác. Thảy cái gối vào người My, Tâm nạt: − Mày chưa đủ tiêu chuẩn nói tới chuyện có người yêu đâu! Ba mà nghe được thì cho mày viêm màng nhĩ. Vênh mặt lên Cung My bảo: − Chị không nói, em không nói. Sao ba biết được? Khuê Tâm nghiêm mặt: − Tao sẽ nói với ba. − Vậy thì lão Ngôn sẽ bị em triệt trước. My vừa dứt lời thì chuông ngoài cổng vang lên, cô toe toét: − Để em mở cửa cho. Chắc là lão ấy thôi! Tâm phất tay: − Mày biến lên lầu hộ tao là tốt nhất. My cười khúc khích: − Chị mà cũng biết sợ nữa hả? Nếu vậy thì em biến đây. Nhảy một lần hai ba bậc thang, My như con sóc chui tót vào giang sơn của mình. Phải nói là giang sơn riêng của hai chị em cô mới đúng. Trong cõi riêng đó, My tha hồ mơ mộng, nghe nhạc, chăm chút gương mặt mình mà không lo ba tằng hắng hỏi: “Mày đang làm gì vậy?” Nhắc tới ba, Cung My chợt thấy rầu. Ba nổi tiếng là khó chịu, hay cằn nhằn, bởi vậy mỗi khi ông có dịp đi đâu xa, cả nhà đều có cảm giác khỏe, và ai cũng tự cho mình cái quyền được xả hơi. Dù ngày thường mẹ cô vẫn hay đấu khẩu vì những chuyện không đâu, nhưng suy cho cùng thì bà cũng sợ ông như các con. Mẹ Cung My không được ăn học nhiều, nhưng bà rất đảm đang, và có tay mua bán. Ba là người làm ra nhiều tiền nhờ một quầy bán quần áo khá bề thế. Việc “Quậy tới bến” của chị em cô khi ba vắng nhà đại loại là mở nhạc giật hết ga, dẫn bạn về nhà chơi, xem phim xả láng mà không bị nhắc nhở, rầy rà chứ không phải việc gì quá quắt. Trong ngôi nhà duy nhất chỉ có một người đàn ông này, ba cô vừa là vua, vừa là bậc mẫu nghi thiên hạ. Ông chả bao giờ bất bình khi vợ và con gán cho một lúc hai cái chức trái ngược với nhau như vậy. Nói đến ba là nói đến chuyện dài này, mai vẫn còn tiếp. Nhưng nếu không có ông, ba mẹ con cô sẽ buồn đến chết mất. Cung My khoan khoái nằm lăn ra nệm. Cô mở cassette và mở băng nhạc Lân cho mượn kèm theo một tờ giấy gấp tư phẳng phiu mà My tưởng lầm là đánh mục nhạc. Với tay lấy lá thơ, Cung My lướt mắt qua hàng chữ khói bay. “Mời Cung My đi uống cà phê. Tôi chờ ở Chiều Tím lúc sáu giờ. Lân. " Không biết đây là sự vô tình hay cố ý mà Lân rủ rê cô lúc ba vắng nhà. Có nên thử một lần hay không? Đây là lá thư thứ bao nhiêu rồi nhỉ? My chả nhớ hết những tờ giấy gấp tư chỉ vỏn vẹn vài ba dòng ngắn ngủi của Lân. Cung My không hồi âm cũng không đáp lại dù chỉ một lời, cô rất sợ bị ba mắng. Ông mà mắng thì không ngóc đầu lên nổi. Cung My nhắm mắt, cô nhớ tới lỗi lầm ngốc nghếch của mình hồi năm học lớp mười. Hồi đó cô đã chơi trò “anh em hộc bàn” với một anh chàng học lớp mười hai, mà chẳng hề biết hắn ta là dân trời ơi đất hỡi. Để khi hắn tới nhà chơi và chôm luôn cái máy Walkman của cậu Đức gởi từ Mỹ về, My mới bị dũa te tua và bị cấm triệt về chuyện trai gái với bất kỳ ai. Với My, cú sốc đầu tiên ấy tới nay vẫn còn mới nguyên dù đã nhiều năm trôi qua. Cô bây giờ đã là sinh viên, chớ không phải là con bé lớp mười ngổ ngáo nữa. Nhìn đồng hồ, My lẩm nhẩm: − Mới 5 giờ, vẫn còn sớm chán. Nhưng có nên không nhỉ? Lân không phải là loại xí trai, mặt trông cũng ngồ ngộ. Con gái cùng khoa cũng chấm cho Lân điểm 8. Cái điểm đủ để khối con nhỏ liếc mắt làm duyên. Nhưng chả hiểu sao Cung My lại thấy lòng dửng dưng trước khuôn mặt trầm trầm ấy. Vào trường, My cũng chuyện trò vui vẻ, tự nhiên rồi sau đó quên hết. Lân chưa gây được chút ấn tượng nào với cô ngoài những mảnh giấy gấp tư thường được dắt vào trong băng nhạc. Vậy mà sao hôm nay My lại chộn rộn vì nó chứ? Phải, tại ba, người giữ cửa khu vườn tâm hồn cô đi vắng, nên cô có quyền lang thang lãng đãng một chút không? My thắc thỏm với những xung đột trong lòng. Cô suy đi tính lại rồi đứng bật dậy thay quần áo, thư dãn một chút rong quán cà phê cũng tốt. Vả lại quán Chiều Tím ngay đầu ngõ nhà cô chứ đâu xa. Tay Lân này cũng khéo chọn địa điểm lắm! Đẩy cửa phòng, bước xuống cầu thang, Cung My cố tình hát thật to như báo cho Khuê Tâm biết là cô sắp xuất hiện, lo chỉnh đốn tư thế lại đi nếu không muốn mất uy với em út. Định ném cho Ngôn vài câu, Cung My đã kịp stop lại vì nhận ra người ngồi đối diện với Khuê Tâm ngoài salon là một anh chàng lạ hoắc. Anh ta trố mắt nhìn khi Cung My tới phòng khách. Khuê Tâm lúng túng giới thiệu: − Em của Tâm là Cung My. Rồi không kịp đợi My gật đầu chào cho phải phép, Tâm đã nói một hơi: − Em ra tiệm hả? Đợi chị đi với. Lúc nãy mẹ có điện về dặn chị em mình ra phụ dọn hàng. Cung My hơi bất ngờ, cô ấp úng: − Nhưng mà em… Khuê Tâm vội vàng: − Không sao! Chị sẽ đi với em ngay mà! Cung My liếc vội gã thanh niên ngay lúc gã ta miễn cưỡng đứng dậy: − Tâm bận thì anh đành về vậy! Hy vọng sẽ được gặp lại em một ngày thật gần. Nhếch môi với My, gã ta nói: − Chào em nhé Cung My! Khuê Tâm tiễn khách xong là ngả người ra ghế: − Hú hồn! Không ngờ anh ta dám tới đây! My tò mò: − Ai vậy? Tâm thở ra: − Anh bà con của Mỹ Hồng. − À cái tên đeo chị suốt hôm sinh nhật chị Hồng, đúng không? Khuê Tâm gật đầu, mắt xa xăm như đang mơ mộng. Thái độ của Tâm làm Cung My thấy lạ, cô dọ dẫm: − Nè! Chị nói chị ghét hắn lắm mà! Tâm chép miệng: − Ừ! Thì ghét, bây giờ tao vẫn ghét. Cung My bắt nọn: - Trông chị chả có vẻ gì ghét hết. Chị sợ thì đúng hơn. Nhưng tại sao lại sợ hắn chứ? Khuê Tâm không trả lời, cô nhìn My và hỏi: − Mày tính đi đâu vậy? Cung My gãi đầu: − Tưởng chị ngồi với anh Ngôn, em định tới nhà nhỏ Lý chơi đỡ buồn. Tâm cao giọng: − Không tới nhà ai hết! Lỡ ba điện thoại về kiểm tra, mày ráng chịu. Cung My mặt xịu xuống: − Chán! Lúc nào cũng bị giam như ở tù. Em lớn rồi chứ bộ! Sao đi đâu cũng không được hết vậy! Khuê Tâm bĩu môi: − Lớn xác mà ngốc như bò! Ba khó khăn với mày là đúng thôi! Ai bảo hồi đó … My la lên: − Đừng nhắc tới chuyện đấy nữa! Em ghét lắm! Khuê Tâm nhún vai làm thinh. Hai chị em bỗng rơi vào im lặng. Đồng hồ thong thả gõ 6 tiếng. Giờ này có lẽ Lân đang ngồi chờ My, trong lòng cô bỗng tràn đầy ngao ngán. Chút náo nức vừa được nhen lên lúc nãy giờ bỗng tắt ngúm. Cung My chẳng còn hứng thú gì bởi cái việc ra quán Chiều Tím ngồi đối diện với cái tách cà phê sóng sánh, và nghe Lân nói lên những nỗi niềm.