Chương 8

Lân ngẩn người mấy giây như kẻ mất hồn khi Cung My xuất hiện. Tối nay cô đáng yêu quá. Anh líu cả lưỡi khi cất tiếng khen:
− My như công chúa trong truyện cổ tích.
My cong cớn:
− Công chúa gì? Trong chuyện cổ tích nào? Lân cứ giỏi tán!
Lân khởi động xe:
− Anh nói thật chớ đâu có tán. Nào xin mời công chúa lên xe.
Cung My mỉm cười. Cô ngồi sau lưng Lân và im lặng mặc cho anh chàng huyên thuyên ức tỉ chuyện bằng cái giọng lên bỗng xuống trầm đầy chất cải lương.
Nói một lát mà không nhận được tin hiệu đáp trả, Lân hỏi:
− Sao nãy giờ My im lặng vậy?
Cô lơ lửng:
− My chắc nôn coi ca nhạc, chắc hay lắm.
Lân ngân nga:
− Dù không hay, với anh đêm nay cũng là một kỷ niệm đáng nhớ đời.
My lại im lặng, cô thấy tội nghiệp Lân. Nhưng biết làm sao khi cô yêu Bảo và ghét anh.
Tới rạp hát, Lân bảo:
− Đứng đây đợi anh đi gởi xe.
My gật đầu, cô nhìn quanh và thấy Bảo với Tùng đi tới. Tùng vỗ ngực:
− Cứ yên tâm để nhóc Lân cho tôi.
My nhìn Bảo:
− Em vẫn thấy lo lo sao ấy.
Tùng khoát tay:
− My không cần phải lo. Tôi sẽ có cách nói mà.
Bảo vứt điếu thuốc hút đó và dí gót giầy lên. Mọi người không phải đợi lâu, Lân đã hối hả bước tới. Mặt chàng sa sầm xuống trong thật khó coi khi thấy My đứng sát vào Bảo.
Tùng lên tiếng:
− Thật là trùng hợp.
Lân lạnh nhạt:
− Ô...
Quay sang My, Lân nói:
− Mình vào thôi My.
Tùng khoát vai Lân kéo sang một bên:
− Nè, anh với mày ngồi gần, để họ tự nhiên. Bảo có chuyện cần nói với Cung My.
Lân hất tay Tùng xuống:
− Đâu...được nè.
Tùng xoa cầm:
− Sao lại không. Họ yêu nhau, mày chen vào giữa là bậy lắm đó. Cứ để My đến với Bảo, mày phải tỏ ra cao thượng, không thì con bé sẽ xem thường mày.
Mặt Lân đỏ bừng rồi tái mét:
− Thì ra My với tụi anh thông đồng với nhau. My muốn tôi làm tấm bình phong à.
Tùng lắc đầu:
− Không phải bình phong mà là ân nhân. Con gái xem người ơn thua người yêu có một bậc hà. Mày nên để My giữ. Vừa nói Tùng vừa lôi Lân vào chỗ soát vé. Anh chàng cứ đỏ mặt tía tai vung ra và quay lại tìm, nhưng My và Bảo đã biến mất.
Đợi Tùng và Lân vào rạp rồi, My mới thở phào:
− Em sợ Lân có phản ứng ghê.
Bảo tằng hắng:
− Thế em không sợ anh có phản ứng sao?
Cung My tròn mắt:
− Tại sao anh lại phản ứng?
− Tại Lân dám đi chơi với người anh yêu. Anh có đủ lý do để phản ứng hơn Lân đó chứ. Nếu lúc nảy Lân tỏ thái độ, anh sẵn sàng...chơi tới cùng.
Cung My dẩy nẩy:
− Thôi, đừng hăm dọa làm em sợ. Đàn ông các anh hở một tí là động tay động chân.
Bảo nắm tay My dẫn vào rạp. Không bao lâu chương trình bắt đầu. Ánh sáng, âm thanh và sự hào nhoáng của sân khấu cũng như giọng khảo đặt biệt của cô ca sĩ làm My xúc động mạnh. Cô thì thào bên tai Bảo:
− Tuyệt thật! Đây là lần đầu em đi xem ca nhạc.
Bảo âu yếm:
− Bởi vậy anh đâu thể để Lân ngồi cạnh để chia sẽ những cảm giác này với em.
Cung My xốn xang:
− Nhưng nếu mẹ cho phép đi với anh cảm giác tuyệt vời này sẽ được nhân gấp đôi.
Bảo nói:
− Anh lại nghĩ hồi hộp thế này mới hiểu được giá trị đích thực của tình yêu và hạnh phúc.
Cung My băn khoăn:
− Nhưng chúng ta hơi ác đó.
Bảo nhíu mày:
− Ngồi với anh mà nghĩ tới Lân à?
Cung My trầm ngâm:
− Em sợ là Lân ăn miếng trả miếng vì hắn không phải là người cao thượng.
Bảo tự tin:
− Hắn là hạng người nào anh cũng có cách đối phó hết. Em đừng lo, cứ để hết tâm trí vào chương trình.
My nép người bên vai anh, tay trong tay, hai người để mặc dòng nhạc cuốn mình đi.
"Xin anh đừng đan ngón tay em. Mưa sẽ rơi đầy mặt. Em sợ phải khóc. Sợ dòng sông trong veo run rẩy những vì sao..."
Cung My long lanh mắt, cô rụt rè nhìn Bảo và thấy anh cũng đang nhìn mình. Thời gian như ngừng lại cho nhạc chan hòa tràn ngập quanh hai người. Nhưng dẫu thời gian có ngừng lại thật cũng phải tới giờ về. Cung My bâng khuâng bước theo Bảo ra ngoài và thấy Tùng.
My ngập ngừng:
− Lân đâu?
Tùng nhún vai:
− Coi được nửa chương trình đã bỏ về.
Cung My lo lắng:
− Lân có nói gì không?
Tùng lắc đầu:
− Im lặng nhưng bực bội lắm.
My nhìn Bảo:
− Mình về thôi anh.
Bảo trấn an:
− Không sao đâu. Đợi anh lấy xe đã.
Tùng đưa chìa khóa cho Bảo:
− Đi xe tao cho nhanh!
Cung My lí lắc:
− My thích ngồi xe đạp hơn.
Tùng nheo mắt:
− A...hai người định song ca bài "xe đạp ơi" chớ gì. Vậy thì cứ tự nhiên.
Cung My khoanh tay đứng bên lề phố, nhìn những người yêu nhau dung dăng dung dẻ trước mặt mình và mỉm cười khi nghĩ đến Bảo, cô cũng nhí nhảnh giống các cô gái đó.
Bảo thắng xe đạp trước mặt My, cô trợn mắt:
− Xe không có cái yên sau à?
Chỉ vào cái đòn dông, Bảo tủm tỉm:
− Em ngồi ở đây, tựa vào anh không an toàn êm ấm hơn sao.
Cung My ngập ngừng:
− Nhưng mà... em chưa ngồi thế bao giờ.
Bảo nheo mắt:
− Anh cũng chưa chở ai bao giờ. Nhưng em đừng sợ... anh không làm té em đâu.
Ngần ngừ một giây, Cung My bám vào tay Bảo, lên ngồi trên đòn dông. Chiếc xe như hơi chao đi, Bảo kềm chặt ghi đông và thì thầm vào tai My:
− Có em kề bên, anh đạp xe đi suốt đêm không mệt.
My phụng phịu:
− Em nặng lắm đó. Coi chừng cong xe của anh thì khổ.
Bảo cười. Anh từ từ đạp xe dưới những hàng cây sao. Đêm khe khẽ khúc dư ca của dế, khe khẽ lời thì thầm của những người đang yêu.
Anh khe khẽ rót vào tai My:
− Ước ngày nào cũng được như vậy.
My xôn xao:
− Em cũng mong như thế...
Chợt Bảo ngừng xe sát lề, Cung My ngạc nhiên ngước lên đúng lúc Bảo cúi xuống, tim My đập hỗn loạn khi thấy mặt anh sát mặt mình, không hiểu sao My nhắm mắt lại và run rẩy... Môi Bảo nhẹ nhàng lướt trên môi cô, một tích tắc, nhưng cứ tưởng là thiên thu.
Giọng Bảo nhẹ như gió:
− Anh yêu em...
My cuống cuồng úp mặt vào vai anh. Không nói lời nào, Bảo lại đạp xe, từng vòng bánh quay đều đặn, đều đặn.
Tới đầu ngõ, My nuối tiếc:
− Cho em xuống đây.
Bảo vòng tay ôm cô, hơi thở gấp gáp phà vào tóc, vào cổ My nồng nàn, nóng bỏng.
− Ngủ ngon...
My dịu dàng:
− Anh cũng vậy.
Hai người bịn rịn rời nhau. Đợi My vào nhà Bảo mới đạp xe đi. Cô rón rén từng bước vào sân và thấy Khuê Tâm ngồi lù lù ở xích đu.
Tâm kéo cô lại, giọng nghiêm trọng:
− Chết mày rồi, lúc nãy thằng Lân có ghé, nó... tâu mọi chuyện với mẹ, bà giận đùng đùng và đòi xé xác mày với thằng Bảo ra trăm mảnh. Tốt nhất mày nên qua nhà dì Hằng lánh nạn đêm nay.
Cung My thẩn thờ ngồi phịch xuống kế bên Tâm:
− Lân nói gì vậy?
Khuê Tâm chép miệng:
− Thì còn gì nữa, bị mày và Bảo chơi khăm, nó tức là phải. Nhưng đàn ông mà làm như thế đúng là nhỏ mọn. Xù nó là vừa rồi.
Cung My khổ sở:
− Tai mẹ không cho em quen Bảo nên phải làm như thế để được gặp anh...
Tâm xua tay:
− Để dành hơi phân trần với mẹ kìa...
Tâm vừa dứt lời thì bà Linh ló đầu ra cửa sổ, giọng khô khốc:
− Vào đây!
Cung My tái mặt nhìn Tâm. Bà chị cô nói:
− Vào đi! Có gì còn tao mà.
Bước từng bước nặng nề như có đeo chì ở chân, My chậm chạp vào nhà.
Bà Linh hất hàm:
− Ngồi xuống.
My lặng lẽ làm theo mệnh lệnh mẹ y như một người máy.
Bà hỏi nhát gừng:
− Đi coi hát hay không?
− Dạ...hay.
− Vui không?
− Dạ vui.
Bà Linh cười khan:
− Hừ, vui trên sự đau khổ, bẽ bàng của người khác cũng được sao. Không ngờ lâu nay con qua mặt mẹ, giả vờ thân mật với Lân nhưng vẫn liên lạc với thằng quỉ ấy. Con chẳng coi mẹ ra gì hết.
Cung My dúm dó lại ghế salon khi bà Linh phán một câu:
− Đã thế thì phải gả chồng cho mày thôi.
My nhìn Khuê Tâm cầu cứu. Tâm vội lên tiếng:
− Trời ơi! Nó còn nhỏ xíu, lấy chồng sớm cho khổ.
Bà Linh liếc xéo My:
− Nó muốn vậy mà. Cứ đám hỏi để đó chừng nào ra trường rồi cưới, cũng như mày với thằng Ngôn cho yên chuyện.
Khuê Tâm hỏi tới:
− Nhưng mẹ muốn gả nó cho ai?
Bà Linh thản nhiên:
− Lúc nãy tao có nói chuyện với thằng Lân. Nó sẽ đưa ba mẹ nó sang đây.
Cung My như dẫm phải gai:
− Con không chịu.
Tâm nói ngay:
− Thằng đó tệ lắm. Thà con ở giá còn hơn làm vợ nó.
Bà Linh lừ mắt:
− Mày biết gì mà cứ xen vào. Chuyện nhăng nhít của mày, tao chưa hỏi tới đâu.
Khuê Tâm co người nhìn My. My bắt đầu sụt sùi:
− Con không chịu đâu.
Bà Linh lạnh lùng:
− Không chịu cũng không được. Mẹ chỉ muốn tốt cho con...
Cung My gào lên:
− Nhưng con không muốn. Một cuộc hôn nhân gượng ép sẽ có kết quả tồi tệ ra sao, mẹ đã từng trải mà. Sao lại bắt buộc con chứ.
Bà Linh hạ giọng:
− Chính vì từng trải nên mẹ tin rằng hôn nhân không có tình yêu tốt đẹp hơn gấp mấy lần. Con nên lấy người yêu mình, hắn sẽ suốt đời nâng niu, chiù lụy con.
Cung My lắc đầu:
− Đó là điều mẹ tự nghĩ ra, con không tin như vậy. Tại sao con không tới với Bảo được một khi anh ấy đã bỏ gia đình vì yêu thương con?
Bà Linh vẫn giữ vững lập trường:
− Bỏ gia đình chỉ là một màn kịch để lấy lòng con. Nếu tin tưởng, dễ dãi với nó thì chẳng bao lâu nó sẽ chán chê và quay về với cha mẹ và con vợ giàu sụ của nó.
Cung My ấm ức:
− Bảo không phải hạng người đó. Anh sẽ không chán con và sẽ quay về nhà.
Bà nhíu mày:
− Mày đã có gì với nó à?
Cung My kêu lên:
− Không! Sao mẹ lại hỏi vậy?
Bà Linh im lặng, một lát sau bà mới lên tiếng:
− Mẹ không thể nào giữ con y như giử trẻ được. Đã vậy con lại đánh mất niềm tin nơi mẹ. Do đó mẹ phải gả con thôi. Nếu không thích Lân, mẹ sẽ tìm cho con một người xứng đáng hơn. Có thế mẹ mới yên tâm.
Cung My nghẹn ngào:
− Me chỉ biết phần mẹ, chớ không cần biết con nghĩ thế nào, sống ra sao khi có một tấm chồng mà không hề yêu. Bảo đã vì con, thì con vẫn có thể vì anh ấy.
Rồi không đợi bà Linh nói thêm câu nào, My chạy vội chạy vàng về phòng mình. Cô không khóc nhưng cả người rời rã, mệt mỏi. Nằm vật ra giường, mở to mắt nhìn trần nhà, My tức tối, khổ sở vì những lời áp đặt của mẹ. Tại sao mẹ lại nghĩ như thế khi bản thân mình đã dang dở vì bất đồng trong tính cách, trong lối nghĩ với chồng. Bộ mẹ không hiểu hôn nhân là việc hệ trọng chớ không thể là một ván bài may rủi sao?
Khuê Tâm uể oải bước tới giường:
− Mẹ bắt tao coi chừng mày. Khổ thật. Tự nhiên mày là tù nhân, còn tao là cai ngục.
My lo lắng:
− Chị nhắm xem, mẹ bắt em ưng thằng quỷ bẻm mép tiểu nhân ấy không?
Tâm so vai:
− Sao lại không.
Cung My mím môi:
− Em phản đối tới cùng.
Khuê Tâm lắc đầu:
− Phản đối vô hiệu quả. Mẹ muốn là trời muốn.
My ấm ức:
− Bộ mẹ không thấy Lân còn quá trẻ con để làm chồng người ta à? Hắn học hơn em có một lớp, nhưng con nít hơn cả tụi cùng lớp. Em không nể thì sao ưng hắn được. Càng nghĩ em càng thấy mẹ kỳ cục.
Tâm cười khúc khích:
− Mẹ bảo nếu mày không ưng Lân mẹ sẽ tìm người khác. Tao đoán chừng mẹ thích rể Việt Kiều chớ dứt khoát không thích Bảo đâu.
Cung My nhăn nhó:
− Người ta rầu muốn chết mà bà giỡn được.
− Rầu thì giải quyết được gì. Có gan cứ làm theo ý mình muốn. Nói thật, nếu Điền xứng đáng tao đã de ông Ngôn rồi. Chỉ tiếc anh ta chỉ có cái mồm ba hoa, ngọt ngào, nhưng bất tài. Bởi vậy dù Ngôn có nhiều điểm tao chưa vừa ý, tao không bỏ anh được. Hôn nhân là quyền của mình, sướng khổ mình chịu. Bảo dám từ bỏ... địa vị công tử để sống bụi vì mày, mày lẽ nào không thể vì hắn?
Tròn mắt nhìn Khuê Tâm, Cung My ấp úng:
− Em...em phải làm gì đây?
Tâm lên giọng quân sư:
− Cứ tiếp tục hứa với mẹ là không gặp Bảo nữa, mặt khác nhờ dì Hằng can thiệp, mẹ không gả mày đột xuất nếu không có sự đồng ý của cậu Đức. Mẹ không dám cãi lời cậu Đức đâu.
Cung My liếm môi:
− Lúc nãy chị nói mẹ muốn là trời muốn mà.
− Nhưng chuyện gì chả có ngoại lệ. Mày cứ nghe lời chị đi.
Cung My lí nhí:
− Nhưng không gặp Bảo thì...thì buồn lắm.
Khuê Tâm bật cười:
− Mày thường ngày lém lỉnh, mưu mô, sao bây giờ lại ngốc thế. Hứa là một chuyện, thực hiện hay không là chuyện khác. Mày không nói, tao không nói, Bảo thì im re làm sao mẹ biết được.
Cung My hỏi gặn:
− Chị không nói thật à?
Tâm ỡm ờ:
− Thật, nhưng lỡ mẹ mắng là tao hổng chịu trách nhiệm à nha.
Ôm chiếc gối ôm, My im lặng. Khuê Tâm đã xuống nhà. Căn phòng còn lại mình có nhưng My có cảm giác Bảo rất gần mình. Nụ hôn bất ngờ của anh như còn nguyên tất cả đắm say trên môi cô. Cung My nhắm mắt và thấy chưa bao giờ cô nhớ anh như bây giờ.
Cung My chúm môi hút một ngụm Yo-Most dâu và khoan khoái thả hồn theo bài: "Xa rồi mùa đông". Cái bài nhạc buồn buồn làm trái tim cô đang yêu của cô như yếu đuối hơn bình thường.
Khánh Ly chép miệng:
− Nghe mấy bài này, nhớ chàng ghê được.
My nói:
− Ngày nào chẳng gặp Tùng mà còn than nhớ.
Ly tròn mắt:
− Sao không? Bộ mày chưa từng nghe câu: "Ôm em trong tay đêm này mà đã nhớ em những ngày sắp tới" à?
Cung My tấm tắc:
− Cha! Lãng mạn dữ!
Khánh Ly nhún vai:
− Hiền khô chớ dữ gì. Tao và Tùng làm sao bằng hai đứa bây. Lúc nào cũng lâm li bi đát, tình tứ mông lung. Yêu có chút trắc trở mới đẹp, mới thơ.
Cung My thở dài:
− Khổ muốn chết chớ đẹp, thơ nổi gì!
Khánh Ly chống tay dưới cằm, mắt xa xôi:
− Nhưng Bảo hy sinh tất cả vì mày. Đáng nể lắm chớ. Đôi khi tao nghĩ không biết Tùng có si tình được như Bảo không nữa.
− Thử thì biết liền thôi mà.
Ly le lưỡi:
− Thôi, tao không dám đùa với tình yêu đâu. Lỡ như chàng là đồ dỏm thì ân hận.
Cung My kêu lên:
− Té ra mày cũng thuộc vào trường phái yêu được ngày nào hay ngày đó.
Khánh Ly xoay ly cam vắt trong tay:
− Biết sao hơn khi thời buổi này con người thay đổi như chong chóng. Cứ yêu đi nhưng tương lai thì xa vời. Nghĩ tới nó mệt lắm.
Cung My tò mò:
− Bộ Tùng có vấn đề à?
Ly lắc đầu:
− Không. Anh chàng đối với tao rất tốt. Nhưng đôi khi êm đềm quá, hạnh phúc quá tao lại sợ. Phải qua thử thách như mày và Bảo mới hiểu được giá trị của tình yêu.
Cung My im lặng. Cô lơ đãng nhìn ra cửa quán và bối rối khi thấy Bích Hồng lửng thửng bước vào. Có lẽ Hồng đã thấy My và Ly nên thay vì đi kiếm bàn ngồi, con bé lại xăm xăm tới chỗ của hai người.
Khánh Ly cau mày:
− Định kiếm chuyện gì đây?
Cung My quay mặt:
− Mặc kệ nó.
Nhưng Bích Hồng đâu có để cho cô yên, con bé chống nạnh, giọng chua lè:
− Hừ, mày không dám nhìn tao nên phải quay đi à? Đồ đê tiện. Hèn hạ. Đồ cướp chồng của người khác.
Khánh Ly đứng dậy nạt:
− Đủ rồi nhe! Đồ chằn lửa!
Bích Hồng lạnh lùng:
− Không liên quan tới mày. Im đi!
Cung My ôn tồn:
− Hồng nên chấp nhận sự thật. Bảo không hề yêu Hồng.
Mím môi lại, Hồng rít lên:
− Chấp nhận hả. Hừ, chấp nhận nè.
Vừa nói Hồng vừa vơ ly nước trên bàn tạt nhanh vào mặt Cung My. Vì bất ngờ nên cô lãnh trọn ly nước ướt nhòe nhoẹt.
Khánh Ly sấn tới đẩy mạnh Bích Hồng ra, giọng lắp bắp vì giận:
− Mày tin là tao đánh mày không?
Hồng gạt tay Ly ra cười nhạt:
− Mày dám à? Hừ, nghe nè Cung My. Lần này là nước, nhưng lần sau là acid đó. Nếu ngon, mày cứ bám theo Bảo đi.
Ngồi chết trân trên ghế, Cung My nhìn Bích Hồng dằn gót ngoe nguẩy bước ra cổng và nghe tiếng Khánh Ly rủa:
− Đồ trời đánh...Chả lẽ mình ăn miếng trả miếng với nó cho ồn ào lên chứ...
Cung My lặng lẽ lau mặt. Tay cô run lên vì phẫn nộ. Vừa rồi cô đã dằn được cơn giận để không ăn miếng trả miếng như lời Khánh Ly vừa nói. Giữa chốn đông người cô chịu để Bích Hồng sỉ nhục, chắc con bé hả hê lắm.
Ly buột miệng:
− Mày nhịn hay thật đó.
Cung My lạnh tanh:
− Coi như tao không nợ nó nữa.
Ly lắc đầu:
− Chỉ sợ nó không để yên cho mày. Lúc nãy mày không nghe nó dọa nó sẽ chơi acid. Mày nghe không?
Cung My rùng mình co ro vì lạnh, vì xấu hổ, và vì cả lời hăm dọa của Hồng.
Giọng cô sũng nước:
− Mày đưa tao đến nhà trọ của Bảo đi.
Khánh Ly gật đầu:
− Phải lúc nãy nghe lời tao đến đó, đừng đến đây thì đâu có chuyện.
Ngồi phía sau cho Ly chở, Cung My nói:
− Tao muốn Bảo yên tịnh để học bài. Thi tới nơi rồi còn gì.
− Sao bây giờ lại đổi ý?
− Tao cũng không biết nữa. Có lẽ tại Bích Hồng. Con bé làm tao sợ mất Bảo. Với tính cách dữ dội đó, nó không buông Bảo đâu.
Khánh Ly ngập ngừng:
− Tao nghe nói khi đến với Bảo, Bích Hồng rất buông thả. Không biết trong quan hệ họ đã có gì với nhau chưa. Nhưng tao nghĩ mày phải hoàn toàn khác Bích Hồng thì mới giữ được trái tim Bảo.
Cung My nhíu mày:
− Mày muốn nói gì tao không hiểu?
Khánh Ly liếm môi:
− Mày phải giữ Bảo bằng tình yêu trong sáng của trái tim, chớ không thể giữ anh chàng bằng thể xác.
Người nóng lên, My quát:
− Tao hiểu mà.
− Vậy thì tao an tâm bỏ mày lại với Bảo. Nhớ đấy, khôn ba năm dại một giờ...lửa gần rơm là dễ...bắt lắm. Tao không ở kế bên để chửa lửa cho tụi mày đâu. Lỡ có chuyện gì, dì Linh đem tao ra câu sấu trước rồi mới tới mày.
Cung My đập vai Ly:
− Nhảm vừa thôi.
Ly cười rồi bảo:
− Hôm qua mẹ tao nói chuyện với cậu Đức lâu lắm.
− Nhưng nói về cái gì?
Ly lắc đầu:
− I don't know! Tao hỏi mẹ cũng không hé môi, đoán chắc là chuyện của mẹ. Mẹ đang tìm đồng minh đây.
Cung My u ê:
− Chả biết rồi sẽ ra sao nữa.
Khánh Ly vưng vít:
− Phải lạc quan yêu đời chứ. Mày thấy đấy, dù không được Bảo nhưng con Hồng vẫn hung hăng dữ tợn để tranh dành với mày. Nhường nhịn trong tình yêu là chuyện cổ tích, xưa lắm rồi.
Tới đầu hẻm, Ly dừng xe chỉ tay vào căn nhà có hàng bông bụp:
− Tệ xá của chàng đó. Tao về à.
− Sao mày không vào?
Khánh Ly nhún vai:
− Thôi, cà kê mất thời gian lắm.
Rồi không đợi My nói thêm lời nào, Ly vọt xe đi mất. Cung My dè dặt bấm vào cái chuông điện nhỏ xíu trên khung cửa gỗ. Không phải chờ đợi lâu, My thấy Bảo thấp thoáng sau cửa sổ rồi anh vội vàng chạy chân trần ra mở cửa cho cô.
− Ai đưa em tới đây vậy?
Cung My cong môi:
− Em đi một mình.
Nhéo mũi cô, Bảo cười rạng rỡ:
− Không tin, chắc Khánh Ly đưa em đến, đúng không?
Kéo ghế cho My ngồi, Bảo nói tiếp:
− Để anh ngắm xem, xa một tuần anh có gì khác trước.
My chớp mắt:
− Em không khác, nhưng già hơn trước, 7 ngày nhớ....
Bảo nhìn cô đắm đuối làm My phải cúi xuống rồi cô vùng đứng dậy:
− Để em tham quan chổ ở của anh mới được.
Vừa nói cô vừa rảo mắt khắp nơi. Căn phòng cũng gọn, nhưng bừa bãi sách vở và áo quần bẩn.
Bảo vội vơ chúng dọn xuống thau dước gầm giường rồi ngượng nghịu giải thích:
− Anh không có thời giờ...
My nheo mắt:
− Quan trọng là anh có biết giặt hay không kìa?
Bảo ưởn ngực:
− Anh đâu đến nổi tệ dữ vậy. Dạo này anh còn biết nấu ăn nữa đó.
My tròn xoe mắt:
− Anh nấu được món gì?
Bảo kể 1 mạch:
− Mì, phở, cháo... nhưng toàn ăn liền không hà.
My xịu mặt:
− Em sợ những thứ ăn liền nhất.
− Vậy thì anh sẽ không chơi những thứ đó nữa.
Cung My xót xa:
− Hay anh về nhà đi, học thi mà ăn uống như vậy làm sao mà chịu nổi.
Bảo bình thản nói:
− Không nổi cũng phải ráng. Anh không muốn đời mình bị cha mẹ đặt để, nhất là trong chuyện hôn nhân. Bộ em muốn anh vâng lời ba mẹ cưới Bích Hồng à?
My thở dài:
− Hồng không dễ buông anh đâu. Em chỉ sợ 1 ngày nào em sẽ mất anh.
Bảo gắt:
− Vớ vẫn! Trừ khi em không yêu anh nửa thôi. Anh xốc nổi, anh liều lỉnh bỏ nhà đi, nhưng anh rất chín chắn khi nói lời yêu.
Cung My ngập ngừng:
− Nhưng lỡ em trở nên tật nguyền, tàn phế anh có yêu em nữa không?
Bảo sửng sốt mất mấy giây rồi hỏi cô:
− Sao em lại hỏi thế? Tự nhiên em nghĩ tới chuyện tật nguyền, tàn phế chi vậy?
Cung My nhìn Bảo:
− Anh trả lời em đi.
Bảo chậm rãi nói:
− Vì lý do nào đó mà em bị tàn phế, tật nguyền anh sẽ rất đau khổ. Nhưng nếu vì như thế mà anh ruồng bỏ em, thì anh không xứng đáng làm 1 người đàn ông nữa.
Dịu dàng giữ My trong tay, Bảo nhỏ nhẹ:
− Có chuyện gì vậy?
Cung My gục đầu vào ngực Bảo rấm rức:
− Lúc nãy em gặp Hồng trong quán, Hồng đã hất nguyên ly nước vào mặt em và hăm nếu em còn... với anh thì... thì...
Bảo nhíu mày:
− Thì sao?
− Thì cô ta sẽ cho em nếm mùi acid chớ không phải nước lả như vừa rồi.
Bảo thảng thốt:
− Thật là điên rồ độc ác. Anh không ngờ người có ăn học mà Bích Hồng lại hành động như vậy.
Cung My đều giọng:
− Khi ghen tuông, khi thất vọng người ta có thể giết người. Em không trách Hồng đâu.
Bảo bồn chồn:
− Em có trách anh không?
Cung My lắc đầu. 2 người bỗng đi vào im lặng. Bảo trấn an cô:
− Bích Hồng chỉ hăm dọa thôi, cô ấy không dám làm thật đâu. Rồi anh sẽ nói chuyện với Hồng.
Cung My dè dặt:
− Anh định nói gì?
Bảo tránh né câu trả lời:
− Dĩ nhiên anh không đề cập tới lời hăm dọa ấy, nhưng anh có cách của anh.
Vuốt tóc My, Bảo mỉm cười:
− Dạo này Hồng và anh Ân rất thân mật. Cô ấy chẳng còn nghĩ tới anh nữa đâu.
Cung My nghi ngờ:
− Có thật là Hồng hết nghĩ tới anh rồi không?
Bảo nói:
− Anh hiểu rõ tính cách của Hồng mà. Cô ta quen được cưng yêu nuông chìu, quen bắt người khác làm theo ý mình, do đó khi bị anh khước từ Hồng lồng lộn lên. Nhưng khi tìm được đối tượng khác, cô ta sẽ lắng dịu ngay.
Cung My tròn mắt:
− Chẳng lẽ anh Ân là đối tượng mới của Hồng?
Bảo hơi nhếch môi:
− Chính ảnh... khoe với anh mà.
− Sao lại khoe?
Bảo nói:
− Anh Ân sợ anh giở chứng quay về với Hồng nên đã gặp anh, hôm đó có cả Bích Hồng cùng đi. Hai người trông tình tứ lắm.
Cung My buột miệng:
− Em thật không hiểu nổi anh em nhà anh. Có khi nào anh cũng đang đùa với em không?
Bảo trầm giọng:
− Anh có nói thế nào chắc em cũng không tin. Nhưng có lý nào anh đùa với chính anh?
Cung My im lặng, cô chống tay tư lự 1 hồi lâu mới hỏi:
− Anh Ân đến với Hồng vì thương hại, vì trách nhiệm của anh hay vì lý do gì?
Bảo cười nửa miệng:
− Thương hại, trách nhiệm! Em đặt nhiều câu hỏi ngộ thật. Anh Ân không biết thương hại cũng chẳng có trách nhiệm với ai, huống chi là việc lãnh trách nhiệm dùm anh.
− Vậy chẳng lẽ từ hồi nào tới giờ ảnh yêu thầm Bích Hồng?
Bảo lại cười nói:
− Anh Ân là người không biết yêu. Từ bé tới giờ, anh chưa thấy ảnh yêu ai. Trái tim ảnh chỉ chứa đầy những thứ đại loại như tiền tài, địa vị, danh vọng, còn đầu óc thì toàn những sách lược làm giàu.
Cung My nhíu mày:
− Nếu thế ảnh cặp với Bích Hồng là vì tiền à?
Bảo gật gù:
− Em đoán trúng đó. Anh Ân đang làm mọi thứ nhằm lấy lòng bà Hai Lý và chiếm được tình yêu của Hồng.
Cung My ồ lên:
− Chẳng lẽ họ không thấy được ý đồ của anh Ân?
Bảo xoa cằm:
− Biết đâu chừng những tư tưởng lớn đặng gặp nhau. Bích Hồng cần 1 anh chồng ga-lăng, điệu nghệ, bà Lý cần 1 giám đốc giỏi, anh Ân muốn có địa vị tiền tài. Thế là ăn rơ rồi còn gì.
Cung My ngao ngán:
− Ôi. Cuộc đời thật đáng sợ.
Bảo nói:
− Đó chỉ là những khía cạnh của cuộc đời thôi nhỏ ạ. Đừng nhìn vào góc tăm tối ấy rồi bi quan. Xung quanh ta người tốt bao giờ cũng nhiều. Dù anh và em trót sinh ra trong 2 gia đình có nhiều chuyện buồn hơn vui, nhưng đâu phải ai cũng như chúng ta. Chẳng có gì đáng chán, đáng sợ hết.
Cung My hết mũi:
− Anh nói nghe hay ghê.
Bảo vòi vĩnh:
− Nói hay có được thưởng không?
My vờ hiểu sai ý anh:
− Em không có kẹo cũng chả có bánh....
− Em không thèm bánh, cũng chả ghiền kẹo...
Kéo My vào lòng, Bảo thì thầm:
− Anh nhớ môi em....
Đẩy Bảo ra, My chua ngoa:
− Em không giống Bích Hồng đâu.
Bảo nhíu mày:
− Anh chưa bao giờ xem em như Bích Hồng. Nói như thế là coi rẻ tình yêu anh dành cho em.
Dứt lời Bảo rút điếu thuốc ra cửa sổ đứng hút. Thái độ anh khiến Cung My hụt hẫng. Cô ngồi phịch xuống ghế, nước mắt rưng rưng. Người gì đâu thừa tự ái thế. My nói thế có gì quá đáng đâu. Đã giận thì My cho giận luôn.
Giọng nghẹn đầy nước mắt, cô nói:
− Em về đây.
Bảo vẫn đứng yên như không nghe My nói gì. Cô ấm ức cầm túi xách chạy ù ra, nhưng tới ngang cửa sổ, cô bị Bảo giữ lại bằng cả 2 tay.
My vùng vẫy:
− Buông em ra đi.
Bảo ép cô vào tường, nâng mặt cô lên. Anh nhìn cô bằng ánh mắt đắm đuối đến chết người trong khi môi thì thầm như đang hát:
"Hãy nhìn anh em yêu. Anh muốn là 1 phần của thế giới quanh em. Em chẳng cần phải dấu diếm nữa. Hãy nhắm mắt lại và lắng nghe hơi thở của anh..."
Cung My có cảm giác tim mình sắp nhũn ra thành nước. Cô không đủ sức chống đỡ nữa. Cũng như Bảo... cô thấy nhớ môi anh, khát môi anh, và cô chẳng cần phải dấu diếm điều đó.
Mắt khép hờ, môi phụng phịu dỗi hờn nhưng xao xuyến chờ đợi, Cung My ngây ngất vì nụ hôn của Bảo. Nụ hôn dài, tha thiết và thoang thoảng mùi thuốc lá.
Bảo tình tứ:
− Còn đòi về nữa không?
My khúc khích cười:
− Còn...
Bảo lại cúi xuống. 2 người cuống quýt trong môi trong mắt, trong vòng tay mê đắm của nhau.
Vừa lúc ấy có tiếng chuông cửa, My hốt hoảng đẩy Bảo ra, thái độ của cô làm anh bật cười:
− Ai mặc kệ họ, sao lại sợ? Chúng ta chỉ hôn nhau chứ có làm gì xấu đâu.
Rồi mặc kệ chuông đó liên hồi. Bảo hôn phớt lên môi My 1 cái nữa rồi mới từ từ bước ra mở cổng.
Người nóng ran, My vuốt lại tóc và xoa 2 gò má còn hừng hực hơi thở của Bảo. Vớ đại cuốn tạp chí trên bàn, My lật ra nhưng không đọc được dòng nào. Nghe tiếng chân anh, cô ngẩng lên và sửng sốt khi thấy bà Hai Lý, dường như bà cũng bất ngờ nên không dấu được vẻ bối rối trên gương mặt lúc nào cũng trang điểm khá kỹ.
Kéo ghế cho bà ngồi, Bảo nghiêm giọng giới thiệu:
− Cung My, bạn gái của cháu.
Bà Lý khinh khỉnh:
− Cô biết. Cũng thường thôi mà.
Bảo ngồi xuống kế bên My:
− Nhưng với cháu, Cung My rất quan trọng. Bởi vậy cô tới đây đề cập tới vấn đề cũ thì rất tiếc, cháu không nghe đâu.
Bà Lý nhỏ nhẹ:
− Hôm nay cô không muốn đề cập đến vấn của ba cháu.
Bảo nhíu mày:
− Ba cháu làm sao à?
Bà Lý thông thả:
− Công ty trách nhiệm hữu hạn của ông đang cần 1 món tiền lớn vì đã tới ngày giao nợ ngân hàng.
Ngưng 1 vài giây như để thăm dò Bảo, bà Lý nhản nhạn nói tiếp:
− Cô rất muốn cho ba cháu vay, nhưng suy nghĩ lại cũng thấy khó, bởi vậy mới đến xem ý kiến của cháu ra sao.
Bảo im lặng. Anh khó chịu vì sự trần trụi của vấn đề mà bà Lý vừa lấp lửng nói ra. Tại sao bà vẫn quan tâm đến anh không khi Bích Hồng và anh Ân hết sức nồng nàn?
Bảo nói:
− Cháu không có ý kiến trong vấn đề này vì ba mẹ đã từ cháu rồi.
Bà Hai Lý cười nhẹ:
− Tự cháu bỏ đi chớ đâu có ai từ bỏ cháu. Ngay cả Bích Hồng cũng thế. Với nó, cháu luôn chiếm 1 vị trí quan trọng. Lúc nào con bé cũng mong cháu hồi tâm chuyển ý. Đàn ông mà vì đàn bà, từ chối cơ hội thăng tiến thì yếu lắm!
Cung My bổng thấy nặng ở ngực. Nhìn Bảo cô nói nhỏ:
− Em về nhe!
Bảo nắm tay cô:
− Chờ anh đưa em về.
− Đây là chuyện riêng của gia đình anh mà.
Bà Lý ngắm nhưng ngón tay sơn đỏ chót của mình:
− Cứ ở lại nghe bàn bạc, có sao đâu. Nghe nói Cung My rất yêu cháu, chả biết có yêu đến mức dám hy sinh cho người mình yêu không.
Bảo thẳng thắn:
− Xin lỗi cô, cháu nghĩ cô đã lầm khi đến nói với cháu vấn đề đó. Chuyện này thích hợp với anh Ân hơn vì ảnh đang làm trong công ty của ba cháu.
Bà Hai Lý vẫn cố chấp:
− Nhưng lại không thích hợp với cô. Nếu được lựa chọn, cô sẽ chọn cháu cho Bích Hồng. Ân tham lam và thủ đoạn quá, nó sẽ không được gì cả. Bảo này, cháu hãy suy nghĩ kỷ rồi trả lời cho cô.
Cầm cái bóp bằng da trị giá cả 100 đô lên, bà Lý mỉm cười với My:
− Cho cô gởi lời thăm mẹ cháu!
Cung My gật đầu:
− Vâng!
Bảo không tiễn bà Lý mà im lặng ngồi trên ghế. Thái độ của anh làm My bứt rứt khổ sở. Cô dè dặt hỏi:
− Anh đang suy nghĩ gì vậy?
Bảo ngao ngán:
− Bà ta đúng là 1 con buôn chỉ biết thủ lợi.
Cung My bĩu môi:
− Điều đó cũng khó trách vì bản chất bà Lý là như vậy. Ngày xưa bà đã từng bỏ chồng, bỏ con đẻ chạy theo người có tiền của mà. Bây giờ với 1 tài sản đồ sộ như thế, bà Lý phải chọn mặt gởi vàng chớ!
Bảo có vẻ ngạc nhiên:
− Em cũng biết quá khứ của bà Lý à?
Cung My nhếch môi:
− Em biết cũng không nhiều, nhưng điều bất ngờ nhất đối với em là người chồng trước của bà Lý lại là cậu ruột của em.
Bảo kêu lên:
− Thật vậy à? Thế còn đứa con?
My nhún vai:
− Dường như bà ta đem cho thì phải. Nói thật, có 1 người mẹ như thế đúng là nhục.
Bảo cười:
− Em có quá lời không bé con? Dù sao bà Lý cũng là 1 giám đốc giàu có đấy!
My hất mặt:
− Vậy sao anh không làm rể bà ta đi?
Bảo nhéo má My:
− Tại anh muốn làm chồng em hơn.
My đỏ mặt:
− Nói nghe phô quá!
Bảo tủm tỉm nhìn cô. My yếu ớt:
− Anh không quan tâm đến chuyện công ty của bác trai đang cần thật à?
Bảo vung tay:
− Quan tâm nhưng không có nghĩa là phải làm theo ý của bà Lý. Ba anh đang kết vốn nhưng đâu phải là sắp phá sản. Bà ta là kẻ thừa nước đục thả câu.
My nhấp nháy mắt:
− Bà ấy muốn câu chồng cho con gái, với lưỡi câu kim tiền. Anh có giá thật đấy!
Bảo so vai:
− Nhưng anh từ chối cái giá ấy, như thế dù nghiệm ra em cao giá hơn anh nhiều.
Cung My ngã đầu lên vai anh:
− Chỉ sợ rồi anh sẽ hối hận vì sự lựa chọn của mình.
Bảo ôm cô vào lòng:
− Anh chỉ vì tình yêu của mình chớ chả hề lựa chọn. Nói thế không có nghĩa là nếu không yêu em anh sẽ là chồng Bích Hồng vì cái gia tài đồ sộ đó. Anh chỉ muốn vươn lên bằng bản thân mình.
My xúc động nhìn anh. Không cần biết ngày mai sẽ ra sao, thế giới đổi thay thế nào 2 người đắm thắm hôn nhau. Nụ hôn không cuồng nhiệt đam mê nhưng chan chứa nguồn yêu thương thiết tha bất tận.