ẫn tắm rửa xong thì trời đã chiều. Nó mặc vội quần áo rồi trở lại chỗ dì Tư. Dì Tư đã khóa xong cửa hàng, vừa kiếm lại đồ đạc trong xách vừa nói: -Chút nữa ra phố coi có vải gì đẹp dì may cho con bộ đồ. Mẫn cười: -Làm nghề này mà may đồ mới làm chi? -Khi nào có đi chơi thì bận chớ. Hai người đi dọc theo bờ sông, dòm ngó vô mấy nhà hàng, tiệm nước đông người. Xe cộ đậu lộn xộn, lẫn lộn bên các xe khô mực, các gánh bắp nướng, thịt bò khô, hột vịt lộn. Mẫn nhận ra Lý đang đứng nói chuyện với bà lão ăn mày bên bờ sông. Không biết có chuyện gì vui mà bà lão tươi cười rạng rỡ. Mẫn dắt dì Tư lại phía ấy. Dì Tư hỏi Lý: -Cái gì vui vẻ quá vậy, con? -Bữa nay bà Chín hên lắm đó. Xin được gần ba trăm bạc. Vừa lúc ấy có tiếng còi xe hơi. Ngoài lộ có tiếng vọng vô: -Lý ơi, lại dẹp hàng của mày đi. Lý dắt bà Chín đi lại phía để rổ đậu phộng của mình. Mẫn và dì Tư cũng đi lại phía vỉa hè, chỗ bày bán các thứ vải rẻ tiền. Tiếng một người đàn ông nói tía lia: -Vải rằn, vải bông, vải sa–teng đủ màu, đủ cỡ, đủ loại, trước bán bốn trăm đồng nay ở đây chúng tôi chỉ bán quảng cáo còn có hai trăm đồng một thước, tặng thêm hai tấm vé số bảo đảm trúng độc đắc cả hai. Mại dô! Mại dô! Bên này bà cô mua năm thước, dạ, xin đợi một chút. Dạ, bên này dì Hai mua hai cái quần lãnh Nam Vang thứ thiệt. Dạ… dạ… hai tấm vé số đây, ngày mốt trúng số. Trúng số rồi đi lãnh tiền rồi ghé vô đây mua thêm ít vải nữa về biếu bà con cô bác lối xóm mỗi người một bộ quần áo mặc chơi. Cám ơn cô hai, bên này mua… Dì Tư ngồi xuống săm soi mấy đống vải để dưới đất, ý chừng dì cũng thích mua một cái quần tây màu xanh nước biển cho thằng Mẫn nhưng dì không biết nên chọn loại nào mặc cho bền. Còn Mẫn, nó không ngó ngàng đến vải vóc, nó mê cái miệng của người bán hàng. Ông ta nói có pho có phách, có nhịp có nhàng, nói như cái máy quay đều, nói không vấp váp. Dì Tư hỏi: -Con muốn thứ nào? -Con ưng màu đen hơn là màu xanh. Dì Tư cầm xấp vải lên săm soi một lúc rồi hỏi người bán hàng: -Bao nhiêu đây chú? Người bán hàng tuy miệng nói thao thao nhưng mắt anh ta không bỏ lỡ bất cứ cử động nào của khách hàng. Anh ta đáp lời tức khắc: -Dì Hai bên này mua một xấp vải quần tây. Dạ chỉ có bốn trăm đồng một quần. Dạ đó là thứ hàng tốt lắm. -Nhưng mà có bền không? Dì Tư hỏi. Anh ta cười, bàn tay khoa khoa trong khoảng không và trả lời: -Cái đó thì khỏi chê. Về may quần tha hồ mà bận. Bận la bận lết, bận tới tết cũng còn bận. Anh ta vừa nói vừa gấp xấp vải vô một tờ giấy báo cẩn thận trao cho dì Tư. Dì Tư trả tiền xong liền đứng dậy. Mẫn nói: -Ở lại coi ổng nói một chút nữa dì ơi. Ổng nói hay quá. -Thôi, đi con! Không có gì mà coi, chẳng qua là nghề quảng cáo của họ thôi. Hai người vừa ra khỏi đám đông thì có tiếng la của Lý ở đằng trước. Mẫn hoảng hốt kéo dì Tư chạy lại. Phía ấy, một chiếc xe “jíp” sơn trắng của hai tên Mỹ vừa trờ tới cán nát rổ đậu phộng nấu của Lý. Mẫn vạch đám đông nhảy vô. Nó hỏi: -Gì vậy? Lý đáp: -Nó bảo tránh chỗ cho xe nó ra, em chưa kịp nhỏm dậy thì nó đã cán bừa rồi, chút xíu nữa là nát cả bàn chân. Mẫn nổi khùng. Nó chạy lại chỗ tên Mỹ đang ngồi. Nó níu lấy tay trái. Nó nói lấp vấp, khó khăn: -Ê! Mắc đền! Tụi bây mắc đền! Nhưng tên Mỹ lái xe đã nện cho Mẫn một quả đấm vào giữa mặt. Nó ngã xuống đất nhưng lại trỗi dậy ngay được. Nó chưa kịp phản ứng gì thì tên Mỹ đã nhấn ga cho xe vọt đi. Chiếc xe bương tới trước như một con thú dữ. Tiếng bà lão ăn mày rú lên thê thảm giữa đám khói mù. Khi mọi người bu đến thì bà đã tắt thở. Bà bị xe hất té xuống nền xi măng, đầu đập xuống đó quá mạnh nên chết ngay. Thế thôi, bà chết thật dễ dàng. Chiếc xe “jíp” của tụi Mỹ đã chạy mất dạng. Mẫn lay bà lão mấy lần nhưng bà chỉ còn là một cái xác mềm nhũn, vô tri. Lý khóc sướt mướt như một kẻ điên khùng. Nó không còn ngó ngàng gì tới cái rổ đậu phộng bẹp nát dưới đất nữa. Chiếc xe lam chở bà lão ăn mày trở về nhà khi thành phố đã lên đèn. Mấy người đàn ông lao động trong xóm cũng có mặt trên chuyến xe ấy. Mẫn nghe như có người hỏi: -Có ai nhớ rõ số xe của hai thằng đó không? Mẫn làm sao quên được chiếc xe “jíp” mang dấu hiệu của hãng thầu R.M.K và nét mặt bỉ ổi của hai tên ấy, nhưng nó vẫn làm thinh. Nó nghĩ thầm: -Mình với anh Hợi sẽ chẳng bao giờ bỏ qua việc này.