Tống Hàn Giang thều thào nói: - Lâm đệ, chắc ta không sống được đâu. Lâm Thanh Tử lắc đầu: - Không, đệ sẽ cứu Tống huynh. Lâm Thanh Tử vừa nói vừa tỷ mỷ rút từng cây châm đoạt hồn. Mặt Tống Hàn Giang bây giờ không còn nhìn ra được nữa bởi độc châm làm cho da mặt Tống Hàn Giang phù dộp lên. Lâm Thanh Tử lo lắng vô cùng, nhưng chỉ biết nhổ kim châm đoạt hồn mà chẳng còn biết làm gì khác hơn. Tống Hàn Giang thở dài nói: - Lâm đệ, đối với Tống Hàn Giang sống chết không là gì đâu. Nếu ta chết thì sẽ theo Kha Bạc Kim và Mộng Đình Hoa, chỉ lo Lãnh Nhật Phong bây giờ không biết ra sao. Để Lâm Thanh Tử đưa Tống huynh đi tìm đại phu. Nhất định đại phu sẽ có thuốc trục độc ra khỏi mặt huynh. - Nếu Tống mỗ không chết bởi độc châm thì cũng đui mù tàn phế rồi. Ta sống cũng bằng thừa. Lâm đệ, Tống huynh có một nguyện vọng. - Tống huynh nói đi. - Ta chết thì Lâm đệ hãy tặng cho ta một nén vàng đặt lên bụng nhé. - Việc đó không khó với Thành Tử nhưng Tống huynh sẽ không chết đâu. - Có ai không chết bao giờ. Điều thứ hai ta muốn nhờ Lâm đệ là đến kỷ lâu ở Dương Châu hỏi xem các nàng Cúc Cúc, Xuân Xuân, Phùng Phùng dùm Kha lão đệ. Lâm Thanh Tử bật khóc mếu máo. Y vừa nức nở vừa gật đầu: - Lâm Thanh Tử sẽ đến Dương Châu. Tống Hàn Giang thở gấp từng cơn một: - Còn một miếng da của huynh, đệ hãy giữ lấy. Nếu có thể được thì tìm Lãnh Nhật Phong. Theo Tống huynh, Lãnh Nhật Phong không chết yểu đâu. - Thành Tử sẽ tìm Lãnh Nhật Phong. - Tống huynh tin vào Lâm đệ. Tống Hàn Giang nắm tay Thành Tử từ từ bóp lại: - Tống huynh tin vào lão đệ. Sau câu nói đó hồn Tống Hàn Giang liền lìa khỏi xác. Lâm Thanh Tử nấc nghẹn một tiếng: - Tống huynh... Y gục đầu vào ngực Tống Hàn Giang: - Tại sao chúng ta về đến Trung Nguyên rồi lại tan tác tả tơi như thế này? Lâm Thanh Tử than xong rồi bật khóc thổn thức. Y gượng lắm mới đào được một cái huyẹt chôn cất Tống Hàn Giang. Lâm Thanh Tử quỳ trước nấm mồ vừa đắp xong mà cảm nhận một nỗi buồn mênh mông dâng trào, để biến thành những giọt nước mắt lăn dài xuống hai bên khóe. Thành Tử quệt nước mắt, thở dài rồi nói: - Tống đại ca... Mới hôm nào đây Tống đại ca, Kha đại ca, và Mộng muội muội cùng với Lãnh đại ca và Lâm Thanh Tử còn ở bên nhau. Tất cả đều mang đến cho Thành Tử tình huynh đệ gắn bó, nặng như sơn, sâu như biển, thế mà tại sao giờ đây chỉ còn lại có mỗi một mình Thành Tử. Lâm Thanh Tử lắc đầu: - Chẳng lẽ Thành Tử sinh ra trên cõi đời này chỉ có mỗi một việc là phải tiễn các vị đại ca và Mộng muội muội trở về âm cảnh thôi sao. Y vừa than vừa cào đất trước mặt mình: - Tống đại ca, Thành Tử sẽ làm tròn những lời đã hứa với đại ca rồi sẽ xum họp với nhau dưới cửa Tử Thành. Thành Tử đứng lên nhìn nấm mồ của Tống Hàn Giang: - Tất cả đều bỏ đi hết rồi, để lại mình ta trên cõi đời cô độc này. Nói xong câu đó, Thành Tử mới quay lưng thả bước đi, đột ngột y dừng bước rồi quay đầu nhìn lại nấm mộ của Tống Hàn Giang một lần nữa. Thành Tử thở dài một tiếng rồi trổ thuật Triển Xi Phi Vân băng đi nhanh như một cánh chim cắt, chỉ trong chớp mắt đã khuất dạng. Không gian tĩnh lặng, thê lương, chỉ còn lại một nấm mộ của Tống Hàn Giang. Một nấm mộ trong chốn hoang sơ, tiêu điều, đâu ai biết được dưới nấm đất kia một người đã từng là hảo hán của đất Hàm Dương. Đang dùng thuật Triển Xi Phi Vân, Thành Tử chợt thấy thấp tháng phía trước có người đang khệ nệ cõng chiếc giỏ bội thật to trên lưng. Chiếc giỏ bột kia thỉnh thoảng lại nhúc nhích khiến Lâm Thanh Tử tò mò. Thành Tử trổ khinh công nhanh hơn, bám sát sau lưng người đó. Với thuật Triển Xi Phi Vân, Thành Tử như con chim sáo bước nhẹ sau lưng người cõng giỏ bội mà người này chẳng hề hay biết. Đến lúc bây giờ Thành Tử mới nhận ra, người này là một trong những trưởng lão của Cái Bang đại phái. Chiếc bội lại nhúc nhích khiến Thành Tử lại ngỡ trong đó đang dấu một con chó rất to liền nghĩ thầm: - Thế là mình sẽ có cái gì bỏ bụng, trước khi đến Dương Châu Thành. Gã Cái Bang chẳng hề hay biết có người đi sau lưng, khi đến cổ miếu, gã tiến thẳng vào trong cổ miếu đó luôn. Thành Tử đi phía sau chỉ một cái lắc vai, thân pháp cắt một đường cầu vồng lướt lên nóc cổ miếu. Gã Cái Bang vào trong cổ miếu. Bên trong cổ miếu bang chủ Cái Bang Trần Bá Tùng đã chờ sẵn tự bao giờ rồi. Trước mặt Bá Tùng là một mâm tiệc đầy ắp thức ăn ngon và hảo tửu. Bá Tùng cũng đang ngất ngưởng với chén rượu trên tay. Khi gã Cái Bang cõng chiếc giỏ bước vào, Trần Bác Tùng đứng lên nhìn cái giỏ: - Ngươi có mang có món đó về cho ta không? Gã Cái Bang khúm núm nói: - Dạ thưa bang chủ có ạ. Thuộc hạ nghĩ món này nhứt định bang chủ sẽ vừa mắt, không còn chỗ chê nữa à. Trần Bá Tùng gật đầu: - Tốt lắm. Nếu Trần mỗ vừa mắt thì ngươi sẽ được trọng thưởng xứng đáng. Bá Tùng uống một ngụm dài rồi bước đến mở nắp giỏ bội. Gã Cái Bang vội cản y lại: - Bang chủ! Bá Tùng nheo mày quay lại: - Sao ngươi lại cản ta? Y hất mặt: - Tại sao vậy? - Dạ... Thuộc hạ không dám dấu bang chủ, vị cô nương mặc dù đẹp nhan sắc, nhưng rất cương cường, sợ cô ta sẽ khiến bang chủ bực bội thôi. Trần Bá Tùng ngửa mặt cười sằng sặc. Y vỗ đầu gã Cái Bang thuộc nhân: - Ngươi đúng là một tên Cái Bang trung thành đáng khen đó, nhưng đây là chuyện của Trần mỗ, ngươi lo như thế được rồi, hày ra ngoài miếu canh chừng cho ta. Khi nào xong việc, Trần mỗ sẽ nhường cho ngươi. - Bang chủ đã nói vậy, thuộc hạ ra ngoài. Trần Bá Tùng gật đầu: - Tốt lắm, ra ngoài đi. Gã thuộc hạ quay bước ra bên ngoài cổ miếu. Trong khi đó Lâm Thanh Tử trên nóc cổ miếu dí mắt nhìn xuống. Thành Tử không nhìn cái giỏ bội mà nhìn cỗ tiệc chằm chằm. Y cảm tưởng nước bọt sắp nhểu cả ra ngoài và cái đói cồn cào như xé bụng. Trần Bá Tùng mở nắp bội. Một thiếu nữ khoảng mười tám đôi mươi bật đứng lên. Nàng có một khuôn mặt thật đoan trang và tuyệt đẹp, đôi thu nhãn đen lay láy mở to nhìn Trần Bá Tùng: - Thả tôi ra để về nhà. nghe giọng nói của nàng quá khẩn thiết, Thành Tử mới dời mắt khỏi cỗ tiệc để nhìn nàng và Trần Bá Tùng. Thiếu nữ nói xong toan bước ra cỗ miếu, nhưng Trần Bá Tùng đã thộp trảo vào tay nàng: - Sao nàng vội đi như vậy? Nàng không có chút tình với Trần mỗ à? Bá Tùng vừa nói vừa kéo thiếu nữ lại gần mình. Nàng hoảng hốt giật mạnh tay lại. Xoạt... Ống tay xiêm y của nàng bị rách toạt, nằm gọn trong tay bang chủ Cái Bang Trần Bá Tùng. Nàng hoảng hốt, run rẩy: - Ngươi... ngươi... Bá Tùng nghiêm giọng nói: - Nàng hãy ngoan ngoãn nghe lời Trần mỗ rồi ta sẽ đưa nàng về nhà. Thiếu nữ thối lùi một bước: - Tôi phải nghe những gì ông nói? Thiếu nữ bối rối hỏi: - Tôi là con gái quê, ông muốn gì ở tôi? Bá Tùng mỉm cười: - Nàng tên gì? - Tôi tên là Hà Như Bình. - Tên nàng đẹp lắm. Như Bình muốn biết Trần mỗ thích gì ở nàng không? Như Bình chớp đôi mắt to, ôn nhu nói: - Trần đại hiệp đã biết tên tôi rồi thì để tôi về nghe. Như Bình vừa nói vừa thối ra sau hai bước nữa. Nàng toan quay lưng ra thì Bá Tùng đã xộc tới ôm lấy bờ vai thon thả của nàng. Như Bình giẫy nảy: - Ông... ông làm gì vậy... Buông tôi ra đi... Buông tôi ra... Nàng vừa thét vừa cố đẩy bang chủ Cái Bang Trần Bá Tùng. Nhưng gã bang chủ mặc nhiên với sự phản kháng của nàng. Y vẫn ôm cứng đôi vai vủa Như Bình, miệng thì nói: - Ta thích nàng lắm. Nàng cứ ở lại đây với ta. Y dí mặt mình vào má Như Bình. Đột ngột Như Bình há miệng cắn vào tay Trần Bá Tùng. Bang chủ Cái Bang nhăn mặt, thốt lên: - Ôi cha... Gã buông tay khỏi đôi vai thon thả của Như Bình, hừ nhạt một tiếng, trợn mày trợn mắt nhìn Như Bình: - Tiện nữ... Ngươi dám giở trò cắn Trần mỗ ư? Như Bình hoảng hốt: - Tại ông ôm tôi. Nàng nhăn nhó như muốn khóc: - Ông để tôi về đi... tôi sẽ mời đại phu đến chữa cánh tay của ông. Bá Tùng nạt ngang: - Trần mỗ không cần mấy tên đại phu chết tiệt của nàng. Nàng đã cắn ta thì phải chữa cho ta. - Tôi đâu phải là đại phu. Bá Tùng đổi giọng lại thật ôn tồn: - Nàng còn giỏi hơn cả đại phu nữa. Vết cắn này đối với ta thì có gì đâu. Chỉ cân nàng ngoan ngoãn thì ta vui rồi. Bá Tùng giang rộng hai tay trông thật là bỉ ổi: - Nàng hãy ngoan ngoãn đến với Trần mỗ đi. Bá Tùng vừa dứt lời, cặp trên mày xếch ngược đột ngột chau hẳn lại. Y từ từ rút tay lại chìa ra trước mặt mình. Hành động của gã trông thật ngơ nghệch và nực cười. Đến ngay cả Như Bình cũng không khỏi ngạc nhiên bởi hành động quái gỡ của Trần Bá Tùng. Trần Bá Tùng nhìn vào bàn tay phải của mình mãi một hồi, rồi từ từ ngẩng mặt nhìn lên nóc cổ miếu. Gã gằn giọng nói từng tiếng: - Tiểu cẩu nào dám phun nước miếng vào tay Trần mỗ, mau ra mặt đi. Lâm Thanh Tử từ trên cây xà ngang của ngôi cổ miếu lướt xuống, vừa gãi vừa nói: - Lâm mỗ lỡ mà thôi. Trần Bá Tùng nhìn Thành Tử chằm chằm: - Thì ra là ngươi, Lâm Thanh Tử. Bá Tùng nghiến răng ken két. Y nhìn vào lòng bàn tay mình: - Ngươi dám phun nước miếng vào tay Trần mỗ. Thành Tử lắc đầu: - Đâu có phun... Đâu có phun. - Không phải ngươi thì ai? Thành Tử chỉ cỗ tiệc sau lưng Bá Tùng, rồi bất ngờ bước đến cỗ tiệc thộp lấy một chiếc đùi gà tròn ửng. Y nhìn cái đùi gà: - Tại cái đùi gà này. Bá Tùng nhăn mặt: - Ngươi nói nghe nực cười quá, chẳng lẽ cái đùi gà có thể phun nước bọt được ư? - Lâm mỗ không nói như vậy. Chight:10px;'>
Tống Hàn Giang vừa nói vừa băng đến Lập Ái. Lập Ái lão công công cười khảy một tiếng, và chờ cho chiếc bàn tính còn cách một gang tay mới lắc vài đảo bộ tránh né trong gang tấc. Lão vừa tránh đòn công của Hàn Giang, vừa phất mạnh ống tay áo trường y. Những mũi kim châm đoạt hồn bắn ra tua tủa tập kích trực diện Tống Hàn Giang. Trước mặt Hàn Giang đột nhiên lóe lên một bức màn lân tinh “Đoạt hồn châm”, nhưng Tống Hàn Giang vẫn bất kể đến chuyện sinh tử của mình mà vẫn tiếp tục thế công tập kích thẳng vào mặt Lập Ái công công. Khóe miệng Lãnh Nhật Phong rịn máu bởi uất ức tột cùng. Trong lúc đó mặt của Tống Hàn Giang đã bị “Đoạt hồn châm” đâm thủng máu tuôn ra ướt đẫm cả khuôn mặt. Tống Hàn Giang nghiến răng ken két, ôm mặt lảo đảo. Lập Ái cười mỉm, rồi từ từ vươn trảo thủ toan bổ xuống đầu Hàn Giang. Lâm Thanh Tử thấy vậy, không màng đến sống chết, trổ luôn khinh công Triển Xi Phi Vân, thân pháp lướt đến như một con chim cắt. Nhưng Lâm Thanh Tử không nhằm Lập Ái lão công công tập kích mà lại cắp ngang hông Tống Hàn Giang. Lập Ái cau mày: - Ngươi cũng muốn tự tìm cái chết đến với ngươi. Lập Ái nói dứt lời vận động nội công tu vi tống ra một chưởng kình di sơn đảo hải. Lão đoán chắc Lâm Thanh Tử hứng trọn thế chưởng này thì da thịt có bằng sắt bằng đồng cũng tan ra từng mảnh một. Nhưng chưởng kình vừa ập đến Thành Tử, thì họ Lâm lại trổ thuật Triển Xi Phi Vân đạp lên sóng chưởng kình nương theo đó mà lướt đi. Nhờ luồng chưởng kình của Lập Ái mà Lâm Thanh Tử cắp Tống Hàn Giang vượt ra khỏi vòng vây của những cỗ chiến xa khiến cho Lập Ái đứng nghệt mặt mà nhìn. Lâm Thanh Tử thoát được ra ngoài, trổ luôn thuật Triển Xi Phi Vân chẳng khác nào cánh chim sắt quắp Tống Hàn Giang lướt đi thoáng chốc đã mất dạng. Nhật Phong nhìn theo bóng của Lâm Thanh Tử thở phào, lẩm nhẩm nói: - Ít ra ông trời cũng cho một người trong chúng ta còn sống. Lập Ái lão công công bước đến trước mặt Lãnh Nhật Phong: - Lãnh công tử muốn được chết như thế nào? - Chết như thế nào, hay chết bằng cách nào đối với Nhật Phong không để tâm đến. Nhật Phong chỉ hận mình đã đưa bằng hữu đến chỗ chết mà thôi. Lập Ái lão công công ra tay đi. Lập Ái mỉm cười nhìn Nhật Phong nói: - Giết Lãnh công tử thì dễ rồi, nhưng lão phu còn muốn trọng dụng ngươi giúp lão nữa. Nhật Phong lắc đầu. Trên khóe môi của chàng vẫ còn rịn hai vệt máu tươi vì uất hận. Chàng lạnh lùng nói: - Nhật Phong sẽ nhận cái chết thôi, chứ lão đừng hy vọng ta sẽ phục vụ lão đâu. - Lão phu không bắt Lãnh công tử phục vụ lão, mà lão sẽ cho Lãnh công tử dùng loạn thần tán để sai bảo người. Lãnh công tử sẽ là một sát thủ vô tiền khoáng hậu của lão phu. Lập Ái quay sang Chu Thể Loan: - Loan nhi chăm sóc cho Lãnh công tử nhé. Chu Thể Loan gật đầu. Bốn tên thuộc hạ của Thần Long hội bước đến khiêng Lãnh Nhật Phong đặt vào cỗ xa gông tù. Chúng gông chàng thật cẩn thận rồi mới đẩy đi. Nhật Phong thở dài não lòng. Chàng miên man nghĩ đến Kha Bạc Kim, Mộng Đình Hoa, Tống Hàn Giang và Lâm Thanh Tử mà thầm trách mình.