Dịch giả: Nguyễn Bích Lan
Chương Kết

    
ếu có ai đó bắt cô nói chính xác rằng cô hay Sam đã gây ra sự thay đổi lớn giữa họ thì Lee sẽ chẳng thể nào trả lời thành thực được. Cô chỉ biết rằng họ đã đi vào một ngõ cụt gây đau khổ vô cùng cho cô suốt những tuần sau đó. Nhìn thấy Sam ở công ty hàng ngày đúng là một cực hình. Anh không còn đi qua bàn của cô vào cuối buổi chiều để hỏi mấy giờ cô sẽ về nhà nữa. Cô không còn hỏi anh có ghé qua hay không. Cô biết một trong hai người có thể đã phá được bức tường vô hình giữa họ. Làm như vậy sẽ không tốn quá một lời. Thế mà không ai nói cả.
Nhìn bề ngoài mọi chuyện chẳng có gì khác trước cả. Họ vẫn thảo luận với nhau trong các dự án đấu thầu, vẫn gặp nhau trong phòng coppy, vẫn cùng nghiên cứu xem xét các bản thiết kế. Nhưng trong tất cả những tiếp xúc đó Sam đều giữ một vẻ bình thường sắt đá đến không thể tin được, trong khi Lee không hề để lộ cho Sam thấy điều gì khác thường cũng như chút sầu khổ nào ở cô. Thay vào đó họ xử sự với nhau bằng thái độ ôn hòa như đối với các đồng nghiệp khác khiến lòng Lee đau khổ âm thầm. Nếu họ tình cờ đi ra cùng nhau, anh mở cửa cho cô và họ bàn bạc công việc với một sự sôi nổi dày vò trái tim tương tư của Lee.
Vào một ngày giữa tháng chín, Lee đang ăn trưa dưới chân đài phun nước thì Sam đi ngang qua, Sam giơ cuộn giấy vẽ thiết kế lên chào và không dừng bước anh nói. “Lee thời tiết đẹp đấy chứ?” Lòng cô đau đớn khi nhìn anh cứ thế bước thẳng vào trong tòa nhà của Công ty.
Cuối tháng chín, sáu người trong văn phòng cùng đi dự ăn tối mừng sinh nhật Rachael ở nhà hàng Leona tại Fairnay Shops, chỉ có một đoạn đường ngắn nên tất cả cùng lên xe của Sam, Lee ngồi ngoài cùng ở ghế sau. Ngồi trong xe của Sam nhìn anh từ phía sau Lee không khỏi chạnh lòng nhớ đến những kỷ niệm của những ngày họ quấn quýt bên nhau.
Tại nhà hàng Leona, Lee ngồi ở phía bên phải anh, khi họ kéo ghế vào, đầu gới họ chạm vào nhau
- Ồ xin lỗi, - Anh nói - cái chân dài chết tiệt của tôi - Anh cũng lịch sự y như vậy khi chạm vào đầu gối Frank và lại một lần nữa Lee cảm thấy lòng đau đớn. Ấy vậy nhưng cô lại cười và bắt chước vẻ dửng dưng của anh.
Nhưng đối với Lee việc ở gần Sam trở thành một sự tra tấn ngấm ngầm. Nhiều lần cô nhìn anh đi ngang qua phòng mà tự hỏi không biết có phải anh chủ ý ỵao ra sự thờ ơ đó để trừng phạt cô hay không. Anh có biết cô đau lòng vì nó hay không? Liệu anh có duy trì cái thái độ vui vẻ như không ấy khi biết rằng giờ đây mỗi ngày đối với cô đều giống như ở địa ngục hay không? Hay anh đã sắp xếp chuyện của họ vào dĩ vãng và đi tìm nguồn vui khác? Nếu anh yêu cô, như anh từng nói thì làm sao anh có thể... lạnh lùng như vậy chứ. Khi anh bắt gặp cô đang nhìn anh, anh mỉm cười và quay trở lại với việc anh đang làm mà không hề thể hiện một dấu hiệu âu yếm nào trong ánh mắt anh hết. Nhưng những lúc ấy mắt cô thể hiện chút thông điệp đó chăng?
Tháng chín dần trôi qua, và trong không khí đã có dấu hiệu đầu tiên của mùa thu. Một hôm Sam gọi Lee tới văn phòng của anh và vẫn thái độ tự nhiên đến không ngờ, anh thông báo rằng cô đã làm việc cho anh được hai tháng và anh muốn tăng lương cho cô bởi anh rất hài lòng với khả năng làm việc của cô. Anh nói mặc dầu đó chỉ là mức tăng không đáng kể nhưng anh muốn cô xem nó là một sự thể hiện tín nhiệm và anh tiễn cô ra cửa, nơi họ đứng đó một lát trước ánh mắt của đội thiết kế. Cái mùi của anh quen thuộc đến nỗi cô ứa nước miếng. Hình ảnh ống tay áo sơ mi xắn cao của anh, đôi cánh tay rám nắng và cái cách anh đút tay vào túi quần khi nói chuyện khiến tim cô rạo rực.
Sam dựa người vào khung cửa và khoanh tay trước ngực bàn về một số điểm của công trình Little Blue River, công trình đang tiến triển thuận lợi. Những cây táo trong vườn quả giờ đây đang khoe những quả chín đỏ, đã hết muỗi, những con chim cánh đỏ đã bay về phương nam, ôi Sam, Sam, em vẫn yêu anh, anh tiếp tục bàn công việc như thể giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì. Sam, Sam cao quý, em muốn chạm vào anh, muốn ôm anh, muốn lại là một phần cuộc sống của anh. Đã đến lúc phải đưa ra những quyết định quan trọng về thiết bị, anh nói, trong khi đó trong Lee trào lên nỗi khát khao!!!14390_10.htm!!! Đã xem 16592 lần.

casau: sưu tầm
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 6 năm 2013

Truyện Hứa yêu Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 1; nhắm mắt nghe niềm xúc động ngọt ngào mà những lời anh nói mang đến cho trái tim cô. Những sợi tóc của anh khẽ cọ trên da bụng cô, và cô cúi xuống nâng khuôn mặt anh lên.
- Ôi Sam, lần đầu tiên em đã rất sợ không dám để anh nhìn thấy những vết sẹo này. Sợ anh không thích và....và em muốn em hoàn hảo khi mà em không thể, nhưng tình yêu là thế mà, người ta luôn muốn trở nên hoàn hảo với người mình yêu.
Anh ngả đầu ra sau một chút để nhìn lên cô.
- Cherokee - Ánh mắt anh tràn đầy niềm vui và anh nói - Anh sẽ không thay đổi bất cứ điều gì ở em, em biết không? - Anh vuốt ve cô trong khi vẫn nhìn cô đắm đuối.
Và bỗng cô nhận ra rằng cô biết điều đó, biết rõ như biết rằng cô yêu người đàn ông nồng ấm phức tạp này. Cô luồn tay giữa những sợi tóc bên thái dương của anh, ôm đầu anh, cảm nhận anh, cảm nhận giây phút hạnh phúc của hai người.
- Em biết. - Cuối cùng cô khẽ nói, rồi cô cúi xuống hôn lên môi anh, lúc đầu rất nhẹ, nhưng rồi mỗi lúc một cuồng nhiệt khao khát hơn. Anh đứng dậy nhấc cô lên trong tay anh. Chân cô không chạm đất và áo quần trên người cô rơi xuống sàn.
- Sam, Sam... Để em xuống. - Cô nói cảm thấy nghẹt thở nôn nóng và khao khát hơn.
- Không bao giờ - Anh mỉm cười đáp, rồi sau đó cô tụt xuống cởi nút áo sơ mi của anh, và anh giúp cô gỡ nó ra qua vai anh, cô cởi đồ cho anh như đêm nào.
Đột nhiên cô thấy anh đứng bất động và cô dừng tay lại. Cô nhìn lên và nhận ra anh đang cúi xuống mỉm cười. Thật không thể tin được là sau những gì họ đã trải qua với nhau cô lại cảm sự thấy ngượng ngùng này, như thể đây là lần đầu tiên của cô vậy. Tay anh buông xuống hai bên, và khuôn mặt anh ngời lên vẻ hạnh phúc và sự mong đợi.
- Hãy là của anh - Anh dịu dàng nói. Cô hé môi người cô run lên. Rồi cô chấp nhận lời mời của anh. - Cherokee, Cherokee... - Anh gọi tên cô.
Đầu cô ngả ra sau, nhắm mắt lại cô với tay tìm một thứ gì đó để bám lấy và cô bấu chặt những ngón tay vào chiếc gối trong khi anh nhìn đôi mi run rẩy vì sung sướng của cô. Tên anh thoát ra từ cổ họng cô, khi họ tận hưởng khoái lạc tột đỉnh mà trước đây họ từng được nếm trải, rồi cả hai cùng thở ra mãn nguyện. Một cái hôn được đặt lên trán cô, sức nặng trên người cô đựơc giải tòa và anh để cô gối đầu lên cánh tay anh, và dịu dàng vuốt tóc cô.
- Cheorkee? - Một lát sau anh cất tiếng thì thầm..
- Vâng.
Cô áp một bên mặt lên khuôn ngực ấm áp của anh.
- Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện chứ?
- Câu trả lời là đồng ý.
- Đồng ý... gì cơ? - Anh hỏi vẻ ngạc nhiên.
- Câu trả lời là đồng ý, cô nhìn vào mắt anh, đồng ý em sẽ lấy anh, đồng ý, đồng ý, đồng ý.
Cô khẽ hôn lên ngực anh.
- Anh đã hỏi em đâu, và như mọi khi anh đùa.
- Anh đã hỏi.
- Ồ, anh vừa hỏi sao?
Cô ôm ghì lấy anh, để đầu cô dưới cằm anh.
- Em có biết suốt sáu tuần qua, anh nghĩ gì không? - Giọng anh trầm tư - Anh nghĩ anh đã thật ngốc khi đề nghị em lấy anh vào đêm đó. Anh thật chẳng biết chọn đúng lúc, bây giờ thì anh biết rồi, đêm đó em đang buồn và đáng lẽ khi đó anh không nên đưa vấn đề đó ra, anh đang nghĩ... Anh luồn những ngón tay trong tóc cô, như thể luồn tay trong cát vậy. Anh đã nghĩ là đáng ra anh phải cho em một thời gian để lấy lại thăng bằng sau khi em gặp lại các con, và chồng cũ của em.
- Anh đã làm em rất sợ, Sam ạ. - Cô nhắm mắt lại - Với em chưa có khoảng thời gian nào tệ hơn sáu tuần qua, anh thật... thật vô tình trước sự đau khổ của em.
- Vô tình ư? - Anh kêu lên, xoay người để nhìn vào mắt cô - Em, anh đã chết dần chết mòn chờ đợi em đến với anh để nói với anh rằng em đã đổi ý.
- Anh đã như vậy ư? - Cô mở mắt to ngạc nhiên.
- Anh đâu có xử sự như thể anh đang chết dần chết mòn, anh đối xử với em cứ như em là một trong những người đàn ông làm việc cho anh ấy.
- Như một số họ ư? - Anh cười - Ôi, Cherokee, không phải vậy đâu. Anh đâu có muốn ở chung nhà, đâu muốn gắn bó cả đời anh với một trong bọn họ... lại còn chung giường nữa.
Cô mỉm cười cảm thấy kiêu hãnh trước những gì anh nói.
Rồi cô trở nên nghiêm túc, nhìn anh lo lắng hỏi.
- Sam, anh thật sự không ngại chút nào sao?
- Không, không chút nào kể từ sau kỳ nghỉ cuối tuần đầu tiên với em anh nhận ra chúng ta có biết bao điều có thể chia sẻ cùng nhau. - Anh hôn lên trán cô.
- Nhưng... - Cô nhìn sâu vào mắt anh, hy vọng anh không hiểu sai những điều cô sắp nói - Em có nhiều điều phải lo sợ lắm Sam ạ, xin hãy hiểu cho em.
- Anh biết Cherokee, giờ thì anh biết.
- Ít nhất hãy cho em chút thời gian trước khi chúng ta bắt đầu một gia đình, được không anh?
Anh chồng khuỷu tay ngẩng lên.
- Em muốn thế phải không? Cherokee? Có có nghĩ đến chuyện con cái đấy chứ?
- Có Sam ạ, em thú nhận là em có nghĩ tới - Cô bĩu môi làm bộ kiêu kỳ - Không phải ngay đâu, đừng có mơ. Phải để em có thời gian quen với ý nghĩ đó đã.
Anh cười rạng rỡ rồi phát ra một tiếng hú vui mừng như người da đỏ thường làm và nằm xuống bên cạnh cô, nhìn l&c mặt vào cánh tay để mặc cho nỗi đau lấn át cô. Cô khóc nhiều đến nỗi cô tức thở và và cô cảm thấy đầu gối mình rã rời đến mức không thể đứng nổi nữa. Cô cố lê đến bên bàn và ngồi phịch xuống ghế, gục đầu xuống tay khóc cho đến khi cô nghĩ cô đã cạn nước mắt. “Mẹ đâu?” P. Fwing đến bên chân cô, khẽ dụi người vào chân cô khiến cô cảm thấy càng nhớ các con cô hơn. Cô cần tìm một cái khăn nhưng trong bếp không có cái nào cả, vì thế cô phải lê lên gác tìm một cái để lau mắt. Cô vừa lau mặt vừa dựa vào cửa phòng ngủ và cảm thấy lòn tan nát trước cảnh hai chiếc giường nhỏ trốn trơn. Cô gục đầu trên méo cửa khóc cho đến khi ngực và họng cô đau rát. Mẹ yêu con Ted, mẹ yêu con Matthew. Cảm giác đau khổ của cô dường như kéo dài vô tận. Cô cứ khóc mãi cho tới lúc đầu cô căng lên như sắp vỡ tung ra và cô phải tìm vào phòng tắm để lấy hai viên aspirin. Nhưng khi cô nhìn thấy khuôn mặt thảm hại của mình trong gương, nước mắt từ đôi mắt sưng húp của cô lại trào ra và cô nghĩ nếu bây giờ cô không nghe tiếng người nào nữa cô sẽ chết mất.
Khi cô nghe thấy giọng nói của anh, cô giữ bình tĩnh, nhưng rồi cô không thể kiềm chế được và cô nói chẳng nên lời.
- Ss...S...am?
Một thoáng im lặng trôi đi, rồi cô nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Sam.
- Lee, em đấy à?
- S...Sam... - Cô không thể nói được từ nào khác.
- Ôi, S...Sam... Em... cần anh. - Một tiếng nức nở bật lên.
- Lee, em ốm à?
- Không... không.... không... em đau khổ quá. Làm ơn.... Hãy... đến.
- Em đang ở đâu?
- Ở... nhà - Cô nấc lên nghẹn ngào.
- Anh đến ngay đây.
Anh đã gác máy, còn cô vẫn giữ chặt ống nghe điện thoại trong tay.
- Làm ơn... nhanh lên S...am.
Cô ngồi gục đầu trên bàn cho tới mười phút sau Sam tới, lao vào qua cửa. Anh dừng lại ở giữa hành lang gọi thảng thốt.
- Lee, em ở đâu? - Anh nhìn thấy cô lao ra khỏi ghế. Họ gặp nhau giữa hành lang. Cô lao vào lòng anh khóc nức nở.
- Sa...am. Ôi, Sam... hãy ôm em.
Anh vòng đôi tay ấm áp của mình ôm lấy cô.
- Lee, có chuyện gì xảy ra vậy? Em không sao chứ?
Cô nghẹn ngào không thể trả lời anh. Anh nhắm mắt lại, áp một bên má lên tóc cô trong khi những giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống ngực áo sơ mi và rơi xuống cổ anh. Người cô rung lên theo từng tiếng nấc và anh siết chặt cánh tay quanh cô đợi cô bình tĩnh lại.
- Sam... Sam... - Cô nức nở.
Chưa boa giờ cô có cảm giác cần anh như thế. Khuôn ngực rắn chắc, vóng tay ấm áp là nơi chú ẩn an toàn quen thuộc của cô. Mùi cơ thể anh, dáng đứng vững chắc nhưng một tảng đá của anh, thân hình cao lớn của anh đang che chở cho cô. Cô bỗng quên hết những đau khổ họ gây cho nhau. Cô quên hết những nỗi đau riêng của đời cô. Những trở ngại bỗng tan biến khi cô tìm thấy sức mạnh của anh, và anh đã tự nguyện trao nó cho cô.
- Anh đây. - Anh dỗ dành cô, xoa đầu cô để biết anh ở đó bảo vệ an ủi cô - Nói cho anh biết đi.
- Các con trai em... Các con em... - Cô nghẹn ngào giãi bày tâm can bằng những từ đơn giản trong khi anh vẫn đứng ôm cô làm một chỗ dữa vững vàng cho cuộc đời cô.
- Bọn trẻ đã ở đây ư?
Cô chỉ có thể gật đầu bên ngực anh.
- Và bây giờ chúng đi rồi sao?
Cô lại gật đầu và cô ngẩng lên.
- Anh biết từ bao giờ?
- Gần như ngay từ đầu.
Anh đưa những ngón tay lau những giọt nước mắt lăn trên má cô.
Cô nhìn anh qua nước mắt, cảm thấy tim mình tràn ngập tình yêu dành cho anh.
- Ôi, Sam! Em sợ không dám nói với anh. - Cô gục đầu vào ngực anh.
- Tại sao? - Giọng anh nghe nặng nề và cô cảm thấy nó chất chứa nỗi đau mà cô gây ra cho anh và cô tự hứa với mình cô sẽ đền bù cho anh. - Em không thể tin anh sao?
Những giọt nước mắt lại trào ra khóe mi cô và cô ôm ghì anh vào mình:
- Em rất sợ những gì anh nghĩ... về em.
Đôi bờ vai cô run lên cho dù cô thấy nhẹ nhõm bởi cuối cùng anh cũng đã biết sự thật.
- Lee, đừng khóc nữa em. Lại đây nào - Anh vòng tay qua vai cô dẫn cô đi về phía cầu thang. Anh ngồi xuống bậc thứ ba và để cô ngồi giữa hai gối anh ở bậc dưới, rồi kéo lưng cô sát lại mình. Đôi cánh tay anh vòng qua ngực cô, ôm chặt lấy cô và anh khẽ để cằm lên đầu cô - Nào hãy nói cho anh biết tất cả.
- Em đã muốn kể với anh tất cã và
Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương Kết