Thở một hơi dài, Hà Phát nắm tay Khả Nhu bóp nhẹ, ấp úng: - Anh, anh không được sự ủng hộ của cha mẹ. Hai người đã làm dữ với anh và đã tự kiếm cho anh một cô gái khác rồi... Anh.. Anh không biết phải làm sao bây giờ.. Mẹ anh và có cả cô gái mà mẹ anh chọn cùng nhau... đưa anh ra đây để gặp em đó... Khả Nhu sững sờ nhìn Hà Phát. Vẻ rụt rè ngượng ngập của Hà Phát báo cho nàng biết có điều gì sẽ xảy đến. Linh cảm cũng mách báo sẽ có điều chẳng lành rồi. Khả Nhu bật hẳn người khỏi ghế, ôm lấy ngực lùi lại. "Mẹ anh và cô gái mà mẹ anh đã chọn. Họ cùng anh đến đây để làm gì? Để làm gì vậy? Còn anh thì sao hở Hà Phát và còn em nữa? trong lòng của anh, anh đang nghĩ gì vậy?". Cảm giác sợ sệt xâm chiếm càng lúc càng mãnh liệt. Toàn thân của Khả Như cứ rung rẩy liên tục. Cố chịu đựng, Khả Nhu thốt lời: - Những người đó... cùng anh ra đây... để làm gì? - Mẹ anh bắt buộc anh phải ra gặp em.. - Rồi sao nữa? - Bình tĩnh đã Khả Nhu. Em hãy thông cảm cho anh, anh sẽ nói rõ cho em biết mà. Khả Nhu nhắm mắt đau đớn. Nàng tì mạnh hai cánh tay lên mặt bàn đau khổ: - Có lẽ... em đã hiểu ra rồi. Anh trở lại là để chia tay với em... Có phải không? Hà Phát đứng như trời trồng không dám nhìn thẳng Khả Nhu dù một lần, như bị đoán trúng tim đen, Hà Phát lúng túng phân trần: - Khả Nhu à, em hãy nghĩ xem: với cuộc sống khổ cực như thế này, chúng ta... không chịu mãi đựơc đâu. Nhìn em tần tảo anh không chịu nổi. Anh lại không có nghề nghiệp làm sao bảo bọc cho em. Chi bằng... anh đưa em trở về... Có lẽ cha mẹ của em cũng đã đau khổ vì mất em nhiều lắm rồi đó. Khả Nhu nhìn thẳng vào mắt Hà Phát. Tia nhìn sắc lạnh như hai lưỡi dao bén ngọt đáng sợ. Nàng mỉm cười đau đớn rồi phá lên cười thật to như ngây dại. Nước mắt chảy ràn rụa, Khả Nhu phẩn uất thét lên: - Đồ giả dối! Anh là một người giả dối! Hà Phát! Lúc này tôi không còn tin lời nói của anh nữa. Đã quá rõ rồi! Anh muốn "quất ngựa truy phong" mà không đủ can đảm để thú nhận trước mặt tôi chứ gì? Đến bây giờ tôi mới rõ anh vừa không chung thủy vừa là một kẻ hám lợi hèn nhát. Tôi linh cảm sẽ có ngày này, quả thật không sai. Ngày tháng trôi qua với những ngày khổ cực đã làm cho anh lộ rõ chân tướng. Anh thật là đồ sở khanh, là một tên đểu cáng! Khả Nhu giận dữ gào lên rồi bụm mặt khóc nức nở. Hà Phát quăng điếu thuốc đang cháy dở xuống đất rồi lấy giầy nghiền lên một cách tức tối. Xoa nhẹ hai tay vào nhau, Hà Phát cắn chặt răng rít lên một cách đểu giả: - Hám lợi, sở khanh hay thằng đểu cáng gì cũng được. Em thích chửi thì cứ chửi, nhưng phải hiểu một điều... là tôi không chịu nổi cuộc sống khó nhọc này nữa... Tôi đành lòng ra đi thôi. Mong rằng sau khi nguôi giận em sẽ tự trở về nhà mình. Đây là số tiền mà mẹ tôi trao cho em để đền bù... Phát mở bóp lấy xấp tiền được bọc kỹ bằng một lớp giấy để lên bàn. Khả Nhu buông thỏng hai tay nhìn sững Hà Phát, rồi quay nhìn số tiền đền bù của mẹ Phát mà cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, Khả Nhu muốn chỉ thẳng vào mặt Hà Phát và hét thẳng vào hai người đàn bà nào đó trên xe rằng: "Chia tay với một con người lưu manh như Hà Phát thì không có gì đáng buồn... Nhưng mà... tôi không cho phép các người xúc phạm đến tôi. Nghe rõ chưa? Hãy cất những đồng tiền dơ bẩn của các người đi!". Nghĩ thế, Nhu run rẩy chụp lấy xấp tiền rồi dùng hết sức lực ném vào người Hà Phát: - Tiền của mẹ con các người... hãy mang về mà tiêu xài đi. Tôi không cần đền bù cũng không cần thương hại. Tôi chỉ tiếc rằng tôi đã lầm anh một cách chua xót. Hà Phát! Mãi mãi và mãi mãi tôi sẽ không quên mối hận này. Tôi căm thù anh, luôn luôn nguyền rủa anh. Cút! Cút đi! Cút mau ra khỏi nơi này đi! Đồ khốn nạn. Hà Phát bậm môi chộp lấy chiếc giỏ nhỏ định chạy ra cửa nhưng đã bị Khả Nhu chận đường. Trở mặt như trở bàn tay, Hà Phát vênh váo: - Tôi muốn nói chuyện đàng hoàng, nghiêm chỉnh với em, em không chịu, cứ la hét chửi mắng cho thỏa dạ. Xong rồi em định làm gì nữa đây? Khả Nhu sấn tới làm cho Hà Phát lùi lại: - Làm gì à? Đối với những kẻ như anh tôi không có gì để làm. Chỉ yêu cầu anh nhặt hết những đồng tiền đó rồi mới được quay ra. Phát nhìn tiền vương vãi trên đất rồi cúi xuống nhặt hết cho vào giỏ. Xong xuôi, Hà Phát ngẩng nhìn Khả Nhu: - Đã sạch sẽ rồi, đi được chưa vậy? Lòng Khả Nhu quặn thắt. Nàng quay phắt vào trong thét to: - Đi đi! Vài giây trôi qua... khi không còn nghe tiếng giầy của Hà Phát nữa, Khả Nhu mới từ từ quay lại. Căn nhà trở lại vắng lặng làm cho Khả Nhu hốt hoảng. Quỵ xuống nền gạch, Khả Nhu đưa hai tay quấn ngang hai bờ vai như cố tìm lại sự ấm áp trong cơn bão lòng. Nước mắt tuôn rơi, Khả Nhu nấc lên tức tưởi, nghẹn ngào. "Đã đi rồi sao? Đi thật rồi sao? Tại sao lại có thể bỏ đi một cách nhẫn tâm như vậy được? Hà Phát! Anh đã nói những gì anh có còn nhớ không? Anh đã hứa với em những gì, chẳng lẽ anh quên rồi sao? Anh trốn chạy cuộc sống khốn khó, hay là anh nhu nhược không có can đảm vượt qua hàng rào cản trở của cha mẹ anh. Đến rồi đi. Không một chút luyến tiếc - Không một chút nhớ nhung, xót xa hay đau lòng à? Anh thế nào hở Hà Phát - Còn em, em đang như chết đi từng giây phút đây. Tình yêu vẫn còn trong em, tất cả những gì với anh vẫn còn trong em. Em làm sao có thể một ngày một bữa mà quên mất được. Em đã từng nói với anh, muốn có đựơc hạnh phúc phải tự mình tìm kiếm trong một cuộc đấu tranh lâu dài, vậy mà em có thể buông trôi anh một cách dễ dàng như vậy. Để anh vuột mất trong tay em mà lại không hề có ý đấu tranh để gìn giữ". Một tia lửa bốc lên trong mắt Khả Nhu, nàng lẩm nhẩm: - Phải giữ anh ấy lại, phải giữ lấy tình yêu dù có phải tranh dành với hai người đàn bà kia. Khả Nhu đứng lên lau thật nhanh nước mắt, vuốt áo quần bớt xốc xếch hơn rồi lao thẳng ra ngoài. Bên ngoài chiếc xe chở hà Phát đang quay đầu lại. Đường xá vẫn đông. Khả Nhu cố hết sức gào lên: - Hà Phát... Hà Phát! Tiếng của nàng vang lên nhưng rồi tan loãng mau chóng. - Hà phát.. Hà Phát! Giờ phút này Khả Nhu cảm thấy đôi chân của mình thật là chậm chạp. Chiếc xe của Phát đã trở đầu chuẩn bị vọt đi! Khả Nhu lao thẳng qua đường. Chỉ còn cách xe Hà Phát một quãng không xa, Khả Nhu gào lên muốn khan cổ: - Phát ơi! Hà Phát! Trên xe có vài cái đầu quay ngó lại. Họ không những không thương tâm mà còn lạnh lùng quay mặt đi. Chiếc xe rú ga lao thẳng. Khả Nhu tiếp tục chạy theo, tiếp tục gào lên. Chiếc xe càng lúc càng xa. Khả Nhu tuông rơi nước mắt nhưng không dừng lại. Nàng chạy như điên trên dường phố. Xe cộ dập dìu. Những chiếc xe vút qua vút lại làm cho Khả Nhu hoa cả mắt. Nàng đuổi lả đuối lả, sức lực cạn kiệt. Trong giây phút nông nổi, Khả Nhu nảy sinh ý định quyên sinh, vì khi lịm tắt niềm tin, Khả Nhu thấy rằng cuộc đời nàng không còn ý nghĩa để sống nữa. Trước mắt, một chiếc xe du lịch đang lao đến với một tốc độ không chậm, Khả Nhu nhắm mắt rẽ ngang qua, phóng mình lao thẳng vào đầu xe. Chiếc xe rít mạnh chồm tới đụng mạnh vào Khả Nhu, hất nàng bay ngược lên trên đầu xe, va mạnh vào tấm kính. Cùng lúc đó, chiếc xe lại đâm mạnh vào một chiếc xe khác phía trước, vì người lái xe đã mất bình tĩnh. Cả con đường tắt nghẽn lại. Trên đầu xe, Khả Nhu nằm đó, toàn thân mềm nhũn, gương mặt nàng bê bết máu.... Một cảnh tượng làm khiếp đảm những người đi đường.Khả Nhu lập tức được đưa vào bệnh vịên cứu cấp còn người đàn ông - đúng hơn là "nạn nhân" của nàng thì bị cầm giữ để điều tra tai nạn. Sau khi xác minh một cách chính xác do Khả Nhu tự ý lao vào đầu xe để tự sát, người ta mới hoàn tất hồ sơ thả "nạn nhân" đáng thương ra và yêu cầu anh ta có trách nhiệm chăm sóc thuốc men cho Khả nhu tử tế cho đến khi nàng bình phục. Chàng thanh niên này tuổi ngoài ba mươi tên là Thiếu Sơn. Chàng có một gương mặt không thể liệt vào những chàng trai đẹp, nhưng bù lại chàng có một vóc dáng cao ráo, cộng với đức tính hiền hậu, độ lượng hiếm thấy. Thiếu Sơn không cho rằng việc Khả Nhu lao vào xe chàng tự sát đến phải bị cầm cố suốt ba tuần lễ là xui xẻo mà có ý phiền trách Khả Nhu. Suốt mấy tuần oan uổng ấy, chàng chỉ lo cho mẹ anh, sợ bà quá xúc động mà lâm bệnh thì lúc ấy chàng chắc chắn sẽ đau khổ nhiều mà không biết giải bày cùng ai. Gia cảnh của chàng rất đơn chiếc, chỉ vỏn vẹn có hai mẹ con chàng và hai người giúp việc, ngoài ra không còn ai nữa. Điều thứ hai mà Thiếu Sơn lo nghĩ chính là tính mạng cô gái đã gieo họa cho chàng. Lúc ẵm nàng trên đường vào bệnh viện, dù bê bết máu đỏ trên mặt nhưng Thiếu Sơn vẫn trông thấy nàng thật đẹp. Một cô gái đẹp đẽ như vậy tại sao đến nông nổi phải tự sát? Có biết bao câu hỏi xoay quanh khả Nhu mà Thiếu Sơn không sao tìm được câu trả lời. Mãi đến hôm nay Thiếu Sơn mới được tự do và phải gánh thêm "trọng trách" nữa nhưng chắc chắn một điều là, trong những ngày sắp tới Thiếu Sơn sẽ giải đáp được thắc mắc của mình.