- Cậu Hai! Cô Thi Cẩm tìm cậu.
Phi Cường nhăn nhó:
- Trời ơi! Người mình không muốn gặp lại gặp hoài như thế này.
- Gì mà nhăn nhó thế tổng giám đốc? Bô phu nhân bỏ quên ngài à?
Phi Cường sửa lại tư thế ngồi:
- Em tìm anh có việc gì?
Thi Cẩm nghiêng đầu:
- Bộ có việc, mới tìm anh sao? Phi cường! em nhớ anh lắm.
- Đừng ăn nói lung tung, vợ sắp cưới anh mà nghe được thì không hay đâu.
- Hừ! Đừng đem vợ sắp cưới của anh ra hù em. Em biết chuyện của hai người rồi.
Phi Cường nhướng mày:
- Thì sao?
- Đủ cho biết em vẫn còn cơ hội.
- Không đời nào. Dù anh và Sơn Du không thành sự thật, em vẫn không có cơ hội chen chân vào đâu.
- Tại sao? Anh biết là em yêu anh mà.
- Tình yêu không thể ở một hướng.
Thi Cẩm mím môi:
- Anh không yêu em. Vậy sao lúc trước anh tốt với em?
- Thi Cẩm! em nên suy nghĩ một chút đi. Họ tốt với mình chưa chắc là tình yêu. Họ tốt vì tình bạn cũng nên.
- Anh...
- Nếu em muốn tình bạn của chúng ta vẫn tốt đẹp thì em đừng bao giờ nói những chuyện đó trước mặt anh.
- Phi Cường!
- Em hiểu anh rồi chứ?
Thi Cẩm cố nuốt nỗi đau trong lòng, cô không thể thua cuộc như thế được.
Có phải có Phi Cường, bởi từ trước tới giờ, những gì cô muốn là được. Không ai có thể từ chối cô, không ai có thể từ chối Thi Cẩm này. Để có Phi Cường ở bên cô, cô bất chấp mọi thủ đoạn.
Thi Cẩm nhìn Phi Cường, nhỏ nhẹ:
- Chuyến đi chơi ngày mai, em có vé không?
- Nếu em muốn.
- Vậy hãy chừa cho em một ghế đi. Em muốn làm bạn với tất cả mọi người trong chuyến đi ngày mai.
Phi Cường mỉm cười:
- Tốt. Em sẽ thấy họ vô cùng dễ thương.
Thi Cẩm sầm mặt:
- Với anh thì họ vô cùng dễ thương rồi. Nhưng em sẽ cố gắng.
Điện thoại reo vang.
- Xin lỗi, anh nghe điện thoại.
Phi Cường nhấc ống nghe:
- Alô.
- Anh Cường à! chị Hai em vừa nhận được một bó hoa có buộc nơ đen nữa.
- Em có biết mặt người gởi không?
- Nghe tiếng chuông cổng, em chạy ra, chỉ thấy bó hoa thôi.
- Hiện giờ chị Hai thế nào rồi?
- Chị Hai chỉ im lặng, không nói gì hết.
- Được rồi, anh qua liền.
Phi Cường gác máy, hấp tấp đứng dậy.
- Anh có chuyện phải đi, không tiễn em nghe.
Thi Cẩm tức giận nhìn theo:
- Các người hãy chờ đi.
...
Nghe tiếng chuông cổng, Sơn Du ôm đầu như hoảng loạn.
- Nó đến nữa kìa.
Sơn Tuệ Ôm chị:
- Chị Hai! Để em ra mở cổng, hổng chừng anh Cường tới đó.
- Không.
- Ờ ờ, không mở thì không mở.
Sơn Tuệ than thở:
- Tại sao giờ này chị Tâm đi chợ chưa về nữa?
Chuông cổng cứ bị nhấn hoài. Sơn Tuệ nhìn chị:
- Hay là để em gọi điện thoại cầm tay cho anh Phi Cường. Nếu đúng anh ấy là em sẽ mở cổng nghe.
Đôi mắt Sơn Du như thất thần. Sợ quá, Sơn Tuệ như muốn khóc:
- Chị Hai!
Sơn Du gật đàu:
- Ừ.
Sơn Tuệ chụp mày điện thoại:
- Alô.
- Sơn Tuệ! Sao em không ra mở cổng cho anh?
- Chị Hai rất sợ. Để em dỗ chị ấy rồi ra mở cổng cho anh.
- Nhanh lên nghe.
- Vâng.
Sơn Tuệ gác máy, cô nắm tay chị:
- Là Phi Cường. Em ra mở cổng cho anh ấy.
- Ừ.
Sơn Tuệ cắm đấu cắm cổ chạy ra:
- Anh Cường! Chị Hai làm em sợ lắm.
Phi Cường lái xe vào sân. Bước xuống xe, anh chạy chứ không đi.
Vào đến phòng khách, thấy Sơn Du hai tay ôm lấy đầu gục xuống, anh nhào đến gọi:
- Sơn Du! anh Cường đây.
Sơn Du la lên:
- Đừng, đừng đến gần tôi.
- Sơn Du! Em bình tĩnh lại đi. Anh là Phi Cường nè.
Cô lẩm bẩm:
- Phi Cường, Phi Cường.
- Ừ, phải rồi.
Sơn Du òa khóc. Phi Cường ôm cô vào lòng, dỗ dành:
- Đừng sợ, Sơn Du! Đã có anh ở đây.
Cô lè nhè:
- Đừng bỏ em một mình nghe Phi Cường.
- Ừ. Anh ở đây với em.
Nước mắt Sơn Du ướt vai áo Phi Cưởng, lòng anh cảm thấy xót xa.
Nhìn bó hoa để trên bàn. Phi Cường mím chặt môi:
- Nếu anh biết được người nào làm việc này, anh sẽ không tha thứ đâu.
Tiếng khóc của Sơn Du nhỏ dần. Phi Cường hỏi Sơn Tuệ:
- Chị Hai em như thế này bao lâu rồi?
- Chỉ mới sáng nay thôi. Hôm qua bạn chị tới, chị vẫn còn đùa giỡn.
- Coi em kìa, có gì đâu phải khóc.
- Tại anh không thấy đó thôi, lúc nãy chị Hai vừa khóc vừa la hét làm em sợ chết được.
- Ừ. Hai bác và chị Tâm đâu?
- Ba mẹ em đi Nha Trang, còn chị Tâm đi chợ chưa về.
Sơn Tuệ bắt lỗi:
- Sao hôm nay anh lại gọi hai bác? Chuyện lạ nha.
Phi Cường lúng túng:
- Ờ, anh không cố ý.
Đẩy nhẹ Sơn Du ra, Phi Cường lau nước mắt cho cô.
- Tất cả không có gì cả.
- Nhưng Phi Cường à! Hắn ta cứ đứng sau lưng em, cười với em. kìa, hắn kìa.
Sơn Du lại ôm Phi Cường khóc nấc, anh lắc đầu:
- Không xong rồi.
Anh móc túi lấy điện thoại di động:
- Alô. Đông Triều! Mày đến nhà Sơn Du ngay đi.
- Chuyện gì đây? Bà xã mày có chuyện à?
- Đừng nói nhiều nữa. Mày còn nhớ nhà chứ?
- Nhớ.
- Mang theo dung cụ khám bệnh đấy.
- Nghe rồi, thằng qui?.
Phi Cưởng tắt máy, anh quay sang Sơn Tuệ:
- Chỉ phòng của chị Hai đi. Anh đưa chị Hai lên phòng, còn em ở lại chờ mở cổng cho Đông Triều bạn anh.
- Dạ.
Phi Cường bế Sơn Du lên phòng, anh cố gắng dỗ dành, không để cho cô bé khóc nhiều vì sợ ảnh hưởng đến thần kinh.
Sơn Du không chịu nằm giường, cũng không chịu gì hết. Cô cứ ôm chặt Phi Cường, bắt anh phải ngồi chung với cô.
Phi Cường chợt nghĩ, lúc hoảng loạn con người làm gì không biết. Nhưng đến khi tỉnh lại sẽ không bao giờ chấp nhận trường hợp như thế này đâu.
Anh vòng tay ôm eo cô bé và ước ao đây không phải là một giấc mơ.
Tay trong tay, mặt kề mặt. Hạnh phúc của anh là đây, không ở đâu xa.
Phi Cường hôn nhẹ lên trán Sơn Du: (thằng cha này đúng là chờ "nước đục thả câu")
- Anh mãi mãi ở bên em.
Đông Triều đẩy cửa vào, anh chợt quay lưng lại:
- Không phải như vậy chứ?
Phi Cường khẽ nói:
- Thằng qui?! Mày làm trò gì thế?
- Mày tình quá, ai dám nhìn.
- Tình cái đầu của mày! Sơn Du quá sợ hãi nên mới vừa thiếp đi đó.
Đỡ cô bé xuống, Phi Cường chỉ:
- Khám cho cô bé giùm tao đi.
- OK.
Sau khi khám tổng quát, Đông Triều kết luận:
- Do có một sức ép nên tinh thần bà xã mày không được yên ổn thôi. Tao ngĩ chuyện đi Đà Lạt ngày mai này không nên hoãn lại.
- Nhưng sức khỏe cô ấy...
- Không có gì cả. Mày nên đưa Sơn Du đi chơi để tinh thần cô bé được ổn định. Còn mày để Sơn Du ở nhà không tốt lắm đâu. Thay đổi không khí là điều tốt cho con người mà. à, tao đã chích cho Sơn Du một mũi thuốc, sau khi thức dậy cô bé sẽ tỉnh táo hơn.
- Cám ơn mày.
- Có gì đâu. Đó là trách nhiệm của một bác sĩ như tao.
Cất dụng cụ vào túi, Đông Triều đạt tay lên vai bạn:
Đừng lo lắng. à, tao đang thắc mắc cái gì đã làm cho Sơn Du hoảng loạn như vậy?
Phi Cường kéo chăn đắp cho Sơn Du:
- Chúng ta xuống phòng khách đi.
*
- Chị Tâm nhắc chừng Sơn Tuệ giùm em nghe.
Sơn Tuệ phụng phịu:
- Chị làm như em còn nhỏ lắm vậy.
- Không nhỏ gì. Nhưng mà hay ham chơi.
Hồng Thắm xua tay:
- Thôi được rồi, đi chơi có một tuần lễ làm như đi cả năm vậy. Dặn dò đủ thứ chuyện, đúng là màu mè. Nếu mày không yên tâm thì ra ngoài ấy gọi điện thoại về.
Cô làm loa nói với tài xế:
- Chạy đi, bác tài ơi.
chị Tâm vẫy tay.
- Chúc mọi người đi chơi vui vẻ.
Anh Khoa loay hoay:
- Bây giờ xe chạy rồi, chúng ta làm gì giết thời gian để chờ đến Đà Lạt đây?
Mỹ Hạnh lên tiếng:
- Ngủ.
- Bà má Hai này lúc nào cũng gnủ với ăn.
- Chứ ông biểu tôi phải làm gì, khi ngồi trên xe như thế này?
Sơn Du đề nghị:
- Chơi trò chơi đi. Còn nếu không chơi trò chơi thì chia phe ra hát.
- Một ý kiến hay.
Anh Khoa gõ vào đầu Tuyết Nhật và Kim Quy:
- Hai bà này thức dậy đi. Bộ đêm hôm thức đi ăn trộm sao giờ này ngủ?
Tuyết Nhật cự nự:
- Ông mới là vô duyên đó. Ông chơi thì ông chơi đi, người ta ngủ liên quan gì đến ông.
- Ơ haỵ Trong khi ai cũng thức mà hai bà ngủ ư?
- Có sao đâu.
- Bà ngủ yên với tui không?
- Ông ngon phá thử coi.
Hồng Thắm can ngăn:
- Giờ này ngủ gì nữa, dậy chơi với mọi người đi Nhật, Quy.
Tuyết Nhật càu nhàu:
- Dậy thì dậy.
- Chúng ta bắt vài bài hát cho tỉnh nào. Anh Khoa lớn tiếng bắt đi.
- "Nối vòng tay lớn" nha.
"Rừng núi dang tay... hai... bạ Rừng núi dang tay nối lại biển xa, ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà. Mặt đất cheo leo tay ta vượt đèo từ quê nghèo lên phố lớn, biển xanh sông gấm nối liền một vòng tử sanh. Cờ nổi gió đêm vui mỗi ngày...
Thu Đông để ngón tay lên miệng ra dấu:
- Suỵt! Mình hát như vậy có ảnh hưởng những người lớn ngồi phía trước không? Tao thấy bà Thi Cẩm cau mày hoài.
Tuyết Nhật trề môi:
- Chịu đi chung thì không được phàn nàn gì cả, để tao nói cho.
Hồng Thắm khoát tay:
- Hỡi ba anh lớn nhất ơi! chúng em có làm phiền các anh không?
Đông Triều quay lại:
- Nếu Phi Cường và Sơn Du không thấy phiền thì tụi anh cũng vậy.
- Sơn Du thì duyệt rồi. Còn anh Cường?
Phi Cưởng mỉm cười:
- Anh hả? ý Sơn Du là ý anh. miễn các em vui là tụi anh vui rồi.
Mỹ Hạnh chúm chím môi:
- Chứ không phải sơn Du vui là anh vui sao?
Phi Cường phì cường:
- Em lém lắm nghe.
Anh Khoa vỗ tay:
- Thôi, chúng ta tiếp đi. Hồng Thắm bắt bài hát.
"Bốn phương trời... hai... bạ Bốn phương trời ta về đây chung vui, không phân chia giọng nói tiếng cười. Cùng nắm tay ta kết đoàn thân ái, trao cho nhau những gì thiết thạ một, hai, ba, bốn. Bốn phương trời ta về đây chung vui, không phân chia...
Một, hai, bạ Ba thương con vì con giống mẹ, mẹ thương con vì con giống bạ Cả nhà ta đều thương yêu nhau... Một, hai. Hai còn thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt đuôi, cha thằn lằn buồn hiu...
Hạ Hạ Ha.
Thi Cẩm cau có:
- Ồn ào quá đi.
Trường Giang nói nhỏ:
- Em đừng lấy đó làm phiền. Vì chúng ta đã qua cái tuổi ấy rồi. Tuổi trẻ lúc nào cũng vui nhộn là thế đấy.
- Nhưng em thấy nhức đầu lắm.
- Thì em nhắm mắt ngủ đi. Mọi chuyện như không có gì.
- Hừ! Nếu em biết trước như vầy, em không đi đâu.
- Thi Cẩm!
- Tiếng Anh Khoa ồn ào:
- Bây giờ chúng ta hát thi.
- Là sao?
Kim Quy ghé tay Anh Khoa:
- Có người phàn nàn rồi kìa.
- Không phải "chủ xị" là được.
Anh Khoa trở lại vấn đề cũ:
Như Sơn Du nói lúc nãy. Chúng ta chia phe ra. Ở đây, chúng ta có sáu người Khoa, Nhật, Quy một phe, còn Du, Đông, Thắm một phẹ Chúng ta hát bài hát có chữ "yêu". Nói trước không được trùng nhau, nếu phe nào không tìm ra chữ "yêu" thì thuạ Đồng ý không?
- Đồng ý.
- Ai làm trọng tài? Phải có trọng tài mới được, nếu không chế nhạc làm sao biết.
- OK. Để Khoa nói với anh Cường làm trọng tài cho.
- Ừ.
Anh Khoa chồm ra phía trước:
- Anh Cường ới ơi...
Phi Cường quay lại:
- Định nhờ anh việc gì phải không?
- Trúng phóc. Anh làm trọng tai cho tụi em nhé.
- Luật.
- Ai ăn gian xử thuạ Nhưng nói trước, anh không được thiên vị.
- Em tìm đúng người rồi. Bây giờ anh đặt nhóm Sơn Du là nhóm A, còn nhóm Khoa là nhóm B để dễ gọi.
- Sao cũng được.
Sơn Du la lên:
- ê! Còn Mỹ Hạnh nữa chi.
Hồng Thắm hất mặt:
- Nó ngủ rồi, đừng bận tâm tới nó nữa. Nhóm B hát trước đi.
"Chuyện tình yêu đôi ta ngày ấy đẹp như thơ, chuyện tình yêu đôi ta ngày ấy đẹp như mơ. (A)
Yêu cho biết bao đêm dài cho quen với nồng cay, yêu cho thấy bao lâu đài chỉ còn vài ân ái. (B)
Nếu anh nói anh vẫn chưa yêu thì anh đang dối mình, còn anh nói đã trót yêu em rồi thì thật ra anh đang dối em. (A)
Hồng Thắm thúc vào tay bạn:
- Sơn Du!
Tuyết Nhật đếm:
- Một, hai, ba...
"Cũng đành xin làm người hát rong, để nghe tình yêu lên tiếng, để cho trái tim bội bạc, không còn đến trong đêm hoa đăng. (B)
Hành trình tuổi 20 chúng ta vẫn còn nhớ, một đoạn đường chông gai hiến dâng cho ngày mai. Hành trình tuổi 20 qua núi cao sông dào, từ miền xa xôi về chung bài ca...
Thu Đông chọc ghẹo:
- Yêu đâu? Yêu đâu?
"Đi trong tình yêu đất nước đẹp tươi, đi trong tiếng ca... (A)
Đừng buồn anh hỡi khi đã lỡ yêu em rồi. Bận lòng chi nữa xin anh hãy quên em đi.
Cả bọn đề nghị.
- Hát hết bài này đi Sơn Du.
"Giây phút bên nhau anh sẽ quên mau, chỉ có em thôi giữ mãi bóng hình xưa.
Đời ai cũng có phút trót yêu dại khờ. Và em đã biết, biết anh sẽ chẳng yêu em đâu.
Em sẽ không quên giây phút bên nhau. Em đã trao anh, trao anh nụ hôn ấy...
...
Anh Khoa hét vào tai Mỹ Hạnh:
- "Má Hai" à! Dậy đi. Đến Đà Lạt rồi.
Mỹ Hạnh giật mình, khuôn mặt ngơ ngác làm cả bọn cười ầm lên.
Mỹ Hạnh mắc cỡ, cô đám Anh Khoa:
- Ông muốn tui điếc hay sao mà la lớn dữ vậy?
- Bà nhìn coi. Trong khi mọi người đùa giỡn với nhau, còn bà thì ngủ.
- Rồi có chết ông không?
Anh Khoa gãi đầu:
- à, chuyện đó thì không có. Nhưng khó coi vô cùng.
- Mặc kệ tui. Đúng là làm chuyện tào lao.
- Ừ, tui tào lao đó. Rồi sao?
Phi Cường giảng hòa:
- Thôi, tất cả chỉ là giỡn, đừng coi là quan trọng có được không?
- Anh có thấy...
Hồng Thắm kéo tay Mỹ Hạnh:
- Mày biết tính của Anh Khoa mà, nó đâu cố ý. Hai bên hạ hỏa giùm đi, nếu không sẽ thiêu đốt những người trong xe này hết đấy.
Kim Quy xởi lởi:
- Sơn Du đã làm xong bài thơ đối đáp rồi nè.
Tuyết Nhật hòa theo:
- Mọi người im lặng nghe Nhật đọc nè. Bài đầu là của Anh Khoa:
"Chẳng biết rằng hoa có chủ hay chưa,
Thấy hoa xinh đẹp dạ thắm ưa
Hoa ơi! Hương nhị còn đương đỗ,
Hãy vẻ yêu hoa sẽ hưởng thừa"
Cả bọn vỗ tay:
- Hay, phát hiện một nhân tài trong lá ủ.
Tuyết Nhật hắng giọng:
- Kế tiếp là bài thơ đáp lại của Sơn Du:
"Hoa không muốn nở nhụy không tàn,
Bởi vì ong bướm chỉ ghé sang.
Nên hoa chẳng nở làm chi nữa,
Thân cành làm chủ đủ hoa tươi "
- Tuyệt vời luôn. Anh Khoa - Sơn Du làm một cặp bài trùng được rồi.
Anh Khoa rùng mình:
- Mấy người muốn tui chết chắc? Anh Cường bự con hơn tui đấy.
Thu Đông vả vào miệng mình:
- Đông nói sai, Đông xin lỗi. Đông xin lỗi.
Hồng Thắm nắm tay bạn, đưa ra trước miệng Sơn Du:
- Xin cô cho biết, cô nghĩ gì khi đã xuất khẩu thành bài thơ vừa rồi? Có phải cô không có lòng tin đối người đàn ông?
Đông Triều chép miệng:
- Thời gian trôi qua, chúng ta không để ý. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình già.
Trường Giang nhướng mắt:
- Mày đang tiếc nuối tuổi xuân?
- Có thể vậy.
- Nhưng tao thấy Phi Cường có như chúng ta đâu.
- Bởi vì số phận Phi Cường tốt đẹp hơn tao với mày. Nó có vợ hứa hôn, sự nghiệp vững vàng và một gia đình hạnh phúc.
- Đông Triều! Tao nghe nói Sơn Du...
- Đó chỉ là lời đồn, thực chất của nó không phải như vậy.
Lại tiếng của Anh Khoa:
- Đến nơi mà chúng ta muốn đến rồi các bạn ơi.
Thi Cẩm càu nhàu:
- Thật sự không thể chịu nổi.
Phi Cường, Trường Giang, Đông Triều chỉ cười chứ không nói. Chuyến đi này, anh chỉ muốn hòa bình chứ không muốn chiến tranh. Hy vọng Thi Cẩm sẽ hòa nhập và cùng vui vẻ.
...
Sơn Du buông người xuống giường, cảm giác rũ sạch bụi đường và ngủ ngon trong nệm ấm chăn êm nó thoải mái làm sao. Cô uốn người lấy tay làm gối, mắt lim dim tận hưởng cảm giác dễ chịu. Trời Đà Lạt lạnh thấu xương, lại làm biếng xuống phố. Thôi thì đánh một giấc trước đã rồi tới đâu thì tới.
Thu Đông đẩy bạn:
- Tối nay tao ngủ chung với mày nghe Sơn Du?
- Ừ. Lạnh, ngủ càng đông càng ấm.
Cô nhìn quanh:
- Căn phòng này có tất cả là sáu giường. Giường thì rộng. Thôi, tối nay ba đứa dồn một giường đi.
- Còn dư một người.
- Ai?
- Thi Cẩm.
- Bộ không có giường cho cô ta ngủ sao?
Sơn Du kéo chăn chùm đầu:
- Thôi, không nói nhiều với mày nữa. Tao ngủ đây.
- ê, không được. Chờ mấy đứa tắm xong còn xuốn tầng trệt của khách sạn dùng cơm nữa.
- Đã nói buồn ngủ rồi cho vàng, tao cũng không tha thiết. Mày đừng làm phiền tao.
Nè, nè, không đi ngắm cảnh Đà Lạt sao?
- Thiếu gì thời gian.
Thu Đông chịu thua, nhìn bạn đi cào giấc ngủ. Cô sửa chăn ngay ngắn cho bạn.
- Có lẽ nó quá mệt.
Hồng Thắm từ trong phòng tắm bước ra:
- Mới đây mà đã ngủ rồi à? Gọi Sơn Du dậy cho nó ăn cơm.
Mỹ Hạnh cản lại:
- Nên để co Sơn Du ngủ đi. Giấc ngủ với nó cần thiết lắm. Hôm qua nó thức trắng đêm đó. Mày không thấy sao?
- Ừ, cũng được. Nhưng ai ở lại với Sơn Dủ Không thể bỏ nó một mình được. Chuyện mấy lá thư và bó hoa vẫn còn ám ảnh tao, huống chi là nó. Hy vọng chuyến đi này, tinh thần nó được hồi phục.
Mỹ Hạnh chép miệng:
- Chúng ta đừng nên suy đoán nữa. Có người ganh ghét muốn hại Sơn Du thôi. Chứ chẳng có tên tâm thần nào cả.
- Cũng có thể nói vậy. mọi vấn đề liên quan đều phải nghi ngờ.
Thu Đông gật đầu:
- Tao cũng nhĩ... nhưng tao cảm nhận được, cách hành văn trong những lá thư là của on gái.
Tuyết Nhật tiếp lời:
- Những lá thư trước thì tao không biết. Còn hai lá thư sau tao nghiên cứu nhiều lần rồi. Chắc chắn một trăm phần trăm là ngôn ngữ của con gái.
Hồng Thắm cau mày:
- Ai là kẻ muốn hại Sơn Dủ Và người nó kết oán là ai?
- Mày chờ đi rồi sẽ có câu trả lời. Không lâu đâu, chúng ta sẽ nhìn thấy bộ mặt thật của con nười đó. Không xa chúng ta lắm đâu.
Thu Đông quay nhìn Tuyết Nhật:
- Là mày phải không?
- Tao có bồ rồi nghe.
- Mỹ Hạnh, Kim Quy, Hồng Thắm. Phải rồi, chỉ mày chưa có bồ nên mày mới ganh tị với hạnh phúc của Sơn Du.
Hồng Thắm sấn tới:
- Nói nghe hơi lạ tai đó bạn. Cho nói lại lần nữa.
Anh Khoa ló đầu vào:
- Xong chưa mấy bà? Chậm quá vậy.
- Tất cả đã sẵn sàng.
- Sao còn chưa đi?
Mỹ Hạnh gõ cửa phòng tắm:
- Nhanh lên Quy ơi.
- Ra liền.
Hồng Thắm hối thúc:
- Xuống dưới đi, đừng để anh Cường phải chờ. Tao ở lại với Sơn Du được rồi. Ai có đi dạo thỉ nhớ mang áo lạnh theo nghe.
Hết phần 10...
- Cậu Hai! Cô Thi Cẩm tìm cậu.
Phi Cường nhăn nhó:
- Trời ơi! Người mình không muốn gặp lại gặp hoài như thế này.
- Gì mà nhăn nhó thế tổng giám đốc? Bô phu nhân bỏ quên ngài à?
Phi Cường sửa lại tư thế ngồi:
- Em tìm anh có việc gì?
Thi Cẩm nghiêng đầu:
- Bộ có việc, mới tìm anh sao? Phi cường! em nhớ anh lắm.
- Đừng ăn nói lung tung, vợ sắp cưới anh mà nghe được thì không hay đâu.
- Hừ! Đừng đem vợ sắp cưới của anh ra hù em. Em biết chuyện của hai người rồi.
Phi Cường nhướng mày:
- Thì sao?
- Đủ cho biết em vẫn còn cơ hội.
- Không đời nào. Dù anh và Sơn Du không thành sự thật, em vẫn không có cơ hội chen chân vào đâu.
- Tại sao? Anh biết là em yêu anh mà.
- Tình yêu không thể ở một hướng.
Thi Cẩm mím môi:
- Anh không yêu em. Vậy sao lúc trước anh tốt với em?
- Thi Cẩm! em nên suy nghĩ một chút đi. Họ tốt với mình chưa chắc là tình yêu. Họ tốt vì tình bạn cũng nên.
- Anh...
- Nếu em muốn tình bạn của chúng ta vẫn tốt đẹp thì em đừng bao giờ nói những chuyện đó trước mặt anh.
- Phi Cường!
- Em hiểu anh rồi chứ?
Thi Cẩm cố nuốt nỗi đau trong lòng, cô không thể thua cuộc như thế được.
Có phải có Phi Cường, bởi từ trước tới giờ, những gì cô muốn là được. Không ai có thể từ chối cô, không ai có thể từ chối Thi Cẩm này. Để có Phi Cường ở bên cô, cô bất chấp mọi thủ đoạn.
Thi Cẩm nhìn Phi Cường, nhỏ nhẹ:
- Chuyến đi chơi ngày mai, em có vé không?
- Nếu em muốn.
- Vậy hãy chừa cho em một ghế đi. Em muốn làm bạn với tất cả mọi người trong chuyến đi ngày mai.
Phi Cường mỉm cười:
- Tốt. Em sẽ thấy họ vô cùng dễ thương.
Thi Cẩm sầm mặt:
- Với anh thì họ vô cùng dễ thương rồi. Nhưng em sẽ cố gắng.
Điện thoại reo vang.
- Xin lỗi, anh nghe điện thoại.
Phi Cường nhấc ống nghe:
- Alô.
- Anh Cường à! chị Hai em vừa nhận được một bó hoa có buộc nơ đen nữa.
- Em có biết mặt người gởi không?
- Nghe tiếng chuông cổng, em chạy ra, chỉ thấy bó hoa thôi.
- Hiện giờ chị Hai thế nào rồi?
- Chị Hai chỉ im lặng, không nói gì hết.
- Được rồi, anh qua liền.
Phi Cường gác máy, hấp tấp đứng dậy.
- Anh có chuyện phải đi, không tiễn em nghe.
Thi Cẩm tức giận nhìn theo:
- Các người hãy chờ đi.
...
Nghe tiếng chuông cổng, Sơn Du ôm đầu như hoảng loạn.
- Nó đến nữa kìa.
Sơn Tuệ Ôm chị:
- Chị Hai! Để em ra mở cổng, hổng chừng anh Cường tới đó.
- Không.
- Ờ ờ, không mở thì không mở.
Sơn Tuệ than thở:
- Tại sao giờ này chị Tâm đi chợ chưa về nữa?
Chuông cổng cứ bị nhấn hoài. Sơn Tuệ nhìn chị:
- Hay là để em gọi điện thoại cầm tay cho anh Phi Cường. Nếu đúng anh ấy là em sẽ mở cổng nghe.
Đôi mắt Sơn Du như thất thần. Sợ quá, Sơn Tuệ như muốn khóc:
- Chị Hai!
Sơn Du gật đàu:
- Ừ.
Sơn Tuệ chụp mày điện thoại:
- Alô.
- Sơn Tuệ! Sao em không ra mở cổng cho anh?
- Chị Hai rất sợ. Để em dỗ chị ấy rồi ra mở cổng cho anh.
- Nhanh lên nghe.
- Vâng.
Sơn Tuệ gác máy, cô nắm tay chị:
- Là Phi Cường. Em ra mở cổng cho anh ấy.
- Ừ.
Sơn Tuệ cắm đấu cắm cổ chạy ra:
- Anh Cường! Chị Hai làm em sợ lắm.
Phi Cường lái xe vào sân. Bước xuống xe, anh chạy chứ không đi.
Vào đến phòng khách, thấy Sơn Du hai tay ôm lấy đầu gục xuống, anh nhào đến gọi:
- Sơn Du! anh Cường đây.
Sơn Du la lên:
- Đừng, đừng đến gần tôi.
- Sơn Du! Em bình tĩnh lại đi. Anh là Phi Cường nè.
Cô lẩm bẩm:
- Phi Cường, Phi Cường.
- Ừ, phải rồi.
Sơn Du òa khóc. Phi Cường ôm cô vào lòng, dỗ dành:
- Đừng sợ, Sơn Du! Đã có anh ở đây.
Cô lè nhè:
- Đừng bỏ em một mình nghe Phi Cường.
- Ừ. Anh ở đây với em.
Nước mắt Sơn Du ướt vai áo Phi Cưởng, lòng anh cảm thấy xót xa.
Nhìn bó hoa để trên bàn. Phi Cường mím chặt môi:
- Nếu anh biết được người nào làm việc này, anh sẽ không tha thứ đâu.
Tiếng khóc của Sơn Du nhỏ dần. Phi Cường hỏi Sơn Tuệ:
- Chị Hai em như thế này bao lâu rồi?
- Chỉ mới sáng nay thôi. Hôm qua bạn chị tới, chị vẫn còn đùa giỡn.
- Coi em kìa, có gì đâu phải khóc.
- Tại anh không thấy đó thôi, lúc nãy chị Hai vừa khóc vừa la hét làm em sợ chết được.
- Ừ. Hai bác và chị Tâm đâu?
- Ba mẹ em đi Nha Trang, còn chị Tâm đi chợ chưa về.
Sơn Tuệ bắt lỗi:
- Sao hôm nay anh lại gọi hai bác? Chuyện lạ nha.
Phi Cường lúng túng:
- Ờ, anh không cố ý.
Đẩy nhẹ Sơn Du ra, Phi Cường lau nước mắt cho cô.
- Tất cả không có gì cả.
- Nhưng Phi Cường à! Hắn ta cứ đứng sau lưng em, cười với em. kìa, hắn kìa.
Sơn Du lại ôm Phi Cường khóc nấc, anh lắc đầu:
- Không xong rồi.
Anh móc túi lấy điện thoại di động:
- Alô. Đông Triều! Mày đến nhà Sơn Du ngay đi.
- Chuyện gì đây? Bà xã mày có chuyện à?
- Đừng nói nhiều nữa. Mày còn nhớ nhà chứ?
- Nhớ.
- Mang theo dung cụ khám bệnh đấy.
- Nghe rồi, thằng qui?.
Phi Cưởng tắt máy, anh quay sang Sơn Tuệ:
- Chỉ phòng của chị Hai đi. Anh đưa chị Hai lên phòng, còn em ở lại chờ mở cổng cho Đông Triều bạn anh.
- Dạ.
Phi Cường bế Sơn Du lên phòng, anh cố gắng dỗ dành, không để cho cô bé khóc nhiều vì sợ ảnh hưởng đến thần kinh.
Sơn Du không chịu nằm giường, cũng không chịu gì hết. Cô cứ ôm chặt Phi Cường, bắt anh phải ngồi chung với cô.
Phi Cường chợt nghĩ, lúc hoảng loạn con người làm gì không biết. Nhưng đến khi tỉnh lại sẽ không bao giờ chấp nhận trường hợp như thế này đâu.
Anh vòng tay ôm eo cô bé và ước ao đây không phải là một giấc mơ.
Tay trong tay, mặt kề mặt. Hạnh phúc của anh là đây, không ở đâu xa.
Phi Cường hôn nhẹ lên trán Sơn Du: (thằng cha này đúng là chờ "nước đục thả câu")
- Anh mãi mãi ở bên em.
Đông Triều đẩy cửa vào, anh chợt quay lưng lại:
- Không phải như vậy chứ?
Phi Cường khẽ nói:
- Thằng qui?! Mày làm trò gì thế?
- Mày tình quá, ai dám nhìn.
- Tình cái đầu của mày! Sơn Du quá sợ hãi nên mới vừa thiếp đi đó.
Đỡ cô bé xuống, Phi Cường chỉ:
- Khám cho cô bé giùm tao đi.
- OK.
Sau khi khám tổng quát, Đông Triều kết luận:
- Do có một sức ép nên tinh thần bà xã mày không được yên ổn thôi. Tao ngĩ chuyện đi Đà Lạt ngày mai này không nên hoãn lại.
- Nhưng sức khỏe cô ấy...
- Không có gì cả. Mày nên đưa Sơn Du đi chơi để tinh thần cô bé được ổn định. Còn mày để Sơn Du ở nhà không tốt lắm đâu. Thay đổi không khí là điều tốt cho con người mà. à, tao đã chích cho Sơn Du một mũi thuốc, sau khi thức dậy cô bé sẽ tỉnh táo hơn.
- Cám ơn mày.
- Có gì đâu. Đó là trách nhiệm của một bác sĩ như tao.
Cất dụng cụ vào túi, Đông Triều đạt tay lên vai bạn:
Đừng lo lắng. à, tao đang thắc mắc cái gì đã làm cho Sơn Du hoảng loạn như vậy?
Phi Cường kéo chăn đắp cho Sơn Du:
- Chúng ta xuống phòng khách đi.
*
- Chị Tâm nhắc chừng Sơn Tuệ giùm em nghe.
Sơn Tuệ phụng phịu:
- Chị làm như em còn nhỏ lắm vậy.
- Không nhỏ gì. Nhưng mà hay ham chơi.
Hồng Thắm xua tay:
- Thôi được rồi, đi chơi có một tuần lễ làm như đi cả năm vậy. Dặn dò đủ thứ chuyện, đúng là màu mè. Nếu mày không yên tâm thì ra ngoài ấy gọi điện thoại về.
Cô làm loa nói với tài xế:
- Chạy đi, bác tài ơi.
chị Tâm vẫy tay.
- Chúc mọi người đi chơi vui vẻ.
Anh Khoa loay hoay:
- Bây giờ xe chạy rồi, chúng ta làm gì giết thời gian để chờ đến Đà Lạt đây?
Mỹ Hạnh lên tiếng:
- Ngủ.
- Bà má Hai này lúc nào cũng gnủ với ăn.
- Chứ ông biểu tôi phải làm gì, khi ngồi trên xe như thế này?
Sơn Du đề nghị:
- Chơi trò chơi đi. Còn nếu không chơi trò chơi thì chia phe ra hát.
- Một ý kiến hay.
Anh Khoa gõ vào đầu Tuyết Nhật và Kim Quy:
- Hai bà này thức dậy đi. Bộ đêm hôm thức đi ăn trộm sao giờ này ngủ?
Tuyết Nhật cự nự:
- Ông mới là vô duyên đó. Ông chơi thì ông chơi đi, người ta ngủ liên quan gì đến ông.
- Ơ haỵ Trong khi ai cũng thức mà hai bà ngủ ư?
- Có sao đâu.
- Bà ngủ yên với tui không?
- Ông ngon phá thử coi.
Hồng Thắm can ngăn:
- Giờ này ngủ gì nữa, dậy chơi với mọi người đi Nhật, Quy.
Tuyết Nhật càu nhàu:
- Dậy thì dậy.
- Chúng ta bắt vài bài hát cho tỉnh nào. Anh Khoa lớn tiếng bắt đi.
- "Nối vòng tay lớn" nha.
"Rừng núi dang tay... hai... bạ Rừng núi dang tay nối lại biển xa, ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà. Mặt đất cheo leo tay ta vượt đèo từ quê nghèo lên phố lớn, biển xanh sông gấm nối liền một vòng tử sanh. Cờ nổi gió đêm vui mỗi ngày...
Thu Đông để ngón tay lên miệng ra dấu:
- Suỵt! Mình hát như vậy có ảnh hưởng những người lớn ngồi phía trước không? Tao thấy bà Thi Cẩm cau mày hoài.
Tuyết Nhật trề môi:
- Chịu đi chung thì không được phàn nàn gì cả, để tao nói cho.
Hồng Thắm khoát tay:
- Hỡi ba anh lớn nhất ơi! chúng em có làm phiền các anh không?
Đông Triều quay lại:
- Nếu Phi Cường và Sơn Du không thấy phiền thì tụi anh cũng vậy.
- Sơn Du thì duyệt rồi. Còn anh Cường?
Phi Cưởng mỉm cười:
- Anh hả? ý Sơn Du là ý anh. miễn các em vui là tụi anh vui rồi.
Mỹ Hạnh chúm chím môi:
- Chứ không phải sơn Du vui là anh vui sao?
Phi Cường phì cường:
- Em lém lắm nghe.
Anh Khoa vỗ tay:
- Thôi, chúng ta tiếp đi. Hồng Thắm bắt bài hát.
"Bốn phương trời... hai... bạ Bốn phương trời ta về đây chung vui, không phân chia giọng nói tiếng cười. Cùng nắm tay ta kết đoàn thân ái, trao cho nhau những gì thiết thạ một, hai, ba, bốn. Bốn phương trời ta về đây chung vui, không phân chia...
Một, hai, bạ Ba thương con vì con giống mẹ, mẹ thương con vì con giống bạ Cả nhà ta đều thương yêu nhau... Một, hai. Hai còn thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt đuôi, cha thằn lằn buồn hiu...
Hạ Hạ Ha.
Thi Cẩm cau có:
- Ồn ào quá đi.
Trường Giang nói nhỏ:
- Em đừng lấy đó làm phiền. Vì chúng ta đã qua cái tuổi ấy rồi. Tuổi trẻ lúc nào cũng vui nhộn là thế đấy.
- Nhưng em thấy nhức đầu lắm.
- Thì em nhắm mắt ngủ đi. Mọi chuyện như không có gì.
- Hừ! Nếu em biết trước như vầy, em không đi đâu.
- Thi Cẩm!
- Tiếng Anh Khoa ồn ào:
- Bây giờ chúng ta hát thi.
- Là sao?
Kim Quy ghé tay Anh Khoa:
- Có người phàn nàn rồi kìa.
- Không phải "chủ xị" là được.
Anh Khoa trở lại vấn đề cũ:
Như Sơn Du nói lúc nãy. Chúng ta chia phe ra. Ở đây, chúng ta có sáu người Khoa, Nhật, Quy một phe, còn Du, Đông, Thắm một phẹ Chúng ta hát bài hát có chữ "yêu". Nói trước không được trùng nhau, nếu phe nào không tìm ra chữ "yêu" thì thuạ Đồng ý không?
- Đồng ý.
- Ai làm trọng tài? Phải có trọng tài mới được, nếu không chế nhạc làm sao biết.
- OK. Để Khoa nói với anh Cường làm trọng tài cho.
- Ừ.
Anh Khoa chồm ra phía trước:
- Anh Cường ới ơi...
Phi Cường quay lại:
- Định nhờ anh việc gì phải không?
- Trúng phóc. Anh làm trọng tai cho tụi em nhé.
- Luật.
- Ai ăn gian xử thuạ Nhưng nói trước, anh không được thiên vị.
- Em tìm đúng người rồi. Bây giờ anh đặt nhóm Sơn Du là nhóm A, còn nhóm Khoa là nhóm B để dễ gọi.
- Sao cũng được.
Sơn Du la lên:
- ê! Còn Mỹ Hạnh nữa chi.
Hồng Thắm hất mặt:
- Nó ngủ rồi, đừng bận tâm tới nó nữa. Nhóm B hát trước đi.
"Chuyện tình yêu đôi ta ngày ấy đẹp như thơ, chuyện tình yêu đôi ta ngày ấy đẹp như mơ. (A)
Yêu cho biết bao đêm dài cho quen với nồng cay, yêu cho thấy bao lâu đài chỉ còn vài ân ái. (B)
Nếu anh nói anh vẫn chưa yêu thì anh đang dối mình, còn anh nói đã trót yêu em rồi thì thật ra anh đang dối em. (A)
Hồng Thắm thúc vào tay bạn:
- Sơn Du!
Tuyết Nhật đếm:
- Một, hai, ba...
"Cũng đành xin làm người hát rong, để nghe tình yêu lên tiếng, để cho trái tim bội bạc, không còn đến trong đêm hoa đăng. (B)
Hành trình tuổi 20 chúng ta vẫn còn nhớ, một đoạn đường chông gai hiến dâng cho ngày mai. Hành trình tuổi 20 qua núi cao sông dào, từ miền xa xôi về chung bài ca...
Thu Đông chọc ghẹo:
- Yêu đâu? Yêu đâu?
"Đi trong tình yêu đất nước đẹp tươi, đi trong tiếng ca... (A)
Đừng buồn anh hỡi khi đã lỡ yêu em rồi. Bận lòng chi nữa xin anh hãy quên em đi.
Cả bọn đề nghị.
- Hát hết bài này đi Sơn Du.
"Giây phút bên nhau anh sẽ quên mau, chỉ có em thôi giữ mãi bóng hình xưa.
Đời ai cũng có phút trót yêu dại khờ. Và em đã biết, biết anh sẽ chẳng yêu em đâu.
Em sẽ không quên giây phút bên nhau. Em đã trao anh, trao anh nụ hôn ấy...
...
Anh Khoa hét vào tai Mỹ Hạnh:
- "Má Hai" à! Dậy đi. Đến Đà Lạt rồi.
Mỹ Hạnh giật mình, khuôn mặt ngơ ngác làm cả bọn cười ầm lên.
Mỹ Hạnh mắc cỡ, cô đám Anh Khoa:
- Ông muốn tui điếc hay sao mà la lớn dữ vậy?
- Bà nhìn coi. Trong khi mọi người đùa giỡn với nhau, còn bà thì ngủ.
- Rồi có chết ông không?
Anh Khoa gãi đầu:
- à, chuyện đó thì không có. Nhưng khó coi vô cùng.
- Mặc kệ tui. Đúng là làm chuyện tào lao.
- Ừ, tui tào lao đó. Rồi sao?
Phi Cường giảng hòa:
- Thôi, tất cả chỉ là giỡn, đừng coi là quan trọng có được không?
- Anh có thấy...
Hồng Thắm kéo tay Mỹ Hạnh:
- Mày biết tính của Anh Khoa mà, nó đâu cố ý. Hai bên hạ hỏa giùm đi, nếu không sẽ thiêu đốt những người trong xe này hết đấy.
Kim Quy xởi lởi:
- Sơn Du đã làm xong bài thơ đối đáp rồi nè.
Tuyết Nhật hòa theo:
- Mọi người im lặng nghe Nhật đọc nè. Bài đầu là của Anh Khoa:
"Chẳng biết rằng hoa có chủ hay chưa,
Thấy hoa xinh đẹp dạ thắm ưa
Hoa ơi! Hương nhị còn đương đỗ,
Hãy vẻ yêu hoa sẽ hưởng thừa"
Cả bọn vỗ tay:
- Hay, phát hiện một nhân tài trong lá ủ.
Tuyết Nhật hắng giọng:
- Kế tiếp là bài thơ đáp lại của Sơn Du:
"Hoa không muốn nở nhụy không tàn,
Bởi vì ong bướm chỉ ghé sang.
Nên hoa chẳng nở làm chi nữa,
Thân cành làm chủ đủ hoa tươi "
- Tuyệt vời luôn. Anh Khoa - Sơn Du làm một cặp bài trùng được rồi.
Anh Khoa rùng mình:
- Mấy người muốn tui chết chắc? Anh Cường bự con hơn tui đấy.
Thu Đông vả vào miệng mình:
- Đông nói sai, Đông xin lỗi. Đông xin lỗi.
Hồng Thắm nắm tay bạn, đưa ra trước miệng Sơn Du:
- Xin cô cho biết, cô nghĩ gì khi đã xuất khẩu thành bài thơ vừa rồi? Có phải cô không có lòng tin đối người đàn ông?
Đông Triều chép miệng:
- Thời gian trôi qua, chúng ta không để ý. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình già.
Trường Giang nhướng mắt:
- Mày đang tiếc nuối tuổi xuân?
- Có thể vậy.
- Nhưng tao thấy Phi Cường có như chúng ta đâu.
- Bởi vì số phận Phi Cường tốt đẹp hơn tao với mày. Nó có vợ hứa hôn, sự nghiệp vững vàng và một gia đình hạnh phúc.
- Đông Triều! Tao nghe nói Sơn Du...
- Đó chỉ là lời đồn, thực chất của nó không phải như vậy.
Lại tiếng của Anh Khoa:
- Đến nơi mà chúng ta muốn đến rồi các bạn ơi.
Thi Cẩm càu nhàu:
- Thật sự không thể chịu nổi.
Phi Cường, Trường Giang, Đông Triều chỉ cười chứ không nói. Chuyến đi này, anh chỉ muốn hòa bình chứ không muốn chiến tranh. Hy vọng Thi Cẩm sẽ hòa nhập và cùng vui vẻ.
...
Sơn Du buông người xuống giường, cảm giác rũ sạch bụi đường và ngủ ngon trong nệm ấm chăn êm nó thoải mái làm sao. Cô uốn người lấy tay làm gối, mắt lim dim tận hưởng cảm giác dễ chịu. Trời Đà Lạt lạnh thấu xương, lại làm biếng xuống phố. Thôi thì đánh một giấc trước đã rồi tới đâu thì tới.
Thu Đông đẩy bạn:
- Tối nay tao ngủ chung với mày nghe Sơn Du?
- Ừ. Lạnh, ngủ càng đông càng ấm.
Cô nhìn quanh:
- Căn phòng này có tất cả là sáu giường. Giường thì rộng. Thôi, tối nay ba đứa dồn một giường đi.
- Còn dư một người.
- Ai?
- Thi Cẩm.
- Bộ không có giường cho cô ta ngủ sao?
Sơn Du kéo chăn chùm đầu:
- Thôi, không nói nhiều với mày nữa. Tao ngủ đây.
- ê, không được. Chờ mấy đứa tắm xong còn xuốn tầng trệt của khách sạn dùng cơm nữa.
- Đã nói buồn ngủ rồi cho vàng, tao cũng không tha thiết. Mày đừng làm phiền tao.
Nè, nè, không đi ngắm cảnh Đà Lạt sao?
- Thiếu gì thời gian.
Thu Đông chịu thua, nhìn bạn đi cào giấc ngủ. Cô sửa chăn ngay ngắn cho bạn.
- Có lẽ nó quá mệt.
Hồng Thắm từ trong phòng tắm bước ra:
- Mới đây mà đã ngủ rồi à? Gọi Sơn Du dậy cho nó ăn cơm.
Mỹ Hạnh cản lại:
- Nên để co Sơn Du ngủ đi. Giấc ngủ với nó cần thiết lắm. Hôm qua nó thức trắng đêm đó. Mày không thấy sao?
- Ừ, cũng được. Nhưng ai ở lại với Sơn Dủ Không thể bỏ nó một mình được. Chuyện mấy lá thư và bó hoa vẫn còn ám ảnh tao, huống chi là nó. Hy vọng chuyến đi này, tinh thần nó được hồi phục.
Mỹ Hạnh chép miệng:
- Chúng ta đừng nên suy đoán nữa. Có người ganh ghét muốn hại Sơn Du thôi. Chứ chẳng có tên tâm thần nào cả.
- Cũng có thể nói vậy. mọi vấn đề liên quan đều phải nghi ngờ.
Thu Đông gật đầu:
- Tao cũng nhĩ... nhưng tao cảm nhận được, cách hành văn trong những lá thư là của on gái.
Tuyết Nhật tiếp lời:
- Những lá thư trước thì tao không biết. Còn hai lá thư sau tao nghiên cứu nhiều lần rồi. Chắc chắn một trăm phần trăm là ngôn ngữ của con gái.
Hồng Thắm cau mày:
- Ai là kẻ muốn hại Sơn Dủ Và người nó kết oán là ai?
- Mày chờ đi rồi sẽ có câu trả lời. Không lâu đâu, chúng ta sẽ nhìn thấy bộ mặt thật của con nười đó. Không xa chúng ta lắm đâu.
Thu Đông quay nhìn Tuyết Nhật:
- Là mày phải không?
- Tao có bồ rồi nghe.
- Mỹ Hạnh, Kim Quy, Hồng Thắm. Phải rồi, chỉ mày chưa có bồ nên mày mới ganh tị với hạnh phúc của Sơn Du.
Hồng Thắm sấn tới:
- Nói nghe hơi lạ tai đó bạn. Cho nói lại lần nữa.
Anh Khoa ló đầu vào:
- Xong chưa mấy bà? Chậm quá vậy.
- Tất cả đã sẵn sàng.
- Sao còn chưa đi?
Mỹ Hạnh gõ cửa phòng tắm:
- Nhanh lên Quy ơi.
- Ra liền.
Hồng Thắm hối thúc:
- Xuống dưới đi, đừng để anh Cường phải chờ. Tao ở lại với Sơn Du được rồi. Ai có đi dạo thỉ nhớ mang áo lạnh theo nghe.