Bà Hai Lý nói với bà Linh: − Dầu sao tôi cũng cám ơn cô đã khuyên hết lời để Cung My chịu gọi tôi 1 tiếng mẹ. Bà Linh trầm tư: − Con bé bướng và nhiều tự ái lắm. Chỉ mong chị không làm nó mặc cảm với Bích Hồng. Bà Lý nhỏ nhẹ: − Tôi biết. Tự ái cao là tính giống anh Đức. Con bé giống cha vẫn tốt hơn là giống tôi. Nói thật, tôi cảm thấy thanh thản và an tâm trước khi phải gần đất xa trời. Bà Linh nhăn mặt: − Chị lại vậy nữa rồi. Cung My khệ nệ bưng khay đựng 2 ly nước cam ra, giọng tíu tít: − Mời 2 mẹ dùng nước cam. Bà Lý mỉm cười: − Con không cho Bảo uống à? Nghiêng nghiêng đầu nhìn ra sân, My lè lưỡi: − Ông tướng ấy đâu có khoái uống nước cam. Bởi vậy con cho ổng chết khát là vừa rồi. Bưng ly lên uống 1 ngụm, bà Hai Lý nói: − Bảo là chàng trai tốt lại có khả năng. Mẹ rất an tâm khi biết nó rất yêu con. Sau này 2 đứa chắc chắn sẽ hạnh phúc. Đứng dậy, My phụng phịu: − Ảnh hay ăn hiếp con lắm! Nên con chẳng biết hạnh phúc của tụi con sẽ có mùi vị gì. Nhìn 2 bà mẹ 1 cái, Cung My cười rồi chạy tuốt ra sân. Cuối cùng cô cũng đã gọi bà Lý là mẹ. Cô không thể nào làm người cố chấp, bảo thủ như thời gian qua cô đã làm. Bảo hay nói với cô: "Máu bao giờ cũng chảy về tim". Thoạt đầu cô không nghe lời anh, lời dì Hằng và cả lời mẹ Linh. Cô khổ sở, vất vả vì cố chấp, ích kỷ, tự cao của chính mình. Đôi lúc cô cáu gắt, giận dỗi cả với Bảo vì anh hay dọa, ngày nào đó cô sẽ hối hận vì sự chấp nhất nhỏ nhặt ấy. Nghĩ tới lúc phải mở miệng gọi bà Lý bằng mẹ, Cung My thấy làm sao ấy. Nhưng thực tế cũng không đến nỗi như cô tưởng. Cô vốn đa cảm nên khi mẹ và dì Hằng dẫn cô để gặp bà Lý, cô đã rơm rớm nước mắt và tiếng "Mẹ" bật ra hết sức dễ dàng. Lòng cô cũng cảm thấy nhẹ hẳn đi dù hiện tại cô chưa thể yêu thương bà Lý như dì Hằng hay mẹ Linh. Nhưng sự căm ghét và khinh bỉ đã vơi đi rất nhiều. Đúng là muốn được yên vui, mãi mãi hãy tha thứ. Bước tới ngồi kế Bảo trên xích đu, My hỏi: − Anh đang nghĩ gì thế? Bảo vòng tay ôm cô: − Nghĩ tới em, sao không ở trong ấy với 2 má? Cung My thành thật: − Có 1 lúc 2 người em không biết phải xử sự thế nào nữa. Chỉ sợ không khôn khéo sẽ bị... không má này cũng má kia trách. Bảo cười: − Em cứ xử sự bằng lòng chân thành của mình. − Nếu thế bà...a mẹ Lý sẽ buồn vì với bả.... em vẫn còn ngượng lắm. − Cô ấy thừa nhạy cảm để biết điều đó! Em lo gì cơ chứ! Cung My ngã đầu vào vai anh: − Làm người nhiều lúc khó ghê! Em nghĩ muốn bình thường quan hệ mẹ con chắc phải tốn nhiều thời gian lắm! − Anh lại không nghĩ thế! Tình mẫu tử vốn thiêng liêng. Dần dần rồi em sẽ quen, sẽ thương cô Hai Lý bằng cả trái tim mình. Cung My nói khẽ: − Em cũng mong được thế! Bảo tủm tỉm: − Anh tin chắc là được vì trước đây em cũng trốn tránh và từ chối tình yêu của anh, nhưng sao đó thì yêu 1 cách điên cuồng. My đỏ mặt vì từ điên cuồng được Bảo cố ý kéo dài ra đầy tinh nghịch. Đúng là cô đã yêu 1 cách cuồng nhiệt. Nhỏ Ly tài lanh cho rằng những mối tình như vậy mới đời đời không phai. My chợt nhớ tới ba Tuấn... mối tình của ông và bà Mẫn Quyên có phải là đang cuồng nhiệt không? Sao xa cách bao nhiêu năm họ vẫn không quên nhau? Sống với má Linh, ba Tuấn như cái xác vô hồn, ông mặc cảm việc ba Đức gởi tiền về cho má Linh mở shop thời trang nên dứt khoát sống kham khổ, chả thèm rờ tới những đồ vật không do ông sắm. Chưa bao giờ chịu rời cái xe đạp cũ kỹ của mình để chạy chiếc Dream hay chiếc Chaly. Hồi đó chị em cô vẫn cười cho rằng... ba lập dị. Nhưng bây giờ cô đã hiểu. Ông ghét vợ, ghét anh vợ, và ghét My chỉ vì trái tim và tâm trí ông luôn hướng về người tình thuở nào. Ông đau khổ nên lúc nào cũng cau có, gay gắt với những người ông ghét. Bây giờ sống với bà Mẫn Quyên, ông đã lột xác thành 1 người khác. Hôm trước theo Bảo đến thăm bà Mẫn Quyên. My đã gặp lại 1 ba Tuấn trẻ trung, sôi nổi, yêu đời mà suốt bao năm cùng sống dưới 1 mái nhà, cô chưa bao giờ nhìn thấy. Bảo đã ví von thì thầm vào tai My: − Có tình yêu, đời người ta lúc nào cũng là mùa xuân. Lúc ấy nhớ tới mẹ Linh của mình. Mẹ Linh không còn tình yêu nên bà hay buồn. Cũng may mà có dì Hằng nhỏ to tâm sự. 2 bà dạo này thường hay đi chùa thấp hương. Mẹ Linh bảo đi chùa nghe kinh kệ, lòng người ta bớt sân si, tâm hồn sẽ được thanh thản hơn. Chắc nhờ thế bà mới khuyên My tới gặp mẹ Hai Lý và bà đã quên hết những oán hờn ngày xưa. Mẹ Linh đang thuyết phục ba Đức trở về Việt Nam để hội ngộ với mẹ Lý, để gặp mặt con gái Cung My. Cô cũng mong ngày đó rồi sẽ tới mau! Siết nhẹ Cung My, Bảo hỏi: − Anh nói không đúng sao mà thừ người ra vậy? My cười bẽn lẽn: − Anh nói đúng! − Vậy phải thưởng mới được! My đẩy Bảo ra giọng lém lỉnh: − Có những 2 má đang nhìn mình đó! Tỉnh bơ, Bảo nâng cầm cô lên: − Thì đã sao! Ba bên bốn phía đều đã chấp nhận cho anh yêu em. Chẳng lẽ thấy tụi mình mi nhau, 2 má chạy ra cản lại? Cung My phụng phịu: − Lúc nào anh cũng đùa được! Nhìn vào đôi mắt trong veo của My, Bảo nói: − Nhưng lúc này anh xin nói thật. Anh muốn được mãi là 1 phần của thế giới quanh em. Muốn được chia sẽ những buồn vui, lo lắng với em từ bây giờ cho đến hết cuộc đời. Em nghĩ sao? Cung My chớp mắt: − Em đã trả lời anh rồi kia mà! Bảo vòi vĩnh như trẻ con: − Anh muốn nghe em nói thêm lần nữa kia! My không vi trả lời, cô nhìn qua song cửa, nơi có 2 bà mẹ đang trò chuyện với nhau. Cô chợt nghĩ đến Khuê Tâm, tới ba Tuấn, ba Đức, tới những chuyện tình cô được nghe rồi liên hệ tới mình. Tình yêu của My đơn sơ, chân thật như tấm lòng của cô vậy. Dịu dàng nhìn Bảo, cô khe khẽ nói: − Anh không những là 1 phần của thế giới quanh em, mà còn là 1 điểm tựa vững chắc nhất của đời em. Hết