Chương 11

    
ăn phòng đóng kín mít. Bên trong tối đen và hoàn toàn im lặng. Muỗi bay loạn xạ, chạm vào mặt anh, Phan tìm công tắc điện. Khi ánh sáng òa ra anh thấy Ngọc nằm úp mặt trên nền gạch bông, tóc rũ rượi, mắt nhắm nghiền. Một con gián rụt rè bò đến cạnh bàn tay Ngọc, leo lên ngón út. Phan ngồi xuống áp mặt vào lưng Ngọc, anh nghe mùi rượu xông nồng nặc. Phan bế Ngọc lên giường. Ngọc mở mắt ra một chút rồi nhắm lại, cánh tay rời khỏi cổ anh, rớt xuống giường. Phan lấy khăn ướt lau mồ hôi trên cổ trên lưng Ngọc. Tóc chị bê bết, dính lại từng mảng. Anh hôn lên vầng trán nhớp nhúa của Ngọc.
–Tại sao vậy? Em làm gì vậy?
Cái nhìn của Ngọc lờ đờ, thất thần. Cái nhìn đẫm nước mắt:
–Anh đến đây làm gì?
–Em không hiểu gì cả. Mấy hôm nay bao nhiêu là biến động xảy đến cho anh. Bích lên tăng-xông phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Suốt mấy hôm liền anh không ăn ngủ thậm chí không có thì giờ đánh răng nữa. Anh rất mệt.
Ngọc kéo dưới gầm giường ra một chai rượu còn chừng một phần tư. Phan giằng lấy. Ngọc giữ chặt, quyết liệt.
–Tôi muốn uống thêm để ngủ. Bây giờ tôi rất muốn nằm một mình. Anh hãy cút đi, nhanh lên. Trời sắp mưa rồi đấy.
Phan ôm Ngọc vào lòng, vuốt ve, dỗ dành năn nỉ.
–Anh xin lỗi em. Anh không muốn bỏ em nằm một mình trong tình trạng thế này. Anh thương em lắm.
Ngọc nhắm mắt lại, quay lưng về phía anh.
–Không sao đâu, Ngọc nói, em ở một mình đã quen rồi. Anh đi đi kẻo trời mưa đấy.
–Anh có mang áo mưa. Ðể anh nấu cháo cho em nhé. Em uống gần hết chai rượu của anh rồi.
Ngọc nói:
–Ðừng nấu cháo. Em không muốn ăn gì cả. Em mệt lắm, chỉ muốn ngủ. Anh cứ đi đi. Em sẽ ngủ. Ðể đèn sáng cho em đỡ sợ.
Phan đắp mền lên ngực Ngọc, hôn rất lâu lên trán chị rồi khoác áo mưa ra đi. Anh đi như kẻ mất hồn. Chiếc PC cọc cạch của anh chạy lủi thủi dưới cơn mưa bay. Con đường đất trơn trợt lù mù ánh điện, những tàn cây thấp bị gió thổi tạt đi như những mảng đen nhấp nhô, nổi trôi trên sóng. Cái ao cá rộng mịt mù hơi nước hắt lên thứ ánh sáng âm u của bầu trời sũng nước xám xịt. Gió thổi chao nghiêng chiếc xe mảnh khảnh của anh khi đi ngang qua đó. Chiếc áo mưa căng như cánh buồm. Xe bò trườn qua khoảng lầy lội. Phan tiến dần tới vùng sáng của thành phố, quẹo ra đường nhựa.
Chín giờ đêm. Thành phố im lặng. Chỉ còn nghe tiếng mưa rào rào quanh mình. Một mình một xe, Phan đi trong phố vắng người và sũng ướt với nỗi buồn mênh mông vô định. Chàng thấy mình như một lão già cô độc đang kéo lê những ngày tàn cuối cùng của đời mình. Tiếng máy xe nổ xành xạch đều đặn mệt mỏi. Chàng không điều khiển nó, nó đi như một con lừa già lơ láo. Thế mà nó vẫn dẫn chàng tới trước cổng bệnh viện. Nhưng khi dừng xe lại thì hình ảnh Ngọc nằm úp mặt dưới nền nhà bỗng nhói tim chàng. Phan nghĩ, bề nào cũng có đứa con gái lớn của chàng ở với mẹ nó đêm nay, còn Ngọc thì chỉ một mình trong cái xó tối tăm đó với cơn say, với sự cô đơn tê dại. Tại sao lúc nãy khi quay lưng đi mình lại không hình dung được những điều đó?
Phan quay xe lại. Con lừa già bước những bước khởi động đần độn và ngơ ngác. Nó đi qua ao cá. Gió thốc mạnh như muốn xô dạt chàng ra phía mé nước. Phan rú ga cho xe vọt lên. Và trong ánh đèn lù mù của chiếc xe, chàng nhận ra một bóng ma trắng toát sũng ướt và băng giá. Bóng ma ấy đứng ngay giữa đường lầy lội, giữa cơn mưa rả rích, nghiêng ngả trong gió lùa. Phan dừng xe lại, ném nó xuống đường, hối hả chạy đến ôm lấy cái bóng trắng mong manh.
–Trời ơi! Chàng khóc như đứa trẻ con. Em đi đâu vậy?
Ngọc run lập cập, hai hàm răng va vào nhau, thân thể lạnh băng, đẫm nước mưa. Phan bế xốc nàng lên, ôm trên ngực, vừa đi vừa khóc. Trong xóm không ai còn thức. Có lẽ không ai chứng kiến cảnh đó ngoài mặt đất và bầu trời.
Phan đẩy cánh cửa, bật đèn lên. Chàng cởi bỏ quần áo cho Ngọc, đặt nàng lên giường nệm và lấy mền quấn lại. Chàng lấy khăn khô lau tóc cho Ngọc, xỏa nó ra ngoài mép giường rồi bật quạt máy hong cho khô. Ngọc vẫn nhắm nghiền mắt, người vẫn nồng nặc mùi rượu. Thỉnh thoảng nàng rướn người lên, nhăn mặt lại như đang chịu đựng một cơn đau nào đó.
Phan sửa lại thế nằm của Ngọc. Mái tóc đã khô, rải trên tấm ra trắng. Bây giờ Phan mới thay đồ khô cho mình và bắt đầu thấy lạnh. Chàng kéo chiếc mền len xuống để chui vào và bàng hoàng trước vẻ đẹp hoang dại của thân thể Ngọc.
Nước mắt vẫn chưa khô trên má chàng và nỗi đau còn hằn trên gương mặt Ngọc nhưng chòm lông ở giữa hai đùi nàng thí cứ đen lánh, ngời lên vẻ kiêu hãnh thần bí của nó. Bây giờ, trên thân thể lạnh cóng của Ngọc hầu như mọi bộ phận đều rã rời, đều tàn phai. Chỉ có chòm lông là vẫn giữ nguyên vẻ đẹp mãnh liệt và vĩnh cửu của nó. Có lẽ một ngàn năm sau, khi người đàn bà này đã chết rồi, xương thịt đã biến thành cát bụi rồi thì chòm lông vẫn tồn tại rực rỡ giữa bóng tối ngu ngốc của cái chết.
Phan ôm lấy tấm thân trần truồng lạnh băng của Ngọc, kéo mền đắp kín lại. Chàng ủ Ngọc bằng hơi ấm của mình. Lúc ấy Ngọc run lên, run cầm cập, nàng bấu lấy Phan như kẻ đắm tàu bấu lấy thanh gỗ mục giữa đại dương.
°
Lúc nửa đêm họ thức dậy, hoàn toàn trần truồng. Chàng không thể cưỡng lại sức quyến rũ của hơi ấm, Phan rúc đầu vào cổ Ngọc, ngậm lấy trái tai của nàng. Nàng cong người lại, nhắm nghiền mắt. Nàng xoay người nắm lấy cái sinh vật mạnh mẽ vừa nhô ra. Vuốt ve nó. Nghịch nó. Dày vò nó. Phan hiểu trò chơi ấy sẽ kéo dài rất lâu trước khi nàng hôn hít, cắn xé và nhai nuốt nó. Ðó là phần intro tài hoa nhất, mở đầu cho bản giao hưởng xác thịt đắm đuối và đầy đột biến của nàng.
Có khi phần intro ấy được phát triển một cách ngẫu hứng thành một prélude biến ảo. Sau đó là sự im lặng. Sự im lặng trang trọng của thánh lễ khi nàng tự đưa mũi dao găm nóng bỏng vào cơ thể mình. Nàng nấc lên như khóc. Và tìm kiếm cảm xúc một cách điên loạn. Nhưng đến khi sắp tóm được nó thì nàng dừng lại, nằm ngửa ra, mơ màng. Lúc ấy đến lượt Phan. Chàng điềm đạm hơn, nhẹ, khoan thai, âu yếm. Chàng vừa làm tình vừa ngắm nghía dung nhan của nàng. Lúc đầu chàng hôn cái chót mũi, hôn mắt bên trái rồi hôn mắt bên phải, hôn lên trán, lên môi. Ngọc cười, mừng rỡ, tươi tắn và ngây thơ như đứa trẻ con. Ðó là người đàn bà đẹp nhất mà Phan gặp trên cõi đời này. Chàng sung sướng biết bao khi được làm tình với một người đàn bà đẹp như thế. Chàng không dại gì phải vội vàng. Và Ngọc cũng thế.
Nhưng có một lúc nào đó Ngọc hưởng ứng một cách cuống quít khiến chàng không cách gì dừng lại được. Ngọc kêu lên:
–Ðừng dừng lại! Dừng lại là em chết liền.
Chỉ có quỷ sa tăng mới có thể kết thúc được sự mê đắm của nàng.
Họ hôn hít nhau, mơn man, âu yếm, nắn nót sự mềm mại của đường nét và da thịt. Một lát Phan nhỏm dậy. Bản giao hưởng lại tiếp tục bằng giai điệu khoan thai thủ thỉ, nũng nịu.
–Trong cơ thể em có cái vùng rất đặc biệt. Nhưng nó ở chỗ nào thì em không biết. Hình như nó di động theo cảm hứng. Có lúc nó ở phía ngoài, có lúc nó nằm sâu tận bên trong, có khi nó tản mạn đâu đấy ở hai bên vách. Rồi biến mất. Và bỗng nhiên không biết từ đâu nó xuất hiện. Giống như một em bé nấp trong kẹt cửa bỗng chạy ra đón bố về. Sao lạ vậy, anh?
Phan nói:
–Dường như những người khác không có cái vùng ấy đâu. Họ đơn giản hơn em nhiều lắm.
–Chính em cũng không ngờ là em có cái vùng ấy. Lấy chồng mười hai năm nhưng nó chưa hề xuất hiện một lần nào. Ðôi khi em nghĩ nó là linh hồn của em. Và khi làm tình, không phải chỉ làm tình với xác thịt mà còn làm tình với linh hồn em nữa.
°
Sáng sớm, hai người đi dạo chơi trên những lối mòn quanh co giữa ruộng nước.
Lúc ngồi với nhau trong quán ăn Phan nghĩ thương Bích và muốn đến bệnh viện nhưng lại sợ Ngọc đọc được ý nghĩ ấy. Chàng rất sợ phải đối phó với những cơn ghen, những hờn dỗi, những mai mỉa của đàn bà. Chàng sợ đến nỗi không dám liếc nhìn cái đồng hồ đeo tay, không dám lơ đãng khi nói chuyện, nhưng trong đầu, chàng vẫn nghĩ cách nào đó để ra đi êm thấm. Cách nào? Ngọc đang rất vui, tươi tắn, xinh đẹp và dường như không hề nghĩ gì đến chuyện Phan phải ra đi. Nàng rót đầy ly bia cho Phan và họ uống cạn với nhau.
–Buổi sáng ngồi uống bia ở đây thích quá.
Phan nhìn xuống dòng sông, những khóm lục bình trôi hiền lành trên dòng nước đục ngầu. Bầu trời cũng đục ngầu và ảm đạm. Phan nghĩ không biết Bích đã trải qua một đêm như thế nào ở bệnh viện, chàng thấy ái ngại và nóng ruột.
–Uống nữa đi. Ngọc lại rót đầy ly bia cho anh.
Hai người lại uống cạn. Ngọc nói:
–Hơn một tuần rồi em mới được gặp anh. Em oán anh lắm. Nghĩ lại mà thấy sợ. Cứ tưởng tượng lát nữa đây phải trở lại căn phòng ấy một mình mà rùng mình. Buổi tối vừa sợ ma vừa sợ mèo. Trời ơi, chúng cứ gào lên như những hồn ma trẻ con vất vưởng trong đêm. Em không ngủ được. Hoặc là uống rượu cho say mèm hoặc là phải uống ba bốn viên thuốc ngủ một lúc. Có khi không còn tác dụng nữa, liều lượng cứ tăng lên. Hôm trước em đọc báo thấy người ta uống đến năm mươi viên seduxen một lúc mà vẫn không chết.
Đến chai bia thứ ba mà Ngọc vẫn tỉnh bơ, môi đỏ tươi và mắt long lanh. Nàng cười, tươi tắn:
–Một ngày nào đó khi anh đến và mở cửa ra, sẽ thấy em lạnh ngắt. Em cứ tưởng tượng không biết lúc đó gương mặt anh như thế nào.
–Ðừng nói thế. Anh sẽ không bao giờ bỏ em đâu. Em không tin là anh rất yêu em sao?
–Em tin. Nhưng em không thể chịu đựng được nỗi cô đơn. Em rất cần anh. Và em rất nhớ lũ con. Con anh chúng đều lớn cả rồi, còn con em, bốn năm tuổi, không có mẹ một bên. Em nhớ chúng mà chúng cũng nhớ em. Nhưng em có thể về nhà được nữa đâu.
Phan nói:
–Ngày mai anh chở em đến trường gặp con nhé. Chín giờ sáng mai anh đến đưa em đi.
Ngọc nhìn sững Phan:
–Có nghĩa là bây giờ anh phải đi chớ gì?
–Chắc anh phải đến bệnh viện một chút để thay cho con gái anh. Sáng nay nó phải đi học.
Ngọc đứng đậy nói:
–Quá hợp lý. Em không thể cãi được. Tốt hơn hết là anh nên ở nhà luôn với vợ con anh và đừng bao giờ gặp em nữa. Em không muốn làm phiền ai cả.
Ngọc bỏ đi. Phan ngồi im một lúc, rồi hấp tấp gọi tính tiền. Chàng không đợi lấy tiền thối, chạy đuổi theo.
Nhưng khi Phan dắt được xe ra đường thì Ngọc đã lên xích lô đi khuất rồi. Chàng lẽo đẽo theo sau như một con bò già bị xỏ mũi bằng một sợi dây vô hình. Chiếc xích lô đi chậm, chàng đi chậm. Nó đi nhanh chàng đi nhanh, nó quẹp chàng cũng quẹo.
Ngọc đang nắm sợi dây giữa hai ngón tay mảnh khảnh, không hề ngoái nhìn, không hề giựt dây, cứ buông lỏng, cứ cầm hờ hững, lơ đãng. Nàng biết rằng con bò ốm ấy đang đi theo, đang về chuồng và sẽ tự mở cửa lấy mà vào.
Con bò dùng răng cắn cái chốt cổng chuồng, mở ra. Nó đứng im, giương mắt nhìn, chờ đợi.
Ngọc cười, mặt tươi như hoa. Lấy lược chải tóc và hát.
–Sao chưa về?
–Em không nên giận anh, Anh rất khổ tâm.
–Có ai giận anh đâu. Về đi.
–Anh về nhé. Hãy thông cảm cho anh.
–Ðừng dài dòng. Ði đi!
Xưa nay con bò vốn ngu. Nên nó quay lưng đi.
Nhưng khi nó vừa lách mình ra khỏi cánh cửa thì một vật gì bằng thủy tinh ném thẳng về phía nó, vỡ tan tành.
Phan dừng lại. Cái vật ấy không trúng vào anh. Nhưng giá mà nó trúng vào anh thì sẽ nhẹ nhõm biết bao! Lúc ấy anh sẽ gục xuống tại chỗ, nằm nghe máu mình chảy ra nền nhà và anh sẽ quên hết tất cả trong cơn mê man.
Phan nhìn cánh cửa phòng và hiểu bi kịch đang diễn ra phía sau nó. Anh đẩy cửa bước vào. Ngọc đối mặt với anh, trên nền nhà đầy những mảnh chai vỡ, rượu chảy linh láng. Phan nói như van lạy:
–Thôi, anh ở lại với em.
–Tôi không cần lòng thương hại của anh đâu. Cút đi. Và đừng tưởng lâu nay tôi yêu anh nhé. Chẳng qua tôi lấy phải một thằng chồng tầm thường và tôi nhờ anh đến giải thoát cho tôi. Công việc của anh đến đây là xong. Anh có cần tôi trả công không?
Cái nhìn của Ngọc rực lửa nhưng mặt thì đầm đìa nước mắt. Phan vừa sợ vừa thương đến cắt ruột. Anh chậm chạp tiến đến, anh muốn ôm nàng để dỗ dành nhưng Ngọc đẩy anh ra một cách quyết liệt.
–Cút đi! Anh chỉ là một thằng tồi. Anh lừa dối cả hai người đàn bà. Anh làm khổ họ, còn anh thì được lợi cả đôi đường. Hãy cút đi. Anh còn đến đây tìm tôi thì anh là một thằng hèn.
Phan quỳ xuống định ôm ngang lưng Ngọc nhưng cô đã tránh qua một bên, cúi nhặt cái vỏ chai bể, cầm lấy cái cổ chai tua tủa những mũi nhọn.
–Ra khỏi đây ngay! Ra ngay không tôi đâm liền.
Phan đứng dậy, hai tay buông thõng.
–Em không tin là anh rất yêu em sao?
–Nhảm nhí. Biến!
Nhưng Phan cứ đứng lớ ngớ, van vỉ:
–Em phải hiểu rằng không bao giờ anh có thể xa em được. Em là mối tình đẹp nhất của đời anh. Chúng ta không bỏ nhau được đâu Ngọc ạ.
Phan tiến tới một bước, cố nắm tay Ngọc nhưng cái cổ chai tua tủa kia đã ở sát ngực chàng. Phan nghe nhói một cái. Ngọc rụt tay về, ném cái cổ chai xuống, giương mắt nhìn.
Ban đầu không có gì cả. Dường như không có thương tích. Phan ngồi xuống nền nhà, tựa lưng vào vách. Chàng nói, từ tốn và buồn bã:
–Cứ coi anh là một thằng hèn cũng được. Nhưng anh rất yêu em. Nếu em không hiểu được điều đó thì em chỉ là một kẻ ngu ngốc và…
Chàng không nhìn xuống, nhưng chàng biết máu đang thấm ướt ngực mình. Vết máu trên áo loang dần ra, đầm đìa trên nền vải trắng.
Ngọc kêu rú lên, chạy xô lại, quỳ trước mặt anh, ôm lấy anh, khóc nức nở.
Ngọc nói:
–Hãy tha lỗi cho em. Em thật là một người ích kỷ.
–Em không có lỗi gì cả. Chính anh đã đưa em vào một tình trạng hoảng loạn. Anh đã không giàn xếp được.
Ngọc hôn quanh vết thương anh.
–Em hiểu anh lắm. Thôi, anh hãy về đi. Rồi anh lại đến với em nhé.
Phan im lặng. Chàng biết rằng lúc này chỉ cần một câu nói lỡ lời cũng đủ phá tan sự hòa dịu mong manh, khiêu gợi lòng tự ái đàn bà và những sóng gió khủng khiếp sẽ ập đến, nhận chàng chìm sâu xuống vực thẳm.
Phan đốt thuốc lá, nhắm mắt lại. Ngọc vẫn nài nỉ:
–Em nói thật đấy. Anh hãy đến bệnh viện đi. Rủi có bề gì em sẽ ân hận suốt đời. Nhưng anh có đau lắm không?
–Không. Phan đáp. Máu đã hết chảy rồi.
Chàng đứng dậy lấy cái chìa khóa xe. Ngọc tiễn anh ra cửa.
Khi bóng Phan đã khuất sau hàng cây, Ngọc quay trở lại căn phòng. Nàng ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ với cõi lòng trống trải hoang tàn. Nàng cứ ngồi như thế cho tới khi sự mệt mỏi kéo nàng nằm vật xuống giường. Nàng khóc và ngủ quên đi như một đứa trẻ mồ côi.
°
Buổi tối Ngọc thức dậy trong im lặng quạnh quẽ. Con dế vẫn kêu như mọi ngày, rả rích, bất tận. Giờ này mấy đứa con đang coi tivi hay đang khóc? Bé Thảo sáu tuổi một mình đi vào phòng tắm tự gội đầu lấy, xà phòng dính đầy kẽ tai. Bé Hoa đứng bên cửa sổ nhìn xuống đường, quần áo bẩn thỉu không ai giặt. Tại sao ta lại nằm một mình ở đây? Ta bỏ nhà bỏ con đi theo hắn nhưng giờ này hắn đang hầu hạ vợ hắn ở bệnh viện, có khi đã xuất viện về nhà rồi. Hắn đang xem tivi với vợ con hắn hoặc đang nằm với vợ hắn trong phòng riêng và lập lại những lời âu yếm hắn đã nói với mình?
Ngọc vùng dậy. Những viên thuốc ngủ đã hết. Mười giờ đêm nàng mở cửa đi tìm một tiệm thuốc tây. Nhưng tìm đâu ra ở cái làng ngoại ô hẻo lánh này? Cuối cùng nàng ghé một quán cóc.
Và xách chai rượu về.
Ngọc rót rượu vào tách trà và uống cạn. Như một cực hình. Nhưng vẫn uống. Nàng ngồi dưới đất, tựa lưng vào tường.
Nàng muốn nguyền rủa sự ngu xuẩn của mình. Kẻ nổi loạn muốn vùng thoát ra khỏi bi kịch nhưng lại sa vào một bi kịch khác tàn nhẫn và nghiệt ngã hơn. Ly rượu rơi xuống sàn nhà. Chai rượu rời khỏi tay, lăn đi. Ngọc gục xuống. Ðàn muỗi quầng đảo chung quanh và con gián nhỏ đang thập thò từ trong kẹt tủ bước ra.
°
Phan mở cửa, bước vào căn nhà của mình.
Im lặng. Chỉ có con chó già ra đón chàng.
Phòng khách trống trơn. Con mèo ngủ trên ghế bành. Chút nước trà cặn như đã khô đi trong đáy tách.
Phan bước lên lầu, nhẹ nhàng, chậm chạp, thăm dò. Trên lầu cũng im lặng. Trên chiếc giường rộng Quỳnh đang say ngủ, đầu ngoẻo sang một bên, cánh tay rớt ra ngoài nệm, tóc rối và bết mồ hôi. Mười chín tuổi vẫn thơ dại như đứa trẻ con.
Phan lui ra, đứng ngoài hành lang. Những cây bông giấy không ai chăm sóc đã tàn héo, xơ xác lá.
Buổi trưa đường phố yên tĩnh hơn. Xe cộ như đang trôi trên một dòng sông mơ hồ. Dòng sông đang chảy ngoài cuộc đời chàng, dửng dưng, xa lạ. Những người đang đi kia không biết nỗi khổ tâm của chàng. Chàng không thể chia xẻ cùng ai cả. Chàng đứng đơn độc giữa hành lang rộng và im lặng.
Hai mươi năm xây dựng một gia đình. Mở đầu là những ngày hàn vi khốn cùng ở Phan Thiết, chuyến xe lam đưa Bích và bé Quỳnh mới ba tháng đến nhận việc tại bệnh viện Phan Thiết. Hồi đó Bích chỉ là một cán sự y tế mới ra trường, còn Phan đang nằm ngoài mặt trận. Thiếu úy bộ binh sư đoàn 22. Ðại đội đóng trên một ngọn đồi thấp cạnh dòng sông, những cuộc hành quân buồn tẻ trong những thôn xóm vắng người xơ xác. Ðêm lạnh lùng trong rừng dừa trụi lá, cháy đen như những chiếc đũa mun khổng lồ cắm bừa bãi giữa mặt đất hoang dã. Ánh lửa le lói, những phát súng bất chợt trong đêm, Máy truyền tin PRC 25 kêu rè rè, tiếng nói như nghẹt mũi, khẩu phần ăn gạo rang ngâm nước nhạt thếch trong miệng, thịt ba lát, kim chi Ðại Hàn. Chàng về phép giữa mùa hạ oi ả. Từ cây cầu đôi bắc ngang sông lên bệnh viện, phượng nở đỏ rực. Năm ấy chàng hai mươi sáu tuổi, lính ở ngoài mặt trận mới về.
Bích khóc và bảo chàng hãy về nhà với con.
Chàng đi xuống cái dốc cát để ra xóm cá. Chàng nhớ con, đi như chạy. Cát bắn lên mặt chàng đau rát. Trong ba lô chỉ có vài bộ quần áo sờn rách, chàng đã quên không mua gì cho con.
Mẹ con Bích thuê một căn phòng sát bờ biển. Căn phòng xây bằng đá ong, mái lợp lá, cửa được ghép bằng những mảnh ván thùng đạn.Trong phòng chỉ có một chiếc giường nhỏ trải chiếu, chiếc võng gai lủng lỗ và cái thùng gỗ đựng quần áo. Ðó là tất cả gia tài của hai mẹ con. Phan ngồi xuống giường, không thấy con đâu cả. Chàng bước ra cửa, đứng ngóng. Giữa bãi cát xám xịt, trống trải, chàng thấy một đứa bé đang chập chững bước. Nó đen sạm và trần truồng. Ðó là bé Quỳnh, con chàng. Chàng chạy ra bế nó vào. Có lẽ nó cũng không nhận ra chàng nhưng vì nó là đứa bé thiếu cha nên cứ ôm ghì lấy chàng. Phan bế con vào nhà, đặt con xuống giường rồi chạy ra đường mua bánh. Lúc trở vào thì bé Quỳnh đã ngủ rồi. Nó ngủ ngồi, gục măt trên chiếc ba lô của chàng. Chàng ngồi xuống cạnh con, hôn lên cái lưng trần rám đen của nó và khóc. Chiến tranh và những cuộc chia ly. Cảnh đơn chiếc. Những người vợ thui thủi một mình với đứa con thơ dưới ánh đèn dầu leo lét. Chiếc máy thu thanh nhỏ đầu giường. Tin chiến sự hàng đêm. Đưa bé nhận ra ngay cha của mình vì đã từ lâu không có ai là cha của nó. Chỉ hai hôm sau Phan đã phải ra đi. Bé Quỳnh ôm chặt cứng. Chàng bế con trước ngực, vòng tay bé nhỏ của nó ôm chặt lấy cổ chàng, mặt nó dụi vào tai chàng. Nó vẫn cảm nhận được cuộc chia ly. Chàng rứt con ra đi như rứt ruột ra khỏi cơ thể mình. Ðứa bé òa khóc. Phan bỏ chạy lên cái dốc cát. Ba lô lệch trên vai. Gió biển vi vút trong tiếng sóng gầm thét. Buổi trưa nắng đục, quáng mắt. Lên tới đầu dốc chàng ngoảnh lại. Biển sáng lòa.
Phan nghe tiếng ho, chàng bước vào phòng Bích, ngồi xuống bên giường. Bích mở mắt ra, nắm lấy những ngón tay của Phan.
–Anh có còn thương em không? Bích hỏi.
–Anh rất thương em. Hãy yên tâm mà trị bệnh, đừng nghĩ ngợi gì cả.
–Nhưng ban đêm thì anh phải ở nhà. Có nhiều đêm em lên tăng-xông, mấy đứa con quýnh lên, chẳng biết phải làm gì.
–Thỉnh thoảng anh cũng phải vắng mặt em ạ. Anh phải ở với Ngọc. Ðể cổ ở một mình, anh rất đau lòng. Em nghĩ mà xem, hoàn cảnh của cổ như thế anh không thể không có trách nhiệm.
Bích buông tay chồng ra.
–Không phải là trách nhiệm mà anh mê nó. Anh tìm mọi cách dần dần tách rời khỏi gia đình.
–Không phải đâu em ạ. Nhưng vì giữa anh và cổ tình nghĩa nặng lắm. Cổ đã bỏ tất cả để theo anh, thì anh cũng phải…
–Cũng phải bỏ vợ con để theo nó chớ gì? Bích vừa nói vừa khóc tức tưởi. Anh bảo anh tình sâu nghĩa nặng với nó, nhưng còn với gia đình thì sao?
–Tất nhiên là gia đình nặng hơn, nhưng em còn có con cái, có những phương tiện giải trí, tivi, đầu máy, xe cộ, nhà cửa, tiền bạc..còn cổ, em thử tưởng tượng xem lúc này đây cổ đang nằm chèo queo một mình trong căn phòng tồi tàn, không chồng không con, không tiền bạc, không nhà cửa và không có một phương tiện giải trí nào cả. Làm sao một người đàn bà có thể chịu đựng nổi cảnh đó. Ví dụ như em, em có chịu nổi không?
–Có ai buộc cổ như thế đâu?
–Không buộc mà cũng như buộc. Bởi vì cổ đã phải lấy một người chồng mà cổ không yêu. Cổ sống với ông ta như sống trong nhà mồ. Chẳng lẽ bắt cổ cả đời phải chịu đựng như thế?
–Kệ cổ chớ. Việc gì anh phải hứng chịu?
–Không phải hứng chịu mà anh yêu cổ.
Bích ôm lấy ngực thét lên:
–Im đi! Hãy để cho tôi yên, đừng nói những lời đó với tôi.
°
Ngọc xuống trạm xe buýt gần bưu điện, ghé mua một ít bánh ngọt rồi đi thẳng lại trường. Lúc đó đang giờ học, sân trường vắng và im lặng. Ngọc đứng bên hàng rào khuôn viên trường, ghé mắt nhìn các cửa sổ phòng học. Khoảng cách xa quá, chị chỉ thấy lô nhô những mái đầu, không tài nào nhận ra những đứa con mình ngồi ở đâu. Chị hỏi lão gác cổng. Ông nói:
–Cô đợi chút, gần đến giờ ra chơi rồi.
Chị đi lại một sạp báo gần đó xem qua mấy tờ báo. Bỗng nhiên Ngọc nghe có tiếng trẻ con la ầm ĩ:
–Ông điên! Ông điên!
Ðó là tiếng la của mấy đứa trẻ bán vé số dạo. Các cô gái bán thuốc lá vỉa hè và cả những người khách đang đứng mua báo cũng quay nhìn ra đường.
Ông điên ăn mặc xốc xếch, áo bỏ ngoài quần nhăn nhúm, quần tây ống thấp ống cao, đi chân đất. Ông ta đang đứng giữa đường, dang hai tay làm cảnh sát chỉ đường cho xe cộ, miệng không ngớt kêu: “rét rét” giả tiếng tu huýt. Bọn nhỏ xúm lại cười cợt:
–Ông điên!
–Cảnh sát gì mà không có súng!
Người điên có vẻ bị khiêu khích vì câu nói đó, hắn đứng chống nạnh giữa đường trừng trừng nhìn lũ nhỏ.
–Súng hả? Người điên hét lên. Súng của tao đây.
Hắn móc trong túi ra một khẩu súng đen sì, chĩa về phía lũ nhỏ làm chúng hoảng hồn chạy tán loạn. Người điên đuổi theo. Lúc chạy đến gần Ngọc hắn bỗng dừng lại. Ngọc cũng hoảng hốt khi nhận ra đó là “anh hàng xóm” của mình. Hắn dừng lại, cười ha hả:
–A, con đĩ. Ðồ theo trai! Mày cũng có mặt ở đây à?
Mũi súng đen ngòm chĩa về phía Ngọc. Ngọc lùi lại, lấy tờ báo che trước ngực.
–Anh làm cái gì vậy?
–Ðồ lang chạ, mất nết. Tao sẽ giết mày.
Mấy người đàn ông đứng gần sạp báo thấy thằng điên tấn công Ngọc, xông đến định can thiệp nhưng đã muộn, anh hàng xóm bước tới một bước và bấm cò. Một tia nước bắn phọt ra từ nòng súng làm ướt cả ngực áo bà ba trắng của Ngọc. Bọn trẻ con vỗ tay cười:
–Súng nước! Súng nước!
Thế là chúng bu lại, vây lấy “anh hàng xóm”, đè hắn ta ra, cướp mất khẩu súng.
Tiếng chuông ra chơi vang lên. Ngọc bước nhanh tới cổng trường trong lúc người điên lồm cồm ngồi dậy, cắm đầu chạy.
Học sinh ùa ra sân trường. Ngọc đi lẫn trong đám đông, lang thang tìm con. Chị gặp bé Hoa ở ngay cửa lớp.
–Em đâu? Ngọc hỏi con.
Bé Hoa nắm tay mẹ dẫn đi tìm em. Ba mẹ con gặp nhau nơi ghế đá. Tụi nhỏ ôm cổ mẹ hôn hít, nũng nịu.
–Mẹ đi đâu lâu quá vậy?
–Ba đuổi mẹ nên mẹ phải đi. Nhưng mẹ nhớ các con lắm. Con có nhớ mẹ không?
–Nhớ. Hôm nay mẹ về nhé. Về ngủ với con.
–Mẹ muốn về với con lắm nhưng ba sẽ giết mẹ.
–Không giết đâu. Ba cũng nhớ mẹ lắm đấy. Tối nào ba cũng khóc.
–Ba cứ ngồi đầu giường, hút thuốc liên tục. Ho suốt đêm. Cứ giựt mình thức dậy là thấy ba ho. Ba không có ngủ đâu mẹ à.
Ngọc bắt chí cho con.
–Ba có gội đầu cho con không?
–Không. Con tự gội lấy.
Ngọc cúi xuống ngửi áo con.
–Hôi rình. Sao Hoa không giặt cho em?
–Chị Hoa tối ngày đi nhảy dây…. nhưng mẹ ơi.. ba đến kìa!
Ngọc vừa ngửng lên đã thấy hai người đàn ông đứng ngay trước mặt mình. Người thứ nhất là Hùng, chồng chị và người thứ hai là anh hàng xóm.
–Ðứng dậy! Ði chỗ khác chơi!
Tiếng gầm ghê rợn làm hai đưa bé co rúm người lại.
–Ba đừng đánh con.
–Ði chỗ khác chơi!
Hai đứa bé lẳng lặng chuồn mất. Còn lại Ngọc đối mặt với hai người đàn ông. Người chồng hỏi:
–Mày đến đây làm gì?
–Thăm con tôi.
–Mày không phải là mẹ của con tao. Mày là một con đĩ.
Ngọc nhìn trừng trừng vào mặt chồng:
–Anh không được nói như thế. Ðây là trường học của con. Anh phải biết nghĩ đến con chứ.
–Mày đừng dạy tao. Chính mày mới là người không nghĩ đến con.
–Anh vẫn không khá hơn được tí nào. Anh muốn đánh, muốn chửi tôi cũng được nhưng hãy đi đến chỗ khác. Không nên làm chuyện đó ở đây. Anh có hiểu không?
–Tao không cần hiểu. Muốn đánh là tao đánh.
Anh hàng xóm tru tréo:
–Ðánh nó đi. Anh không đánh, em đánh.
Ngọc không muốn làm khổ con mình và gây phiền hà cho trường nên đứng dậy bỏ đi nhưng người chồng đã túm lấy tóc chị, ghì đầu chị xuống và “lên” đầu gối. Cú đánh mạnh, thúc thẳng vô bụng. Ngọc gập người xuống. Thằng điên cũng xông vô đấm vào lưng Ngọc túi bụi.
Học trò bu đến đông như kiến, bất kể hồi chuông dài báo hiệu giờ vào lớp. Các thầy cô rẽ học trò chạy đến can thiệp nhưng lúc này cả hai người đàn ông đều đã hóa điên. Họ đánh đấm túi bụi.
–Tại sao hai người đàn ông lại đánh một người đàn bà? Ông hiệu trưởng hỏi một cách gay gắt.
Hùng ngừng tay, la lớn:
–Tại vì nó theo trai. Nó là vợ tôi nhưng nó bỏ nhà đi theo trai. Vì mê trai mà nó đành lòng bỏ con nheo nhóc. Các người còn binh nó không?
Hiệu trưởng là một người đàn ông nhỏ thó, mặt choắt. Ông ta nhìn một lượt quanh các thầy cô rồi nói:
–Cho các em vào lớp đi. Bấm chuông lần nữa.
Khi đám học sinh đã xếp thành những hàng dài trước cửa lớp người ta nghe thấy tiếng gào khóc của hai đứa trẻ. Ngọc quẹt nước mắt, ngơ ngác tìm con nhưng những người bảo vệ của trường đã đẩy chị ra khỏi cổng cùng với hai người đàn ông giận dữ.
Ngọc nuốt nước mắt, căm giận nhìn chồng, tia nhìn rực lên vẻ man dã hung tợn. Ðó là cái nhìn của kẻ cùng đường, sẵn sàng nhào đến cắn xé và hút máu đối thủ của mình. Người chồng tránh cái nhìn ấy và bỏ đi, chỉ còn lại anh hàng xóm. Ngọc tiến lại sát hắn, nhổ bãi nước bọt vào giữa trán hắn.
–Ðồ gà mái. Ta chưa từng thấy một thằng nào hèn như mày.
Anh hàng xóm trợn mắt lên, mặt nghệch ra như một con đười ươi. Ðột nhiên hắn nhảy cỡn lên rồi vừa la vừa phóng ra giữa đường. Hắn lại dang hai tay, điều khiển xe cộ qua lại. Còn Ngọc thì khóc.
Người phu xe trờ đến.
–Cô lên xe?
Ngọc bước lên.
–Ði đi.
–Hướng nào?
–Cứ đi đi.
Xe đi vòng vòng qua phố xá. Nắng rực rỡ, đường phố tấp nập xe cộ. Ðột nhiên chị nghĩ đến Phan và một cơn giận, một nỗi oán hờn tê dại trào lên làm tắc nghẹn hơi thở.
–Cho tôi về đường Ðiện Biên Phủ.
Ðó là tòa soạn tạp chí Văn Học. Phan không có mặt. Ngọc kêu xe đi lại nhà Phan ở Ngã Bảy. Nàng đứng dưới đường gọi lên lầu:
–Phan ơi! Phan!
Bé Quỳnh thò đầu ra ban công nhìn xuống.
–Ba ơi có người tìm.
Phan đang ngồi trên giường vợ, chạy ra. Hai người nhìn nhau lặng im nhưng Phan biết đang xảy ra một chuyện gì đó nghiêm trọng. Chàng hấp tấp chạy xuống cầu thang. Cửa vừa mở, Ngọc đã bước vào, ngồi xuống ghế và khóc nức nở. Phan đến bên và ngồi cạnh Ngọc.
–Sao vậy?
Ngọc khóc lớn hơn. Khóc như mưa như gió. Cái dáng ngồi mảnh mai. Tóc rối. Áo bà ba trắng toát. Lạnh lẽo, run rẩy, mong manh như con thiên nga bị thương. Phan nhắc lại:
–Nói đi. Cho anh biết chuyện gì đã xảy ra?
–Không có gì đâu.
Ngọc vừa khóc to vừa lắc đầu. Lúc ấy chàng nhận ra một vết bầm tím nơi cổ.
–Ai đánh em?
–Ðừng hỏi. Hãy đi với em.
–Ðợi anh một chút.
–Không đợi gì cả. Ði liền bây giờ. Vì em đang rất cần anh.
Ngọc nói xong, đứng dậy đi ra cửa. Phan bước theo.
–Anh đi đâu đó? Bích vừa từ trên lầu xuống.
Phan quay lại:
–Anh phải đi với Ngọc một lát.
–Anh không đi đâu cả. Tôi có chuyện muốn nói với anh.
–Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện. Bây giờ anh đang rất kẹt.
Bích hét lên:
–Kẹt gì? Có mê nó thì đi luôn. Ðừng bao giờ về đây nữa. Còn cô…
Bích sấn tới, mắt long lên, rút chiếc dép dứ dứ trước mặt Ngọc
–Tôi nói cho cô biết, nếu còn vác mặt tới đây một lần nữa thì đừng có trách tôi.
Phan đứng chắn giữa hai người đàn bà
–Ðừng có la. Anh năn nỉ và đẩy Bích ngồi xuống ghế.
Ngọc bước ra khỏi cửa, đứng chờ. Phan còn nấn ná trong nhà.
–Cổ đang khủng hoảng. Cổ đang rất cần anh.
–Anh không được đi đâu cả. Nghe rõ chưa! Bích vùng dậy cầm lấy cái gạt tàn thuốc. Tôi thách anh bước ra khỏi cửa! Bé Quỳnh cũng chạy đến níu tay Phan:
–Ba ơi! Ba đừng đi.
Bích túm lấy cổ áo Phan la lớn:
–Hãy bảo nó cút đi! Nói mau!
Phan hoàn toàn bất lực. Anh quay nhìn Ngọc nhưng không nói được nửa lời. Ngọc cũng nhìn anh. Cái nhìn ấy anh chưa từng thấy bao giờ.
Rồi chị bỏ đi. Ði rất nhanh ra đường.