Harry không thể nhúc nhích một cơ bắp nào cả. Nó cứ nằm đó, bên dưới tấm Áo khoác tàng hình, cảm thấy máu từ mũi chảy ra, nóng và ướt, loang khắp mặt. Nó lắng nghe tiếng người nói và tiếng bước chân bên kia hành lang. Ý nghĩ ngay tức thì của nó là ai đó chắc chắn sẽ kiểm tra các toa tàu trước khi đoàn tàu lại khởi hành. Nhưng cũng ngay sau đó nó nản lòng nhận ra rằng cho dù có ai đó nhìn vào toa, họ cũng không thể nhìn thấy hay nghe thấy nó. Niềm hy vọng lớn nhất của nó là ai đó sẽ bước vào toa và đạp phải nó. Harry chưa bao giờ ghét Malfoy hơn cái lúc nó nằm cứng đơ ở đó, giống như một con rùa ngu xuẩn bị lật ngửa trên cái mai của mình, máu nhểu vào miệng há hốc đến phát lợm. Nó đã tự dẫn xác vào một tình huống ngu hết chỗ nói... Và giờ đây những bước chân cuối cùng đang xa dần; mọi người đang kéo lê hành lý trên sân ga tối om phía bên ngoài; nó có thể nghe thấy những tiếng rương cạ mặt đường ràn rạt và tiếng người chuyện trò bép xép ỏm tỏi. Ron và Hermione hẳn nghĩ là nó đã ra khỏi tàu mà không đợi tụi nó. Một khi đã vào trường Hogwarts rồi và ngồi vào chỗ của mình trong Đại sảnh đường, tụi nó sẽ ngó lên ngó xuống dãy bàn của nhà Gryffindor vài ba hút, và cuối cùng nhận ra nó không có mặt ở đó, thì lúc đó hẳn là nó đã vượt qua nửa quãng đường quay lại London. Nó cố gắng tạo ra một âm thanh nào đó, thậm chí một tiếng rên ư ử, mà cũng không thể được. Rồi nó sực nhớ là một số pháp sư, như cụ Dumbledore chẳng hạn, có thể ếm bùa mà không cần hô thành tiếng, thế là nó thử triệu hồi cây đũa phép đã văng ra khỏi tay nó bằng cách nhẩm đi nhẩm lại trong đầu mấy tiếng “Lại đây đũa phép!” nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Nó tưởng nghe được tiếng rì rào của cây cối quanh hồ, và tiếng cú rúc vọng từ xa xa, nhưng chẳng có dấu hiệu gì là có ai đó kiểm tra các toa tàu hay thậm chí (nó hơi tự khinh mình về niềm hy vọng này) tiếng hô hoán hoảng loạn rằng Harry đã đi đâu mất rồi. Một cảm giác tuyệt vọng xâm chiếm khắp người nó khi nó tưởng tượng cảnh đoàn xe do vong mã kéo lăn bánh vô trường và tư một chiếc xe ngựa nào đó đang chở Malfoy vang tiếng cười rú dù đã được hãm bớt âm thanh, khi thằng này kể lại chuyện nó dần Harry nhừ tử cho Crabbe, Goyle, Zabini, và Pansy Parkinson nghe. Đoàn tàu lửa bắt đầu lắc lư khiến Harry lăn qua một bên. Bây giờ nó ở tư thế có thể nhìn chăm chăm vào gầm ghế bụi bặm thay vì cái trần tàu. Sàn tàu bắt đầu rung chuyển khi đầu máy gầm lên khởi động. Đoàn tàu Tốc hành đang chuyển bánh ra đi mà không ai biết Harry vẫn còn ở trên tàu... Bỗng nhiên nó cảm thấy tấm Áo khoác tàng hình bay ra khỏi người và một giọng nói vang lên: “Chào Harry.” Một ánh đèn đỏ nhá lên và cơ thể Harry hết đông cứng; nó đã có thể gượng ngồi lên trong một tư thế có nhân cách hơn, vội vàng dùng mu bàn tay lau máu tèm lem trên gương mặt bầm giậ, rồi ngẩng đầu nhìn cô Tonks, cô đang cầm tấm Áo khoác tàng hình mà cô mới giở lên khỏi người Harry. “Chúng ta hải ra khỏi đây, nhanh lên,” cô nói khi cửa sổ tàu trở nên mịt mờ hơi nước và đoàn tàu bắt đầu tiến ra khỏi sân ga. “Nào, chúng ta sẽ nhảy ra khỏi tàu.” Harry vội vã đi thoe cô Tonks ra hành lang. Cô kéo cửa xe lửa mở ra và nhảy xuống cái sân ga dường như đnag trượt nhanh bên dưới hai người vì con tàu đang tăng tốc. Harry nhảy thoe cô Tonks, lảo đảo một tí khi chạm mặt đất, rồi đứng thẳng dậy vừa kịp lúc để thấy cái đầu máy hơi nước màu đỏ tía láng lẫy đã tăng tốc, quanh qua cua, và biến mất khỏi tầm nhìn. Làn khí đêm lạnh lẽo làm dịu đi cơn đau nhói của cái mũi Harry. Cô Tonks đang nhìn nó; nó cảm thấy bực tức và bối rối về cái sự nó đã được phát hiện trong một tư thế buồn cười. Cô Tonks lặng lẽ trao lại nó tấm Áo khoác tàng hình. “Ai làm?” “Draco Malfoy,” Harry thốt lên cay đắng. “Cám ơn chị đã... ơ...” “Không có chi,” căn cứ vào những gì Harry có thể nhìn thấy trong bóng tối, thì cô Tonks vẫn đầu tóc bơ phờ, mặt mày ủ dột như cái hôm Harry gặ cô ở Hang Sóc. “Nếu em đứng yên thì tôi có thể sửa mũi cho em.” Harry không nghĩ ý kiến đó hay lắm; nó đã có ý định đến khám mũi ở chỗ bà Pomfrey, bà sế bệnh thất của trường, người mà Harry tin tưởng một chút về Bùa Chữa thương, nhưng nói ra thì bất lịch sự, nó đành đứng ngay đơ nhắm mắt lại. “Chữa lành chữa lặn,” cô Tonks hô. Cái mũi của Harry nóng lên dễ sợ, rồi lạnh buốt. Nó giơ một bàn tay lên, cẩn thận rờ cái mũi. Dường như cái mũi đã lành. “Cám ơn chị nhiều lắm!” “Em nên khoác tấm áo đó lên, và chúng ta có thể đi bộ về trường,” cô Tonks nói, vẫn không hề mỉm cười. Khi Harry đã tung tấm áo khoác trùm lên người, cô Tonks vẫy cây đũa phép của mình; một sinh vật bốn chân óng ánh bạc trông rất cừ khôi hiện ra từ đầu đũa và phi vào đêm tối. “Có phải đó là một Thần Hộ mệnh?” Harry hỏi, nó từng thấy cụ Dumbledore gởi thông điệp bằng cách tương tự. “hải tôi đang nhắn tin về lâu đài là đã đón được em, kẻo người ta lo lắng. Thôi đi nào, chúng ta không nên nhởn nhơ.” Cả hai tiến về hía con đường dẫn về tòa lâu đài. “Làm sao chị kiếm ra em?” “Tôi nhận thấy em chưa ra khỏi tàu và tôi biết em có tấm áo khoác đó. Tôi nghĩ óc thể em đang ấn nú vì một lý do nào đó. Khi nhìn thấy tấm rèm buông xuống ở cửa một toa tàu, tôi nghĩ mình nên kiểm tra.” “À, mà chị làm gì ở đây vậy?” Harry hỏi. “Hiện giờ tôi được cử gác ở nhà ga Hogsmeade, gọi là bảo vệ thêm cho trường,” cô Tonks nói. “Chỉ có mình chị chốt ở đây hay là...?” “Không, Chân Nhồi bông, Savaga, và Dawlish cũng gác ở đây nữa.” “Dawlish, có phải vị Thần Sáng đã bị cụ Dumbledore tấn công hồi năm ngoái không ạ?” “Phải.” Hai người lần bước đi trên con đường vắng vẻ tối om, men theo dấu của đoàn xe vừa mới chạy qua. Từ dưới tấm áo khoác, Harry liếc nhìn sang cô Tonks đi bên cạnh. Năm ngoái cô háo hức tò mò (đến mức có lúc gây bực mình), cô dễ dàng há ra cười, cô hay nói tiếu lâm. Bây giờ cô dường như già hơn và nghiêm trang hơn nhiều, và có vẻ lầm lì quả quyết. Tất cả những thay đổi này có hải là hậu quả của chuyện xảy ra ở Bộ? Nó ngẫm nghĩ lại một cách khổ sở về việc Hermione đã đề nghị nó nên nói gì đó để an ủi cô Tonks về việc chú Sirius; rằng đó không hề là lỗi của cô ấy, nhưng Harry không thể nào mở miệng nói điều đó được. Nó chẳng hề trách cô về cái chết của chú Sirius; cô cũng chẳng có lỗi gì hơn những người khác (và càng ít lỗi hơn cả nó) nhưng nó không thích nói về chú Sirius nếu như nó có thể tránh được. Và thế là hai người cứ nặng nề bước đi bên nhau trong im lặng. Vạt áo choàng của cô Tonks quét loạt soạt phía sau họ. Trước giờ vẫn đi đến trường bằng vong mã kéo, Harry đã chẳng bao giờ ước lượng được khoảng cách từ trường Hogwarts đến nhà ga Hogsmeade. Cuối cùng, khi nhìn thấy mấy cây cột cao hia bên cổng trường, mỗi đỉnh cột có một con heo rừng có cánh, nó thở hào nhẹ nhõm. Nó lạnh, nó đói, và nó hăm hở bỏ lại sau lưng cái cô Tonks ủ dột nó mới biết đến này. Nhưng khi đưa tay đẩy cánh cổng, tì nó nhận thấy cổng đã được khóa bằng xích. “Mở ra!” Nó hô lên một cách tự tin, vừa chĩa cây đũa phép vào ổ khóa, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. “Thần chú đó không hiệu nghiệm đối với cái này,” cô Tonks nói. Đích thân cụ Dumbledore đã phù phép chúng. Harry nhìn quanh. “Em có thể trèo qua một bức tường,” nó đề nghị. “Không, em không thể làm vậy,” cô Tonks nói dứt khoát. “Bùa phép chống-kẻ-đột-nhập được ếm lên tất cả các bức tường. Hè này an ninh đã được tăng cường gấp một trăm lần.” “Vậy thì,” Harry nói, bắt đầu cảm thấy bực mình về cái sự chẳng giúp đỡ gì được của cô Tonks, “em coi như sẽ hải ngủ ở ngoài này chờ đến khi trời sáng.” “Có người ra đón em vào,” cô Tonks nói, “Nhìn kìa.” Một cái đèn lồng nhấp nhô cách tòa lâu đài không xa. Harry mừng rỡ được nhìn thấy ánh đèn đến nỗi cảm thấy nó có thể chịu đựng cả những lời phê bình khò khè của thầy Filch về sự lề mề của nó lẫn bài diễn văn thùng rỗng về việc tuân thủ giờ giấc của nó sẽ tiến triển nếu chịu khó áp dụng thường xuyên hình phạt kẹp ngón tay. Chỉ đến khi ánh đèn vàng sáng sủa chỉ còn cách hai người chừng ba thước, và Harry đã lột tấm Áo khoác tàng hình ra để lộ thân mình, nó mới nhận ra, cùng lúc với một nỗi căm ghét trào lên, cái mũi khoằm sáng bóng và mái tóc đen dài nhờn nhẫy của thầy Severus Snape. “Ái chà chà,” Thầy Snape vừa cười khẩy châm chọc, vừa rút cây đũa phép ra gõ lên ổ khóa một lần, khiến cho sợi dây xích ngoằn ngoèo rút lại như con rắn thu mình, và cánh cổng mở ra kêu cọt kẹt. “Trò xuất hiện là tốt đấy, Potter, tuy nhiên hẳn là trò đã quyết định rằng mặc đồng phục sẽ giảm đi giá trị ngoại hình của trò chứ gì.” “Con không thể thay đồ, con không có cái...” Harry vừa mới mở miệng nói, Thầy Snape đã ngắt lời nó. “Không cần phải đợi đâu, cô Nymphadora à, Potter hoàn toàn... à... an toàn trong tay tôi.” “Tôi tưởng bác Hagrid là người nhận thông báo,” cô Tonks nói, cau mày lại. “Lão Hagrid trễ bữa tiệc khai trường, y như cậu Potter đây, cho nên tôi đã nhận thay. Và nhân tiện,” Thầy Snape nói, vừa đứng lùi lại để cho Harry đi ngang qua, “tôi thích xem Thần Hộ mệnh mới của cô.” Thầy đóng sập cánh cánh cổng trước mặt cô Tonks một cái rầm và gõ cây đũa phép lên sợi dây xích một lần nữa, khiến nó vươn ra, kêu xủng xẻng, trở lại vị trí trước đó. “Tôi nghĩ cô coi bộ khá hơn với con cũ,” Thầy Snape nói, sự ác ý trong giọng nói của thầy không thể nào nhầm lẫn được. “Con mới coi bộ yếu.” Khi Thầy Snape quơ ngọn đèn lồng lên, Harry thoáng thấy vẻ king ngạc và giận dữ trên gương mặt cô Tonks. Rồi cô lại khuất chìm trong bóng tối một lần nữa. “Tạm biệt cô Tonks,” Harry ngoái đầu chào vói lại khi nó bắt đầu đi về phía trường với Thầy Snape. “Cám ơn cô về... mọi thứ,” “Hẹn gặp lại nhé, Harry” Thầy Snape không nói gì trong một hay hai phút. Harry cảm thấy như thể cơ thể nó đang phát ra những luồng sóng căm ghét mạnh đến nỗi kể cũng lạ rằng Thầy Snape không cảm thấy bị chúng đốt cháy. Nó đã không ưa được Thầy Snape ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, nhưng qua thái độ của thầy đối với chú Sirius, Thầy Snape đã tự đặt mình vào chỗ vượt quá xa cái khả năng tha thứ của Harry, mãi mãi và bất di bất dịch. Bất chấp cụ Dumbledore nói gì đi nữa, Harry đã có thì giờ suy nghĩ suốt mùa hè, và đã kết luận rằng nhwnag khích bác ác độc của Thầy Snape với chú Sirius, về việc chú thì cứ ở nơi trú ẩn an toàn trong khi những người khác trong Hội Phượng hoàng hải ra ngoài chiến đấu với Voldermort, có lẽ đã là một yếu tố có tác động mạnh khiến chú Sirius lao vào Bộ cái đêm mà chú bị giết. Harry bám vào lý giải này, bởi vì như thế nó có thể oán trách Thầy Snape, điều này khiến cho nó cảm thấy thỏa mãn, và cũng bởi vì nó biết rằng nếu có ai đó không thương tiếc cái chết của chú Sirius thì kẻ đó chính là người đàn ông đang rảo bước đi bên cạnh nó trong bóng tối. “Ta cho rằng nhà Gryffindor đáng bị trừ năm mươi điểm vầy sự đi trễ này,” Thầy Snape nói. “Và, để ta xem, trừ thêm hai mươi điểm vì bộ đồ Muggle trò đang mặc. Trò biết đấy, ta không tin bất cứ nhà nào lại bị điểm âm sớm như vậy vào đầu niên học: mọi người còn chưa bắt đầu món bánh nướng cơ mà. Có thể trò đã lập một kỷ lục đấy, Potter ạ.” Cơn giận dữ căm ghét sôi sục bên trong người Harry và dường như cháy thành một ngọn lửa nóng đến trắng lóa, nhưng nó thà bị đông cứng trên suốt quảng đường quay trở lại London còn hơn là nói cho Thầy Snape biết tại sao nó đến trễ. “Ta nghĩ là trò muốn làm một cú xuất hiện độc đáo, đúng không?” Thầy Snape tiế tục. “Và vì không có sẵn xe bay nên trò quyết định là nếu xuất hiện đột ngột giữa Đại sảnh đường giữa chừng bữa tiệc ắt là tạo được một hiệu quả đầy ấn tượng.” Harry vẫn làm thinh, mặc dù nó tưởng như ngực nó có thể nổ tung. Nó biết Thầy Snape ra đón nó là nhằm vào việc này, được hành hạ châm chích nó trong mấy hút ấy mà không bị ai nghe thấy. Hai thầy trò đi đến bậc thềm cuối cùng và cánh cửa trước khổng lồ bằng gỗ sồi mở ra một tiền sảnh mênh mông rợp bóng cờ, và tiếng nói cười, tiếng ly chén chạm nhau lanh canh bùng lên chào đón hai người đi qua cánh cửa thông để mở vô Đại sảnh đường. Harry tự hỏi là nó có thể chuồi trở vô trong tấm Áo khoác tàng hình, để bằng cách ấy đến được chỗ ngồi của nó ở dãy bàn nhà Gry mà không bị chú ý không (thiệt bất tiện là dãy bàn đó nằm ở tuốt phía cuối Đại sảnh đường). Tuy nhiên dường như đọc được suy nghĩ của Harry, Thầy Snape nói, “Không mặc áo khoác. Trò cứ bước vào để mọi người thấy trò, ta chắc là trò muốn như vậy mà.” Harry xoay người tại chỗ và dõng dạc đi thẳng qua cánh cửa mở rộng: gì cũng được miễn là thoát khỏi Thầy Snape. Đại sảnh đường với bốn dãy bàn dài cho học sinh bốn nhà và một bàn dành cho giáo ban đặt ở đầu sảnh, được trang hoàng như thường lệ với những ngọn nến lơ lửng giữa không trung khiến cho những cái dĩa bên dưới lấ lánh và sáng choang. Nhưng tất cả đều nhòe nhạt lung linh đối với Harry, nó bước nhanh đến nỗi khi đã qua khỏi dãy bàn của nhà Hufflepuff rồi mới bắt đầu bị mọi người trố mắt nhìn, và khi đám học trò đứng lên để nhìn nó cho kỹ, thì nó đã tìm ra Ron và Hermione. Nó bèn đi như chạy về phía băng ghế của hai đứa bạn và chen vô ngồi giữa hai đứa nó. “Nãy giờ bồ ở đâu?... Trời ơi, bồ đã làm gì cái mặt của bồ vậy?” Ron nói, cũng lõ mắt nhìn Harry như mọi người xung quanh. “Hả, cái mặt mình bị sao?” Harry nói, chụp lấy một cái muỗng và liếc nhìn cái bóng phản chiếu méo mó của chân dung nó. “Mặt bồ bê bết máu!” Hermione nói. “Lại đây...” Cô nàng giơ cây đũa phép lên, nói “Tẩy sạch!” và làm tiêu hết mấy vết máu khô. “Cám ơn,” Harry nói, sờ sờ cái mặt giờ đây đã sạch sẽ của nó. “Cái mũi của mình trông thế nào?” “Bình thường,” Hermione lo lắng nói. “Mà tại sao nó có thể không bình thường cơ chứ? Harry, có chuyện gì vậy? Tụi mình sợ quá!” “Mình sẽ nói với mấy bồ sau,” Harry sẵng giọng. Nó thấy rất rõ là Ginny, Neville, Dean, và Seamus đang dỏng tai nghe ngóng; ngay cả Nick Suýt mất đầu, con ma của nhà Gryffindor, cũng lảng vảng gần băng ghế của tụi nó mà nghe lén. “Nhưng…” Hermione nói. “Lúc này không được, Hermione,” Harry rầu rĩ nói, bằng một giọng đầy ngụ ý. Nó hy vọng lắm lắm là người ta sẽ đoán rằng nó vừa dính líu vô chuyện gì đó anh hùng, nếu là chuyện đương đầu với hai tên Tử thần thực tử và một tên giám ngục thì càng hay. Tuy nhiên Malfoy sẽ loan truyền câu chuyện rộng rãi hết mức có thể, nhưng biết đâu câu chuyện ấy sẽ không tới tai quá nhiều người trong nhà Gryffindor. Nó vói ngang qua Ron tính lấy hai cái đùi gà và một nắm khoai chiên, nhưng chưa kịp lấy thì chúng đã biến mất, và thay vô đó là món bánh nướng. “Đằng nào thì bồ cũng đã lỡ buổi phân loại học sinh mới rồi,” Hermione nói, trong khi Ron thò tay lấy một miếng bánh ngọt sô cô la. “Nón có nói gì hay ho không?” Harry hỏi, vừa lấy một miếng bánh trái cây tẩm mật. “Thực ra thì cũng như mọi năm… khuyên nhủ chúng ta đoàn kết để đối phó với kẻ thù, đại khái như bồ đã biêt rồi đấy.” “Thầy Dumbledore có nhắc gì tới Voldermort không?” “Chưa, nhưng thầy luôn để dành bào diễn văn riêng của thầy đến cuối bữa tiệc mà. Chắc cũng không còn lâu nữa đâu.” “Thầy Snape nói bác Hagrid đến dự tiệc trế…” “Bồ đã gặp Thầy Snape hả? Chuyện ra sao?” Ron nói giữa những cái ngoạm như điên vô miếng bánh ngọt. “Tình cờ chạm trán ổng,” Harry nói lảng đi. “Bác Hagrid chỉ trễ vài phút,” Hermione nói. “Nhìn kìa, bác đang vẫy tay với bồ kìa, Harry.” Harry ngước nhìn lên bàn dành cho giáo ban và nhe răng cười với bác Hagrid, bác ấy quả thực đang vẫy tay chào nó. Bác Hagrid chẳng bao giờ kềm chế được hoàn toàn cách xử sự của mình cho đàng hoàng đứng đắn như giáo sư McGonagall – giáo viên chủ nhiệm của nhà Gryffindor. Cái đầu của bà nhô lên tới đâu đó khoảng giữa vai và cùi chỏ của bác Hagrid, bởi vì hai người đang ngồi cạnh nhau, và giáo sư McGonagall tỏ vẻ không tán thành cái kiểu chào hỏi hơi bị nồng nhiệt này. Harry ngạc nhiên thấy giáo viên môn Chiêm tinh, cô Trelawney đang ngồi sát bên cạnh bác Hagrid; hiếm khi nào thấy bà rời khỏi cái phòng trên tháp, và Harry chưa bao giờ thấy bà trong những bữa tiệc khai trường trước đây. Trông bà vẫn quái dị như hồi nào tới giờ, lấp lánh những chuỗi đeo lòng thòng và khăn quàng dài lượt thượt, hai mắt được cặp kính khuếch đại cho đến kích thước khổng lồ. Vì luôn luôn coi giáo sư Trelawney như một loại thầy bói bịp, Harry đã sửng sốt khi khám phá ra vào cuối niên học trước, rằng chính bà là người đã phán ra lời Tiên tri đã trở thành nguyên nhân khiến Chúa tể Voldermort giết cha mẹ Harry và tấn công chính Harry. Sự hiểu biết này khiến nó các ít háo hức xun xoe quanh bà, và thiệt may phước, nam nay nó bỏ học môn Chiêm tinh. Hai con mắt như đèn hiệu của bà Trelawney đảo vòng về hướng Harry; nó vội vàng nhìn thác qua hướng bàn ăn nhà Slytherin. Draco Malfoy đang làm điệu bộ kịch câm diễn tả động tác đạp bể một cái mũi giữa tiếng vỗ tay hoan hô và tiếng cười khành khạch. Harry cụ mắt lại ngó cái bánh trái cây tẩm mật của nó, ruột gan lại sôi lên. Nó phải đánh đổi cái gì đây để được đấu tay đôi với Malfoy một phen… “Thế giáo sư Slughorn muốn gì?” Hermione hỏi. “Muốn biết thực sự thì chuyện gì đã xảy ra ở Bộ,” Harry nói. “Ông ấy và tất cả mọi người ở đây,” Hermione khịt khịt mũi lại. “Thiên hạ tra vấn tụi này suốt hành trình trên tàu, đúng không Ron?” không...” “Cái đề tài đó được thảo luận rất nhiều, thậm chí trong giới ma,” Nick Suýt mất đầu chen ngang, vừa cúi cái đầu chỉ còn dính tòn teng về phía Harry khiến cho cái đầu lặc lìa một cách đe dọa trên nếp cổ áo. “Tôi thì được coi như một thứ có uy tín về vấn đề Potter; ai cũng biết chuyện chúng ta thân thiết với nhau. Tôi sẽ khẳng định với cộng đồng mà là tôi sẽ không quấy rầy cậu để dò la thông tin, tuy nhiên tôi nói với họ là ’Harry Potter biết cậu ấy có thể giãi bày tâm sự với tôi mà tin cậy tuyệt đối. Tôi thà chết chứ không phản bội lòng ton của cậu ấy’.” “Nói vậy thì cũng huề tiền, bởi vì ông đã chết mất tiêu rồi còn đâu,” Ron nhận xét. “Một lần nữa, cậu lại cho thấy sự nhạy bén của một cái rìu cùn,” Nick Suýt mất đầu nói bằng giọng bị xúc phạm ghê gớm, rồi ông trồi lên trên không trung và lướt về phía đầu kia của cái bàn nhà Gryffindor vừa đúng lúc cụ Dumbledore đứng dậy từ bàn ăn của giáo ban. TIếng nói tiếng cười đang vang khắp sảnh đường hầu như lắng xuống ngay tức thì. “Chúc các trò buổi tối tuyệt vời nhất!” Cụ nói, miệng cười tươi, tay dang rộng như thể muốn ôm hết cả sảnh đường. “Tay của thầy bị sao vậy?” Hermione há hốc miệng thắc mắc. Cô bé không phải là người duy nhất để ý. Bàn tay phải của cụ Dumbledore đã bị thâm đen và có vẻ như đã chết vào cái đêm mà cụ đến đón Harry ở gia đình Dursley. Tiếng xì xào nổi lên hắp phòng; Cụ Dumbledore, suy diễn đúng những lời xì xào đó, chỉ mỉm cười và rũ ống tay áo màu vàng tía che phủ vết thương. “Không có gì đáng lo lắng cả,” cụ ung dung nói. “Nào các học sinh mới, ta mừng đón các trò vào trường, và các học sinh cũ, ta mừng đón các trò trở lại trường! Một năm học với đầy đủ giáo dục về pháp thuật đang chờ đón các trò…” “Bàn tay của thầy đã như vậy từ khi mình gặp thầy hồi mùa hè,” Harry thì thầm với Hermione. “Nhưng mình tưởng đâu giờ này thầy đã chữa lành cho nó rồi chứ… hay bà Pomfrey đáng ra đã phải chữa lành cho thầy rồi chứ.” “Trông có vẻ như bàn tay đã chết,” Hermione nói, với một vẻ buồn nôn. “Nhưng có một số thương tích không thể chữa lành được… những lời nguyền xưa… và có những thứ thuốc độc không có thuốc giải…” “…và thầy Filch, giám thị của chúng ta, đã nhờ tôi nói rằng có một sự cấm ngặt bất cứ món đồ chơi giỡn nào xuất xứ từ cửa hàng gọi là Phù thỉ Wỉ Wái của Wea. Những ai muốn chơi cho đội Quidditch của các nhà nên ghi danh với giáo sư hướng dẫn của nhà mình như thông lệ. Chúng ta cũng đang tìm một nhà bình luận Quidditch mới, thủ tục như trên. Năm học này, chúng ta hân hoan chào đón một thành viên mới trong giáo ban, Giáo sư Slughorn,” Thầy Slughorn đứng dậy, cái đầu hói của thầy sáng bóng lên trong ánh nến, cái bụng bự quá khổ của thầy đổ bóng xuống mặt bàn. “Đây là đồng nghiệp của tôi trước đây, ông đã đồng ý phục hồi vị trí cũ của mình là một bậc thầy Độc dược.” “Độc dược à?” “Độc dược?” Tiếng hỏi vang nhau khắp sảnh đường vì người ta thắc mắc liệu mình có nghe đúng không. “Độc dược hả?” Ron và Hermione nói cùng một lúc, cùng quay lại nhìn Harry chằm chằm. “Nhưng bồ nói là…” “Đồng thời GIÁO SƯ Snape,” cụ Dumbledore cất giọng cao hơn để lời cụ át đi những tiếng xì xầm, “sẽ nhận dạy bộ môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám.” “Không!” Harry nói to đến nỗi nhiều cái đầu quay về phía nó. Nó chẳng bận tâm. Nó đang trừng trừng ngó lên bàn giáo ban, tức như bị bò đá. Làm sao mà Thầy Snape được giao cho bộ môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám trong thời buổi này chứ? Chẳng phải ai cũng biết rằng cụ Dumbledore đã không tin tưởng giao cho thầy ấy công việc đó suốt bao nhiêu năm hay sao? “Nhưng Harry à, bồ nói Thầy Slughorn sắp dạy môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám cơ mà!” Hermione nói. “Mình cứ tưởng vậy!” Harry nói, vắt óc nhớ lại có khi nào cụ Dumbledore đã nói với nó điều này không, nhưng bây giờ nghĩ lại, nó không thể nào nhớ ra cụ Dumbledore có từng nói với nó là Thầy Slughorn sẽ dạy cái gì. Thầy Snape, người ngồi ngay bên phải cụ Dumbledore, đã không buồn đứng dậy đáp lễ khi tên thầy được nêu lên; thầy chỉ giơ một bàn tay lên uể oải ghi nhận tiếng vỗ tay hoan hô vang lên từ bàn ăn của nhà Slytherin, tuy vậy, Harry chắc chắn là nó đã phát hiện ra cái vẻ đắc thắng trên gương mặt mà nó ghét cay ghét đắng. “Chà, có một điều lành,” nó nói một cách hằn học, “Thầy Snape sẽ ra đi vào cuối năm học.” “Ý bồ muốn nói gì?” Ron hỏi. “Cái môn xúi quẩy. Không ai dạy môn đó mà ở lại trường qua một năm… Trên thực tế thầy Quirrell chết khi đang dạy… Về phần mình, mình sẽ cầu khấn cho có thêm một cái chết nữa…” “Harry!” Hermione kêu lên, giọng sửng sốt và quở trách. “Có thể thầy ấy chỉ cần quay lại dạy môn Độc dược vào cuối niên học,” Ron nói với giọng biết điều. “Có thể cái ông Slughorn đó sẽ không muốn ở lại dạy lâu dài. Như thầy Moody đâu có ở lại.” Cụ Dumbledore đằng hắng. Harry, Ron và Hermione không phải là những đứa duy nhất đang nói chuyện; cả Đại sảnh đường đã nổ bùng ra tiếng chuyện trò râm ran về cái tin Thầy Snape cuối cùng đã đạt được tâm nguyện. Dường như không biết đến tính chất gây xúc động của cái tin mà cụ vừa phổ biến, cụ Dumbledore không nói gì thêm về việc bổ nhiệm nhân sự trong giáo ban, cụ chờ vài giây cho có sự im lặng hoàn toàn rồi tiếp tục nói. “Giờ đây, như mọi người trong sảnh đường này đều biết, chúa tể Voldermort và đồ đệ hắn lại một lần nữa tung hoành công khai và đang tăng cường lực lượng.” Sự im lặng dường như trở nên ngột gạt và căng thẳng khi cụ Dumbledore nói. Harry liếc sang Malfoy. Malfoy lúc ấy không nhìn cụ Dumbledore, mà đang dùng cây đũa phép khiến cái nĩa của nó bay lượn lờ giữa không trung, như thể nó thấy lời lẽ của vị hiệu trưởng chẳng đáng cho nó để lọt vào tai. “Tôi không thể nhấn mạnh đầy đủ sự nguy hiểm của tình thế hiện nay, và cẩn trọng mà mỗi người trong chúng ta ở trường Hogwarts cần phải có để bảo đảm chúng ta được an toàn. Tòa lâu đài đã được củng cố phòng thủ Pháp thuật vững chắc trong mùa hè, chúng ta đã được bảo vệ bằng những cách thức mới và mạnh hơn, nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng hết sức cẩn thận sự cẩu thả vô ý về phía học sinh và giáo ban. Vì vậy thầy khuyên các trò nên tôn trọng bất cứ giới hạn an ninh nào mà các thầy cô giáo có thể áp đặt lên các trò, cho dù các trò có thấy khó chịu thế nào đi nữa- đặc biệt, điều lệ nội qui các trò không được ra khỏi giường vào ban đêm. Thầy kêu gọi các trò, nếu nhận thấy bất cứ điều gì khác lạ hay đáng ngờ bên trong lẫn bên ngoài tòa lâu đài, các trò hãy báo ngay lập tức cho một người trong giáo ban. Thầy tin tưởng các trò luôn xử xự với ý thức cao nhất về sự an toàn của chính các trò và của những người khác.” Đôi mắt xanh cụ Dumbledore lướt qua khắp đám học sinh trước khi cụ mỉm cười một lần nữa. “Nhưng bây giờ, chăn êm nệm ấm đang chờ các trò, thoải mái và ấm áp như các trò có thể mơ ước, và thầy biết ưu tiên số một của các trò là được nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị cho bài học ngày mai. Cho nên chúng ta hãy chúc nhau ngủ ngon. Píp píp!” Cùng với âm thanh ràn rạt điếc tai như mọi khi là những băng ghế bị đẩy ra sau và hàng trăm học sinh bắt đầu rồng rắn kéo nhau ra khỏi Đại sảnh đường đi về phía phòng ngủ của chúng. Harry, chẳng việc gì phải vội đi cùng cái đám đông cứ trố mắt nhìn nó, cũng không cần đến gần Malfoy vừa đủ để cho phép nó kể lại câu chuyện đạp bể cái mũi, cứ cà rề lại phía sau, làm bộ cột lại dây giày, nhường cho hầu hết học sinh nhà Gryffindor kéo ra trước. Hermione đã lao đi trước để làm nhiệm vụ Huynh trưởng của mình là chăn dắt đàn em năm thứ nhất, nhưng Ron nán lại với Harry. “Thực ra thì có chuyện gì với cái mũi của bồ?” Ron hỏi, khi hai đứa đã cách khá xa cái đám đông đang kéo nhau ra khỏi Đại sảnh đường, và ở ngoài tầm nghe ngóng của bất cứ ai. Harry kể cho Ron nghe. Ron không phá ra cười là một bằng chứng hùng hồn cho tình bạn vĩ đại giữa tụi nó. “Mình thấy Malfoy làm điệu bộ nhái cái gì đó liên quan đến cái mũi,” Ron rầu rầu nói. “Ừ, mà thôi, hơi đâu mà bận tâm,” Harry cay đắng nói. “Chỉ cần nghe điều mà nó nói trước khi phát hiện ra mình ở đó...” Harry những tưởng Ron sẽ sửng sốt trước lời khoác lác của Malfoy. Thế nhưng, với thái độ mà Harry cho là đơn thuần ngoan cố, Ron chẳng xúc động tì nào. “Thôi đi, Harry, nó chỉ khoe mẽ với con nhỏ Parkinson… Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy giao cho nó cái thứ sứ mạng gì chứ?” “Làm sao bồ biết chắc được là Voldermort không cần ai nằm vùng trong trường Hogwarts? Đó sẽ là chuyện đầu tiên...” “Ta ước gì con đừng nói ra cái tên đó nữa, Harry à,” một giọng nói đang đến gần tụi nó từ phía sau. Harry ngoảnh lại nhìn và thấy bác Hagrid đang lắc đầu. “Thầy Dumbledore nói đúng cái tên đó,” Harry bướng bỉnh nói. “Ừ, thôi, đó là cụ Dumbledore mà, đúng hông?” Bác Hagrid nói với giọng bí ẩn. “Mà sao con đến trễ vậy, Harry? Bác lo quá.” “Con bị mắc kẹt trên tàu lửa,” Harry nói. “Còn bác, sao cũng đến trễ?” “Bác bận lo cho Grawp,” bác Hagrid vui vẻ nói. “Thỉnh thoảng lạc đường. Bây giờ nó đã có một ngôi nhà mới trên núi, cụ Dumbledore bố trí cho nó – một cái hang đẹp. Ở đó nó sung sướng hơn nhiều so với hồi ở trong rừng. Anh em bác đã chuyện trò tán dóc với nhau.” “Vậy hả?” Harry nói, cố trành nhìn vào mắt Ron; lần cuối cùng nó gặp người em cùng mẹ khác cha của bác Hagrid thì đó là một người cục cằn có tài nhổ bật gốc cây, vốn từ vựng tổng cộng chừng năm từ, mà trong số đó có hai từ ông ta không thể phát âm rõ ràng. “Ờ phải, chú ấy thiệt là tiến bộ,” bác Hagrid nói giọng tự hào. “Tụi con sẽ ngạc nhiên cho coi. Bác đang nghĩ đến chuyện huấn luyện chú ấy làm trợ lý.” Ron khịt mũi hơi to, nhưng xoay sở làm sao như thể đó chỉ là một cái nhảy mũi. Bây giờ ba bác cháu đang đứng bên cạnh cánh cửa chính bằng gỗ sồi. “Thôi thì, hẹn gặp các con vào ngày mai, bài học đầu tiên bắt đầu ngay sau bữa ăn trưa. Các con tới sớm một tí để còn chào con Buck – ý là con Whiterwings!” Giơ một bàn tay lên vui vẻ vẫy chào tạm biệt, bác Hagrid hướng ra cửa đi vòa bóng đêm. Harry và Ron nhìn nhau. Harry có thể nói Ron cũng đang trải qua cái cảm giác chùng xuống như chính nó. “Bồ không theo lớp học Chăm sóc sinh vật huyền bí nữa, phải không?” Ron lắc đầu. “Và bồ cũng không phải? Harry lại lắc đầu một lẫn nữa. Nó không muốn nghĩ xem bác Hagrid sẽ nói gì khi nhận ra cả ba đứa học trò cưng đều bỏ môn học của bác.